TruyenHHH.com

Doan Tau Luan Hoi Tai Khoi Dong

Nhóm người này mặc trang phục leo núi, trông có vẻ cũng được trang bị đầy đủ.

Khi vừa bất ngờ đối diện, hai bên đều ngây người một lúc, sau đó ngấm ngầm cảnh giác lẫn nhau.

Ngũ Hạ Cửu đếm qua, bên kia có tất cả năm người.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên cao lớn, có vẻ như thường xuyên làm việc ngoài trời nên làn da ngăm đen và thô ráp, diện mạo bình thường.

Nhưng với ánh mắt sắc sảo cùng đường nét khuôn mặt hằn rõ dấu vết năm tháng, ông ta trông có phần dữ tợn.

Phía sau người trung niên, chếch về bên trái, là một người đàn ông trẻ với ngoại hình hoàn toàn đối lập.

Anh ta cao gần 1m90, vẻ ngoài không thể phủ nhận là tuấn tú, các đường nét trên gương mặt sắc sảo, khiến người khác khó rời mắt.

Nhưng mắt trái của hắn dường như không thể nhìn thấy, lúc này đang đeo bịt mắt màu đen, chỉ để lộ con mắt phải có hình dáng đẹp đẽ.

Điều này không làm giảm bớt vẻ đẹp của hắn, trái lại, còn tăng thêm vài phần khí chất nguy hiểm và tính xâm chiếm mạnh mẽ.

Dường như hắn có cảm giác rất nhạy, khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn chuẩn xác nhắm thẳng về phía Ngũ Hạ Cửu đang đứng.

Bất chợt, ánh mắt hai người giao nhau, hắn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt với Ngũ Hạ Cửu.

Anh từ từ dời mắt, tiếp tục quan sát ba người còn lại đứng sau người đàn ông — tất cả đều là nam giới to khỏe, lực lưỡng.

Khí chất của năm người này trông không giống như những người leo núi bình thường. Hơn nữa, ai lại rảnh rỗi leo lên dãy núi trắc trở dẫn tới hẻm núi Thiên Huyền làm gì, nếu không phải vì ...

V khẽ nói: "Có vẻ như họ lại là những NPC sẽ đồng hành cùng chúng ta."

Lời nói của V nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng Ngũ Hạ Cửu lập tức liếc sang phía hắn ta.

Dường như nhận ra sự cảnh giác của anh và những người xung quanh, người đàn ông trung niên dẫn đầu nở một nụ cười thân thiện, nói:  "Không ngờ lại có duyên gặp các vị ở đây. Các vị cũng là dân phượt đến gần hẻm núi Thiên Huyền để phiêu lưu sao?"

Tuy nhiên, không đợi họ trả lời, người trung niên lập tức tự phủ định: "Nhưng nhìn thế này thì không giống lắm. Có vài người rõ ràng vẫn còn là học sinh nhỉ? Đi thám hiểm thế này, phụ huynh yên tâm sao?"

Ánh mắt của ông ta lướt qua Đào Bân và Tiểu Phương.

Nghe vậy, giáo sư Triệu đứng dậy, tiến lên nói: "Chúng tôi là một đội khảo sát ra ngoài nghiên cứu. Tôi họ Triệu, là một giáo sư đại học, còn họ đều là sinh viên của tôi."

"Không biết các vị đây là..."

Người trung niên cầm trong tay một cây gậy leo núi, trước đó có lẽ dùng để gạt cỏ, thân gậy dính kha khá vụn cỏ và bùn đất.

Ông ta chống cây gậy xuống mặt đất lầy lội, hai tay đặt lên đầu gậy, mỉm cười nói: "Đội khảo sát à... Giáo sư Triệu, không biết các vị đến vùng gần hẻm núi Thiên Huyền để nghiên cứu gì?"

"Nói thật, chúng tôi đến đây cũng là để khảo sát một số thứ."

Về phần khảo sát gì, người trung niên không nói ngay, mà ném câu hỏi lại cho giáo sư Triệu, chờ ông trả lời trước.

Giáo sư theo đó liếc mắt nhìn V.

Tiểu Phương dường như không kìm được, tiến gần Ngũ Hạ Cửu, khẽ lẩm bẩm: "Họ trông chẳng giống người tốt chút nào."

Anh không bình luận gì.

Sau đó, giáo sư Triệu lên tiếng: "Chúng tôi đến đây để tìm kiếm một bộ tộc bí ẩn, tên là tộc Tiền, nhằm nghiên cứu văn hóa tang lễ quan tài treo của họ được truyền lại từ thời cổ đại."

Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên cảm xúc gì đó, nụ cười lịch sự trên khóe miệng ban nãy dần nhạt đi.

Ba người đứng phía sau ông ta không khỏi liếc nhìn nhau, biểu cảm hơi kỳ quái, sau đó quay sang chăm chú nhìn giáo sư Triệu và V.

Chỉ người đàn ông cao lớn nhất trong nhóm kia, đeo bịt mắt đen, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, dáng vẻ nhàn nhã.

Không biết từ lúc nào, bầu không khí giữa hai nhóm người dường như trở nên căng thẳng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, người đàn ông trung niên lại bật cười, trưng vẻ mặt kinh ngạc: "Thật là trùng hợp quá, chúng tôi cũng đến đây tìm tộc Tiền, khảo sát và nghiên cứu về những bộ tộc cực kỳ bí ẩn trong lịch sử."

"Đã có duyên như vậy, chi bằng chúng ta đi cùng nhau?"

"Các vị cũng biết đấy, khu vực gần hẻm núi này không mấy an toàn, đặc biệt là vào ban đêm..."

Lời của người đàn ông trung niên khiến giáo sư Triệu khó lòng từ chối.

Hơn nữa, ngay cả khi ông thực sự từ chối, nhóm người này rõ ràng cũng đang tìm tộc Tiền, cuối cùng vẫn đi cùng đường với họ.

Thế là, đội của họ lại tăng thêm năm người.

Sau đó, hai nhóm lần lượt giới thiệu về mình.

Người đàn ông trung niên tên là Lỗ Thành, ba người đi phía sau lần lượt tên là Lão Hầu, Tiểu Dư và Tam Ma.

Người đàn ông có ngoại hình điển trai, đeo băng đen một bên mắt, tên A Hữu.

Nghỉ ngơi một lát, cả nhóm tiếp tục xuất phát.

Theo lời giáo sư Triệu, nơi ở ban đầu của tộc Tiền nằm ở sâu nhất trong hẻm núi Thiên Huyền. Nếu muốn tìm ra chỗ này, họ phải vượt qua cả ngọn núi, sau đó dò tìm nơi gần nguồn nước để đi tiếp.

Tuy nhiên, trong quá trình đó, họ rất dễ bị lạc trong rừng núi.

Bởi lẽ, nơi này là một hệ thống núi non nối liền kề trùng điệp, địa thế hiểm trở, đường đi phức tạp, khó khăn. Chỉ cần chút bất cẩn, họ có thể mất phương hướng, cuối cùng có thể bị chôn thây trong lòng núi.

Giáo sư Triệu có một tấm bản đồ trong tay. Ông thỉnh thoảng cúi xuống nghiên cứu, đồng thời thì thầm trao đổi với Đào Bân.

Ngũ Hạ Cửu để ý thấy, đôi khi, Đào Bân – cậu thiếu niên này – lại đưa ra những ý kiến mang tính quyết định cho giáo sư Triệu, sau đó họ sẽ đi theo con đường mà hai người đã chỉ ra.

Còn nhóm của Lỗ Thành, cả năm người, hầu như không bày tỏ ý kiến gì.

Cả đoàn cứ thế vừa đi vừa nghỉ, trời dần tối.

Trong rừng sâu, không khí càng thêm u ám, âm trầm. Một cơn gió bất chợt thổi qua, những tán lá rậm rạp xào xạc rung động, báo hiệu sắp có mưa.

Gió mưa như đang kéo đến, nhưng họ vẫn chưa ra khỏi khu rừng, mà vào ban đêm chắc chắn không thể tiếp tục hành trình.

Vì vậy, giáo sư Triệu đề xuất tìm một chỗ gần đó để dựng lều nghỉ qua đêm.

Mọi người đều không có ý kiến.

...

"Chỗ này ẩm ướt quá trời!" A Mao vừa phụ An Hưng dựng lều vừa nhăn mặt than phiền.

Mặc dù mỗi người đều mang theo lều riêng, nhưng tối nay họ quyết định ở chung hai người một lều để đảm bảo an toàn. Nếu nửa đêm xảy ra chuyện gì kỳ quái, ít ra còn có thể ở cạnh nhắc nhở nhau.

Không chỉ họ, ba cô gái duy nhất trong nhóm cũng quyết định cùng ở chung một lều tối nay.

Giáo sư Triệu đương nhiên ở cùng Đào Bân.

Bốn người còn lại đã sắp xếp xong: Ngũ Hạ Cửu và Tiểu Phương một lều, V và Tương Du một lều.

Còn nhóm năm người của Lỗ Thành, chỉ có A Hữu bị xếp ở riêng một lều.

Khi cả nhóm đang dựng lều, Lỗ Thành cùng đồng bọn của ông ta tranh thủ lúc đi nhặt củi ở gần đó, tụ họp lại bàn bạc.

Lão Hầu, khoảng ba mươi tuổi, có một vết sẹo mảnh ở khóe mắt.

Lúc này, ánh mắt gã nhìn quanh quan sát động tĩnh, miệng lại thì thầm: "Lão đại, bọn họ cũng đến để tìm tộc Tiền, lại còn muốn nghiên cứu về tục lệ treo quan tài nữa. Nếu ảnh hưởng đến chuyện chúng ta phải làm thì sao đây..."

Lỗ Thành nghe xong, sắc mặt trầm xuống, không hề nở một nụ cười. Lão ta đáp: "Thì làm sao? Đến đâu tính đến đó. Chẳng lẽ cậu có thể ngăn họ đi tiếp chắc?"

"Vả lại, chỉ là một ông giáo sư và đám sinh viên. Nếu dám cản trở chuyện chúng ta, ở chốn rừng sâu núi thẳm này, ai có thể đến cứu bọn họ?"

Nói đến câu cuối cùng, Lỗ Thành bật cười lạnh lùng, khuôn mặt lão ta lúc này hiện rõ vẻ ác độc đáng sợ.

Lão Hầu gật đầu, nụ cười trên môi gã cũng đầy vẻ nham hiểm không kém.

"Lão đại nói đúng, đám người làm nghiên cứu đó đến lúc đó chẳng phải mặc cho chúng ta thao túng sao. Đúng không, anh Hữu?"

Lão Hầu quay sang nhìn A Hữu. 

Mặc dù tuổi của gã rõ ràng lớn hơn A Hữu rất nhiều, nhưng giọng điệu nói chuyện lại tỏ ra khá tôn kính.

Về địa vị trong đám người này, hiển nhiên Lão Hầu xem Lỗ Thành là số một, còn A Hữu xếp thứ hai.

"Ừ." A Hữu chỉ nhàn nhạt đáp.

Lão Hầu không hề để ý đến thái độ của A Hữu, quay sang dặn Tiểu Dư và Tam Ma nhặt thêm ít củi khô, ban đêm trong rừng núi sẽ rất lạnh.

Không lâu sau, ba người vừa nhặt những cành cây khô ráo vừa đi xa dần. Ở chỗ cũ chỉ còn lại Lỗ Thành và A Hữu.

Lỗ Thành tỏ ra rất tin tưởng A Hữu, đưa cho anh ta điếu thuốc, đồng thời bản thân cũng ngậm một điếu trong miệng, châm lửa.

Lúc đưa bật lửa về phía A Hữu, anh ta lại từ chối.

A Hữu xoay xoay điếu thuốc trong tay, mỉm cười nói: "Không hút nữa, cai rồi."

Lỗ Thành khựng lại, sau đó cất bật lửa vào túi.

Lão rít một hơi thật sâu, rồi từ từ nhả ra một vòng khói, thở dài: "A Hữu à, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhau."

"Nghĩ lại, ấn tượng của tôi về cậu trước đây giờ cũng đã mờ nhạt đi nhiều. Còn con mắt này của cậu là..."

Lỗ Thành nhìn về phía mắt trái của A Hữu.

Họ chỉ vừa mới hẹn gặp nhau hôm nay.

A Hữu là con trai của một người bạn thân đã qua đời của Lỗ Thành.

Sau nhiều năm không liên lạc, gần đây họ mới kết nối lại vì Lỗ Thành cần một số thông tin mà người bạn đã mất để lại cho A Hữu.

Trước đó do vội vã lên đường, hai người chưa có dịp trò chuyện nhiều.

A Hữu đáp: "Bị tai nạn, mù một bên. Vết sẹo xấu quá nên tôi che lại thôi."

Lỗ Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lão lại rít hơi thuốc, nói: "Cậu chắc chắn rằng có thể tìm được thứ tôi cần ở tộc Tiền chứ? A Hữu, thời gian của chú Lỗ cậu không còn nhiều, không thể lòng vòng thêm nữa."

"Nếu không tìm được nơi ở của tộc Tiền, hoặc tìm thấy nhưng lại không có thứ tôi cần..."

Ánh mắt Lỗ Thành tối sầm lại khi nhìn về phía A Hữu, lão gõ nhẹ điếu thuốc để rơi tàn, giọng khàn khàn: "Thì chú Lỗ đây sẽ không tha cho cậu."

Không rõ lão nói câu này là đùa hay thật.

Giọng điệu của lão khiến người ta khó lòng đoán được.

Nét mặt A Hữu vẫn không thay đổi, anh ta khẽ cười, nói: "Chú Lỗ yên tâm."

"Chỉ cần câu nói này là đủ."

Lỗ Thành đột nhiên bật cười, nói: "Nghe nói so với cha cậu, cậu còn giỏi hơn."

"Trên đường leo núi lần này, trước khi gặp nhóm giáo sư Triệu, ngay cả lão Hầu trong thời gian ngắn cũng phải khâm phục cậu, chú Lỗ đây cũng đặt kỳ vọng vào cậu đấy."

Ban đầu, lão Hầu rất không phục khi Lỗ Thành nói rằng phải nghe theo sự chỉ huy của A Hữu, thậm chí còn khiêu khích đủ kiểu. Nhưng kết cục gã bị A Hữu dứt khoát xử một trận, giờ đây rõ ràng đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

"Chú Lỗ nói quá rồi." A Hữu vẫn giữ giọng điệu lười nhác, không có phản ứng gì đặc biệt.

Lỗ Thành chỉ cười cười, không nói thêm gì.

Một lát sau, lão dụi tắt điếu thuốc trên thân cây, nói một câu "Đi thôi" rồi rời đi trước.

A Hữu nhìn theo bóng lưng lão ta, tùy ý ném điếu thuốc nãy giờ chỉ cầm trên tay xuống đất, sau đó dùng chân nghiền nát nó vào lớp bùn. Điếu thuốc trộn lẫn với bùn đất, ngay lập tức gãy thành hai đoạn.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com