TruyenHHH.com

Doc Tinh Dong Nhan Ma Dao To Su Cp Hi Trung

Giờ Mùi chính khắc, Giang Trừng đang canh gác bỗng dưng ngã quỵ xuống đất, mặt mũi tái nhợt. Những người cùng ca gác với hắn thấy vậy liền cuống cuồng đưa hắn vào Thái Y Viện. Nào ngờ khi mới khiêng được hắn lên, Bùi Thiếu úy từ đâu đã lù lù xuất hiện. Nghe đám người hô mấy tiếng "Bùi Thiếu úy" vô cùng kính cẩn bên tai, Giang Trừng đã thầm nhủ "Thôi xong rồi".  Tại sao giờ này gã lại ở đây chứ? Không phải nên ở Thái Hòa điện cùng Lam Thụy cầu may sao? 

Nào ngờ đâu chưa kịp tự hỏi xong, Bùi Dực đã lên tiếng:

"Để ta."

Nằm yên giả chết rất yên bình, nhưng thật ra tim của hắn đã đập như điên. Có khi nào gã định đem hắn đi đập một trận hay không? Nếu thế thật, hắn cũng không thắc mắc gì. Nhưng ngàn vạn lần không phải hôm nay! Vì quá tập trung nghĩ cách đối phó, Giang Trừng không hề nhận ra mình đã nằm trên lưng Bùi Dực tự lúc nào. Phải mãi đến khi lần thứ 3 gã lên tiếng hắn mới bừng tỉnh:

"Dậy."

"..." - Hóa ra gã thừa biết hắn giả bộ... 

Từ trên lưng Bùi Dực nhảy xuống, Giang Trừng không hề cúi đầu hối lỗi; ngược lại hắn còn rất dõng dạc cất lời:

"Bùi Thiếu úy. Ta biết tất cả những chuyện trước đây ta làm là sai. Muốn đánh muốn giết tùy huynh. Nhưng hôm nay ta nhất định phải đến Dạ Các."

Bùi Dực quay lại nhìn hắn, trong mắt tựa như có nét tức giận. Gã cau mày:

"Giang thị vệ đây là muốn thương lượng?"

"Huynh nghĩ là thương lượng cũng được, chống đối cũng được. Nhưng hôm nay ta phải đến Dạ Các."

Bùi Dực yên lặng, không nói gì. Phải đến một lúc sau gã mới xoay người đi. Trước đó cũng không quên vứt lại một câu:

"Mình ngươi không vào được."

Ngơ ngác một lát, Giang Trừng hắn rốt cuộc cũng nhận ra hướng Bùi Dực đang đi về chính là lãnh cung! Không lẽ gã định cùng hắn đi sao? Nhưng để làm gì chứ? Không lẽ là để giám sát? Không kịp nghĩ quá nhiều, Giang Trừng cũng nhanh chân nối gót đi theo. Hắn không nghĩ Bùi Dực lại nghe lệnh Lam Thụy mang hắn đến, vì Bùi Dực xưa nay không phải người nghe lời Lam Thụy. Cái gã nghe theo chỉ có nguyên tắc mà thôi! Vậy tại sao gã lại giúp hắn? Có phải đã coi hắn là bằng hữu hay không? 

Nhưng dù lí do có là gì, Giang Trừng nghĩ sau này mình vẫn nên cảm ơn gã một câu. Ít nhất thì cũng vì lần này gã không lôi hắn đi chịu phạt ngay. Những chuyện sau ngày hôm nay... sau hôm nay hẵng nói.

Khoảng 2 nén hương sau, Bùi Dực và hắn đã cùng nhau đứng trước cây cầu bước sang Dạ Các. Cây hoa ngọc lan hôm trước vừa nở hiện tại vẫn đang tỏa hương ngọt dịu. Không đợi được thêm chút nào nữa, Giang Trừng lập tức chạy qua cầu. Hắn hiện tại sẽ đạp thẳng cửa ra, tận mắt xem xem y thế nào. Nhưng vừa mới nhìn thấy Dạ Các, mọi hành động của hắn đều ngưng bặt. Đập vào mắt Giang Trừng lúc này chính là tầng tầng lớp lớp ván gỗ được người ta đóng chi chít lên các cánh cửa; bên trên còn dán rất nhiều bùa chú vàng vàng đỏ đỏ. Thấy cảnh tượng này, đau đớn cùng tức giận trong lòng hắn lại không kìm được mà trỗi dậy.

Rút ra thanh kiếm đeo bên hông, Giang Trừng liền lao lên phía trước. Nhưng thanh kiếm trên tay vừa toan chém xuống tấm gỗ đóng ngay trước cửa chính, Bùi Dực đã cất lời:

"Bùa chú bị phá, pháp sư sẽ đốt luôn nơi này."

Hắn khựng lại.

Nếu như không thể mở cửa, làm sao hắn có thể vào?

Nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, Bùi Dực nhả ra 2 chữ:

"Cửa sổ."

Rất nhanh, Giang Trừng vòng qua cửa sổ. Nhưng cảnh tượng ở đây cũng chẳng khác nào ngoài cửa chính... Hắn càng nhìn, đầu óc lại nóng rực. Nội bất xuất ngoại bất nhập thế này, Lam Hi Thần ở trong kia phải làm sao?

Đúng lúc ấy, Bùi Dực tiến lên trước mắt hắn. Vươn tay cầm lấy một ván gỗ, gã nhẹ nhàng nhấc ra. Giang Trừng mở to mắt, một tiếng cũng không thốt ra được. Tại sao gã có thể khỏe như vậy? Nhưng ngay khi đầu đinh được đóng lên tấm gỗ hiện ra trước mắt, Giang Trừng đã ngây người. 

Đầu đinh được đóng vào Dạ Các vừa ngắn vừa tù, không hề vững chắc. Hết nhìn nó, hắn lại nhìn về phía Bùi Dực. Vẫn rất tập trung gỡ những ván gỗ, gã lại vừa chú ý để những tấm bùa kia không  bị rách. Xong xuôi rồi gã mới hất mặt với Giang Trừng, ý bảo hắn vào trong. Vô cùng cảm kích hành động của Bùi Dực, Giang Trừng liền cúi đầu một cái rồi trèo cửa sổ vào. 

Mặc dù hiện tại đang là buổi sáng, song trong Dạ Các lại giống như ban đêm. Nếu không nhờ mấy sợi ánh sáng nhàn nhạt từ khe cửa sổ ban nãy len vào, chắc chắn hiện tại hắn cũng chẳng thể tự nhìn thấy tay mình. Không dám lên tiếng ồn ào, Giang Trừng chỉ biết lần lần mò mò. Được một lúc, hắn tìm thấy cây nến thường ngày trên mặt bàn. Châm nến lên rồi, cả gian phòng cũ kĩ thân thuộc lúc này mới hiện ra trước mắt.

Ở trên giường, Lam Hi Thần vẫn đeo mặt nạ quỷ. Trên người tự khi nào đã không phải y phục màu trắng. 

Run rẩy tiến đến bên giường, Giang Trừng vừa nhìn y vừa khẽ cất tiếng gọi:

"Lam Hi Thần... Lam Hoán..."

Nhưng mặc cho hắn gọi, một chút cử động y cũng không có.

Quỳ xuống bên giường, bàn tay lạnh toát của hắn run run rẩy rẩy đem mặt nạ của y tháo ra. Rất nhanh, gương mặt hoàn mỹ của Lam Hi Thần hiện lên.

Vẫn là rèm mi vừa dài vừa dày ấy. Vẫn là lông mày thanh mảnh ấy. Vẫn là hai phiến môi mỏng mỏng ấy... Vẫn là Lam Hi Thần mà hắn thường gặp ấy! Nhưng tại sao lúc này đây y lại trông như đã chết rồi?

Làn da xanh xao dưới ánh nến, đôi môi cắt không còn hột máu, mi mắt nhắm nghiền không còn chút sinh lực... Không ngăn được thứ xúc cảm đau buồn đang cuồn cuộn trào dâng nơi đáy lòng, Giang Trừng khẽ đưa tay lên chạm vào sống mũi thanh tú của y, lại khẽ cất tiếng gọi:

"Ta đến rồi... Ngươi dậy đi."

Không chút phản ứng, Lam Hi Thần vẫn tĩnh lặng. 

Nghĩ đến những câu Mạc Huyền Vũ nói hồi sáng, Giang Trừng mãi lâu sau mới chậm rề rề đem tấm chăn mỏng dính của y lật lên. Ngay vào khoảnh khắc thân thể Lam Hi Thần bại lộ dưới ánh nến vàng vọt, Giang Trừng liền mở to mắt. Không đầy 1 khắc sau, giọt nước nóng hổi liền rơi ra khỏi mắt hắn.

"Hoán... Tại sao lại thế này?"

Nhưng tất nhiên, Lam Hi Thần không đáp lại.

Toàn thân y lúc này đã được cuộn vào nhiều tấm băng vô cùng xộc xệch. Nhìn qua vài chỗ, Giang Trừng thấy máu đỏ đã thấm cả ra ngoài. Mái tóc đen nhánh của y hiện tại cũng chỉ còn một nửa, nham nham nhở nhở buộc túm lại đè dưới gáy. 

Run run rẩy rẩy chạm tay lên lớp băng cuốn dưới 2 chân y, hắn thật sự không còn tin vào mắt mình...

"Sau đó pháp sư dùng roi trừ tà nhúng vào xô máu hắc cẩu đánh y 108 roi... Đánh thẳng đến khi máu nhuộm đỏ y phục trắng..."

Tim Giang Trừng thắt lại, ngay cả hô hấp cũng không thông. Thấy vẻ mặt hắn như vậy Mạc Huyền Vũ cũng không dám nói thêm nữa. Nhưng sau đó hắn lại hỏi:

"Sau đó... thế nào?"

"Giang huynh, hay đừng nghe nữa...?"  

"Nói!"

Vừa xanh mặt, Mạc Huyền Vũ đành vừa lắp bắp:

"... Sau khi y ngất rồi, Đại pháp sư còn bảo phải đổ rượu phép lên người, châm lửa đốt. Phải đốt đến khi nào 'lốt người của thứ tà ma đó' tan thành tro thì thôi."

"Giang huynh, huynh đừng lo sợ... Y chưa bị đốt đâu."

"Thật ra là chưa bị đốt cháy thành than..." 

"Ý ngươi... là sao?"

"Lửa lan đến lưng, Thái hậu lệnh ngừng."

 Khẽ miết tay lên tấm băng trắng trắng đỏ đỏ, Giang Trừng phải mất rất lâu sau mới định thần lại được. 

Nhẹ nhàng tháo ra từng lớp từng lớp băng một, cuối cùng hắn lại không tài nào tiếp tục làm nữa. Khung ngực rắn chắc của Lam Hi Thần lúc này hiện ra trước mắt Giang Trừng đang có bộ dạng vô cùng khủng bố! Miệng vết thương nứt toác ra, da bong tróc, máu thịt đỏ tươi bên trong đều lộ cả. Không dám thở, mi mục Giang Trừng lại trĩu xuống như chuẩn bị rơi nước mắt. Nào ngờ khi tay hắn động đậy toan cởi thêm một lớp băng nữa ra, Lam Hi Thần đã cất lời:

"Trừng... không được nhìn."

Giọng nói yếu ớt của y vừa vang lên trong không gian tĩnh lặng, Giang Trừng đã òa khóc như một đứa trẻ. Vòng 2 tay qua cổ y, hắn không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi mình đã biết rõ đáp án:

"Tại sao lại thành ra như vậy...? Tại sao ngươi không bỏ trốn? Tại sao không đánh lại bọn họ...? Ngươi bị ngốc sao?"

Nhưng hắn không ngờ rằng y lại cố gắng tựa má lên mái tóc của hắn, yếu ớt giải thích:

"Vì làm vậy... sẽ không được gặp lại ngươi. Sau này ngươi cũng không đến nữa..."

Không thể mắng y nữa, Giang Trừng chỉ biết rơi lệ.

Lam Hi Thần... Nếu kiếp này không gặp, chúng ta kiếp sau gặp! Ngươi hà tất phải khổ đến thế? Ta đâu có ngại đi theo ngươi? 

Năm ấy Giang Trừng 23 tuổi, trong mắt không hề vương bụi trần, trên vai không hề gánh trách nhiệm. Năm ấy hắn chỉ có Lam Hi Thần. Mà Lam Hi Thần y năm ấy cũng chỉ có riêng mình hắn.

Mãi đến sau này, khi đã tỉnh dậy khỏi mộng cảnh từ lâu; Giang Trừng vẫn nói với người hắn yêu một đời rằng: "Ở Ý Hiên Quốc ấy thật tốt biết bao... Ở đó không có Giang Tông chủ, không có Trạch Vu Quân... Ở đó chỉ có Trừng và Hoán. Ngươi quên, ta cũng quên. Ngươi yêu, ta cũng yêu. Ngươi đau, ta cũng đau. Ngươi sống, ta cũng sống. Ngươi chết, ta cũng chết. Thì ra đến cùng ta mới hiểu chúng ta chỉ có thể sống ở kiếp khác mới có cơ hội bên nhau. Nhưng ngươi biết gì không? Lúc này ta không muốn cùng ngươi trải qua kiếp khác nữa. Hoán, ta mệt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com