TruyenHHH.com

Doat Sac Diep Lam Anh Trang Phap

Nàng gật đầu, nhanh tay lấy cái túi xách trên bể cá. Nàng đi rời đi cùng Đức, không thèm quay lại nhìn cố nhân dù chỉ là một thoáng.

Diệp Lâm Anh đứng như cây khô dưới trời giông bão, cô chỉ đứng đó mà chứng kiến, cố cảm hết mọi đau khổ mà giông tố mang đến.

Chợt cười nhạt cô đưa hai tay lên vỗ bồm bộp, mắt híp lại tỏ vẻ cam chịu đắc ý.

Mặc cho ngoài kia gió mưa chưa khơi màu thì tâm cô đã nhiễm sóng điện loạn trí, tất cả vì quá yêu nàng rồi. Loạn rồi, thật sự loạn rồi....

"Thùy Trang ơi Thùy Trang! Tôi đã làm gì sai? Có phải ngay từ đầu cô đến căn gia này, không lọt vào tầm ngắm, không chấp nhận lời cầu hôn của tôi. Thì giờ đây tôi có thể hả hê tiễn vong người chồng tồi kia rồi. Tôi cũng không phải vất vả giành giật cô như vậy, không phải đau khổ vì một chuyện không phải mình sai. Tất cả là tại cô Thùy Trang!"

[...]

Trên chiếc xe ô tô trắng sang trọng là nàng và anh ta. Anh ngồi lái, nàng chỉ im lặng ngồi kế anh mà đưa mắt ra ngoài nhìn ngắm mọi vật hai bên đường.

Đèn đỏ! Đúng! Anh dừng xe lại, chợt thấy điện thoại nàng rớt dưới ghế. Không cần nàng sai bảo, anh cúi xuống nhặt, tiện tò mò mà xem luôn nhật ký cuộc gọi.

Nàng không chú ý, môi vẫn còn mím chặt sau cái gật đầu lúc nãy. Nàng đang suy nghĩ gì? Có phải đang cảm thấy có lỗi vì bản thân đã thốt ra lời đau khổ đối với cô. Thôi nào, tâm trí nàng hẳn là có kế! Tỉnh táo lại nào Thùy Trang!

Xe khởi chạy, anh vừa lái vừa khều nhẹ Thùy Trang, ý đưa nàng chiếc điện thoại.

"Cảm ơn anh, em là do chạy vào lấy túi xách nên quên mất điện thoại trong xe."

"Không có gì. À mà em vừa gọi cho ai đấy?"

Mặt dần hiện nét lo sợ kèm tí hốt hoảng.

"Bạn em!"

"Bạn em thì sao lại đặt tên "Bae Yêu?"

"Đấy là nick name của nó đó haha, chỉ là bạn cũ dưới quê nên anh đừng quan tâm."

"Bạn cũ sao?"

"Đúng ạ, là đứa bạn năm học cấp hai, em gọi báo cho nó biết em về quê trước nó."

"Bạn em vẫn còn ở trên Hà Nội?"

"Vâng!"

"Ừm..."

Mém tí nữa kế hoạch bại lộ, là nàng đã gọi cho con át chủ bài trong cuộc chơi này. Nàng tin Lan Ngọc sẽ giúp nàng làm ổn thỏa công việc, xin lỗi Diệp Lâm Anh! Một thoáng nữa thôi mọi việc sẽ trở về quỹ đạo của nó.

[...]

Quay lại căn nhà đậm mùi đau thương, là cô đang nằm gác chân lên sofa, môi nhâm nhi thứ rượu đắng chát, tay đốt một điếu thuốc vui vẻ nhìn nó tàn.

Sắc đỏ đôi lúc lại lóe lên làm chođiếu thuốc thật vui mắt, cô quyết định hút một hơi thật sâu. Thả làn khói ấy ra thật chậm, đủ để cô có thời gian ngắm làng khói trắng dần tan vào không khí.

Mọi việc đang diễn ra nơi đây, ý là cô đang tự kỷ???

Không! Cô đang cố giảm đi nỗi buồn của mình bằng chất kích thích - thứ mà xưa nay cô luôn áp dụng. Chán đời cô nói với bản thân mình:

"Diệp Lâm Anh ah! Mày có biết không? Mày lại bắt đầu trở về cuộc sống vài tháng trước rồi đấy! Hết đau vì một gã chồng khốn nạn, bây giờ lại đau khổ vì một ả đàn bà vô cớ làm đau mày! Tao buồn cho mày lắm đó!"

Bao kí ức lại ủa về, khiến cô dần phiêu diêu theo quá khứ."Diệp Lâm Anh này, cô không được uống rượu hoặc hút thuốc nghe chưa?"

"Sao chứ!"

"Tôi sợ cô bệnh."

"Tôi bệnh thì tôi chết, không dính líu gì đến cô. Ok!"

"Thôi được, lúc đau ốm đừng tìm đến tôi."

"Ok!"

"Thùy Trang à, nếu bây giờ tôi đổ bệnh liệu tôi có thể tìm đến em không?"

Câu nói vu vơ được thốt ra không có chủ ý. Cô nhoẻn miệng cười nghĩ đến cuộc đời nàng sau này, nàng ta sẽ chịu đau khổ đấy, bên một gã khốn nạn như Đức chỉ có nước điêu tàn bản thân.là đồng ruộng mênh mông. Gió cuốn bông lúa đầu mùa phả nhẹ vị sữa non, lâu rồi nàng mới được ngửi mùi này.

Anh cùng nàng đi trên con đường lầy lội bùn đất, Đức có vẻ không quen đi nhưng nàng thì khác. Anh ta cứ đi mà hụt chân hụt tay vấy bẩn cả bộ vest sang trọng.

Vội hé nụ cười, nàng đã thấy ba mẹ mình. Không phải ông Nguyễn hay bà Phương Thảo, họ là ba mẹ nuôi của nàng. Là nàng đã theo họ từ cô nhi viện về vùng quê nghèo này, nhớ năm đó nàng đã 6-7 tuổi, chắc nàng có trực quan tốt về hai người họ mới chấp nhận đi theo.

"Ba mẹ ơi~ Gấu về rồi

Ông và bà đang dở tay làm đồng án thì nghe được tiếng con trẻ, trong lòng chợt rộn rã niềm vui.

"Ấy chà~ mới vài năm không gặp con của ba mẹ lớn và xinh đẹp đến thế rồi à!"

Cha ôm nàng vào lòng, nước mắt ông và bà cứ như muốn tuôn trào ra hết vì nhớ con.

"Ba mẹ, con vẫn như vậy mà."

"Thế ở trên đó công việc của con có đủ sinh sống?"

"Đủ lắm, còn dư gửi về cho ba mẹ mà."

"Rồi có ăn uống đủ không đó?"

"Có ạ, ăn toàn đồ ngon không đấy!"Ông bà lúc này mới chú ý đến sự hiện diện của Đức, nhìn thoáng qua thì như cái ban, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy toát lên khí chất giám đốc bác sĩ....

"Ai đây?" Ông chĩa tay về hướng anh, lơ ngơ nhìn nàng mà hỏi...

Nàng cũng rất bất ngờ, hốt hoảng nhìn anh mà tìm hướng trả lời. Anh cười rồi gật đầu, ý muốn nàng nói luôn mối quan hệ của nàng và hắn.

"Chồng... Là chồng tương lai của con ạ."

"Vậy ạ, thế vài nhà ta dùng tí trà nào, con rể!"

[...]

Kết thúc cuộc nói chuyện, nàng vờ quên đồ nên ra xe lấy. Ra đến một chỗ khuất mắt mọi người, nàng cầm điện thoại gọi cho Lan Ngọc.

"Thế nào, bằng chứng đã được tìm ra hết chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com