TruyenHHH.com

Doc Tinh Dong Nhan Ma Dao To Su Cp Hi Trung

Khi Giang Biền Phong đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, trời cũng đã chập tối. Thấy gã đến, đám môn sinh Cô Tô Lam thị liền mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Lạ thật, bình thường quản sự Giang gia vẫn luôn là bộ dạng điềm đạm ung dung, không chỉ thế còn rất hòa đồng thân thiện, hay nói hay cười. Thế mà sao hôm nay mặt gã lại cứ như bị người ta cướp hồn thế kia? Vừa hốt hoảng, vừa thất thần, mà nhìn đâu còn có vài phần giận dữ...

Đưa hắn vào trong, Lam Cảnh Nghi bảo:

"Phong huynh, giờ tiên sinh đang bận giảng bài, huynh đợi một chút nhé?"

Trong đầu vẫn lởn vởn những suy nghĩ phức tạp kia, Giang Biền Phong phải đến khi bị hỏi đến lần thứ 3 mới giật mình. Nhìn Lam Cảnh Nghi đang nhăn nhó nhìn mình, gã liền ngơ ngác hỏi lại:

"À... chuyện gì thế?"

"Thật là... Ta bảo tiên sinh đang giảng bài, huynh đợi một chút!"

"À..." - Ậm ừ xong một câu, gã mới chợt nhớ ra ngày hôm nay mình đến đây không phải để gặp Lam Khải Nhân. Nếu lão biết cháu trai mình cùng Giang Tông chủ nhà gã có gì đó với nhau, không phải sẽ tức hộc máu mà chết sao? Vì thế, gã vội nói - "À không, hôm nay ta không đến gặp Lam tiên sinh."

Nghe vậy, bước chân của Lam Cảnh Nghi liền khựng lại. Rất nhanh sau đó liền hỏi:

"Vậy huynh đến thăm Kim Lăng sao? Đại tiểu thư đó rất tốt, suốt ngày đến Nhã Thất cùng thúc phụ. À, chắc hiện tại y không ở đó đâu. Có khi đến Tàng Thư Các cùng Tư Truy rồi."

Từ sau khi Giang Trừng xảy ra chuyện, Kim Tông chủ này cũng rất chuyên tâm học hành, không còn chơi bời lêu lổng nữa. Giang Biền Phong mấy lần ở Liên Hoa Ổ được người báo tin về cũng nói cho Giang Trừng nghe. Chỉ tiếc, hắn không nghe thấy. Nhưng lần này gã đến không phải gặp Kim Lăng!

"Cũng không phải. Ta muốn gặp Ngụy tiền bối."

Lam Cảnh Nghi nghe xong cái tên này liền lập tức há hốc mồm. Gì vậy? Không phải người Giang gia ghét họ Ngụy kia đến mức chỉ muốn đá hắn đi hay sao? Sao hôm nay còn đến tìm hắn? Không lẽ hắn lại gây chuyện gì rồi? 

Mà cũng không đúng... Rõ ràng ngày ngày Ngụy Vô Tiện đó cùng Hàm Quang Quân của họ luôn dính lấy nhau, hắn cũng chỉ quanh quẩn ở Tĩnh Thất hoặc ra sau núi rủ đám tiểu bối đi chơi, nào có gây ra họa gì?  

Nghi hoặc nhìn Giang Biền Phong, Lam Cảnh Nghi hỏi:

"Có chuyện gì ạ? Phong huynh, sắc mặt huynh xấu như vậy... Có phải có chuyện gì hay không?"

Tất nhiên là có chuyện! Nhưng loại chuyện này nào có thể để cho trẻ con nghe? Hơi gật nhẹ đầu, Giang Biền Phong cười cười:

"Chút chuyện nhỏ thôi. Dạo này sức khỏe Giang Tông chủ không tốt. Ta muốn đến hỏi xem Ngụy tiền bối có biết cách nào bồi bổ thân thể không."

"À..." 

Lúc này Lam Cảnh Nghi mới nhớ ra việc Giang Tông chủ cũng bị thương trong lần phá trận pháp vừa rồi. Trôi qua mấy tháng, nó cũng suýt nữa thì quên. Dù Ngụy Vô Tiện này có hay gây họa, nhưng cũng là người có vốn hiểu biết. Để hắn giúp cũng hợp lí thôi. Lam Cảnh Nghi gật gật đầu:

"Vậy ta đưa huynh đến Hàn Thất xem sao. Lúc nãy nghe hắn bảo là đến đó cùng Hàm Quang Quân."

"Không sợ kinh động đến Tông chủ nhà ngươi sao?"

Lam Cảnh Nghi cười cười:

"Tông chủ đã 2 tháng nay không có động tĩnh gì, Ngụy Vô Tiện cũng nói y không thể nghe hay cảm nhận được những gì ở bên ngoài mộng cảnh, Phong huynh không cần lo."

Khoảng 1 nén hương sau, Giang Trừng cùng Lam Cảnh Nghi đã đứng trước cửa Hàn Thất. Nào ngờ khi bọn họ đến, vừa hay một cảnh tượng vô cùng đặc sắc lại đang diễn ra. 

 Trước cửa Hàn Thất, Lam Vong Cơ đang kéo tay Ngụy Vô Tiện, nhét hắn ra sau mình. Ở dưới bọn họ chính là một nam nhân vận gia phục Lam gia đang ngã xuống nền đất. Trên tay Lam Vong Cơ khi ấy chính là một chiếc mặt nạ giấy màu trắng. Thấy nó, Giang Biền Phong liền cảm thấy hơi quen quen. Nhưng cụ thể là thấy ở đâu thì gã đã quên mất rồi.

Thấy tình thế căng thẳng, Lam Cảnh Nghi liền tò mò bước lên trước. Thi lễ xong với hai người, nó bảo:

"Ngụy tiền bối, Giang quản sự ở Giang gia đến tìm ngươi."

"Giang quản sự? À, có phải người các ngươi hay gọi 'Phong ca' không?" - Đứng sau Lam Vong Cơ, hắn vỗ vào trán mình một cái. Lần trước khi về Liên Hoa Ổ , Ngụy Vô Tiện đã nhìn thấy người này rồi. Gã là đại đồ đệ của Giang Trừng, tính tình vui vẻ sởi lởi, gương mặt cũng khá khôi ngô. 

Không để Ngụy Vô Tiện đoán già đoán non, Giang Biền Phong cũng tiến lên thi lễ:

"Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối."

"Miễn đi miễn đi." - Không đợi Lam Vong Cơ lên tiếng, Ngụy Vô Tiện liền xua tay mấy cái. Từ xưa đến nay trên dưới Giang gia ai cũng ghét hắn, vậy mà hôm nay lại có người Giang gia đến tìm. Có phải hay không chính là vì Giang Trừng đã xảy ra chuyện? Nghĩ đến việc này, hắn liền hỏi thẳng - "Giang quản sự hôm nay đến tìm ta có chuyện gì không?"

Tất nhiên, Giang Biền Phong sẽ không nói chuyện gã cần hỏi ở đây. 

"Cũng không có gì, chỉ là có điều muốn thỉnh giáo Ngụy tiền bối. Nhưng mà... ở đây có vẻ không tiện?" - Vừa trả lời qua loa, gã vừa liếc mắt nhìn người đang ngã trên mặt đất.

Nam nhân này thân hình vô cùng thấp bé, nhìn qua có cảm tưởng có thể bị gió thổi bay đi. Hai bàn tay trắng xanh của hắn đang một mực ôm mặt, không để người khác thấy. Trên mình tuy mặc gia phục Lam gia, song trên trán lại không đeo mạt ngạch... Nhìn qua quả thực kì lạ. 

Nghe xong câu nói của Giang Biền Phong, Ngụy Vô Tiện liền đáp:

"À... Ban nãy ta cùng Lam Trạm đến Hàn Thất thăm Trạch Vu Quân thì bắt gặp hắn ở xong. Hắn lao vào ta, sau đó còn vừa khóc vừa gọi 'Tiểu Vũ'. Nhưng hình như lại không phải người Lam gia..."

Người trên mặt đất dường như vẫn khóc thút thít, hai vai gầy nhỏ còn đang run run. Đúng lúc này, chiếc mặt nạ giấy trên tay Lam Vong Cơ mới hoàn toàn hiện ra trước mắt Giang Biền Phong. Khi thấy một chấm chu sa đỏ rực trên mặt nạ, gã mới "A" lên một tiếng. Chiếc mặt nạ này không phải thứ Giang Trừng làm ra hay sao? Theo như gã nhớ thì khoảng vài tháng trước hắn đã làm ra một cái y hệt, sau đó đeo lên cho một người vô danh... Tiếp theo, Giang Trừng sai gã đưa người này đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn lệnh cho gã trên đường đi không được hỏi gì, không được trò chuyện, càng không được bỏ mặt nạ của y ra.

Càng nhìn chiếc mặt nạ, Giang Biền Phong càng tò mò. Cuối cùng gã đành lên tiếng:

"Chiếc mặt nạ này là do Giang Tông chủ làm ra, sao Hàm Quang Quân lại cầm nó?"

Ngụy Vô Tiện nhíu mày:

"Giang Trừng sao? Ngươi chắc chứ?"

Cầm lấy chiếc mặt nạ Lam Vong Cơ đưa cho, Giang Biền Phong nhìn kĩ một lần nữa. Sau khi thấy một vết rách nhỏ trên đó, gã liền gật đầu chắc nịch:

"Chính là cái này."

Ngụy Vô Tiện nghe xong liền lẩm bẩm:

"Vậy không phải hắn và người này có quan hệ sao?" - Lẩm bẩm xong, hắn liền hướng đến người trên nền đất mà hỏi:

"Này! Ngươi có quen Giang Trừng không?"

Kẻ kia lắc đầu quầy quậy, một câu cũng không nói. Đúng vào lúc này, ống tay áo dài của y bị trượt lên trên khuỷu tay. Giang Biền Phong liền nhướng mày. 

Dải băng trắng muốt trên tay trái y đang dần bị máu thấm đỏ. Như dự cảm được điều gì đó, Giang Biền Phong liền dứt khoát đem tấm băng đó lôi ra. Người ở dưới đất tất nhiên sống chết kêu gào phản kháng, nhưng Giang Biền Phong gã rất khỏe, người gầy yếu thế này tất nhiên gã xử lí được.

"Giang quản sự, ngươi làm gì thế?" - Tò mò nhìn gã từ sau lưng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy rất kì lạ. Môn sinh này cho dù bị người ta động vào tay cũng nhất quyết ôm lấy mặt! Không lẽ dung nhan của y có vấn đề gì sao? Nhưng khi hắn chưa kịp hỏi, Giang Biền Phong chưa kịp trả lời thì dải băng trắng thấm đỏ đã nằm dưới nền đất.

Ngay khi ống tay phải của y bại lộ, Giang Biền Phong liền hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt cũng là vẻ kinh ngạc tột độ!

Vết thương sâu hoắm, tựa như đã cắt vào đến xương trên tay người này giống hệt với Giang Trừng! Nhưng kì lạ hơn nữa chính là vết thương trên tay hai người này đều không thể khép miệng lại, máu từ đó cũng chảy ra rất ít.

Từ sau khi Giang Trừng bế quan xong, trên tay hắn đã xuất hiện vết thương kì lạ như vậy. Mỗi lần giúp y băng bó xong, Giang Biền Phong đều cảm thấy không thể hiểu nổi. Nhưng gã không thể hỏi, vì Giang Trừng hiện tại không thể trả lời. Mặt khác cứ để như vậy gã cũng thấy không có vấn đề gì, chỉ cần thay băng cẩn thận, tránh nhiễm trùng là được. Miệng vết thương tuy sâu, tuy rộng, nhưng máu lại chảy ra không nhiều... Việc này gã không giải thích được, song lại cũng chưa thấy ai giải thích được. Đành tạm để đó, lo cho việc hắn sinh con trước. Nhưng nay thứ này lại hiện ra trước mắt, Giang Biền Phong đâu thể không kì lạ?

Thấy biểu cảm trên mặt gã, Ngụy Vô Tiện cũng ló đầu ra xem. Nào ngờ khi thấy vết thương trên tay y, hắn cũng tròn mắt:

"Này không phải Tái Sinh thuật sao?"

Khi hắn nói ra câu này, tất cả bọn họ đều không ai hiểu gì. Nhưng nhìn biểu cảm như thế... có vẻ cũng không phải chuyện tốt gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com