TruyenHHH.com

Doc Chiem Chuyen Ver Xuyen Sach

Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, Điền Chính Quốc ở nhà chơi hết bốn năm ngày, còn không quên tạo dựng hình ảnh mình vẫn đang học hành chăm chỉ trong mắt người nhà và đăng bài lên tường nhà. Thật ra kiến thức cấp ba cũng chỉ là mấy vũng nước với Điền Chính Quốc thôi, quá đơn giản, cậu có thể dành thời gian xem mấy cái khác.

Trước kia cậu muốn làm đạo diễn, nhưng không có quan hệ, ở trong giới giải trí mà không có tài nguyên cũng không có quan hệ thì chẳng khác nào bia đỡ đạn, nên Điền Chính Quốc mới chọn học IT cho ổn định.

Bây giờ, cậu muốn làm việc mình thích.

Lúc đầu cậu còn lo mình có quá ích kỉ không, thật sự mà nói thì đây vẫn là cuộc đời của nguyên thân. Cho đến khi cậu vào tường nhà của nguyên thân, trên đó có một cái bài đăng là --[ Tôi không thích gì cả, nhưng nếu nhất định phải thích, thì chỉ có hai chuyện, chuyện thứ nhất là Kim Thái Hanh, chuyện thứ hai là quay phim cho người khác. ]
Điền Chính Quốc thở phào, nếu vậy thì không có mâu thuẫn rồi. Điền Chính Quốc cũng cảm thấy thật có duyên, cậu và nguyên thân thế mà đều thích quay phim. Cũng đúng, nếu như không có duyên phận, cậu đã không trở thành nguyên thân.

Chương trình cấp ba không cần học nữa, Điền Chính Quốc bèn tự học chương trình của ngành đạo diễn hệ đại học.

Bởi vì thích, cho nên rất dễ dàng đắm chìm trong đó.

Khi kì nghỉ Quốc Khánh chỉ còn có hai ngày, Điền Chính Quốc nhận được cuộc gọi của Trịnh Hạo Thạc và Phác Trí Mẫn.

"Quốc Quốc, đi tắm suối nước nóng không? Có cái khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới mở đấy, tí nữa mưa cái là trời lạnh, rất hợp để đi tắm suối nước nóng."

Phác Trí Mẫn ở bên cạnh cũng cướp lời: "Đúng thế đúng thế, mấy hôm rồi bọn mình không gặp, ông mau đến cho tôi xem có gầy đi miếng nào không."
Trịnh Hạo Thạc: "Phác Trí Mẫn, mày không thấy buồn nôn à?"

Điền Chính Quốc duỗi lưng, ngáp một cái: "Khi nào đi?"

Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng trả lời: "Tao có bằng lái, tao tới đón mày."

Trịnh Hạo Thạc đi học muộn nên lớn hơn Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn một tuổi, đợt hè năm ngoái đã có bằng lái.

Điền Chính Quốc đồng ý: "Được, vậy để tao ra ngoài luôn, đợi mày ở đầu đường nhé."

Trịnh Hạo Thạc: "Ok! Mày nhớ cầm quần áo theo đó."

Điền Chính Quốc gập sách lại, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Cúp điện thoại, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây đen ùn ùn kéo tới, dày mỏng khác nhau, gió cuốn đi những chiếc lá rụng dưới sân, thổi ra tới tận đường cái, tạo thành một cơn sóng vàng.

Điền Chính Quốc nhìn dự báo thời tiết, sau Quốc Khánh trời sẽ trở lạnh.

Đây không được xem là thời tiết tốt, nhưng gió quét sạch đi phần bụi bặm trong không khí, khiến người ta cảm thấy thật sảng khoái.
Cậu cầm một cái túi giấy xuống nhà. Điền Đại Chí đang chơi cờ một mình, thấy bộ dạng Điền Chính Quốc rõ ràng là định ra ngoài, kinh ngạc: "Trời sắp mưa rồi còn định đi đâu?"

Điền Chính Quốc: "Tắm suối nước nóng ạ."

Quân cờ tướng trong tay Điền Đại Chí rơi xuống đất: "Cái tuổi này của mấy đứa thích nhỉ, lần trước ba đi tắm suối nước nóng với khách hàng, mẹ con không thèm để ý đến ba cả tuần." Ông nói rồi lại nói đến chính mình.

Tình cảm của Điền Đại Chí với Đỗ Lệ Bình rất tốt, nhiều năm rồi vẫn ngọt ngào như xưa, Điền Chính Quốc thường xuyên phải xem hai người show ân ái. Lúc đầu cậu còn có thể nịnh nọt tâng bốc, sau này thật sự không thể chịu nổi Điền Đại Chí, nói nhiều quá.

"Mẹ con hồi trẻ cũng thế..." Điền Đại Chí vẫn còn lẩm bẩm.
Điền Chính Quốc thấy điện thoại reo, Trịnh Hạo Thạc nói bọn họ sắp đến rồi, lập tức nói: "Ra ngay đây."

Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc nói với Điền Đại Chí: "Ba, đêm nay con không về đâu, con đi với đám Trịnh Hạo Thạc, con đi nha."

Cậu nhanh chóng chạy mất. Điền Đại Chí còn chưa kịp kể cho cậu nghe câu chuyện tình yêu của mình với Đỗ Lệ Bình, Điền Chính Quốc đã không còn bóng dáng, ông lại cảm thấy con trai mình quá nóng nảy.

Bà Điền vừa bóc đậu phộng vừa đi từ trong bếp ra: "Già rồi còn không biết xấu hổ."

Điền Đại Chí: "..."

Điền Chính Quốc mặc một cái áo khoác mỏng màu đỏ thẫm, cổ áo dựng lên, nửa cái cằm giấu trong cổ áo, mặc cái quần jean nhìn trông thân cao chân dài. Dáng cậu đẹp, khiến người đi đường cứ phải nhìn theo.

Trịnh Hạo Thạc lái xe đến, dừng bên cạnh Điền Chính Quốc, Phác Trí Mẫn mở cửa xe: "Quốc Quốc, tôi vừa nhìn đã nhận ra ông, ông trông đẹp nhất!"
Trịnh Hạo Thạc: "Ê Mẫn, mày thích khen người như thế thì khen tao một cái nghe xem nào."

Phác Trí Mẫn toe toét: "Ô wow, Thạc Thạc đơn giản mà ngu ghê!"

"..." Trịnh Hạo Thạc: "Mày đợi chút để tao xem con dao của tao đâu rồi."

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cách khu vực nội thành rất xa, lái xe mất hai đến ba tiếng, Phác Trí Mẫn cứ không ngừng luyên thuyên nên cũng không quá buồn chán.

"Hôm qua Mai Lệ tới nhà tôi, mẹ tôi còn tưởng rằng cổ là bạn gái tôi, tôi bảo là không phải, mẹ tôi lại nói cũng phải, tôi không tìm được người đẹp như vậy." Phác Trí Mẫn trợn mắt lên, nói đến đây là thấy tức.

Trịnh Hạo Thạc cũng tiếp lời: "Mai Lệ dính như keo ấy, Quốc Quốc, mày tự giải quyết cho tốt đi, sau Quốc Khánh là ẻm nhập học đấy."

Cậu ta và Phác Trí Mẫn mấy hôm nay đều bị Mai Lệ bám cho phát sợ, đòi đến suối nước nóng có một nửa là vì muốn tránh cô nàng này. Quốc Khánh đã qua hơn một nửa, nhưng hơn nửa thời gian đó bọn họ đều bị cô nàng làm cho sống không yên.
"Tao biết rồi." Điền Chính Quốc gật đầu. Trong truyện, Mai Lệ không hề xuất hiện ở đầu truyện, sau này mới góp mặt. Điền Chính Quốc vốn có ấn tượng rất tốt với cô ấy, không biết bây giờ thì như thế nào.

Nếu như là một cái keo dính người như Trịnh Hạo Thạc nói thì, Điền Chính Quốc cảm thấy ăn không tiêu, cậu dở nhất là ứng phó với mấy loại người như vậy.

Không thèm nói lý, nhất quyết không buông tha.

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nằm ở một ngọn núi xa xôi, xe còn chưa lên núi, từ xa đã trông thấy nơi này so với những chỗ xung quanh được bao phủ bởi một màn sương mù màu trắng đậm đặc.

Sương trắng uốn lượn từng tầng từng tầng, tạo thành những viền tròn rồi lại bị gió thổi tan.

Từ bãi đỗ xe đi ra, Trịnh Hạo Thạc đưa phiếu đặt trước cho lễ tân, lập tức có người đến dẫn đường đưa bọn họ lên trên tầng nhận phòng, vừa đi vừa giới thiệu khách sạn và các khu vui chơi.
"Phía sau đều là suối nước nóng, có rất nhiều bể cho hai người hoặc một người. Dưới hầm là casino, tầng một là sảnh chính, lầu hai là công trình giải trí thông thường, có bi-a có tiệm internet đầy đủ. Lầu ba là khu nhà hàng, chúng tôi có vài đặc sản của các quốc gia, hương vị rất mới lạ."

Cả tòa nhà được thiết kế theo hình chữ U, đứng ở bên ngoài nhìn thoáng qua thì không thấy được nóc, có thể là do bị sương mù che khuất, nhưng tòa nhà này đúng là rất rộng lớn và tráng lệ.

Trịnh Hạo Thạc đặt phòng tổng thống, Điền Chính Quốc thích ngủ một mình nên cậu ta để cho Điền Chính Quốc riêng một phòng. Cất đồ xong, Phác Trí Mẫn đã lôi kéo Điền Chính Quốc muốn đi tắm suối nước nóng.

Trước khi vào suối nước nóng, Trịnh Hạo Thạc và Phác Trí Mẫn xảy ra tranh cãi kịch liệt chuyện nên ngâm mình ở suối nào.

Trịnh Hạo Thạc: "Sao mày lại muốn tắm suối Mỹ Nhân chứ?"

Phác Trí Mẫn: "Vậy tại sao mày lại muốn tắm suối Roi Ngựa?"

Trịnh Hạo Thạc: "Do mày ngu!"

Phác Trí Mẫn: "Do mày đần!"

Điền Chính Quốc mặt không cảm xúc nhìn về phía nhân viên phục vụ đang rất đau khổ: "Chúng tôi muốn tắm suối Trạng Nguyên."

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Phác Trí Mẫn: "..."

Điền Chính Quốc đi tắm suối nước nóng rất đơn giản, mặc một cái quần bơi rồi trực tiếp xuống bể.

Cậu nghe thấy sau lưng lại ồn ào, quay đầu nhìn thì thấy Phác Trí Mẫn đang mặc một cái quần đùi in hình hoa nát, Trịnh Hạo Thạc lại mặc quần viền ren, hai người đang tranh cãi xem ai men lỳ hơn ai.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, cậu quen rồi.

"Tao thật sự không hiểu mày nghĩ cái gì mà mặc quần bơi còn phải chọn đồ viền ren, mày, mày có còn là người không hả chó Thạc? Cái quần này của mày có khác gì cái quần mặc trong váy của mẹ tao không!"
"Mày nhìn lại mày đi rồi hẵng nói tao được không? Hoa nát thì thôi lại còn hoa cúc, mày có nội hàm lắm đấy."

Trịnh Hạo Thạc bị Phác Trí Mẫn đạp cho một phát bay xuống bể, sau đó chính nó cũng nhảy "tùm" xuống, nước nóng văng khắp nơi. Điền Chính Quốc chết lặng lau nước trên mặt, tựa vào bờ bắt đầu nghịch điện thoại.

Wechat thông báo có tin nhắn mới, cái đầu tiên là tin Kim Thái Hanh vừa nhắn.

[Kim Thái Hanh: Đang ở đâu?]

Điền Chính Quốc do dự không biết có nên trả lời hay không, nghĩ nửa ngày, cậu quyết định tốt nhất là không trả lời, làm như không nhìn thấy. Điền Chính Quốc chuẩn bị tắt khung chat.

[Kim Thái Hanh: Quốc Quốc, không được giả vờ như không thấy.]

Điền Chính Quốc: "..."

[Quốc bé con: Ở nhà.]

Kim Thái Hanh vừa xuống xe, Mẫn Doãn Kì lập tức theo sau, liếc nhìn màn hình di động của anh: "Em ấy ngoan nhỉ, Quốc Khánh lại chỉ ở nhà."
Kim Thái Hanh nhìn hai chữ "ở nhà" thật đơn giản cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng Điền Chính Quốc ngoan ngoãn trả lời tin nhắn. Anh tắt điện thoại, nhìn Mẫn Doãn Kì, thản nhiên khoe khoang: "Ông ước ao không nổi đâu."

Mẫn Doãn Kì: "..."

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh không trả lời, thở ra một hơi. Mỗi lần đối mặt với Kim Thái Hanh, dù trực tiếp hay là gián tiếp qua màn hình điện thoại, Điền Chính Quốc đều có cảm giác bị người ta nắm trong tay.

Cậu không ghét, nhưng thấy rất kì quái, cứ khiến cho cậu có một cảm giác căng thẳng không nói nên lời.

Ba người ngâm mình hết hai tiếng, nhân viên ở bên ngoài phải nhắc nhở bọn họ đừng ngâm quá lâu, Phác Trí Mẫn mới lưu luyến bò ra khỏi hồ nước: "Ngâm thêm hai tiếng nữa chắc chắn tôi có thể giành được Trạng Nguyên."
Trịnh Hạo Thạc: "Mày ngâm thành đứa thiểu năng tao thấy còn hợp lý hơn đấy."

Bên cạnh suối nước nóng của bọn họ có phòng thay quần áo riêng. Lúc Điền Chính Quốc định mặc quần áo mới nhận ra cậu quên không cầm quần áo mới, tắm suối xong lại mặc quần áo cũ thì Điền Chính Quốc thấy rất khó chịu.

Nhân viên phụ trách đã thay ca, người mới là một chàng trai đáng yêu, anh ta kéo tủ quần áo bên cạnh ra: "Ở đây chúng tôi có chuẩn bị sẵn quần áo, đều là đồ mới, chỉ dùng một lần."

Đúng là có tiền có khác.

Trong tủ quần áo là một dãy áo choàng tắm, đều được may từ vải lụa cao cấp, không có nhiều màu cho lắm, chỉ có đen hoặc đỏ, sờ vào rất êm, vừa mềm lại vừa lạnh.

Điền Chính Quốc lấy màu đen, Phác Trí Mẫn lại cản cậu, nó nói với vẻ nghiêm túc: "Quốc Quốc, ông mặc đỏ thẫm đẹp hơn, ông tin tôi đi, thằng ngu kia mặc màu đen, ông không nên mặc đồ giống nó đâu, mất giá ra."
Trịnh Hạo Thạc đang thắt đai lưng, nghe thế đạp cho Phác Trí Mẫn một phát: "Quần đùi hoa nát câm miệng!"

Điền Chính Quốc bị Phác Trí Mẫn ép lấy màu đỏ, đó là một màu đỏ sậm, trông như một dòng rượu đỏ đang chảy xuống.

Nhân viên công tác giúp Điền Chính Quốc buộc dây lưng, cậu đối mặt với gương, Phác Trí Mẫn đứng đằng sau cậu lại ngây ngẩn, sau đó quay sang đù một tiếng với Trịnh Hạo Thạc: "Con mẹ nó, Quốc Quốc đẹp quá thể đáng."

"Còn mày thì trông như Lỗ Trí Thâm." Phác Trí Mẫn vẫn không quên giẫm cho Trịnh Hạo Thạc một phát.

Điền Chính Quốc trắng trẻo, mặc màu đỏ rượu càng khiến cho cả người cậu như một miếng ngọc trắng. Bình thường là một cậu chàng cực kì tuấn tú, nếu mặc đồ thoải mái thì có hơi thở của thiếu niên, nhưng mặc chiếc áo choàng tắm này khiến sự ngây ngô của cậu hoàn toàn bị xóa đi, còn tạo thêm mấy phần diễm lệ.
Cậu vừa tắm suối xong, cả người mang theo hơi nước ẩm ướt, giống như một cánh hoa hồng vừa được vớt ra từ trong rượu đỏ.

Trịnh Hạo Thạc nhìn xong: "Tao giống Lỗ Trí Thâm thật."

Chính Điền Chính Quốc lại không cảm thấy gì, cậu nhìn mặt mình đã quen rồi, nhưng đúng là phong cách không giống thường ngày lắm.

Từ phòng tắm đi ra, phải đến sảnh chính mới có thang máy đi lên. Bọn họ định tắm xong đi ăn một bữa, rồi đi chơi bi-a.

Ngày nghỉ Quốc Khánh nên du khách đạt đỉnh điểm, có không ít người đến khu nghỉ dưỡng tắm suối nước nóng, buổi tối lại càng náo nhiệt. Điền Chính Quốc không biết mình trông hấp dẫn như thế nào, ngay cả nhân viên phục vụ đi bên cạnh cũng không kìm được mà liên tục ngắm cậu.

Thiếu niên có vẻ ngoài xuất sắc đến vậy, thật hiếm thấy.
Thang máy dừng ở tầng sáu một lát rồi chậm rãi đi xuống từng tầng một. Điền Chính Quốc nhìn con số chậm rãi nhảy xuống, cậu đứng chính giữa cửa thang máy.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy chậm rãi đẩy sang hai bên trước mắt cậu.

Điền Chính Quốc tùy ý ngước lên nhìn người ở bên trong, một giây sau lại giật mình.

Kim Thái Hanh đang mặc một bộ đồ thể thao màu đen, vừa khiêm tốn vừa thu lại khí chất, nhưng Điền Chính Quốc chỉ cần liếc một cái đã thấy anh.

Kim Thái Hanh cũng thấy cậu. Anh đứng ở trong thang máy nhìn cậu bé đang ngây người ở bên ngoài, tóc hơi ướt, cả người bốc hơi nước, lại thêm chiếc áo choàng tắm màu đỏ rượu cực kì hấp dẫn nữa.

Vẻ mặt thoải mái lúc nói chuyện với Mẫn Doãn Kì chậm rãi biến mất sạch sẽ.

Có lẽ là bầu không khí quá kì dị, trong và ngoài thang máy không có ai dám cử động, phía sau bỗng không có người khách nào khác, chỉ có mấy người bọn họ.
Kim Thái Hanh ở trước mặt Điền Chính Quốc mở Wechat ra, bấm vào khung chat đầu tiên, nhẹ nhàng nói: "Quốc Quốc, em nói với tôi là em ở nhà?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com