TruyenHHH.com

Doc Chiem Full

seokjin luôn luôn suy nghĩ đúng, nếu như sự lo lắng của hắn dành cho jungkook đang có dấu hiệu tăng dần thì hiển nhiên là nó đã thật sự xuất hiện.

al nghiêm chỉnh đứng trước mặt vị thiếu gia nóng nảy của mình, đầu cúi xuống tới tận thắt lưng một cách trang trọng mà thành khẩn. thế nhưng cũng chính vì hành động này mà hắn không thể nhìn ra được biểu cảm của jungkook.

"đại thiếu gia đã đặt vé máy bay, cậu và yerim có thể trở về pháp ngay trong đêm nay, thưa thiếu gia."

vắt chân chữ ngũ ngồi trên chiếc ghế dài đối diện, khuôn mặt anh tuấn của cậu không khỏi vì vậy mà nhăn nhó. không hiểu vì sao đột nhiên anh seokjin lại muốn cậu quay trở về pháp, lại còn là nội trong đêm nay?

không những vậy jungkook vẫn còn một thắc mắc nữa, đó là vì cái gì mà yerim đã rất nhanh tán thành ý kiến này? không do dự hay chần chừ, cái lúc khi al nói ra thông báo đó, cô ấy chẳng khác nào như được đại xá cả, mừng đến nỗi còn phải hận al tại sao lại không đề cập đến vấn đề này sớm hơn.

có gì đó không ổn, chắc chắn là có gì đó đang diễn ra.

bật người đứng dậy bước thật nhanh về phía quầy lễ tân nơi yerim đang hoàn thành thủ tục trả phòng, jungkook mặc kệ al đang cúi đầu hay quỳ gối thì cậu cũng chẳng buồn quan tâm, muốn làm gì thì làm. cậu tuy không mấy để ý nhưng cái gì cũng cần phải có lý do, nếu không thì cậu sẽ không chấp nhận đi về, sẽ không đâu.

"cảm ơn."

sau khi nhận lấy hóa đơn và giấy tờ tùy thân, yerim liền gấp gáp cám ơn cô tiếp tân thân thiện. về vấn đề hành lí của thiếu gia thì al đã sai người chở ra sân bay rồi, cho nên cô cũng không cần phải vất vả thêm nữa.

bắt tay cô tiếp tân một cái, cô liền cười miễn cưỡng rất nhanh mà xoay người đi. nhưng bởi vì hấp tấp mà chưa bước được hai bước thì đã đụng phải ai đó, cô loạng choạng suýt ngã ngửa ra sau thì cánh tay đã được người nọ ngay lập tức tóm lấy kéo về.

cũng chính bởi vì sự va chạm không mong muốn này mà đống giấy tờ trên tay yerim đều lộn xộn rơi ra, nếu như là bình thường thì chắc có lẽ cô sẽ gấp gáp mà cúi xuống, xếp gọn chúng lại rồi đứng lên xin lỗi cái người mà mình đụng phải. thế nhưng bây giờ ngay cả nhặt thôi cô cũng thấy thời gian thật hoài phí, ngay cả một câu xin lỗi cũng đã quên mất, chỉ cuống cuồng chạy đi nhưng cánh tay lại một lần nữa bị người đó kéo trở về.

"này anh..." ngẩng đầu giật bắn mình, yerim vừa ngạc nhiên vừa có chút bực tức, nhưng đã ngay lập tức phải cứng họng sau khi tường tận được khuôn mặt của kẻ đối diện.

"t... thiếu gia?"

"em đang khẩn trương cái gì vậy?"

nhìn cái biểu cảm này mà xem, nó khiến jungkook có chút nghi ngờ. cậu nhíu mày nhìn cô, cố gắng tìm chút ít sự hoảng loạn trong đôi mắt bạc để trả lời cho nghi vấn của mình, thế nhưng cô vẫn cứ lảng tránh.

tình thế đã bắt đầu đảo ngược, thay vì cậu đang nắm tay yerim thì bỗng nhiên cô dùng cả hai tay tóm lấy cậu lôi đi, rất nhanh mà bước qua al. mãi cho đến khi cả hai đã ngồi vào trong xe rồi thì hắn cũng đã bắt đầu hướng sân bay mà phóng tới, đồng thời lúc này cô mới buông tay cậu ra. yerim còn thoáng quay người ngó ra bên ngoài cửa, gương mặt căng thẳng dần trở về trạng thái ổn định.

"em đang có chuyện gì giấu tôi phải không?!"

thông qua kính chiếu hậu, al có thể nhìn thấy ánh mắt jungkook đã tối sầm từ bao giờ, hắn vừa gia tăng tốc độ vừa suy nghĩ làm thế nào để vị thiếu gia này yên tâm mà quay trở về nước.

nhưng ngược lại với hắn, yerim chẳng hiểu vì đâu mà cô lại cảm thấy vô cùng bất an. hai bàn tay run rẩy đan chặt vào nhau đến đỏ tấy, cô cứ có cảm giác nằng nặng nơi lồng ngực. hệt như có một điều đáng sợ gì đó sắp xảy ra, dù không muốn thừa nhận nhưng việc này thực sự là rất đáng ngại.

lão gia đã đặt chân tới anh quốc, việc đại thiếu gia muốn jungkook trở về cũng là điều dễ hiểu. dù sao thì chuyện của mười năm trước cậu ấy cũng chỉ là người ngoài cuộc, tốt nhất là không nên dính đến ân oán của những người khác. còn lý do vì sao jimin lại làm như vậy với cô và cậu ấy thì cho đến tận bây giờ, yerim vẫn chưa thể trả lời.

nghiêng mái đầu mà liếc qua jungkook đang hằm hằm bên cạnh, đột nhiên cô cảm thấy thương cậu biết bao.

đã không có gì, cố gắng để yêu thương một người nhưng cái thứ tình yêu đó lại chẳng hề trọn vẹn. đối với yerim mà nói thì đó vẫn còn là một sự khó khăn, mặc dù sâu thẳm trong lòng cô đã đồng ý cho cậu một cơ hội, thế nhưng để có thể tiến xa hơn nữa thì vẫn cần một khoảng thời gian dài. nếu như để cậu ấy biết được jimin chính là kẻ đã đứng sau tất cả những chuyện này thì không thể tưởng tượng nổi, cậu ấy sẽ bị tổn thương đến mức nào nữa.

thế cho nên, tốt hơn hết cô phải cùng jungkook trở về pháp càng nhanh càng tốt.

...

đã bao nhiêu lần ao ước nhưng lại chẳng lần nào thực hiện được. cuộc sống mà, luôn luôn dây dưa giữa tình và hận.

có truyền thuyết kể rằng chỉ cần một người có tình và một người giữ hận, thì bọn họ sẽ luôn bám dính lấy nhau, dẫu cho có chạy tới chân trời góc bể đi chăng nữa thì hai thứ đối nghịch này cũng sẽ không bao giờ tách rời.

bởi thế người ta mới có câu, có yêu thì mới có hận.

nơi ngã tư đèn đỏ hiu hắt vào nửa đêm, tuyết trắng phất phơ giữa khoảng không nhạt màu, cái lạnh hun đúc một khoảng không nhạt nhòa mà hư vô. al vốn dĩ đang phóng đi với tốc độ kinh người lại không thể ngờ có một kẻ khoác áo choàng đen bỗng nhiên lao ra ngay giữa xe làm hắn phải phanh gấp. chiếc xe bởi vì ma sát mặt đường bê tông cùng với sự trơn trượt của băng tuyết mà xoay tròn một vòng, cuối cùng là đâm thẳng vào vỉa hè mà bốc khói nghi ngút.

jungkook bởi vì tâm tình không tốt nên lúc ngồi trên xe ngay cả đai an toàn cũng chẳng thèm đeo, để đến bây giờ khi gặp phải sự cố thì cậu chính là người bị chấn thương nhiều nhất, nơi trán và gò má bị va vào thành ghế lộ rõ vết bầm. ấy thế mà cậu còn không buồn để ý, ngay lúc xe hãm lại thì chỉ hấp tấp quay sang xem tình hình của cô gái ngồi bên.

"yerim à em ổn chứ?!"

chẳng hiểu vì sao mà jungkook bất ngờ dấy lên một loại tâm tình hoảng loạn, bởi lẽ yerim đang run rẩy kịch liệt mà hướng đôi mắt đăm đăm nhìn về phía trước. nhưng vì khói bụi mù mịt nên cậu không thể nhìn rõ được nơi đó có gì mà có thể khiến cho cô bần thần như thế, không chỉ có cô mà ngay cả al ngồi phía trên cũng phải cứng ngắc không thôi.

"cậu... có thể nhắm mắt lại không, thiếu gia?"

"hả?" jungkook nhíu mày khó hiểu, thay vì nghe theo lời al thì cậu vẫn một mực trông theo ánh mắt của yerim mà tự mình lý giải. cuộc sống này vốn dĩ chỉ là một trò chơi lừa mình dối người thôi, và cậu hiểu chứ, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt lấp ló ẩn sau lớp bụi xám xịt kia.

gương mặt điển trai cùng với một cái nhếch mép đầy giễu cợt, chỉ thế thôi cũng đã đủ khiến cho đôi con ngươi của jungkook mở to hết cỡ.

"jimin?"

"phù... phù... phù... cuối cùng cũng đã bắt kịp được cậu rồi, jungkook."

(tốc độ thậm chí còn ngang ngửa với xe hơi đang phóng, đúng là sát thủ có khác, nể thiệt:)))))

...

"tình yêu là một thứ cảm xúc thảm hại, nó vô hình nhưng rất khó kiểm soát. nó có thể làm cho các con mạnh mẽ nhưng cũng có thể khiến cho các con thất bại ngay chỉ trong một khoảnh khắc. thế cho nên đừng coi trọng nó, bởi vì tình yêu chính là điểm yếu chí mạng nhất để có thể... giết chết một con người."

từng câu từng chữ mà bá tước louis nói ra, seokjin đều ghi nhớ rất kĩ. thế nhưng hắn lại có một suy nghĩ khác xa cha mình, nếu như một kẻ được cho là cường đại bởi vì không có bất kì một yếu điểm nào như thế, thì liệu cuộc sống mà kẻ đó có có thật sự ý nghĩa hay không?

còn yoongi, công khai điểm yếu của mình ra cho người khác thấy, phải chăng chính nó đã cố ý để có thể đạt được mục đích ngược lại?

không những đóng vai trò như một lời cảnh cáo để người khác phải tránh xa người mà mình coi trọng, mà còn có thể thể hiện sự đáng sợ của bản thân. không phải ông cha ta đã có câu nơi nào nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất hay sao?

bởi vì yoongi quá đáng sợ, thế cho nên những thứ mà nó xem là báu vật, trên đời này... có mấy ai dám đụng tới chứ.

seokjin ngồi trên ghế dài đối diện với tấm cửa kính trong phòng riêng, sau khi rời khỏi nhà hoang của cha thì đã rất nhanh đưa y trở về khách sạn giao cho seulgi.

cô gái đó dù sao cũng là một y tá có tay nghề, đối với đống vết thương ngoài da của yoongi chắc chắn sẽ không có trở ngại. với cả hắn cũng không muốn phiền phức, cho nên tốt hơn hết là đừng dính líu tới bệnh viện, sẽ chẳng vui vẻ gì khi mà đám CIA lại hỏi han vì sao em trai hắn đột nhiên lại bị như thế.

mân mê chiếc nhẫn nơi ngón út, seokjin khẽ ngửa đầu ra sau mà ngước mắt nhìn lên chùm đèn tắt lịm trên trần nhà, thầm suy nghĩ. nếu như nói tới điểm yếu thì chẳng phải... chính hắn cũng có hay sao?

chết thật, hắn nên làm gì đây khi mà xung quanh có quá nhiều kẻ thù, những tên manh động ấy sẽ không bao giờ bỏ qua bất kì chi tiết nào đâu. đối với hắn mà nói, cái gọi là điểm chí mạng nòng cốt, tốt nhất là nên xóa sổ.

chùm đèn trang nhã đối diện với cặp mắt vàng kim ánh lên từng tia lam quang mờ nhạt, seokjin lần đầu tiên tỏ vẻ khó chịu. cái dáng ngồi cao ngạo khi hai tay mệt mỏi đặt ra phía sau thành ghế thường ngày cũng không thể khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

đúng lúc này, bên dưới sảnh chính của khách sạn bỗng chốc vang lên một đống tạp âm xô xát. đã không vui nay lại còn thêm ồn ào, hắn đang tính đứng dậy đi xuống nhắc nhở đám người kia thì điện thoại trên bàn cũng nhất thời réo lên. tặc lưỡi nhìn xuống, biểu cảm trong đôi mắt của hắn có chút ngưng đọng, ngay khi thứ hiển thị trên màn hình điện thoại là một bức ảnh đen ngòm máu me.

tuy không có rõ ràng, nhưng nó thật sự đã thành công khiến cho hắn phải dấy lên vài tia phẫn nộ.

tiếng bước chân lộp cộp mà vang vọng bên ngoài hành lang, ngay khi seokjin chuẩn bị bước ra ngoài thì điện thoại lại một lần nữa rung chuông. là một dãy số vô cùng quen thuộc, hẳn nhiên là dãy số của chàng siêu mẫu nổi tiếng thế giới mà hắn đã lưu từ rất lâu. bàn tay siết chặt đến phiếm trắng, hắn thâm trầm đưa nó lên bên tai.

píp một tiếng, ngay lập tức đầu dây bên kia liền xuất hiện một tiếng cười đầy nhạo báng, nhưng trong giọng nói vẫn là xưng hô rất thân mật:

[ hai trăm mét về phía sân bay heathrow. em có một món quà đặc biệt dành cho anh đó, đại thiếu gia à... ]

RẦM!!

cửa phòng bất ngờ bị một kẻ nào đó từ bên ngoài mạnh bạo đẩy ra khiến cho seokjin không khỏi nhăn mày, tâm tình hắn đã không tốt nay lại càng thêm tức tối. mà bên ngoài, thằng em trai chỉ vừa mới hôm qua còn phát điên chất vấn hắn không thành thì mục đích tới đây hôm nay có lẽ là vẫn thế.

"em cần câu trả lời cho một câu hỏi mà em đã thắc mắc từ lâu."

nhưng bây giờ không phải là lúc đâu.

cất điện thoại vào túi, seokjin vươn tay khoác chiếc áo vest trắng vốn đã dính máu từ ban nãy vào, chẳng buồn để ý taehyung vì cái gì mà đột ngột xuất hiện ở đây. hắn cười nhẹ, phủi phủi hai tay áo: "chẳng phải em nên làm tốt nhiệm vụ của ngài bộ trưởng bộ ngoại giao trước đi sao? hoặc là ở lại cung điện mà tìm cách tán tỉnh vị công nương kia cho đến khi cô ta đồng ý..."

"mười năm trước đã xảy ra chuyện gì?!"

taehyung tức giận hướng seokjin một bộ ngả ngớn đang bước về phía mình, đôi mắt cùng khuôn miệng đó luôn dễ dàng cong lên theo ý muốn của hắn. để muốn nhìn ra cảm xúc hay suy nghĩ của cái tên này thì không sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.

"aida, nhưng mà bây giờ anh còn có việc riêng, đêm nay không tiện chơi với em được rồi."

seokjin cười cười, bàn tay vươn lên vỗ vào vai taehyung hai cái, lại không ngờ sẽ bị cậu bóp chặt cổ tay rồi túm lấy cổ áo đẩy mạnh vào cửa. cảm giác xương cổ gần như bị trặc gãy, hắn khẽ híp mắt, cười nhạt mà vươn tay lên nắm lấy cổ tay cậu, cợt nhả:

"aizz tính làm gì vậy, anh cũng không phải đàn bà đâu..."

"MẸ KIẾP, RỐT CUỘC MƯỜI NĂM TRƯỚC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ HẢ?!! BENNADIC LÀ AI?! RỐT CUỘC THÌ TẤT CẢ CÁC NGƯỜI ĐÃ LÀM CÁI CHUYỆN QUÁI QUỶ GÌ CHỨ?!!"

tiếng quát tháo lớn tới nỗi seulgi đang băng bó cho yoongi ở gian trong cũng phải hoảng hốt chạy ra, lại vô tình nhìn trúng cái cảnh này, thì tự hỏi cô nên làm cái gì đây cơ chứ?

đối diện với đứa em đang nổi trận lôi đình, seokjin chỉ nhếch mép cười mỉa mai: "chỉ là một chuyện nhỏ."

BỐPP!!

"KHỐN KHIẾP!!" taehyung giận dữ tung ngay một cú đấm vào mặt hắn, ngay cả gân xanh trên trán cũng đã nổi hết cả lên.

thế nhưng cậu còn chưa kịp tung một cước nữa thì ngay lập tức đã bị hắn chặn ngang cánh tay dùng đầu gối húc thẳng vào bụng, khiến cho cậu loạng choạng lui vào trong còn hắn thì thành công chạy ra ngoài, không quên đóng lại cánh cửa. khuôn mặt vặn vẹo, cậu cũng dùng sức đạp bay ổ khóa lao ra theo.

một màn như trong phim khiến cho seulgi đứng cách đó không xa từ nãy giờ buộc phải hóa đá. rốt cuộc là cô đang ở trong cái thế giới nào vậy, điên hết rồi, loạn hết cả rồi. thế giới này...

thực sự là đã phát điên!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com