Doi Nay Toi Se Thanh Sieu Sao Vu Tru
(43)
Bệnh ung thư?Trước tin sét đánh này, tất cả đều rơi vào trạng thái hoảng loạn tạm thời.Ri Hyuk, người luôn kiên trì truy hỏi, giờ cũng có vẻ mặt ngơ ngác.Khuôn mặt vốn đã trắng của cậu ấy giờ trắng bệch như tờ giấy.Ji Ho thì ho liên tục như bị sặc.Jung Hyun cười ngượng ngùng và nói:"Anh đã bảo rồi mà. Không biết thì tốt hơn.""Nếu là bệnh nhân ung thư thì phẫu thuật đã xong chưa?""Đã xong từ trước rồi. Nhưng bây giờ tình hình hơi mơ hồ.""...Mơ hồ như thế nào ạ?"Jung Hyun gãi đầu trước câu hỏi của Ri Hyuk."Anh chỉ nói đến đây thôi. Tốt hơn là nên nói chuyện chi tiết với Kim Bi Ju. Đây là vấn đề khó để anh tùy tiện nói..."Jung Hyun đặt chiếc smartphone cũ kỹ lên bàn.Cậu ấy bấm số gọi nhanh 7 và số của Bi Ju hiện ra.Tất cả chúng tôi đều nuốt nước bọt.Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ loa ngoài.- Ơ, sao vậy? Không tìm được nước uống à?"Không, ừm... Cậu biết không."- Cậu không vô tình làm vỡ gì đấy chứ?"Tớ có phải lúc nào cũng làm vỡ đồ đâu."- May quá. Tưởng lại phải bồi thường như lần trước.Một tiếng cười trong trẻo vang lên.Jung Hyun nhìn chiếc smartphone như thể nó là quả bom hẹn giờ vậy."Này, tớ có chuyện muốn nói."- Chuyện gì?"Tớ đi ngang qua quán cà phê và gặp anh Woo Joo, Ri Hyuk và Ji Ho."- Hả? Sao mọi người lại ở bệnh viện? Ji Ho bị thương à? Hay là Ri Hyuk? Chắc không phải anh Woo Joo rồi.Không biết ý cậu ấy là gì khi nói tôi chắc không bị thương."Ji Ho bị trật mắt cá chân một chút."- Cái gì?!Lần đầu tiên giọng cậu ấy cao lên.Ngay lập tức có tiếng ồn ào vang lên từ đầu dây bên kia.Jung Hyun nhanh chóng giải thích:"Không cần lo lắng đâu. Nghỉ ngơi một hai ngày là sẽ khỏi."- Vậy à. Em ấy ổn chứ?"Ừ, trông có vẻ ổn. Nhưng mà... Bọn nhỏ hỏi tại sao chúng ta lại ở bệnh viện. Chúng nó nói đã thấy chúng ta lúc nãy. Nên tớ muốn hỏi xem có thể nói cho mọi người biết không..."Bên kia im lặng một lúc lâu.Cổ họng Jung Hyun lên xuống liên tục.- Jung Hyun à."Hả?"Cậu đã kể rồi phải không?"Hả? Không."- ......Mặc dù chỉ nghe giọng nói nhưng tôi như thấy hình ảnh Bi Ju hiện ra trước mắt. Với ánh mắt yêu cầu trả lời thẳng thắn, khoanh tay nhìn Jung Hyun.Cổ họng Jung Hyun lên xuống vài lần nữa.Cuối cùng anh ấy mở miệng:"Xin lỗi."- Đúng là vậy rồi. Từ nãy giọng cậu đã lạ rồi. Vậy đây là đang nói chuyện qua loa ngoài phải không?"Ừ."- ......Tôi chen vào:"Bi Ju à, chào em."- Vâng, chào anh ạ...Bi Ju nói, kết thúc câu bằng một tiếng thở dài.- Jung Hyun à, tắt loa ngoài đi được không?"Ừ, sao vậy?"- Có chuyện muốn nói riêng. Tắt loa ngoài và chuyển sang chế độ gọi thường đi."Này, tớ..."- Ngay bây giờ.Jung Hyun tắt loa ngoài như thể đang bấm công tắc địa ngục vậy, rồi đưa điện thoại lên tai. Âm lượng nhỏ nên không nghe rõ, nhưng có vẻ như một giọng nói nhẹ nhàng đang liên tục vang lên.Có vẻ không phải nội dung tốt đẹp gì.Mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên ria mép của Jung Hyun dù cậu ấy không hề vận động."Ừ, được rồi. Ừ, ừ, ừ. Ừ. Không, điều tớ định nói là... Ừ, đúng vậy. Ừm... Đó là, ừ."Sau một hồi lâu trả lời như một người chồng đang bị vợ mắng, cuối cùng Jung Hyun cũng kết thúc cuộc gọi."Phù, thoát nạn rồi."Jung Hyun lau mặt."Cậu ấy nói gì?""Cậu ấy bảo vì tình hình như vậy nên sẽ bỏ qua lần này. Cậu ấy sẽ gặp riêng anh và các em để nói chuyện, nên bảo chúng ta đi đón.""Đi đón?""Cậu ấy bị lạc đường."Nghe vậy, cả ba chúng tôi đồng thanh:"Lại nữa à?"_________________________________________________"Cảm ơn mọi người đã tìm giúp."Chúng tôi tìm thấy Bi Ju sau hơn 30 phút.Bi Ju đang ở một nơi khá xa bệnh viện. Thật ngạc nhiên là cậu ấy đã đến được đây bằng cách nào.Ngay khi gặp các em đang đợi ở phòng chờ, Bi Ju chạy ngay đến chỗ Ji Ho."Ji Ho, nghe nói em bị thương chân. Em có sao không?""Dạ? À... vâng, em ổn ạ. Anh đừng lo."Em út thường hay làm nũng, giờ lại vẫy tay từ chối. Nhìn kỹ thì thấy nó không dám nhìn thẳng vào mắt Bi Ju.Bước đi cũng lúng túng.Chợt nhớ lại đám tang bố mẹ khi tôi 7 tuổi. Những bạn mẫu giáo đến viếng cũng y hệt như vậy. Lúng túng không biết nói gì, rồi bất chợt òa khóc.Nhưng có lẽ thằng bé này sẽ không khóc."Không phải nói Ji Ho bị thương chân sao?"Jung Hyun thì thầm vào tai tôi.Ji Ho đang đi phía sau chúng tôi với bước chân bình thường. Không còn đi khập khiễng như lúc nãy nữa."Nó quá bất ngờ nên vậy đấy. Chắc giờ nó còn chẳng nhận ra mình đang đi."Jung Hyun bước nhanh đến đỡ Ji Ho.Tôi nghe thấy em út nói "Cảm ơn anh" với Jung Hyun.Lẽ ra Ri Hyuk sẽ đỡ Ji Ho, vậy cậu ta đang làm gì nhỉ?Nhìn quanh, tôi thấy thêm một người nữa cũng chỉ nhìn xuống đất mà đi, y hệt Ji Ho.Thật kỳ lạ khi thấy một người hoàn toàn đối lập với Ji Ho lại có cùng hành động.Bi Ju nhìn các em rồi thì thầm:"Đây là lý do em không muốn nói. Sợ mọi người sẽ áp lực.""Sao lại áp lực chứ?""Mọi người đều bận tập luyện mà. Em không muốn làm mọi người khó xử khi nhắc đến chuyện này. Em cũng không thích các em phải để ý đến mình.""Thế à. Nhưng có vẻ bình thường các em cũng để ý đến cậu đấy."Ánh mắt Bi Ju liếc nhìn tôi. Tôi gật đầu."Giống như bây giờ vậy."Một nụ cười nhỏ thoáng qua trên môi Bi Ju.Có vẻ câu đùa của tôi để làm không khí bớt căng thẳng đã có tác dụng.Bi Ju nói với vẻ nhẹ nhõm:"Cảm ơn anh vì đã đối xử bình thường. Nếu cả anh cũng khác đi thì em thực sự sẽ không chịu nổi mất.""Anh cũng từng trải qua chuyện tương tự nên mới thế. Nếu không thì anh cũng chẳng khác gì bọn nó đâu.""Chuyện tương tự ạ?""Anh đã nói chưa nhỉ? Hồi anh học tiểu học, bà ngoại anh cũng phẫu thuật ung thư.""À."Tôi không nói những câu kiểu "Anh hiểu cảm giác của em". Là người có kinh nghiệm, tôi biết phải phản ứng thế nào.Cứ đối xử bình thường như mọi khi là được.Đừng lúng túng, đừng nhìn với ánh mắt thương hại, cũng đừng an ủi vô ích."Giờ bà ngoại anh ổn rồi phải không ạ?""Tất nhiên rồi. Đã hơn 10 năm rồi mà. Dù ung thư có khủng khiếp thì cũng không kéo dài đến thế."Bi Ju lại mỉm cười."Sao vậy?""Không có gì. Trước đây em cũng nghĩ giống anh. Rằng ung thư không thể kéo dài lâu như vậy được."Một thoáng buồn bã lướt qua khuôn mặt Bi Ju."Nhưng hóa ra không phải vậy."____________________________________________Trước khi vào phòng bệnh, Bi Ju gọi chúng tôi lại và giải thích tình hình.Tên em trai cậu ấy là Kim Min Jun.10 tuổi, gần như kém Bi Ju một con giáp.Phát hiện bệnh của em lần đầu khi em mới 5 tuổi, còn nhỏ hơn bây giờ.Tôi không rõ chính xác tên bệnh là gì.Bi Ju có giải thích nhưng tôi quá choáng ngợp nên khó hiểu được.Điều chắc chắn là sau khi phẫu thuật, em vẫn tiếp tục chịu đựng.Trong 5 năm sau đó, em phải điều trị liên tục nên không thể đi mẫu giáo hay đi học, thỉnh thoảng còn phải nhập viện."Mấy ngày trước em trai bất ngờ sốt cao nên phải nhập viện. Jung Hyun vốn đã biết tình hình của em nên mới đi cùng. Xin lỗi vì đã không nói trước. Em không muốn làm mọi người lo lắng.""Không sao đâu. Chúng em hiểu mà."Ri Hyuk nuốt nước bọt và nói, Ji Ho bên cạnh cũng liên tục gật đầu.Bi Ju cười và nắm lấy tay nắm cửa."Đừng xoa đầu em ấy nhé. Em ấy ghét điều đó nhất."Cửa mở ra với tiếng "cách".Mùi ẩm ướt từ máy tạo độ ẩm tỏa ra cùng với khung cảnh của phòng bệnh. Một cặp vợ chồng trung niên ngồi trên ghế và một cậu bé đang đọc sách trên giường."Mẹ, con về rồi."Tôi chào hỏi một cách ngượng ngùng với cặp vợ chồng trung niên đứng dậy.Bi Ju nói dối rằng chúng tôi cũng đến thăm bệnh."Ồ, các cháu đến rồi. Đây là lần đầu tiên các bạn của con gặp chúng ta nhỉ."Bố Bi Ju có vẻ điềm đạm.Cách nói chuyện từ tốn như một giáo sư, mà thực tế trước đây ông cũng từng là giáo sư đại học. Bố con giống nhau đến mức nếu đeo kính cho Bi Ju và để cậu ấy già đi 30 năm thì sẽ y hệt như vậy."Các cháu có thích ăn trái cây không? Cô có gọt sẵn táo đây."Ngược lại, mẹ Bi Ju có cách nói chuyện rất sôi nổi.Xung quanh ta thường thấy những người như vậy. Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta mỉm cười.Mẹ Bi Ju đúng là như vậy.Khi chúng tôi lịch sự nhận mỗi người một miếng táo, bà gọi cậu bé đang chăm chú đọc sách trên giường."Min Jun à, các anh đến rồi này.""Con đọc nốt đến đây thôi ạ."Một giọng nói trong trẻo vang lên.Nếu không mặc đồ bệnh nhân, cậu bé trông giống như một chú tiểu thông minh.Min Jun đang đọc nhanh một cuốn sách khoa học rồi đóng lại."Anh Jung Hyun. Anh có mua kem không ạ?""Tất nhiên rồi."Khi Jung Hyun cười và lấy đồ ra từ túi, khuôn mặt cậu bé sáng bừng lên, làm cả phòng bệnh như rạng rỡ hơn.Rồi cậu bé quay sang nhìn chúng tôi và kêu lên "À!"."Các anh là người em thấy trên TV phải không ạ?""Đúng rồi."Bi Ju mỉm cười đầy tự hào và vỗ nhẹ má em trai. Min Jun cầm kem trên tay và cúi đầu chào."Chào các anh ạ."Bi Ju giới thiệu chúng tôi với Min Jun."Đây là anh Woo Joo. Anh ấy sáng tác bài hát cho bọn anh.""Tên anh đẹp quá. Em rất thích vũ trụ."(Chú thích: Woo Joo trong tiếng Hàn nghĩa là Vũ trụ. Nên tiêu đề của truyện cũng là cách chơi chữ từ tên của Woo Joo)"Anh cũng thích."Tôi mỉm cười với Min Jun khi cậu bé đưa tay ra. Tôi không hiểu lắm nhưng có vẻ cậu bé muốn bắt tay.Thấy đáng yêu quá nên tôi nắm lấy tay cậu bé."Đây là anh Ri Hyuk. Anh ấy hát hay nhất trong nhóm.""Chào anh ạ."Ri Hyuk mỉm cười ngượng ngùng và đáp lại."Đây là anh Ji Ho.""Ji Ho ạ?""Ừ, anh Ji Ho.""À."Nói rồi cậu bé rút tay lại.Tôi tưởng cậu bé lau mồ hôi tay vào đùi, nhưng hóa ra chỉ có vậy thôi.Chúng tôi phá lên cười, chỉ có Ji Ho quay sang nhìn Bi Ju với vẻ mặt hoang mang."Anh đã nói gì về em với em ấy vậy, anh Bi Ju?""Anh có nói gì đâu.""......""Có một chút?"Bi Ju nói một cách thận trọng rồi cũng bật cười vì thấy buồn cười.Rồi cậu ấy nói với em trai:"Min Jun à, em phải bắt tay anh Ji Ho nữa chứ.""Vâng ạ."Min Jun vừa lầm bầm vừa đưa tay ra và nói:"Anh đừng kén ăn nữa và đối xử tốt với anh trai em nhé."Trong khi Ji Ho chỉ biết chớp mắt như pho tượng, tất cả mọi người có mặt ở đó đều bật cười.____________________________________________________"Sao mi mắt dài và xinh đẹp thế này chứ. Nào, ăn đi con.""Cháu cảm ơn dì ạ."Tôi nhận cái nĩa mà mẹ Bi Ju đưa cho. Vừa ăn miếng táo thứ sáu, tôi vừa cười và đáp lại."Bi Yeon nhà dì khi về sau đợt đánh giá cuối năm đã khen nức nở. Không chỉ là em trai, mà cả bạn mới vào cũng giỏi lắm. Dì và ông xã xem video quay lại cũng thật sự ngưỡng mộ.""Cháu cảm ơn dì ạ.""Thỉnh thoảng khi Bi Ju về nhà hay gọi điện, nó cứ khen mãi. Hôm nay anh Woo Joo làm cái gì đó, nhờ anh ấy mà mọi thứ đều suôn sẻ...""Mẹ à. Há miệng ra nào."Bi Ju ngắt lời và đút táo cho mẹ."Lần trước khi lên sóng lần đầu tiên, nó còn nói rằng...""Mẹ ơi, ăn thêm miếng này nữa đi ạ.""Con này. Cứ ngắt lời mẹ y như Bi Yeon vậy?""Mẹ à, làm ơn..."Khóe miệng tôi nở một nụ cười.Thật thú vị khi thấy Bi Ju, người luôn hành xử như một người mẹ với chúng tôi, lại có những biểu hiện như thế này."Dù sao thì."Mẹ Bi Ju nắm tay tôi và nói:"Sau này nhờ cậu chăm sóc con dì nhé. Dì chỉ tin tưởng mỗi Woo Joo thôi.""Vâng, cháu sẽ cố gắng ạ.""Nó trông có vẻ hiền lành vậy thôi chứ rất cứng đầu đấy. Giống hệt bố nó...""Em yêu, ăn táo đi nào."Lần này đến lượt bố Bi Ju đút táo cho vợ.Người mẹ líu lo nói chuyện như cô gái trẻ thật đáng yêu, và cả hai bố con cùng nhau ngăn cản bà nói cũng rất dễ thương.Họ khác hẳn với hình ảnh gia đình bệnh nhân mà tôi thường tưởng tượng.Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Min Jun trông khỏe mạnh. Mặc dù nét mặt tươi sáng nhưng sắc mặt không được tốt lắm.Có thể nói là thiếu sức sống.Giờ tôi mới hiểu được thế nào là "đôi môi tím tái" trong sách.Mẹ Bi Ju kể:"Bây giờ thằng bé đã hạ sốt nhiều rồi. Hôm qua sốt cao đến nỗi nửa đêm phải gọi bác sĩ, thật là hỗn loạn. Con thì khóc, bác sĩ thì chẳng thèm đến...""Bệnh viện đại học thường như vậy đấy ạ."Trong khi trò chuyện với mẹ Bi Ju, tôi quan sát Min Jun.Bốn người đang chơi một trò chơi gì đó trên tấm bảng đặt trên giường.Một cậu bé 10 tuổi và ba anh trai.Có vẻ như một trò chơi kiểu Monopoly (Cờ tỉ phú), dù không biết chính xác là gì nhưng rõ ràng mọi người đều đang thua.Họ có vẻ đang cố tình thua, nhưng chỉ có Ri Hyuk là đang cau mày.Hai người kia thì không sao, nhưng cậu ta có vẻ đang thực sự cố gắng hết sức. Nhìn cách cậu ta liên tục nhìn xúc xắc với ánh mắt không hài lòng.Ji Ho trông đã thoải mái hơn nhiều so với lúc trước.Thỉnh thoảng cậu ấy cũng cười.Còn Jung Hyun thì liên tục nhìn Min Jun và mỉm cười. Thỉnh thoảng cậu ấy vỗ về cậu bé, đây là lần đầu tiên tôi thấy Jung Hyun có biểu cảm dịu dàng như vậy."Jung Hyun và Min Jun có vẻ rất thân nhỉ."Nghe tôi nói vậy, bố Bi Ju đáp:"Mỗi lần Bi Ju đến, Jung Hyun đều đi cùng. Ngay cả lúc chú dì gặp khó khăn, cậu ấy cũng thức đêm cùng. Cậu ấy như người trong gia đình vậy."Cách bố Bi Ju nhìn Jung Hyun giống như cách Jung Hyun nhìn Min Jun.Tất nhiên, Min Jun cũng vậy.Cậu bé đầu trọc cười sặc sụa mỗi khi Jung Hyun kể những câu chuyện cười kiểu trẻ con hay trêu đùa.Đôi mắt cậu bé sáng long lanh khi nhìn anh trai."Cái đó cũng là do Jung Hyun mua đấy.""Cái nào? À."Bi Ju chỉ vào chiếc đèn bàn đầu giường, nơi có một mô hình Lego. Có vẻ như là một cảnh từ phim siêu anh hùng.Thì ra đó là thứ Jung Hyun lúi húi chuẩn bị sáng nay.Tôi cảm thấy như vừa giải được một bí ẩn.Nhưng vẫn còn một điều khiến tôi thắc mắc.Nghe nói Min Jun đã bắt đầu chiến đấu với bệnh tật từ 5 năm trước.Vậy tại sao gần đây Bi Ju đột nhiên có những hành động kỳ lạ?"Bi Ju này."Ngay khi tôi định nói chuyện với Bi Ju.Từ chỗ họ đang chơi trò chơi vang lên tiếng reo hò trẻ thơ.Có vẻ Min Jun đã thắng trong trò chơi.Cậu bé đang nâng cao chiếc cúp thu nhỏ trông như biểu tượng của người chiến thắng và cười rạng rỡ."Hôm nay Min Jun có vẻ vui nhỉ."Tôi nhìn theo ánh mắt của Bi Ju hướng về đứa trẻ 10 tuổi.Một đứa trẻ đã chiến đấu với bệnh ung thư từ khi 5 tuổi.Nhỏ bé hơn bạn bè cùng tuổi và không có tóc do điều trị hóa chất ức chế tế bào. Một đứa trẻ chưa từng được đi học, thậm chí cả mẫu giáo, giờ đây có vẻ đang tận hưởng niềm vui hiếm hoi."Anh định hỏi gì ạ?""Không có gì đâu."Tôi lắc đầu, nghĩ rằng không nên phá vỡ bầu không khí hiện tại.Mẹ Bi Ju gọi cậu con trai út đang rạng rỡ:"Min Jun à. Con vui khi các anh đến thăm phải không?""Vâng ạ!"Cậu bé cười tươi rói."Con ước ngày hôm nay đừng trôi qua."(Còn tiếp)Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com