TruyenHHH.com

Doan Van Yuzhou Hoa An The Series

Part 2.

." – cắt ngang dòng suy nghĩ, Hoàng Cảnh Du hạ giọng khoe với Hứa Ngụy Châu.

"Bị cảm!?" – đầu mày Hứa Ngụy Châu hơi nhíu lại, giọng điệu không phải đang hỏi mà là khẳng định.

"Sao em biết anh bị cảm? Rõ ràng không thèm liên lạc với anh mà." – Hoàng Cảnh Du ngồi thẳng người dậy, mặt lộ vẻ thắc mắc.

"..." - Hứa Ngụy Châu im bặt, không biết nên đối phó sao với tên tiểu nhân đối diện. Rõ ràng đã biết mà còn cố tình gài cậu.

Đúng lúc đó đồ ăn được mang ra, Hứa Ngụy Châu nắm cơ hội chuyển chủ đề câu chuyện:

"Ăn đi, ăn đi, ăn nhanh không khuya rồi!" – đặt cạch chiếc bát cùng đôi đũa xuống trước mặt Hoàng Cảnh Du, Hứa Ngụy Châu quay qua loay hoay mở chai bia. Trớ trêu, mở mãi không được.

"Đưa anh! Cẩn thận không rách tay." – khóe miệng Hoàng Cảnh Du kiềm chế không được hơi nhếch cao, tay nhanh nhẹn giành lấy chai bia, dễ dàng vặn nắp. – "Đây. Uống ít một chút, lát còn lái xe."

"Lo cho anh trước đi, tôi tự biết." – Hứa Ngụy Châu cáu kỉnh giật chai bia, ngửa cổ uống ực ực một hơi. Đồ ông già lắm lời, lải nhải, lải nhải không chán.

Hai người, kẻ ăn người uống, một đường im lặng. Có những thời khắc, gặp được người ta muốn gặp, tim căng đầy những cảm xúc, suy nghĩ muốn tuôn ra nhưng rốt cuộc miệng chẳng thốt nên lời. Không phải không thể nói mà vốn dĩ nói ra cũng không được gì. Biết đâu cứ im lặng bầu bạn lại an yên.

"Anh về được bao lâu? Tính làm gì?" – gò má Hứa Ngụy Châu hơi ửng đỏ, chắc vì lạnh. Chai bia đã vơi cạn, tâm tình cậu cũng bình lặng hơn.

"Chỉ gặp em thôi." – Hoàng Cảnh Du vẫn chuyên tâm ăn, ngữ khí thản nhiên.

"Khùng!" – lại mắng quen miệng. – "Phải có kế hoạch chứ."

"À, có chứ. Tối mai anh về lại Bao Đầu."

"Cạch". Chai bia rớt từ trên tay Hứa Ngụy Châu, đổ nghiêng xuống, chút bia còn sót lại tràn ra mặt bàn. Lồng ngực cậu vô thức thít lại một giây, mọi thứ lại bị khuấy tung lên, Cảnh Du. Rốt cuộc, cái người điên khùng này đang nghĩ cái quái gì vậy? Tại sao lại trở về? Tại sao lại xuất hiện ngay lúc này? Tại sao lại tỏ vẻ bình thản như không có gì? Tại sao cậu...

"Đừng nghĩ gì cả. Nhìn anh này." – Hoàng Cảnh Du buông đũa, chầm chậm vươn nắm tay ấn mạnh vào ngực trái Hứa Ngụy Châu buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh. – "Anh về đây để gặp một người. Và anh đã gặp được rồi. Chỉ cần thế thôi. Em hiểu chứ? Đó là kế hoạch của anh!"

"Anh ..." - giọng nói đầy mạnh mẽ, quyết đoán này hoàn toàn áp đảo Hứa Ngụy Châu. Người này nói rằng để gặp một người và đã gặp được rồi, chỉ cần thế thôi. Chỉ cần thế thôi!

Hứa Ngụy Châu cúi đầu nhìn chăm chăm cánh tay rắn chắc kia vẫn đang ép mạnh vào ngực mình, trầm mặc vài giây, đầu cậu chầm chậm gục xuống, chiếc trán đã chạm vào làn da lành lạnh, man mát. Đôi cánh tay này từng vươn ra cố bắt giữ cậu, từng cẩn thận lau khô cho cậu, từng làm cậu đau nhưng cuối cùng bị ép phải buông xuôi, cam chịu. Thái Lan, nơi bao dự định bị phá bỏ, nơi tự do bị cắt nát, nơi Cảnh Du không thể chạm vào cậu dù chỉ là khoảnh khắc.

Hoàng Cảnh Du hơi bất ngờ vì hành động này của Hứa Ngụy Châu, cậu ấy không phải là người chủ động tỏ vẻ yếu đuối trước mặt người khác, đặc biệt là anh. Ngay từ ngày đầu biết nhau, anh đã biết cậu là một đứa bé ưa nổi loạn, luôn cười và không bao giờ để người khác dắt mũi mình. Làm việc, cố gắng và bình lặng trước mọi thứ. Anh từng muốn chế ngự được một chút gì đó trong cậu nhưng cuối cùng phản tác dụng, anh lại là người bị chi phối.

"Hứa Ngụy Châu! Trung thu vui vẻ." – không cầu danh vọng, chỉ cầu em một đời bình an, vui vẻ.

"Hoàng Cảnh Du! Trung thu vui vẻ..." - Hứa Ngụy Châu vẫn áp đầu lên cánh tay Hoàng Cảnh Du, hơi thở phả xuống da tay anh âm ấm, nhồn nhột. – "Đoàn viên!"

Hốc mắt Hoàng Cảnh Du kìm không được nóng ran, nắm tay siết chặt hơn, đoàn viên, là đoàn viên. Lần này về thực sự không uổng. Suốt khoảng thời gian ở Bao Đầu, anh luôn tìm mọi cái cớ để ngụy biện cho sự lạnh nhạt của cậu. Bản thân anh cũng từng hoang mang, không tin những gì đã diễn ra, không dám chạm đến những thông tin về cậu. Vì sợ không thể kiềm hãm chính mình. Một giọt nước thôi, đủ để tràn ly. Nhưng rốt cuộc chiếc ly ấy cũng tràn, không ai khác chính anh là người đã đổ cả gáo nước vào đó. Trước khi lên máy bay trở về Thượng Hải, anh nhận được vô số lời cảnh báo, bản thân anh cũng biết chuyến đi này thực sự rất nguy hiểm, nó có thể đạp đổ mọi cố gắng bấy lâu nay của anh và cả của cậu. Liệu có đáng? Lúc này đây anh hoàn toàn có câu trả lời, đáng, rất đáng, vì chút dựa dẫm này của Hứa Ngụy Châu, tất cả những gì Hoàng Cảnh Du làm đều đáng giá hết.

"Sẽ ổn thôi, tin anh đi, rồi mọi thứ sẽ tốt hơn bây giờ gấp vạn lần." – Hoàng Cảnh Du dùng cánh tay còn lại khẽ xoa đầu Hứa Ngụy Châu.

"Bao lâu?" – Hứa Ngụy Châu thì thào, nhất quyết chưa chịu ngẩng đầu lên, để mặc cánh tay càn quấy làm rối tung tóc mình.

"Ây da, chắc tương lai gần thôi. Anh nghĩ thế. Thì tương lai gần trong tiếng Anh ấy, em cứ biết thế đi." – giọng anh lại chuyển sang điệu nhừa nhựa chọc ghẹo. – "... Ôi cha mẹ ơi ..."

Chỉ kịp rú lên một tiếng, Hoàng Cảnh Du giật phắt cánh tay khỏi ngực Hứa Ngụy Châu. Không ngoài dự liệu của anh, tọa trên bắp thịt là dấu răng đủ hai hàm đều tăm tắp, độ lún còn đồng đều đáng sợ. Hết ngó cánh tay lại liếc liếc Hứa Ngụy Châu đang găm mắt vào mặt mình, Hoàng Cảnh Du đành ngậm ngùi suýt xoa trong miệng, đau, đau.

"Sao cắn anh? Còn cắn nhiệt tình như vậy?"

"Tém cái răng hổ của anh lại, không tôi bẻ nó luôn đấy." – Hứa Ngụy Châu hậm hực cảnh cáo khi phát hiện kẻ kia vừa than vừa nhe răng cười như được mùa. Tôi cắn chết anh, cắn chết anh, đồ cà chớn.

"Ai da, bẻ răng hổ rồi anh biết lấy cái gì để bồi thiên hạ a? Em có biết bao nhiêu người phát cuồng vì cặp răng hổ này rồi đấy."

"Ăn nhanh đi, còn ngồi đó lảm nhảm." – Hứa Ngụy Châu thúc giục, tay với thêm một chai bia. Lần này cậu có thể mở nó một cách dễ dàng.

Ngó qua ngó lại, liếc liếc ngắm ngắm cuối cùng cũng xong cái khoản ăn uống. Khi hai người ngồi yên vị trong chiếc xe đỗ bên bờ sông cũng là lúc đồng hồ điểm 00 giờ 01 phút. Đêm sắp qua, trăng còn đây, cảnh còn đây. Bờ sông không hề vắng lặng, từng tốp người tụ lại một chỗ, bạn bè, gia đình, tình nhân, ai cũng tranh thủ từng thời khắc để được gần nhau hơn. Không khí trong xe khá trầm vì chẳng ai muốn lên tiếng lúc này, là lời hỏi han vô nghĩa hay là lời chào tạm biệt.

"Chừng nào quay xong phim, anh có dự định gì không?" – Hứa Ngụy Châu là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Cũng chưa biết, quản lý của anh lo vụ đếm ngày ở Bao Đầu." – Hoàng Cảnh Du ngã hẳn ghế dựa ra sau, tìm vị trí nằm thoải mái. – "Mà không, chính xác là mấy tiểu cô nương kia mới đếm chuẩn ngày anh ở Bao Đầu, bản thân anh còn chẳng biết mình ở đấy bao lâu nữa. Sáng trưa chiều tối đảo lộn hết cả lên, không thể phân biệt được."

"Thì cứ tính mỗi lần anh nhắm mắt đi ngủ là một ngày." – Hứa Ngụy Châu ngán ngẩm tiếp lời.

"Ờ ha!" – Hoàng Cảnh Du nhổm đầu lên, mặt tỉnh bơ trong khi giọng điệu bất ngờ lắm. Phát hiện Hứa Ngụy Châu đang nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, khiến mấy câu bông đùa ra tới miệng đành nuốt lại.

"Mai anh quay lại Bao Đầu thật à? Không đùa tôi?" – Hứa Ngụy Châu không hề bỏ sót một chút biểu cảm của người đối diện, đáy mắt tĩnh lặng, chờ đợi.

Hoàng Cảnh Du không dám nhìn cậu thêm, ho khan một tiếng, quay đầu về phía cánh cửa phóng tầm mắt ra phía đám đông bên bờ sông. Thêm một chút nữa thôi, anh sẽ lại không kiềm chế được, sẽ lại khiến Châu của anh nổi giận. Thời gian lúc này thực sự quá quý giá đối với anh, vậy mà hình như anh đang lãng phí.

"Nhìn tôi này, Hoàng Cảnh Du. Tại sao anh lại về Thượng Hải?" – giọng Hứa Ngụy Châu thật nhẹ, nghe như đang bất an mong chờ một câu trả lời từ một người rất quan trọng.

Thấy Hoàng Cảnh Du vẫn bất động nhìn ra cửa, không có ý định trả lời mình, Hứa Ngụy Châu nóng nảy gọi thêm một tiếng "Hoàng Cảnh Du". Chữ Cảnh Du còn chưa phát ra hết, ba âm tiết bất ngờ lọt vào tai cậu, như mơ.

"Tôi nhớ em!" – Hoàng Cảnh Du vẫn không quay đầu lại, ba từ đơn giản nhưng chất chứa mọi cảm xúc của anh lặp lại một lần lại một lần. Tưởng chừng như trong không gian chật hẹp của chiếc xe này, từng ngóc ngách kẽ hở đều vương vấn thứ nhớ nhung của người ấy. Tôi nhớ em!~ Tôi nhớ em!~Tôi nhớ em!...

"Tôi nhớ em. Vẫn chưa đủ sao?" – Hoàng Cảnh Du còn chưa kịp quay đầu lại thì một vòng tay vội vã choàng qua cổ anh, ấn mạnh, khiến đầu anh đập bốp vào cửa kính xe. Theo phản xạ, anh đưa tay lên túm chặt hai cánh tay đang vắt lên cổ mình. Định thần lại, anh ngỡ ngàng nhận ra chút hơi nóng đang phả vào sau gáy mình, từng ngụm từng ngụm, quen thuộc đến thế.

"Châu..." – không gian im ắng ngay sau đó ngược lại khiến Hoàng Cảnh Du bất an trong lòng. Anh không dám cựa quậy vì sợ làm ảnh hưởng tới tâm trạng của người đang vít chặt lấy cổ mình; nấn ná vài khắc, anh đành hạ giọng, khe khẽ gọi.

"Ừm" – đáp lại anh chỉ là một âm tiết mơ mơ hồ hồ kèm theo một luồng khí nóng từ mũi phả vào gáy. Ngẩn ra vài giây trước câu đáp nửa vời này, Hoàng Cảnh Du phải lấy cố hết sức mới không để mình ngoác miệng ra cười thành tiếng. Ôi, xem đi, con mèo nhỏ nhà anh biết ngượng tới mức này sao?

"Cấm anh cười."

"Được, được. Anh không cười!"

"Tôi mệt."

"Ừ, anh cũng mệt."

"Anh thì có gì mà mệt?"

"Ừ thì anh không mệt."

"Tôi còn rất nhiều việc phải làm, còn rất nhiều điều phải thực hiện."

"Ừm!" – càng lúc, vòng tay ấy càng siết chặt cổ anh hơn.

"Tôi cần rất nhiều thứ, anh không biết được đâu."

"Ừm!"

"Tôi buồn ngủ, thực sự rất buồn ngủ!"

"À... Ừm". – Hoàng Cảnh Du tiếp tục nén cười, tay nhè nhẹ vỗ lên lưng người đang than thở.

"Cố Hải..."

Hai tiếng Cố Hải bật ra khiến Hoàng Cảnh Du khựng người lại, cánh tay không biết nên đặt vào đâu. Tại sao lại là Cố Hải, tại sao...?

"Cố Hải... " – Hứa Ngụy Châu cố chấp gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn không thấy Hoàng Cảnh Du đáp lời. Tiếp tục gọi..

"Cố Hải..."

"Ừm" – vẫn là tiếng ứng lời quen thuộc đó.

"Bạch Lạc Nhân nhớ Cố Hải. Vẫn luôn nhớ!" – tiếng thì thầm ấy cứ lặp đi lặp lại quanh tai Hoàng Cảnh Du rồi chầm chậm thấm vào tận tim gan anh, thỏa mãn, nhoi nhói, lâng lâng. Nếu đã bắt đầu là như vậy thì sau này hãy cứ tiếp tục như thế đi. Miễn em không khóc, tôi không đau, sạch sẽ, tự tại là được rồi.

"Ừm!"

"Tôi rất buồn ngủ. Đã lâu lắm rồi không được ngủ một lần cho thoải mái, thèm cảm giác đó." – lần này là Hứa Ngụy Châu bật cười, vòng tay hơi siết chặt hơi rung rung.

"Vậy ngủ một bữa quên trời quên đất."

"Tôi sẽ không đi tiễn."

"Ừm, không sao."

"Lát nữa tôi sẽ về nhà."

"Ừm, trung thu phải về nhà với gia đình chứ."

"Sao anh càng ngày càng cứng đầu, càng trơ trẽn thế?"

"Có sao?"

"Tôi thích A Mông của anh. Thật ngầu!"

"..."

"Này, phải làm một A Mông đại hiệp thật ấn tượng, thật soái."

"... Được..."

"..."

"Châu?" – thấy người kia đột nhiên im lặng, Hoàng Cảnh Du lấy làm lạ, hơi lay nhẹ cánh tay.

"Muộn rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi."

"Được!"

Hứa Ngụy Châu nghe được câu trả lời, dứt khoát buông tay khỏi cổ Hoàng Cảnh Du, động tác liền mạch, quay người ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng về phía trước. Vuột mất hơi ấm quen thuộc, Hoàng Cảnh Du ngẩn người ra vài giây rồi định thần lại, khóe miệng bất giác cong cong. Anh chủ động mở chốt, kéo cửa rồi bước xuống xe. Ngoài trời khá lạnh, miệng còn thở ra cả hơi trắng. Lúc này không nhất thiết phải nói gì, anh vốn nghĩ như thế. Ngay khi ngón tay anh rời khỏi tay cầm, cửa kính đột ngột hạ xuống "soạt". Một bàn tay vươn ra, nhanh nhẹn túm lấy vạt áo khoác của anh, kéo ghì lại sát cửa xe.

"Này, làm việc cho tốt. Tôi không hề ghẹo gái như người ta nói đâu. OK?"

Hoàng Cảnh Du chớp mắt liên hồi để nhìn cho rõ khuôn mặt bừng bừng đỏ ngay gần sát mình. A, còn lan tới tận vành tai rồi. Kìm không được, anh bật cười khùng khục. May mà lúc này ai ai cũng đang bận rộn với chốn riêng tư của mình, bằng không hẳn tò mò muốn chết trước cảnh tượng hai thằng đàn ông giằng qua giằng lại trong xe ngoài xe thế này.

Thẹn quá hóa giận, Hứa Ngụy Châu dúi mạnh vào ngực Hoàng Cảnh Du rồi toan rút tay về. Sớm đoán được điều đó, Hoàng Cảnh Du vội tóm lấy nắm tay Hứa Ngụy Châu, không nói không rằng, chân nhích lên một bước, đẩy tay cậu vào trong xe rồi cúi đầu cắn lên mu bàn tay. Động tác dứt khoát, mạnh mẽ, không cho phép chối từ. Trước khi rút về, anh còn cố tình liếm nhẹ qua vết răng, khiến người kia giật thột. Hứa Ngụy Châu còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoàng Cảnh Du đã nhanh nhẹn xoay người rời đi. Cậu chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợi rủa thầm tên kia trong gương chiếu hậu.

Dáng lưng người ấy rất lớn, bờ vai cũng rất rộng. Cậu nghe nói, những người vai rộng lưng cao thường chịu nhiều vất vả, gánh vác nặng nề. Anh cũng từng bảo, vai rộng không phải để mặc đẹp mà là để che chở cho người xung quanh. Vậy ... ai sẽ che chở anh khi sóng gió ập đến?

Dáng người trong kính chiếu hậu sắp khuất tầm mắt, Hứa Ngụy Châu vô thức rướn người sát tới, nhìn thêm một chút, thêm một chút cho đến khi khuất hẳn. Bần thần nhìn vết răng trên mu bàn tay mình hồi lâu, đất trời xui khiến, cậu từ từ gục đầu xuống, trán đụng vô-lăng, cánh môi chuẩn xác chạm vào dấu tích để lại. Xem như cho cậu được một lần ích kỷ để nhấm nháp chút tư vị, chút hơi ấm của của người ấy, không dám tham lam.

"Hoàng Cảnh Du, rốt cuộc chúng ta ai nợ ai?!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com