Doan Van Rpg Maker Yuki Suzumi
Tôi ngồi trên giường, đôi mắt thạch anh tím phủ một lớp sương mỏng lấp lánh tựa những vì sao trên bầu trời đêm. Cứ như thế, từng giọt sương long lanh tràn ra khỏi bờ mi, chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Tôi đã có một giấc mơ, một giấc mơ buồn về anh. Nhưng anh là ai? Dù có cố gắng bao nhiêu nhưng tôi vẫn không thể nhớ được bất cứ thông tin gì về anh. Cả dáng hình anh như thế nào, tôi cũng chẳng thể nhớ rõ nữa.Có lẽ tôi đã quên, quên đi một người rất quan trọng với mình."Đừng sợ."Khi nghe câu nói đó, trong lòng tôi tràn đầy sự ấm áp thân thuộc. Anh là ai, người đã nói ra câu nói đó? Tại sao tôi lại không thể nhớ ra anh?Tại sao... tôi lại quên đi một người quan trọng đối với mình?Tại sao trong lòng tôi lại có sự trống rỗng đáng sợ này?Tại sao... tôi không thể nhớ ra tên của anh?Tại sao...?Những câu hỏi tại sao cứ mãi luẩn quẩn trong đầu tôi suốt đêm hôm đấy. Lại một đêm dài trôi qua. Bên ngoài cánh cửa sổ, làn gió đêm thoáng qua thật lạnh lẽo, những giọt nước mắt vỡ òa trên khuôn mặt, từng giọt, từng giọt rơi xuống tấm chăn trắng mềm tạo thành những vòng tròn sậm màu bên trên.Tôi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm bóng hình mà mình đã đánh mất trong kí ức mờ nhạt.Nhưng thời gian cứ trôi đi trong vô thức, hình ảnh của anh càng lúc càng phai mờ...Mọi thứ về anh đều biến mất...Thật tồi tệ...Đã hai năm kể từ ngày hôm đó, ngày mà tôi bắt đầu giấc mơ của mình. Ngồi trên chiếc ghế gỗ được đặt ngoài ban công, nhâm nhi tách trà nóng cùng quyển sách trên tay. "Lạch phạch" Tiếng vỗ cánh nhỏ nhắn vang lên đâu đó, tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh vừa vang lên. Chợt, ánh mắt dừng lại trước chú chim yến nhỏ màu đen đang đậu trên thanh gỗ dưới hiên nhà, hình như nó đã làm tổ ở đó.Nhớ lúc tôi còn nhỏ, dưới mái hiên nhà tôi cũng có một chú chim yến làm tổ. Tôi đã đặt cho con yến nhỏ đó là Eather, rất tiếc, không lâu sau đó nó bị con mèo ăn mất...Eather???
Chừng nào em còn ở trong giấc mơ.
Chừng nào em còn nhớ về anh.
Gọi tên anh và anh sẽ ở đó vì em.
Anh hứa!Eather... Eather... Chính là cái tên đó, cái tên mà tôi đã luôn tìm kiếm suốt bao năm nay.Tôi đã quên mất anh, người bạn quan trọng nhất đối với tôi, người đã luôn ở bên tôi những khi tôi cô đơn nhất. "Anh đã luôn chờ đợi em, luôn bảo vệ em cho đến cuối cùng.Nhưng em đã thất hứa với anh...Em đã không nhớ ra anh...Em xin lỗi... Eather."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com