TruyenHHH.com

Doan Van Dung Trong Only4pig

⚽Đoản⚽

Sắc trời tối đen của Indo khiến con người ta cảm thấy thật cô đơn nhưng cũng không thể nào làm dịu đi bầu không khí nóng rực tại sân vận động Pakansari. Chỉ vài phút nữa thôi, trận đấu giữa đội tuyển Olympic Việt Nam và Olympic UAE sẽ chính thức bắt đầu. Hàng trăm con người gần như đã phủ kín một góc khán đài. Họ hò reo, cổ vũ tiếp thêm sức mạnh cho các cầu thủ, trên người là chiếc áo cờ đỏ sao vàng, hai tiếng "Việt Nam" luôn vang vọng khắp sân vận động. Từng cầu thủ như được đốt lên một ngọn lửa quyết tâm giành thắng lợi, dù cho trước mặt là đối thủ mạnh đến thế nào. Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, mười một chàng trai mang trên mình màu cờ sắc áo của dân tộc thầm hứa với bản thân, người hâm mộ và lá cờ đỏ trên ngực trái sẽ chiến đấu hết mình vì vinh quang của đất nước.

Trần Đình Trọng ngồi trong cabin, mắt luôn dính sát vào một người con trai trên sân. Anh trên sân luôn quyến rũ như vậy, làm tim cậu thổn thức. Bùi Tiến Dũng ngoài đời ngáo ngơ là thế nhưng cứ mỗi khi bước vào trận đấu anh sẽ hoàn toàn thay đổi. Luôn tập trung, quyết đoán và mạnh mẽ. Từng hành động, đường bóng của anh đều khiến cậu si mê. Thì ra đã rất lâu rồi cậu mới lại được đường hoàng ngồi ngắm anh thi đấu như thế này.

Trần Đình Trọng không biết từ khi nào ánh mắt cậu chỉ hướng về một người con trai duy nhất, người luôn khiến tim cậu đập loạn xạ, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ về anh hay đôi khi lại cười thật ngớ ngẩn vì những tin nhắn của anh. Chắc là từ lúc cậu và anh được gọi lên tuyển trong mùa SEA Games 29, được ở cùng một phòng với anh, được anh quan tâm, chăm sóc. Hay là khi lần đầu nhìn thấy người con trai luôn tươi cười rơi nước mắt sau trận thua Thái Lan. Trước mặt mọi người, anh mạnh mẽ, dù thua anh cũng chưa từng thở dài nhưng có ai biết được, lúc chỉ còn một mình, anh lại khóc đến thương tâm. Nếu như lúc đó cậu không chợt tỉnh giấc vì khát, cậu sẽ không bao giờ biết được mặt yếu đuối của người con trai ấy. Và cậu cũng sẽ không thể nào biết được, có một ngày trái tim cậu lại đau nhói vì hình ảnh một người con trai lặng lẽ khóc trong đêm đen.

Trần Đình Trọng yêu Bùi Tiến Dũng nhưng cậu không dám nói cho anh biết, cậu sợ anh sẽ thấy ghê tởm và tránh xa cậu. Cậu đã nghĩ sẽ giấu đi tình cảm của mình với anh, vì cậu không muốn mất anh. Mối quan hệ của hai người hiện tại rất tốt không phải sao? Thân thiết hơn cả anh em cùng câu lạc bộ. Dù không phải người yêu nhưng hàng ngày nhận được những tin nhắn quan tâm từ anh, cậu cũng đã mãn nguyện rồi. Cậu không muốn sau này anh tránh mặt cậu, được đứng cùng một sân đấu với anh là điều hạnh phúc nhất của Trần Đình Trọng.

Việt Nam thua rồi, các cậu đã thất bại. Cả đội chỉ còn cách chiếc huy chương đồng một chút thôi mà!? Tất cả cầu thủ bất lực bước ra chào cổ động viên, nhìn gương mặt buồn bã của hàng trăm người trên khán đài, tim các cậu đau đớn. Các cậu lại khiến họ thất vọng rồi, phải không? Các cậu không biết, thật ra họ buồn là vì tiếc cho các cậu, tiếc cho sự nổ lực của những chàng trai, tiếc cho sự kém may mắn của chúng ta. Và họ hoàn toàn không thất vọng, khi các cậu đã lập nên kì tích đưa đội tuyển Việt Nam lần đầu bước vào top bốn đội mạnh nhất Châu Á. Ra xe với gương mặt ủ rũ, không khí im lặng đến đáng sợ nhưng không ai có tâm trạng phá vỡ nó. Khi chiếc xe vừa lăn bánh, một vài cầu thủ đã bật khóc. Họ đã cố mạnh mẽ, nhưng không được. May mắn người hâm mộ không nhìn thấy, các cậu sợ họ sẽ đau lòng.

Vẫn như mọi khi, Bùi Tiến Dũng tiến lên an ủi họ. Dùng gương mặt ngơ để che đi cảm xúc của bản thân, anh hoàn toàn trở thành một điểm tựa vững chắc cho mọi người. Nhưng cậu rõ, hiện tại anh cũng đang rất cần được an ủi. Trần Đình Trọng nhìn anh, tim lại nhói đau. Bùi Tiến Dũng, sao anh vẫn luôn như vậy? Sao anh cứ thể hiện rằng mình mạnh mẽ? Sao anh cứ phải chịu đựng một mình? Anh cũng buồn mà, không phải sao? Xin anh, thể hiện ra đi, như mọi người kìa. Nhìn anh bây giờ, em đau! Cậu thầm nghĩ, nước mắt bất giác rơi. Cho đến khi hai má bỏng rát mới nhận ra mặt mình đã đầm đìa nước. Bùi Tiến Dũng an ủi mọi người xong định quay về chỗ ngồi chợt thấy Đình Trọng khóc đỏ hoe cả mắt. Anh hốt hoảng, em ấy làm sao vậy? Sao lại khóc? Lại còn im lặng như thế, không giống thường ngày. Chạy về bên cạnh cậu, hai tay dịu dàng lau đi dòng nước mắt:

-Bồ Trọng, ngoan, đừng khóc, xong hết cả rồi.

Trần Đình Trọng hất tay anh ra, mạnh mẽ quệt đi nước mắt trên mặt. Nhưng sao nó cứng đầu quá, cậu lau mãi mà nó chẳng chịu dừng, hai vành mắt đã bị cậu làm cho trở nên vô cùng đau nhức. Cậu bực bội không lau nữa, xoay hẳn mặt ra cửa kính để tránh cho anh nhìn thấy lại phải lo lắng cho mình. Tiến Dũng cười bất đắc dĩ, dùng hai tay dịu dàng quay mặt cậu lại, nhẹ nhàng lau lại lần nữa:

-Ngoan nào, để anh lau cho bồ. Bồ mạnh tay như vậy sẽ làm tổn thương mắt đấy.

Cũng làm anh xót nữa, Bùi Tiến Dũng bổ sung thêm một câu trong lòng. Anh là tuýp người luôn quan tâm người khác nhưng đối với cậu, sự quan tâm của anh lại hoàn toàn khác. Anh luôn quan sát hành động, thói quen của cậu, luôn để ý tâm trạng của cậu. Sẽ lo lắng một cách thái quá khi cậu bị thương, sẽ buồn bực khi thấy cậu không vui, sẽ cười cả ngày nếu cậu đùa giỡn với anh. Bùi Tiến Dũng biết anh đã yêu cậu nhưng anh không muốn nói ra, anh không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Dù không chân chính cùng nhau sánh vai đi trên một con đường, nhưng chỉ cần được ở phía sau quan sát và bảo vệ cậu, đối với anh đã là vô cùng tốt.

Trần Đình Trọng muốn nói nhưng lại sợ làm phiền đến mọi người nên đành móc điện thoại ra, soạn một tin nhắn rồi gửi cho anh.

"Em không sao, bồ cũng cần phải lo cho bồ nữa kìa."

"Không sao mà khóc đỏ hết cả mắt thế hả? Với cả, anh cũng có làm sao đâu."

"Bồ đừng chối, em nhìn là biết bồ đang buồn rồi."

Dòng tin nhắn của cậu như một dòng nước ấm chảy vào cơ thể anh, hòa lẫn vào máu giúp anh cảm thấy vô cùng ấm áp, dễ chịu. Em ấy để ý đến anh sao? Hiểu rõ anh thật sự đang buồn? Bùi Tiến Dũng nhìn cậu, ánh nhìn như một một con sói khiến cậu ngượng ngùng. Dùng tay đập vào bụng anh một cái khá nhẹ rồi lại bấm điện thoại.

"Này, làm gì nhìn em dữ thế?"

"Đột nhiên cảm thấy bồ đáng yêu ghê!?"

"Buồn quá hóa điên hả ông nội?"

"Không, anh rất tỉnh và đẹp trai. À mà nhầm, ngày nào bồ cũng đáng yêu=))"

"Thôi, cho em xin. Bồ đi uống thuốc đi."

"Mấy thầy bảo tí nữa về khách sạn kê đơn mới cho anh, đơn này vì em mà mất tác dụng rồi:<"

Đọc xong dòng tin nhắn, khóe Đình Trọng nâng lên thành một nụ cười, mà miệng Tiến Dũng cũng đã tươi như hoa. Hai người cứ như thế cho đến khi về tới khách sạn. Cuộc đời này, sẽ có lúc bạn chợt bắt gặp được một người trong dòng người tấp nập, một người luôn đặc biệt hơn những người còn lại, một người giúp bạn vứt bỏ hết những phiền não. Và thời điểm bạn gặp được người đó chính là duyên phận.

Chiếc xe dừng lại tại cổng khách sạn, mọi người đều đã ổn định hơn, đã có thể nói chuyện với nhau, không còn bầu không khí im lặng đáng sợ như lúc nãy. Nhưng riêng Đình Trọng lại im lặng, cậu đang suy nghĩ, rất nhiều.

Người luôn cưng chiều em sắp xa em rồi, làm sao đây? Làm sao em quen được những ngày không anh? Dù chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng hình ảnh giữa anh và em luôn thật sâu sắc. Anh ơi, hay em nói ra hết nhé?

-Bồ Dũng.

-Anh đây, bồ làm sao hả?

-Chúng ta sắp xa nhau rồi.- cậu nói nhỏ, gương mặt đượm buồn. Nhưng thôi, cậu quyết định rồi, cậu sẽ nói cho anh biết tình cảm của mình. Đình Trọng cắn răng, tiếp tục nói -Bồ biết không, việc có bồ quan tâm em mỗi ngày đã trở thành một thói quen. Nghĩ đến việc không còn ai gọi em dậy chạy bộ vào buổi sáng, cùng em ăn cơm, chỉ em việc dây giày bị tuột, xoa bóp cơ cho em sau những giờ tập, mắng em lo thức khuya chơi game... khiến em thấy khó chịu và vô cùng không quen. Từ lúc bồ xuất hiện trong cuộc đời em, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Điều em sắp nói có lẽ sẽ khiến bồ thấy ghê tởm và muốn tránh xa em. Nhưng em xin bồ, khi trên sân cỏ chúng ta vẫn sẽ như trước đây nhé? Vì việc được cùng bồ sát cánh chiến đấu khiến em thấy hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì. Em yêu anh.

Lời nói của Đình Trọng khiến anh ngỡ ngàng, cậu đang tỏ tình với anh đúng không? Cơ thể Tiến Dũng cứng đờ vài giây mới phản ứng lại được. Anh kinh ngạc nhìn cậu, hỏi:

-Trọng, những điều bồ nói... là thật?

-Vâng, hoàn toàn là sự thật. Bồ đang thấy sợ...

Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị anh chen ngang:

-Không phải!

Anh hơi lớn tiếng khiến cậu giật mình, đôi mắt mở to. Anh nhìn cậu áy náy, lại hỏi:

-Bồ có chắc rằng hiểu rõ những gì mình vừa nói hay không?

-Vâng, em rất rõ.

Nhìn gương mặt kiên quyết của cậu, lòng anh đột ngột vang lên một tiếng.

-Trọng này, thật sự... anh không xem bồ như một đứa em trai đâu.- gương mặt ngơ ngác của cậu làm anh bật cười -Anh chăm sóc em, bảo vệ em khác hẳn mọi người. Vì em là người mà bấy lâu nay anh yêu thương. Nhưng anh sợ nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống cũng như tương lai của em.

-Bồ, em không sợ. Chỉ cần được yêu bồ, em không sợ bất cứ thứ gì cả.

Bùi Tiến Dũng ôm chầm lấy Trần Đình Trọng, thì ra người anh yêu thương, bảo vệ bấy lâu nay đã trưởng thành rồi, còn mạnh mẽ hơn cả anh.

End
#hy
#only4Pig

Link wp Blog:  https://www.wattpad.com/user/only4pig

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com