Doan Van Yuzhou Hoa An The Series
bởi : Đàm PhươngTrung thuChâu?Giữa dòng người đang đổ xô về khu vực mua sắm trong Trung tâm Thương mại, Hứa Ngụy Châu thoáng nghe thấy có người gọi. Vốn tưởng là fan nào đó phát hiện ra mình, Châu theo phản xạ kéo thấp chiếc mũ sụp xuống, chân cũng rảo bước nhanh hơn. Châu! Lần này tiếng gọi kiên định hơn, rõ ràng hơn ... rất quen thuộc. Hứa Ngụy Châu hơi khựng người lại, khẽ đưa đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Gương mặt nhỏ gầy, làn da hơi sạm đen, mái tóc lòa xòa dưới chiếc mũ lưỡi trai đen nhưng đôi mắt một mí kia dường như đang phát sáng chiếu thẳng vào cậu. Cảnh Du! Là Cảnh Du! Còn chưa kịp phản ứng gì, một bàn tay to lớn nhanh như chớp tóm gọn lấy cổ tay cậu, kéo thẳng về phía khu vực treo bảng "Đang thi công, không phận sự miễn vào". Đau! Nghe thấy tiếng Châu khẽ rên lên, Hoàng Cảnh Du giật mình nới lỏng tay nhưng không hề buông ra. Vốn dĩ anh chưa bao giờ muốn buông đôi bàn tay này ra. Dù đã có rất nhiều chuyện xảy ra, rất nhiều người đã xuất hiện nhưng đã trót cầm và không thể buông. Đã bao lâu anh không được gặp đứa trẻ này, một đứa trẻ tinh quái, bề ngoài thì khiến người ta muốn bao bọc, song tâm hồn lại mạnh mẽ, kiên cường tới mức đáng ghét. Trong suốt quãng thời gian quen biết nhau, đã bao giờ cậu yếu đuối trước mặt anh? Tuyệt đối chưa một lần. Ngược lại, anh mới chính là người không kiểm soát được cảm xúc của mình. Sao anh lại kéo tôi vào đây? Anh có biết mình đang làm gì không? Nhỡ như có người nhìn thấy...Thấy Châu lúng túng đảo mắt nhìn quanh, miệng lầm bầm mấy câu trách cứ với ngữ khí quen thuộc, Hoàng Cảnh Du bất giác mỉm cười. Bây giờ còn gì mà phải sợ. Việc gì cũng đã phải trải qua, phải đối đầu. À không, vẫn có một vài thứ cần cân nhắc. Bảo bối vốn là người thích lo liệu chu toàn, tính trước tính sau khá cẩn trọng. Hứa Ngụy Châu không thấy Hoàng Cảnh Du phản ứng gì, đánh bạo nâng mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Bốn mắt trực diện, lồng ngực dậy sóng. Anh gầy hơn trước rất nhiều, cũng không còn làn da công tử mà ngày trước anh thường tự hào. Khí hậu khắc nghiệt nơi Bao Đầu chắc đã bắt anh lao đao thích ứng. Liệu có điều gì có thể khiến người đàn ông này cúi đầu chịu thua? Đang bần thần nghĩ vẩn vơ, Hứa Ngụy Châu thấy hơi nhột, cúi nhìn xuống thì phát hiện ngón tay cái Cảnh Du đang di qua di lại trên mu bàn tay mình. Ngẩn ra vài giây, mắt cậu chợt nóng. Thói quen đáng ghét.Chỗ này không có người qua lại, em không cần lo lắng. Sao hôm nay em lại đi một mình? Trợ lý đâu? Lý Hạo đâu? – Hoàng Cảnh Du hạ giọng hỏi, ngón tay cái vẫn rờ nhẹ mu bàn tay Châu. Thật mềm. Vẫn mỏng manh như vậy.Mọi người nghỉ lễ. Anh quên hôm nay là ngày gì à? – Hứa Ngụy Châu cố giật tay mình ra vài lần, thấy không xi nhê gì đành để yên cho thứ móng vuốt kia làn càn. Cậu vẫn chưa dám nhìn anh lần nữa, mắt chớp chớp vài cái ổn định lại cảm xúc.Ừ! Không quên. Hôm nay Trung thu mà. Vì thế nên anh mới xuất hiện ở đây. Chỗ hai người đứng khá khuất, chỗ tối chỗ sáng, ngay sau một cây cột trụ vuông khá lớn. Ước gì em ấy nhỏ thêm một chút, mình có thể ôm trọn em ấy rồi. Trong đầu Hoàng Cảnh Du lởn vởn vài suy nghĩ, miệng vô thức thổi thổi lọn tóc mái vểnh ra khỏi mũ của Châu. Anh ... anh làm cái gì thế? – Châu giật nảy mình, ngẩng phắt lên nhìn Hoàng Cảnh Du.Mèo con lại xù lông lên rồi! – Hoàng Cảnh Du nhướng mày. – Sao biến thành mắt thỏ thế này? Anh đã làm gì em đâu? Hoàng Cảnh Du vươn tay, chạm nhẹ nơi khóe mắt Hứa Ngụy Châu. Không ướt nhưng những tia máu hằn lên trong đôi mắt này đã tố cáo tất cả. Đừng, Châu, anh xuất hiện trước mắt em không phải để khiến em yếu đuối. Chỉ là anh không kiềm chế được, không nỡ, không thể. Mắt thỏ cái đầu anh! – Châu phát cáu, giật tay mình ra khỏi tay Hoàng Cảnh Du rồi chỉnh lại chiếc mũ cho ngay ngắn. Sao anh xuất hiện chỗ này? Không phải đang bận quay phim à? Đoàn phim mà cũng được nghỉ lễ dài ngày thế à? Về Thượng Hải làm gì? ...Mỗi khi căng thẳng, Châu thường có thói quen hỏi liên tục những câu vô nghĩa, đôi khi còn lặp đi lặp lại vài lần. Hoàng Cảnh Du bật cười.Bình tĩnh nào. Em đừng vội. Lần này là anh trốn về đây đấy, không ai biết đâu. Trốn về? Ai cấm anh đi đâu? Ai quản anh? Làm như bị phong sát không bằng....Hai từ "phong sát" bật ra làm cả hai đều cứng người. Quá khứ mới đây, khắc nghiệt, cay đắng, tủi nhục biết bao. Như một chiếc lồng giam, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài, rồi ngăn cách cả anh và cậu bằng tấm chắn vô hình của tương lai, sự nghiệp. Đã bao lâu chúng ta không được công khai xuất hiện bên cạnh nhau, công khai quan tâm nhau, dù chỉ là một ánh nhìn. Anh ổn! Tiểu Châu, anh ổn mà! – Hoàng Cảnh Du thì thầm lặp lại lời trấn an. Châu của anh hẳn đang áy náy lắm, vì lỡ lời, vì sợ anh tổn thương. Ai chẳng biết anh ổn! – Hứa Ngụy Châu mạnh miệng, giọng hơi lên cao. – Sao anh về Thượng Hải? Sao không về nhà?Sao em không liên lạc với anh? Sao em trốn tránh anh?Hứa Ngụy Châu ngây người, nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du. Không trốn, không tránh, không liên lạc ...vậy cậu biết làm thế nào? Dư luận, phong sát, sự nghiệp, gia đình ... tất cả mọi thứ của anh đều đang nằm trên bờ vực thẳm, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi hậu quả sẽ thê thảm thế nào? Anh chỉ có một mình, hai bàn tay trắng, giờ con đường sự nghiệp lại gặp phải trở ngại lớn, phải làm sao?Ai trốn anh? Công việc quá nhiều, không có thời gian để quan tâm tới chuyện gì. Anh làm gì, ai chẳng biết, cả thế giới này biết. – giọng Châu lầm bầm không rõ ràng, nghe ra chiều phiền lòng.Ừ thì ... - Hoàng Cảnh Du tặc lưỡi cho qua. – Nhưng em làm gì anh cũng dõi theo hết. Thực sự làm rất tốt. Rất tuyệt!Được khen bất ngờ như vậy, Hứa Ngụy Châu không kịp né tránh, mặt bất giác đỏ lựng lên. Có thằng đàn ông nào tự nhiên được một thằng đàn ông khác khen thẳng mặt thế này mà không ngượng cho được. Đó là công việc, là niềm đam mê của cậu, bao nhiêu sức lực, bao nhiêu tâm huyết đều dồn hết cả vào, không mong hào quang, không cầu danh tiếng, chỉ cần được thừa nhận. Anh về hơi gấp, không kịp chuẩn bị gì cả. Em đã ăn tối chưa? – Hoàng Cảnh Du lười biếng tựa người vào tường, đánh mắt hỏi Hứa Ngụy Châu.Ăn rồi. Đang tìm chỗ uống nước. Anh chưa ăn? – Hứa Ngụy Châu vừa hỏi vừa rút trong balo ra hai chiếc khẩu trang. Cậu chủ động đeo một chiếc, chiếc còn lại đưa về phía Hoàng Cảnh Du.Haizz-ya, đến lúc nào mới thoát kiếp với mấy thứ lỉnh kỉnh này! – lải nhải thêm vài câu, Hoàng Cảnh Du cầm chiếc khẩu trang lên ngắm nghía.Xe tôi để dưới tầng hầm. Anh ra trước, tôi đi lấy xe. Kiếm chỗ nào ăn tạm vậy, dù gì cũng là Trung thu mà. Nói xong, Hứa Ngụy Châu để mặc Hoàng Cảnh Du đứng đó, chủ động rời đi. Vẫn cái dáng cao lêu khêu ấy, bước chân cậu có phần vội vã. Lòng vòng xe một hồi lâu, hai người quyết định vào một quán nhỏ ven đường, khá vắng bởi trời cũng đã rất khuya. Là một quán nhậu bình dân nhưng đồ ăn không đến nỗi; được cái khách nhậu toàn mấy bác trung niên nên cũng yên tâm. Gọi vài món ăn, vài chai bia cho hai người, Hứa Ngụy Châu quay lại bàn ngồi đối diện với Hoàng Cảnh Du lúc này đang chăm chăm nhìn màn hình điện thoại."Nghỉ lễ mà vẫn bận rộn à?""Ừm!" – Hoàng Cảnh Du ậm ờ cho qua rồi đột nhiên bịt miệng cười khùng khục."Anh khùng à? Nhìn điện thoại rồi tự cười một mình." – Hứa Ngụy Châu mở miệng ra là không kiềm chế được xiên xỏ."Tiểu Châu, em có biết thiên hạ dạo này đang bàn tán gì về hai đứa mình không? Haha, chết anh mất. Sao trí tưởng tượng của mấy cô nương này phong phú thế nhỉ?" – Hoàng Cảnh Du lướt lướt ngón tay trên màn hình, càng ngày mặt càng hứng trí. "Để họ bắt gặp được cảnh tượng này xem anh còn ngồi đó cười được không." – Hứa Ngụy Châu bĩu môi đáp trả. "Dám truy sát hai đứa mình lắm. Ha ha." – Hoàng Cảnh Du đặt điện thoại xuống, chống một tay xuống bàn tựa đầu, ngắm nghía Hứa Ngụy Châu đang cẩn thận lựa gia vị. Rốt cuộc Trung thu này cũng được ngồi cạnh em, thực sự rất tuyệt!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com