Doan Van Ve Countryhumans
"Tự do sao? Dân chủ? Thật là một thứ trò lố bịch của chính quyền Mĩ"South Vietnam nằm dài trên bàn hội nghị trong dinh tổng thống mắt vô hồn đăm đăm dính vào cái trần nhà xám xịt tuy được sơn màu trắng cùng với những hoa văn tinh xảo uốn lượn. Hắn cố gắng bịt lấy đôi tai, tự thả chìm vào dòng tiềm thức vô tận để giữ bản thân tránh xa khỏi cái tiếng kêu la thảm thiết, oán hận của người dân của hắn. America đã bắt đầu hành động, dường như gã không có đủ kiên nhẫn để cho hắn thực hiện nhiệm vụ xoá sổ Vietcong. Gã mặc kệ tất cả, mặc kệ tiếng kêu khóc thảm thiết của những con người khốn khổ ngoài kia, cười lớn trong sự tự mãn.
Gã chỉ cần ngồi yên vị trong căn phòng vô cùng an toàn, hét vào mang tai hắn nhưng lời tục tĩu và kinh hoàng hơn nữa, hắn ra lệnh hệt như Adolf Hitler thảm sát người Do Thái trong WW2 vậy.
- Giết nhầm còn hơn bỏ xót. Bất cứ đứa nào bị tình nghi, giết. Tao không cho phép bỏ xót bất cứ một thằng Vietcong nào.
Hắn đã dự buổi họp đó, chết lặng người khi nghe hắn ra lệnh. Người dân của hắn...
Hắn định phản đối kế hoạch của America bởi mạng sống của người dân của hắn không phải trò tiêu khiển của gã!!! Nhưng hắn không thể, hắn chỉ có thể ngồi im ngoan ngoãn như một con cún trung thành với chủ nhân của mình. Và thế rồi hắn chả làm gì cả, mặc tên siêu cường kia và cùng gã tàn sát người dân của chính mình.Kết quảTháng 5 năm 1959. "Luật 10/59" được ban hànhMĩ - Diệm lê máy chém hoành hành ngang dọc khắp miền Nam Việt NamTiếng kêu khóc thảm thiết, oán hận từ đó hằn sâu vào trong tâm trí hắn."Ngô thuốc độc ngợi ca máy chémTiếng vọng trong gió:Xứ "ông" Diệm cộng hoàViệt gian thành chí sĩChúng nó mua máy MỹVề cắt đầu dân ta...Tiếng Ngô thuốc độc:Ngô bảo: giết người là trọng đạiViệc máu Ngô xem như việc nhàHuống nữa nay làm nên Tống thốngGiết người, không thể giết qua loaLối chém Nam Triều khá hủ hậuNhiều gươm mà ít kiếm ra máuNước mình tiếng thế nhưng đông dânGiết người, máu phải cho đầy chậuQuan Mỹ ngày nay vốn đại tàiXoẹt qua một lúc, chục đầu rơiTính xem! Mười máy kia cùng chémNgô có ngay một trăm nụ cườiĐã chém còn bày lắm khó khănPháp trường với không phải pháp trường!Đâu là Tổ quốc, đấy, Ngô chémNơi nào chẳng kiếm được đầu dân!Chém kiểu Ngô đây quả rất tiện(Ưu tiên cho những đầu kháng chiến)Ngô thề có trời, Ngô thương dânMáy đến tận nhà dân để chémMáy dong miền Đông, dong miền TâyChỉ huy đã có ông quan thầyNghề chém như nghề Ngô Tổng thốngNơi nào có máu thì đi ngayLối chém ngày xưa cũng lắm tuồngChém chui chém nhủi chả ra hồnNhư sợ mặt trời uống mất máuChém người phải trốn giữa mù sươngNgô chém bây giờ rất hãnh diệnThầy Mỹ về trông, quan khách đếnMáu người, Ngô để cho người xemKhông có mặt trời thì bật điệnLũ báo nhà Ngô văn viết... mauBút ngâm trong máu đỏ đồng bàoTâu rằng: Ngô chém rất... nhân vịToàn rặt sọ dừa dân... cần laoMáy Ngô đi trước, mồm theo sauMồm phun đỏ máu câu từng câuKhen: Ngô yêu nước như yêu máuMáu rơi một sắc, văn trăm màuLại ca: thầy Mỹ xưa cho bomGiờ cho máu chém siêu linh hồnXương người vây trắng dinh Ngô ởMáu người thắp đỏ phố U-ônTiếng vọng trong gió:Xứ "ông" Diệm cộng hoàTrăm sự đều của MỹMáy chém thì... nhân vịSơn màu U.S.A."[Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập, Nxb Văn học, 2002 (Vũ Thị Thường sưu tầm và biên soạn)]--------------------------------------America bước vào phòng hội nghị, hắn vừa giải quyết xong đống vấn đề ở Mĩ, Tây Đức, lão Liên Xô chết tiệt,... Dường như quá nhiều thứ đè lên đầu khiến đầu gã đau như búa bổ muốn tìm đến một nơi yên tĩnh nào đó để nghỉ ngơi.
Thấy South Vietnam nằm dài trên bàn, không hề nhúc nhích khi biết hắn vào, gã thở dài. Sau giờ hành chính, South Vietnam và gã lại quay trở về với mối quan hệ tình nhân - tình dục. Gã chán nản, cứ nghĩ rằng sẽ có giây phút cho cái đầu của gã nghỉ ngơi. Ai ngờ rằng lại phải vào vai diễn một lần nữa.
Nói về America đây, sở hữu một ngành công nghiệp giải trí lớn nhất thế giới là Hollywood, ít nhiều gã cũng tự tin về tài năng diễn xuất của mình. Có khi còn đạt mức thượng thừa ấy chứ!
- South Vietnam, em ở đây sao?
Hàn không đáp lời, cũng không quay sang nhìn gã lấy một cái. Hắn cứ thả trôi mình vào dòng tiềm thức như thế mặc kệ người hắn yêu mở lời
Không thấy hắn phản ứng, America cũng không thèm nói gì thêm, hắn mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế ngay cửa ra vào, ngửa mắt lên trời nhìn những giọt nắng cuối cùng loang dài trên trần nhà xám xịt. Gã chán ngán cái trò chơi tình yêu này rồi, South Vietnam quá vô dụng tất cả điều gã làm bây giờ đều để giữ chân tên ngu xuẩn này bên mình. Chỉ cần có thế, mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Và hắn sẽ đè bẹp lũ cộng sản miền Bắc để cho tên Soviet kia biết rằng hắn đã chọc giận ai.Im lặng. Các mảng nắng dần dần trượt ra khỏi căn phòng làm nó đã xám xịt lại càng trở nên âm u.----------------------__---------------------------South Vietnam vốn biết hắn yêu America đến nhường nào. Hắn sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì gã - người hắn yêu, đến mức này... Nhưng hắn cũng biết, America cũng chỉ coi hắn như một con rối giống như tất cả những người xung quanh hắn, bị gã biến thành một chú rối đáng yêu lúc nào không hay, chỉ cần gã kéo dây, tất cả sẽ làm theo gã và mang cho hắn thứ lợi ích khổng lồ để gã thực hiên cái ước mơ bá chủ và tiêu diệt thứ hắn căm ghét nhất trên đời - Chủ nghĩa cộng sản.
South Vietnam khi biết được điều hiển nhiên này bỗng cười phá lên điên loạn, dường như tất cả lòng tin, tình cảm của hắn đều được đem ra trả giá cho số phận của hắn phụ thuộc vào tên cường quốc xảo quyệt này.
Hắn đau đớn, gào khóc khi nhận ra đã quá muộn để quay lưng để rồi phải lao theo bám lấy hắn như một vị cứu tinh.
Và bùm! Hắn trở thành thứ mà hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Nhục nhã làm chó dưới chân của gã. Gã kêu hắn sủa, hắn phải sủa nếu không hắn sẽ chết. Sẽ như thế nào khi gã bỏ rơi hắn tại nơi này, hắn có thể sẽ co mình lại như một con cún chờ đợi chủ nhân trong vô vọng và thú dữ ngoài kia là nhãi con Mặt trận giải phóng đang rình rập để giết hắn.
Nó là một con quái vật kết thành từ niềm tin, ý chí và tình yêu của Việt Nam và người dân của anh ta. Nó ôm cái nỗi hận thù cao ngất hằn sâu trong trái tim và thể hiện ra ở đôi mắt đen sâu thẳm toát lên vẻ thông minh nhanh nhẹn. Hắn đã đối đầu với nó và run sợ trước sức mạnh, ý chí của con quái vật này.
Nó là thứ duy nhất khiến cho ngài America đây phải run sợ khi đối đầu.Và hắn bỗng nhớ đến người anh trai đáng kính của hắn. Hắn hi vọng rằng liệu hắn có thể quay lại chứ? Liệu Việt Nam có tha thứ cho hắn?Dòng suy nghĩ như một tia điện xẹt ngang qua trí óc. Nhưng rồi hắn lại lắc đầu cười. Nói về Việt Nam, anh ta quá nhân từ, anh ta sẽ tha thứ cho hắn. Điều đó, hắn chắc chắn. Nhưng còn thằng nhóc Mặt trận giải phóng thì sao? Nó sẽ giết hắn trước cả khi Việt Nam đồng ý tha thứ cho hắn.
Và chọn phản bội America đồng nghĩa với việc hắn bán mạng mình cho thằng nhãi Vietcong, hoặc America sẽ tự tay bóp hắn đến chết mất. South Vietnam vẫn muốn sống, hắn chỉ vừa mới được sinh ra không lâu và còn rất nhiều thứ muốn làm.Cái tham vọng, nỗi sợ hãi, sự ngu xuẩn, hèn nhát của hắn trở thành sợi dây xích bó buộc hắn vào với America. Hắn không thể phản bội gã. Hắn vẫn còn muốn sống... và muốn tận hưởng cái dân chủ mà America vẫn hay thì thào bên tai hắn. Tất cả sẽ kết thúc, sớm thôi và hắn sẽ được tự do như hắn mong muốn, cái dân chủ hắn ao ước America ban cho chắc chắn sẽ tới bởi hắn không tin America vĩ đại không thể giết chết thằng nhãi Mặt trận giải phóngHắn vẫn hi vọng vào một thứ gọi là tình yêu mà America dành cho mình, hắn hão huyền mơ mộng về một tương lai gã và hắn cùng nhau sống thật hạnh phúc. Sau khi chiến tranh này kết thúc, gã sẽ cầu hôn hắn chăng? Vừa nghĩ tới thôi, cả người hắn đã run lên vì sung sướng.
Gã chỉ cần ngồi yên vị trong căn phòng vô cùng an toàn, hét vào mang tai hắn nhưng lời tục tĩu và kinh hoàng hơn nữa, hắn ra lệnh hệt như Adolf Hitler thảm sát người Do Thái trong WW2 vậy.
- Giết nhầm còn hơn bỏ xót. Bất cứ đứa nào bị tình nghi, giết. Tao không cho phép bỏ xót bất cứ một thằng Vietcong nào.
Hắn đã dự buổi họp đó, chết lặng người khi nghe hắn ra lệnh. Người dân của hắn...
Hắn định phản đối kế hoạch của America bởi mạng sống của người dân của hắn không phải trò tiêu khiển của gã!!! Nhưng hắn không thể, hắn chỉ có thể ngồi im ngoan ngoãn như một con cún trung thành với chủ nhân của mình. Và thế rồi hắn chả làm gì cả, mặc tên siêu cường kia và cùng gã tàn sát người dân của chính mình.Kết quảTháng 5 năm 1959. "Luật 10/59" được ban hànhMĩ - Diệm lê máy chém hoành hành ngang dọc khắp miền Nam Việt NamTiếng kêu khóc thảm thiết, oán hận từ đó hằn sâu vào trong tâm trí hắn."Ngô thuốc độc ngợi ca máy chémTiếng vọng trong gió:Xứ "ông" Diệm cộng hoàViệt gian thành chí sĩChúng nó mua máy MỹVề cắt đầu dân ta...Tiếng Ngô thuốc độc:Ngô bảo: giết người là trọng đạiViệc máu Ngô xem như việc nhàHuống nữa nay làm nên Tống thốngGiết người, không thể giết qua loaLối chém Nam Triều khá hủ hậuNhiều gươm mà ít kiếm ra máuNước mình tiếng thế nhưng đông dânGiết người, máu phải cho đầy chậuQuan Mỹ ngày nay vốn đại tàiXoẹt qua một lúc, chục đầu rơiTính xem! Mười máy kia cùng chémNgô có ngay một trăm nụ cườiĐã chém còn bày lắm khó khănPháp trường với không phải pháp trường!Đâu là Tổ quốc, đấy, Ngô chémNơi nào chẳng kiếm được đầu dân!Chém kiểu Ngô đây quả rất tiện(Ưu tiên cho những đầu kháng chiến)Ngô thề có trời, Ngô thương dânMáy đến tận nhà dân để chémMáy dong miền Đông, dong miền TâyChỉ huy đã có ông quan thầyNghề chém như nghề Ngô Tổng thốngNơi nào có máu thì đi ngayLối chém ngày xưa cũng lắm tuồngChém chui chém nhủi chả ra hồnNhư sợ mặt trời uống mất máuChém người phải trốn giữa mù sươngNgô chém bây giờ rất hãnh diệnThầy Mỹ về trông, quan khách đếnMáu người, Ngô để cho người xemKhông có mặt trời thì bật điệnLũ báo nhà Ngô văn viết... mauBút ngâm trong máu đỏ đồng bàoTâu rằng: Ngô chém rất... nhân vịToàn rặt sọ dừa dân... cần laoMáy Ngô đi trước, mồm theo sauMồm phun đỏ máu câu từng câuKhen: Ngô yêu nước như yêu máuMáu rơi một sắc, văn trăm màuLại ca: thầy Mỹ xưa cho bomGiờ cho máu chém siêu linh hồnXương người vây trắng dinh Ngô ởMáu người thắp đỏ phố U-ônTiếng vọng trong gió:Xứ "ông" Diệm cộng hoàTrăm sự đều của MỹMáy chém thì... nhân vịSơn màu U.S.A."[Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập, Nxb Văn học, 2002 (Vũ Thị Thường sưu tầm và biên soạn)]--------------------------------------America bước vào phòng hội nghị, hắn vừa giải quyết xong đống vấn đề ở Mĩ, Tây Đức, lão Liên Xô chết tiệt,... Dường như quá nhiều thứ đè lên đầu khiến đầu gã đau như búa bổ muốn tìm đến một nơi yên tĩnh nào đó để nghỉ ngơi.
Thấy South Vietnam nằm dài trên bàn, không hề nhúc nhích khi biết hắn vào, gã thở dài. Sau giờ hành chính, South Vietnam và gã lại quay trở về với mối quan hệ tình nhân - tình dục. Gã chán nản, cứ nghĩ rằng sẽ có giây phút cho cái đầu của gã nghỉ ngơi. Ai ngờ rằng lại phải vào vai diễn một lần nữa.
Nói về America đây, sở hữu một ngành công nghiệp giải trí lớn nhất thế giới là Hollywood, ít nhiều gã cũng tự tin về tài năng diễn xuất của mình. Có khi còn đạt mức thượng thừa ấy chứ!
- South Vietnam, em ở đây sao?
Hàn không đáp lời, cũng không quay sang nhìn gã lấy một cái. Hắn cứ thả trôi mình vào dòng tiềm thức như thế mặc kệ người hắn yêu mở lời
Không thấy hắn phản ứng, America cũng không thèm nói gì thêm, hắn mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế ngay cửa ra vào, ngửa mắt lên trời nhìn những giọt nắng cuối cùng loang dài trên trần nhà xám xịt. Gã chán ngán cái trò chơi tình yêu này rồi, South Vietnam quá vô dụng tất cả điều gã làm bây giờ đều để giữ chân tên ngu xuẩn này bên mình. Chỉ cần có thế, mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Và hắn sẽ đè bẹp lũ cộng sản miền Bắc để cho tên Soviet kia biết rằng hắn đã chọc giận ai.Im lặng. Các mảng nắng dần dần trượt ra khỏi căn phòng làm nó đã xám xịt lại càng trở nên âm u.----------------------__---------------------------South Vietnam vốn biết hắn yêu America đến nhường nào. Hắn sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì gã - người hắn yêu, đến mức này... Nhưng hắn cũng biết, America cũng chỉ coi hắn như một con rối giống như tất cả những người xung quanh hắn, bị gã biến thành một chú rối đáng yêu lúc nào không hay, chỉ cần gã kéo dây, tất cả sẽ làm theo gã và mang cho hắn thứ lợi ích khổng lồ để gã thực hiên cái ước mơ bá chủ và tiêu diệt thứ hắn căm ghét nhất trên đời - Chủ nghĩa cộng sản.
South Vietnam khi biết được điều hiển nhiên này bỗng cười phá lên điên loạn, dường như tất cả lòng tin, tình cảm của hắn đều được đem ra trả giá cho số phận của hắn phụ thuộc vào tên cường quốc xảo quyệt này.
Hắn đau đớn, gào khóc khi nhận ra đã quá muộn để quay lưng để rồi phải lao theo bám lấy hắn như một vị cứu tinh.
Và bùm! Hắn trở thành thứ mà hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Nhục nhã làm chó dưới chân của gã. Gã kêu hắn sủa, hắn phải sủa nếu không hắn sẽ chết. Sẽ như thế nào khi gã bỏ rơi hắn tại nơi này, hắn có thể sẽ co mình lại như một con cún chờ đợi chủ nhân trong vô vọng và thú dữ ngoài kia là nhãi con Mặt trận giải phóng đang rình rập để giết hắn.
Nó là một con quái vật kết thành từ niềm tin, ý chí và tình yêu của Việt Nam và người dân của anh ta. Nó ôm cái nỗi hận thù cao ngất hằn sâu trong trái tim và thể hiện ra ở đôi mắt đen sâu thẳm toát lên vẻ thông minh nhanh nhẹn. Hắn đã đối đầu với nó và run sợ trước sức mạnh, ý chí của con quái vật này.
Nó là thứ duy nhất khiến cho ngài America đây phải run sợ khi đối đầu.Và hắn bỗng nhớ đến người anh trai đáng kính của hắn. Hắn hi vọng rằng liệu hắn có thể quay lại chứ? Liệu Việt Nam có tha thứ cho hắn?Dòng suy nghĩ như một tia điện xẹt ngang qua trí óc. Nhưng rồi hắn lại lắc đầu cười. Nói về Việt Nam, anh ta quá nhân từ, anh ta sẽ tha thứ cho hắn. Điều đó, hắn chắc chắn. Nhưng còn thằng nhóc Mặt trận giải phóng thì sao? Nó sẽ giết hắn trước cả khi Việt Nam đồng ý tha thứ cho hắn.
Và chọn phản bội America đồng nghĩa với việc hắn bán mạng mình cho thằng nhãi Vietcong, hoặc America sẽ tự tay bóp hắn đến chết mất. South Vietnam vẫn muốn sống, hắn chỉ vừa mới được sinh ra không lâu và còn rất nhiều thứ muốn làm.Cái tham vọng, nỗi sợ hãi, sự ngu xuẩn, hèn nhát của hắn trở thành sợi dây xích bó buộc hắn vào với America. Hắn không thể phản bội gã. Hắn vẫn còn muốn sống... và muốn tận hưởng cái dân chủ mà America vẫn hay thì thào bên tai hắn. Tất cả sẽ kết thúc, sớm thôi và hắn sẽ được tự do như hắn mong muốn, cái dân chủ hắn ao ước America ban cho chắc chắn sẽ tới bởi hắn không tin America vĩ đại không thể giết chết thằng nhãi Mặt trận giải phóngHắn vẫn hi vọng vào một thứ gọi là tình yêu mà America dành cho mình, hắn hão huyền mơ mộng về một tương lai gã và hắn cùng nhau sống thật hạnh phúc. Sau khi chiến tranh này kết thúc, gã sẽ cầu hôn hắn chăng? Vừa nghĩ tới thôi, cả người hắn đã run lên vì sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com