TruyenHHH.com

Doan Van Chu On 2 Son Ha Lenh

Chu Tử Thư và Chu Nhứ thừa biết kế mẫu đang ủ mưu hãm hại hai huynh đệ họ. Suy cho cùng đệ đệ do kế mẫu thân sinh quá vô dụng, một người mẹ thiển cận như bà ta đương nhiên chỉ nghĩ tới việc chiếm đoạt gia sản của Chu gia cho con trai quý báu, và hai kẻ ngáng đường như bọn họ phải bị đạp đổ.

Thế nhưng cặp sinh đôi Chu Tử Thư cùng Chu Nhứ là con của nguyên phối, cả hai đều đã lên triều làm quan, một văn một võ có công trạng đàng hoàng, so với tam công tử Chu gia phế vật thì đúng là một trời một vực. Chu phụ vì gia thế mới bám vào hôn ước với gia đình của Chu mẫu, không thích Chu mẫu nên càng không ưa huynh đệ bọn họ, cho rằng "song sinh tử" là điềm xấu. Ngay khi Chu mẫu qua đời đã tái giá với "chân ái" xuất thân thấp của mình, có được con trai thì cử huynh đệ Chu Tử Thư và Chu Nhứ ra biên cương, lấy lí do rèn luyện nhưng thực chất với tình hình chiến tranh khốc liệt hồi đó thì chính là muốn đẩy hai nhi tử mới mười ba tuổi của mình vào chỗ chết.

Trái với mong đợi của Chu phụ cùng kế mẫu, hai huynh đệ không những bình an mà còn mang theo chiến tích trở lại sau mười năm, đương nhiên không đời nào để những kẻ xấu xa ác độc mang danh phụ mẫu kia được thoải mái. Kế mẫu bị bọn họ chèn ép sợ hãi không yên, ngấm ngầm nghĩ cách thay đổi cục diện. Một người chỉ lo ăn ngon mặc đẹp ở hậu trạch thì sao có thể nghĩ ra cái gì hay ho, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mỹ nhân kế. Bà ta nạp một tiểu thiếp trên danh nghĩa cho Chu phụ, sau đó định sẽ hạ thuốc hai huynh đệ Chu Tử Thư cùng Chu Nhứ, để bọn họ mang danh bất hiếu dâm loạn với thiếp của cha mình.

Vốn còn muốn chơi đùa với bà ta một thời gian nữa nhưng nhìn mặt vị tiểu thiếp mà bà ta tìm về, hai huynh đệ gần như phát điên ngay tại chỗ.

"Dặn đệ ngoan ngoãn chờ ở sơn trang, vậy mà đệ dám chạy tới đây, còn định làm tiểu nương của chúng ta cơ à?"

Vị di nương mới của Chu gia một thân trắng nõn trên giường lớn bị kẹp ở giữa để hai thiếu gia trên dưới thi nhau đâm vào lỗ nhỏ dâm đãng giữa mông, chơi đến cái mông ướt dầm dề toàn nước, vành lỗ sưng húp đỏ mọng phun ra nuốt vào hai cây gậy thịt đỏ tía. Cửa mình bị đầu khấc đè nặng phun ra dịch nóng, Ôn Khách Hành lại lần nữa bị đẩy lên cao trào, trong tiếng ù tai lại loáng thoáng nghe thấy tiếng sung sướng thở dốc của hai nam nhân đang giày vò mình, cơ thể run rẩy kịch liệt, mở to đôi môi đỏ khóc không thành tiếng.

"A— Ahhh!!! Không phải, ta— ưmm...!!!"

Mọi âm thanh còn lại đã bị nuốt trọn, không khí bị cướp đoạt khiến Ôn Khách Hành tưởng như sẽ ngất xỉu trước khi được buông tha. Chất lỏng đặc sệt thi nhau lấp đầy bên trong y, trong chốc lát cả phòng tràn ngập tiếng thở hổn hển. Cơn kích tình qua đi, Ôn Khách Hành mới nhớ ra nơi này không phải chỉ có mỗi ba người họ. Y xấu hổ quấn chăn chui vào góc giường, ấm ức nức nở.

"Mới thế này thôi đã không chịu được? A Hành, trừng phạt mới chỉ bắt đầu thôi." – Chu Nhứ đơn giản là chỉnh lại y phục xộc xệch, huynh đệ bọn họ chỉ lột sạch Ôn Khách Hành chứ bản thân gần như giữ nguyên trạng.

"Mưu kế cũng không tệ, định dùng một nam thiếp để hủy hoại danh tiếng của chúng ta, tiện dọn đường cho con trai bà." – Chu Tử Thư lạnh lùng cười, nhìn thẳng vào nữ nhân đang bị trói nằm trên sàn nhà. "Nếu bà không chọn trúng đệ ấy thì chúng ta còn bỏ chút công sức mà thuận theo vở kịch này, đáng tiếc..."

"Đệ ấy là nương tử của chúng ta, dù chỉ là trên danh nghĩa cũng đừng hòng thuộc về người khác!"

Khuôn mặt của kế mẫu đã xám ngoét như tro tàn từ lâu, nghe vậy càng thêm tuyệt vọng. Bà ta biết mạng mình khó giữ, hai huynh đệ kia chắc chắn không để bà chết tử tế, thế nhưng miệng đã bị quấn khăn, có muốn tự tử cũng không nổi, từ nãy đến giờ chỉ biết trơ mắt nhìn bọn họ dùng bà ta làm thứ kích thích tình thú trên giường.

"Sao lại làm vẻ mặt ấy? Không phải bà thích mấy trò này lắm sao?" – Chu Nhứ tặc lưỡi xuýt xoa, "Vốn kẻ nào nhìn thấy thân thể đệ ấy đều phải chết ngay lập tức, nể tình mẫu tử thắm thiết chúng ta mới để bà còn thở đến bây giờ, nên biết ơn chút đi."

"Món quà này cũng thực quý giá, không thể đáp lễ sơ sài được. Ngày mai để mọi người đều biết, Chu lão gia chết trên người kế thất khi đang mây mưa thì thế nào?"

Kế mẫu hoảng hốt giãy giụa nhưng lực bất tòng tâm, bị người kéo đi mà không thể kêu một tiếng. Căn phòng lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng, lúc này hai huynh đệ Chu Tử Thư và Chu Nhứ mới nhẹ nhàng cởi bỏ y phục, nhìn người đang co rõ trên giường bằng ánh mắt đầy dục vọng. Thấy Chu Nhứ vuốt ve bình rượu đặt trên bàn, Ôn Khách Hành vội vàng ngăn cản:

"Ta vô tình nghe thấy kế hoạch của bà ta nên mới tìm cách để bà ta chọn mình. Tình thế cấp bách chứ không phải ta muốn trái lời các huynh mà!"

"Vậy là, đệ lại một lần nữa vì chúng ta mà không quản đến an nguy của bản thân?"

Giữa chừng nếu kế mẫu đổi ý hoặc nghi ngờ, thế nào cũng sẽ giết người diệt khẩu, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hai huynh đệ sợ hãi, và càng thêm tức giận. Ở biên cương suốt mười năm chịu bao đắng cay, cũng chỉ có tiểu tử mồ côi này ở bên chia ngọt sẻ bùi, y là tâm can cũng là linh hồn của bọn hắn, sao nỡ để y bước vào cục diện nguy hiểm đó? Từ sau lần bị thương nặng vì tự lấy mình làm mồi nhử đánh lạc hướng cho đội quân của hai huynh đệ chiến thắng, Ôn Khách Hành đã phải thề thốt rằng sẽ không bao giờ mạo hiểm nữa, ấy vậy mà cuối cùng vẫn nuốt lời.

Tiểu nương tử ương bướng này, không thể không dạy dỗ.

Chu Nhứ bất chấp lời cầu xin của Ôn Khách Hành, nốc nửa bình rượu đã được kế mẫu tẩm thuốc kia. Nửa còn lại đương nhiên là vào bụng Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành hoảng hốt theo bản năng ném chăn về phía hai người rồi vùng chạy ra cửa, đáng tiếc hai chân mềm nhũn không thể nhanh nhẹn như mọi khi, bị Chu Tử Thư kéo lại ấn sấp lên bàn. Hậu huyệt vẫn như trái cây mọng nước hé mở, nghênh đón côn thịt thô to tàn nhẫn xỏ xuyên. Ôn Khách Hành rên rỉ cào lên mặt bàn, một bên má nóng bừng do bị cọ xát liên tục.

"Hức... đừng mà— ah... ư..."

"Diễn nhi nói không muốn mà vẫn cắn chặt như vậy." – Chu Tử Thư thở dốc cắn tai y đầy ái muội. "Khóc to lên, không chừng Tử Thư ca ca không chịu nổi mà bắn sớm cho đệ ăn no."

Chu Nhứ ở một bên vừa nhìn Ôn Khách Hành thèm thuồng vừa tự vuốt ve dương vật cương cứng của mình, "Thứ thuốc này vẫn còn nhẹ lắm, không thể bằng A Hành nhiều lần dụ dỗ chúng ta được. Chờ đệ trưởng thành thật khó khăn, mà đệ trưởng thành rồi cũng lại không nỡ quá càn quấy."

"Chi bằng hôm nay để đệ biết, rốt cuộc chúng ta đã tích lũy bao nhiêu thứ vì đệ nhé?"

Bọn họ cũng không phải chưa từng làm, chỉ là Chu Tử Thư cùng Chu Nhứ quá thương tiếc ái nhân, nâng niu người trong lòng bàn tay, nào có thô bạo lại đòi hỏi vô độ như hiện tại. Ôn Khách Hành cuối cùng cũng trải nghiệm bản chất thật bị giấu kín của hai huynh đệ, khóc tới khàn giọng. Mà tiếng khóc của y, không nghi ngờ gì chính là thứ mị dược hảo hạng kích thích hai huynh đệ Chu gia, khiến họ càng hưng phấn mà cắn nuốt y đầy hung bạo.

Không chỉ giày vò thể xác, hai huynh đệ còn tra tấn tinh thần y bằng những dâm ngôn uế ngữ và âm thanh xấu hổ họ ép y thốt ra. Nào là gọi "tiểu nương", "sinh hài tử", rồi thì "cho uống sữa", "hài tử sinh ra sẽ gọi cha hay huynh"... Ôn Khách Hành ngất xỉu tới hai lần trước khi bị nhét vào bồn tắm để lau rửa, đáng thương khóc nấc lên bám vào thành bồn tắm để cơ thể bị xóc nảy kịch liệt.

"Nói thật đi tiểu nương, của chúng ta hay phụ thân lớn hơn? Ai chơi người sướng hơn?"

"Kh—Không biế— Á!!! Ôi... tha cho ta... A Nhứ... Tử Thư ca ca..."

"Không biết thì để chúng ta giúp tiểu nương thử hàng tiếp."

"Các ngươi—!!! Ư... ah... không ai lớn bằng bọn huynh..."

"Vậy thì không thể phụ lòng tiểu nương, để con trai hầu hạ giúp tiểu nương thoải mái."

"!!!"

Ôn Khách Hành nào có sức lực phản kháng, lần nữa bị ôm lên giường để người chà đạp, hai mắt đỏ hoe cùng bờ môi sưng lên mở ra gào thét không thành tiếng. Chu Tử Thư nhìn dáng vẻ dục túng quá độ của y mà cổ họng khát khô, chuyển động không ngừng cướp đoạt từng tấc da thịt trong tầm tay. Chu Nhứ cũng không dễ dàng kiềm chế ham muốn phóng xuất, vuốt ve cơ thể mềm mại và cái eo dẻo dai của người trong lòng, cảm giác thỏa mãn sướng muốn chết. Trong đầu hai huynh đệ dần hình thành một ý nghĩ, đó là xây dựng một chiếc lồng thật hoa lệ rồi ngày ngày nhốt tiểu nương tử quyến rũ của mình ở trong đó, để y lúc nào cũng trần trụi mà dang hai chân chờ họ tới yêu thương.

Khung cảnh kiều diễm ấy, thật hấp dẫn làm sao...  

Họ nhất định sẽ biến nó thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com