TruyenHHH.com

ĐOẠT SẮC[DIỆP LÂM ANH-TRANG PHÁP]

HÒA

inhthYnnh

"Diệp Lâm Anh! Quay lại!"

Bước chân tựa hồ khựng lại, môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười rồi vụt tắt nhanh như gió.

"Diệp Lâm Anh...hức... quay lại đi!"

Nàng nức nở, cuộc đời nàng chưa bao giờ nàng thấy đau lòng như vậy. Từng giọt nước mắt cay hòa vào làn môi khô khô khốc, khiến nàng càng hiểu thêm được vị mặn của tình yêu mà lâu nay nàng tưởng là ngọt ngào.

Chân không vững, nàng ngồi quy xuống nền nhà...

"Thùy Trang! Ăn cái hotdog này đi!"

Nàng ngỡ ngàng ngước lên, là Diệp Lâm Anh đang cười với nàng....

Não chợt lóe lên tia suy nghĩ : "Tưởng làm như thế là tôi bỏ qua cho cô được sao? Sao Diệp Lâm Anh cô không đi luôn đi, đừng lấy thức ăn dụ dỗ tôi..."

Ấy chà! Từ đầu đến cuối là nàng sai, không phải cô! Ai kêu hắt thức ăn làm chi, giận dỗi la mắng người ta làm chi? Bây giờ còn tăng giá mình lên.

"Không! Tôi không ăn!"

"Ngộ ha? Lúc nãy còn vang xin tôi quay lại, bây giờ trở mặt nhanh như bánh tráng.... Thế muốn như thế nào?"

"Tôi muốn chiếc nhẫn trong tay Diệp Lâm Anh kìa!"

Khoảng không đau thương tự khi nào đã bị Thùy Trang hàn nối lại, nó không còn là sợi dây tơ duyên đứt đoạn nữa... Thì ra mục đích của nàng là thế, bẻ lái hay! Đáng khen!

"Vậy thì....đưa tay đây!"Nàng đưa đôi bàn tay ngọc ngà ra trước mắt cô, mắt lia lia chờ thời khắc quan trọng.

"Khoang! Giây phút này rất quan trọng, chúng ta phải thật sự nghiêm túc."

Cô đỡ nàng đứng lên, chỉnh lại áo quần cho cả hai, cô luây huây mãi mới tìm được một nhành hồng, nói vậy cho vui chứ nó chỉ là hoa hồng tàn cắm trong chậu hoa phòng bệnh.

Cô cẩn trọng quỳ xuống kiểu cầu hôn rất ngọt ngào, mắt rất nhiệt tình lửa yêu, ước mơ đoạt và chiếm giữ nàng giờ sắp thành sự thật.

"Làm màu! Đưa nhẫn thì đưa lẹ đi, làm vậy có healthy không, có balance không?"

"Không healthy, không balance, nhưng lại làm "zợ" tui vui kìa!"

"Đâu có!"

"Xạo! Thôi đưa tay đây tôi đeo cho em."

"Đây!"

"Em có đồng ý làm mẹ của con tôi sau này không?"

"Trời ơi! Lẹ đi!" Nàng bóp nát nhành hồng trên tay Diệp Lâm Anh mà tức giận la mắng cô.

Cô tụt mood, chán nản cằn nhằn lại "zợ" mình.

"Thật luôn á, đang lãng mạn luôn á! Rồi có đồng ý hay không?"

"Ừ! Đồng ý!"

Lãng xẹt chứ lãng mạng nỗi gì???

Chiếc nhẫn đi một cách nhẹ nhàng tiến sâu vào ngón áp út, nó đã yên vị ở đó. Diệp Lâm Anh không giấu được cảm xúc, đứng lên hôn nàng cùng khắp: hôn môi, hôn cổ, hôn trán, hôn quanh má,... Nói chung mặt nàng lúc này chi chít vết son đỏ.

"Rồi! Vợ hun lại tui đi!"

"Không!" - Nàng đẩy khuôn mặt Diệp Lâm Anh ra khỏi mình, mắng yêu.

Cô tức giận đáp vui:

"Vợ mà bạo lực với chồng mình vậy đó hả?"

"Ơ hay! Diệp Lâm Anh chỉ mới cầu hôn tôi, tôi đã kết hôn với Diệp Lâm Anh đâu mà vợ với chả chồng!"

"Từ nay đổi cách xưng hô ngay cho tôi! Phải gọi là "chồng" hoặc "mình ơi!" rõ chưa?"

"Chưa!" - Nhận nhẫn rồi mà vẫn còn giữ giá, được lắm Thùy Trang."Vợ giỡn mặt với tôi hả?" - Cô ôm chặt nàng, tay tiện mà chọt chọt đủ chỗ khiến nàng cười phá lên như một con điên.

"Sao? Có chịu đổi cách xưng hô không?"

"Ép...haha...người quá...haha...đáng, ở đây là bệnh viện mà.... Haha...người ta ngủ hết rồi....haha....giữ yên lặng đi!"

"Khi nào em chịu xưng hô chuẩn mực như phép tôi đề ra thì cả bệnh viện này sẽ được yên!"

"Quá...haha...đáng! Được rồi "mình ơi" tha cho tui!"

"Chưa thành khẩn, làm lại!"

""Mình ơi!"Thùy Trang yêu mình, đừng phá tui nữa!" - Đume nghe mà nổi da gà, da vịt....Cô không chọc nàng cười nữa mà thay vào đó là ôm nàng vào lòng, ôm chặt lắm. Như một thói quen khó bỏ, cô đưa cái lưỡi tinh nghịch liếm nhẹ vành tai nhại cảm Thùy Trang, thủ thỉ:

"Thế là "vợ yêu" đã là của Diệp Lâm Anh tôi, tôi cứ tưởng là không thể giữ được vợ chứ, tôi cứ tưởng vợ thích Lan Ngọc!"

Nhắc đến Lan Ngọc tim nàng tựa hồ thắt lại, thì lúc trước nàng có yêu Lan Ngọc đấy, nhưng từ khi cái ả đáng ghét Diệp Lâm Anh xuất hiện làm nàng không thể thôi dành hết tình yêu cho ả! Đấy là sự thật....

Cô cũng vậy! Cũng đã tự đánh nhau với con tim và cả lý trí của mình, cũng đã từ bỏ người chồng nà cô ngỡ yêu cả đời, đời mà! Ai ngờ có ngày cô bị nàng bẻ cong giới tính như thế.

Và vì vậy, nên đêm hôm nay cô mới dám cầu hôn nàng, không muốn nàng phải bận tâm hay khiến bản thân thêm khổ sở đau đầu nữa....

Thật ra cô không muốn cả hai đi thêm bước nào nữa, cô sợ nàng sẽ tổn thương, nhưng một chuyện tình đã đi quá giới hạn thì quay đầu lại chỉ khiến cả hai đau hơn thôi.

Thật sự lúc đó...

Cô đã nghĩ rằng nàng sẽ từ chối lời cầu hôn, nhưng không! Nàng yêu cô nên đã chấp nhận ở bên cô, cả hai đều hiểu rằng tình yêu đồng giới rất khó tìm đến hạnh phúc, nhưng khi đã tìm thấy rồi nó rất bền vững và dài lâu.

Rồi sao này cô sẽ công khai với tất cả mọi người, cô sẽ đường hoàng cưới nàng về, cô sẽ cùng nàng có con và cùng nàng xây dựng một hạnh phúc bền lâu.

[....]

Chưa cưới nhưng cuộc sống hôn nhân của cả hai phải nói là đầy sóng và gió, biển giật mạnh cấp 3- cấp 4 trên giường.... É vờ ry đầy....

.

"Mình ơi!!!! Đêm nằm lại nhớ mình ơi, mình ơi thức dậy dọn nhà~ Nếu được vậy thì em thương lắm, thương lắm chỉ có mình thôi! Còn nếu không dậy thì đừng trách gạch ống không có mắt!!!!!"

Tiếng Thùy Trang cứ lanh lảnh như cái đồng hồ báo thức reo bên tai cô, nghe mà nhức đầu á.... thật phiền mà!

"Gì đây? Đi lên kia chơi! Chỗ người ta đang ngủ, mắc cái quần xì trum gì gọi dậy hoài vậy? Là vợ đâu phải là má người ta đâu! Cút!"

"Á ha! Hôm nay lên giọng dạy đời tui luôn, tui dọn khỏi nhà cho cô biết Diệp Lâm Anh à!"

"Cứ việc!"

Quả là Thùy Trang cái gì cũng giỏi, mà giỏi nhất là nhây. Cả buổi sáng chỉ đứng bên giường Diệp Lâm Anh mà gọi, Diệp Lâm Anh nhà ta đã dậy rồi đấy nhưng vì nàng cằn nhằn quá nên trùm chăn ngủ tiếp.

Nàng tức giận, cả gan nhảy tót lên giường cô mà kéo chăn ra, nặng lời quá chắc cô không thích nên nàng chuyển sang cách "lạt mềm buột chặt" :> :

"Chị chồng đáng yêu ơi!!!!!! Để vợ kêu hoài không chán à????"

"Diệp Lâm Anh! Dậy đi! Tôi kêu hoài tôi cũng mệt đó!"

"Mệt thì im đi, ai bắt vợ kêu tôi đâu!"

"Nhưng Diệp Lâm Anh phải dậy giúp tôi việc nhà chứ!"

"Gì????"

Diệp Lâm Anh giở chăn ra, vật nàng nằm xuống giường, Diệp Lâm Anh đang chiếm thế thượng phong nga~

"Gì? Vợ yêu nói lại tôi xem? Nãy giờ nhịn vợ lâu rồi! Một con người thành đạt như tôi, có nhà lầu, xe hơi, "vợ" đẹp.....ấy vậy mà phải đứng ra dọn vệ sinh thay "vợ" mình à? Tôi đâu có rảnh."

Hít hít mùi tóc nàng một hơi sâu, cô thỏa mãn cực kì, nhưng người dưới thân cô e dè, khó chịu như muốn tránh né cô."Nhưng dù có thành công tới đâu đi chăng nữa, "mình" vẫn là con người thôi "mình ơi", cũng phải biết lao động chân tay, đừng có bắt chước mấy con mèo cưng của "mình" mà làm biếng! Không mau làm dọn dẹp thì sáng nay ăn thức ăn của mèo nhá!" - Nàng hừ nhẹ trợn mắt nhìn cô, chắc nàng nghĩ ca này cô thua chắc rồi.

"Hic:< sống trên đời 23 năm chưa thấy một con vợ nào nó cho chồng mình ăn thức ăn của mèo hết á:< /lạnh/"

Nàng nhếch mép:

"Sợ ma quá à! Không ăn thức ăn mèo thì chồng yêu của tui ăn tạm thức ăn của dahgom vậy:>"

"Úi trời ơi sợ ma quá à! Không ăn đó rồi sao!"

"Vậy ăn gì?"

"Hừm......~ Ăn Thùy Trang!"

Kết quả là...hôm đó cả hai không có thời gian để dọn phòng, căn nhà xác xơ điều hiêu đến lạ... Cái đó là bên ngoài nhìn vào nhưng bên trong lại rất náo nhiệt.

Ở, vậy thời gian rảnh kia họ làm

"Ngón tay dài của tui mà cho vào một phát là Thùy Trang của tui ngất luôn, Thùy Trang chịu hong?"

"Đương nhiên là không?"

"Ờ!":>

"Á!"

"Diệp Lâm Anh cô chưa đánh răng kìa.....đau!"

"Kệ tui! Đúng thật, món Thùy Trang chỉ có mình Diệp Lâm Anh ăn được!"

"Ranh....!"

Abcz-$+!$!zjsvjk&#-@√~°¢°=€TM£ {%\^{£

Thùy Trang đau đớn chân không vững, tướng đi thanh thoát bây giờ đã thành tướng đi hai hàng, cái ả Diệp Lâm Anh đáng chết!

Nàng cố với tay nhấc chiếc điện thoại ở trên bàn...

"Alo! Thùy Trang nghe ạ!"

"Con gái tôi đâu?"

"Bác là...??"

"Mẹ Diệp Lâm Anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com