TruyenHHH.com

Doc Chiem Full

trong phòng riêng, yerim sau khi tắm rửa xong thì lên giường co người ngồi một góc, dõi đôi mắt bạc trĩu nặng ra phía bên ngoài cửa sổ... hay nói đúng hơn là khoảng không vô định.

hiện tại cũng đã gần hai giờ, ánh sáng le lói của buổi trưa chiều dần dần trở nên nhạt nhòa và mang cho người ta một loại cảm giác dịu nhẹ, từ trên tầng cao của khách sạn nhìn xuống lại càng nổi bật rõ sự yên bình của thủ đô xa lạ này. thế nhưng tất cả những khung cảnh đẹp đẽ đó đều đã bị che lấp bởi tấm rèm màu xám bên trong căn phòng ủ dột, cô cũng không buồn quan tâm mà xoáy sâu vào nó, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì. từ sau thời điểm xảy ra vụ nổ cũng đã được gần sáu tiếng.

[ nhị thiếu gia dặn cô hãy nghỉ ngơi một chút, chắc hẳn chuyến bay ngày hôm qua cũng đã khiến cô mệt mỏi lắm rồi. ]

phẫn hận ném bay chiếc di động hiển thị dòng tin nhắn của al xuống đất, yerim sụt sịt vùi đầu vào chăn. cô bất chợt cảm thấy sao mà nhung nhớ, về cái đêm mịt mù bão tuyết hoang đàng từ thuở xa xưa, về một cái chớp mắt giăng đầy hiếu kì.

giây phút cô nhìn thấy cậu thiếu niên anh tuấn đi xuống từ chiếc xe đen phía trước cổng biệt thự, thứ đầu tiên làm cho cô ấn tượng nhất chính là đôi con ngươi lạ lùng ấy. đỏ đặc như máu, chẳng hề mang theo một sắc thái ngây ngô của một đứa trẻ, cũng chẳng hề mang theo niềm hạnh phúc của một cậu thiếu gia có đầy đủ địa vị và tiền tài. người giàu đều đáng sợ như vậy sao? yerim đã từng tự hỏi như thế, cô nhóc ăn xin ngày nào luôn phải vướng bận bởi sự sợ hãi và ghen tị.

jungkook louis.

mái tóc màu xám khói, cánh mũi phập phồng, bờ môi mỏng đỏ hồng, và cả bóng lưng cao ngạo của cậu nữa... thì ra bản thân cô lại nhớ rành mạch đến mức độ này.

đây không phải là cuộc gặp gỡ mà cô mong muốn, nhưng đây lại là lần đầu tiên trong đời cô sinh ra một nỗi ảo ảnh chộn rộn. phải chăng chính là sự thôi thúc khiến cho yerim luôn tự nhủ rằng, đừng bao giờ đến gần người con trai có cái tên tàn khốc đó?

chẳng biết là đã đã trôi bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra một tiếng ken két.

nhịp thở của cô đọng lại trong một khắc, toàn bộ thân thể lập tức cứng còng, tựa hồ chỉ cần dùng lực một chút thôi thì có thể nứt gãy. màng tai cô tinh tế cảm nhận được bước chân người ấy đang mỗi lúc một tới gần, điềm tĩnh mà vững vàng quá thôi.

yerim liền nằm nghiêng xuống ôm chặt gối, không dám lật người. giường  lún xuống một bên, có người phủ trên người cô. sợi tóc chậm rãi được dỡ ra, bờ vai cô rất nhanh chóng được chôn chặt vào trong lồng ngực của người ấy.

"yerim."

tiếng gọi thảng lạnh, êm ái hệt như tấm gối lông cô đang gối đầu.

khoảnh khắc đó, mọi bụi trần rốt cuộc đều đã lắng xuống. thì ra là như vậy, tại sao cô lại không nhận ra sớm hơn. rằng jungkook luôn luôn dùng loại thanh âm quá đỗi dịu dàng này để gọi tên cô, thứ âm giọng như nâng niu trân trọng ấy đã bao nhiêu lần thổn thức buông lời.

là do cậu dấu quá kĩ hay là bởi, tôi vô tâm chẳng nhận ra?

"thiếu gia, cậu là đồ nói dối."

"em lo lắng cho tôi?"

yerim nghe thấy vậy thì nhíu mày, liền đẩy mạnh người đang phủ bên trên ra, xoạt phát ngồi dậy: "chỉ cần là người tôi quen, tôi đều sẽ lo lắng!"

jungkook ngồi nghiêng trên giường, ánh sáng hiu hắt ngoài khung cửa lại càng tô điểm cho sườn mặt ảo mê của cậu: "em sợ rằng tôi đã chết thật."

"nếu đó là yoongi, seokjin hay taehyung thiếu gia đi chăng nữa, tôi cũng sẽ lo sợ!"

"em có biết, trên đời này sẽ không bao giờ có kẻ nào yêu em được nhiều như tôi yêu em không?"

thanh âm rất nhẹ nhàng, nhẹ tới nỗi như thể đã xuyên qua thời không từ một rãnh hở trần thế để dập dềnh đến bên yerim, chỉ một câu nói mà thôi, lại khiến cho tâm hồn cô thoáng cái chết lặng. đó chính là lí do khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô rất sợ... tình yêu to lớn này của jungkook, giống như ở bất kì đâu hay ở bất kì thời điểm nào cậu cũng có thể vì cô mà đánh đổi cả mạng sống, cô thật sự rất căm ghét điều này.

trong lúc cô đang đờ đẫn thì cậu đã tiến đến thật gần, nhẹ nhàng nghiêng mái đầu, chạm vào bờ môi lạnh ngắt kia. một nụ hôn thật nhẹ nhưng lại quá mức đau đớn, cô hoảng hồn đẩy ra lại bị cậu dùng hai tay giữ chặt, một lần nữa dùng sức đẩy cô ngã xuống giường, còn chính mình thì phủ lên trên.

"t... thiếu gia?!" yerim trợn tròn mắt gào lên khi trán của jungkook đã cúi xuống chạm vào trán cô, mái tóc bởi vì buông rủ mà che mất đi đôi mắt đỏ rực chứa toàn khao khát chiếm giữ, jungkook thở nhẹ:

"giả sử nếu như tôi chết đi, điều khiến em hối hận nhất là gì?"

"tôi... chẳng hối hận gì cả." ngắc ngứ nói, cô muốn nhỏm người dậy lại bất lực bởi chiếc đệm simon quá dày còn cậu thì lại siết hai tay cô quá chặt, có giãy cũng chẳng giãy được.

"tôi thì nghĩ..." bờ môi jungkook rơi xuống, chà xát với khuôn miệng tinh xảo đang muốn chửi ầm lên của yerim: "nếu tôi chết, em cũng sẽ chỉ áy náy mà thôi, còn tôi... sẽ hối hận vì chưa từng có được em."

cô nhất thời nhìn sâu vào đôi mắt của cậu, đó là một vực tình cảm sâu hun hút không thấy đáy, nó đã kiềm nén từ lâu lắm, ẩn nhẫn từ lâu lắm rồi. và rốt cuộc cũng đã tìm được một cái khe, nứt toác ra mà phun trào.

"bỏ ra đi, xin cậu!"

"không được rồi."

thanh âm của jungkook vẫn dịu dàng như cũ, góc mặt hình thành một độ cung tuyệt đẹp tới mức khiến người khác phải xót thương: "có lẽ ngay ngày mai thôi, hoặc là ngày kia, sẽ lại có một quả bom đặt dưới ghế ngồi của tôi nữa. sẽ lại có thêm một viên đạn bắn thủng đầu, thậm chí là cả một con dao rạch cũng nên..."

"THIẾU GIA!!"

một là bây giờ, hai là không bao giờ.

những ngón tay trườn lên lòng bàn tay của yerim, quấn quýt rồi đan cài vào từng kẽ hở, khoảnh khắc chậm rãi hệt như rắn nước luồn tới khiến cho cô cắn môi phát hoảng mà run rẩy sợ hãi. cậu ấy đang muốn làm cái gì?!

jungkook gục đầu xuống, cách môi cô chưa đến một xăng ti, hơi thở nóng bỏng cứ như vậy mà phả hết lên vành môi cô.

"ý của tôi chính là, bất kể ngày nào cũng đều có thể là ngày tận thế của tôi, chỉ có em mới khiến cho ngày tận thế của tôi sót tàn lại hối tiếc."

những cái hôn vụn vỡ điểm lên mặt yerim, cô né khỏi, bất lực giãy giụa nhưng tất cả mọi hành động dưới sự chiếm đoạt của jungkook đều hóa thành vô dụng.

dần dà, nụ hôn của cậu từ mơn man liền trở nên nôn nóng, đầu lưỡi phết qua hàng mi khép chặt của cô, mút vào chóp mũi cô, bắt đầu thèm khát cắn lên đôi môi, khiến cho cô đau quá muốn chạy trốn, đầu lưỡi cậu đảo lên nơi môi mới bị cắn đau nọ. khi nụ hôn ngày một thêm điên cuồng, yerim không khỏi ngẩng đầu lên, tới nỗi còn láng máng một cơn ảo giác rằng cậu muốn sử dụng phương pháp này để giết chết mình.

thế nhưng, khi cánh môi của jungkook chạm vào môi cô thật sâu, cô liền tức khắc cảm nhận được có thứ chất lỏng mặn chát nào đó đang men theo nụ hôn đau đớn này tràn vào bên trong miệng.

là nước mắt của cậu.

em liệu có biết, giây phút em bước ra khỏi chiếc xe đó, tôi thật sự đã tuyệt vọng đến mức nào hay không? tôi sợ hãi rằng khi tôi chết đi, biến mất, không còn được hàng ngày đều nhìn thấy em nữa, điều đó quả thật rất tàn nhẫn. không được chạm vào em đã là một cực hình rồi, bây giờ ngay cả ý thức cũng không còn, tôi thề là tôi chẳng muốn trở thành một linh hồn vất vưởng bị vứt bỏ đâu.

thế cho nên, yerim à, em liệu có chấp nhận được hay không thì lúc này, tôi cũng phải có được em, cho dù có phải hứng nhận đau đớn hay trách hận thì tất cả cũng đã quen thuộc quá rồi. vì khi đứng trước mặt em, tôi cảm thấy mình dũng cảm hơn bao giờ hết.

"tôi không sợ người khác dành cho em tình cảm, tôi chỉ sợ tình cảm đó được em đáp trả lại, hơn cả với tôi.  tôi muốn em chỉ là của riêng tôi, của riêng một mình tôi thôi..."

câu nói phảng phất bên tai, yerim lúc này đã tường tận mà cảm giác được cúc áo len của mình đang từng chút từng chút một rơi xuống.

jungkook ôm chặt lấy cô, cứ khao khát theo từng nhịp độ mà điên cuồng. khoảnh khắc cậu vùi sâu vào thân thể, rốt cuộc cô cũng đã hiểu được sự đau đớn của cậu, sự đau đớn đến xé gan xé phổi. từ những lần cậu đứng từ xa nhìn cô, đến những lần cậu tổn thương cô vì chỉ mong nhận được sự chú ý.

kì thực cậu luôn luôn yêu cô, yêu nhiều đến nỗi sự khao khát mỗi lúc một dày vò.

tôi muốn ôm lấy em.

tôi muốn chạm vào em.

yêu em.

và được em yêu.

tất cả đối với jungkook có lẽ chỉ là một giấc mơ huyền ảo, thế nhưng bây giờ, nó dường như đã trở thành sự thật. nhưng cũng chỉ là một nửa thôi, đúng chứ?

đứng ở vị trí của tôi, rồi sẽ có một ngày em hiểu được.

còn tôi sẽ là em, hãy thay đổi vị trí xem.

để tôi cảm nhận nỗi đau của em, em cũng sẽ hiểu được những nỗi khổ của tôi.

hãy thử yên lặng cảm nhận những suy nghĩ vật vờ của nhau.

để xem chúng ta có thể hiểu được gì.

nhìn thấu được những thứ khốn nạn gì?

...

buổi chiều ngày hôm đó, là một buổi chiều thật dài, đằng đẵng. có những trải nghiệm mà con người chỉ muốn quên đi, giống như ưu thương chẳng hạn.

--------------------♤♤♤---------------

5 giờ 37 phút chiều, khách sạn hoàng gia.


hoàng hôn đã tới, tuyết đã không còn rơi nhiều như ban sáng nữa, nhưng bầu trời vẫn còn rất lạnh. chắc cõ lẽ ngày hôm nay sẽ trôi qua thật lâu, chưa kể đến khoảnh khắc màn đêm buông xuống.

ngồi dưới sảnh chính chờ đợi tất cả mọi người, không hiểu sáng nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho seokjin thiếu gia trở nên ngày càng ngả ngớn. suốt từ nãy tới giờ, ngài ấy chỉ cứ mãi trêu chọc hết người này tới người khác, không làm cho người ta đỏ mặt thì sẽ chịu không nổi. mà đáng giận hơn nữa là ngay cả chính cậu cũng bị ghẹo là ra làm sao?!

"ôi al, sao cậu lại lạnh lùng với tôi thế? chả lẽ tôi xấu đến mức cậu cũng chẳng thèm nhìn luôn sao?"

seokjin giả bộ ôm vai thuộc hạ mình mà hú hét, còn al thì mặt vẫn trước sau như một, chẳng khác gì tảng đá ngàn năm. "vâng " một tiếng, cậu thật sự chỉ muốn tặng một đấm vào mặt cái tên biến thái này. sao lại có thể có một tên thiếu gia như này cơ chứ? đúng là mất mặt.

một kẻ thì phúc hắc sởi lởi, còn một kẻ... thì lại quá mức lạnh lùng.

từ xa, yoongi bình thản hướng bọn họ đi tới, bên cạnh hiển nhiên là cô gái có cái tên đẹp đẽ như người - seungwan. híp mắt nhìn cô gái nọ một cái, seokjin ý vị thâm thường mà lóe lên âm mưu xấu xa gì đó, nhưng khi bắt gặp được ánh mắt tàn độc của y thì lại cười hề hề mà giấu đi.

mà đồng thời lúc này, seulgi cũng từ trên thang máy rũ rượi đi xuống. khi nhìn thấy seungwan, cô chỉ kịp hét gọi một tiếng, cảm giác được yoongi đang bắt đầu tỏa ra sát khi thì khóe miệng lại bất giác co giật.

"thế còn namjoon đâu?" seokjin nhướn mày khẽ hỏi.

haiz, nhắc đến namjoon lại khiến cho cô chỉ muốn lắc đầu. ngáp dài một cái, seulgi không quan tâm hình tượng của mình ở trong mắt mọi người xung quanh, một tay gãi cằm, một tay chỉ chỉ lên trên: "đang tìm cách kéo con bé chaeyoung xuống."

"chaeyoung?" seungwan khẩn trương lên tiếng, cô muốn qua đó nhưng lại sợ yoongi sẽ giở thêm trò gì.

rưng rưng nước mắt, seulgi gật mạnh đầu, cô muốn ôm bạn thân của cô quá. nhưng suy nghĩ chưa kịp thực hiện thì cô liền tá hỏa khi mình bất ngờ bị ai đó ôm lấy từ phía sau.

"người đẹp à, cô mà còn trưng ra cái biểu tình đó là tôi thịt cô luôn đấy nhé."

seokjin chẳng biết từ bao giờ đã đi tới phía sau, hai tay vòng qua thắt lưng của seulgi mà siết chặt. một trận da gà nổi lên khi hắn nhè nhẹ chạm môi vào tai cô, ngay lập tức làm cho cô hét ầm lên, khuôn mặt đỏ quạch như cà chua chín. tại sao cái tên quý tộc này lại biến thái tới như vậy chứ?!

không khí vốn ảm đạm lại nhờ seokjin mà dễ thở hơn, al ngồi bên cạnh nhàn nhạt mỉm cười, sự bình yên này quả thật nảy sinh cho người ta một cảm giác lo lắng. nhưng còn jungkook và yerim, hai người họ rốt cuộc đã ổn chưa nhỉ?

...

"chaeyoung!"

đây là lần thứ mười namjoon gọi cái tên này nha, tiểu bạch thỏ của hắn không hiểu bị cái gì mà cứ cuộn tròn mình trong ổ chăn mãi chẳng chịu thò đầu ra ngoài. cứ mỗi lúc hắn gọi là cô cứ ngọ nguậy ngọ nguậy, thật sự không hiểu đang bị cái gì.

vươn tay day day trán, hắn lúc đầu không dùng biện pháp mạnh đâu. nhưng đến nước này thì hết cách, chắc là bọn họ chờ bên dưới cũng bất mãn lắm rồi.

"NÀY NAMJOON, NẾU CHÚ KHÔNG MAU XUỐNG THÌ ANH SẼ LẬP TỨC CHẠY LÊN ĐẤY!!"

"..."

quả nhiên là tên đại thiếu gia kia rất biết cách hăm dọa người khác. chẳng buồn quan tâm mà quay trở về nhìn đống tròn tròn mãi chẳng chịu nhúc nhích trên giường, ánh mắt của namjoon đã thâm u nay lại càng thêm đen đặc. hắn lần này là không thèm gọi nữa mà cúi người xuống tóm lấy cái chăn giật phắt một phát, thành công tách đôi hai vật thể - chính là cái chăn và chaeyoung.

cảm nhận được thứ che đậy đã bị cướp mất, cô nhóc ngốc nghếch giật mình liền úp mặt xuống nệm, vươn tay tính lấy cái gối che thì lại bị namjoon hung hăng đá bay xuống sàn nhà. lười nhác ngồi xuống bên cạnh thành giường, hắn khẽ tóm lấy cái gáy nhỏ nhắn mà nâng cô ngồi thẳng dậy, thở dài ôn tồn nói:

"em bị cái gì vậy?"

thế nhưng, đến khi nhìn thấy được hai hốc mắt hồng hồng có chút sưng của chaeyoung thì hắn bất giác ngớ người, tiểu bạch thỏ của hắn... khóc sao?

đỏ mặt lấy tay che mắt, cô mếu máo nói: "k... không được nhìn."

ngạc nhiên trước hành động ngây thơ này, namjoon phì cười hướng cái miệng chẳng được cô che chắn gì mà hôn tới. sự kích thích bất ngờ khiến cho cô giật nảy người lùi ra sau, bàn tay vốn dĩ đang che mắt lại dời xuống che hẳn cái miệng, khuôn mặt đỏ gay gắt hướng người đang mỉm cười như lang sói mà lí nhí:

"không được hôn."

"thế thì tại sao em khóc?"

câu hỏi này sao mà giống như bà tiên hỏi lọ lem vậy nhỉ? cười trừ, thế nhưng namjoon không phải bà tiên mà chaeyoung cũng chẳng phải là lọ lem, đây là câu hỏi của một con sói dành cho một chú thỏ ngu ngốc.

lắc đầu nguầy nguậy, cô cảm giác được ánh mắt thâm trầm của hắn đang mỗi lúc muốn bức thiết mình thì ngay tức thì bật người đứng dậy, cố gắng muốn chạy trốn. nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhanh hơn một bước, dùng hai tay ôm ngang lưng cô kéo hẳn vào trong lòng mình, vùi đầu vào cần cổ cô mà hít nhẹ. nhíu mày tự hỏi, không biết hắn sẽ phải kiềm chế bao lâu nữa đây, khi mà người con gái cứ luôn khiến hắn phải hưng phấn thế này?

"nhột quá, giám đốc!"

"gọi là namjoon."

"dạ?" ngây ngô quay mặt ra đằng sau, chaeyoung chẳng hề ý thức được bản thân đang ở sát gần kẻ vừa mới đểu cáng hôn mình.

namjoon cũng đâu phải là thằng đàn ông nhu nhược, cho nên cứ thế mà bá đạo cúi thấp đầu bắt lấy môi cô mà hôn. không cho cô có cơ hội chạy trốn, hắn bất chấp thể hiện toàn bộ kĩ thuật của mình. nhưng đối với tiểu bạch thỏ ngây thơ chưa trải sự đời mà nói, thật sự quá sức.

"nói mau, vì sao em khóc?!"

sau một hồi dằn vặt cùng dọa nạt, cuối cùng chaeyoung cũng phải thành thật mà khai ra tại sao mắt cô lại đỏ lựng lên như thế. chỉ tay vào ngực trái của mình, cô bặm chặt môi: "trái tim đau."

trợn mắt chẳng hiểu cái gì, namjoon đang nghĩ có phải chỗ phẫu thuật hôm trước bị gì rồi không. cho nên chẳng để ý gì mà vươn tay tóm lấy áo ngủ của cô, nhẹ nhàng cởi ra...

một giây, một phút, mười phút trôi qua.

lúc này hắn mới ý thức được mình đang làm cái gì, tức thì quay mặt đi. cái con nhỏ ngu ngốc này, bộ muốn bị người ta đè xuống ăn sạch hay sao mà lại để yên cho hắn cởi áo? đúng là muốn phát điên.

"trái tim tôi... đau lắm."

nhất là sau khi nghe được chuyện của sooyoung, chaeyoung cảm giác trái tim của mình như quặn thắt lại. còn nữa, cô cũng rất sợ một ngày nào đó giám đốc rồi sẽ giống như cậu ấy, sẽ lừa dối rồi bỏ cô mà đi. tới lúc đó... hẳn là trái tim sẽ đau đến không thể tả được.

namjoon cúi người nhìn xuống vòng tay nhỏ đang vòng qua bụng mình mà ôm chặt, không khỏi ngơ ngác: "chaeyoung?"

áp nghiêng mặt vào lồng ngực rộng lớn phía trước, chaeyoung mếu giọng:
"đừng bỏ tôi mà, đừng lừa dối tôi, đừng giống như bọn họ..."

làm ơn đấy.

ngốc, ai mà nỡ. nhẹ vòng tay lên tấm lưng gầy mà đáp trả sự thiết tha của cô, hắn mỉm cười dịu dàng.

ai mà có thể lừa dối em được chứ? tôi sẽ không cho phép bất kể một ai có cái quyền được tổn thương cô gái của tôi, thêm một lần nào.

không một ai.

"NÀY NAMJOON THỐI THA CHẾT TIỆT, CHÚ CÒN KHÔNG MAU XUỐNG!!"

nhưng rồi, hạnh phúc sẽ kéo dài được bao lâu? 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com