TruyenHHH.com

Doan Van H Luu Bi X Gia Cat Luong

Nguồn: AO3
ShiningSomeGlory

Tóm tắt:
Đêm khuya ở thành đô.

Gia Cát Lượng xoay người xuống ngựa, lần đầu tiên trong đời y chân chính đặt chân xuống Thành Đô. Đất ở Thục mềm mại ấm nóng, xe ngựa qua lại trong chợ tấp nập. Rất thích hợp để đón những người mới đến từ phương xa. Khoảnh khắc này là sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới, là nơi cuối cùng để hoàn thành đại nghiệp chiếm đóng Hứa Xương. Thời khắc đổi chủ hỗn loạn ồn ào, âm thanh của tiếng bước chân, giọng nói của dân cư mới đến đã sớm qua đi, giống như khởi đầu và kết thúc của tất cả những con đường mới.

Nhưng y không có thời gian để suy nghĩ sâu xa hơn, giọng nói của Mã Tắc đã vang vọng phía sau. Học trò của y ôm một chồng sách trong tay, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, giọng nói ngắt quãng: "Thưa tiên sinh, khụ khụ ... Sau khi vào thành đô, người không về trước nghỉ ngơi mà chạy đến phủ sớm vậy. Biệt phủ Lưu Chương rộng lớn, cách bố trí cũng khác ở Kinh Châu, tôi thật sự là rối tung rối mù rồi ... "

"Bây giờ là biệt phủ của Lưu chủ công, Lưu Bị. Không thể tránh mọi việc lộn xộn lên, ngươi nên tập làm quen càng sớm thì càng tốt. Để sau này tính lương thực, khí giới dễ dàng hơn. "

Mã Tắc cười tinh nghịch "Nhưng đã muộn rồi, tiên sinh còn bận bao lâu nữa?"

"Ta vừa trở về -- "Gia Cát Lượng liếc nhìn, y muốn lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện này để trở về, "Dạ, tiên sinh nghỉ ngơi sớm."

Hai người cùng nhau bước vào cổng biệt phủ, trên hành lang đã sớm thắp sáng đèn, trong sân còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng mời rượu náo nhiệt mừng công. Khi công thành gặp khó khăn, chủ công nói rằng sau khi chinh phục nước Thục, hắn nhằm khích lệ binh sĩ, đã nói sẽ cho mọi người uống rượu và nghỉ ngơi thỏa thích nếu chiếm được thành đô, ai công lớn sẽ được ban thưởng hậu hĩnh. Gia Cát Lượng làm như không nghe thấy trận huyên náo bên kia, liền chỉ thị Mã Tắc đem tất cả các công văn quan trọng đến phòng mình. Hắn liền dạ một tiếng đi ngay, vừa quay đầu lại, đã thấy Triệu Vân đẩy những thị vệ ở cửa sang một bên, đi về hướng Gia Cát Lượng.

Trong lòng Triệu Vân có niềm vui được gặp lại quân sư sau mấy năm trời, không khỏi vui mừng muốn tới chào hỏi, vội chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Hắn bước đến hành lễ với Gia Cát Lượng: "Quân sư, lâu quá không gặp."

"Tử Long, vẫn khỏe chứ." Gia Cát Lượng cười nói: "Ngươi chỉ đến chào hỏi ta thôi sao? "
Triệu Vân cũng cười, thẳng thắn thấp giọng hỏi:" Chủ công đã về? "
Gia Cát Lượng bĩu môi nhìn về phía đại sảnh, lúc này có một tràng cười lớn vang lên, tiếp theo là tiếng ly va chạm lách cách. Triệu Vân liền hiểu ra, thở dài: "Cho nên, hiện tại không thể nói với hắn."

"Có chuyện quan trọng cần báo cáo sao?"

"Tuy rằng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng... hôm nay Vân đi tuần trong thành đô, lại gặp mấy tên lính vừa vào nhà dân vừa lên mặt, bọn chúng nhân danh binh lính Kinh Châu đột nhập vào tư gia chia vàng bạc, giật thóc, lụa, ta đã ra mặt nghiêm trị. Lại nghe nói có người cũng đề xuất, tâu với chủ công rằng nhà cửa ruộng vườn nên được chia cho các quan gia có công. Ta không muốn nhận tài sản thất đức, làm khổ dân chúng. Chưa tạo được phúc cho dân, mà đã cướp bóc của cải xem ra không đáng mặt quân tử."

"Lượng hiểu rồi, đa tạ Tử Long. Ngày mai sẽ bàn chuyện này, ta sẽ tìm cơ hội giải bày với chủ công. Hiện tại hắn tâm trạng tốt, cũng đề phòng được những kẻ cơ hội nhân tiệc mừng công tư lợi cho bản thân."

Triệu Vân không nói thêm, hắn nghiêm nghị nắm chặt tay Gia Cát Lượng, sau đó quay đầu rời đi.

Gia Cát Lượng về phòng, ngồi xuống thư án, lặng lẽ thắp đèn xem công văn. Không lâu sau, có người đem danh sách thương vong trên đường đến Tây Xuyên đến, y đọc một chút rồi bỏ qua một bên, sau đó Lý Nghiêm sai người hầu đi tìm, sai thị vệ dàn dựng lại cảnh mà Triệu Vân nói...

Một lúc lâu, trời đã khuya, y cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, phẩy tay nói: "Được rồi, các ngươi làm tốt lắm, về đi."

Lúc này, một người hầu được cử tới, mời quân sư vào nội thất nghỉ ngơi, tướng quân sẽ đến sau.

Chờ chồng hay gì :v

Gia Cát Lượng thuận miệng đáp lại, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, đọc thêm một lúc liền thổi tắt đèn, vào nội thất. Qua khung cửa sổ, y thấy bữa tiệc đối diện sắp kết thúc, các tướng sĩ lần lượt bước ra. Y cũng cởi áo ngoài, lên giường nằm ngay ngắn, dần thiếp đi...

Không biết qua bao lâu, y giật mình tỉnh dậy, một cỗ hơi rượu ấm áp phả lên cổ. Lưu Bị trong giọng nói ẩn chứa nụ cười, bảy điểm biến thái cùng ba điểm lưu manh, bên tai y nói nhỏ: "Ta biết ngươi lúc này không ngủ được. Chủ động nằm xuống chờ ta?"

Tính ra ẻm đang ngủ đó chó đần :))

"Chủ công say rồi." Y không quay lại, nhưng vẫn lên tiếng nói với những người phía sau.

"Ta chỉ định uống vài chén lấy lệ, nhưng cố quá thành ra say không về nổi. Nhưng quân sư của Bị lại ngoan ngoãn nằm nghiêng ráo nước - chờ ta đến chơi với ngươi ..."

Lúc này, Lưu Bị đã nhanh chóng cởi giày leo lên giường , chống khuỷu tay đè lên người Gia Cát Lượng, chồng lên nhau như hai con rắn sắp giao phối. Gia Cát Lượng vẫn không chịu thua, giãy đành đạch như con cá muốn thoát ra :v

"Đừng nhúc nhích," Lưu Bị nhìn y một cách trịch thượng, nghiêm túc nói. Sau đó hắn dừng một chút, giọng điệu hơi trầm lại, "Hai ba năm không gặp... Hôm nay được gặp lại ngươi, biết ta muốn gì không?"

Người bên dưới dường như đang suy nghĩ điều gì đó, y chỉ muốn nghỉ ngơi thư giãn sau một ngày dài mệt mỏi, nhưng hình như Lưu Bị chưa chịu yên...

Lưu Bị cúi xuống hôn mạnh, cắn mút nhẹ môi y. Sau đó hắn muốn trườn lưỡi vào miệng y, nhưng đáp lại hành động thân mật ướt ác đó là Gia Cát Lượng quay đầu qua một bên, ho khan mấy tiếng vì mùi rượu nồng nặc trong miệng hắn. Lưu Bị cười cười vuốt ngực Gia Cát Lượng trấn an, không nhịn được cười lớn hơn, thì thào nói: "Ta quên chưa súc miệng."

Lưu Bị có chút xấu hổ, nhưng thật sự súc miệng vào lúc này sẽ rất khó chịu. Để bù đắp, hắn lại bắt đầu đặt nụ hôn lên đỉnh xương quai xanh của bảo bối, rồi di chuyển dần xuống dưới, tay hắn gạt chiếc áo khoác duy nhất còn sót lại trên người y sang một bên. Nán lại gần hai đầu vú thật lâu, vừa xoa nắn vừa liếm đầy vú, đảo quanh. Vừa dùng ngón tay nhào nặn xung quanh khiến Gia Cát Lượng căng người thở hổn hển, đã có chút gấp gáp khó nhịn..

Bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân dài trắng nõn, trượt xuống đùi trong, cho một ngón tay chạm vào nơi tư mật. Đối phương rất nhanh đã thích ứng, bên trong không ngừng co bóp, rỉ ra nước ấm trơn trượt quấn lấy hắn. Lưu Bị mím môi, cố gắng nhét thêm hai ngón tay vào, lỗ nhỏ càng mút chặt, nước chảy ra càng nhiều theo động tác gợi tình của hắn, thấm ướt một mảnh giường. Tiếng rên rỉ êm ngọt của Gia Cát Lượng càng thêm phóng túng...

Trong bóng tối, ánh mắt hai người đối diện nhau, trực giác của Lưu Bị cảm thấy ban ngày, quân sư nho nhã lễ độ sẽ không lộ ra ánh mắt nhu tình khiêu gợi như hiện tại. Nhưng y chỉ nhẹ nhàng nói:

"Chủ công đến muộn..."

Lưu Bị nghe xong cười khẽ, từ đâu đó bàn tay ướt đẫm dịch nhờn bôi trơn của hắn xoa quanh lỗ nhỏ, tuốt dương vật thô to vài cái. Gấp gáp ấn vào hoa huyệt dưới thân, thúc nhẹ nhàng vào mật động đã đỏ tươi. Gia Cát Lượng kích động cong người chịu đựng, thở hổn hển báu chặt ga giường. Trong mắt hắn, y thật xinh đẹp và... vô cùng quyến rũ.

Lưu Bị một tay nắm lấy eo y, hông di chuyển kịch liệt, đâm phầm phập vào lỗ nhỏ phía dưới. Tiếng nước bị va chạm phát ra âm thanh dâm mỹ, hồi lâu cảm thấy chưa đủ, một tay còn lại đè lên cổ y. Gia Cát Lượng bị đè mạnh, cánh tay đang khoác vai Lưu Bị cũng vòng qua đầu kéo hắn, đè mạnh xuống, chủ động hôn hắn. Lưu Bị có chút choáng váng, rượu vừa uống lúc này đã xông thẳng lên đầu, hạ thân cũng di chuyển chậm lại.

Tình thế chủ "động" và bị "động" lập tức xoay chuyển, Gia Cát Lượng nhanh chóng vặn nửa người, dùng hết sức đẩy hắn xuống giường, đổi thành tư thế ngồi trên người Lưu Bị.

"Ngươi..."

"Suỵt, để Lượng..."

Y cắn môi, đặt một tay lên bụng hắn, bắt đầu cưỡi lên cưỡi xuống, tư thế vô cùng hoang dã mà tự thỏa mãn chính mình, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên dâm đãng sung sướng, thoải mái ngửa cổ kêu dâm. Lưu Bị kinh ngạc, không ngờ quân sư của mình lại có sức lực tuyệt vời như vậy. Hai tay bóp mông người phía trên, thầm than thiếu niên này không có lòng thương hại chủ công, như muốn chiếm đoạt hết khí tức, nhưng hắn không nói ra.

"Ứmm.. to quá... muốn chết... Á ... a... Nó đang đâm vào... chỗ đó... sướng chết mất...."

Khóai cảm làm giọng Gia Cát Lượng run lên, nói năng lộn xộn nhưng eo thon vẫn kiên trì nhún xuống hòa nhịp với phía dưới, tiếng thở dốc càng dày đặt theo từng chuyển động dâm đãng, mông to vỗ bành bạch làm nước dâm bắn ra tung tóe, đến khi Gia Cát Lượng mất nhịp vì kiệt sức, huyệt đạo ngày càng quấn chặt, Lưu Bị hít một hơi, xác định được điểm cực khoái, thúc thật mạnh vào khiến y chới với, lại rên rỉ lớn hơn. Y đặt cả hai tay lên bụng Lưu Bị, nhịp nhàng phối hợp trở lại, nơi giao hợp va chạm mãnh liệt, dòng chất lỏng trắng đục cũng theo khe mông chầm chậm chảy xuống...

Vách ruột ấm nóng vô thức quấn chặt thèm khát, Lưu Bị càng hung bạo đỉnh lên, cuối cùng bắn ra bên trong y, Gia Cát Lượng cũng kêu lớn một tiếng, như đã đạt đến cực khoái. Xụi lơ nằm trên người hắn, thân thể nặng nề hơi run rẩy vì khoái cảm, lỗ nhỏ không ngừng co bóp đón lấy tinh dịch nóng rẫy..

Y dần dần khôi phục ý thức sau cơn choáng váng, hoàn toàn kiệt sức, đành rút ra, nằm vật xuống bên cạnh Lưu Bị, thở hổn hển. Hai người nằm cạnh nhau trong im lặng, từ từ xoa dịu hơi thở, thứ lấp đầy lúc này là màn đêm vô tận thoang thoảng tiếng ve sầu. Họ đã chơi nhau mãnh liệt tới nổi quên mất mình đang ở đâu.

Cuối cùng, chính Lưu Bị là người cười trước, xua tan mây khói trong phòng. Hắn đưa tay lên vỗ vào mu bàn tay người bên gối thật dịu dàng: "Sao lần này ngươi lại nóng nảy như vậy? Có phải rất nhớ ta không?"

Gia Cát Lượng im lặng một lúc, nhưng y đã vươn tay nắm chặt tay Lưu Bị. Lúc này, Lưu Bị biết mình không nên lộn xộn, chỉ quay đầu lại, cố gắng nhìn rõ quân sư của hắn dưới ánh trăng mờ ảo.

"K-Không ... có, chỉ là... Lượng không thể chờ được nữa..."

Y đỏ mặt lên tiếng, thuận tay vuốt ve hắn.
Lưu Bị bật cười sung sướng, ánh mắt bỗng trở nên nhu tình.

"Ừm.. Khổng Minh, ngươi có mệt lắm không? Ốm đi nhiều rồi..."

"Vẫn rất khỏe."

Y cười cười, vòng lên mặt hắn vuốt mấy lọn tóc đã hoa răm...

Một cánh tay duỗi ra ôm lấy y, Lưu Bị thì thào bằng giọng khàn khàn cố nén hết mức có thể:

"Bảo bối, ngươi tưởng ta lo lắng cho ai? Trong lòng ta chỉ có một mình Khổng Minh, mấy năm qua thật sự nhớ ngươi đến buồn bực trong lòng..."

Gia Cát Lượng nhếch môi, ánh mắt híp lại như đang cười, ngón tay vô tư sờ mái tóc rối bù của Lưu Bị. "Miệng ngọt"

"Mấy nàng chắc cũng tương tư ngươi lắm."

Ý cười càng đậm trên môi, Lưu Bị không nhịn được mà lại lần nữa hôn lấy đôi môi thơm ngọt kia, mút máp gặm cắn, nhiệt tình quấn lấy môi lưỡi y như muốn cho đối phương biết nỗi nhớ trong lòng...

Gia Cát Lượng như đạt được ý đồ, vòng tay qua cổ hắn kéo xuống an ủi, phía trên đáp lại không ngừng, dâng hết chất lỏng ngọt ngào cho hắn, từng chút một dâng hiến cơ thể xinh đẹp với những đường cong quyến rũ nõn nà...

Đừng ai hỏi tại sao KM có thể chảy nước :)) thể chất đặc biệt sao lường đc... Ai biết y cũng có tai hồ ly thì sao 😌

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com