Doat Sac Diep Lam Anh Trang Phap
Bửa trưa tại bệnh viện, nàng ngủ dưỡng bệnh một nơi, cô làm việc một chỗ. Chỉ có Lan Ngọc canh cánh bên ngoài cửa phòng bệnh, cô không dám bước vào.Ngồi đợi quá lâu, cô cũng theo những cơn gió trưa oi ả mà chìm vào giấc ngủ.Chợt cảm nhận thấy hơi ấm bên má, cô dần mở mắt sau một một giấc ngủ ngắn trên ghế bệnh viện."Nene à, ai dẫn con đến đây?" - Lan Ngọc nhéo má con bé."Dạ, cô Quỳnh ạ!""Quỳnh?" - Cô xoay ngoắt về phía hành lang, quả thật là Quỳnh, cô ta đến để thăm bệnh Thùy Trang hay chỉ đơn giản là tìm cô.Lúc trước Lan Ngọc đã quen Khổng Tú Quỳnh này trong một lần Quỳnh đến thăm trại trẻ mồ côi mà cô quản lý. Hai người phải nói đã thân từ lúc mới gặp mặt nha.Rất đúng, với Lan Ngọc là như thế, nhưng đối với Quỳnh lại khác, Quỳnh có một cảm giác đặc biệt đối với Lan Ngọc, cô không nói nhưng qua ánh mắt, hành động đều dễ làm người ta nghi ngờ, mà đôi khi còn dễ nhìn ra cặp mắt thương yêu của Quỳnh dành cho cô.Hôm nay cũng thế, thấy Lan Ngọc cô liền đỏ mặt, hít sâu một hơi cười tươi tiến đến bên Lan Ngọc. Đưa tay lên, cô vẫy vẫy chào Lan Ngọc."Chào cô Lan Ngọc!" - Lúc trước tuy thân nhưng chỉ gặp qua vài lần, tính Quỳnh ngại nên không dám hỏi tên Lan Ngọc nhà ta, nên chỉ dám nhìn bảng tên của cô trên áo rồi tự nhẩm thầm cái tên Lan Ngọc trong đầu."Thôi! Lan Ngọc gì giờ này, cứ gọi bằng tên thân mật của tôi đi." - Lan Ngọc ôm Nene đứng dậy, môi vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.Nene chu môi nhìn Quỳnh :"Bà cô tính đàn ông này còn có cái tên khác là Nho nữa chị Quỳnh ơi.""Là Nho á?" - Cô muốn hỏi lại để chắc chắn hơn."Đúng rồi!" - Lan Ngọc cười rạng rỡ với Jen, nụ cười này làm tan chảy mất con tim của Quỳnh rồi."Vâng!" - Dứt câu, cô xoay đi hướng khác, mặt lại có vẻ phiến hồng.Lúc này Lan Ngọc mới nhận thấy điều kì lạ trước mắt, nhưng rồi cũng bỏ qua, tận dụng cơ hội Khổng Tú Quỳnh đến thăm nàng mà dụng kế vào trong phòng bệnh."Khổng Tú Quỳnh này...Cô đến thăm Thùy Trang?""Vâng ạ!""Thế cô có từng gặp qua Thùy Trang chưa?""Chưa, có chuyện gì không?""Không, chỉ tại tôi là bạn thân của cô ấy nhưng Diệp Lâm Anh không cho tôi vào thăm Thùy Trang." - Câu trả lời rất liên quan, một bên tay rãnh cô nắm tay Quỳnh, đưa lên cầu xin."Quỳnh này, nhờ cô đưa tôi vô!"Nene thấy cảnh trước mắt môi hơi nhếch, thật ra bé con đã biết Lan Ngọc dùng kế sách với chị Quỳnh của mình. Cô bé la lên:"Chị Quỳnh ơi, đưa em vào gặp vợ em lẹ đi, đừng có ở đây đôi co với bà cô già tính cách đàn ông này nữa. Em nhớ vợ em:<" - Con bé vùng vẫy khiến Lan Ngọc khó mà giữ được.Quỳnh liếc con bé, nhếch môi:"Ủa rồi sao em cứ gọi Thùy Trang là vợ em thế? Thế chị là gì của em?"Con bé chu môi hôn lên má Quỳnh:"Chị yêu của em!""Vậy chị yêu dẫn theo bạn chị yêu vào thăm vợ em, được không?"Nó chu mỏ, hừ nhẹ."Sao cũng được!"Lan Ngọc cùng Quỳnh cười cùng lúc vì sự dễ thương của cô bé, Quỳnh nắm một bên tay của Lan Ngọc kéo đi.Trong phòng bệnh đương nhiên mùi thuốc và thuốc sát trùng lan tỏa rất nhiều nhưng lẩn sâu trong đó còn có mùi tội lỗi, mà cái mùi này toát ra từ cô.Nene từ tay Lan Ngọc nhảy tọt xuống đất, mắt như thấy vàng chạy đến ôm chặt Thùy Trang đang ngủ trên giường. Nó ranh ma dựa đầu vào lồng ngực trái của nàng mà nghe nhịp tim (Nghe nhịp tim hay có ý khác:>). Cái môi chúm chím nó cất tiếng gọi nàng:"Vợ! Nene đến thăm vợ nè!" - mặt tận hưởng nó vừa nói vừa ôm nàng thật chặt.Lan Ngọc tức giận, lôi con bé xuống nhưng nó vẫn cố sức bấu chặt nàng.Lúc ở cô nhi viện cô chưa bao giờ thấy Nene như vậy, từ lúc gặp Thùy Trang nó như trở thành con người khác, suốt ngày cứ hỏi cô về Thùy Trang, mọi thứ, mọi điều đều là Thùy Trang: vợ em thích gì, vợ em bao nhiêu tuổi, vợ em có người yêu chưa, vợ em có thích em không...bla bla....Con bé còn nhỏ mà lậm nàng ta đến vậy rồi ~ Vậy Diệp Lâm Anh sao thoát được.Thùy Trang mở mắt, thấy rõ trước mặt mình là bản mặt mừng rỡ của Nene, Thùy Trang thoáng giật mình nhưng rồi cũng nhận ra cô bé."Em là cô bé hôm trước ở cô nhi viện?""Vâng ạ!" - Nó tươi cười ôm hôn vào trán chị."Ai đưa em đến?""Chị Quỳnh ạ!""Quỳnh thư ký của Diệp Lâm Anh?""Vâng là tôi!" Từ đằng xa Quỳnh tiến đến, lần đầu nàng thấy cô và cũng là lần đầu cô được thấy nàng.Thùy Trang khẽ cười, ôm Nene khó khăn ngồi dậy. Đưa tay ra bắt lấy tay Quỳnh. Chợt vẻ tươi cười của nàng bị dập tắt khi thấy Lan Ngọc ở sau lưng Quỳnh.Nàng chỉ thoáng sợ rồi lại trưng ra bộ mặt vui vẻ, môi thốt lời chào Lan Ngọc.[...]Quỳnh và Thùy Trang hình như trò chuyện rất vui vẻ, chắc là vì cùng làm nghề thư ký nên có nhiều chuyện thú vị để chia sẻ với nhau. Duy chỉ có Lan Ngọc và bé Nene ngồi thẩn thờ nhìn nàng.Người là vì tương tư, người lại vì có lỗi, nhưng cả hai đều có một hướng đến là trở nên thân thiết hơn với nàng.Không khí đang rộn tiếng cười của nàng và Quỳnh thì bị ngắt quãng bằng một cú điện thoại. Đầu kia là cha Diệp Lâm Anh - Chủ tịch tập đoàn, ông gọi Quỳnh về tập đoàn lo một số việc. Quỳnh đứng dậy, bế Nene lên rồi chào tạm biệt."Không! Em không về đâu! Em muốn ở gần vợ em!!!!!" - Nene la lớn, nắm chặt phần tóc Quỳnh giật mạnh, mục đích của con bé chỉ muốn ở lại đây với Thùy Trang.Quỳnh mắng con bé:"Em không về là không ai đưa em về đâu! Thùy Trang bệnh cần Chị Lan Ngọc chăm sóc, em là con nít không nên ở lại đây quá lâu."Nó chu chu đôi môi nho nhỏ, mặt tức giận quát:"Nhưng em không thích chị Lan Ngọc ở gần chị Thùy Trang!"Thùy Trang nghe thấy không giấu được ý cười mà nhẹ nhàng bước xuống giường, đưa môi lên áp vào má con bé:"Thôi nào, Nene về đi, Lan Ngọc chỉ là bạn chị thôi, em đừng lo quá!""Thật không?" - Nó tròn xoe đôi mắt long lanh nhìn nàng."Thật!""Vậy em tạm biệt vợ yêu!"Quỳnh cúi xuống bế con bé lên, tươi cười chào tạm biệt hai người trong phòng. Quả là Quỳnh đâu biết rằng cô đang tạo cơ hội cho Lan Ngọc tiếp tục hại nàng, tiếp tục lừa dối nàng.Cánh cửa bệnh viện đóng lại, nàng mệt mỏi tiến đến giường ngồi thẩn thờ. Lan Ngọc thấy thế giả bộ quan tâm, tiến đến nâng cái cằm xinh đẹp Thùy Trang lên, sau đấy khẽ áp môi mình lên đôi cánh hoa đỏ hồng."Thùy Trang...xin lỗi, mọi chuyện đều do tôi mới thành ra cớ sự như vậy! Tôi thật đáng chết!"Vừa nói Lan Ngọc vừa đánh vào bản thân, từng cú, từng cú rất mạnh...Nàng nhíu mày, đưa tay chặn lại cú đấm của Lan Ngọc."Lan Ngọc, em biết Lan Ngọc ghen, nhưng mà ghen đến nổi làm em ra như thế này thì Lan Ngọc không xứng đáng để em quen nữa! Xin lỗi nhưng chia tay đi!"Như tiếng sét đánh thẳng vào tim, Lan Ngọc đứng hình, tuy cô yêu nàng bây giờ là giả nhưng làm sao có thể chia tay nàng được, cô cần gia tài của nhà Diệp Lâm Anh, và chỉ còn nàng mới giúp cô được."Thùy Trang, em...đừng nói như thế chứ! Ta quen nhau 5 năm rồi đấy! Là 5 năm đó! Không lẽ vì một chuyện cỏn con mà em chia tay tôi sao?""Cỏn con? Khiến người yêu mình tủi nhục, khiến người con gái Lan Ngọc thương thành thân tàn ma dại như vậy mà gọi là chuyện cỏn con à?"Nàng khóc, đôi hàng nước mắt tuôn ra từng hạt như những viên ngọc quý, Lan Ngọc đưa môi hôn lên nó - những giọt ngọc. Cô cũng dặn lòng cố rơi nước mắt, miệng luôn thốt hai từ "xin lỗi!"."Thùy Trang, tôi hứa với em, sau khi tôi trả thù được nhà Diệp Lâm Anh, tôi sẽ cưới em và đưa em đến một nơi thơ mộng mà sinh sống, được không?""Tha cho tôi nhé!""......."Môi cô ép môi nàng thật chặt, cô cảm thấy tức tưởi khi ai kia không thèm trả lời, dù tình cảm là giả dối nhưng cô vẫn muốn bức nàng đến chết.Cũng là thời khắc đó, Diệp Lâm Anh đang bên ngoài cửa kính nhìn vào, tay thì đang xách trái cây và cháo cô vừa mua để đem đến cho nàng.Vì cảnh tượng đó mà cô vội đánh rơi hết tất cả, cái cô lo sợ cuối cùng cô phải chứng kiến rồi....Ơ mà tại sao cô phải sợ....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com