Đoản Văn // Ma Đạo Tổ Sư [AllxNghi] H+
Dương Nghi
Tui không biết lý do vì sao tui không đăng đoản này lên đây... Chứ tui viết đoản này lâu lắm rồi ấy......
___________________________________Lam Cảnh Nghi tỉnh dậy, trên người cũng thực ê ẩm. Vừa động một chút thì nhận ra chân mình đang bị 4 sợi xích khóa chặt, bị trói ở tư thế quỳ rạp trên đất, cố chút sức vùng vẫy…thầm kêu một tiếng *không ổn* ký ức của y trôi ngược dòng thời gian. Đang cố tìm ra nguyên do mình rơi vào tình trạng nàyTiếng đá tảng nặng nề dịch chuyển, Lam Cảnh Nghi có lẽ cũng không để ý, thẳng cho đến khi đôi chân người ấy bước đến bên cạnh y, dùng mũi giầy nâng cằm y lên. Đồng tử lay động, y thất kinh muốn gào lên với hắn. Tiết Dương vẫn là nhanh hơn một bước dùng ngón trỏ chắn ở hai cánh môi y -“ Lam tiểu công tử, thứ lỗi cho ta….”Ngừng đoạn, hắn trực tiếp giải đáp thắc mắc của y kèm theo đó là một cú thốc từ dưới lên bụng làm y thiếu chút thì hộc cả máu-“Lam Vong Cơ hắn a….ngươi có trách thì tìm hắn. Là hắn phá bỉnh ta. Ta cũng chỉ đành mượn tiểu bối nhà hắn trút giận”Đôi đồng tử ngọc bích của Lam Cảnh Nghi co rút lại, vì cái gì…vì cái gì tên điên này lại tìm y!!!!
Lực tay của Tiết Dương rất lớn, bóp đến cằm y phát đau. Hai cánh môi tận lực khép chặt vẫn bị hắn cuồng bạo tách ra, xông vào chiếm đoạt, y là lần đầu, lần đầu trải qua loại tư tình này, y khó khăn tìm kiếm ít không khí lọt qua kẽ môi, nước bọt hai bên không kịp nuốt xuống cũng theo đó chảy qua xương hàm mà rơi xuống. Đến lúc y không thở được nữa, hắn mới xem như là mở lòng từ bi mà buông tha để y hít thở. Nhưng nhân từ của hắn có hạn, liếm môi như thưởng thức hương vị ngọt ngào của y, tiếp theo đó…Vẫn là đầu lưỡi cuồng bạo của hắn, mang theo một thứ chất lỏng không màu không mùi lan ra khắp khoang miệng y. Dục Linh Tán làm cho cơ thể Lam Cảnh Nghi dần dần trở nên nóng bức, y ngồi trên nền đất lạnh, từng cử động cọ sát thân thể làm cho bộ bạch y trên người vấy bẩn tì ít mà tuột ra thì nhiều, cần cổ trắng ngần, xương quai xanh tinh sảo, đén khuôn ngực trắng nõn phập phồng với hai nhũ tiêm hồi nuộm lần lượt trưng ra trước mặt Tiết Dương. Từ đầu đến cuối hắn chỉ yên lặng thưởng thức mỹ cảnh, bản thân cũng sớm bị phần Dục Linh Tán trong miệng đốt đến nóng ran. Chậm rãi cởi bỏ y phục trên người, tiến đến phía sau Lam Cảnh Nghi, đầu tiên đặt môi lên gáy y tìm kiếm chút mát mẻ, gặm cắn một đường dọc xuống lưng y, y phục Lam Gia cũng theo chuỗi hôn ngân hắn để lại dần rơi xuốngMỗi cái hôn cắn của hắn đều làm y rùng mình nhưng lại đan xen một cảm giác thoải mái dễ chịu, cổ họng ân ư vài tiếng vô nghĩa nhưng lại như liều thuốc khích thích con dã thú trong người Tiết Dương, cả tay chân đều bị giữ chặt,chỉ có thẻ mặc hắn làm loạn trên cơ thể mình, đầu óc y cũng dần bị dục vọng chiếm hữu không thể suy nghĩ thêm gì nữa.Bàn tay Tiết Dương mát lạnh, phủ lên cánh mông trắng tròn của Cảnh Nghi, tách ra lớp quần mỏng đi vào, rẽ qua kẻ giữa trực tiếp xâm nhập vào huyệt đạo khép kín của y. “AA!” một tiếng, Lam Cảnh Nghi đau đớn gục xuống, y có cầu xin ra sao, có giẫy dụa thế nào cũng không dừng được hắn đang tham lam xâm chiếm cơ thể y.Tiết Dương thấy ồn rồi, liền dùng miệng chặn miệng y lại, đầu lưỡi lại quấn quýt cuồng dã, một tay đưa lên trước ngực y, cùng lúc chơi đùa cả hai nhũ hoa cương cứng của y. Giữa hai đùi non của mình, Lam Cảnh Nghi cảm nhận được gì đó, một cật cứng hình trụ…lớn, thật lớn.Tiết Dương cọ sát hạ thân của hắn vào giữa hai đùi y không ngừng đưa đẩy, dịch thủy từ hậu huyệt y chảy ra cùng với những tơ máu, theo mép đùi thấm ướt cự vật hắn- “Ha…. Đệ tử Lam Gia quả không tệ chút nào! Dưỡng ra vừa mềm lại vừa trắng”Khen ngợi? Như thế nào khác gì nhục mạ. Lam Cảnh Nghi muốn trực tiếp cắn lưỡi chết cho xong!
Nhưng vẫn là để hắn nhìn ra được ý đồ, từ đâu lấy ra một thanh gỗ đem hàm răng Lam Cảnh Nghi chặn lại. Y bây giờ chỉ như một món đồ vât, phát ra mấy tiếng âm ư vô nghĩa, thỏa mãn hắn.Hạ thân Tiết Dương nãy giờ yên vị, bây giờ lại bất ngờ thúc mạnh vào trong, đầu khấc mạnh bạo va chạm kịch liệt vào từng điểm, từng điểm sâu bên trong huyệt động chưa từng được chạm đến. Tay hắn không nương tình, giật mạt nghạch của y xuống, nắm lấy chỏm tóc của y thô bạo giật ngược ra sau, làm điểm tựa đem cự vật toàn bộ nhồi hết vào trong huyệt động vẫn con chưa hoàn toàn mở rộng
Tròng mắt Lam Cảnh Nghi mở to, vươn những vệt hoen đỏ ửng, nước mắt hai dòng đua nhau chảy... Đau... Rất đau, y không nói được, kêu lên hắn cũng không bỏ quá. Cảm giác này... Sống không bằng chếtSau một tràn đâm thúc ki hề có tiết tấu, hắn đem cơ thể y lật ngược lại, lơ lửng nhờ vào dây xích. Đem hai chân y dang rộng, vắt lên vai
Từ đó tiếp tục thao lộng, hậu huyệt y hiện tại có thể miễn cưỡng coi như thích ứng, hai tay Tiết Dương đỡ lấy hai cánh mông y nhào nặn. Hông của hắn dường như ki một phút nào muốn cho y nghỉ ngơi, cúi đầu thưởng thức hai quả hồng anh trước ngực thiếu niên đang cương cứngLam Cảnh Nghi hoàn toàn mấy kiểm soát, trên thân không mảnh vải, mạt ngạch rơi trên đất, dâm thủy từ hậu huyệt không ngừng chảy, cơ thể run lên giật liên tục. Sự xa ngã của một áng mây trắngLần sau cùng phóng thích vào bên trong y, Tiết Dương thở hắt ra một hơi nặng nề, tùy ý ném một tấm áo che đi cơ thể chi chít vết hôn ngân, những vết thương chồng chéo, những vòng răng đều đều
Chỉnh lại y phục bản thân rồi rời đi, trước đó còn ở bên tai y bỏ lại một câu- " Ngày tháng còn dài, ngươi sẽ không chết được đâu "Câu nói cuối cùng y nói được trước khi ngất lịm, nhìn bóng lưng hắn rời đi sau tảng đá lớn đóng lại, vạn vật chìm vào bóng tối- " Hàm Quang Quân... Cứu con với..."
___________________________________Lam Cảnh Nghi tỉnh dậy, trên người cũng thực ê ẩm. Vừa động một chút thì nhận ra chân mình đang bị 4 sợi xích khóa chặt, bị trói ở tư thế quỳ rạp trên đất, cố chút sức vùng vẫy…thầm kêu một tiếng *không ổn* ký ức của y trôi ngược dòng thời gian. Đang cố tìm ra nguyên do mình rơi vào tình trạng nàyTiếng đá tảng nặng nề dịch chuyển, Lam Cảnh Nghi có lẽ cũng không để ý, thẳng cho đến khi đôi chân người ấy bước đến bên cạnh y, dùng mũi giầy nâng cằm y lên. Đồng tử lay động, y thất kinh muốn gào lên với hắn. Tiết Dương vẫn là nhanh hơn một bước dùng ngón trỏ chắn ở hai cánh môi y -“ Lam tiểu công tử, thứ lỗi cho ta….”Ngừng đoạn, hắn trực tiếp giải đáp thắc mắc của y kèm theo đó là một cú thốc từ dưới lên bụng làm y thiếu chút thì hộc cả máu-“Lam Vong Cơ hắn a….ngươi có trách thì tìm hắn. Là hắn phá bỉnh ta. Ta cũng chỉ đành mượn tiểu bối nhà hắn trút giận”Đôi đồng tử ngọc bích của Lam Cảnh Nghi co rút lại, vì cái gì…vì cái gì tên điên này lại tìm y!!!!
Lực tay của Tiết Dương rất lớn, bóp đến cằm y phát đau. Hai cánh môi tận lực khép chặt vẫn bị hắn cuồng bạo tách ra, xông vào chiếm đoạt, y là lần đầu, lần đầu trải qua loại tư tình này, y khó khăn tìm kiếm ít không khí lọt qua kẽ môi, nước bọt hai bên không kịp nuốt xuống cũng theo đó chảy qua xương hàm mà rơi xuống. Đến lúc y không thở được nữa, hắn mới xem như là mở lòng từ bi mà buông tha để y hít thở. Nhưng nhân từ của hắn có hạn, liếm môi như thưởng thức hương vị ngọt ngào của y, tiếp theo đó…Vẫn là đầu lưỡi cuồng bạo của hắn, mang theo một thứ chất lỏng không màu không mùi lan ra khắp khoang miệng y. Dục Linh Tán làm cho cơ thể Lam Cảnh Nghi dần dần trở nên nóng bức, y ngồi trên nền đất lạnh, từng cử động cọ sát thân thể làm cho bộ bạch y trên người vấy bẩn tì ít mà tuột ra thì nhiều, cần cổ trắng ngần, xương quai xanh tinh sảo, đén khuôn ngực trắng nõn phập phồng với hai nhũ tiêm hồi nuộm lần lượt trưng ra trước mặt Tiết Dương. Từ đầu đến cuối hắn chỉ yên lặng thưởng thức mỹ cảnh, bản thân cũng sớm bị phần Dục Linh Tán trong miệng đốt đến nóng ran. Chậm rãi cởi bỏ y phục trên người, tiến đến phía sau Lam Cảnh Nghi, đầu tiên đặt môi lên gáy y tìm kiếm chút mát mẻ, gặm cắn một đường dọc xuống lưng y, y phục Lam Gia cũng theo chuỗi hôn ngân hắn để lại dần rơi xuốngMỗi cái hôn cắn của hắn đều làm y rùng mình nhưng lại đan xen một cảm giác thoải mái dễ chịu, cổ họng ân ư vài tiếng vô nghĩa nhưng lại như liều thuốc khích thích con dã thú trong người Tiết Dương, cả tay chân đều bị giữ chặt,chỉ có thẻ mặc hắn làm loạn trên cơ thể mình, đầu óc y cũng dần bị dục vọng chiếm hữu không thể suy nghĩ thêm gì nữa.Bàn tay Tiết Dương mát lạnh, phủ lên cánh mông trắng tròn của Cảnh Nghi, tách ra lớp quần mỏng đi vào, rẽ qua kẻ giữa trực tiếp xâm nhập vào huyệt đạo khép kín của y. “AA!” một tiếng, Lam Cảnh Nghi đau đớn gục xuống, y có cầu xin ra sao, có giẫy dụa thế nào cũng không dừng được hắn đang tham lam xâm chiếm cơ thể y.Tiết Dương thấy ồn rồi, liền dùng miệng chặn miệng y lại, đầu lưỡi lại quấn quýt cuồng dã, một tay đưa lên trước ngực y, cùng lúc chơi đùa cả hai nhũ hoa cương cứng của y. Giữa hai đùi non của mình, Lam Cảnh Nghi cảm nhận được gì đó, một cật cứng hình trụ…lớn, thật lớn.Tiết Dương cọ sát hạ thân của hắn vào giữa hai đùi y không ngừng đưa đẩy, dịch thủy từ hậu huyệt y chảy ra cùng với những tơ máu, theo mép đùi thấm ướt cự vật hắn- “Ha…. Đệ tử Lam Gia quả không tệ chút nào! Dưỡng ra vừa mềm lại vừa trắng”Khen ngợi? Như thế nào khác gì nhục mạ. Lam Cảnh Nghi muốn trực tiếp cắn lưỡi chết cho xong!
Nhưng vẫn là để hắn nhìn ra được ý đồ, từ đâu lấy ra một thanh gỗ đem hàm răng Lam Cảnh Nghi chặn lại. Y bây giờ chỉ như một món đồ vât, phát ra mấy tiếng âm ư vô nghĩa, thỏa mãn hắn.Hạ thân Tiết Dương nãy giờ yên vị, bây giờ lại bất ngờ thúc mạnh vào trong, đầu khấc mạnh bạo va chạm kịch liệt vào từng điểm, từng điểm sâu bên trong huyệt động chưa từng được chạm đến. Tay hắn không nương tình, giật mạt nghạch của y xuống, nắm lấy chỏm tóc của y thô bạo giật ngược ra sau, làm điểm tựa đem cự vật toàn bộ nhồi hết vào trong huyệt động vẫn con chưa hoàn toàn mở rộng
Tròng mắt Lam Cảnh Nghi mở to, vươn những vệt hoen đỏ ửng, nước mắt hai dòng đua nhau chảy... Đau... Rất đau, y không nói được, kêu lên hắn cũng không bỏ quá. Cảm giác này... Sống không bằng chếtSau một tràn đâm thúc ki hề có tiết tấu, hắn đem cơ thể y lật ngược lại, lơ lửng nhờ vào dây xích. Đem hai chân y dang rộng, vắt lên vai
Từ đó tiếp tục thao lộng, hậu huyệt y hiện tại có thể miễn cưỡng coi như thích ứng, hai tay Tiết Dương đỡ lấy hai cánh mông y nhào nặn. Hông của hắn dường như ki một phút nào muốn cho y nghỉ ngơi, cúi đầu thưởng thức hai quả hồng anh trước ngực thiếu niên đang cương cứngLam Cảnh Nghi hoàn toàn mấy kiểm soát, trên thân không mảnh vải, mạt ngạch rơi trên đất, dâm thủy từ hậu huyệt không ngừng chảy, cơ thể run lên giật liên tục. Sự xa ngã của một áng mây trắngLần sau cùng phóng thích vào bên trong y, Tiết Dương thở hắt ra một hơi nặng nề, tùy ý ném một tấm áo che đi cơ thể chi chít vết hôn ngân, những vết thương chồng chéo, những vòng răng đều đều
Chỉnh lại y phục bản thân rồi rời đi, trước đó còn ở bên tai y bỏ lại một câu- " Ngày tháng còn dài, ngươi sẽ không chết được đâu "Câu nói cuối cùng y nói được trước khi ngất lịm, nhìn bóng lưng hắn rời đi sau tảng đá lớn đóng lại, vạn vật chìm vào bóng tối- " Hàm Quang Quân... Cứu con với..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com