TruyenHHH.com

Đoản SE-HE

Đoản 29

thuymieumieu

Tôi yêu anh lắm thằng ngốc! Nhưng tôi cũng đau lắm....mỗi lúc anh bên cạnh cô ấy...tim em như muốn xé làm hai....
"Anh đừng qua lại với cô ấy nữa, cô ấy không như vẻ ngoài đâu!!"
"Hà My! Em đừng có quá đáng như vậy chứ!! Cô ấy là người anh yêu! Người anh chọn! Em đừng có làm phiền cô ấy nữa!! Anh tin cô ấy không phải loại người như thế"
"Anh...tin cô ấy? Vậy còn em? Anh không tin em hả?" Cô nhìn anh, ánh mắt buồn bã, tuyệt vọng nhìn người con trai trước mắt này đây
"Em đừng làm anh khó xử nữa được không!?"
Anh tức giận sau đó quay phắt đi
Gió thổi xào xạc....trong không gian đó chỉ còn tiếng gió và.....tiếng nức nở của cô.
Cô là một người con gái mạnh mẽ, từ bé tới lớn cô chỉ khóc vì anh.
Họ là thanh mai trúc mã, anh hơn cô 1 tuổi, lúc nào cô cũng lẽo đẽo theo anh nói một câu' em thích anh lắm' như cơm bữa. Nhưng anh nghe cũng chỉ mỉm cười mà thôi. Cô ngốc lắm không hiểu đâu! Cô không hiểu anh từ chối hay đồng ý! Cô cố chấp tiếp tục theo đuổi anh...Cho đến một ngày biết anh đang quen một cô gái, cô mới tỉnh ngộ và quyết định bỏ cuộc.
Thế nhưng cô gái đó lại là một cô gái lẳng lơ, cô rất sợ anh đau khổ, sợ anh thất vọng nên khuyên anh chia tay với cô ấy.
Dù làm gì đi nữa....anh vẫn không tin cô....anh thà tin một cô gái mới quen 1 tháng còn hơn tin cô, người đã sống từ nhỏ với anh.
Cô lo lắng cho anh mà còn bị gắn cái mác kẻ thứ ba....tất cả mọi người sao đối xử tàn nhẫn với cô như thế!
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Hôm đi sinh nhật cũng thế, cô nào có cố ý làm váy cô ấy bẩn nhưng anh lại to tiếng với cô trước đám đông.
Đúng!!! Cô kiên cường...kiên cường đến nỗi người khác hiểu lầm rằng cái gì cô cũng sai!! Tất cả đều cô ấy đúng, cô ấy dịu dàng, nhỏ nhắn khiến người ta muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn yêu thương.
Cô muốn khóc lắm chứ!! Muốn khóc để giải toả nỗi buồn, để cho anh biết cô đau khổ đến mức nào... nhưng đứng trước mặt anh...cô lại không thể khóc được!! Cô không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt anh!! Thật mâu thuẫn làm sao!!
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cha cô là chủ của một công ty xe hơi lớn, nên rất không đồng ý việc cô theo đuổi anh bởi cô phải gả cho Văn thiếu gia- có thế lực về chính trị.
Cô luôn cãi lời cha để theo đuổi anh, chăm sóc, lo lắng cho anh nhưng....cô được nhận cái gì? Chỉ nhận được ánh mắt thất vọng của anh! Nhận được những vết cắt từng tí từng tí một sâu trong trái tim này!!
Cho đến một hôm cô nhận được một sự thật!! Cô sắp chết! Cô bị mắc một căn bệnh quái ác. Thời gian cô không còn nhiều nữa. Cô cũng mệt mỏi rồi, những thời gian này cô nên nghĩ cho mình nhiều hơn!!
—————————————————
"Sao cậu lại đánh tôi?"
Vốn sĩ cô muốn nói chuyện với cô ta một chút, muốn cô buông tha cho anh nhưng tại sao cô ta lại la lên? Cô có làm gì đâu?
"Cô điên hả??"
Tất cả như được sắp đặt, anh bỗng xuất hiện.
"Kiều kiều!! Em không sao chứ!!" Anh chạy lại gần bên cô ta, ôm ấp rồi lo lắng. Anh quay sang bên cô, nhìn cô với ánh mắt xa lạ.
"Thẩm Hà My!! Cô độc ác tới mức nào nữa đây!!!"

Cô mệt mỏi rồi....
Cho đến lúc cận kề cái chết, cô đều lo nghĩ cho anh. Muốn giúp anh lần cuối nhưng anh sao lại đối xử như thế với cô!!
Cô hít thở thật sâu sau đó mỉm cười nhìn anh nói
"Anh nhất định phải hạng phúc đó...em sẽ không làm phiền anh nữa...nhưng em thật sự khuyên anh đừng tin người phụ nữ kia nữa..."
Im lặng một lúc cô nói tiếp
" anh không nhất thiết phải tin em đâu! Em chỉ muốn anh hạnh phúc thôi! Em yêu anh và....tạm biệt anh...."
Nói xong cô bước đi, đi càng xa càng tốt! Nếu còn ở lại cô sẽ không kìm nỗi nước mắt mà khóc oà trước mặt anh.
'Em yêu anh va....tạm biệt anh....' câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Tim anh bỗng nhói đau, lần đầu tiên anh thấy cô buồn như thế! Sự buồn bã, ưu thương đó làm cho anh cảm thấy lạ lẫm đến sợ hãi! Tựa như.... cô sắp đi đâu đó....ròi khỏi tầm nhìn của anh; khỏi cuộc đời của anh
Từ bé tới lớn cô luôn lèo đẽo theo anh; luôn miệng nói thích anh. Chẳng lẽ từ đây, sau lưng anh sẽ không có cô gái bé nhỏ kiên cường đó nữa
"Anh! Chúng ta đi về đi" Vân Kiều nói làm cắt đứt suy nghĩ của anh, tâm trạng rất lo lắng về bí mật của mình bị anh nghi ngờ.
••••€•••••••••€••••••••••••€••••••••••€•€••••••
1 tháng sau.....
'Em ở đâu vậy chứ Hà My....anh nhớ em lắm em biết không?'
Anh ngồi trên chiếc sofa mơ hồ nói, trên bàn bao nhiêu chai rượu chất đầy.
"Anh nói xin lỗi rồi mà...."
"Haha. Đúng! Anh có tư cách gì mà xin lỗi em? Anh ngu quá đúng không...."
"Sao em không chờ anh? Anh bảo đợi mà sao lại đi nhanh thế...."
Anh ghì chặt tấm hình của cô lúc trước, nước mắt làm ướt cả tấm ảnh. Anh muốn lấy rượu để quên đi sự thật cô đã mất! Nhưng sao hình ảnh cô gục trước mặt anh rồi cứ thế rời xa anh!! Tất cả anh đều nhớ rõ mồn một.
Anh đã quá tin tưởng cô ta, mà làm tổn thương cô.
'.....anh hạnh phúc là được rồi....'
"Hạnh phúc?? Anh đau lắm!! Mất em rồi...hạnh phúc anh cũng chẳng biết nó như thế nào....anh... muốn đi với em.."
'Đợi anh nhé! Người anh yêu....Hà My...'

Tui cảm thấy người con trai ấy thật ngu ngốc mất rồi mới biết quý trọng hazzz

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com