TruyenHHH.com

Doan Van Chu On 2 Son Ha Lenh

Nếu không nhờ có mảnh vải bịt miệng thì Ôn Khách Hành chắc chắn đã cắn nát môi mình để ngăn tiếng hét lớn rồi. Sáo ngọc thô to vừa cứng vừa lạnh đâm vào huyệt động vốn không dành cho việc giao hợp là cảm giác tra tấn đến nhường nào chứ? Y chỉ có thể ủy khuất rên rỉ co người lại mong giảm bớt được sự đau đớn, chính là cổ chân đã bị người nắm lấy kéo về, cây sáo theo đà cũng thúc sâu hơn làm y run rẩy nức nở. Hai tay y đã bị trói lại phía sau, y chỉ có thể ngửa cổ cố hít lấy phần không khí đang bị cướp đoạt. Da thịt trơn bóng lộ ra như mời gọi kẻ đang quan sát y, hắn không ngần ngại cúi xuống gặm cắn những gì đang được dâng cho mình.

Cái lưỡi ướt át từ tốn trườn xuống khắp cơ thể như con rắn độc đang tìm vị trí cắm răng nanh khiến Ôn Khách Hành bất giác sợ hãi, cả tinh thần và thể xác đều rơi vào trạng thái hoảng hốt, cứ thế này thì không biết y có phát điên luôn hay không. Y muốn mở miệng cầu xin nhưng lời thốt ra chỉ là vài tiếng ưm a vô nghĩa, lẩy bẩy trong vòng tay như gọng kìm của hắn.

Sáo ngọc lạnh lẽo lại tiến sâu hơn. Đúng lúc nó chạm được vào điểm mẫn cảm bên trong thì bàn tay thô ráp do dùng kiếm lâu năm của Chu Tử Thư nắm lấy nam căn của y mà tuốt lộng, đẩy y lên đỉnh cao trào một cách tàn bạo nhất. Tầm nhìn của y trắng xóa, tâm trí như bị lột sạch không còn một mảnh, lệ nóng chảy dài trên má khi khoái cảm điên cuồng chiếm cứ.

Chu Tử Thư cuốn lọn tóc đen dài của y quanh ngón tay rồi đưa lên môi mình hôn một cái, từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi y. Hắn nhìn khuôn mặt mê man đắm chìm trong dục vọng của y liền thỏa mãn cực kì, côn thịt của chính mình cứng đến phát đau nhưng cũng chưa vội đi vào huyệt động tiêu hồn kia. Hắn còn muốn trừng phạt y nhiều hơn nữa.

"Điện hạ không phải vẫn luôn giấu giếm tài năng của mình sao? Hôm nay bộc lộ là vì muốn gây chú ý với những cô tiểu thư đó? Là ai đã lọt vào mắt xanh của hoàng thái đệ điện hạ vậy?"

Đương kim hoàng đế Ôn Diễn ốm yếu bệnh tật lại không có con nối dõi, chỉ có thể phong em trai duy nhất của mình làm trữ quân, cũng chính là hoàng thái đệ Ôn Khách Hành. Chuyện triều chính đều là Nhiếp chính vương Chu Tử Thư giúp sức, từ tốn dẫn dắt Ôn Khách Hành trở thành người kế vị xứng đáng.

Ai cũng nói Chu Tử Thư là một trung thần hiếm có, vực dậy triều đại sắp sụp đổ của tiên đế, còn ra sức phò tá hai vị hoàng tử non nớt. Để bày tỏ lòng trung thành của mình, hắn còn tuyên bố sẽ không kết hôn sinh con, như vậy những kẻ ngấm ngầm muốn hắn tiếm quyền sẽ không có cơ hội. Người như thế có ai không ngưỡng mộ chứ? Và từ dân chúng đến triều thần đều hết lòng ủng hộ hắn, coi hắn như một vị anh hùng vì dân vì nước, hi sinh lợi ích bản thân để dân chúng không phải khổ sở do nội chiến cũng như các thế lực bên ngoài nhăm nhe đất nước.

Nhưng Ôn Khách Hành biết người này không thực sự cao cả như vậy. Mọi chuyện hắn làm đều là vì ca ca Ôn diễn của y.

Hắn ra sức bồi dưỡng y là để ca ca y không phải lo nghĩ đến việc chính sự nữa, chờ y kế vị sẽ đưa ca ca cao chạy xa bay, sống một đời bình an hỉ nhạc.

Không phải Ôn Khách Hành đoán mò, y có thể chắc chắn từ lâu vì Chu Tử Thư luôn dịu dàng và săn sóc ca ca của y, thêm bức thư mà y vô tình thấy của ca ca viết cho Chu lang, kể về dự định tương lai của hai người họ thì càng không nghi ngờ gì nữa. Vì vậy y cố gắng học tập để ca ca và Chu Tử Thư có thể yên tâm về mình.

Y rèn giũa bản thân cho xứng đáng với ngai vàng một là vì lo cho ca ca, hai là... vì chút tâm tư giấu kín dành cho Chu Tử Thư. Tình cảm bí mật này, y sẽ mang xuống mồ.

Đêm nay các quan viên đều mang theo gia quyến vào dự tiệc, mục đích chính là muốn gả con gái cho hoàng thái đệ điện hạ, mong con gái có thể làm hoàng hậu tương lai hoặc chí ít là một trong những phi tử đầu tiên, củng cố quyền lực cho gia tộc. Họ ra sức phô trương tài năng mong có được sự chú ý của Ôn Khách Hành. Đại tiểu thư của thừa tướng là tự tin nhất, còn đề nghị muốn mượn tiếng sáo của y để dâng một điệu múa.

Nếu là bình thường thì Ôn Khách Hành sẽ từ chối, cả Chu Tử Thư và Ôn Diễn đều chưa muốn y thực sự bộc lộ bản thân, tránh việc y phải vướng vào vũng bùn này quá sớm. Nhưng y nhìn sức khỏe của ca ca ngày một yếu, Chu Tử Thư bù đầu vì quốc sự thì không ngồi yên được nữa, đề ra vài câu thơ trước khi cất tiếng sáo bồi đại tiểu thư khúc nhạc chấn động tâm can, thu hút toàn bộ ánh nhìn của bữa tiệc.

"Thiên kim của thừa tướng tính tình phóng khoáng lại là viên ngọc quý trong tay ông ta, nếu lòng nàng ta hướng về bệ hạ thì chúng ta sẽ có được sự trung thành của thừa tướng." – Dây vải bịt miệng được cởi ra, Ôn Khách Hành thở hổn hển đáp lời.

Liên hôn với thừa tướng là một cách củng cố quyền lực tốt nhất, Ôn Khách Hành thầm nghĩ có lẽ sẽ bị khiển trách một chút vì tự ý chủ trương thôi, còn con đường mà y đã chọn là sáng suốt rồi.

Ấy vậy mà không hiểu sao Chu Tử Thư lại đặc biệt tức giận. Y thấy rõ trên trán hắn nổi gân xanh, đôi mắt sâu thẳm của hắn thể hiện sự phẫn nộ quá lộ liễu so với tính cách điềm đạm của hắn.

"AAAAA—!!!!!"

Cây sáo ngọc đang chôn bên trong đột nhiên bị rút ra, sự ma sát mạnh bạo này khiến cơ thể đang mẫn cảm của Ôn Khách Hành khó lòng chịu nổi, gần như là gào khóc dưới sự chế trụ của Chu Tử Thư.

"Điện hạ cố tình khiêu khích ta sao? Dám nói đến chuyện thân mật với kẻ khác trước mặt ta?"

Ôn Khách Hành nghiến răng đá bay suy nghĩ hắn đang ghen tuông vì thích mình ra khỏi đầu. Y không dám mơ mộng hão huyền, hắn chỉ là không chịu nổi người có khuôn mặt chín phần tương tự ái nhân của hắn gần gũi người khác ngoài hắn mà thôi. Thể chất ca ca yếu ớt, hắn không nỡ nên mới dùng mình làm thế thân để phát tiết. Từ hai năm trước khi hắn lần đầu lôi y lên giường, y đã biết điều đó nên không từ chối. Suy cho cùng đây là một cách để bảo vệ ca ca, cũng là cách thành toàn cho tâm tư bí mật kia của y, y chỉ cần bỏ qua sự đau đớn nơi trái tim mình là được.

"Có gì mà không dám?" – Tuy không hi vọng nhưng cứ nghĩ đến chuyện tâm của hắn đặt ở trên người khác không phải mình, y cũng chẳng ngăn nổi sự ghen tị nhỏ nhen bùng lên, "Ta còn phải sớm nạp thêm nhiều thiếp thất nữa để sinh một đàn con, giúp hoàng gia khai chi tán diệp nữa kìa!"

Cây sáo ngọc trong tay Chu Tử Thư chợt gãy làm đôi, âm thanh va chạm của những mảnh vỡ với mặt đất rất chói tai, nó khiến Ôn Khách Hành cảm nhận được thứ vừa rồi hắn muốn bóp nát chính là mình, và hắn có thể dễ dàng làm điều đó. Y theo bản năng co rụt lại vào góc giường, lo sợ hành động tiếp theo của hắn. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng người ồn ã bước đến.

"Cung nghênh bệ hạ!"

"Sao đã tắt đèn rồi? Hôm nay đệ ấy nghỉ sớm vậy à?"

"Vâng thưa bệ hạ, điện hạ có chút mệt sau buổi tiệc vừa rồi." – Lão thái giám đã quá quen với việc che giấu này, đáp lời không chút nao núng.

"Nhưng hình như vừa rồi có tiếng động lớn ở trong phòng, để trẫm vào xem."

Ôn Diễn đang định đẩy cửa vào thì bên trong đã có tiếng yếu ớt vọng ra, "Hoàng... hoàng huynh... đệ, ah, đệ cần ngủ... mai... ư... mai gặp..."

"A Hành, đệ sao vậy? Có phải khó thở không?"

Ôn Khách Hành khổ sở cắn lên cánh tay đang chống cửa của mình, y bị Chu Tử Thư kéo khỏi giường rồi đè lên cánh cửa mà đâm vào không thương tiếc, giờ chỉ còn cách ca ca và một đám người ngoài kia một chút, nếu để lọt ra tiếng rên rỉ dâm đãng này, họ sẽ thấy hết...

Trả lời hoàng huynh của điện hạ đi chứ, tên khốn Chu Tử Thư còn cắn tai y thì thầm khiêu khích, tay hắn vừa xoa nắn đầu nhũ sưng vù, vừa bóp lấy cái eo bầm tím mà ra sức cắm côn thịt dữ tợn của mình vào sâu bên trong. Ôn Khách Hành bị hoảng sợ do tình cảnh lén lút này mà không kiềm chế được phản ứng cơ thể, hậu huyệt co bóp hầu hạ hắn sung sướng đến dục tiên dục tử.

Cứ nói với bệ hạ rằng ngài đang bận dang chân cầu ta thao, hắn nhắm mắt thở dốc, nói với đám người ngoài kia rằng ngài thuộc về ta, cả đời này chỉ có thể ở dưới thân ta thừa hoan mà thôi.

Kích thích tột độ như vậy không khác gì muốn mạng của y, y nghe Ôn Diễn bên ngoài lại gọi tên mình thì càng quẫn bách, cùng lúc đó đầu khấc bị Chu Tử Thư bấm mạnh đến bắn ra, run rẩy đứng không vững phải bám lấy hắn hít thở không thông.

Thái giám lanh lẹ bẩm, "Có lẽ điện hạ đã ngủ quên mất rồi."

Ôn Diễn vẫn thấy không yên lòng, định mở cửa vào thì một hắc y nhân từ bóng tối xuất hiện quỳ xuống bên cạnh y cất giọng trầm thấp nói, "Điện hạ xác thực đã ngủ. Ban đêm trời lạnh, bệ hạ nên quay về nghỉ sớm thì hơn."

"A Nhứ đã nói vậy thì trẫm an tâm rồi. Đi thôi."

Bên ngoài rốt cuộc cũng tĩnh lặng, tảng đá trong lòng Ôn Khách Hành cuối cùng cũng buông xuống, y giận dữ đẩy Chu Tử Thư ra quát, "Ngươi điên rồi sao?! Lỡ hoàng huynh mà biết được—"

"Thì thế nào? Ta thấy tốt nhất nên để bệ hạ biết, để bệ hạ bớt cái suy nghĩ buông bỏ trách nhiệm rồi đẩy hết cho điện hạ đi."

"Ngươi, ngươi...! Ngươi có biết mình đang nói cái gì không hả?!" – Tên tra nam này là muốn công khai giữ cả ca ca và y sao?! Khốn khiếp! Là do y dung túng cho nên hắn mới cả gan một chân đạp hai thuyền như thế!

Ôn Khách Hành lết cơ thể rã rời của mình tới chỗ thanh kiếm treo trên tường, rút ra kề cổ Chu Tử Thư, "Ngày mai ta sẽ đề thân với thừa tướng, chúng ta không cần liên quan đến nhau nữa. Ngươi mau biến đi!"

Kiếm thuật của Ôn Khách Hành là do chính Chu Tử Thư chỉ dạy, y đang trong trạng thái yếu nhược thì sao có thể thắng nổi hắn, chưa đầy một chiêu đã bị tước kiếm, cả người ngã xuống đất. Quanh thân hắn tỏa đầy sát khí nguy hiểm, hắn lấy đai lưng chạm khắc hoa văn rồng rơi dưới chân mà giáng đòn xuống khiến y đau đến tê dại toàn thân, cực kì đáng sợ.

"Hình như điện hạ đã quên mất rằng cái ngai vàng kia còn chưa thuộc về mình." – Chu Tử Thư đã hoàn toàn mất đi lí trí, ra tay không hề phân nặng nhẹ. "Bản vương phải thay bệ hạ giáo huấn ngài lại thôi, để ngài nhớ rằng cái vị trí trữ quân của mình chẳng là gì trong mắt bản vương cả."

Ôn Khách Hành mím môi kiềm lại tiếng kêu rên, y nhất quyết sẽ không chịu thua, dù còn nửa cái mạng cũng đấu với hắn đến cùng.

***

Bổ sung thiết lập: Chu Tử Thư và Chu Nhứ là anh em sinh đôi nhưng vì song sinh là điềm gở nên đứa em Chu Nhứ được gửi vào cung từ sớm làm ảnh vệ, chỉ gọi là "A Nhứ". Hai anh em Chu tưởng bí mật này chỉ họ biết nhưng Ôn Diễn đã phát giác ra, thư gửi "Chu lang" là cho Chu Nhứ, cơ mà cả 2 người Chu Nhứ và Ôn Khách Hành đều nghĩ là gửi Chu Tử Thư =)))) Tóm lại là hiểu lầm chồng chất, Chu Tử Thư thì tưởng Ôn Khách Hành thích nữ nhân, Chu Nhứ với Ôn Khách Hành thì tưởng 2 ông anh thích nhau, Ôn Diễn thì lúc nghi ngờ Nhứ thích mỹ nhân eo nhỏ chân dài, lúc nghĩ Nhứ thích Ôn Khách Hành (vì hay chặn cửa lúc hai đứa kia xxx với nhau, vụ xxx này Diễn không biết =))))))

Giải tỏa thì hơi khó vì cặp Thư Hành đều bướng bỉnh, Nhứ Diễn thì tự tôn cao, chờ một cặp ngỏ lời thì mới giải quyết được cặp còn lại cơ =)))) 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com