Doc Y Xau Phi
Lưng Ngân Hồ mềm mại cọ cọ vào tay Hạng Quân Vãn, làm cho tâm tình của nàng dần dần bình phục lại. "Chít chít ——" Tiểu móng vuốt của Ngân Hồ đặt vào tay Hạng Quân Vãn, mắt nhỏ sáng ngời nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, giống như đang nói, Thiếu chủ nhà ta không phải người xấu.
Tư liệu về Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn đã sớm xem qua.
Tiên hoàng Nguyên Tung của Dực Nhân quốc trong lúc tuổi già sủng ái Phượng Quý Phi, sáu mươi tuổi sinh được Phượng Cửu, Nguyên Tung đem ấu tử bảo bọc ở trong tay, coi như trân bảo. Tiếc rằng, Thái tử Nguyên Khuê đã bốn mươi, ở trong triều đã sớm thành lập phạm vi thế lực của mình.
Nguyên Tung lo lắng Thái tử sẽ làm hại Phượng Cửu, đành phải đem ái tử biếm thành thần, ban thưởng cho hắn theo họ của mẫu thân, đổi tên thành Phượng Cửu, cũng đem Phượng Cửu đưa đến nhà mẹ đẻ của Phượng Quý Phi, lại ban Bàn Long thành làm đất phong cho Phượng Cửu, lấy điều này để bảo hộ Phượng Cửu.
Nguyên Tung sau khi chết chưa bao lâu, Nguyên Khuê đăng cơ. Phượng quý phi bị vu tội là hồ yêu, Phượng Cửu càng bị nói là con của hồ yêu. Nếu không có Nguyên Tung sớm dự đoán được Nguyên Khuê không thể dung được ấu đệ, vì Phượng Cửu an bài đường lui, chỉ sợ Phượng Cửu sớm đã chết ở trong tay Nguyên Khuê.....
Lại nói tiếp, Phượng Cửu cũng là người đáng thương, cùng nàng giống nhau, bị thân nhân coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn nhẹ nhàng thở ra, "Được rồi! Nể mặt Bao Tử, ta sẽ không cùng ngươi so đo."
Hạng Quân Vãn nhượng bộ, khiến cho Phượng Cửu mừng rỡ như điên. Tuy rằng không biết Hạng Quân Vãn tại sao lại thoái nhượng một bước, nhưng ở trong mắt Phượng Cửu, đây là một mở đầu rất tốt!
"Vậy, chúng ta hiện tại......" Phượng Cửu bỗng dưng cà lăm, hắn rõ ràng cảm giác được tim mình đập thật nhanh, không biết nên nói cái gì được. Phượng Cửu bày ra một bộ ngu ngốc, khiến cho Ngân Hồ có chút không biết nói gì. Bình thường chủ nhân đều khi dễ nó, thế nào, hiện tại nhìn thấy Hạng Quân Vãn, thế nhưng đầu óc nở hoa rồi?
"Mang ta đi gặp thích khách!"
"Được!"
Hai người nương bóng đêm rời đi phủ tướng quân, Phượng Cửu mang theo Hạng Quân Vãn đến trạch viện của mình ở Cẩm thành. Khi Phi Sương nhìn thấy Hạng Quân Vãn đi theo sau Phượng Cửu thì chấn động. Đây là căn cứ bí mật của thiếu chủ, hắn thế nhưng đem Hạng Quân Vãn mang đến, chẳng lẽ Phượng Cửu đã xác định nàng chính bạch y nữ tử ở huyền nhai?
Tuy rằng Phi Sương đã sớm biết được trên mặt Hạng Quân Vãn có vết bớt lớn bằng bàn tay, nhưng đến thời điểm thực sự nhìn thấy, hắn vẫn là bị kinh hách một chút. Khuôn mặt đang xinh đẹp, bị một vết bớt lớn như vậy trùm lên, đem dung mạo của cô gái này hoàn toàn phá hủy.
Biểu tình của Phi Sương hoàn toàn bị Hạng Quân Vãn thu vào trong mắt, kỳ thật lúc nàng soi gương, cũng sẽ bị khuôn mặt này dọa sợ. Lại nói người duy nhất không mang thành kiến với nàng bởi khuôn mặt này cũng chỉ có Phượng Cửu, vừa rồi ở phủ tướng quân, Phượng Cửu cũng chỉ là rất bình thản nhìn lướt qua má trái của nàng, không có biểu tình gì, dường như cái bớt kia không hề tồn tại. Thật sự là một kỳ nhân!
"Thích khách ở trong lao, nàng chậm chút."
Phượng Cửu lo lắng Hạng Quân Vãn thấy không rõ địa hình trong địa lao, đặc biệt lấy một viên Dạ Minh Châu lớn bằng nắm tay đưa cho Hạng Quân Vãn, lại nâng đèn lồng lên chiếu sáng phía trước cho Hạng Quân Vãn. Phi Sương theo ở phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt xém chút liền rơi xuống.
Đây vẫn là thiếu chủ nhà mình sao? Dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, hắn chẳng lẽ là bị hoa mắt? Sau khi xác định chính là Phượng Cửu đang tự tay soi đèn cho Hạng Quân Vãn, trái tim Phi Sương có chút không chịu nổi. Phu nhân còn chưa có qua cửa, thiếu chủ lại bày ra một bộ dạng thê nô, nếu vào cửa rồi, thiếu chủ chẳng phải là không có phu quyền?
Phi Sương trong lòng lo lắng Phượng Cửu sau khi thành hôn có thể chiếm được ưu thế hay không, Phượng Cửu lại hết sức hưởng thụ "Vì nương tử phục vụ".
Tuy rằng Ngân Hồ đến chết cũng không thừa nhận Hạng Quân Vãn là nữ tử bên huyền nhai nhưng hắn làm sao có thể bị mánh khóe nhỏ của Ngân Hồ lừa gạt chứ! Cái đồ tham ăn kia, nhất định từ Hạng Quân Vãn kiếm được đồ tốt, cho nên mới giúp đỡ nàng như thế. Nhưng không ngờ Ngân Hồ làm như vậy, càng thêm lộ rõ sự đặc biệt Hạng Quân Vãn. Sủng vật của Phượng Cửu hắn không phải là tùy tiện người nào cũng có thể thu mua!
Bất quá, dù cho trong lòng Phượng Cửu khẳng định Hạng Quân Vãn chính là bạch y nữ tử đêm đó, nàng không thừa nhận, hắn cũng không có cách khó dễ nàng. Huống chi vừa rồi hắn thử đụng vào điểm mấu chốt của nàng, Hạng Quân Vãn xém chút thì cùng hắn trở mặt, khiến cho Phượng Cửu càng thêm rõ ràng tính tình nương tử nhà mình.
Vô luận như thế nào, hắn đều phải dùng tất cả vốn liếng đem nàng lừa lên kiệu hoa mới được! Tiểu nương tử nhà mình phòng bị quá nặng, tiền đồ của hắn tuy rằng quang minh, nhưng con đường cưới vợ lại hết sức quanh co.
Trong địa lao, một hắc y nhân bị trói chặt trên giá gỗ hình chữ thập, miệng đều bịt một miếng gỗ, phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát.
"Tổng cộng mười người, cuối cùng chỉ bắt được một kẻ còn sống, những người khác đều uống thuốc độc tự vẫn. Chỉ là, hắn cái gì cũng không chịu nói. Nếu không phải người của ta trông coi nghiêm khắc, hắn đã sớm tự đoạn kinh mạch tự sát."
Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn mới phát hiện tính nghiêm trọng của tình huống. Uống thuốc độc tự sát? Chỉ có tử sĩ mới có thể như thế! Hạng Quân Vãn cũng đã thấy qua độc trên người Hạng Trị Chung, cực kỳ hung hiểm, rốt cuộc là ai muốn đưa hắn vào chỗ chết chứ?
"Không chịu nói?" Hạng Quân Vãn cười lạnh, chậm rãi đi đến trước mặt tử sĩ, đánh giá hắn."Ta có biện pháp để hắn khai ra!"
"Ca ca ca ——" Thanh âm liên tiếp vang lên, các khớp ngón tay của hắc y nhân đều bị Hạng Quân Vãn tháo rời, đau đến y toàn thân đổ mồ hôi.
Phu nhân thật là khủng khiếp! Phi Sương nhịn không được sờ sờ ngón tay của mình. Rốt cuộc phải đối với nhân thể có bao nhiêu hiểu biết, mới có thể nhoáng một cái đã tháo hết các khớp ngón tay xuống chứ? Phu nhân này, không thể đắc tội!
"Mười phút sau, cảm giác đau đớn trên người ngươi sẽ đạt tới mức không thể chịu đựng nổi. Nếu sợ đau, thì thành thành thật thật trả lời lời của ta, nếu không, ta sẽ đem các đốt ngón tay của ngươi kháp lại, cứ cách nửa canh giờ lại đem ra tháo dỡ một lần, cho ngươi sống không bằng chết."
"Chít chít ——" Ngân Hồ ở trên vai Phượng Cửu rùng mình một cái, nữ nhân này quá kinh khủng! Hoàn hảo nó thức thời, chưa đắc tội nàng!
Phượng Cửu đối với Hạng Quân Vãn quyết đoán rất là thưởng thức, đối đãi địch nhân, nên vô tình giống gió thu quét lá vàng như vậy. Hoàn hảo lúc trước hắn còn chưa có tra hỏi, nếu không thì bỏ qua trò hay này.
Mười phút sau, hắc y nhân đau đến toàn thân phát run, các khớp ngón tay lỏng lẻo run rẩy trong không trung, phát ra thanh âm "lách cách". Tuy rằng hắn kiệt lực muốn nhẫn nại, nhưng loại đau đớn này đã hoàn toàn vượt qua cực hạn huấn luyện tử sĩ của hắn.
"Ta nói ——"
Phi Sương lấy miếng gỗ trong miệng hắc y nhân ra, hắc y nhân vừa định cắn lưỡi, Hạng Quân Vãn tiến lên tháo cằm hắn xuống. "Xem ra ngươi chưa học thật tốt" Hạng Quân Vãn đã ném một viên đan hoàn vào trong miệng hắc y nhân, chờ hắn nuốt vào, nàng thối lui đến một bên. Cũng không lâu lắm, hắc y nhân tựa hồ đã quên đau đớn, biểu tình trở nên chết lặng.
"Ngươi là người ở nơi nào?"
"Dực, Dực Nhân quốc."
"Vì sao đến Cẩm thành đến?"
"Hoàng hậu, lệnh chúng ta ám sát Hạng Trị Chung......"
Người đứng sau lưng tử sĩ là Hoàng hậu Bách Lý Thái Vi của Dực Nhân quốc? Hạng Quân Vãn nhướng mày, tiếp tục hỏi. "Bách Lý Thái Vi tại sao phải giết Hạng Trị Chung?"
"Vì, vì báo thù cho Bách Thái tử......"
Bách Thái tử? Đây là lần thứ hai Hạng Quân Vãn nghe đến cái tên này. Lần đầu tiên là ở phủ tướng quân, Ngọc phu nhân trước mặt mọi người nói rằng Hạng Trị Chung phản bội Bách Thái tử. Lúc này đây, Bách Lý Thái Vi vì Bách Thái tử lại ám sát Hạng Trị Chung. Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tư liệu về Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn đã sớm xem qua.
Tiên hoàng Nguyên Tung của Dực Nhân quốc trong lúc tuổi già sủng ái Phượng Quý Phi, sáu mươi tuổi sinh được Phượng Cửu, Nguyên Tung đem ấu tử bảo bọc ở trong tay, coi như trân bảo. Tiếc rằng, Thái tử Nguyên Khuê đã bốn mươi, ở trong triều đã sớm thành lập phạm vi thế lực của mình.
Nguyên Tung lo lắng Thái tử sẽ làm hại Phượng Cửu, đành phải đem ái tử biếm thành thần, ban thưởng cho hắn theo họ của mẫu thân, đổi tên thành Phượng Cửu, cũng đem Phượng Cửu đưa đến nhà mẹ đẻ của Phượng Quý Phi, lại ban Bàn Long thành làm đất phong cho Phượng Cửu, lấy điều này để bảo hộ Phượng Cửu.
Nguyên Tung sau khi chết chưa bao lâu, Nguyên Khuê đăng cơ. Phượng quý phi bị vu tội là hồ yêu, Phượng Cửu càng bị nói là con của hồ yêu. Nếu không có Nguyên Tung sớm dự đoán được Nguyên Khuê không thể dung được ấu đệ, vì Phượng Cửu an bài đường lui, chỉ sợ Phượng Cửu sớm đã chết ở trong tay Nguyên Khuê.....
Lại nói tiếp, Phượng Cửu cũng là người đáng thương, cùng nàng giống nhau, bị thân nhân coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn nhẹ nhàng thở ra, "Được rồi! Nể mặt Bao Tử, ta sẽ không cùng ngươi so đo."
Hạng Quân Vãn nhượng bộ, khiến cho Phượng Cửu mừng rỡ như điên. Tuy rằng không biết Hạng Quân Vãn tại sao lại thoái nhượng một bước, nhưng ở trong mắt Phượng Cửu, đây là một mở đầu rất tốt!
"Vậy, chúng ta hiện tại......" Phượng Cửu bỗng dưng cà lăm, hắn rõ ràng cảm giác được tim mình đập thật nhanh, không biết nên nói cái gì được. Phượng Cửu bày ra một bộ ngu ngốc, khiến cho Ngân Hồ có chút không biết nói gì. Bình thường chủ nhân đều khi dễ nó, thế nào, hiện tại nhìn thấy Hạng Quân Vãn, thế nhưng đầu óc nở hoa rồi?
"Mang ta đi gặp thích khách!"
"Được!"
Hai người nương bóng đêm rời đi phủ tướng quân, Phượng Cửu mang theo Hạng Quân Vãn đến trạch viện của mình ở Cẩm thành. Khi Phi Sương nhìn thấy Hạng Quân Vãn đi theo sau Phượng Cửu thì chấn động. Đây là căn cứ bí mật của thiếu chủ, hắn thế nhưng đem Hạng Quân Vãn mang đến, chẳng lẽ Phượng Cửu đã xác định nàng chính bạch y nữ tử ở huyền nhai?
Tuy rằng Phi Sương đã sớm biết được trên mặt Hạng Quân Vãn có vết bớt lớn bằng bàn tay, nhưng đến thời điểm thực sự nhìn thấy, hắn vẫn là bị kinh hách một chút. Khuôn mặt đang xinh đẹp, bị một vết bớt lớn như vậy trùm lên, đem dung mạo của cô gái này hoàn toàn phá hủy.
Biểu tình của Phi Sương hoàn toàn bị Hạng Quân Vãn thu vào trong mắt, kỳ thật lúc nàng soi gương, cũng sẽ bị khuôn mặt này dọa sợ. Lại nói người duy nhất không mang thành kiến với nàng bởi khuôn mặt này cũng chỉ có Phượng Cửu, vừa rồi ở phủ tướng quân, Phượng Cửu cũng chỉ là rất bình thản nhìn lướt qua má trái của nàng, không có biểu tình gì, dường như cái bớt kia không hề tồn tại. Thật sự là một kỳ nhân!
"Thích khách ở trong lao, nàng chậm chút."
Phượng Cửu lo lắng Hạng Quân Vãn thấy không rõ địa hình trong địa lao, đặc biệt lấy một viên Dạ Minh Châu lớn bằng nắm tay đưa cho Hạng Quân Vãn, lại nâng đèn lồng lên chiếu sáng phía trước cho Hạng Quân Vãn. Phi Sương theo ở phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt xém chút liền rơi xuống.
Đây vẫn là thiếu chủ nhà mình sao? Dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, hắn chẳng lẽ là bị hoa mắt? Sau khi xác định chính là Phượng Cửu đang tự tay soi đèn cho Hạng Quân Vãn, trái tim Phi Sương có chút không chịu nổi. Phu nhân còn chưa có qua cửa, thiếu chủ lại bày ra một bộ dạng thê nô, nếu vào cửa rồi, thiếu chủ chẳng phải là không có phu quyền?
Phi Sương trong lòng lo lắng Phượng Cửu sau khi thành hôn có thể chiếm được ưu thế hay không, Phượng Cửu lại hết sức hưởng thụ "Vì nương tử phục vụ".
Tuy rằng Ngân Hồ đến chết cũng không thừa nhận Hạng Quân Vãn là nữ tử bên huyền nhai nhưng hắn làm sao có thể bị mánh khóe nhỏ của Ngân Hồ lừa gạt chứ! Cái đồ tham ăn kia, nhất định từ Hạng Quân Vãn kiếm được đồ tốt, cho nên mới giúp đỡ nàng như thế. Nhưng không ngờ Ngân Hồ làm như vậy, càng thêm lộ rõ sự đặc biệt Hạng Quân Vãn. Sủng vật của Phượng Cửu hắn không phải là tùy tiện người nào cũng có thể thu mua!
Bất quá, dù cho trong lòng Phượng Cửu khẳng định Hạng Quân Vãn chính là bạch y nữ tử đêm đó, nàng không thừa nhận, hắn cũng không có cách khó dễ nàng. Huống chi vừa rồi hắn thử đụng vào điểm mấu chốt của nàng, Hạng Quân Vãn xém chút thì cùng hắn trở mặt, khiến cho Phượng Cửu càng thêm rõ ràng tính tình nương tử nhà mình.
Vô luận như thế nào, hắn đều phải dùng tất cả vốn liếng đem nàng lừa lên kiệu hoa mới được! Tiểu nương tử nhà mình phòng bị quá nặng, tiền đồ của hắn tuy rằng quang minh, nhưng con đường cưới vợ lại hết sức quanh co.
Trong địa lao, một hắc y nhân bị trói chặt trên giá gỗ hình chữ thập, miệng đều bịt một miếng gỗ, phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát.
"Tổng cộng mười người, cuối cùng chỉ bắt được một kẻ còn sống, những người khác đều uống thuốc độc tự vẫn. Chỉ là, hắn cái gì cũng không chịu nói. Nếu không phải người của ta trông coi nghiêm khắc, hắn đã sớm tự đoạn kinh mạch tự sát."
Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn mới phát hiện tính nghiêm trọng của tình huống. Uống thuốc độc tự sát? Chỉ có tử sĩ mới có thể như thế! Hạng Quân Vãn cũng đã thấy qua độc trên người Hạng Trị Chung, cực kỳ hung hiểm, rốt cuộc là ai muốn đưa hắn vào chỗ chết chứ?
"Không chịu nói?" Hạng Quân Vãn cười lạnh, chậm rãi đi đến trước mặt tử sĩ, đánh giá hắn."Ta có biện pháp để hắn khai ra!"
"Ca ca ca ——" Thanh âm liên tiếp vang lên, các khớp ngón tay của hắc y nhân đều bị Hạng Quân Vãn tháo rời, đau đến y toàn thân đổ mồ hôi.
Phu nhân thật là khủng khiếp! Phi Sương nhịn không được sờ sờ ngón tay của mình. Rốt cuộc phải đối với nhân thể có bao nhiêu hiểu biết, mới có thể nhoáng một cái đã tháo hết các khớp ngón tay xuống chứ? Phu nhân này, không thể đắc tội!
"Mười phút sau, cảm giác đau đớn trên người ngươi sẽ đạt tới mức không thể chịu đựng nổi. Nếu sợ đau, thì thành thành thật thật trả lời lời của ta, nếu không, ta sẽ đem các đốt ngón tay của ngươi kháp lại, cứ cách nửa canh giờ lại đem ra tháo dỡ một lần, cho ngươi sống không bằng chết."
"Chít chít ——" Ngân Hồ ở trên vai Phượng Cửu rùng mình một cái, nữ nhân này quá kinh khủng! Hoàn hảo nó thức thời, chưa đắc tội nàng!
Phượng Cửu đối với Hạng Quân Vãn quyết đoán rất là thưởng thức, đối đãi địch nhân, nên vô tình giống gió thu quét lá vàng như vậy. Hoàn hảo lúc trước hắn còn chưa có tra hỏi, nếu không thì bỏ qua trò hay này.
Mười phút sau, hắc y nhân đau đến toàn thân phát run, các khớp ngón tay lỏng lẻo run rẩy trong không trung, phát ra thanh âm "lách cách". Tuy rằng hắn kiệt lực muốn nhẫn nại, nhưng loại đau đớn này đã hoàn toàn vượt qua cực hạn huấn luyện tử sĩ của hắn.
"Ta nói ——"
Phi Sương lấy miếng gỗ trong miệng hắc y nhân ra, hắc y nhân vừa định cắn lưỡi, Hạng Quân Vãn tiến lên tháo cằm hắn xuống. "Xem ra ngươi chưa học thật tốt" Hạng Quân Vãn đã ném một viên đan hoàn vào trong miệng hắc y nhân, chờ hắn nuốt vào, nàng thối lui đến một bên. Cũng không lâu lắm, hắc y nhân tựa hồ đã quên đau đớn, biểu tình trở nên chết lặng.
"Ngươi là người ở nơi nào?"
"Dực, Dực Nhân quốc."
"Vì sao đến Cẩm thành đến?"
"Hoàng hậu, lệnh chúng ta ám sát Hạng Trị Chung......"
Người đứng sau lưng tử sĩ là Hoàng hậu Bách Lý Thái Vi của Dực Nhân quốc? Hạng Quân Vãn nhướng mày, tiếp tục hỏi. "Bách Lý Thái Vi tại sao phải giết Hạng Trị Chung?"
"Vì, vì báo thù cho Bách Thái tử......"
Bách Thái tử? Đây là lần thứ hai Hạng Quân Vãn nghe đến cái tên này. Lần đầu tiên là ở phủ tướng quân, Ngọc phu nhân trước mặt mọi người nói rằng Hạng Trị Chung phản bội Bách Thái tử. Lúc này đây, Bách Lý Thái Vi vì Bách Thái tử lại ám sát Hạng Trị Chung. Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com