TruyenHHH.com

Doan Van Chu On 2 Son Ha Lenh

Chu Tử Thư rất nhiều lần tự hỏi rốt cuộc tiểu sư đệ Ôn Khách Hành của mình là yêu nghiệt phương nào. Rõ ràng đôi mắt y ngây ngô trong sáng đến thế, y được hắn và sư phụ bao bọc cực kì kĩ lưỡng, vốn phải hồn nhiên như Cửu Tiêu mới đúng. Vậy mà không biết là vô tình hay cố ý, y luôn có thể khiến Chu Tử Thư phát điên lên.

Chu Tử Thư không phải người dễ bị kích động. Ngay từ hồi nhỏ hắn đã có sự bình tĩnh hiếm thấy ở một đứa trẻ, không khác gì một ông cụ non, là "tiểu Chu thánh nhân" mà sư phụ Tần Hoài Chương hết lòng dạy dỗ và tự hào. Khi Tần Hoài Chương bắt đầu nhận thêm đệ tử mới, tinh thần trách nhiệm của hắn lại càng dâng cao, luôn trong trạng thái thấy nguy không hoảng, có thể từ tốn tìm ra biện pháp để giải quyết vấn đề, cùng sư phụ phát triển Tứ Quý sơn trang.

Thế nhưng chỉ bằng một vài hành động nhỏ, Ôn Khách Hành hoàn toàn có thể khiến hắn rối loạn.

Kiểu như, nghiêng đầu ngước lên nhìn hắn mỉm cười.

Hay bám lấy cánh tay hắn rồi dụi đầu vào vai hắn, ngọt ngào thì thầm hai tiếng sư huynh đầy nũng nịu.

Hoặc là như bây giờ, quần áo xộc xệch dang hai tay đòi hắn đỡ dậy.

Chu Tử Thư cố tỏ ra bình tĩnh, trách móc nhắc nhở, "Đệ đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn không mau lên sẽ muộn công khóa đấy!"

Nói xong rồi hắn mới thấy hối hận, vì hắn biết một khi Ôn Khách Hành không được như ý, y nhất định sẽ bĩu môi, cụp mắt xuống hờn dỗi, là dáng vẻ đáng yêu khiến người khác không nhịn được muốn đến gần dỗ dành y. Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, Ôn Khách Hành hứ một tiếng rõ to rồi nằm vật ra giường, cặp chân trần trắng nõn cứ thế mà lộ rõ trước mắt Chu Tử Thư. Đôi mắt y còn hơi mờ sương do chưa tỉnh ngủ, muốn bao nhiêu mong manh có bấy nhiêu.

Chu Tử Thư thở dài, nuốt xuống ngọn lửa đang bùng cháy nơi cổ họng, lại gần kéo y ngồi dậy. Mỹ nhân như không xương dựa vào lòng hắn, cười khúc khích mà nói, đệ biết huynh thương đệ nhất mà.

Thầm mắng y là hồ li tinh chuyển thế, Chu Tử Thư vẫn ngoan ngoãn giúp y rửa mặt thay y phục, cẩn thận chải tóc sợ y bị chiếc lược giật đau. Chờ tới khi y sẵn sàng ra khỏi cửa rồi thì hắn lại vòng về viện của mình tự đổ mấy thùng nước lạnh lên đầu cho tỉnh táo. Cuối cùng hắn lại là người đến muộn, chọc cho mấy tiểu đệ tử trố mắt nhìn, còn Tất thúc ở góc kia thì cười sảng khoái chẳng thèm giữ thể diện cho hắn.

Thủ phạm của mọi chuyện đang điềm nhiên đứng bên cạnh sư phụ, bờ môi hồng xinh xắn nở nụ cười như có như không. Chu Tử Thư biết, thằng nhóc này không hề ngây thơ trong sáng gì, rõ ràng là một kẻ xấu xa biết lợi dụng điểm yếu của hắn!

Tuy nhiên cũng giống như Chu Tử Thư có biệt danh "tiểu Chu thánh nhân", Ôn Khách Hành cũng có biệt danh "tiểu y tiên" gắn chặt với hình tượng từ bé. Là con của vợ chồng Thánh thủ, y tinh thông y lí, hết lòng giúp đỡ mọi người lại có vẻ ngoài sạch sẽ không nhiễm bụi trần, trong mắt người khác y luôn là đóa hoa nơi cao quý, tinh khiết bất khả xâm phạm. Giống như không ai tin rằng Chu Tử Thư sẽ ấp ủ những dục vọng đen tối với tiểu sư đệ bên mình từ bé, cũng sẽ chẳng ai tin Ôn Khách Hành là một tiểu yêu tinh thích câu dẫn sư huynh của mình.

Thế nên đương nhiên hắn không thể chia sẻ nỗi khổ khó nói này với bất kì ai. Dù rằng hắn không phải kẻ tốt lành gì, hắn vẫn có đạo nghĩa phải giữ gìn, hơn nữa tình yêu hắn dành cho nhị sư đệ của mình quá lớn, hắn không muốn y phải chịu bất kì tổn thương nào.

"Huynh không cần phải nghĩ quá nhiều như vậy." – Yêu nghiệt nọ đang được hắn cõng trên lưng, thì thầm dụ hoặc giống hệt quỷ dữ mời gọi hắn sa vào đầm lầy tội ác. "Chỉ cần ta thuộc về huynh, huynh cũng trở thành của ta, ta sẽ không làm khó huynh nữa."

Chu Tử Thư cố dằn xuống không nói ra hai từ đồng ý, đỡ y ngồi xuống giường. Hắn quỳ xuống xem xét hai chân của y, đánh trống lảng hỏi, "Còn đau không? Đệ cứ chiều Cửu Tiêu quá, nó nghịch dại thì để nó ngã cho tỉnh, đỡ thay nó làm gì?"

Ôn Khách Hành hừ lạnh, đưa chân đặt lên hạ bộ của Chu Tử Thư, những ngón chân không yên phận bắt đầu càn quấy khiến Chu Tử Thư rên lên một tiếng.

"Huynh thừa biết ta kiếm cớ ăn vạ huynh, vậy mà huynh vẫn chịu cõng ta về. Huynh luôn biết ta vô lý gây sự nhưng không hề trách ta mà hết mực bao dung. Ánh mắt huynh nhìn ta cũng không đơn thuần là của một sư huynh dành cho sư đệ. Chu Tử Thư, hôm nay huynh phải cho ta một câu trả lời rõ ràng!"

Chu Tử Thư nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của người kia muốn kéo ra nhưng lại sợ giằng co khiến y bị thương, liền dùng hai tay xoa bóp nhẹ nhàng mong vuốt xuôi cơn giận của y. "Diễn Nhi, đệ từ nhỏ đến lớn đều chỉ ở bên ta, chưa từng thấy thế giới rộng lớn ngoài kia. Ta không muốn sau này đệ phải hối hận."

Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Ôn Khách Hành, "Hóa ra là vì huynh không hề tin vào tình yêu của ta."

"Không phải thế..."

"Sư huynh, đệ hiểu rồi. Như ý nguyện của huynh, cũng là để thành toàn cho bản thân, đệ sẽ nhận nhiệm vụ tới kinh thành lần này."

Tứ Quý sơn trang trước nay là nơi chứa đựng nhiều thông tin nhất của cả giang hồ lẫn triều đình, để có được lượng thông tin khổng lồ đó là nhờ vào đệ tử thuộc hạ rải khắp đất nước nằm vùng và báo cáo hàng năm. Khu vực kinh thành phức tạp, Tân đế mới kế vị lại đa nghi, sau vài đợt tàn sát diện rộng đã khiến nhân lực của sơn trang bị tổn thương không ít, buộc phải bồi dưỡng người mới. Để tránh dòng thông tin bị cắt đứt, Tần Hoài Chương đã đang chọn người đến đó thay thế cho Triệu thúc trong vòng hai năm để thúc ấy trở về huấn luyện nhóm nằm vùng khác.

"Không được!" – Chu Tử Thư nhất mực phản đối, "Sư phụ, Diễn Nhi trước nay chưa từng rời khỏi Giang Nam, đệ ấy không thể đến kinh thành!"

Tần Hoài Chương im lặng uống trà một lúc rồi mới nói, "Là cơ hội tốt để nó rèn luyện, hơn nữa Tất thúc của con cũng đi cùng, sẽ không có vấn đề gì."

"Sư phụ, người yên tâm nổi sao?!"

"Nhưng ta tin tưởng Diễn Nhi." – Tần Hoài Chương liếc nhìn Chu Tử Thư đầy thâm ý, hai chữ tin tưởng như cứa một nhát dao vào tim Chu Tử Thư. "Trong cả sơn trang này, ngoại trừ con thì nó là đủ năng lực nhất. Hai đứa tách nhau ra một thời gian, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai."

Đây không phải là điều hắn mong muốn ư? Để Ôn Khách Hành bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia, tiếp xúc với nhiều người, để y hiểu rõ tình yêu, hiểu rõ sự lựa chọn của mình. Hắn là người đưa ra đề nghị, cuối cùng lại chính hắn do dự không muốn buông tay. Một câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, lỡ như, lỡ như Ôn Khách Hành nhận ra mình không thực sự yêu hắn rồi đem lòng thương người khác, lúc đó hắn phải làm sao?

Và rồi giống như một bậc đại trượng phu trong truyền thuyết, Chu Tử Thư đã quyết định... âm thầm theo sau Ôn Khách Hành và Tất Trường Phong đến kinh thành.

Trái với sự lo lắng của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành làm mọi việc rất tốt, quá tốt là đằng khác, chỉ chưa đầy 3 tháng mà thân phận giả của y đã có bằng hữu khắp kinh thành, thậm chí còn có vài "tri kỉ" vừa gặp đã tưởng quen từ lâu. Lúc này Chu Tử Thư mới nhận ra tiểu sư đệ mình luôn che chở sau lưng đã trưởng thành lắm rồi, chẳng qua y nguyện ý làm một đứa trẻ dưới đôi cánh của hắn mà thôi.

"Huynh thật cứng đầu, rõ ràng khó chịu đến thế mà vẫn chẳng chịu nhận thua?" – Giọng nói luôn làm phiền hắn trong mơ vang lên bên tai, hắn tưởng rằng bản thân chưa gì đã say sau mấy vò rượu liền bực bội nốc thêm mấy ngụm nữa. Có lẽ vì men say nên khuôn mặt hắn luôn nhớ thương đã hiện ra, nhàn nhã ngồi xuống đối diện hắn mà tươi cười.

"Đệ làm tốt như vậy, kẻ làm sư huynh như ta phải vui vẻ mới đúng, khó chịu gì chứ? Chẳng qua..."

"Chẳng qua?"

"Ta thấy khinh bỉ bản thân, biết rõ mọi việc mình làm là lựa chọn đúng đắn nhưng lại không cam tâm."

Ôn Khách Hành bật cười, chiếc quạt trắng trong tay đóng lại bị ném qua một bên, bàn rượu cũng chẳng ngăn cản được y tiến vào trong lòng hắn. Y mân mê bờ môi ướt át đầy rượu của hắn, cái hông dẻo dai bắt đầu đung đưa tạo ra sự cọ xát đầy ẩn ý giữa thân dưới của cả hai. Y hôn lên chóp mũi của hắn đầy dụ dỗ, "Rượu này đã bị ta bỏ xuân dược, trong phòng đốt hợp hoan tán, sư huynh, coi như vì ta có ý đồ xấu nên huynh mới bị trúng chiêu, huynh vốn say rượu nên bị ta lừa thôi. Đừng kiềm chế nữa, biến ta thành của huynh đi."

Loảng xoảng.

Chén đĩa rơi vỡ đầy đất, dọn đường để Chu Tử Thư đè tiểu sư đệ của mình lên đó, ra sức quấn lấy như muốn cả hai hòa vào làm một. Không khí trong phòng chợt trở nên ái muội đến cực điểm, tình cảm cũng như dục vọng bị kìm nén đều như được thả xích mà nhảy loạn, dây dưa gắn kết không thể dừng.

"Từng này xuân dược, không là gì." – Chu Tử Thư khó khăn lắm mới rời được cảm giác ngọt ngào nơi đầu lưỡi, tháo bỏ y phục vướng víu của cả hai, khàn giọng thì thầm, "Nhờ có đệ thử thách ta mỗi ngày, cơ thể ta đã gần như miễn nhiễm với thứ đó, một chum nước lạnh là giải quyết hết. Diễn Nhi, sư huynh của đệ đang rất tỉnh táo mà chiếm đoạt đệ, hãy nhớ lấy."

Từ trên bàn đến bên bệ cửa sổ, lên giường rồi vào trong thùng tắm, không nơi nào không có vết tích hoan ái của hai người. Chu Tử Thư thương cho cơ thể mới lần đầu không chịu nổi giày vò của Ôn Khách Hành mà tha cho y khi y ngất xỉu, ôm y lên chiếc giường đã được thay giặt sạch sẽ. Chỉ là tên nhóc không biết sống chết này vẫn luôn giỏi kích thích hắn, vừa mở mắt đã mỉm cười đầy câu dẫn, "Ta không cao thượng được như huynh, ta mà là huynh thì sẽ nhốt người mình yêu lại để người đó mãi mãi thuộc về mình, không thể tiếp xúc với ai, chỉ biết đến mỗi mình ta thôi."

Yêu nghiệt, yêu nghiệt.

Là tiểu sư đệ yêu nghiệt của riêng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com