Doc Tinh Dong Nhan Ma Dao To Su Cp Hi Trung
Bảo Lam Cảnh Nghi về trước xong, 4 người họ gồm Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Giang Biền Phong cùng môn sinh kia đều kéo nhau vào Hàn Thất. Lam Vong Cơ lệnh cho những người bên ngoài giải tán hết, không cần canh gác, cũng không được phép vào trong. Đến khi cánh cửa Hàn Thất đóng lại rồi, Ngụy Vô Tiện mới cất lên bao lời ngon tiếng ngọt:"Ở đây không có ai hại ngươi hết, bỏ tay ra cho ta xem một chút được không?""..." - Y không đáp."Thật đấy, không ai làm hại ngươi đâu. Hơn nữa nhìn thấy rồi ta cũng không nói với ai hết.""..." - Y vẫn không đáp."Nếu ngươi không tự làm, bọn ta cũng phải làm thôi... Đến lúc đó e rằng sẽ phải ép ngươi một chút..."Câu nói này dường như có vẻ có tác dụng hơn. Hai tay môn sinh nọ khẽ run lên một cái. Rất lâu sau hắn mới cất lời:"Không được nói với ai..."Rất nhanh, Ngụy Vô Tiện gật đầu đồng ý."Được! Ngoài những người trong căn phòng này ra sẽ không ai biết mặt ngươi!"Lưỡng lự suy nghĩ thêm một lúc nữa, hắn đành phải thỏa hiệp. Dù sao ở đây cũng có nhiều người muốn đem 2 tay hắn bỏ sang một bên. Việc họ hợp tác với nhau bẻ gãy 2 tay hắn để nhìn cho rõ ràng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Vậy nên chi bằng hiện tại tự giác, bắt họ đảm bảo, sẽ đỡ đau hơn một chút. Dù sao người thấy mặt hắn cũng không phải chỉ có mỗi Lam Hi Thần...Hít vào một hơi, Kim Quang Dao chậm rãi đem 2 tay buông xuống. Nào ngờ khi vừa nhìn thấy mặt hắn, toàn bộ 3 người đều bày ra vẻ mặt kinh hoảng tột độ!Vẻ mặt này hắn nhìn cũng đã quen, nên chẳng có cảm giác gì nữa.Chỉ là khi ánh mắt hắn chạm phải nam nhân vận hắc bào ngồi đối diện, trong lồng ngực lại dấy lên một trận đau đớn... Rốt cuộc thì tại sao hắn lại như thế? Rõ ràng từ khi biết nhận thức đến nay, trong đầu hắn lúc nào cũng chỉ là những lời nói của nam nhân giấu mặt kia, lúc nào cũng chỉ là những câu chuyện về Lam Hi Thần. Vậy mà khi nhìn thấy người này, hắn lại không kìm được mà bật khóc, ngay cả đôi môi cũng bật thốt lên 2 tiếng "Tiểu Vũ" nghẹn ngào?...Rốt cuộc thì tại sao nhìn người này, trái tim hắn lại khó chịu như thế? Hoàn toàn khác với cảm giác trống rỗng khi thấy Lam Hi Thần... một chút xúc cảm hắn cũng không cảm thấy được. Mặc dù nam nhân kia nói hắn yêu y, nói y vì hắn mà chịu đựng rất nhiều thứ; nhưng tại sao chỉ khi nhìn thấy người này hắn mới có cảm giác? Có phải hay không, thật ra đây mới là người hắn yêu...?Gần 1 nén hương sau, cuối cùng cả 3 người mới có thể miễn cưỡng khôi phục tinh thần.Ngụy Vô Tiện đang muốn gào lên hỏi kẻ nào đã dùng Tái Sinh thuật lên Kim Quang Dao?! Không lẽ là Lam Hi Thần? Vừa nghĩ đến đây, gã liền lắc đầu. Muốn thi triển Tái Sinh thuật thì ít nhất cũng phải mất 1 tháng. Trước khi đến Liên Hoa Ổ kia y bận bịu như thế, đào đâu ra thời gian học thuật này? Thêm nữa, Tái Sinh thuật này vốn đã thất truyền từ lâu. Năm xưa hắn gã từng đọc qua về tác dụng và hậu quả của nó, nhưng tuyệt nhiên chưa từng thấy cách làm chi tiết. Vậy mà nay lại có kẻ thi triển được? Đã vậy còn thi triển xuất sắc như vậy, rốt cuộc là ai?Mặc cho 2 người còn lại vẫn đang hoang mang không hiểu gì, Ngụy Vô Tiện bắt đầu hỏi:"Có phải ngươi mất hết trí nhớ rồi không?"Hắn gật đầu."Không còn nhớ chút gì sao?"Hắn lại gật đầu."Rồi ngươi được ai đưa đến đây? Ngươi biết những cái gì?"Im lặng một lát, cuối cùng Kim Quang Dao cũng đành rũ vai, mệt mỏi kể ra từng chuyện một, từ chuyện có người cứu hắn, có người đưa hắn đến Vân Thâm, chuyện hắn gặp Kim Lăng, chuyện hắn ở Nhã Thất của Lam Khải Nhân vài ngày cho đến khi Lam Hi Thần trở về,...Nghe xong, Giang Biền Phong là người đầu tiên phản ứng. Gã bảo:"Người cứu ngươi nói dối ngươi rồi! Ngươi nào có bị bệnh chết? Ngươi là vì...""Khoan! Đừng nói." - Ngụy Vô Tiện vội vàng cất lời. Ngẫm nghĩ thêm chút nữa, gã lại hỏi:"Vậy ban nãy ngươi có gọi ta là 'Tiểu Vũ'. Vậy đó là ai? Có phải người cứu ngươi không?"Kim Quang Dao lắc lắc đầu, mệt mỏi đáp:"Ta cũng không biết. Chỉ là khi thấy ngươi chỗ này rất đau... Ngươi nói cho ta biết, có phải chúng ta từng gặp nhau hay không?" - Vừa nói, Kim Quang Dao vừa chạm tay lên lồng ngực mình. Lam Vong Cơ cau mày.Khi ánh mắt đầy bi thương của hăn nhìn vào Ngụy Vô Tiện, tất cả liền cảm thấy những lời vừa rồi không phải dối trá. Hắn quả thực không nhớ một chút gì!Đối diện với câu hỏi nọ, gã chỉ đáp qua loa:"Đúng là từng gặp, nhưng cũng chỉ là quen biết sơ sơ thôi."Tất nhiên lời này là nói dối! Theo lời Kim Quang Dao kể lại, người cứu hắn đã bảo hắn bệnh mà chết. Toàn bộ những tội ác của hắn, đau khổ của hắn, thân phận của hắn; người kia đều không nói ra. Tất cả những gì Kim Quang Dao được biết chính là tất cả chuyện về Lam Hi Thần và những lời nỉ non nhờ vả: "Ngươi hãy thay ta yêu y... Coi như xin ngươi", "Xin ngươi đừng để y biết có người nhờ ngươi làm việc này..." Nếu đã là như vậy, chi bằng cứ để hắn quên đi sạch sẽ? Biết đâu tương lai sẽ trở thành người tốt đẹp thì sao?Lúc mới nghe xong, Ngụy Vô Tiện đã nghĩ rằng người giúp hắn tái sinh hẳn phải là một cô nương si tình với Trạch Vu Quân. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không đúng... Lam Đại nhà này từ xưa đến nay rất nổi tiếng trong giới Tu Chân, nhưng người hiểu rõ y đến từng chân tơ kẽ tóc như vậy thì làm gì có ai? Cảm thấy không hỏi ra cái gì nữa, Ngụy Vô Tiện đành cùng 2 người kia đi ra. Trước đó cũng không quên an ủi Kim Quang Dao vài câu:"Ngươi đừng sợ, mấy ngày này cứ ở yên trong Hàn Thất, bọn ta sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài đâu."Lưu luyến nhìn theo Ngụy Vô Tiện chẳng được bao lâu, bóng áo trắng của Lam Vong Cơ đã chắn ngay trước tầm mắt hắn. Sau đó y cũng không để tâm đến việc Giang Biền Phong đang ở đây, lập tức lôi Ngụy Vô Tiện đi.Mãi đến khi cánh cửa Hàn Thất khép lại, tiếng thở dài não nề của Kim Quang Dao vẫn từ trong vọng ra, nghe thê thảm không sao tả xiết...Trên đoạn đường trở ra, Giang Biền Phong liền không nhịn được mà tò mò hỏi:"Ngụy tiền bối, chuyện vừa rồi là thế nào?"Biết Giang Biền Phong từ nãy đã cố gắng để không cắt ngang câu chuyện giữa họ, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy người này rất nóng lòng. Hơn nữa Lam Vong Cơ đi bên hắn cũng tỏ vẻ hiếu kì muốn biết. Thấy vậy, hắn đành giải thích:"Có người thi triển thuật Tái Sinh lên Kim Quang Dao. Đây là một bí thuật đã thất truyền từ lâu vì nó quá nguy hiểm. Một người còn sống khi muốn người đã chết sống lại thì sẽ thi triển thuật này. Như các ngươi biết, con người có 3 hồn 7 phách. Nếu người đã chết không còn hồn nào, cũng không còn phách nào thì sẽ không thể khôi phục được. Ít nhất phải còn 1 phách. Khi đó người sống sẽ giữ lấy 1 phách ấy, sau đó tự mình đem 1 hồn cùng 2 phách trong người mình chia sẻ cho người đã chết. Không chỉ thế, nếu như thi thể người chết đã hóa thành tro bụi thì người còn sống phải lấy máu thịt của mình ra để nuôi lại. Từ đó hồn phách sẽ dần hình thành cái xác. Vì trong đó có 1 phách của người đã chết, nên 1 phách ấy sẽ theo trí nhớ mà tạo thành một thân xác giống y hệt thân xác trước đây của người chết. Dù là 1 cái nốt ruồi cùng không sai lệch. Ngươi có thấy vết thương trên tay hắn không? Đó chính là dấu vết cho việc lấy máu thịt của mình ra làm xác để lại. Dấu vết ấy sẽ không biến mất đâu. Trừ khi người thi triển thuật lên hắn chết đi, hồn cùng phách người đó sẽ cư nhiên thuộc về hắn hết."Nghe một hồi, cuối cùng Giang Biền Phong vẫn không hiểu gì. Gã đành tóm gọn lại:"Ý Ngụy tiền bối là người sống chia sẻ thân xác cùng linh hồn mình để nuôi người chết sao?"Ngụy Vô Tiện lập tức gật đầu:"Chính xác! Nhưng việc này rất nguy hiểm! Người thi triển phải rất am hiểu mới dám đem 1 hồn mình xuất ra ngoài. Thêm nữa việc dùng chính máu thịt của mình để tạo thành 1 cái xác khác cũng đâu dễ dàng gì? Tạm thời không nói đến việc đau đớn, chỉ riêng việc duy trì nó trong suốt thời gian dài đã đủ mệt mỏi rồi. Thế nên ngươi thấy đấy, Kim Quang Dao này gầy yếu như vậy cùng là vì máu thịt của người kia không đủ.""Vậy còn chuyện kí ức?""À... Trong khi đợi xác hoàn thành thì người thi triển có thể nói chuyện với hồn, cho cái hồn đấy biết những gì mình muốn nó biết. Khi đó hồn chỉ là hồn, tri giác chưa hoàn thiện nên hắn mới chỉ có thể nghe chứ không thể nhìn thấy người giúp mình là ai. Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn. Chúng ta vẫn có thể tìm ra người tạo ra hắn mà."Giang Biền Phong liền kinh ngạc:"Thật sao? Ngụy tiền bối, thế gian nhiều người như vậy, có thật à tìm được không?""Ngươi ngốc à? Đâu phải tìm bừa rồi hỏi đâu? Có dấu hiệu mà."Nóng lòng muốn biết, gã lại hỏi:"Dấu hiệu gì?"Đưa lên cánh tay trái của mình, Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ vào đúng vị trí vết thương trên tay phải của Kim Quang Dao:"Người nào có vết thương ở đây này. Vết thương giống hệt hắn, vết thương máu không đông được. Nhưng ta nghĩ hiện tại cũng không cần thiết, vì Kim Quang Dao cũng chưa bày ra trò gì."Ở bên cạnh hắn, Lam Vong Cơ cũng gật gật đầu đồng tình. Thật ra chuyện khi xưa ở Quan Âm Miếu, cả hai đối với Kim Quang Dao này chính là vừa hận vừa thương. Những chuyện hắn từng trải qua đều là những chuyện đau đớn thấu xương tủy, những chuyện hắn làm ra cũng là vì lòng căm hận mà thành... Giả như Kim Quang Dao có thể đầu thai đến kiếp khác, có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng khi hắn cùng Nhiếp Minh Quyết ngã vào quan tài, tất cả những điều "giả như" ấy cũng đều tan thành tro bụi. Sự đã lỡ rồi, hắn không thể làm lại từ đầu nữa.Thế mà sau 3 tháng, rốt cuộc lại có kẻ giúp hắn làm lại từ đầu. Mặc dù mục đích của y không phải giúp hắn, nhưng cũng vô tình là thế đi. Hơn nữa hơn 2 tháng nay Lam Hi Thần nằm liệt giường vẫn là do Kim Quang Dao âm thầm chăm sóc, tức là hắn không có ý đồ xấu. Vậy nên họ cứ để yên cho hắn làm lại từ đầu thì hơn. Coi như không biết, coi như không nghe.Nhưng khi Ngụy Vô Tiện quay ra sau, hắn liền thấy Giang Biền Phong bị bỏ lại một quãng dài. Gã đang đứng yên một chỗ bất động, gương mặt bày ra vẻ hoang mang không sao kể xiết. Thấy kì lạ, hắn liền lại gần hỏi xem sao. Nào ngờ gã lại hỏi ngược lại:"Ngụy tiền bối. Ban nãy ngươi nói rằng kẻ có vết thương y hệt trên tay trái là người tạo ra Kim Quang Dao này sao?""Ừ." - Hắn gật đầu, sau đó nghi hoặc cất lời - "Ngươi quen sao?"Không trả lời hắn, Giang Biền Phong lại hỏi:"Nghĩa là đó cũng chính là người yêu thương Trạch Vu Quân?"Đưa tay lên gãi gãi mũi, Ngụy Vô Tiện đáp:"Yêu thương thôi chưa đủ đâu, còn phải là chấp niệm, si cuồng, cố chấp. Thuật Tái Sinh này rất tổn hại cơ thể, không mấy ai dám dùng nên đã thất truyền từ lâu. Nếu như chỉ có yêu thương, không cần mạo hiểm tính mạng đến thế. Nhưng dù sao ta cũng thấy người này chính là kẻ ngốc! Nếu yêu y đến vậy, sao không tự mình chạy đến bên y đi? Còn nhờ vả kiểu này... thật sự chẳng để làm gì hết. Ta nói ngươi nghe..."Mặc cho Ngụy Vô Tiện đang thao thao bất tuyệt, Giang Biền Phong hiện tại mặt đã cắt không còn hột máu. Không nói không rằng, gã lập tức rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Gã phải đi kiểm tra lại xem hiện tại trong người Giang Trừng còn lại mấy hồn mấy phách! Nếu như đúng như lời Ngụy Vô Tiện nói, không phải chính hắn là người đã thi triển thuật Tái Sinh hay sao? Hiện tại hắn thành ra như vậy hóa ra cũng là vì nó! 1 tháng bế quan tạo ra 1 Kim Quang Dao, nhờ y yêu Lam Hi Thần, không ngại đem hồn phách cùng máu thịt đi cống hiến cho Lam Hi Thần...Giang Biền Phong tự hỏi, Tông chủ ngạo kiều của gã tự lúc nào đã thành ra như thế?Mặt khác, nếu Giang Trừng thật sự yêu Lam Hi Thần đến phát điên; cái thai trong bụng hắn lúc này có phải hay không cũng chính là của y?Nếu như vì những việc này mà hắn xảy ra mệnh hệ gì, Giang Biền Phong quả thực không dám chắc ngày sau mình có thể cùng Lam gia có thể hòa bình nữa hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com