TruyenHHH.com

Doc Chiem Full

Ngay cái giây phút người con trai nọ quay đầu qua thì cũng là lúc, một vật kim loại lạnh lẽo dán lên vầng trán sớm đã thấm ướt mồ hôi của Iris.

"Cạch."

Holand nhẹ chớp đôi mắt âm ngoan không cảm xúc, trên tay là khẩu súng lục bằng bạc hiện đang chĩa thẳng vào giữa trán của viên cảnh sát trẻ tuổi.

"Nếu muốn thì bắt tao cũng được..." Ngón tay khẽ mân mê chiếc cò súng, hắn mỉm cười.

Iris mắt mở to đến mức không thể to hơn, tròng đen chăm chăm nhìn thẳng xuống bờ môi mỏng đang cất tiếng từ từ trước bản án cuối cùng của cậu:

"...Nhưng phải sau phát súng này đã."

-----------♤♤♤----------

"PẰNGG!!!"

Joyann bỗng giật mình mà tường tận rõ ràng tiếng vang rung trời vừa phát ra, đầu khẽ quay ra đằng sau cửa xe ô tô mà nhíu mày: "Tiếng gì vậy?"

"Pằng, pằng, pằng!!!"

Chưa kịp phân tích được tiếng nổ đó là gì thì cô lại nghe được liên tiếp hàng loạt những tiếng nổ khác. Chẳng hiểu tại sao, bản thân đột nhiên cảm thấy toàn thân run lẩy bẩy.

Nhìn về phía ngã tư cách đây không xa, trông thấy đoàn người đang bỏ chạy tán loạn, cô bất giác hoảng hốt nắm lấy góc áo người bên cạnh: "Là tiếng súng, hướng đó chẳng phải là nơi mà các người đã bỏ lại tên tóc dài kia sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"

James mỉm cười ngả ngớn nắm lấy bàn tay đang túm lấy góc áo mình, thấp giọng: "Chuyện này đâu phải muốn là quản được. Việc của tôi chỉ là giúp em trốn khỏi hắn, còn về sự việc hỗn tạp đằng kia... tôi hoàn toàn không để tâm."

Joyann ngơ ngác nhìn hắn nắm lấy bàn hai tay cô, từ từ đưa lên khóe miệng nhẹ nhàng hôn, tròng mắt thâm u pha chút trào phúng mị hoặc chớp nhẹ: "Tôi đã giúp em rồi, bây giờ em cũng nên thực hiện điều kiện của tôi đi thôi."

"Anh muốn gì?" Cô trầm giọng, cố thử rút bàn tay đang bị nắm trở về nhưng không tài nào rút ra được. Cô cảm thấy, mặc dù đã thoát khỏi lũ người kia rồi nhưng ngồi cạnh tên này thì cũng chẳng khác nhau là bao. Có điều...

Tên này so với tên tóc dài củ chuối kia còn đáng sợ hơn nhiều.

Chiếc xe Benz êm ả chạy vù vù trên đại lộ sớm đã vắng người, cũng đã bỏ xa đoạn ngã tư đó. Joyann lúc này đã thật sự hoảng hốt khi nhìn tên khốn trước mặt - kẻ liên tục treo trên môi nụ cười bông đùa đầy ám muội, vẻ mặt cợt nhả của hắn một chút cũng không đứng đắn khiến cô không khỏi tức giận:

"Rốt cuộc anh muốn cái gì?!"

"Tôi muốn..." James thầm cười, cả người hơi động, nhoáng một cái đã ép chặt Joyann vào một góc, một tay đặt nhẹ lên má cô khiến cô không khỏi khẩn trương. Hắn muốn làm gì thì làm nhưng sao lại áp sát như vậy?

Biểu tình trông thật ngốc, một chút lẳng lơ cũng không có.

James híp mắt thú vị đánh giá, trong đầu đột nhiên lại muốn trêu chọc cô một chút. Đầu khẽ cúi thấp xuống, dán sát môi bên tai Joyann mà nói ra điều kiện khiếm nhã của mình:

"Tôi muốn em."

-----------♤♤♤----------

"Aaaaaaa... Anh à đau quá!..."

"Aaaaaaa... Anh à có chuyện gì từ từ nói, đừng xách tai em..."

"Á! Đã bảo là thôi mà, sao cứ đánh lắm thế aaa..."

Justin một bên vừa hét một bên trừng mắt với người con trai đối diện. Thật là đau mà, anh hai nhà cậu đúng là loại người không biết lý lẽ.

"Em chỉ nói ra điều kiện của mình thôi, anh có nhất thiết phải bạo lực như vậy không?!"

"Nói chung... là không được." Auguste diện vô biểu tình ngồi xuống sofa, nhàn nhạt nói.

"Không được?" Justin lập tức đỏ mắt gào lên: "Tại sao chứ?!"

Cả đêm qua cậu suy nghĩ rất kỹ, tính định sáng nay sang gặp anh hai nói về chuyện của Katherine. Cậu chính là muốn cô ấy ở bên cạnh mình, cho nên vừa nãy thôi đã thong dong lao vào phòng Auguste ra điều kiện. Chỉ cần trao cô ấy cho cậu, toàn bộ quyền hành cai quản kho chứa vũ khí cùng nhân lực đều bằng lòng chuyển nhượng cho y. Ấy vậy mà anh trai không những không đồng ý lại còn nổi điên tẩn cậu một trận lên bờ xuống ruộng, đúng là tức chết, nếu là người khác chắc bây giờ đã ung dung mà nằm trong quan tài rồi.

Auguste trầm ngâm không nói gì, ngay cả thái độ láo toét của Justin cũng chẳng thèm để mắt. Thằng nhóc này đúng là được chiều quá sinh hư rồi, một chút phép tắc tôn trọng người khác cũng không có.

"Vì Katherine là của anh."

"CHOANG!!"

Giây phút y vừa dứt lời thì cũng là lúc, cái bình hoa đắt tiền trên bàn liền bị ai đó ném vỡ. Justin siết chặt bàn tay thành nắm đấm, một đường lao đến túm lấy cổ áo anh mình gằn rít:

"Anh nói lại xem!"

Từng câu từng chữ có vẻ là đe dọa len lỏi qua kẽ răng, khi trôi vào tai con người lạnh lùng phía trước thì lại chẳng hề hấn gì. Auguste chỉ nhắm mắt, nhẹ giọng: "Vì..."

Nhưng chưa kip nói hết câu, nắm đấm của Justin đã mạnh bạo lao tới. Y chỉ hơi nghiêng đầu một cái liền tránh được, sau đó liền bắt lấy cánh tay cậu giật mạnh ra sau lưng, cậu cắn răng kêu lên: "Chết tiệt!"

Rất nhanh tính dùng chân đá vào bụng y lại bị y dùng một tay khác tóm lấy, cánh chân thon dài của Auguste hơi nâng lên, trước con mắt ngỡ ngàng kia mà tung một cước vào mạn sườn cậu. Justin ngã phịch xuống dưới chân y mà ôm bụng, nhưng ánh mắt đỏ rực vẫn là gắt gao trừng y không tha.

Khẽ thở dài, Auguste từ tốn đứng dậy chỉnh lại mái tóc đen, từng tia nắng ban mai rọi chiếu trên gương mặt yêu dị cùng đôi con ngươi đẹp đến tàn ác. Không biết là do bị tẩn nhiều hay bị choáng, Justin có cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới của anh hai mình quả đúng là dọa người.

Nhưng cậu còn lâu mới sợ, cậu muốn nghe y giải thích cho rõ câu nói kia có ý gì.

Cậu lồm cồm bò dậy, hằm hằm hỏi: "Cô ấy là của anh khi nào?"

Nhận thấy ánh nhìn hờ hững cùng điệu bộ "liên quan gì tới em?" của Auguste, cậu lại điên tiết: "Còn không mau nói!"

"Khi con bé vừa mới được sinh ra."

Cái gì? Katherine vừa mới sinh ra thì can hệ cái quái gì đến anh chứ?! Với lại cô ấy là trẻ mồ côi anh nhặt về lúc mười tuổi thì làm sao, làm sao mà là của anh từ lúc mới sinh được?

Cậu vẫn là không hiểu chạy đến giật lấy cánh tay y: "Anh thôi ngay cái giọng điệu đó đi, có chết em cũng không tin!"

Auguste đang định nói gì đó thì lại bị tiếng đẩy cửa cắt ngang.

"Thiếu gia..." Giọng nói trong trẻo cùng gương mặt khả ái dễ thương đang ngái ngủ lập tức thu hút ánh nhìn của hai người trong phòng. Justin tức thì buông cánh tay y ra, lao nhanh đến phía cửa túm lấy cô gái đang mơ màng nọ lôi dần dật đi.

Katherine vừa mới đến không hiểu đông tây gì liền bị người nọ lôi đi, tập hồ sơ trên tay đang tính đưa cho Auguste rớt xuống nền nhà, cô giật nảy lên: "Cậu làm cái gì vậy?! Thả tôi ra, tôi còn có chuyện muốn nói với thiếu gia Auguste!"

"Dẹp!" Justin quát, cánh tay hơi dùng lực một cái liền xốc thẳng Katherine lên vai, mặc cho cô có vùng vẫy thế nào cũng không quan tâm. Hiện giờ cậu đang rất tức giận, à không, đố kỵ.

Rất rất đố kỵ.

Auguste trông thấy bóng dáng hai người dần dần mất hút thì không khỏi cười thầm. Thằng nhóc này, chỉ vừa mới khích tướng một chút thôi đã không chịu nổi rồi, nó còn dám ra điều kiện với y, thật sự quá hỗn láo.

Đang tính xuống nhà dùng bữa thì ánh mắt y liền chạm phải vật gì đó, đang nằm trơ trọi bên dưới sàn nhà. Hình như là của Katherine vừa đánh rơi hồi nãy, chắc định đưa cho y. Auguste khẽ khom người xuống nhặt lấy, lật trước lật sau một chút. Sau khi đánh giá nó là một bưu kiện không đề tên người gửi, y nhíu mày dùng ngón tay thon dài rạch một đường mở ra.

Bên trong là tập hồ sơ lý lịch của một công dân Pháp, chi tiết hơn...

là sơ yếu lý lịch của một cô gái.

Auguste sau khi xem xong thì hoàn toàn không có biểu tình gì đặc biệt, cũng lười mà nghĩ ai là kẻ đã gửi nó, hành động duy nhất của y là ném phăng đống giấy vớ vẩn này vào thùng giác, tao nhã bước ra ngoài.

Bên trong thùng giác chính là tập giấy chứa mọi thông tin của một công dân có cái tên rất đẹp - Wendy Baronne. Nếu như James mà biết được hành động không đẹp đẽ cho lắm của em mình vừa nãy, chắc cũng chỉ biết cười trừ rồi tự mắng mình ngu xuẩn thôi.

Có điều...

Hồ sơ thì còn đó đấy, nhưng cái tấm ảnh đính kèm bên trong thì lại biến đâu mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com