TruyenHHH.com

Doi Mac Chuyen Ver Do Ngoc Dung Lai Cho Toi

4h:00’: tít tít tiếng chuông báo thức reng lên báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu với Mạc Hàn, cô ngái ngủ bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong rồi bước xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho gia đình cô chủ nhà, gia đình cô chủ có 3 người cô chủ nhà, chồng cô và Vũ Kỳ. Chuẩn bị bữa sáng xong là 5 giờ sáng, cô bắt đầu với công việc rửa bát thuê ở một cửa hàng ăn gần ngôi nhà cũ cô sống. Cửa hàng giờ đang tầm đông khách từng chồng bát đũa ngổn ngang chờ người đến rửa,mùi tanh của đống thức ăn thừa thừa khiến cô buồn nôn, Mạc Hàn cố gắng rửa sạch đóng bát đĩa này càng nhanh càng tốt, và rồi chúng cứ vơi dần.

Tại trường Snh48.

Mạc Hàn đang bận trực nhật trong lớp, bỗng tiếng hú hét làm cô giật mình suýt rơi cả chiếc chổi lau sàn

-Các cậu! “ King” tới trườg rồi

Mấy cô nàng trong lớp 2 phút trước vẫn còn mải mê với sự nghiệp “make up” giờ đã bay sạch ra khỏi lớp từ lúc nào, Mạc Hàn tò mò bước ra xem và đó là một người con gái sở hữu một chiều cao khá đáng nể, từ người đó toát ra một vầng hào quang sáng chói và rồi giây phút khi cô ta nhìn về phía cô cũng là lúc định mệnh trớ trêu bắt đầu. Cô ta là….Đới Manh, con gái của chủ tịch tập đoàn khách sạn và sòng bạc quốc tế lớn nhất Đông Nam Á, tập đoàn SII và cũng là cổ đông lớn nhất của ngôi trường này nơi đào tạo ra những thiên tài bậc nhất đất nước.

Đang mải giật mình vì mối ác duyên ngàn năm này, thì cô ta từ từ đến bên Mạc Hàn:

-Chào Mạc Hàn chúng ta lại gặp nhau rồi!- vừa nói nó vừa nở một nụ cười đẹp như thiên thần.

Mạc Hàn khuôn mặt ngơ ngác , miệng ấp a ấp úng

-Lát nữa gặp tôi nhé!- rồi nó quay đi và không quên để lại một nụ cười dành cho Mạc Hàn

Một nụ cười khiến bao trái tim trật nhịp, một nụ cười khiến hàng vạn cô gái phải ghen tức và bất mãn thốt lên những lời chỉ trích Hàn

-Tại sao! Nó quen biết với….

-Sao lại là nó! Đồ nghèo kiết xác.

-Đúng là loại đỉa đói thích bám chân hạc.

Tiếng trống vào lớp vang lên, học sinh cả trường tản dần vào lớp, sân trường lúc này chỉ còn duy nhất cái xác mang tên Mạc Hàn đang đứng ngẩn ngơ đầu tựa vào tường, trong mắt cô giờ đây cả thế giới đều là một màu hồng.Và rất có thể cô sẽ ngồi ngẩn ngơ mãi ở đó nếu như không có một cô bạn tốt bụng cùng lớp nhắc cô vào học, mà nếu có học thì chắc gì cô đã hiểu cơ chứ , cô ngồi ghi bài như một cái máy. Còn các bạn trong lớp thì không hề rời mắt khỏi cô giờ đây cô là trung tâm của mọi sự chú ý

Reng reng

Tiếng trống hết giờ vang lên khiến cô giật mình, và đến lúc phải đi trực nhật rồi thì phải. Cô bước ra ngoài, cả hành lang im bặt nín thở nhìn cô, ánh nhìn của họ khiến cô cảm thấy bối rối vô cùng , cô đến trường với mục đích duy nhất là học, chỉ học mà thôi vậy mà bây giờ vừa đi cô vừa lẩm bẩm câu gì đó mà không ai biết. Và rồi

ROẠT!!!

Một thứ nước gì đó màu đen đen được tạt thẳng xuống người Mạc Hàn.

1s:……………………………..- cả sân im ắng, đôi mắt đổ dồn về phía Mạc Hàn

2s:…………………………….- Mạc Hàn đứng lặng như trời trồng, không biết lúc này cô nên khóc hay nên cười nữa.

3s:…………………………..- Mọi chuyện vẫn như thế, cả ngôi trường gần như bất động…. à không! Hình như có người tiến tới kìa.

Bịch! Bịch! Bịch!

Trên cầu thang có một cô bạn đang bay xuống thật nhanh, không biết có phải là do chạy nhanh quá hay không mà! Những nơi cô bạn chạy qua đều khiến người ta cảm tưởng như đang có động đất( thảm thương nhất là những bình hoa violet mỏng manh giờ đã dập nát hết dưới đôi gót chân vàng ngọc của cô nàng)

-Mình xin lỗi,bạn có sao không vậy?

-…à..uhm…ko sao, nhưng bạn ơi, đây là nước gì vậy???

Cô bạn đó ríu rít xin lỗi Hàn. Thứ nước thực hành thí nghiệm làm bộ đồng phục của Mạc Hàn trở nên bẩn .Cả sân trường trở lại bình thường nhưng gần như không ai dám để ý tới Mạc Hàn, hoặc có thầm để ý nhưng trong im lặng.

-À! Nếu bạn không chê mình có mang quần áo thể dục đó, có thể cho bạn mặc tạm nè! - cô bạn nhanh nhảu lên tiếng.- Cô bạn đó suy nghỉ một hồi rối lên tiếng

Và dĩ nhiên Mạc Hàn đồng ý một cách vô điều kiện, nhưng! người xưa có câu “ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” và có lẽ câu nói này hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của Mạc Hàn bây giờ.

Bộ đồng phục của cô bạn đó hoàn toàn không phù hợp với cô, nhìn rộng lùng thùng trông không khác gì quần áo của những chú hề ngoài rạp xiếc:

-Chúng bị lỗi kĩ thuật chút xíu nhỉ?

Mạc Hàn ngán ngẩm nhìn bộ đồ mình đang mặc đúng là áo không ra áo, váy không ra váy. Tự hỏi làm sao về lớp học tiếp đây ?

- Mình xin lỗi! Mà bạn tên gì vậy ?

- Cô bạn ấy lại ríu rít xin lỗi

- Mạc Hàn. Thôi bạn về lớp đi

Lý Nghệ Đồng- tức cô bạn ấy, đã đi về lớp học rồi chỉ còn lại một mình Mạc Hàn trong phòng thể chất của trường, Mạc Hàn ngồi xuống tựa lưng vào cánh tủ phòng để đồ, lâu lắm rồi cô mới được ở một mình, đôi mắt cô dần khép lại. Nhưng! hình như có người bước tới, bước chân ngày càng gần, ngày càng gần. Cô ngẩng mặt lên và nhìn thấy người đó, Đới Manh.

Mạc Hàn povs’: cô ta làm gì ở đây vậy? hình như cô ta không nhìn thấy mình. Không được! không thể để cô ta nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này được.
end Mạc Hàn povs’

Mạc Hàn đứng phắt dậy, cánh tủ để đồ chợt bật ra.Ngăn tủ này của ai nhỉ rất rộng, nhưng không có đồ, thôi kệ! cứ chui tạm vào vậy. Nghỉ là làm , Mạc Hàn liền chui vào trong cái tủ và khép cái cánh tủ lại

Còn về Đới Manh, vì hôm qua khi nó trở về nơi ngày xưa nó từng sống nhưng có kẻ đã đánh lén nó, đó là eliwa hắn đã từng là bạn của nó khi còn ở bên Mĩ. Nhưng khi tập đoàn nhà nó làm gia đình hắn phá sản thì nó và hắn đã không còn là bạn bè nữa. Vì bị đánh lén cùng với đêm qua không ngủ được( không ngủ được vì lí do gì thì các bạn tự hiểu nhé) nên hôm nay đến trường mắt anh cứ díp lại, định bụng tới phòng thể chất vì hôm nay không có lớp nào học thể dục thì. Hình như chỗ này có người, lạ thật! hôm nay có lớp học sao. Người đó ngẩng mặt dậy, là một cô gái.

Đới Manh( giả vờ) lảng mắt ra ngoài sân trường.

Đới Manh povs’: Hôm nay có lớp học sao mình không biết nhỉ? Cô ta là ai thế không biết! sao nhìn quen quen. Ah! Con bé hôm qua. Sao tự dưng không nhớ nổi tên cô ta, hồi sáng mình mới gặp cô ta mà, không lẽ cô ta biết mình tới đây. Mà sao cô ta lại ăn mặc như thế nhỉ? Trông gớm chết được, như hề ý. Nè! sao tự dưng bỏ chạy vậy? Tôi đâu có làm gì cô! Sao tự dưng biến đâu mất tiêu rồi nè.-end Đới Manh povs’

Nó chạy theo tìm cô nhưng không thấy, lạ thật vừa mới thấy ở đây mà. Nhưng rồi nó chợt giật mình đôi môi nó khẽ nhếch lên làn mi dày trên đôi mắt nó rung lên khe khẽ. Đới Manh tự hỏi bản thân tại sao mình phải quan tâm đến cô ta nhỉ? Cô ta là ai mà mình phải quan tâm cơ chứ? Chẳng giống mình chút nào.Rồi anh ngồi xuống tựa lưng vào cánh tủ, và rồi đôi mắt anh chợp xuống.

Phía trong cánh tủ:

Mạc Hàn povs’: cô ta đang làm gì thế không biết, trong này chật chội quá, khó thở quá đi mất, hơ! Cô ta và mình đang ngồi gần nhau thế này sao làm sao đây! Tim mình đập mạnh quá, mình và anh ta đang ở rất gần nhau anh sẽ nghe thấy mất, làm sao đây!!! Thôi không sao, bình tĩnh hít thật sâu rồi thở ra nào! Sẽ dễ chịu hơn nhiều.-end Mạc Hàn povs’

Mưa, ngoài trời mưa nhẹ, mưa như một bản nhạc ru anh và cô chìm vào giấc ngủ một giấc ngủ không mộng mị.

Có những khoảng cách rất gần

Mà tưởng chừng rất xa

Có những người mãi mãi đi tìm

Thứ gọi là hạnh phúc

Nhưng đâu hề biết rằng

Hạnh phúc mãi mãi ở bên ta ( JM)

( - tiếng nhạc chuông điện thoại làm anh tỉnh giấc)

Khổng Tiếu Ngâm ra:

-Vợ à! Chị nghe đây.

-Đêm nay muốn đi bar!? Ok ! 8h nhá

Nó tắt điện thoại đi, rồi mỉm cười. Tiếu Ngâm vẫn như , vẫn nhõng nhẽo như ngày nào

Flasback:

-Chị đang làm gì vậy????

Đới Manh ngước lên nhìn, là một cô bé có gương mặt rất bụ bẫm, trên tay cô cầm một con mèo nhỏ, nó nhìn con mèo rồi mỉm cười. Cô bé này có vẻ rất thích mèo.

-Nó thuộc giống mèo Ba Tư đấy, đẹp đúng không? - cô bé khoe

Đới Manh nhìn cô bé rồi mỉm cười . Dù thế con bé vẫn nói tiếp

-chị cũng thích mèo à?

-……….

Gâu gâu.

Bỗng từ trong nhà, một chú chó trắng mũm mĩm chạy ra, chạy đến bên nó rồi cạ mũi vào chân nó. Nó cúi xuống rồi bế nó lên.

-Con cún của chị xinh thật đấy. Em bế nó một chút nha.

Đới Manh đưa con cún cho cô bé, cô bé đỡ lấy con cún nhỏ rồi ôm nó vào lòng.

Grừ…Grừ… - Chú cún bỗng dưng phản ứng dữ dội

“ Á” chú cún cắn vào tay cô bé một cái làm cô bé la lên . Gươntg mặt như sắp khóc. Nó nhẹ nhàng rửa sạch vết thương rồi băng nó lại.

-Xong rồi nè!

Cô bé lắc lắc cái đầu rồi lấy một chiếc bút dạ đỏ rồi hí hửng tô tô vẽ vẽ vào băng gạc. Xem chừng bí mật lắm.

Cô mỉm cười rồi chìa cánh tay mình ra

-I…love…you!???- Đới Manh ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ trên lớp băng .

-Í anh nói chị yêu em rồi nha, không được nuốt lời đó! thôi em về nhà đây. Lần khác em sẽ sang chơi với chị!

-Nè em tên là gì vậy??????????? - - Đới Manh hỏi

-Tiếu Ngâm, Khổng Tiếu Ngâm….

.

(End flasbach.)

Nhiều năm trôi qua rồi nhỉ, em cũng chẳng còn là một cô bé dễ thương như ngày xưa tôi biết nữa!!! Đới Manh đứng dậy vươn vai mấy cái và rồi từ cánh cửa tủ hé ra một bàn tay. Nó quay lại rồi đứng hình vài giây , sau khi đã kịp “ hoàn hồn” Đới Manh từ từ mở cửa tủ ra. Bên trong là một cô bé, lưng tựa vào thành tủ mặt gục vào đầu gối đang ngủ ngon lành. Nó bật cười rồi vội đưa tay lên bụm miệng mình lại

Đới Manh povs’

Ngủ ngon quá ta! cô ngốc thật đó, ngồi trên đó mà cũng ngủ được- end Đới Manh povs’.

Đới Manh cúi người xuống nhìn Mạc Hàn

Đới Manh povs’: Con nhỏ này!.Không quá hoàn hảo nhưng khiến người ta không dứt ra được, sao tự dưng mình có cảm giác lạ, cảm giác này… con nhỏ này, sao tự dưng tim mình đập mạnh…môi..môi nó đẹp thật đấy sao tự dưng mình,….. chết tiệt!????.- end Đới Manh povs’

Nó tiến gần hơn nữa, gần hơn nữa( không ổn rồi mặt nó và cô chỉ còn cách nhau vài cm, Hàn à! Tỉnh dậy mau lên! chết đến nơi rồi đừng ngủ nữa cô không phải là công chúa ngủ trong rừng đâu), khoảng cách giữa nó và cô ngày càng gần, ngày càng gần, cô đã nằm gọn trong vòng tay nó( thôi xong rồi! thảm rồi). Nó nhẹ nhàng bế cô ra khỏi chiếc tủ, trong vô thức đầu cô khẽ gục vào vai nó dụi dụi rồi ngủ tiếp. Nó nhìn cô khẽ mỉm cười cái tính này rất quen,quen lắm, lâu lắm rồi nó không còn được thấy nó nữa, ngốc nghếch!

Bất chợt một tia sáng vụt qua rồi lóe lên trước mắt nó, khiến nó giật mình.Chắc là do mình bị hoa mắt- nó tự nhủ với mình là như vậy

Rồi nhẹ nhàng đắt cô xuống dưới đất. Ở một góc khuất nào đó những ánh chớp vẫn lóe lên đều đều. Khi cô đã ngay ngắn dưới đất rồi thì nó từ từ bước đi.

Mạc Hàn mở mắt ra, nhìn đồng hồ 5:00 pm. Trời đã gần tối, Mạc Hàn ngồi ngơ ngẩn rồi chợt mỉm cười, cô vừa có một giấc mơ thật lạ, giấc mơ có chị, cô mơ mình nằm gọn trong vòng tay ấm áp của chị, thấy môi chị nở nụ cười.Giá mà giấc mơ đó là thật nhỉ!cô tự nói với chính mình

Cô mỉm cười rồi lại cốc mình một cái thật đau .

Lí trí : Mày ngốc lắm, đó chỉ là giấc mơ thôi, mà giấc mơ thì không có thật, nghĩ mà xem chị là ai nào? Là cô chủ Đới tương lai chị sẽ thừa kế tập đoàn SII hùng mạnh, còn mày thì sao một con bé nghèo kiết xác suốt đời bị người ta rẻ rúng coi thường, chị như một thiên sứ trên cao mà mãi mãi chạm vào mày cũng không dám, còn trong mắt chị mày chẳng đáng một xu, chị ấy và mày sẽ đi trên hai con đường song song, mãi mãi không giao nhau…thôi đã qua rồi những phút giây mộng mị, mày phải trở về với hiện tại thôi. Mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi, không sao đâu nhất định mày sẽ sớm vượt qua cái cảm giác rung động nhất thời này. Không phải mày đã hứa với Manh rằng sẽ chờ chị ấy trở về sao? Mày không muốn làm kẻ thất hứa đấy chứ?

Con tim :Nhưng! Chị Manh cũng tên là Đới Manh!!!

Lí trí:…. thôi bỏ đi! Trên đời này có biết bao nhiêu người tên là Đới Manh, mà nếu Đới Manh là chị ấy thì chắc chắn chị ấy phải nhận ra mày chứ, ngốc!!!

Con tim: Nhưng mình thấy nhói! Mình khẽ chệch nhịp khi nhìn vào mắt người đó, mình đau lắm khi thấy cô ta nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường, làm sao đây! Mình lỡ y.e.u cô ta mất rồi- end Mạc Hàn povs’

Lí trí và con tim cứ thay nhau dằn vặt Mạc Hàn, khi yêu con tim thật ngốc nghếch, khờ dại và ngu muội. Làm ơn! Ai đó giúp cô tỉnh lại đi, đừng mù quáng mà chạy theo những ảo tưởng mà con tim tự tạo lên nữa, tỉnh lại đi!!!Chợt nó nghe thấy người kêu tên mình .Một giọng nói rất quen, Mạc Hàn quay mặt lại đó là một cô con gái đang đứng tựa lưng vào tường, dáng người này quen quá.

-Vũ Kỳ! Sao chị lại ở đây, sao không về nhà.

-Em đó, sao hôm nay nghỉ học vậy? làm chị tìm em hoài, em ở đâu vậy.

-Uhm! bí mật - Nói rồi cô bỏ chạy

-Hả! bí mật với cả chị nữa sao?Đứng lại đó! Chị mà bắt được thì em chết với chị

Mạc Hàn đang cười, nụ cười hạnh phúc. Nhưng cô đâu biết rằng thấp thoáng sau nụ cười hạnh phúc ấy sẽ là hàng loạt những đau khổ đang đón chờ cô.

-Thưa cô chủ. Tên cô ta là Mạc Hàn là học sinh được nhận học bổng của trường ta, gia đình cô ta trước đây cũng thuộc dạng khá giả nhưng do ba cô ta làm ăn thua lỗ, mẹ cô ta mắc bệnh hiểm nghèo nên gia đình đã bị phá sản. Hiện giờ cô ta đang ở nhà gia đình họ Lý, còn ba cô ta vẫn biệt tăm, cậu có cần tìm hiểu thêm không ạ!

-Không cần!

Đôi mắt nó sắc lẹm, bóp chặt từng ngón tay vo lại thành nắm đấm.

-Lý Vũ Kỳ, lại là mày!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com