TruyenHHH.com

Doan Van Kt Ho Nho Va Cuu Nho


Ngay lúc này tôi nhớ Khải Thiên của tôi quá. Đã bao lâu không hội ngộ rồi nhỉ? Lần cuối cùng gặp mặt đã là ngày nào tháng nào? Mỗi người đều bận rộn lịch trình riêng, có dành chút thời gian quan tâm tới đối phương hay không? Còn có, có nhớ tới đối phương chứ...?

FMV "Chân tướng là giả" được vietsub bởi 3 nhà, cá nhân tôi thích bản này nhất! Có lẽ vì nó quá chân thực nên mới khiến ta cảm thấy đau lòng. Là thật cũng được, là giả cũng chẳng sao. Chẳng phải ở mỗi phần ghi chú của fanfic, mọi người đều nói fic "không liên quan đến người thật" đó thôi. Nói  tôi cố chấp sống trong ảo tưởng của mình, tôi nhận. Nói tôi ngu muội không chịu nhìn vào sự thật, ừ đó là suy nghĩ của tôi cơ mà, không ai có quyền kiểm soát nó, trừ tôi!

Khoảng cách có thể chia rẽ tình cảm, thời gian có thể phai mờ kỉ niệm, không sao cả. Vì các em sống trong tim tôi. Nơi yếu ớt mỏng manh nhất, nhưng lại là nơi sâu thẳm nhất. Không có sự cho phép của tôi, không ai có thể mang các em rời đi, mang tình yêu của tôi dành cho các em khỏi tôi.

Chỉ là thỉnh thoảng buồn chán cho tôi vượt tường du ngoạn 1 chút, khi nào hết chán tôi lại trở về. Vương Tuấn Khải thực ra không phải tôi hết thương em, mà là Tiểu Thiên nhà em chọc người yêu thích quá nhiều. Tôi không đành lòng nhảy thuyền, nhưng vượt tường 1 xíu chắc không vấn đề đi...

Bonus mấy tấm ảnh đẹp rụng rời khiến chái tim thủy tinh mong manh yếu đuối của tôi không thể không rung động. Mặc dù biết Vũ là của Lượng, Lượng là của Xà Nam, Xà Nam là cha Thiên Tỉ, Thiên Tỉ là của Vương Tuấn Khải nhưng mà...




Mấy người muốn tôi sống sao? Nói đi nói đi nói đi!!!!???????

"Suỵt!!!!!!!!!"
Không nên để Vương Tuấn Khải nhìn thấy.
Hự!
:))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com