TruyenHHH.com

Doan Tau Luan Hoi Khoi Dong Lai Khong Gioi Han

Sáng sớm hôm sau, Ngũ Hạ Cửu tỉnh dậy với một tư thế kỳ lạ.

Không biết như thế nào mà cậu nghiêng người sang bên A Tả, cũng không nằm trên gối mà đặt tai lên lòng bàn tay của mình rồi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy mở to mắt thì trước mặt cậu chính là ngực của A Tả.

Ngũ Hạ Cửu nghĩ nghĩ, có lẽ là bởi vì hôm qua bên ngoài ồn ào quá, bản thân cảm thấy khó chịu nên mò mẫm vùi đầu lại đây.

Nhưng đêm qua, trong nhà Lý Bồn không có ai khác ngoài họ nên trước khi đi ngủ, Phương Tử đã khóa tất cả các cửa và dán lá bùa ở bên ngoài phòng.

Nửa đêm, xa xa truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết, Ngũ Hạ Cửu mơ mơ màng màng tỉnh lại một chút, sau đó lại đổi tư thế rồi ngủ tiếp.

Những người ở thôn Cầu Đá đều không đáng để cậu mạo hiểm đi cứu.

Không biết có phải vì Phương Tú Vân và hai đứa con của cô ấy đã bị phong ấn ở cây cầu đá hay không, mà trong nhiều năm qua những người dân ở thôn Cầu Đá ngoài việc không thể ra ngoài, thì thậm chí cả một đứa trẻ ở thôn Cầu Đá cũng không có.

Nhìn theo hướng này, nếu tiếp tục phát triển, thôn Cầu Đá sẽ có ngày tự diệt vong.

Trung âm thân phải lặp lại việc tự sát bảy ngày một lần, tình cờ họ đã gặp phải linh hồn của Triệu Quyên vào đêm đầu tiên, vì vậy cảnh tượng Triệu Quyên tự sát đã không xuất hiện trở lại vào đêm qua.

Phương Tử, Lộ Nam và A Mộc cũng tìm thấy một số manh mối hữu ích trong quá trình tìm kiếm ngày hôm qua. Sau khi kiểm tra, hai bên một lần nữa xác nhận chi tiết lý do tại sao không thể rời đi thôn Cầu Đá.

Đáng tiếc, việc thăm dò của họ đã bị gián đoạn bởi cuộc xung đột nảy sinh bất ngờ ngày hôm qua, cũng may là Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả đã nhận được gần như đầy đủ thông tin nhắc nhở từ những lời của Phương Đại Chí.

Về việc Lý Bồn muốn ở lại nhà Hồ Thành Hải, khi đi ngang qua nhà bác của Lý Bồn lúc quay lại, Ngũ Hạ Cửu giả vờ lơ đãng đề cập đến chuyện này trước mặt ông bà Lý, bao gồm cả tác dụng của mấy lá bùa, không ngoài dự đoán, sắc mặt ông bà Lý tối sầm lại.

Mà sau khi hai người già này ra tay, quỷ hồn của Trịnh Miểu có thể sẽ đi theo họ.

Quả nhiên, dự đoán của Ngũ Hạ Cửu không sai chút nào, dù Lý Bồn có ở đâu, quỷ hồn muốn trả thù cũng sẽ tìm đến hắn ta, mà ở trong nhà Hồ Thành Hải không phải chỉ có Lý Bồn mà còn có đám người Vương Kiến Bành và lão Phạm, có lẽ một người cũng không chạy thoát.

Không biết có bao nhiêu người trong số họ đã chết vào đêm qua?

Ngoài quỷ hồn của Trịnh Miểu, không biết quỷ hồn của ông bà trưởng thôn Hồ có xuất hiện nữa không?

Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ hồi lâu, cậu vẫn nằm nghiêng trên giường, trước mặt là ngực của A Tả, rất dễ dàng chạm vào.

Ngũ Hạ Cửu im lặng hai giây, động động ngón tay, ngước mắt nhìn lên, A Tả vẫn đang nhắm mắt, giống như còn đang ngủ say. Nhưng ngoài cửa đã truyền đến một vài tiếng động, chắc là nhóm người của Phương Tử và Lộ Nam cũng đã thức dậy.

Cho nên, Ngũ Hạ Cửu vươn tay, chọc vào ngực Thời Thương Tả, đồng thời nói: "Đừng ngủ nữa, tỉnh dậy đi."

Một lần, hai lần, cho đến lần thứ ba, bàn tay đang chọc vào ngực anh bị nắm lại.

Thời Thương Tả mở mắt ra, trong mắt anh một tia cảm giác mơ hồ mông lung của khi vừa mới tỉnh lại đều không có, khóe miệng chậm rãi hiện lên một chút ý cười, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cách cậu đánh thức người khác có hơi đặc biệt nhỉ."

Ngũ Hạ Cửu thu tay lại, vẻ mặt không thay đổi nói: "Chỉ cần có tác dụng là được, dậy đi."

Thời Thương Tả khẽ cười rồi ngồi dậy.

Ngay sau đó, Phương Tử, Lộ Nam và A Mộc cũng bước ra khỏi phòng, việc đầu tiên họ phải làm là đến nhà Hồ Thành Hải để xem chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Trên đường đi, Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận rõ ràng, hôm nay không khí thôn Cầu Đá đã hoàn toàn thay đổi, trở nên chán nản, tuyệt vọng và rất nặng nề.

Có vẻ như dân làng ở đây đối với chuyện xảy ra đêm qua không phải là không hề có cảm giác, nhưng bọn họ cũng không phản ứng dữ dội gì.

Nhiều người già dường như chỉ là đang chờ chết, trong khi những người trẻ hơn... cả đời bị mắc kẹt trong một ngôi làng nhỏ, không có hy vọng thoát ra được, năm dài tháng rộng, cho dù không bị nghẹn tới điên thì cảm xúc cũng sẽ có chút gì đó không bình thường.

Sự thờ ơ lạnh nhạt là thái độ bình thường của những người dân trong thôn Cầu Đá.

Một lúc sau, họ nhanh chóng đến gần nhà Hồ Thành Hải, người đầu tiên họ nhìn thấy là Lý Bồn, vậy mà hắn còn chưa chết.

Ngũ Hạ Cửu đến gần hơn, thấy rõ tình trạng hiện tại của Lý Bồn, người hắn đầy máu, máu trên mặt đã đông cứng lại, quần áo nhăn nhúm, đôi mắt dại ra, cứ như vậy ngồi dựa vào bức tường ở bên ngoài phòng, miệng cứ lẩm bẩm những lời không ai hiểu, nhìn bộ dáng có vẻ đã bị dọa đến ngây ngốc.

"Chắc sẽ không thật sự bị dọa tới ngốc luôn rồi chứ?" Phương Tử tặc lưỡi, vừa xem kịch vui vừa nói.

Lộ Nam khẽ nhíu mày nói: "Quả thực tinh thần hắn có chút không bình thường, hơn nữa hình như là bị ai đó kéo ra ngoài, mọi người nhìn thử xem, xung quanh hắn có dấu vết kéo lê."

Những vết kéo trên mặt đất trộn lẫn với một số vết máu rõ ràng, có lẽ vốn dĩ Lý Bồn đang ở trong phòng, nhưng ...

Đúng lúc này, Lý Bồn sững sờ ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng của Phương Tử và Lộ Nam đang nói chuyện với nhau.

Khoảnh khắc nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu, đôi mắt đờ đẫn của hắn ta đột nhiên trở nên hung tợn, hắn vùng vẫy đứng dậy, sau đó lao về phía Ngũ Hạ Cửu, miệng không ngừng la hét lên: "Là mày! Đều là mày hại tao, những lá bùa đó căn bản chẳng có tác dụng gì cả, thằng lừa đảo, mày xuống địa ngục đi!"

Nhưng mà, trước khi Lý Bồn có thể đến gần Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả đã đá hắn bay ra ngoài.

Cú đá đó vô cùng tàn nhẫn, Lý Bồn bay về phía sau gần ba bốn mét, sau đó còn lăn mấy vòng mới dừng lại, đất đá trên mặt đất cọ xát khắp người và mặt, khiến Lý Bồn càng chật vật, ôm cái bụng bị đá đau, không đứng dậy được.

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn A Tả, ánh mắt lóe lóe.

Do tiếng hét của Lý Bồn và động tác đá mạnh bạo của A Tả, không ít người đã sớm bước ra khỏi nhà Hồ Thành Tài, Ngũ Hạ Cửu nhìn qua một lượt thì có thể biết trong số bọn họ còn thiếu ai.

Xem ra đêm hôm qua Vương Kiến Bành đã chết, Dương Tử và Lạc Đà cũng đã chết, còn Huệ Tử cũng không thấy đâu?

Phương Tử nhanh chóng nhảy vào phòng để nhìn, nhưng chưa đầy mười giây, cậu nhóc đã lập tức chạy ra ngoài rồi gật gật đầu với Ngũ Hạ Cửu khi Ngũ Hạ Cửu nhìn qua.

Sau đó, cậu nhóc lập tức đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Cửu, thấp giọng nói: "... Bọn họ đều đã chết rồi, chết rất thảm, xem ra đêm qua không phải chỉ có duy nhất quỷ hồn của Trịnh Miểu đến."

Tối hôm qua, Ngô Vĩnh chạy ra tới ngoài cửa phòng của nhóm anh Triệu để cầu cứu, Miêu An sợ Ngô Vĩnh sẽ xé bỏ lá bùa để giữ mạng của hắn, đến lúc đó bọn họ sẽ bị liên lụy.

Vì thế Miêu An đi tới mở cửa, không ngờ lại đối mặt với Ngô Vĩnh.

Ngô Vĩnh chớp lấy cơ hội, lợi dụng vài giây mà Miêu An còn đang trong trạng thái sửng sốt, luồn qua khe hở đi vào phòng, quỳ xuống trước mặt anh Triệu, vừa khóc vừa nói những câu xin lỗi rồi hối hận linh tinh, cầu xin anh Triệu giúp đỡ, đừng đuổi hắn ra ngoài, nếu không hắn sẽ chết thật.

Dù sao trước đây bọn họ cũng là anh em, cấp dưới đã từng thân thiết với nhau. Khi anh Triệu nhìn thấy Ngô Vĩnh cầu xin như vậy, gần như quỳ lạy thì cũng không thể chịu đựng được.

Bên kia, do ở nhà Hồ Thành Hải quá náo loạn, đương nhiên Hồ Thành Hải cũng nhận ra những lá bùa vẽ vào ban ngày chẳng có tác dụng gì, bọn hắn đều bị thằng nhóc kia lừa gạt.

Nghĩ đến đây, Hồ Thành Hải cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết, hắn nhất định phải chạy trốn, ở lại nơi này, nhất định sẽ chết thảm như đám người Dương Tử, trở thành nạn nhân của cuộc chiến giữa ba mẹ hắn và Trịnh Miểu.

Vì vậy, Hồ Thành Hải đã không ngần ngại kéo lấy Huệ Tử đang đầy mặt sợ hãi vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, chạy ra khỏi cửa.

Còn người phụ nữ ngu ngốc, không có đầu óc này vẫn còn đang kêu réo hai người không được ra ngoài, nói rằng ngoài cửa có bùa, trốn trong nhà là an toàn nhất.

Hồ Thành Hải túm tóc Huệ Tử, kéo cô ta ra khỏi cửa bất chấp sự vùng vẫy của cô ta. Khi nhìn thấy quỷ hồn của Trịnh Miểu và ông bà trưởng thôn Hồ, không phải hắn không sợ hãi, nhưng so với việc sợ hãi, hắn càng sợ chết hơn.

So với quỷ hồn của Trịnh Miểu, Hồ Thành Hải càng sợ đi đến trước mặt ông bà trưởng thôn Hồ, bởi vì cái chết của hai cụ già này không tránh khỏi liên quan đến hai anh em bọn họ.

Ma quỷ hại người, không có cái gì gọi là ôn hòa.

Hồ Thành Hải lợi dụng Huệ Tử để tìm cơ hội trốn thoát, mặc kệ những tiếng kêu thảm thiết từ phía sau.

Hồ Thành Tài lén nhìn qua khe cửa, cũng lợi dụng khoảng trống chạy ra ngoài, sau khi Hồ Thành Hải và Hồ Thành Tài chạy ra, quỷ hồn của ông bà trưởng thôn Hồ cũng đuổi ra ngoài.

Cùng lúc đó cũng có lão Phạm trốn thoát, nhưng lúc này sắc mặt của lão Phạm không ổn lắm, một cánh tay bị xé toạc, đau đớn khiến lão Phạm gần như ngất đi, nhưng nhờ vào hy vọng muốn sống mạnh mẽ, hắn mới có thể tiếp tục chống đỡ.

Cái chết của Huệ Tử mang lại chút hy vọng trốn thoát, Lý Bồn cũng phản ứng lại, vừa lăn vừa bò muốn thoát ra ngoài.

Nhưng hắn vừa mới đứng dậy chạy được mấy bước, lại bất ngờ vấp một cái, khi hắn quay người lại thì thấy chính là bàn tay ma quái của Trịnh Miểu đã tóm lấy chân hắn, đôi mắt quỷ đen tối đó nhìn thẳng vào hắn, như muốn nói rằng dù hắn có trốn thoát cũng không thể tránh khỏi cái chết bi thảm.

Trịnh Miểu cứ như thế này kéo hắn ra ngoài, nhưng lại không giết hắn, cô ta muốn tạm thời giữ mạng để tra tấn hắn từ từ.

Sau đó, Trịnh Miểu đuổi theo quỷ hồn của ông bà trưởng thôn Hồ.

Hồ Thành Hải không ngu ngốc, muốn chuyển hướng rắc rối về phía đông nên chạy thẳng đến chỗ anh Triệu và những người khác.

Mấy lá bùa đều được dán ngoài cửa, vì sự an toàn của bản thân, anh Triệu, Miêu Ninh và những người khác bước ra, vào thời điểm quan trọng bọn họ dùng khí thế liều mạng khi đối mặt với bọn xã hội đen và những kẻ buôn người. Bọn họ dùng hai lá bùa để đẩy lùi quỷ hồn của ông bà trưởng thôn Hồ, sau đó quỷ hồn của Trịnh Miểu cũng biến mất không thấy nữa.

Tuy nhiên, hai lá bùa này cũng tự động bốc cháy sau khi quỷ hồn biến mất và biến thành một đống tro tàn. Rút bùa để xua đuổi ma quỷ đã làm hao hết hai lá bùa, khiến các quỷ hồn phải tạm thời tránh xa, mà lúc đó trời cũng đã sắp sáng.

Sau đó, không ai dám ngủ nữa, nhóm người anh Triệu ở cùng với đám người Hồ Thành Hải, lão Phạm, hai bên đều cảnh giác lẫn nhau, cho đến khi trời sáng, bọn họ nghe được tiếng động từ bên ngoài truyền tới, có người đến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com