Doan
Anh đỡ cậu đến bên giường, tâm lý từng chút một, kê gối đặt cậu ngồi dựa đầu giường, đem nước cùng thuốc tới chăm cậu uống.Xong việc anh ngồi tại bên mép giường tuỳ thời chăm sóc cậu.Cậu chỉ cảm sốt thông thường, cúng không quá nặng, anh như vậy khiến cậu có chút không tự nhiên, vội lên tiếng."Em thực ra có thể tự lo liệu, phiền anh một ngày rồi, anh cũng nên về nghỉ ngơi đi"Anh kéo chăn đắp ngang bụng cậu, rồi đưa đến cho cậu cốc nước ấm."Không phiền""Ách...tình trạng em rất tốt, anh không cần quá lo lắng, thật đấy"Anh gật đầu, nhẹ tiếng "ừm", lại hỏi:"Muốn ăn thêm gì không?""Anh nghe em nói không?""Sao vậy? Muốn đuổi tôi đi sớm thế làm gì?""anh ở lại sợ rằng em sẽ lây bệnh cho anh đấy"Anh khẽ cười, nâng cằm cậu đối diện mặt anh."Em có biết cách khỏi bệnh nhanh nhất là gì không?""Hả...em không...""Là lây bệnh cho người khác đấy"Dứt lời môi liền phủ xuống, lưỡi theo hai cánh môi do kinh ngạc mà hé mở dễ dàng đi vào.Cái hôn ôn nhu như anh vẫn đối với cậu thường ngày. Nhẹ nhàng đảo vòng quanh, cuốn lấy lưỡi cậu mút nhẹ, đem hồn cậu kéo lên chín tầng mây.Bấy giờ cậu mới lấy lại được ý thức, dứt ra khỏi nụ hôn.Hai tay bịt lấy miệng, mắt cậu mở lớn, tròn xoe kinh ngạc, miệng lắp bắp mãi một từ "anh..."Anh cong mắt, kéo cao khoé môi, ngón tay thon dài nhẹ vuốt mái tóc cậu."Có chuyện này, tôi đã từng nói tôi thích em chưa nhỉ"Cậu ngây ngốc lắc đầu, lại lập tức cảm thấy có chỗ không đúng liền cứng ngắc cúi đầu lé tránh ánh mắt anh.Anh vì biểu cảm ngốc lăng của cậu mà bật cười."Ra là do tôi quên sao" dịu dàng gỡ hai tay cậu ra, lại hôn một cái bên môi cậu khẽ tươi cười."Tôi thích em"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com