TruyenHHH.com

Doc Tinh Dong Nhan Ma Dao To Su Cp Hi Trung

Nửa đêm hôm ấy, Liên Hoa Ổ xảy ra náo loạn: Ngụy Vô Tiện nhận được truyền âm từ Lam Vong Cơ: số Thủy Vu nấm còn sót lại ở Cô Tô thành đã biến mất, Lam Tư Truy không ổn. Thật ra không cần Lam Vong Cơ nói hắn cũng biết tình trạng của tiểu tử kia hiện tại cũng chỉ kém nguy hiểm hơn Lam Hi Thần vài phần, chuyện giữ được mạng hay không vô cùng khó nói.

Nhưng Ngụy Vô Tiện không hiểu tại sao y lại nói số Thủy Vu nấm còn sót lại ở Cô Tô thành đã biến mất? Do nó đã ngừng sinh sôi hay vì một nguyên do nào khác? Hắn càng gặng hỏi, Lam Vong Cơ càng im lặng. Mãi đến khi Ngụy Vô Tiện đanh giọng một câu, y mới dám nói sự thật: Mấy năm trước một môn sinh Lam gia đã đem toàn bộ số Thủy Vu nấm còn sót lại trên đỉnh núi Cô Tô về để nghiên cứu bào chế thuốc. Sau đó thấy Thủy Vu nấm có tác dụng giải nhiệt nên đã trồng lại trong vườn thảo dược ở Vân Thâm. Nhưng sáng hôm nay, Giang Trừng đã thiêu rụi một nửa Vân Thâm Bất Tri Xứ. Số Thủy Vu nấm đó tất nhiên đã hoàn toàn biến mất theo.

Nghe xong nguyên do này, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ biết thở dài kêu trời một tiếng, sau đó liền đến gõ cửa phòng Thanh Điệp, hỏi xem còn có cách nào cứu vãn không.

Khi hắn gõ cửa, Thanh Điệp trong thân xác của Giang Trừng vẫn mắt nhắm mắt mở. Nhưng khi nghe hắn nói rằng hiện tại không còn Thủy Vu nấm, gã triệt để kinh hoàng, cơn buồn ngủ kia cũng biến đi mất:

"Không còn Thủy Vu nấm?! Làm sao có thể không còn?!"

Vì biết hiện tại giải thích sẽ rất tốn thời gian, Ngụy Vô Tiện chỉ đành lắc đầu:

"Chuyện này dài dòng lắm, nói sau đi. Tóm lại hiện tại nếu không có Thủy Vu nấm, ngươi có bào chế thuốc được không? Hay là làm loại thuốc khác?"

Đăm chiêu suy nghĩ trong chốc lát, Thanh Điệp chỉ đành lắc đầu:

"Không có... Vì hắc hỏa là hình phạt cao nhất của Thanh gia dành cho người phạm tội, thành ra không có ai quan tâm đến việc bào chế giải dược hết."

Ngụy Vô Tiện tái mặt:

"Ý ngươi là... bọn họ chỉ có đường chết?"

Thanh Điệp lại lắc đầu:

"Cũng không hẳn... Ngụy tiền bối, thật ra trước đây ta cũng từng bị Thanh phu nhân hạ độc hắc hỏa. Nhưng không hiểu sao chỉ qua 10 ngày, ta lại trở lại bình thường. Hay nói cách khác, tùy theo thể trạng mỗi người thì hắc hỏa mới có thể đoạt mạng của người đó."

Hắn biết gã đang an ủi mình. Thiên hạ rộng lớn như thế, ai ai cũng biết độc hắc hỏa của Thanh gia là một trong những độc dược nguy hiểm nhất. Người trúng phải nó nếu không nhờ việc biết đến Thủy Vu nấm kia coi như đã đứng trước cửa quỷ môn quan. Mặc dù trước đây đã có Thanh Điệp là ngoại lệ, nhưng hắn lại không tin trên đời có nhiều ngoại lệ đến thế. Lam Hi Thần và Lam Tư Truy... chắc gì đã được ông trời ưu ái như vậy?

Đúng vào lúc này, Thanh Điệp dường như nghĩ đến điều gì đó, hai mắt liền sáng lên:

"Ngụy tiền bối! Thân xác trước kia của ta, có phải hai người mấy hôm nay đều đi tìm thân xác trước kia của ta đúng không?"

Tự dưng bị đổi đề tài, Ngụy Vô Tiện nhất thời không thích nghi được, chỉ mơ hồ gật đầu:

"À phải..."

"Nếu có thân xác đó ở đây, ta có thể lấy máu để điều chế thuốc!"

Như bị lời nói của Thanh Điệp dọa cho giật mình, Ngụy Vô Tiện ngờ vực hỏi lại:

"Lấy máu điều chế thuốc sao?"

Hai mắt sáng như sao băng, Thanh Điệp liên tục gật đầu:

"Phải! Người nghĩ xem, ngày đó ta kháng lại được độc hắc hỏa, chắc chắn là do cơ thể ta dị biệt! Như thế không phải trong máu của ta cũng có giải dược sao?"

Mặc dù những lời của gã nghe có vẻ rất thuyết phục, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không thể tin tưởng được. Lỡ như vấn đề không nằm ở máu thì sao? Không phải sẽ làm tốn thời gian đấy sao?

Nhưng nếu như không dùng máu, bọn hắn còn biết làm thế nào?

Nếu trong 2 ngày nữa Lam Hi Thần không được uống thuốc giải, chắc chắn y sẽ chết. Lam Tư Truy có lẽ sẽ kéo dài lâu hơn, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục thảm hại.

Vì vậy lúc này, Ngụy Vô Tiện cùng cả Lam gia đều phải đánh cược.

Đánh cược bằng máu đang chảy trong chính thân xác của Thanh Điệp.

Nhanh chóng truyền âm thông báo cho Lam Vong Cơ cùng Lam Khải Nhân xong, hắn liền dẫn Thanh Điệp đến tư phòng của Lam Hi Thần.

Khi bọn họ bước vào, Giang Trừng vẫn lẳng lặng ngồi trên nền đất, hai tay nắm chặt lấy tay y. Một thoáng xúc động dâng lên trong họ. Đối với Ngụy Vô Tiện, đó là sự xúc động khi thấy sư đệ của mình đã thoát khỏi mớ hiểu lầm chồng chất. Còn đối với Thanh Điệp, đó là sự xúc động khi tìm lại được chính thể xác của mình...

Không gian như ngưng đọng lại một thoáng, một lát sau Ngụy Vô Tiện mới khẽ cất tiếng gọi:

"Giang Trừng."

Ngay lập tức hắn mở choàng mắt, bàn tay cũng vô thức siết chặt. Không để tâm tình kịp khôi phục lại, hắn liền quay phắt ra đằng sau mà hét một tiếng:

"Ai?!"

Nhưng khi ánh mắt chạm phải Ngụy Vô Tiện, hắn mới khẽ cụp mắt thở dài:

"Có chuyện gì?"

Nhìn thấy bộ dạng này của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện nhất thời cảm thấy một trận đau đớn xuyên thẳng qua lồng ngực. Chắc chắn suốt bấy lâu nay hắn luôn nằm mơ thấy ác mộng, giống như hắn năm đó trở về từ Loạn Táng Cương... Ngày cũng như đêm, bất luận là lúc nào, chỉ cần chợp mắt một cái là bao nhiêu hồi ức đau thương lại trở về. Chính vì cứ luôn mơ thấy ác mộng, bản thân mới hình thành một loại cảnh giác để bảo vệ chính mình. Giang Trừng hắn đến nay cũng đi qua nửa đời, chuyện kinh khủng nào cũng từng trải qua, đau thương hay kinh sợ cũng đã sớm trở thành một vết chai trong lòng hắn... Vậy mà chỉ mới vừa nãy thôi, Ngụy Vô Tiện lại thấy trong mắt hắn một tia hốt hoảng. Rốt cuộc là hắn đã mơ thấy chuyện gì mà lại có biểu cảm như thế?

Trái ngược với sự trầm mặc của Ngụy Vô Tiện, Thanh Điệp đứng bên cạnh đã sớm ngây ngốc ngắm nhìn thân xác của bản thân đang di chuyển ngay trước mắt. Dường như đã quá lâu rồi,gã mới nhìn thấy chính mình như vậy, thành ra vô cùng chờ mong...

Khẽ tiến lên phía trước một bước, Thanh Điệp rụt rè nhìn Giang Trừng trong cơ thể gã, nhỏ giọng gọi:

"Giang Tông chủ..."

Lại giật mình một cái nữa, Giang Trừng ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên. Ngay khi nhìn thấy chính mình đang đứng trước mắt mình, hắn liền cảm thấy đầu óc tê dại một trận. Cho dù đã mười phần tin việc Lam Hi Thần dùng Tái Sinh thuật để phục hồi thân xác cho hắn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy như vậy, hắn lại không nhịn được cảm giác muốn bật khóc...

Thanh Điệp thấy hắn không phản ứng cũng đánh bạo tiến lên thêm một bước, thậm chí còn đưa tay lên toan chạm vào chính gương mặt của mình. Giang Trừng không né tránh, cũng không quát mắng gì, chỉ để yên cho gã sờ. Bản thân hắn cũng vươn tay ra chạm vào chính mình.

Hóa ra Lam Hi Thần đã thi triển Tái Sinh thuật tốt đến mức này... Dù mắt không thấy, tai không nghe, chân tay cũng mất đi cảm giác; y vẫn có thể cố gắng tạo ra một thân xác hoàn chỉnh đến thế. Bảo sao Lam Hi Thần phải mất đến 2 năm...

Giang Trừng nhất thời không hiểu suốt 2 năm qua y làm sao có thể sống được.

Năm ấy trước khi nhảy xuống Tán Tiên vực, hắn đã nói vĩnh viễn không muốn cùng y làm lại từ đầu nữa, còn nói không thể tin tưởng y là chuyện thật tốt... Sau đó, hắn trước mắt y, trước mắt bách gia tiên môn – tự sát. Vào thời điểm ấy, hắn tất nhiên biết Lam Hi Thần đã phi thân đuổi theo để giữ mình lại nhưng nhờ Lam Vong Cơ đến kịp, y đã không cùng hắn chết đi.

Chứng kiến người mình yêu rơi vào chỗ chết, rốt cuộc Lam Hi Thần đã phải làm thế nào mới có thể chống đỡ những 2 năm...?

Lẽ nào y chỉ ôm hi vọng rằng một ngày kia hắn sẽ tỉnh lại?

Y là vì hắn nên mới tiếp tục sống?

Càng suy nghĩ miên man, Giang Trừng càng cảm thấy tim mình đau đớn, đau đến mức không thể hít thở...

Đúng vào lúc này, Ngụy Vô Tiện lên tiếng:

"Giang Trừng, Thanh Điệp, chính sự quan trọng."

Lúc này như mới hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mộng, Giang Trừng mới đặt ra nghi vấn tại sao đang đêm tên họ Ngụy kia lại dẫn Thanh gia đại đồ đệ đến chỗ này. Không đợi hắn hỏi thành tiếng, Ngụy Vô Tiện liền đáp:

"Giải dược của Trạch Vu Quân sắp hoàn thành rồi, nhưng mà còn thiếu một chút nữa."

Thanh Điệp nghe thấy câu này liền quay ngoắt sang nhìn hắn, buột miệng hỏi:

"Giải dược nào?"

Ngụy Vô Tiện ngay lập tức nghĩ cách chặn họng gã:

"Là giải dược cho Trạch Vu Quân. Thanh Điệp, ngươi quên mất rồi sao? Mới ngủ dậy nên đầu óc lú lẫn?"

Kì thực, thứ giải dược hắn đang nhắc đến hoàn toàn không tồn tại. Sở dĩ nói như vậy là để Giang Trừng an tâm, mặt khác còn thuận tiện giấu đi việc hắn đã vô tình thiêu hủy nấm Thủy Vu. Đối với Giang Trừng mà nói, chỉ cần hiện tại phát hiện ra bản thân đang đẩy Lam Hi Thần vào tình thế nguy hiểm, chắc chắn hắn sẽ không tha thứ cho chính mình.

Chứng kiến một màn trước mắt, Giang Trừng cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn lúc này chỉ biết phương thuốc cuối cùng trong giải dược Ngụy Vô Tiện nhắc đến là thứ hắn đang có; bằng không gã cũng chẳng mò đến đây làm gì. Giang Trừng hỏi:

"Vị thuốc cuối cùng là cái nào?"

"Máu của ngươi."

Giang Trừng nghe xong cũng không hoảng. Hắn hết nhìn Ngụy Vô Tiện rồi lại nhìn đến Lam Hi Thần đang an tĩnh nằm trên giường, sau đó bình thản nói:

"Đừng rút cạn là được."

Vì nếu rút cạn rồi, hắn sẽ không thể nhìn thấy y tỉnh dậy được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com