TruyenHHH.com

Doan Van

Edit: Hana + Mipmip

Beta: Hana

[Một - Gặp Anh, Em gặp được tình yêu]

Tiêu Mi thầm mến Tô Tiềm đã bốn năm.

Tiêu Mi đã quen thức khuya, mãi cho đến cấp hai bọn tôi vẫn chưa hiểu cái gì gọi là bạn trai bạn gái, suốt ngày cùng con trai kề vai sát cánh anh anh em em. Có điều sau khi gặp Tô Tiềm, Tiêu Mi hoàn toàn biến thành một bông Dạ Lan Hương, trong lúc đó không ai chú ý, nơi đáy lòng bông hoa đã nhẹ nhàng hé nở.

Ngày ấy thời tiết phá lệ đẹp rực rỡ. Mặt trời tháng mười không mạnh mẽ như mùa hè, bầu trời cùng trong suốt cao xanh như một miếng ngọc phỉ thuý. Buổi chiều sau khi tan học, Tiêu Mi khiêng chổi về phía cuối phòng học, uất hận lau đi mồ hôi trên trán, lần thứ n + 1 thề với lòng mình "ngày mai nhất định phải bắt Noãn Noãn mua cho thứ gì đáng yêu mới được."

Hôm nay Tiêu Mi là người trực nhật, cùng trực với cô còn có Noãn Noãn, có điều hôm nay Noãn Noãn vì muốn cùng hẹn hò với bạn trai nên đã bỏ cô lại. Hạ Noãn Noãn là cô gái trưởng thành khá sớm, dáng người lại xinh đẹp, lần đầu tiên mới vào đã được công nhận là hoa khôi, năm thứ hai được thăng cấp lên làm hoa hậu giảng đường, cho nên người theo đuổi dài cả đoạn đường. Cô hiện tại đang hẹn hò với một anh chàng rất đẹp trai, vừa nhập học đã bị tuyển vì thế. Hai người vừa gặp đã yêu, ăn nhịp với nhau.

Đôi tình nhân bé nhỏ này suốt ngày hẹn hò, ngọt ngạo đến mức hận không thể dính vào nhau hai bốn giờ mỗi ngày. Tiêu Mi đối với hai người bọn họ thì vô cùng khinh bỉ, Hạ Noãn Noãn luôn bày ra bộ mặt thần bí cười cười "Mi à, đây là vì bạn chưa gặp phải tình yêu của mình thôi." Tiêu Mi tiếp tục khinh bỉ "Quên đi, mới có mấy tuổi, biết gì về tình yêu mà yêu?"

Cứ như vậy, dù bị Tiêu Mi tức giận mắng "vô nhân tính" Hạ Noãn Noãn vẫn không chút do dự bỏ "bạn" chạy theo "Sắc". Nhưng vì cô đã hữa mai sẽ mua cho Tiêu Mi ba món đồ đáng yêu coi như đền bù tổn thất, vì thế Tiêu Mi đành phải buông tha cho cô. Ai bảo thứ dùng để câu dẫn Tiêu Mi là những món đồ đáng yêu a! Có điều, hiện tại Tiêu Mi một mình cố gắng nửa giờ mới quét xong một góc, ngược lại rác rưởi vẫn còn một đống lớn, Tiêu Mi hối hận - cái này căn bản là lỗ vốn rồi! Ít nhất phải đòi năm cái.

Cuối cùng sau khi hoàn thành xong, Tiêu Mi hai tay chống nạnh thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bê thùng rác hưng phấn chạy về phía xe chở rác, nghĩ đến ngày mai sẽ có năm món đồ đáng yêu tới tay, Tiêu Mi liền cao hứng muốn ngửa mặt lên trời mà cười to. Tâm tình tốt ngay cả đám mây cũng phá lệ mà xinh đẹp, một khối lớn rồi lại một khối lớn giống như kẹo đường mềm mại. Vì vậy, Tiêu Mi quên mất còn có một từ gọi là "vui quá hóa buồn" - trước mặt một nam sinh ngồi chồm hỗm buộc dây giày mà Tiêu Mi chỉ lo nhìn bầu trời, vì vậy cứ như vậy giơ lên thùng rác thẳng tắp mà đổ xuống...

Nhìn một thùng toàn rác rưởi toàn bộ đổ xuống trên người nam sinh, cái áo sơ mi trắng của nam sinh vốn sạch sẽ trong nháy mát liền đủ mọi màu sắc, Tiêu Mi bị dọa cho sợ đến mức đứng yên nơi đó nhất thời không nói được lời nào...

Tiêu Mi nhìn mặt của hắn từ từ chuyển gần tới, đôi mắt thanh lãng giống như bầu trời mùa hè xanh trong mà quang đãng, hắn dùng thanh âm như châu rơi nói: "Tôi không sao, bạn mau đem nơi này quét dọn một chút đi, sau này đi đường nhớ nhìn trước mặt". Nói xong, xoay người rời đi.

Trời chiều phía sau lưng hắn như đang thiêu đốt, trái tim Tiêu Mi lúc này như thể một đám mây vàng lớn nơi chân trời thời điểm được thắp sáng.

Trong nháy mắt Tiêu Mi tự hỏi: cảm giác như thế, có phải hay không, chính là gặp tình yêu?

[Hai, người ấy, là ánh sáng dịu dàng nơi đáy lòng lúc còn trẻ]

Khi Tiêu Mi do do dự dự đem chuyện này nói cho Hạ Noãn Noãn, Hạ Noãn Noãn nhìn cô chằm chằm giống như nhìn người ngoài hành tinh khoảng chừng ba phút, sau đó liền dùng bộ dạng như người mẹ rốt cục đem được khuê nữ nhà mình gả ra ngoài vừa ôm vừa cảm khái: "Tiêu Mi! Bạn rốt cục cũng được khai sáng rồi. Trời ạ, bọn mình chờ tới ngày này thực cực khổ"

Thông qua Hạ Noãn Noãn với mạng lưới điều tra rộng lớn mới biết được, nam sinh kia tên Tô Tiềm, là sinh viên mỹ thuật hơn các cô một khóa. Đầu tháng ba mới chuyển tới đây học, dáng người nhìn rất tốt, những bản vẽ lại được siêu cấp ca tụng, cho nên được rất nhiều nữ sinh thầm mến. Nhưng Tô Tiềm là người rất trầm lặng, tính tình trầm mặc an tĩnh, cho nên đến nay vẫn không có bạn gái.

Sau khi biết những điều này, Hạ Noãn Noãn hết sức giựt giây Tiêu Mi chủ động đánh ra, đem Tô Tiềm bắt lại. Thậm chí giúp cô suy nghĩ mấy phương án:

Một, thêm lần nữa nhân thời điểm dọn vệ sinh tìm cơ hội đem thùng rác đổ lên người anh ta. Một lần bị hứng thùng rác hắn có thể không quan tâm nhiều, nhưng là hai lần bị đổ vào người, vô luận như thế nào hắn cũng nên đối với cô có chút ấn tượng. Nhưng là Tiêu Mi lập tức bác bỏ, đúng là như vậy thì có ấn tượng, chỉ là sợ là ấn tượng cực kỳ ác liệt, vậy thì xong đời.

Hai, đi xe đạp làm bộ lơ đãng đụng phải! Cái này chính là tình yêu, phải có va chạm mới tóe ra tia lửa! Tiêu Mi lại bác bỏ, không được, vạn nhất đâm mạnh bị thương thì làm sao bây giờ?

Ba, trực tiếp đưa thư tình. Viết hàm súc nhưng đồng thời cũng bày tỏ tình cảm. Mỗi ngày một phong, dùng tình cảm đơn thuần chân thành đánh động hắn! Tiêu Mi vẫn là lắc đầu, không được, viết không được, mà cũng không có mặt nào dám gặp hắn.

Bốn, anh ta không phải là học vẽ sao? Vậy cô cũng học, sau đó chiều nào cũng dùng hai tiết cuối cùng cùng hắn đến phòng vẽ, từ từ đến gần, lâu ngày sinh tình! Tiêu Mi than thở, nếu mình nói với người trong nhà muốn học vẽ Mỹ thuật, ba mẹ mình sẽ bóp chết mình!

N, nha đầu chết tiệt kia, cái gì cũng không được vậy cậu cứ ở đó mà tiếp tục yêu đơn phương đi, chị đây mặc kệ! {Hana: N là số lần, nó từ 1, 2, 3, 4 đã lên đến N rồi}

Cứ như vậy, Hạ Noãn Noãn hoàn toàn bỏ qua Tiêu Mi đầu gỗ không thể cải tạo, tiếp tục một lại thêm một lần đổi bạn trai, mà Tiêu Mi vẫn tiếp tục mỗi ngày đứng nhìn Tô Tiềm từ xa.

Mỗi ngày đều vô số lần làm bộ đi ngang qua phòng học của anh rồi sau đó dùng sức ghé đầu nhìn anh đang làm gì; thăm dò rồi mới biết mỗi ngày anh đi xe đạp đến trường có một đoạn đường cùng mình, vì vậy mỗi ngày sớm một chút đến đầu đường chờ đợi, xa xa nhìn thân ảnh của anh cưỡi xe đã qua, liễn chậm rãi cưỡi xe theo ở phía sau; biết anh buổi chiều ở lại sau khi tan học để luyện vẽ một canh giờ, vì vậy Tiêu Mi chiều nào cũng biến mất một canh giờ, núp ở phía sau phòng vẽ đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn anh ta hướng về phía thạch cao bôi bôi xóa xóa. Gò má của thiếu niên tuấn tú bị trời chiều chiếu lên một tầng ánh sáng ôn nhu, mà tia sáng kia cũng chiếu sáng thẳng vào trong tim Tiêu Mi, trở thành bí mật quan trọng nhất trong những năm tháng thanh xuân của Tiêu Mi.

Một năm sau, Tô Tiềm bằng thành tích ưu tú được tuyển vào trường trung học trọng điểm đệ nhị năm thứ nhất. Vì vậy, Tiêu Mi cũng không thể mỗi ngày đều nhìn thấy Tô Tiềm nữa. Mà Tiêu Mi tới đầu tháng ba việc học hành cũng bận rộn hơn, nhưng chỉ cần Tiêu Mi vừa có thời gian liền sẽ hướng tới nơi Tô Tiềm học. Thật ra thì đại đa số thời điểm chạy tới cũng không nhìn thấy Tô Tiềm. Nhưng là Tiêu Mi vẫn sẽ lần lượt tới những nơi đó, chỉ là bởi vì, chỗ đó, có Tô Tiềm. Anh ấy đã từng đi trên con đường nhỏ này, đã tứng đứng tại nơi này, đã từng hít thở không khí nơi này, đã từng tắm qua ánh mặt trời nơi này.

Đầu tháng ba khi những cuộc thi đã kết thúc, Tiêu Mi nhìn thành tích của mình, bản thân tự biết, với thành tích hiện nay của mình, nửa năm sau tuyệt đối sẽ không thể bào cùng Tô Tiềm ở chung trong một trường học. Vì vậy Tiêu Mi không còn hướng tới nơi đó chạy tới nữa, cũng không còn ham chơi, thu hồi tất cả ý định, đem tất cả thời gian dùng để học tập. Mọi người nhìn Tiêu Mi biến hóa, cũng kinh ngạc không dứt, nhất là cha mẹ cô, cho rằng con gái mình cuối cùng cũng hiểu rõ lòng cha mẹ.

Chỉ có Hạ Noãn Noãn lo lắng nói, Tiêu Mi cô thật sự là điên rồi, vì một Tô Tiềm khiến cho cô trở thành trình độ này. Nếu như sau này anh ta có bạn gái, cô phải làm sao đây?

[Ba, đuổi theo liền đuổi theo, không phải là ngăn cách sao]

Nửa năm sau, Tiêu Mi thi đỗ học năm nhất, mà Hạ Noãn Noãn cũng là sinh viên âm nhạc mà cùng học. Hai người không còn học cùng một lớp, nhưng là Hạ Noãn Noãn đều thường xuyên bỏ chạy tìm Tiêu Mi nên hai như cũ vẫn rất tốt..

Lại cùng Tô Tiềm được ở chung trong trường học, Tiêu Mi lại bắt đầu mỗi ngày theo đuổi mục đích cuộc sống. Hạ Noãn Noãn đã vô lực khinh bỉ cô, mỗi làn cũng chỉ có thể hận đến nối muốn gõ vào đầu gỗ của cô: "thích như vậy cậu phải theo đuổi đi. Vạn nhất ngày nào đó anh ta bị người khác nhanh chân giành trước làm sao bây giờ? Nhưng Tiêu Mi lại nói: "Mình thích anh ấy, nhưng mình không muốn quấy rầy cuộc sống của anh ấy, chỉ cần đứng xa xa nhìn anh ấy là tốt rồi".

Rốt cục, Hạ Noãn Noãn lo lắng cũng trở thành sự thật. Khi Tiêu Mi lên năm thứ hai mà Tô Tiềm lên năm thứ ba, anh có bạn gái. Đối phương là một cô gái rất hoạt bát, cũng là học mĩ thuật, lại là chuyển giáo sinh. Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tiềm liền đối với anh triển khai nhiệt liệt các loại tấn công, một tháng sau, Tô Tiềm đầu hàng...

Tiêu Mi rất nhiều lần nhìn thấy nữ sinh kia, là một cô gái rất đẹp và cá tính. Thật ra thì tự cô từ ngày đầu tiên theo đuổi Tô Tiềm đã biết sẽ có thời điểm này, bởi vì Tiêu Mi chú ý hành tung của Tô Tiềm như vậy, bên cạnh anh nhiều người thế nào, sao cô lại không biết? Nữ sinh kia hoạt bát mà Tô Tiềm lại an tĩnh, vì vậy liền thường xuyên nhìn thấy cô gái ấy lôi kéo cánh tay Tô Tiềm mà một bên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, nhưng Tô Tiềm vẫn mỉm cười an tĩnh nghe cô ấy nói.

Mỗi lần thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Mi cảm thấy trái tim của mình giống như quần áo dơ bẩn bị ném vào trong máy giặt quần áo, nghĩ tới đây rồi lại nghĩ đến quá khứ, cuối cùng là liên miên không dứt...

Một tháng, Tiêu Mi gầy hai mươi cân, một người vốn có khuôn mặt tròn tròn khả ái đã trở nên nhọn hoắt thiếu sức sống. Hạ Noãn Noãn nhìn Tiêu Mi cái gì cũng không nói lại nhanh gầy gò đi xuống, càng ngày càng lo lắng, mỗi ngày dùng sức trêu chọc cô vui vẻ, nhưng là Tiêu Mi như cũ càng ngày càng chìm sâu. {Hana: theo cách tính kg của trung quốc, 1 cân bằng 1/2kg, vì thế bạn Tiêu chỉ gầy đi 10kg thôi nhá cả nhà... gầy hẳn 20kg chắc thành cái xác khô á}

Một tháng sau, nữ sinh kia đá Tô Tiềm, nguyên nhân là hắn quá mức trầm lặng, cùng anh ở chung một chỗ quá không thú vị. Đá Tô Tiềm xong nữ sinh kia nhanh cùng một người đẹp trai khác qua lại, anh chàng đó có thể nói có thể cười, cùng Tô Tiềm là hai loại hình hoàn toàn bất đồng. Mà Tô Tiềm sau đó ngày càng thêm trầm mặc.

Tiêu Mi nhìn anh mỗi ngày đáy mắt phát ra sự tịch mịch, đáy lòng thật đau khổ. Tiêu Mi lên web tìm tòi rất nhiều chuyện cười, in ra, mỗi ngày dùng một tờ giấy xinh đẹp viết chuyện cười lên đó, len lén đặt ở trong ngăn bàn của anh.

Cứ như vậy, thoáng một cái một năm liền trôi qua, Tô Tiềm sẽ phải tốt nghiệp. Anh đã thi đậu Thanh Hoa mỹ viện chuyện nghiệp, mà thành tích anh cũng thực tốt, không có gì khinh thường bên ngoài, anh cũng ổn lên. Tiêu Mi muốn đưa cho anh lễ vật tốt nghiệp, thuận tiện thú nhận tình cảm của mình bốn năm qua, vì vậy kéo Hạ Noãn Noãn đi dạo mấy ngày, khiến Hạ Noãn Noãn mệt mỏi đến mức muốn ngã xuống. Cuối cùng cũng nhìn thấy một cái đồng hồ cát khiến cô động tâm. Đó là một chiếc đồng hồ cát rất tinh xảo, bề ngoài mặt gỗ khắc hoa tiểu trụ tử, ở giữa là thủy tinh trong suốt màu tím, bên trong có cát mịn màu trắng chậm rãi rơi xuống. giống như thời gian ngưng hóa thành thực chất, ở trước mắt chảy qua.

Nhưng là, sau khi mua cái đồng hồ cát đó, Tiêu Mi làm thế nào cũng không mang tặng. Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, cuối cùng đã tới ngày học sinh lớp mười hai về nhà học tập thi tốt nghiệp trung học. Hạ Noãn Noãn vô số lần cổ vũ Tiêu Mi cố gắng lên, Tiêu Mi rốt cục quyết đình đem chiếc đồng hồ cát này đưa cho anh sau đó tỏ tình, vì vậy buổi chiều cùng Noãn Noãn hai người trốn học chờ ở ngoài phòng vẽ.

Thời điểm phía xa xa Tô Tiềm đi ra, Tiêu Mi khẩn trương đến mức nhịp tim như muốn ngưng lại, cô quay đầy nói với Hạ Noãn Noãn: "Không được, Noãn Noãn mình sợ, hay là không cần đưa nữa."

Hạ Noãn Noãn trợn mắt nhìn nàng một cái: "Bây giờ còn không mau mang tặng nó đi, con gái theo đuổi con trai thì sao. Nhanh lên một chút đi. Cậu nắm chặt đi cho mình, mang ngăn cách kia phá vỡ đi. Nếu không cậu sau này chỉ có khóc ròng. Anh ta đã tốt nghiệp sẽ phải lên đại học. Này, cậu tự nhiên ngây ngô cái gì? Nhanh lên một chút đi. Người cũng đã đi xa"

Tiêu Mi lăng lăng nhìn Hạ Noãn Noãn, nghi ngờ hỏi: "Noãn Noãn?"

Hạ Noãn Noãn cơ hồ muốn điên lên: "Chị đây! Em không biết chị à! Nhanh lên một chút đi, Tô Tiềm đi xa rồi kìa. Mau đuổi theo mau"

Tiêu Mi hít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng dần dần đi xa, dùng giọng nói kiên định nhất từ lúc bình sinh tới nay: "Đuổi theo liền đuổi theo, không phải là chỉ là khoảng cách thôi sao?!"

Vì vậy Hạ Noãn Noãn nâng cằm nhìn Tiêu Mi hùng hổ hướng tới Tô Tiềm mà bước, đáy lòng không khỏi cảm thán, Tiêu Mi a Tiêu Mi, thật là chân nhân bất lộ tướng, cậu nói cậu nếu là sớm một chút thống khoái như vậy thật tốt mà? Cùng không cần đợi đến khi Tô Tiềm tốt nghiệp!

[Bốn, một năm này, anh nhất định phải đợi em]

Tiêu Mi đuổi theo Tô Tiềm, nhìn bóng lưng cao gầy trước mặt, anh ấy vẫn giống như lần đầu tiên mình thấy, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thật cao giống như một gốc cây bạch dương.

Tiêu Mi hít thở sâu mấy cái, nhẹ nhàng mở miệng: "Tô Tiềm, anh có thể chờ một chút được chứ?"

Tô Tiềm kinh ngạc xoay người, nhìn nữ sinh trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Bạn tìm tôi? Có việc gì thế?"

Tiêu Mi gật đầu một cái: "Anh có thể không biết em, nhưng em biết anh. Tô Tiềm, em thích anh, bốn năm. Từ năm hai đến giờ, suốt bốn năm, em không muốn mang theo tiếc nuối xem anh rời đi, cho nên em lựa chọn vào hôm nay nói cho anh biết. Bất kể anh nghĩ như thế nào, em cũng muốn nói cho anh, có một người, ở thời điểm anh không biết, lặng lẽ thích anh bốn năm".

Tô Tiềm sửng sốt, sau đó gật đầu một cái: "Anh biết em".

Tiêu Mi cơ hồ không dám tin vào lỗ tai mình: "Anh nói, anh biết em?"

"Đùng vậy, bởi vì mỗi lúc nhìn thấy em, nhưng mẩu chuyện cười kia đều sẽ xuất hiện trong ngăn bàn của anh, cũng là em để đi? Cảm ơn em". Tô Tiềm nụ cười ôn nhu nở rộ trong ánh mặt trời, giống như làn gió mát mẻ, mơn trớn sông đê thùy liễu.

Tiêu Mi lắc đầu một cái: "Không cần cảm ơn. Chỉ cần anh vui vẻ là được rồi. Cái này, tặng cho anh". Tay đưa lên món quà, "Cái này là đồng hồ cát, tặng cho anh. Nó chậm rãi chảy xuống hạt cát, giống như đọng lại thời gian, đại biểu em thích nhưng năm tháng này. Em hy vọng anh sẽ thích, bởi vì, không có nó cũng chưa có em bây giờ, như hiện nay có thể dũng cảm đối mặt với anh".

Tô Tiềm mang theo kinh ngạc đón lấy món quà, sau đó mỉm cười cám ơn.

Tiêu Mi nhìn ánh mắt Tô Tiềm, nghiêm túc nói: "Tô Tiềm, em biết anh nhất định sẽ vào Thanh Hoa Mỹ viện. Thành tích của em khẳng định không vào được Thanh Hoa, nhưng là, lớp mười hai một năm này em nhất định sẽ cố gắng học tập thi đến Bắc Kinh. Như vậy, nếu có ngày em cũng đến Bắc Kinh, em có thể bắt đầu theo đuổi anh sao? Mà trong một năm này, anh có thể chờ em không?"

Tô Tiềm ngơ ngác nhìn Tiêu Mi, không biết nên nói cái gì, Tiêu Mi nhìn ánh mắt trong suốt của anh ấy, bày ra một khuôn mặt tươi cười: "Anh không nói, vây em coi như anh đáp ứng nhé!" vừa hướng trở về chạy vừa xoay người cùng Tô Tiềm phất tay, hô, "Một năm này, anh nhất định phải chờ em".

[Năm, Tô Tiềm, em mang theo hạnh phúc tới gõ cửa, có thể để cho em đi vào không?]

Một năm này, Tiêu Mi cơ hồ bỏ qua tất cả mọi thứ, đem thời gian nghỉ ngơi co lại ngắn nhất, tất cả thời gian cùng tinh lực đều dành cho học tập. Tiêu cha Tiêu mẹ mặc dù thật cao hứng, nhưng cũng rất lo lắng thân thể của cô không chịu nổi, vì vậy Tiêu mẫu mỗi ngày đều làm cho Tiêu Mi bữa đêm cho cô bổ sung dinh dưỡng. Mà Hạ Noãn Noãn cũng vì nghị lực của Tiêu Mi mà cảm động, cảm thán, sức mạnh của ái tình quả nhiên vĩ đại! Tiêu Mi luôn là khẽ mỉm cười, cô ấy sẽ không hiểu, một lần này, mình nhất định sẽ không buông tay nữa!

Trong một năm này Tô Tiềm ở trong đại học như cũ có cuộc sống an tĩnh. Mặc dù cũng có không thiếu nữ sinh theo đuổi anh, nhưng mỗi lần anh vừa nghĩ tới Tiêu Mi dùng cặp mắt trong suốt nhìn anh nói, một năm này, anh nhất định phải chờ em, liền đều cự tuyệt tất cả. Bạn học ngủ chung phòng hỏi anh, có phải hay không trong lòng có người thương? Nhiều nữ sinh như vậy không có một chút cảm giác sao? Anh mỉm cười lắc đầu nói, chỉ là bởi vì cùng một người có ước định. Vì vậy nam sinh kia liền cảm thán, quả nhiên anh chàng này trong lòng đã sớm có chủ!

Một năm sau, hôm nay Tô Tiềm như bình thương đang ngồi trong phòng vẽ hướng về phía bản vẽ tẩy tẩy xóa xóa, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy phiễn não không rõ, vì vậy một càng vẽ lại càng rối loạn. Đang lúc anh ảo não đem bức vẽ xé tan ném tời thùng rác, bên ngoài có người gọi: "Tô Tiềm, có nữ sinh tìm cậu"

Có chút không nhịn được đi ra ngoài, lại thấy khuôn mặt tươi cười sau ngẩn người tại đó.

Tiêu Mi nhìn Tô Tiềm trước mặt, cười híp mắt nói: "Tô Tiềm, em tới Bắc Kinh, theo ước định của chúng ta, em có thể theo đuổi anh sao?"

Không đợi Tô Tiềm kịp phản ứng, cô lại đem trên tay một tập vẽ thật dày đưa cho anh. Tô Tiềm nhận lấy, từng tờ từng tờ được lật qua, trên mỗi một tờ đều là vẽ anh.

"Em chưa từng học vẽ, nhưng kể từ năm hai em gặp anh, em duy nhất sở thích chính là vẽ bộ dáng của anh. Nhà em đã có mười mấy tập như vậy. Mỗi lần vẽ xong em hay tự nhủ, Tiêu Mi, nếu mày có cơ hội đến gần anh ấy, như vậy mày nhất định phải giữ lấy cơ hội này. Cho nên, sau này e, sẽ càng thêm liều mạng học tập"

Tô Tiềm một tờ lật qua, anh ngay mặt, anh mặt bên, anh phía sau, dáng vẻ lúc anh mỉm cười, dáng vẻ lúc anh cau mày, dáng vẻ lúc anh ngăm nhìn phương xa... nghe Tiêu Mi từ từ tự thuật, Tô Tiềm cảm thấy trong lòng của mình giống như có dóng suối nóng chậm rãi chảy qua.

Khi lật tới tờ cuối cùng, trên giấy vẽ chính là một cánh cửa rất đơn giản. Tô Tiềm ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về Tiêu Mi.

Tiêu Mi nhìn ánh mắt của anh, từng chữ từng câu nhẹ nhàng lại kiên định hỏi: "Tô Tiềm, em mang theo hạnh phúc tới gõ cửa, có thể để cho em đi vào không?"

Tô Tiềm nhìn nàng ánh mắt trong suốt, ôn nhu mỉm cười: "Hoan nghênh đi vào".

[Sáu, nếu thời gian có thể quay lại]

Tiêu Mi cùng Noãn Noãn tay cầm tay đi dạo phố, hai cô gái nhiều năm không gặp, có vô số lời muốn nói. Noãn Noãn sau khi thi tốt nghiệp thì thi đậu vào học viện âm nhạc. Trải qua bốn năm học tập, liền được trường chọn đưa đến Anh quốc tiếp tục học cao, mà cha mẹ cô cũng đem công ty buôn bán với Anh quốc, vì vậy đi theo cô chiếu cố. Mà Tiêu Mi là thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp liền trở về quê quán, bây giờ đã là một nhân viên công vụ ăn chén cơm chính phủ. Hạ Noãn Noãn học xong trở về trước tiên tìm được Tiêu Mi, hai chị em vừa thấy mặt hết sức kích động. Bởi vì Noãn Noãn quá lâu chưa về nhà, vì vậy Tiêu Mi quyết định tự mình làm đạo hướng dẫn viên mang theo Noãn Noãn đi khắp nơi.

Hai người vừa đi vừa nói, không cảm thấy mệt mỏi một chút nào. Trong lúc đi qua một cửa hiệu, Tiêu Mi liếc mắt thấy một chiếc đồng hồ cát, mặt gỗ ngoài khắc hoa tiểu trụ tử, ở giữa là thủy tinh trong suốt màu tím, bên trong có cát minh màu trắng chậm rãi chảy xuống. cốn là đang vui vẻ nói chuyện cô trong nháy mắc đứng lặng, thất thần nhín cái đồng hồ cát đó.

Hạ Noãn Noãn nhìn dáng vẻ Tiêu Mi, thở dài, hồi lâu, hỏi: "Mi, cậu vẫn không thể quên được anh ta đúng không?"

Tiêu Mi cúi đầu không nói lời nào, Hạ Noãn Noãn tiếp tục nói: "Lúc cậu mới thích anh ta, là mười hai, mười ba tuổi, bây giờ chúng ta cũng hai mươi sáu tuổi. Suốt mười ba năm. Ban đầu mình không nghĩ đến cậu sẽ thích anh ta lâu như vậy. Mặc dù cấp ba cậu vẫn là thích anh ta, nhưng lần tốt nghiệp đó mình cùng cậu đi đưa cho anh ta đồng hồ cát, cậu cuối cùng không có tặng đi, mình còn đang suy nghĩ, hẳn là, cậu cũng từ từ sẽ quên anh ta đi"

Tiêu Mi khổ sở cười: "Mình cũng cho là mình có thể từ từ quên anh ấy, nhưng là những năm gần đây, mình cuối cùng không có cách nào thích người khác. Mỗi khi gặp sẽ vẽ người đàn ông trầm mặc, cũng không tự giác tìm bóng dáng của anh ấy. Mỗi lần thất bại phát hiện, coi như bọn họ giống như anh ấy, cuối cùng vẫn không phải là anh ấy"

"Mi, cậu nói, cậu ban đầu nếu đem cái đồng hồ cát đó tặng đi cũng tỏ tình với anh ta, nói không chừng bây giờ sẽ không phải là kết quả này. Chính cậu ở chỗ này buồn bã ai oán, mà anh ta trên thế giới này ở chỗ khác không hề biết sự tồn tại của cậu"

Tiêu Mi ngẩng đầu nhìn Noãn Noãn mỉm cười, nhưng là trong ánh mắt lại lóe lên lệ quang: "Noãn Noãn, mình cũng rất hối hận, ban đầu tại sao không tặng cái đồng hồ cát đó, ban đầu tại sao lại không nói ra những điều chôn thật lâu ở đáy lòng. Nhưng mà giờ hối hận cũng vô ích. Thời gian chẳng lẽ có thể quay lại sao?"
Chủ quán nhìn hai cô gái vẫn đang nhìn cái đồng hồ cát, vì vậy nhiệt tình tới giới thiệu: "Hai vị là muốn đồng hồ cát sao? Thứ này bán rất chạy. Thật ra thì đồng hồ cát tiếng nhật viết là "cát - giờ", ý tứ là dùng hạt cát tính toán thời gian. Các cô nhìn, đồng hồ cát phía dưới là đại biểu quá khứ, phía trên đại biểu tương lai, mà ở giữa, nơi đang chảy xuống là đại biểu bây giờ"

Tiêu Mi đưa tay cầm lên cái đồng hồ cát đó, lẩm bẩm nói: "Phía dưới là quá khứ, ở giữa là hiện tại, phía trên là tương lai. Như vậy, nếu như mình đem nó đảo ngược, có phải hay không có thể đem thời gian lui về, quá khứ biến thành tương lai, một lần nữa quay trở lại?" khóe miệng dâng lên một nụ cười tự giễu, đưa tay đem cái đồng hồ cát đó đảo ngược lại..

......

"Này, cậu tự nhiên ngây ngô cái gì vậy? Nhanh lên một chút đi! Người cũng đi xa rồi!" Hạ Noãn Noãn vỗ xuống đầu bạn tốt, gấp gáp nói.

Tiêu Mi xem một chút trên người mình chính là đồng phục học sinh, nhìn lại một chút Noãn Noãn đang chỉ vào Tô Tiềm phía xa, ngây ngẩn không phản ứng kịp, đây là chuyện gì xảy ra? Không phải là mới vừa rồi còn cùng Noãn Noãn ở trong cửa hàng nhìn cái đồng cát sao? Thế nào mình đem cái đồng hồ cát đó tới đây, cho nên thật sự đã quay trở lại đây? Đây không phải là đang nằm mơ sao?

Tiêu Mi lăng lăng nhìn Hạ Noãn Noãn, nghi ngờ hỏi: "Noãn Noãn?"

Hạ Noãn Noãn cơ hồ muốn điên lên: "Là chị đây! Em không biết chị à! nhanh lên một chút đi, Tô Tiềm đi xa rồi kìa. Mau đuổi theo mau"

Tiêu Mi hít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng dần dần đi xa, dùng giọng nói kiên định nhất từ lúc bình sinh tới nay: "Đuổi theo liền đuổi theo, không phải là chỉ là khoảng cách thôi sao?!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com