Doi Nay Toi Se Thanh Sieu Sao Vu Tru
(40)
Bài hát kết thúcTôi đã trải qua một sự im lặng kỳ lạ chưa từng có.Tại sao họ lại như vậy?"......"Tôi quan sát kỹ các nhân viên của đội A&R.Có kỹ sư điều chỉnh âm thanh, có nhà soạn nhạc, và cả nhân viên phụ trách các công việc khác.Những con người với cá tính đa dạng.Nhưng bây giờ, biểu cảm hiện lên trên khuôn mặt họ đều giống nhau.Họ đã như vậy từ khi bài hát bắt đầu.Trông như thể họ vừa chứng kiến một hiện tượng không thể hiểu nổi.Tôi muốn sử dụng khả năng bắt chước hành động để sao chép biểu cảm đó ngay lập tức. Như vậy tôi sẽ biết cảm xúc nào tạo ra biểu cảm đó.Cảm xúc duy nhất mà tôi có thể đọc được ở đây là sự bối rối của các em.Với tâm trạng nặng nề, tôi mở lời."Ừm... các anh thấy thế nào ạ?""Hử?"Nghe vậy, các nhân viên chớp mắt."À, ý là......""Cái này......"Nhưng rồi họ đều ngừng lại giữa chừng.Có lẽ đây không phải tình huống họ dự đoán? Khi các nhân viên nheo mắt như đang suy nghĩ về phản ứng thích hợp, lúc đó..."Làm tốt lắm."Đó là giám đốc Jo đang ngồi ở vị trí chủ tọa."Em làm tốt hơn anh dự đoán nhiều. À, cần phải chỉnh sửa một chút, nhưng với lần đầu sáng tác thì thật sự rất giỏi. Ở mức độ này, có lẽ có thể đưa vào album debut mà không có vấn đề gì.""A, cảm ơn giám đốc ạ.""Có vẻ như bây giờ không phải lúc thích hợp để đưa ra phản hồi về bài hát. Anh sẽ chuyển cho các em sau. Anh cũng cần nghe ý kiến của các thành viên trong đội của chúng ta."Ánh mắt của giám đốc Jo Gyu Hwan hướng về phía trưởng nhóm A&R ngồi bên cạnh.Trong giây lát, có một cuộc trao đổi ánh mắt không lời giữa hai người đàn ông.Khi trưởng nhóm A&R gật đầu, nhà sản xuất của chúng tôi mở lời."Vậy thì..."Giọng điệu có vẻ bình thường nhưng tôi cảm nhận được có điều gì đó trong đó."Các em đã vất vả rồi, New Black có thể về trước. Giờ chúng ta sẽ họp, và có vẻ sẽ có những cuộc thảo luận kín trước."________________________________________________Khi các thành viên New Black rời đi với vẻ mặt lo lắng, phòng họp lại chìm trong im lặng. Đương nhiên Seon Woo Joo không thể đọc được bầu không khí đó.Bởi vì nó bao gồm cả tích cực lẫn tiêu cực.Về mặt tích cực, bài hát quá hay.Khi làm việc trong lĩnh vực sản xuất album, hàng ngày họ phải đánh giá và xem xét các bài hát do nhà soạn nhạc gửi đến.Qua đó, họ tự nhiên biết rõ hơn ai hết bài hát nào là hay, bài hát nào phù hợp với ca sĩ.Trong mắt họ, "Pháo hoa" là một viên đá thô.Đúng với mục đích của Woo Joo là thu hút fan tiềm năng, bài hát được viết một cách kỹ lưỡng với ý định dễ nghe.Nghe thì thú vị nhưng trên hết là dễ chịu với tai.Hơn nữa, phần điệp khúc rất gây nghiện.Việc không cố gắng giữ nguyên âm thanh gốc mà hoàn toàn làm lại là một lựa chọn xuất sắc.Nếu cố gắng giữ nguyên, có lẽ Seon Woo Joo cũng sẽ thất bại giống như các nhà soạn nhạc đàn anh.Nhưng cậu ấy, như một đầu bếp tài ba, đã dùng nó làm nguyên liệu để viết một giai điệu hoàn toàn khác.Giống như ớt khô trong mì Ý, hình dạng của nguyên liệu gốc ban đầu đã mềm nhũn đến mức khó nhận ra.Nhưng hương vị cay nồng, tính gây nghiện vẫn còn đó.Ngay cả bây giờ, một số người vẫn đang nghĩ về giai điệu điệp khúc còn vang vọng trong tai và muốn nghe lại lần nữa.Một bài hát dễ nghe và gây nghiện mạnh.Có thể có bài hát nào phù hợp hơn cho mùa hè không?Tất nhiên, việc điều chỉnh âm sắc còn sơ sài, sử dụng nhạc cụ kỳ lạ, hay phần chuyển bridge hơi quê mùa, cần được chỉnh sửa ngay, nhưng cấu trúc cơ bản rất xuất sắc.Và đó chính là vấn đề.Lý do khiến những người có mặt tại đây cảm thấy phức tạp là vì chất lượng bài hát mà Seon Woo Joo tạo ra quá tốt.Tốt thì tốt thật.Vấn đề là nó quá tốt đến mức làm đảo lộn kế hoạch.Đội A&R đã có cuộc họp nội bộ về việc sẽ tạo ra album như thế nào cho New Black kể từ ngày Jang So Won xuất hiện trên các chương trình âm nhạc.Vì vậy, họ đã có một khuôn khổ chung.Tất cả các tài liệu họ đặt trên bàn đều chứa nội dung như vậy.Một tình huống đã được quyết định từ đầu.Lý do giám đốc Jo và đội A&R giao cho Woo Joo sáng tác chủ yếu là vì lý do kinh doanh.Mặc dù việc cho Seon Woo Joo thực hành sáng tác cũng là một mục đích, nhưng nó không thể là mục đích chính.Công ty giải trí rõ ràng là nơi kiếm tiền.Xác suất một nhà soạn nhạc mới bắt đầu tạo ra một bài hát hay là bao nhiêu?Từ đầu, kỳ vọng đã là 0.Dù sao thì điều họ cần là hình ảnh "idol sáng tác" để quảng bá cho album debut tiếp theo "Something".Vì vậy, họ có thái độ rộng lượng là bài hát thế nào cũng được.Thực lòng mà nói, không có nhiều người thực sự nghe các bài b-side, và họ đã có kế hoạch thuê một nhà soạn nhạc nổi tiếng để làm bài hát chủ đề.Nếu không phải là bài "Pháo hoa" mà Seon Woo Joo mang đến như một sáng tác của mình.'Bài hát quá hay một cách không cần thiết.'Điều họ mong đợi là một bài hát mà sau này người nghe sẽ có phản ứng kiểu "Ừm, cũng không tệ".Một bài hát phù hợp suôn sẻ với album.Nhưng bài "Pháo hoa" này không chỉ hay, mà còn rất phù hợp với màu sắc của New Black.Và nó mạnh mẽ.Đây là điều kiện tồi tệ nhất cho một bài b-side.Ta đâu thể dùng một diễn viên đẹp trai hơn diễn viên chính làm vai phụ được, phải không?Vậy thì kết luận có ba:1. Phát hành riêng như một đĩa đơn kỹ thuật số.2. Vẫn giữ nguyên làm bài b-side.3. Hủy bỏ kế hoạch đến nay và tái cấu trúc album.Nhân viên đội A&R thiên về phương án 1.Họ không muốn phí công sức gần hai tháng qua.Nhưng nếu làm vậy, kế hoạch quảng bá hình ảnh "idol sáng tác" sẽ bị phá vỡ.Mà chọn phương án 2 thì rủi ro quá lớn.Ngay lập tức, fan nghe album sẽ phản ứng kiểu "Công ty bị điên à? Sao không đẩy cái này làm bài chủ đề mà lại đẩy cái khác?"Khi mọi người đang im lặng suy nghĩ, trưởng nhóm A&R thở dài."Bảo nó làm bài b-side, thế mà nó lại làm bài chủ đề."Câu nói đó khiến tiếng cười bùng nổ khắp nơi.Vì ai cũng cảm thấy giống nhau.Người đầu tiên lên tiếng là quản lý Yoon Seok Hwan."Theo tôi nghe thì chất lượng bài hát tốt và cũng phù hợp với màu sắc của bọn trẻ... Nhưng vì đội A&R đã vất vả trong mấy tháng qua để lập kế hoạch cho album, tôi nghĩ các bạn nên tự quyết định số phận của bài hát.""Chúng tôi cũng, à, tình hình bây giờ hơi mơ hồ..."Trưởng nhóm A&R quay sang nhìn giám đốc Jo."Tôi nghĩ tốt nhất là để giám đốc quyết định. Xem xét tiền lệ, anh ấy luôn đưa ra quyết định đúng đắn."Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.Trong những quyết định quan trọng quyết định thành bại của Lemon Entertainment, Jo Gyu Hwan luôn đưa ra lựa chọn mang lại kết quả tốt nhất.Vậy lần này anh ấy sẽ đưa ra quyết định gì?Mọi ánh mắt đều hướng về vị nhà sản xuất đang ngồi bắt chéo chân, chìm trong suy nghĩ.Sau 5 phút như vậy.Cuối cùng, giám đốc Jo Gyu Hwan điều chỉnh tư thế."Có lẽ là..."Ánh mắt của nhà sản xuất dừng lại trên bản kế hoạch trên bàn.Cuối cùng, như thể đã quyết tâm, anh lật tờ giấy không do dự."Chúng ta cần xem xét lại toàn bộ."________________________________________________Gần một tuần đã trôi qua kể từ khi trình bày bài hát tại cuộc họp A&R, không có tin tức gì từ công ty.Giám đốc Jo Gyu Hwan, người đã hứa sẽ đưa ra phản hồi, cũng im hơi lặng tiếng.Tôi đã nghĩ đến việc đến hỏi đội A&R, nhưng gần đây họ có vẻ đang bận rộn họp hành nên có lẽ không phải lúc.Tôi đã thử hỏi anh Seok Hwan, nhưng không hiểu sao anh ấy giữ bí mật và không nói gì cả.Còn anh Min Githì..."Cảm ơn ạ, tôi sẽ ăn ngon miệng!"Anh ấy đang nhe răng cười khi nhận quà bánh kẹo từ tiền bối Jang So Won.Thật tình cái anh này.Anh ấy nên làm quản lý cho Sugar Fish chứ không phải quản lý của chúng tôi.Đây là phòng chờ.Lịch quay hôm nay là chương trình "Đêm nhạc"."Đêm nhạc" phát sóng vào tối Chủ nhật hàng tuần, là một chương trình nhằm mục đích tạo ra một sân khấu âm nhạc cho tất cả các thế hệ.Phổ âm nhạc cũng đa dạng, cả ca sĩ trot và idol đều xuất hiện không phân biệt, có thể nói đây là một trong những chương trình chủ chốt của PBS đã tồn tại lâu dài.Việc được quay lần này cũng là thành quả có được từ Music Cafe.Bởi vì PD phụ trách đã xem Something và thấy thích nên yêu cầu mời chúng tôi.Nghe nói PD của Music Cafe và tiền bối Ha Seung Joo đã tích cực giới thiệu chúng tôi.Ban đầu lịch quay được định sớm hơn, nhưng không hiểu sao lại bị đẩy đến bây giờ.Thôi.Mặc dù xuất hiện vào thời điểm hơi lúng túng, nhưng được đến đài truyền hình sau thời gian dài cũng khiến tôi cảm thấy vui.Tất nhiên, trong đầu tôi vẫn đang bận rộn vì bài hát.Khi tôi đang ngồi tựa vào sofa một cách mơ màng, trước mắt tôi là những món tráng miệng mềm mại được bọc trong túi nilon bay lơ lửng."Anh ơi, nhìn này. Là bánh soufflé đấy. Soufflé~""Ừ.""Em nói là soufflé mà.""Chắc ngon đấy.""Sao thế, sao không có phản ứng gì vậy. Sou... Sao thế ạ?"Đứa em út đang trêu chọc tôi vui vẻ quay sang nhìn Ri Hyuk đang chọc vào sườn nó."Kệ đi, dạo này ông chú này tâm trạng không tốt lắm.""À."Nghe vậy, Ji Ho có vẻ đã hiểu ra và im lặng.Sau một hồi đứng như một chú chó buồn bã với vai rũ xuống, Jang So Won đang trò chuyện vui vẻ với anh Min Gi hỏi:"Sao em út của chúng ta lại không có sức sống vậy?""Thưa chị, là vì dạo này dù em có trêu anh Woo Joo thì anh ấy cũng không phản ứng nên chán quá ạ. Trêu chọc bằng soufflé là niềm vui trong cuộc sống của em mà...""Sao trưởng nhóm lại không vui vậy?""Em vẫn ổn mà, chị."Tôi mỉm cười với cô ấy khi cô ấy nghiêng đầu thắc mắc."Bọn trẻ đang vu khống em đấy.""Ồ, nhìn nụ cười kìa. Với chúng em thì không cười như vậy."Trước ngón tay chỉ của Ji Ho như muốn nói 'Nhìn cái mặt trơ trẽn kia kìa!', Jung Hyun vừa nhai bánh vừa nói:"Em thậm chí không nhớ nổi lần cuối cùng anh Woo Joo cười với chúng em là khi nào nữa.""Này, Kim Jung Hyun, cả cậu nữa à...""Anh biết em không thể nói dối mà, anh."Cũng đúng thật.Nhưng dạo này biểu cảm của tôi tệ đến vậy sao? Nhìn quanh, chẳng có ai nói không cả.Sao lại thấy ngượng thế này.Tôi nói là đi lấy nước uống và rời khỏi phòng chờ."Em cũng đi cùng ạ."Trong khi đi dọc hành lang cùng với vũ công chính của đội chúng tôi, người đang mỉm cười tươi, tôi đã hỏi:"Dạo này biểu cảm của anh không tốt thật à?""Chỉ là bọn trẻ đang đùa thôi mà.""Nhưng có vẻ một nửa là thật đấy.""Ừm... Thực ra từ khi anh bắt đầu sáng tác, anh đã có vẻ hơi khó khăn. Em không có ý trách anh đâu. Ai cũng vậy mà. Khi khó khăn thì sẽ cáu kỉnh và tức giận thôi.""Nghe em nói vậy, anh cảm thấy như mình đã làm điều gì đó sai lầm lớn ấy."Nếu đến mức phải nghe cậu ấy nói như vậy, có lẽ tôi đã hơi quá đáng thật.Khi có phòng làm việc, tôi đã cảm thấy áp lực nặng nề.Tôi nghĩ rằng mình phải cho thấy kết quả, vì đã nhận được nó bằng cách nào đó.Có lẽ nên nói là tôi đã tự gây áp lực cho mình một cách không cần thiết, trong khi chẳng ai kỳ vọng gì cả.Nhờ đó mà một bài hát hay đã ra đời, nhưng tôi đã quá tập trung vào nó trong thời gian qua."Đừng nghĩ quá nghiêm túc. Bọn trẻ nói vậy một nửa là đùa, một nửa là lo lắng cho anh thôi.""Lo cho anh á?""Anh đã ở lì trong phòng làm việc mỗi ngày mà. Mắt thâm quầng, má hóp. Anh có thể nói là không đến mức đó, nhưng nó hơi vậy thật đấy. Đến mức ai nhìn vào cũng thấy lo lắng.""......""Vì vậy, khi anh hoàn thành bài hát, tất cả chúng em đều vui mừng. Tất nhiên bài hát cũng hay, nhưng điều đó có nghĩa là anh sẽ trở lại bình thường như trước đây."Đáng lẽ phải vậy, nhưng có lẽ tôi đã trở nên nhạy cảm sau cuộc họp A&R.Bi Ju cười và nói tiếp:"Mấy ngày gần đây, mọi người đều đến nhờ em nói chuyện với anh.""Nói gì?""Rằng anh có thể thư giãn một chút."Ý gì nhỉ?"Chúng em cũng muốn tiến lên như anh. Nhưng anh đã làm đủ rồi. Như em đã nói ở Music Cafe, nếu không có anh, chúng em chắc chắn không thể đến được đây. Với hiện tại khi chúng ta chưa debut, thế này đã là quá đủ rồi.""......""Vì vậy, em hy vọng anh có thể thư giãn và bớt gánh nặng đi một chút. Thỉnh thoảng thoải mái một chút cũng được mà, phải không?"Bi Ju cười và nói thêm."Nếu được thì cũng chơi đùa với chúng em nhiều hơn nhé."Tôi cảm thấy biết ơn cậu ấy vì đã cố gắng xua tan bầu không khí bằng sự đùa giỡn. Và cả những đứa em khác đã muốn nói những điều này thay cho cậu ấy.Giờ nghĩ lại, gần đây tôi quá tập trung vào suy nghĩ của mình.Có lẽ tôi đã quá thúc ép bọn trẻ vì muốn chúng thành công.Tôi không nên chỉ trích những bậc phụ huynh quá khắt khe trên TV.Bảo sao khi xem những tin tức như vậy và bình luận, Ri Hyuk lại nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói điều gì đó."Cảm ơn em.""Có gì đâu ạ. Ồ, có Tejava này. Em sẽ uống cái này."(Chú thích: Tejava là 1 loại trà ô long sữa đóng lon của Hàn Quốc)"Ừ, được."Tôi bấm nút chọn đồ uống trên máy bán hàng tự động. Cà phê đen cho Jang So Won, soda cho Ji Ho, nước uống vị thông cho Jung Hyun.Bi Ju vui vẻ cầm lon nước uống trên tay."Không ngờ ở đài truyền hình cũng bán cái này. Em muốn tìm nó mà chỉ có ở máy bán hàng trong bệnh viện, tiếc quá.""Bệnh viện? Bệnh viện nào?"Bi Ju giật mình trong thoáng chốc."...Hả? Bệnh viện gì ạ?""Em vừa nói bệnh viện mà.""À, lần trước em có việc phải đi bệnh viện một lúc ấy mà."Có vẻ như cậu ấy đang cố tránh né câu hỏi một cách kỳ lạ, nhưng tôi quyết định không hỏi thêm.Không nên phá hỏng bầu không khí tốt đẹp.Khi tôi đang nghĩ rằng mình sẽ cười với các thành viên khi quay lại phòng chờ, thì...Ngay khi tôi mở cửa với tiếng "cạch", tôi cảm nhận được một bầu không khí hào hứng lạ thường."Anh ơi."Jung Hyun gọi tôi với khuôn mặt phấn khích hiếm thấy."Sao thế? Có chuyện gì vậy?""Bài hát chúng ta làm ấy, Pháo hoa.""Ừ. Sao?""Công ty quyết định chọn nó làm bài hát chủ đề rồi."________________________________________________"Thật sao?"Khi tôi quay sang nhìn người quản lý để xác nhận tính xác thực, Yoon Seok Hwan mỉm cười và đưa cho tôi điện thoại như thể bảo tôi hãy nghe."Alo?"- Ừ, là tôi đây. Tin tức đến hơi muộn phải không?Tôi nghe thấy giọng của giám đốc Jo.- Cuộc họp với chủ tịch vừa kết thúc."Giám đốc, là thật ạ? Bài hát của em sẽ trở thành bài hát chủ đề sao ạ?"- Đó là kết luận cuối cùng. Sau khi tổng hợp ý kiến của đội A&R, đội quản lý và đội quảng bá, chúng tôi đã bỏ phiếu. Quyết định với tỷ lệ 40:7. Chủ tịch và trưởng bộ phận cũng đã nghe bài hát trực tiếp và xác nhận."......"- Cậu có đang nghe không đấy?"À, vâng. Em đang hơi xúc động."Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia.- Tôi muốn báo trước cho cậu, nhưng sợ cậu sẽ thất vọng nên không nói. Dù sao thì, cậu đã làm tốt lắm, chúc mừng nhé.Mặc dù anh ấy nói rằng công việc chưa kết thúc và còn rất nhiều việc chỉnh sửa phía trước, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả.Bài hát của tôi sẽ trở thành bài hát chủ đề cho album debut.Tôi đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ hát bài này ở concert hoặc những nơi tương tự.Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được việc đứng trên sân khấu chương trình âm nhạc với tư cách là bài hát chủ đề.Đó là cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả bằng lời.Khi nhận được phòng làm việc, tôi đã rất vui vì cảm thấy được công nhận, nên không cần phải nói gì thêm về cảm xúc lúc này.Cuối cùng, khi cuộc gọi kết thúc, tôi ngồi phịch xuống sofa và cười."Anh ơi! Chúc mừng anh!"Các em hào hứng nhào về phía tôi.Mặc dù cảm thấy hơi ngạt thở vì sức nặng khủng khiếp, nhưng tôi vẫn không ngừng cười.Không hiểu sao tôi cảm thấy như lồng ngực mình vừa được thông thoáng.________________________________________________Với tiếng cười ồn ào cuối cùng vang lên từ đầu dây bên kia, Jo Gyu Hwan kết thúc cuộc gọi.'Hôm nay lịch trình của họ là quay "Đêm nhạc" phải không?'Nhìn bầu không khí, có vẻ như không cần phải lo lắng về chất lượng sân khấu.Nghĩ đến khuôn mặt đang cười của Seon Woo Joo ở đài truyền hình xa xôi, Jo Gyu Hwan mỉm cười.Rồi anh đặt điện thoại thông minh lên bàn.Khi những ngón tay dài chạm vào màn hình, phần mở đầu của "Pháo hoa" tràn ngập căn phòng.'Nghe hoài vẫn hay. Lại còn gây nghiện nữa.'Anh nhắm mắt lại và thưởng thức giai điệu.Có thể nó sẽ không trở thành hit đứng đầu bảng xếp hạng hoặc sẽ lập kỷ lục, nhưng chắc chắn đây sẽ là một bài hát được yêu thích trong thời gian dài.Vì nó gây nghiện nhưng không dễ gây chán.Có lẽ là nhờ nguồn gốc cơ bản mà nó dựa vào chăng.Bỗng nhiên, anh nhớ lại cuộc trò chuyện với Seon Woo Joo cách đây không lâu.- Có điều tôi thắc mắc, tại sao trong bài hát này cậu không sử dụng âm thanh gốc như những người khác mà lại hoàn toàn phá bỏ và tạo ra cái mới?- À, chuyện đó ạ. Khi nghe, em thấy nó hơi kỳ lạ.- Kỳ lạ?- Vâng. Ban đầu, mọi người đều nói nó kỳ lạ, nên em cũng nghĩ vậy. Nếu sửa đổi nó cho tốt, có vẻ sẽ thành công lớn. Nhưng càng nghe, em càng thấy kỳ lạ. Có thể chỉ có mình em cảm thấy vậy, nhưng...Woo Joo nói một cách thận trọng.- Nó giống như đã được sửa đổi hoàn toàn rồi ấy. Bản âm thanh này cố gắng giả vờ như mình là một viên đá thô chưa qua bàn tay con người, nhưng thực ra không phải. Giống như ai đó đã cố gắng tạo ra một viên ngọc nhưng thất bại hoàn toàn, rồi lại mài giũa nó để trông giống như một viên đá thô vậy. Dù không biết là ai, nhưng người tạo ra âm thanh gốc đó quả thật rất tài giỏi. Vì không thích nó trông giống như một source thất bại, nên họ đã cố tình làm cho nó trở nên kỳ lạ.- ......- Giám đốc, sao vậy ạ?Jo Gyu Hwan hé mắt và mỉm cười ngượng ngùng.Thôi. Ai cũng có những kỷ niệm đen tối mà.Anh nhìn vào tập tài liệu đặt ở một góc bàn.Một folder chứa ảnh và thông tin cá nhân của các thành viên New Black.Trên cùng, bức ảnh Seon Woo Joo đang cười tươi thu hút ánh mắt anh.Anh mỉm cười và gõ nhẹ ngón tay lên khuôn mặt đó.'Phải nuôi dưỡng cậu ấy thật tốt từ giờ.'Bỗng nhiên anh trở nên tò mò.Nếu nuôi dưỡng tốt cậu bé tài năng này, không biết cậu ấy có thể phát triển đến đâu nhỉ.Với suy nghĩ thú vị đó, anh tiếp tục thưởng thức bài hát.(Hết chương 8)Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com