Doat Cuu
Chương 26: Cậu dụ hoặcSau trận chiến sự này, Lục Phi Hoàn lẽ ra càng được hoàng đế trọng dụng mới phải, nhưng hắn lại thường xuyên mượn cớ xin nghỉ ốm, ở trong phủ không ngoài ra, cũng không tiếp khách, phần lớn thời gian đều dành cho Thành Mẫn. Lúc đầu Thành Mẫn còn tưởng hắn vì mình nên trong lòng rất áy náy, nhưng một thời gian dài sau đấy lại cảm thấy không thích hợp.Khi Lục Phi Hoàn nhàn rỗi cũng sẽ vẽ tranh, hắn vẽ phong cảnh núi cao, Thành Mẫn cảm thấy quen mắt, phân biệt một phen mới cảm thấy giống quê nhà chàng. Lục Phi Hoàn ngừng bút, nhìn chàng cười nói: "Nơi này được không?"Thần sắc Thành Mẫn có chút thương cảm, "Cố hương cũ thổ, tất nhiên là tốt."Lục Phi Hoàn nắm tay chàng, đem chàng kéo vào ngực, ôm chàng ngồi trên đùi hắn, lại chậm rãi liếm mút vành tai chàng, thấp giọng nói: "Về sau chúng ta đến đó sống, được không?"Thành Mẫn sửng sốt một chút, Lục Phi Hoàn vuốt ve ngón tay chàng, chậm rãi đem chính ngón tay hắn cắm vào khe hở ngón tay chàng, làm thành mười ngón tay đan vào nhau, "Chỉ có hai người chúng ta, em và ta sống cùng nhau."Thành Mẫn lại trì độn, cũng ngẫm ra có chút không thích hợp, "Xảy ra chuyện gì sao?"Lục Phi Hoàn không trả lời vấn đề của chàng, chỉ hỏi: "Được không?"Thành Mẫn tất nhiên cảm thấy được, phủ tướng quân tuy rằng cái gì cũng có, mỗi người đều tôn kính chàng vì một tiếng cữu gia, nhưng rốt cuộc vẫn không phải nhà của chàng, chàng ở chỗ này cũng không có gì lưu luyến, ngày đó lưu lại, trừ bỏ tâm tư muốn ở cạnh Lục Phi Hoàn, còn là vì Lục Chiêm Đình.Mà hiện tại Lục Chiêm Đình đã lớn, cũng đã là Giải Nguyên, ngay cả Bàng thị cũng phải nhường y ba phần, không cần phải lo lắng y sẽ bị người khinh nhục.Thành Mẫn tự biết quan hệ giữa chàng và Lục Phi Hoàn không thể đưa ra ánh sáng, ngày thường ngay cả cửa viện cũng ít ra, chính là không muốn nhìn thấy sắc mặt quái dị của người khác, nếu hai người cùng nhau trở về quê chàng, ở nơi yên bình ấy thì không cần lại để ý những chuyện này.Nghĩ đến đây, Thành Mẫn liền gật đầu, "Tất nhiên là được, chỉ là nơi này chàng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ từ quan không làm sao?"Lục Phi Hoàn khẽ cười nói: "Hiện tại thiên hạ thái bình, có gì không thể?" Trong giọng nói của hắn hàm chứa ý vị tiêu điều, hiển nhiên đây cũng không phải suy nghĩ chân thật của hắn, Thành Mẫn hỏi không ra nên cũng không gặng hỏi.Lục Phi Hoàn ôm chàng lại nhịn không được hôn chàng, hai người cho nhau một nụ hôn dài, Lục Phi Hoàn lại muốn làm, Thành Mẫn vội vàng ngăn cản, "Không...... Hiện tại ban ngày ban mặt, buổi tối lại......"Lục Phi Hoàn hướng khóe miệng chàng hôn một cái, cười trêu trọc nói: "Trước kia ban ngày làm còn ít sao?"Thành Mẫn đỏ mặt không nói lời nào, nhưng cũng không chịu thỏa hiệp, Lục Phi Hoàn liền chỉ ôm chàng, cùng chàng tô màu cho bức họa tranh kia.Lục Phi Hoàn giấu được Thành Mẫn nhưng lại không giấu được Lục Chiêm Đình. Triều đình vừa mới đánh bại Xích Nhĩ Quốc, đem lãnh thổ của họ thu túi, tiểu nhân đấu tranh còn chưa bình định, Nhã quốc bên cạnh lại không chịu an vị, mang công chúa tới hòa thân, hơn nữa tuyên bố phải gả cho thiên hạ đệ nhất tướng quân Lục Phi Hoàn.Lục Phi Hoàn lấy lý do mình tuổi lớn chối từ vài lần, công chúa Nhã quốc và đương kim thánh thượng lại khăng khăng muốn như thế, thánh thượng nói: "Tụng Nhã công chúa ngay cả làm thiếp cho ngươi cũng nguyện ý, vì hai nước giao hảo, ngươi hãy thu nàng đi? Nhưng nàng nguyện ý làm thiếp, chúng ta cũng không thể ủy khuất nàng, liền để nàng và phu nhân ngươi cùng nhau làm bình thê, sự tình đã định như vậy rồi, chờ công chúa tới, mời nàng đến phủ ngươi ở, chuẩn bị việc hôn nhân."Lục Phi Hoàn lại không đồng ý, nhưng thánh thượng lên tiếng, hắn liền không thể không nghe, hơn nữa khúc chiết bên trong, hơi không chú ý thì ngay cả phủ tướng quân cũng khó bảo toàn bình an.Hắn lạnh mặt trở về phủ, vừa đến sảnh ngoài, Lục Chiêm Đình đã ở nơi đó chờ đợi.Y đã sắp mười sáu tuổi, cao lớn hơn rồi, chỉ là thân thể còn chưa hoàn toàn lớn hẳn nên thân hình nhìn có vẻ đơn bạc. Ngũ quan y di truyền từ cha mẹ, nên thật ra có diện mạo tuấn mỹ, chỉ là thần sắc trước sau có chút lãnh đạm. Y nhìn thấy Lục Phi Hoàn, trước kính cẩn hành lễ, "Cha."Lục Phi Hoàn đứng lại, "Tìm ta có việc?"Đại sảnh cũng không có người khác, Lục Chiêm Đình liền nói thẳng không cố kỵ, "Chỉ muốn hỏi cha, chuyện công chúa muốn giấu cậu tới khi nào?"Lục Phi Hoàn tất nhiên biết tâm tư của Nhã quốc, người còn chưa đưa tới, lời đồn đãi đã truyền khắp thiên hạ, nói vậy những người khác trong phủ cũng đã biết được, Thành Mẫn nếu không phải không thích ra cửa, đại khái cũng có thể nghe được một vài lần. Lục Phi Hoàn nhíu mày, nghĩ đến Thành Mẫn, đầu quả tim run lên, ngữ khí cũng không tốt lắm, "Ta tất nhiên sẽ nói cho em ấy, mày muốn cái gì?"Lục Chiêm Đình không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Nếu như cha thấy khó nói, ta có thể nói cho cậu, nếu cậu thương tâm khổ sở, tự ta sẽ an ủi ngài ấy."Ánh mắt Lục Phi Hoàn như chim ưng nhìn y chằm chằm, tựa hồ lần đầu tiên hắn ý thức được đứa con trai này đã trưởng thành, không còn là thằng nhóc chỉ biết nhìn nén hắn thì hắn cũng không để bụng nữa rồi, hiện tại nó đã có lá gan đem tâm tư đặt trên người cậu nó rồi sao? Lục Phi Hoàn nhìn chằm chằm y một hồi lâu, Lục Chiêm Đình chống lại không thua kém, nhưng thật ra sau lưng đã khẩn trương toát ra mồ hôi mỏng. Lục Phi Hoàn cười lạnh nói: "Mày an ủi em ấy? Mày an ủi được không?"Lục Chiêm Đình đánh bạo, bình tĩnh nói: "Chuyện cha có thể làm, ta tất nhiên cũng làm được."Lục Phi Hoàn cười một chút, trong giọng nói mang theo một chút khinh thường, "Chỉ sợ mày làm không được."Sắc mặt Lục Chiêm Đình biến đổi, trong mắt hiện ra một chút hoảng loạn, Lục Phi Hoàn vỗ vỗ bờ vai y, ngữ khí thả lỏng lại, "Mày vẫn nên đọc sách cho tốt, chờ kỳ thi năm sau giành lấy thứ tự tốt, làm quan tốt, sau này Lục gia phải dựa vào mày."Lục Chiêm Đình hơi sửng sốt một chút, còn chưa hoàn hồn, cha y đã rời đi.Lục Phi Hoàn đối mặt nhi tử khi tuy rằng bình tĩnh, nhưng muốn đối mặt Thành Mẫn, ít nhiều có chút xao động. Hiện tại cảm tình của bọn họ mới tính chân chính tốt lên, khúc mắc cởi bỏ, coi như thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, nếu đối phương biết chặn ngang một cái công chúa tiến vào, rốt cuộc sẽ nghĩ như thế nào?Kỳ thật công chúa cũng không phải là chuyện lớn, chuyện hắn lo lắng thật ra cực kỳ khó giải quyết, tuy rằng biết giải quyết như thế nào, nhưng có thể làm thế nào để bảo toàn mọi thứ?Lục Phi Hoàn vừa rối rắm vừa đi, một hồi lâu mới đến sân Thành Mẫn ở. Sau khi nơi bọn họ ở bị thiêu hủy, Lục Phi Hoàn liền an bài chỗ ở khác cho chàng, sân Thành Mẫn ở cách nơi ở của hắn rất gần, chỗ đó tuy rằng không tính là rộng rãi, nhưng so chỗ cũ tốt hơn rất nhiều, lại thanh tịnh vài phần. Còn Lục Chiêm Đình, hắn trực tiếp để y đến ở gần thư phòng, không cho y lại ở cùng một chỗ với cậu.Vào sân, hắn nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ, trong lòng ấm áp. Bây giờ đã là cuối mùa thu, khí hậu đã mang theo vài phần lạnh lẽo, hắn vào phòng ngủ, Thành Mẫn đang khâu vá quần áo bên ánh nến, Lục Phi Hoàn đi qua liếc nhìn một cái, trong giọng nói lập tức mang theo chút nồng đậm vị dấm, "Lại làm cho tiểu tử thúi kia sao?"Thành Mẫn ngừng tay, đối với hắn cười cười, "Thì ra chàng là tiểu tử thúi sao?"Thành Mẫn rất ít khi nói giỡn, tươi cười cũng nhạt nhẽo, không bằng hiện tại mang một chút ý vị nghịch ngợm, cho nên tươi cười như vậy liền có vẻ cực kỳ trân quý. Lục Phi Hoàn hướng môi chàng hôn một cái, "Nguyên lai là làm cho ta."Trong lòng hắn vui vẻ, ưu sầu đầy bụng trước đó khi nhìn thấy người này liền bay biến không còn một mảnh, hắn đem người bế lên trực tiếp bước đến giường, "Đừng làm, trời lạnh, tay cầm kim lâu sẽ bị rút gân."Thành Mẫn bật cười, "Nơi nào lạnh......"Lục Phi Hoàn cọ cọ trên má chàng, nơi đó ấm áp, da thịt tinh tế, xác thật không coi là lạnh. Lục Phi Hoàn nói: "Em tắm chưa?""Tắm rồi.""Vậy lại tắm cùng ta thêm lần nữa." Lục Phi Hoàn đã sớm gọi người mang nước ấm và thùng tắm tới, hai người vừa dứt lời, tiếng đập cửa liền vang lên, Thành Mẫn tự nhiên ngượng ngùng, rúc ở trên giường không dám xuống, may mà ở giữa cách bình phong, hạ nhân sẽ không nhìn thấy chàng, sau khi chuẩn bị nước ấm thỏa đáng liền rời đi."Được rồi, bọn họ đều đi rồi, ta giúp em cởi quần áo được không?" Lục Phi Hoàn nói.Thành Mẫn xấu hổ sắc mặt đỏ lên, "Tự em làm......" Chàng mặc nhiều quần áo, chờ đến khi chàng đem quần áo cởi ra, Lục Phi Hoàn sớm đã biến thành trạng thái trần truồng, một thân cơ bắp tinh tráng thoạt nhìn thật là có sức bật, Thành Mẫn nhìn hắn, nghĩ đến bộ dáng hắn dính đầy mồ hôi ở trên người mình, sắc mặt lại đỏ vài phần, xấu hổ cơ hồ không dám nhìn nam nhân. Lục Phi Hoàn đem chàng ôm lên đi đến thùng tắm, chế nhạo nói: "Mẫn lang lại suy nghĩ cái gì thế? Nghĩ đến đỏ mặt như vậy?"Thành Mẫn ngượng ngùng không trả lời, Lục Phi Hoàn đem chàng ôm vào trong nước ấm, lúc bắt đầu vừa chạm vào nước nóng còn chưa thích ứng, đến khi toàn thân ngâm xuống liền thoải mái muốn thở dài.Người Lục Phi Hoàn cao, chiếm hơn phân nửa thùng tắm, Thành Mẫn chỉ có thể ngồi trong lòng hắn. Tóc của chàng đã được buộc lên, chỉ có vài sợi tóc tán ở trong nước, Lục Phi Hoàn thưởng thức sợi tóc, dùng ngón tay ở dưới nước vuốt ve da thịt chàng, khẽ cười nói: "Mẫn hai mươi tuổi cùng ba mươi tuổi vẫn là giống nhau, ta lại muốn già rồi."Thành Mẫn quay đầu lại nhìn hắn, biểu tình nghiêm túc, "Chàng bất quá lớn tuổi em có vài tuổi, một chút cũng không già."Lục Phi Hoàn cười sung sướng, ghé lại gần hôn khóe miệng chàng, "Cũng chỉ có em không cảm thấy ta già."Thành Mẫn đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nếu già rồi...... Nơi nào...... Nơi nào còn có thể dũng mãnh như vậy......" Chàng cảm giác được dương vật nam nhân mỗi đêm tàn sát bừa bãi trong thân thể chàng lại ngạnh trướng lên, cứng rắn ma xát mông thịt chàng, trái tim tức khắc nhảy"Bang bang". Lục Phi Hoàn được chàng khen cười ha ha, cười đủ rồi lại ghé tới, "Mẫn không thích sao?"Thành Mẫn ở bên hắn nhiều năm, rốt cuộc da mặt cũng không tu luyện dày được bao nhiêu, chàng đỏ mặt cắn môi không đáp lời, nam nhân lại bắt đầu hôn sau cổ chàng, theo tấm lưng chàng hôn xuống, một bàn tay xoa nắn thịt vú chàng, một bàn tay sờ lỗ đít chàng.Lỗ đít Thành Mẫn chặt chẽ, nhưng lại bởi vì đã từng dùng thuốc điều dưỡng nên cực kỳ thích hợp làm tình, ngón tay chỉ bóp nhẹ cửa huyệt vài cái liền hơi hơi mở ra, chứa một ít thủy dịch chờ ngón tay kia cắm vào. Sau khi ngón tay cắm vào, Thành Mẫn phát ra tiếng thở nhẹ dồn dập, nhỏ giọng nói: "Ở trong nước thật kì quái...... Phi Hoàn, sau khi tắm xong mình làm trên giường, được không?"Lục Phi Hoàn chơi xấu, "Không muốn." Lòng bàn tay hắn ma xát tràng đạo ướt nóng, nước ấm tiến vào, dẫn tới tràng đạo kịch liệt co rút lại, tựa hồ muốn đem ngón tay nuốt vào càng sâu, lại tựa hồ như muốn đem đẩy ra ngoài. Lục Phi Hoàn sờ soạng đến điểm mẫn cảm của chàng, chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, Thành Mẫn đã nhẫn nại không được kinh hô ra tiếng, thân thể cũng run rẩy một chút.Lục Phi Hoàn một bên kích thích nơi đó trong thời gian dài, một bên vòng ra trước ngực Thành Mẫn, mút núm vú chàng. Trước kia Thành Mẫn vẫn chưa phát dục ra hai cái vú lớn, ngực chàng vốn dĩ bằng phẳng, mặt trên điểm xuyết hai viên đầu vú mầu sắc phấn nộn, thoạt nhìn mê người cực kỳ. Khi đó Lục Phi Hoàn đối với chàng oán hận sâu đậm, cũng yêu sâu đậm, nghĩ muốn trả thù chàng, rồi lại không muốn làm chàng đau, nên chỉ làm nhục ở trong lời nói.Trên thực tế nói những lời đó, hắn cũng không cảm thấy khuây khoả, những chuyện đó trong lòng hai người đều là một cây kim, hắn muốn đả thương Thành Mẫn, chính mình tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Chính là khi đó cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể phát tiết oán khí trong lòng, Thành Mẫn muốn đem hắn đưa cho nữ nhân khác, chính hắn liền đem chàng biến thành nữ nhân, dù sao trên người chàng cũng có một cái lồn không phải sao? Chỉ thiếu một đôi vú thôi? Hắn mời Lưu thần y kê thuốc, mỗi ngày để Thành Mẫn uống, sau đó mát xa cho chàng một thời gian dài, chậm rãi nhìn cặp vú kia lớn lên. Thành Mẫn khi đó khóc dữ dội lắm, cảm thấy chính mình triệt để biến thành quái vật, chàng lại không biết, vô luận thân thể chàng như thế nào, ở trong mắt Lục Phi Hoàn đều có vô vàn dụ hoặc."Ô...... Nước ấm vào được...... Phi Hoàn......" Thành Mẫn vẫn cảm thấy không quen, mông vặn vẹo vài cái, tựa hồ muốn chạy trốn cảm giác quái dị như vậy.Lục Phi Hoàn dùng hàm răng lôi kéo núm vú đỏ tươi, đem nó kéo ra rất dài lại nhả ra, nó liền mềm mại bắn trở về, dẫn tới cặp nhũ thịt đầy đặn kia cũng run rẩy một phen.Thành Mẫn nước mắt lưng tròng nhìn hắn, trong mắt mang theo ý tứ cầu xin, Lục Phi Hoàn liền mềm lòng, hắn nhẹ nhàng cắn cắn môi Thành Mẫn, có chút bất đắc dĩ thở dài, "Mẫn lại làm nũng."Hắn lại nói: "Tắm cho ta, tắm sạch rồi lên giường địt em."Thành Mẫn đỏ mặt, ngoan ngoãn lau người giúp hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com