TruyenHHH.com

Doan Van Chu On 2 Son Ha Lenh

Sinh tử văn, hơi nhảm tí nhưng cũng giải trí được =)))))

***

Đại Bảo luôn phấn đấu làm con ngoan trò giỏi để trở thành niềm tự hào của cha và mẹ, cậu đã luôn và đang làm rất tốt việc đó.

Cho đến ngày đứa em trai phá phách đủ tuổi đi học.

Nếu Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành di truyền toàn bộ khí chất cùng bản tính ngay thẳng cho Đại Bảo thì tất cả những cái xấu xa gian manh nhất của họ tập trung hết vào Nhị Bảo. Trong khi ước mơ của ông anh là lớn lên làm giám đốc thừa kế cha hoặc bác sĩ theo nghiệp mẹ thì thằng em nhảy thẳng xuống đòi làm ông trùm xã hội đen, chỉ bởi vì bức ảnh chụp cha và mẹ hồi chưa rửa tay gác kiếm rất "ngầu", nó cũng muốn cầm súng cầm dao (đồ chơi) đi đến đâu dọa người đến đấy.

Mới đầu Nhị Bảo chỉ ở nhà một mình một giang sơn thì không sao, bảo mẫu cùng người giúp việc nhìn dáng vẻ dễ thương của cậu thì đều cho rằng trẻ con nghịch ngợm chút thôi, không đáng ngại.

Nhưng khi cậu đủ tuổi đi học, cụ thể hơn là bước vào cấp một cùng trường với Đại Bảo, cuộc đời học sinh ưu tú của Đại Bảo đã chấm dứt.

Một tuần đi học năm ngày thì ba lần bị thầy giám thị gọi loa lên bảo lãnh cho cậu em quý tử, đang từ "cậu bạn gương mẫu học giỏi siêu sao thể thao" trở thành "cái người có đứa em trai bạo lực siêu quậy phá", Đại Bảo không điên tiết mới lạ.

Cũng may ông trời không triệt đường sống của ai, Nhị Bảo chưa làm trò gì quá rồ dại tới mức gây tai tiếng không thể dập, lại thêm thế lực Chu gia và Ôn gia lớn, đám bạn đồng trang lứa tự biết tránh xa hung thần, Đại Bảo nghĩ cố gắng cũng sẽ miễn cưỡng vượt qua được năm cuối cấp, chuyển khỏi trường rồi sẽ không cần gánh thằng em sao quả tạ nữa.

Đáng tiếc, ngay trước thềm diễn ra lễ chia tay cho học sinh tốt nghiệp, thằng em trời đánh đó lại gây ra một vụ đánh nhau cực căng kinh động tới cả chủ tịch hội đồng quản trị trường, và chủ tịch Diệp đã quát thẳng vào mặt hai anh em rằng sẽ mời phụ huynh tới gặp mặt cùng ban giám hiệu.

Giờ thì hay rồi, còn đâu viễn cảnh huy hoàng được vinh dự đứng lên thay mặt toàn bộ học sinh trong khóa đọc tâm thư gửi nhà trường và các em lớp dưới, còn đâu cái danh tiếng thơm lừng sạch sẽ trong câu chuyện phiếm của các đàn em, còn đâu cơ hội trở thành một trong những huyền thoại của trường?

"Đại Bảo, lạc quan lên nào!" – Đứa bạn thân Lộ Tháp vỗ vai an ủi, nó là con trai của Cảnh bá bá, lớn lên cùng Đại Bảo chưa khi nào tách nhau, "Chỉ cần dùng một cách nào đó để ba mẹ cậu không có bất kì liên hệ gì với nhà trường cho tới khi chúng ta hoàn thành lễ tốt nghiệp là được! Ba mẹ chúng ta lúc nào cũng bận rộn mà, bị mời đến sau lễ tốt nghiệp thì đó là chuyện của Nhị Bảo, không ảnh hưởng tới những người đã ra trường như chúng ta!"

"Nói thì dễ lắm, thầy Trương nhắn tin cái rẹt là ba mẹ tớ biết ngay à..."

"Nên chúng ta phải đi hối lộ chị Niệm Tương thật sớm, nhờ chị ấy năn nỉ thầy rằng trời đánh còn tránh tối cuối tuần, thầy để muộn một ngày rồi hãy nhắn mời phụ huynh."

"...Rồi sau đó?" – Chị Niệm Tương là con gái thầy Trương, rất thương yêu Đại Bảo và Nhị Bảo, lại là viên ngọc quý trên tay thầy Trương, vụ này làm được.

"Thì cậu nghĩ đi! Tìm cái biện pháp nào đó khiến cả hai người không thèm rớ tới điện thoại trong ba ngày, tới thứ hai chúng ta làm xong lễ ra trường rồi thì họ có hối hả tới cũng đã muộn, chúng ta đâu còn là học sinh của trường nữa!"

"...Tớ thấy khó à, cậu cũng biết ba mẹ tớ điềm tĩnh cỡ nào mà, trừ khi tớ hoặc Nhị Bảo xảy ra thương tích gì... à... hoặc là... mẹ tớ!" – Hai mắt Đại Bảo sáng rỡ, lúc này trông cậu cực kì giống Ôn Khách Hành khi nảy ra ý tưởng động trời nào đó khiến mọi người xung quanh đặc biệt là Chu Tử Thư đau đầu.

"Mẹ cậu làm sao?"

"Nếu muốn ba tớ mất bình tĩnh thì chỉ có thể liên quan tới mẹ tớ mà thôi. Mới tháng trước điện thoại của mẹ hết pin không liên lạc được mấy tiếng thôi mà ba tớ đã bỏ hết mọi công việc ở Mỹ mà bay thẳng về, còn chẳng nghĩ tới việc gọi hỏi người xung quanh tình hình. Nên là... tớ đã có cách! Lộ Tháp, giúp tớ bên phía chị Niệm Tương, còn bên này tớ sẽ xử lý!"

"Tốt lắm! Cố lên nào!"

***

Dù Đại Bảo và Lộ Tháp có thông minh lớn trước tuổi so với đa số bạn bè đồng trang lứa đến mức nào đi chăng nữa thì hai đứa cũng vẫn là những đứa trẻ, tránh không khỏi Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên.

Kế hoạch của hai đứa đang trên đà suôn sẻ được một nửa, đại khái là Ôn Khách Hành đã bị Nhị Bảo dụ dỗ đưa đi chơi xa một hôm, kì kèo rằng không được nói với ba vì ba sẽ đòi đi cùng. Đại Bảo đứng ra đảm bảo sẽ ở nhà báo lại với ba sau, thế là hai mẹ con mới thu dọn nhẹ rồi lên xe đi luôn, điện thoại đương nhiên để ở nhà theo ý của hai đứa để không ai "làm phiền" hai mẹ con.

Xong bây giờ chỉ cần Chu Tử Thư về thì giả vờ ngây thơ không biết Ôn Khách Hành bế Nhị Bảo đi đâu là được. Đại Bảo và Lộ Tháp thầm tính toán muốn tìm ra khu resort mà hai đứa mò mẫm nhờ ba Ô Khê của Lộ Tháp cũng phải mất một ngày, thêm một ngày đi đến đó là đạt KPI, chờ chuyện vỡ lở hai người Chu Ôn phóng xe về thì hai đứa nó cũng làm lễ tốt nghiệp xong.

Đại Bảo thầm nghĩ cùng lắm thì ba hoảng hốt lo lắng một trận thôi, tìm ra rồi mình bị tét mông cấm túc gì đó vài tháng cũng chẳng vấn đề, nuôi con hơn mười năm sao bỏ được.

Đại Bảo đã quen được gọi tên, các thầy cô sợ ba mẹ cậu nên hiếm khi gọi đầy đủ Chu Đại Bảo, thành ra cậu cũng quên mất cái họ của mình có bao nhiêu hắc ám và kinh dị. Chu gia dù bây giờ là tập đoàn làm ăn quang minh chính đại nhưng trong quá khứ đã có một đoạn thời gian là đại tư bản thâu tóm quyền lực bằng những cách đen tối nhất, và Chu Tử Thư ba cậu là người cầm trịch cái tập đoàn đó dưới danh nghĩa khác.

Người như thế, quá khứ sẽ cực kì phức tạp.

Chu Tử Thư vừa nghe câu không biết mẹ thu dọn đồ bế em đi đâu mà quên cả điện thoại ở nhà của Đại Bảo xong thì thay vì lo lắng mình làm gì sai để vợ giận bỏ đi như trong tưởng tượng về một người chồng sợ vợ của Đại Bảo thì lại trưng ra khuôn mặt tối sầm, tròng mắt còn hiện đầy tơ máu. Đại Bảo có cảm giác người ba tuy hơi nghiêm khắc nhưng cũng cực kì dịu dàng này giờ đây có thể lập tức bóp chết người mà không ghê tay, run rẩy bám lấy Lộ Tháp đang trốn sau lưng mình cũng đang không ngừng lẩy bẩy.

"Hàn Anh," – Chu Tử Thư rút điện thoại ra gọi thư ký của mình, "Huy động toàn bộ anh em đi tìm phu nhân. Định vị gắn trong điện thoại của phu nhân đã để ở nhà rồi."

Sau đó bấm gọi một cuộc nữa cho Cảnh Bắc Uyên để gửi nhờ Đại Bảo. Xong xuôi, hắn xoa đầu Đại Bảo, giọng nói không chút độ ấm, "Ở nhà Cảnh bá bá, cấm không được đi đâu. Không tìm được mẹ con thì có thể ba phải dùng đến cả con."

Dùng??? Dùng gì??? Con là đồ vật hả???

Cơ mà Đại Bảo giờ có cho thêm trăm lá gan nữa cũng không dám hé môi, hai hàm răng va lập cập theo cái gật đầu yếu ớt.

.

.

.

"Hai đứa vừa nói gì?! Lặp lại lần nữa?!" – Cảnh Bắc Uyên là người tinh tường cỡ nào, nhìn biểu hiện lạ của hai đứa nhóc liền biết chuyện không đơn giản, tra hỏi một hồi liền tìm được câu trả lời.

"Bọn con... con chỉ là muốn đợi qua hôm tốt nghiệp... sau đó bọn con chịu phạt thế nào cũng được mà!"

"Ôi... Khách Hành tội nghiệp, cứ tưởng có một đứa ngoan ngoãn, ai ngờ cũng là báo thủ không khác gì thằng em!" – Cảnh Bắc Uyên thở dài thườn thượt, "Chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu. Con cũng thấy thái độ của ba con khác thường đúng chứ? Bởi vì trước đây từng có việc tương tự xảy ra, nó khiến ba con bị ám ảnh trong một thời gian dài, mãi đến bây giờ mới đỡ hơn thì..."

Hồi Đại Bảo mới hình thành trong bụng Ôn Khách Hành, các bác sĩ đều nói không nên giữ lại bởi sức khỏe của Ôn Khách Hành khi ấy chưa phải lúc thích hợp để mang thai, anh cần tập trung tĩnh dưỡng sau cuộc đại phẫu vì bị thương khi cứu Chu Tử Thư. Hai người vì việc này cãi nhau to một trận, Chu Tử Thư đang định dùng biện pháp mạnh thì Ôn Khách Hành đã âm thầm trốn đi định sinh con một mình, có vấn đề gì cũng không để hắn chứng kiến tránh đau lòng, cũng có cơ hội giữ con.

Trong gần một năm trời không tìm thấy Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư đã thực sự phát điên, và không phải kiểu điên bình thường. Những việc hắn làm để tìm Ôn Khách Hành không phải là việc mà con người có thể hay dám làm, và chính Bắc Uyên còn rùng mình mỗi khi nhớ lại. Giờ mà không tìm được vợ, có khi đến con trai hắn cũng không ngại lợi dụng lôi ra đâu!

Tất nhiên Bắc Uyên sẽ không nói quá chi tiết chuyện này, Đại Bảo và nhóc con nhà anh vẫn còn nhỏ, anh chỉ nói sơ lược qua một số trọng điểm. Lộ Tháp ôm lấy anh xin lỗi, "Bọn con ngay bây giờ gọi cho ba Đại Bảo được không?"

"Giờ tâm trí hắn không nghe lọt tai bất kì lời giải thích nào đâu, chỉ có nhìn thấy vợ hắn mới được thôi. Hai đứa mới bảo ở resort QC đúng không? Để ta gọi cho Hàn Anh trước."

***

Khi Chu Tử Thư trở về đã là chuyện của hai ngày sau, lễ tốt nghiệp hoàn thành suôn sẻ không sóng gió, Đại Bảo đã quỳ sẵn ở cửa nhà chờ nhận phạt. Cơ mà Chu Tử Thư mặt mày sáng láng chẳng có vẻ tức giận như cậu tưởng, ôm Ôn Khách Hành đang say ngủ được quấn kín trong tầng tầng lớp lớp áo khoác vào phòng. Nhị Bảo được Hàn Anh bế theo sau, im re khác hẳn so với vẻ lật trời thường ngày. Có lẽ đã bị khuôn mặt đáng sợ của Chu Tử Thư dọa hoảng, trải qua một hồi hỗn loạn đã ngoan hơn rồi.

Chu Tử Thư giúp Ôn Khách Hành thay quần áo và yên vị trên giường xong thì bước ra ngoài vỗ đầu hai đứa, "Tốt nhất đừng tái phạm, lần này ba chỉ phạt nhẹ thôi, lần sau... đừng nghĩ ba không dám từ con."

Cả hai đứa ôm lấy ba mình xin lỗi, Đại Bảo ngẩng đầu lên tò mò, "Vậy hình phạt nhẹ là gì ạ?"

"Chín tháng nữa con sẽ biết."

Hình phạt mà cũng delay được? 

Đại Bảo lúc đó đã ngây thơ (đúng tuổi) cho rằng đây là một cách ba tha thứ cho mình. Sự thật là ông ba này của cậu ghim thù rất sâu, tiểu ác ma Nhị Bảo chưa đủ mà còn đưa thêm đại ác ma Tam Bảo xuất thế giày vò cậu khốn khổ hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com