Doan Nho Ve Jaekang
Bệnh viện Đại học Quốc gia Hàn Quốc, khoa Ngoại Chấn thương . Yang Jaewon kéo khẩu trang xuống cằm, hít vào một hơi dài sau ca phẫu thuật kéo dài bốn tiếng. Chiếc áo blouse dính lốm đốm máu, mồ hôi dính ướt tóc mái khiến cậu trông càng thêm…tội nghiệp. Đôi mắt nai vốn đã ướt long lanh giờ chỉ còn thiếu một giọt nước rơi ra là hoàn thành combo “bác sĩ thực tập u sầu”. “Bác sĩ Yang , cố lên nhé, hôm nay vẫn còn hai ca.” Y tá Jang Mi cười tươi đưa cho cậu ly cà phê. Cô nàng ghé sát thì thầm: “Ca mổ sáng nay, giáo sư Baek nổi điên vì nội trú làm rơi dụng cụ. Coi chừng nha.” “Hả…” Jaewon lắp bắp. “Giáo sư Baek có… đánh người không em?” “Chưa tới mức đó, nhưng chửi thì... khỏi phải bàn. Năm ngoái có nội trú xin chuyển khoa vì ổng chửi tới mức mất ngủ ba tuần đó.” Jaewon nuốt nước bọt. Baek Kanghyuk – giáo sư chấn thương nổi tiếng cả nước, bác sĩ hàng đầu về mọi loại chấn thương nghiêm trọng. Một tên tuổi lớn đến mức mỗi bài nghiên cứu của anh là được viện y quốc gia trích dẫn. Nhưng cũng là một người... không ai dám lại gần quá 3 mét nếu không có việc cần thiết. Cọc. Rất cọc. Và hay chửi. Rất hay chửi. . “KHÔNG PHẢI ĐÃ NÓI ĐỪNG ĐỂ TÔI THẤY CÁI CÁNH CỬA NÀY MỞ RA TRÊN 5 GIÂY RỒI SAO?!” Tiếng quát chát chúa khiến Jaewon giật mình suýt làm rơi ly cà phê. Cậu lùi vào góc tường theo phản xạ, cố làm mình nhỏ lại nhất có thể. Bóng người cao lớn từ hành lang bước ra, chiếc áo blouse trắng bay phần phật, bảng tên lấp ló dòng chữ: “GS. Baek Kanghyuk – Trưởng khoa Chấn thương”. Người thật còn đáng sợ hơn lời đồn. Gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc như dao, hàng chân mày lúc nào cũng như đang cau lại vì đời không thuận ý. Nhưng thứ đáng sợ nhất là… giọng nói. Trầm, khàn, và chửi có âm lượng như loa kéo. Kanghyuk liếc sơ thấy Jaewon đang co ro bên cột tường. “Thằng kia, mày đứng đó làm gì? Làm tượng canh cửa à?” “Dạ! Em... Em là bác sĩ Yang Jaewon, mới được phân về đây ạ.” “...Mới?” “Dạ…” “Má ơi.” Kanghyuk quay phắt đi, làu bàu. “Lại một thằng mới. Thêm đứa nữa làm gãy xương tôi sắp xếp là tôi cạp cổ từng đứa một.” Jaewon chết trân. Cạp... cổ? Kể từ giây phút đó, Jaewon dán nhãn Baek Kanghyuk là “con mãnh thú đầu đàn đáng sợ nhất bệnh viện”. Cậu giữ khoảng cách như giữ khoảng cách với bếp ga rò rỉ khí – tránh xa càng tốt. Nhưng cuộc đời đâu cho ai yên. Một tuần sau, trong ca trực đêm, Jaewon được phân công phụ mổ với giáo sư Baek. . Phòng mổ số 3. 2 giờ sáng. Jaewon ngáp lần thứ mười bảy, mắt trĩu xuống như muốn xin phép đi đầu thai. Cậu đang đứng phụ mổ cho một ca nẹp xương gãy phức tạp, bệnh nhân là một tay đua mô tô mới toanh bị tai nạn ngay trước cửa bệnh viện. “Clamp.”
“Dạ, clamp.”
“Gạt sang trái.”
“Dạ…” Cậu cố không run khi đưa dụng cụ. Giáo sư Baek đứng đối diện, khẩu trang che gần hết mặt nhưng mắt thì vẫn chòng chọc như thể chỉ chờ Jaewon sơ suất là sẽ... mắng như trút mưa. Ổn. Ổn rồi. Mình không run. Mình không run. Mình chỉ đang nhẹ nhàng hấp hối thôi. Nhưng đột nhiên, Baek Kanghyuk khựng lại. Một nhịp. Rồi hai nhịp. “...Park Gyeong Won, thuốc tê vừa tiêm là gì?” anh hỏi, giọng chậm rãi. Bác sĩ gây mê Park Gyeong Won giật mình: “Là Lidocaine 2%, nhưng... ủa, hộp này—” Ngay lúc đó, cơ thể Kanghyuk giật nhẹ. Jaewon nhìn thấy tai của giáo sư... mọc ra. Không, không phải tai người. Là tai mèo. Lông đen tuyền, mịn và nhọn, vểnh lên từ mái tóc như thể chúng vẫn ở đó từ lâu, chỉ là nay không thể giấu được nữa. Cùng lúc đó, từ phía sau, một cái đuôi dài, linh hoạt trườn ra khỏi áo phẫu thuật, ngoe nguẩy như thể có tâm trạng riêng. Bụp. Jaewon đánh rơi cái clamp xuống sàn. Phòng mổ đóng băng. Căng đến mức nghe được tiếng máy monitor tim kêu bíp bíp. Baek Kanghyuk ngước lên. Ánh mắt lừ đừ, mệt mỏi, nhưng rõ ràng biết chuyện gì đang diễn ra. Anh thở ra một tiếng, cộc cằn và khinh đời: “Má nó. Tụi bây thấy rồi.” . Chưa ai kịp phản ứng gì thì Kanghyuk đã vội vàng đứng dậy, lật ngay cái áo phẫu thuật lại, cố gắng che giấu cái đuôi đang vẫy như mèo con đòi ăn. Jaewon không kịp suy nghĩ, chỉ đứng chết trân nhìn theo từng động tác của giáo sư. “Đừng nhìn!” Baek Kanghyuk gầm lên, giọng như thể một con mèo bị dẫm đuôi. “Thằng kia, cậu đừng có mà ướt át! Cả mấy đứa kia cũng đừng có mà soi mói! Đứa nào còn động vào tôi một lần nữa là... tôi sẽ băm nát thằng đó ra.” Khoa Chấn thương vốn nổi tiếng với những bác sĩ giỏi, nhưng cũng không thiếu những nhân viên... tò mò. Y tá Cheon Jang Mi, bác sĩ gây mê Park Gyeong Won, và thực tập sinh Seo Dong Ju đều ngừng mọi hoạt động, mắt họ dán vào Baek Kanghyuk, rồi lại lia về phía Jaewon. Jaewon cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cậu nuốt khan, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong đầu một đống câu hỏi đang xoay như chong chóng. Giáo sư Baek là nhân miêu… Điều này có nghĩa là gì? Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng giáo sư mình phục tùng đến mức răm rắp lại có một hình hài khác, một hình hài mà cả khoa này không ai dám hé lộ. Nhưng một khi tai và đuôi đã lộ ra, thì... không thể thu lại được nữa. Kanghyuk cúi xuống lấy chiếc áo blouse khác trong tủ đồ, lẩm bẩm một mình: “Được rồi, tôi không có sức để che giấu nữa. Cả cái thế giới này muốn biết gì thì biết.” Anh giật mạnh cái áo mặc vào, chẳng thèm quay lại nhìn mọi người, cứ thế đi ra ngoài với một cái đuôi vẫn quẫy nhẹ. Jaewon đứng đấy, không nhúc nhích, như thể muốn chắc chắn rằng mình không nhìn thấy thứ gì lạ lùng trong đời. Cả phòng mổ dần trở lại với không khí thường lệ, nhưng trong không gian lạnh lẽo đó, Jaewon vẫn cảm thấy lạ lùng. Cậu có thể nghe tiếng gió vù vù như có gì đó chưa thật sự yên bình. Mắt cậu không thể thôi lướt theo cái bóng của giáo sư Baek lúc anh bước đi. Mọi người dần quay lại công việc, nhưng Jaewon vẫn còn đứng đó, tự hỏi liệu có nên tiến lại gần Baek Kanghyuk hay không. Những con mèo kiêu kỳ luôn biết cách che giấu cảm xúc của mình, thế mà giờ đây giáo sư lại thể hiện rõ ràng như thế. Anh ta thực sự chẳng cần phải che giấu nữa, còn Jaewon thì lại... Nhớ đến ánh mắt của Kanghyuk, Jaewon cảm thấy một cái gì đó dâng lên trong lòng. Đó không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác kỳ lạ mà cậu không thể lý giải. . Một tuần trôi qua, Jaewon cố gắng tránh mặt Kanghyuk hết mức có thể, nhưng cuộc sống không hề đơn giản như thế. Mỗi lần gặp giáo sư, cậu lại cảm thấy trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tại sao lại thế? Jaewon tự hỏi. Đến một đêm trực, khi Jaewon đang ngồi ở phòng nghỉ, một tiếng gõ cửa vang lên. Cậu ngẩng đầu lên, và tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy Baek Kanghyuk đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn cậu với đôi mắt sắc lạnh. "Ra ngoài, cậu và tôi có việc cần nói chuyện." Jaewon nuốt nước bọt, hơi khớp một chút, nhưng vẫn đứng dậy, bước ra ngoài. . Baek Kanghyuk dẫn Jaewon ra ngoài hành lang tối tăm, nơi không có ai. Anh dừng lại, dựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn Jaewon chằm chằm. Đôi tai mèo trên đầu anh hơi động đậy, như thể cảm nhận được từng chuyển động của cậu. Jaewon đứng đối diện, cậu cảm thấy trái tim đập nhanh đến mức như muốn vỡ tung. Cảm giác này giống như khi nhìn thấy một con vật hoang dã mà mình không thể điều khiển, nhưng lại không thể rời mắt. “Cậu nhìn cái gì?” Kanghyuk lên tiếng, giọng không chút kiên nhẫn. “Em... em chỉ... em không biết phải làm gì,” Jaewon lúng túng nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cuộn lên cảm giác lo lắng không tả nổi. "Em không biết... Giáo sư... là..." “Mèo?” Kanghyuk nói gọn, ngữ điệu không chút bất ngờ. “Cậu tưởng tôi là cái gì?” Jaewon ngập ngừng, không biết nên đáp lại thế nào. Cậu không phải sợ Baek Kanghyuk, nhưng mọi thứ xung quanh anh... nó quá đỗi lạ lùng và khó hiểu. “Cậu nghĩ sao về việc tôi là nhân thú?” Kanghyuk bỗng hỏi, mắt anh nhìn thẳng vào Jaewon, không có chút gì là giấu diếm. Câu hỏi này khiến Jaewon nghẹn lại, không trả lời ngay. Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cho đến khi chứng kiến sự lộ diện của Baek Kanghyuk. Cảm giác khi thấy tai và đuôi của anh xuất hiện... không phải là sự sợ hãi, mà là sự ngạc nhiên, sự bối rối. Và cả một chút cảm giác lạ lẫm, như thể bị cuốn vào một thế giới mà cậu chưa từng biết đến. “Em… không biết phải nói sao,” Jaewon cuối cùng thừa nhận. “Giáo sư... em không... em không nghĩ... em có thể quen với việc này.” Kanghyuk hừ một tiếng, giọng anh pha chút tức giận. “Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng thừa nhận việc này à? Dù là nhân thú hay người, tôi vẫn là người làm việc trong bệnh viện này. Cậu phải hiểu rõ điều đó, Yang Jaewon.” Jaewon nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt đầy áp lực của giáo sư, rồi tự nhủ mình phải giữ bình tĩnh. "Em hiểu... Em hiểu, nhưng... tại sao giáo sư không giấu điều này đi?" “Vì tôi đã quá mệt mỏi rồi.” Kanghyuk quay đi, giọng anh hạ thấp. "Mệt mỏi vì phải giả vờ, mệt mỏi vì phải che giấu bản thân mình trước cái xã hội này. Tất cả chỉ vì mấy đứa như cậu sẽ nghĩ tôi là một con quái vật." Jaewon nghe xong, cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cậu chưa từng nghĩ đến những nỗi khổ của Baek Kanghyuk, chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh có thể cảm thấy cô đơn đến vậy, phải sống trong một thế giới mà bản thân luôn phải giấu đi một phần quan trọng của mình chỉ vì sợ bị coi là khác biệt. "Giáo sư..." Jaewon mở miệng, nhưng rồi lại không biết phải nói gì. "Em... không nghĩ như vậy. Em chỉ là... hơi ngạc nhiên." “Ngạc nhiên là chuyện của cậu. Tôi không có thời gian để chờ mấy đứa bất ngờ như vậy,” Kanghyuk quắc mắt. "Tôi là như vậy, và nếu cậu muốn làm bác sĩ ở đây, phải chấp nhận mọi thứ, kể cả những thứ khó chấp nhận nhất." Jaewon gật đầu. Cậu hiểu. Nhưng có một thứ gì đó trong lòng Jaewon không thể lý giải được. Một cảm giác như thể mọi thứ mới chỉ bắt đầu, và mọi thứ trong cậu đang bị xoay chuyển. "Vậy... sao giáo sư lại không giấu tai và đuôi nữa?" Jaewon hỏi, giọng cậu hơi run, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Kanghyuk im lặng một lúc, rồi trả lời, giọng anh nhẹ đi một chút. "Vì mệt rồi. Cậu có biết khi suốt ngày phải giả vờ là một con người bình thường, rồi chỉ chờ một tai nạn nào đó để người khác phát hiện ra thì nó mệt mỏi đến mức nào không?" Jaewon im lặng. Cậu nhìn Kanghyuk, rồi nhìn những cái tai mèo khẽ động đậy trên đầu anh. Đột nhiên, một cơn sóng lạ lùng dâng lên trong lòng. Đó là sự thương cảm, là sự cảm thông, và cả một chút... thích thú mà cậu không thể giải thích được. Cuộc nói chuyện dừng lại khi một tiếng chuông báo hiệu ca trực kết thúc. Jaewon đứng đấy, nhìn Kanghyuk mà không thể hiểu nổi mình đang cảm thấy gì. Một phần trong cậu vẫn cảm thấy lạ lẫm, nhưng phần còn lại thì lại không thể ngừng nghĩ về những gì vừa nghe được. Kanghyuk nhìn Jaewon một lúc, rồi khẽ khịt mũi, như thể không muốn có thêm bất kỳ câu chuyện nào nữa. "Đi nghỉ đi. Chắc cậu không muốn nghe tôi lảm nhảm thêm đâu." Jaewon chỉ biết gật đầu, bước lùi lại một bước, rồi cuối cùng cũng quay đi. Nhưng khi ra ngoài, cậu không thể bỏ được cái cảm giác nhoi nhói trong tim, như thể có thứ gì đó đã thay đổi trong cách nhìn của cậu về Baek Kanghyuk – không chỉ là một giáo sư cọc cằn, mà có lẽ... còn là một con mèo cô đơn đang cố giấu mình giữa thế giới loài người. . Sau cuộc trò chuyện đó, mọi thứ giữa Jaewon và Baek Kanghyuk không còn như trước nữa. Mặc dù vẫn là những đồng nghiệp trong bệnh viện, nhưng Jaewon cảm thấy có một khoảng cách lạ lùng giữa họ, một khoảng cách mà trước đây cậu không hề nhận ra. Mỗi lần nhìn thấy Kanghyuk đi ngang qua, Jaewon lại không khỏi quay đầu nhìn theo. Không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm giác khó tả – vừa muốn lại gần, vừa sợ rằng sẽ làm giáo sư khó chịu. Đặc biệt là những lúc Baek Kanghyuk cố tình quăng cho cậu một ánh mắt sắc lẹm, như thể đang thử thách cậu. “Bác sĩ Yang, giúp tôi một tay với ca này.” Một buổi chiều, Kanghyuk bất ngờ gọi Jaewon trong lúc đi qua phòng làm việc của cậu. Jaewon giật mình, nhanh chóng đứng dậy. "Dạ, giáo sư." Cậu đi theo Kanghyuk vào phòng mổ, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng không thể không cảm thấy có gì đó... khác biệt. Chắc chắn rồi, mọi thứ giữa họ đã thay đổi kể từ lần gặp nhau đó. Jaewon không còn chỉ là một bác sĩ thực tập ngây ngô, mà là người duy nhất biết về con mèo trong cơ thể của Baek Kanghyuk. Ca mổ hôm nay là một ca phức tạp, xương gãy nặng, yêu cầu sự chính xác tuyệt đối. Jaewon không thể dừng lại suy nghĩ về giáo sư, nhưng cậu biết đây là cơ hội để chứng minh khả năng của mình. “Dùng dao mổ này, nhanh chóng nhé.” Kanghyuk đưa cho Jaewon một dụng cụ, giọng anh lạnh lùng nhưng không hề thiếu sự chỉ dẫn. Jaewon nhìn vào ánh mắt của Kanghyuk. Lần này, ánh mắt đó không còn sắc bén như trước. Có gì đó mơ hồ trong đó, một sự dễ chịu mà Jaewon không thể lý giải được. Trong lúc mổ, Jaewon vô tình chạm phải tay Kanghyuk. Một cú chạm nhẹ, nhưng cũng đủ để cả hai người cảm thấy như có một tia điện xẹt qua. “Cậu có thể cẩn thận một chút không?” Baek Kanghyuk lạnh lùng nhắc nhở, nhưng Jaewon nhận ra rằng giọng anh không còn cộc cằn như trước. Có gì đó thay đổi, có lẽ là do cuộc trò chuyện đêm hôm đó. Jaewon chỉ biết gật đầu, cố gắng tập trung vào ca mổ. Nhưng trong lòng cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ về câu hỏi mình đã không dám hỏi Kanghyuk sau đêm đó: “Liệu tôi có thể ở lại bên cạnh giáo sư không?” Sau ca mổ, Kanghyuk ra ngoài mua nước. Jaewon đứng một lúc, rồi cũng đi theo anh, không biết sao mà cảm giác như mình muốn nói một điều gì đó. Kanghyuk nhìn thấy cậu, khẽ liếc mắt, rồi khịt mũi. “Cậu có chuyện gì không?” “Em chỉ... muốn hỏi một chút thôi,” Jaewon bắt đầu, giọng cậu lạc đi một chút. “Giáo sư, sau tất cả những gì đã xảy ra, em... em có thể giúp gì cho giáo sư không?” Kanghyuk nheo mắt lại, giống như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh thở dài, kéo một làn khói thuốc ra ngoài, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì đó. “Giúp? Cậu thực sự muốn giúp tôi à?” Jaewon gật đầu. “Em muốn hiểu về giáo sư hơn, về… những gì giáo sư phải chịu đựng.” Baek Kanghyuk nhìn cậu, rồi bật cười khẽ. "Cậu sẽ không thể hiểu nổi đâu. Chỉ những kẻ yếu đuối mới cần sự giúp đỡ. Tôi không cần sự thương hại của bất kỳ ai." Nhưng khi Jaewon nhìn vào mắt anh, cậu không thấy sự lạnh lùng như thường lệ. Cậu thấy một chút gì đó mệt mỏi, giống như một con mèo đang che giấu vết thương trong lòng. Jaewon mở miệng, nhưng rồi lại ngập ngừng. Cậu không biết phải nói gì tiếp theo, chỉ đứng đó nhìn giáo sư một lúc. Có một cảm giác dâng lên trong lòng cậu – một cảm giác khó tả mà cậu không thể lý giải. Và ngay lúc đó, cậu chợt nhận ra rằng, có thể mình đã quá chú ý đến những điều ngoại cảnh, mà quên đi rằng giáo sư Baek cũng chỉ là một con người bình thường, với những nỗi đau riêng của mình. Từ hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk không còn quá xa cách nữa. Jaewon bắt đầu nhận ra rằng, dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng và khó gần, Kanghyuk thực ra cũng chỉ là một người đàn ông mệt mỏi, luôn phải chiến đấu với chính bản thân mình. Và Jaewon cũng nhận thấy rằng, trong mắt mình, Kanghyuk không còn là một giáo sư đáng sợ nữa. Anh là một người đàn ông... một con mèo cô đơn, chỉ đang tìm kiếm một người để có thể thật sự hiểu và chấp nhận mình. . Những ngày tiếp theo, Jaewon cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Kanghyuk dần có sự thay đổi rõ rệt. Dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và cọc cằn, nhưng Kanghyuk không còn tránh né cậu như trước. Thậm chí, anh bắt đầu có những cử chỉ quan tâm rất nhỏ nhưng không dễ nhận ra. Một ngày, khi Jaewon đang vội vàng bước vào phòng bệnh để kiểm tra bệnh nhân, Kanghyuk đột ngột bước vào theo sau, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vai cậu. “Cậu quên mang khẩu trang.” Giọng Kanghyuk vẫn thô ráp, nhưng trong đó lại có chút nhẹ nhàng mà Jaewon không thể phủ nhận. Jaewon quay lại, đôi mắt mở to vì bất ngờ. “Ơ, em cảm ơn...” “Đừng có mà cảm ơn tôi,” Kanghyuk hừ một tiếng, rồi quay người đi. “Cậu cứ lo mà đừng có làm mình bị nhiễm bệnh.” Jaewon cười nhẹ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp. Chẳng phải là những lời nói thô lỗ thường ngày của Kanghyuk, mà là sự quan tâm thực sự ẩn sau những câu nói ấy. Điều đó khiến Jaewon cảm thấy như một phần nào đó của giáo sư đã bắt đầu mở ra. Một tuần sau, vào một buổi tối trực muộn, Jaewon ngồi một mình trong phòng nghỉ, mệt mỏi sau một ngày dài. Đột nhiên, cánh cửa mở ra và Kanghyuk bước vào, hơi khom người vì cánh cửa quá thấp. Anh vẫn mặc bộ đồ blouse, nhưng có vẻ đang hơi mệt mỏi. “Cậu còn thức à?” Kanghyuk hỏi, giọng anh có chút khàn đi. “Em... em chỉ đang nghỉ một chút thôi.” Jaewon ngẩng lên, đôi mắt hơi ngái ngủ, nhưng cậu không thể không chú ý đến vẻ mệt mỏi rõ ràng trên khuôn mặt giáo sư. “Điều trị thêm mấy ca gãy xương à?” Jaewon hỏi. Kanghyuk gật đầu. “Không chỉ vậy. Những người như tôi, lúc nào cũng có một đống vấn đề phải giải quyết.” Jaewon im lặng, không biết phải nói gì. Cậu cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, như thể Kanghyuk đang chờ một câu hỏi hay sự thông cảm nào đó. Nhưng Jaewon không biết phải làm sao. Lúc này, Kanghyuk đột ngột ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu, tay cầm ly cà phê mà không mời cậu. Đôi tai mèo của anh khẽ rụt lại, như thể đang cảm nhận sự gần gũi lạ lùng giữa họ. “Thực ra,” Baek Kanghyuk bắt đầu nói, giọng anh có gì đó trầm lắng, “tôi không phải người dễ gần. Nhưng mà... nếu cậu thật sự muốn hiểu tôi, thì phải biết rằng tôi không dễ dàng mở lòng đâu.” Jaewon nhìn anh, cảm giác như có một hàng rào vô hình vẫn đang ngăn cách giữa họ, mặc dù anh đã nói ra những lời này. Cậu muốn hỏi về những gì đã xảy ra với anh, về cuộc sống của anh, về việc làm một người luôn phải giấu đi bản thân. Nhưng câu hỏi đó lại mắc kẹt trong cổ họng. “Em không muốn ép buộc giáo sư đâu,” Jaewon nói, nhưng giọng cậu cũng hơi run. “Chỉ là... em không muốn giáo sư cảm thấy cô đơn.” Kanghyuk ngước lên, ánh mắt anh dao động trong giây lát. Anh nhìn Jaewon, rồi cười nhạt. “Cô đơn?” Kanghyuk lắc đầu. “Tôi quen rồi. Dù có bao nhiêu người xung quanh, tôi vẫn chỉ là một con mèo cô đơn, hiểu chưa?” Jaewon im lặng. Cậu không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng trái tim cậu như thắt lại, cảm giác muốn gần gũi Kanghyuk, muốn được anh chia sẻ những nỗi niềm mà anh luôn giấu kín, càng lúc càng mạnh mẽ. Cái đêm hôm đó, Jaewon không thể ngủ. Cậu nghĩ về những gì Kanghyuk đã nói. Cô đơn. Từ bao giờ giáo sư lại mang trong mình một nỗi cô đơn như thế? Dường như cả cuộc đời Kanghyuk đã phải chiến đấu với chính mình, giấu đi bản chất thật sự chỉ để tồn tại trong thế giới này. Nhưng rồi, một cảm giác khác lại xuất hiện. Cậu không muốn Kanghyuk phải tiếp tục chịu đựng một mình. Jaewon nhận ra rằng, dần dần, cậu không chỉ quan tâm đến Kanghyuk như một giáo sư. Cậu bắt đầu cảm thấy một sự liên kết mạnh mẽ hơn, một cảm xúc mà cậu không thể bỏ qua. Sáng hôm sau, Jaewon tìm thấy mình đứng trước cửa phòng của Kanghyuk. Lúc đầu, cậu định quay lại, nhưng rồi lại hít một hơi thật sâu và gõ cửa. Kanghyuk mở cửa, đôi mắt anh vẫn còn mệt mỏi. “Cậu làm gì ở đây?” Jaewon nhìn vào mắt anh và đáp bằng giọng nghiêm túc. “Giáo sư, nếu giáo sư cần người bên cạnh, em sẽ ở đây.” Kanghyuk nhìn Jaewon một lúc, rồi khẽ nhếch mép. “Cậu thật sự muốn làm chuyện này à? Dành thời gian cho một con mèo như tôi?” Jaewon mỉm cười nhẹ. “Nếu giáo sư là mèo, thì em cũng sẽ là con chuột để ở bên cạnh bảo vệ giáo sư.” Kanghyuk im lặng, nhưng Jaewon cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt anh. Có một chút gì đó, như là sự đồng cảm. Và có lẽ, điều mà cả hai đang tìm kiếm, chính là sự an ủi mà cả hai đều cần. (Phần tiếp theo sẽ là những bước tiến trong mối quan hệ của họ, khi Jaewon và Kanghyuk dần khám phá cảm xúc thật sự của mình. Mình tiếp tục nhé?) Tuyệt vời, mình sẽ tiếp tục câu chuyện nhé! Đây là phần tiếp theo, sẽ là lúc mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk bắt đầu có những biến chuyển rõ rệt. . Mấy ngày sau, mọi thứ dường như đã trở lại bình thường với Jaewon, mặc dù cậu cảm thấy sự căng thẳng giữa mình và Kanghyuk vẫn còn đó. Cậu luôn cố gắng tạo ra những cơ hội để tiếp xúc với giáo sư, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Mỗi lần đối diện với Kanghyuk, cậu lại cảm thấy lúng túng, như thể những gì cậu muốn nói đều không thể diễn đạt đúng. Nhưng một điều lạ lùng là, mỗi lần Kanghyuk xuất hiện trong phạm vi nhìn thấy, Jaewon lại cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ, như thể mọi thứ đều ổn. Cả hai không còn tránh né nhau như trước, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Mặc dù vậy, Jaewon nhận ra rằng, mỗi lần Kanghyuk lên tiếng, giọng anh không còn lạnh lùng hay thô lỗ như trước. Có cái gì đó trong cách anh nói chuyện với cậu đã thay đổi. Một hôm, trong khi cả hai đang cùng nhau thực hiện một ca phẫu thuật khó, Kanghyuk đột ngột quay sang Jaewon và thì thầm: “Cậu làm tốt lắm. Tôi chưa từng thấy ai làm ca này suôn sẻ như vậy.” Jaewon ngẩng lên, bất ngờ vì lời khen từ Kanghyuk. Cậu mỉm cười, nhưng không thể giấu được sự ngượng ngùng. “Cảm ơn giáo sư. Em vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.” Kanghyuk nhìn cậu một lúc, rồi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút gì đó ấm áp. “Cậu làm tốt lắm, không cần phải khiêm tốn nữa.” Lời nói của Kanghyuk khiến Jaewon cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu không biết tại sao, nhưng khi được Kanghyuk thừa nhận, cậu có cảm giác như mình đang tiến gần hơn đến cái gì đó quan trọng giữa họ. Cảm giác không chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho một giáo sư, mà có thể là tình cảm gì đó sâu sắc hơn. Một tối nọ, khi cả hai đang ngồi uống cà phê trong phòng nghỉ, Kanghyuk đột ngột lên tiếng, giọng anh trầm thấp, không giống như mọi khi: “Cậu có bao giờ nghĩ về tương lai chưa?” Jaewon ngạc nhiên, không biết phải trả lời sao. Cậu chưa bao giờ nghĩ xa như vậy, nhất là khi tương lai của mình luôn gắn liền với bệnh viện và những ca mổ. Nhưng giờ đây, câu hỏi của Kanghyuk lại khiến cậu phải suy nghĩ. “Em nghĩ... em chỉ sống trong hiện tại thôi,” Jaewon trả lời, giọng cậu không chắc chắn. “Tương lai quá xa vời đối với em.” Kanghyuk im lặng một lúc, ánh mắt anh xa xăm. “Tương lai không phải là thứ mà cậu có thể tránh được mãi đâu, Jaewon. Nó sẽ đến, dù cậu có muốn hay không.” Jaewon không biết phải nói gì thêm, nhưng cậu cảm nhận được sự bất an trong giọng Kanghyuk. Có vẻ như anh đang lo lắng về điều gì đó, nhưng không thể nói ra. “Giáo sư... em sẽ ở đây,” Jaewon nói, dù không biết mình đang nói gì, nhưng cảm giác trong lòng là muốn ở lại bên cạnh anh. "Dù tương lai có thế nào, em vẫn sẽ ở đây." Kanghyuk quay sang nhìn Jaewon, đôi mắt anh lướt qua một lớp cảm xúc lạ lùng. Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười, như thể có điều gì đó trong lòng anh vừa được xoa dịu..
Mối quan hệ của Jaewon và Kanghyuk không thể giấu mãi. Dù có cố gắng giữ bí mật, những người đồng nghiệp xung quanh bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong hành động và ánh mắt giữa hai người. Trong đó, có một người không thể không chú ý – Cheon Jang Mi, y tá 25 tuổi, một cô gái năng động và khá tinh ý. Cô ta bắt đầu để ý đến những lúc Jaewon và Kanghyuk nhìn nhau lâu hơn mức bình thường, và thậm chí khi cả hai đi chung với nhau vào các buổi chiều muộn. Một hôm, khi chỉ có Jang Mi và Jaewon trong phòng nghỉ, cô không thể kiềm chế nổi nữa. “Anh và giáo sư Baek có chuyện gì không?” Jang Mi hỏi, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Jaewon giật mình, không biết trả lời sao. Cậu không muốn tạo ra hiểu lầm, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều. “Tụi anh... chỉ là đồng nghiệp thôi mà.” Jang Mi nhướng mày. “Em không phải kẻ ngốc, bác sĩ Jaewon. Cả bệnh viện này ai cũng thấy rồi. Anh và giáo sư có điều gì đó. Không phải chỉ là công việc đâu.” Jaewon im lặng, không muốn nói gì thêm. Nhưng câu hỏi của Jang Mi lại khiến cậu cảm thấy như có một cái gì đó sắp bùng nổ. Cậu biết rằng chuyện giữa cậu và Kanghyuk không thể cứ mãi giấu diếm được. . Một tuần sau, sau một ca phẫu thuật mệt mỏi, Jaewon ngồi trong phòng nghỉ, suy nghĩ về mọi thứ. Cậu không thể tránh khỏi cảm giác như mình đang bước vào một con đường mới, nơi mà cậu không biết trước sẽ ra sao. Dù có những khoảnh khắc bối rối, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng, trong lòng cậu có điều gì đó mạnh mẽ. Đêm hôm đó, khi Jaewon chuẩn bị rời bệnh viện, cậu gặp Kanghyuk trong hành lang. “Cậu không cần về sao?” Kanghyuk hỏi, giọng anh có chút gì đó lạ lùng, như thể đang quan tâm đến việc Jaewon có an toàn không. “Em sẽ về ngay thôi.” Jaewon trả lời, nhưng không thể che giấu được sự lưỡng lự trong lòng. Kanghyuk nhìn cậu một lúc, rồi bước tới gần. “Nếu cậu cần gì, tôi sẽ ở đây.” Jaewon ngẩng lên nhìn anh. Cảm giác mà cậu luôn cố gắng phủ nhận giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu muốn gần gũi hơn, muốn tìm hiểu về Kanghyuk nhiều hơn, và cũng muốn anh hiểu rằng, cậu không chỉ là đồng nghiệp, mà là một người thực sự quan tâm đến anh. “Giáo sư... em muốn nói một điều.” Jaewon lên tiếng, giọng cậu lấp lửng. Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt anh như có một chút hi vọng. “Nói đi.” “Em muốn ở bên cạnh giáo sư. Em không muốn chỉ là bác sĩ nữa... mà là người có thể giúp giáo sư, dù là trong công việc hay bất cứ điều gì,” Jaewon nói, tay cậu siết nhẹ vào cổ áo mình, cảm giác hồi hộp dâng trào. Kanghyuk nhìn Jaewon một lúc lâu, rồi khẽ nhếch môi. “Cậu thật sự nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?” Jaewon gật đầu. “Em không chắc. Nhưng em muốn thử.” Kanghyuk im lặng, rồi bước lại gần, đặt tay lên vai Jaewon, ánh mắt anh lần đầu tiên không còn lạnh lùng mà ấm áp lạ kỳ. “Cậu không cần phải thử, Jaewon. Cậu đã ở đây rồi.” . Mấy ngày sau, Jaewon và Kanghyuk không còn giữ khoảng cách như trước nữa. Mối quan hệ giữa họ không còn chỉ là đồng nghiệp mà đã dần chuyển thành một thứ gì đó không thể phủ nhận. Cảm xúc của cả hai đã được thừa nhận, và mặc dù họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về nhau, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo. Trong một buổi tối mưa nhẹ, Jaewon đi vào phòng nghỉ sau một ca mổ căng thẳng. Cậu cảm thấy mệt mỏi nhưng trong lòng lại có một sự yên bình kỳ lạ. Vừa bước vào, cậu thấy Kanghyuk đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt trầm tư. Đôi tai mèo của anh khẽ động đậy, dấu hiệu duy nhất cho thấy anh đang có suy nghĩ gì đó. “Giáo sư...” Jaewon gọi nhẹ nhàng. Kanghyuk quay lại, đôi mắt anh lấp lánh trong ánh đèn mờ mờ. “Cậu đến rồi sao?” Jaewon bước vào gần hơn, cảm giác trái tim đập thổn thức. “Em muốn nói chuyện một chút.” Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt anh không còn lạnh lùng, mà đã ấm áp hơn rất nhiều. Anh gật đầu, ra hiệu mời Jaewon ngồi xuống. “Về những gì em đã nói trước đó...” Jaewon bắt đầu, nhưng rồi cậu dừng lại, cảm thấy những lời nói có phần ngượng ngùng. “Em không biết liệu giáo sư có hiểu được cảm giác của em không, nhưng em thực sự muốn ở bên cạnh giáo sư. Không chỉ là bác sĩ thực tập, mà là người có thể giúp đỡ giáo sư, dù trong công việc hay cuộc sống.” Kanghyuk không đáp lại ngay lập tức, anh chỉ lặng lẽ quan sát Jaewon. Đôi mắt anh nhìn cậu như muốn tìm hiểu những suy nghĩ sâu xa trong đó. Rồi một lúc sau, anh tiến lại gần và ngồi xuống cạnh Jaewon. “Cậu đã quyết định rồi sao?” Kanghyuk hỏi, giọng anh khàn đi một chút, như thể đang tìm lời để diễn tả điều mình muốn nói. Jaewon gật đầu, ánh mắt kiên định. “Em đã suy nghĩ rất kỹ. Em muốn ở đây với giáo sư, không chỉ là đồng nghiệp mà là một người có thể... chia sẻ với giáo sư những gì giáo sư đã giấu kín trong lòng.” Kanghyuk im lặng, như thể đang lắng nghe, rồi cuối cùng anh thở dài một hơi dài, như thể có một gánh nặng nào đó được thả lỏng. “Cậu không cần phải giúp tôi, Yang,” Kanghyuk nói, giọng anh trầm xuống. “Tôi không cần ai cứu vớt tôi đâu. Tôi đã quen với việc sống một mình rồi.” Jaewon nhìn vào mắt anh, rồi đặt tay lên vai Kanghyuk, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu giáo sư không cần ai giúp, thì em chỉ muốn ở đây vì... em quan tâm đến giáo sư. Dù là mèo hay người, em vẫn muốn ở bên.” Kanghyuk quay mặt đi, nhưng không giấu được nụ cười nhẹ trên môi. “Cậu thật sự cứng đầu đấy.” Jaewon mỉm cười. “Cứng đầu hay không không quan trọng, em chỉ muốn là một phần trong cuộc sống của giáo sư.” Kanghyuk không nói gì thêm, nhưng Jaewon có thể cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Anh không còn là người đàn ông lạnh lùng, cứng rắn nữa. Cảm giác thân thiết, sự chấp nhận dường như đã hiện diện trong không khí giữa họ. Sau đêm hôm đó, Jaewon và Kanghyuk dần dần trở nên thân thiết hơn. Mối quan hệ của họ không còn chỉ là những lời nói hay cái nhìn ngắn ngủi. Cả hai bắt đầu chia sẻ nhiều hơn, từ công việc cho đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Jaewon không còn cảm thấy lúng túng mỗi khi đứng gần Kanghyuk. Và Kanghyuk, mặc dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng Jaewon biết rằng anh đã bắt đầu mở lòng, ít nhất là với cậu. . Một ngày nọ, trong lúc nghỉ giữa giờ, Jaewon và Kanghyuk cùng nhau ngồi trong phòng nghỉ. Lần này, không có khoảng cách nào giữa họ. Jaewon tựa đầu vào vai Kanghyuk một cách tự nhiên, cảm giác bình yên khi ở bên cạnh anh khiến cậu không muốn rời đi. “Giáo sư, em sẽ không rời đi đâu cả,” Jaewon thì thầm, giọng đầy quyết tâm. Kanghyuk không trả lời ngay, nhưng cậu có thể cảm nhận được cái siết tay nhẹ nhàng từ anh. Một dấu hiệu không lời cho sự chấp nhận, cho sự đồng ý. Mối quan hệ giữa họ không còn là sự đấu tranh, không còn là những khoảng cách vô hình nữa. Từ lúc này trở đi, họ sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả – không chỉ là công việc, mà còn là cuộc sống và cảm xúc mà cả hai đang dần khám phá ra. . Với Baek Kanghyuk, những ngày tháng cô đơn dường như đã dần qua đi. Dù anh vẫn là nhân miêu, một người phải luôn giấu đi bản thân trong những tình huống đầy căng thẳng, nhưng Jaewon đã là người duy nhất khiến anh có thể thực sự thở phào. Với Jaewon, điều cậu tìm kiếm không phải là sự công nhận từ một giáo sư danh tiếng, mà là một người có thể hiểu và chấp nhận cậu như chính con người của mình. Và khi sự chấp nhận đó đến từ Kanghyuk – một người mà cậu từng ngưỡng mộ, cậu cảm thấy mình đã tìm thấy điều quan trọng nhất trong cuộc sống này. Cả hai không cần phải nói quá nhiều. Những cảm xúc chân thật, sự quan tâm lẫn nhau đã là tất cả. Và mối quan hệ giữa họ, dù chưa hoàn hảo, nhưng đã là một bước tiến lớn trong cuộc sống của mỗi người..............*Lidocain là thuốc tê tại chỗ, nhóm amid, có thời gian tác dụng trung bình. Lidocain là thuốc chống loạn nhịp, chẹn kênh Na, nhóm 1B, được dùng tiêm tĩnh mạch để điều trị loạn nhịp tâm thất.
Ehehe tui đã thi xong và sẽ bão từ từ nha, ai muốn SE yên tâm dưới tb 1 môn rồi nên tới nái nha. Ai có ý tưởng gì cứ nói rùi tui cook cho nha
“Dạ, clamp.”
“Gạt sang trái.”
“Dạ…” Cậu cố không run khi đưa dụng cụ. Giáo sư Baek đứng đối diện, khẩu trang che gần hết mặt nhưng mắt thì vẫn chòng chọc như thể chỉ chờ Jaewon sơ suất là sẽ... mắng như trút mưa. Ổn. Ổn rồi. Mình không run. Mình không run. Mình chỉ đang nhẹ nhàng hấp hối thôi. Nhưng đột nhiên, Baek Kanghyuk khựng lại. Một nhịp. Rồi hai nhịp. “...Park Gyeong Won, thuốc tê vừa tiêm là gì?” anh hỏi, giọng chậm rãi. Bác sĩ gây mê Park Gyeong Won giật mình: “Là Lidocaine 2%, nhưng... ủa, hộp này—” Ngay lúc đó, cơ thể Kanghyuk giật nhẹ. Jaewon nhìn thấy tai của giáo sư... mọc ra. Không, không phải tai người. Là tai mèo. Lông đen tuyền, mịn và nhọn, vểnh lên từ mái tóc như thể chúng vẫn ở đó từ lâu, chỉ là nay không thể giấu được nữa. Cùng lúc đó, từ phía sau, một cái đuôi dài, linh hoạt trườn ra khỏi áo phẫu thuật, ngoe nguẩy như thể có tâm trạng riêng. Bụp. Jaewon đánh rơi cái clamp xuống sàn. Phòng mổ đóng băng. Căng đến mức nghe được tiếng máy monitor tim kêu bíp bíp. Baek Kanghyuk ngước lên. Ánh mắt lừ đừ, mệt mỏi, nhưng rõ ràng biết chuyện gì đang diễn ra. Anh thở ra một tiếng, cộc cằn và khinh đời: “Má nó. Tụi bây thấy rồi.” . Chưa ai kịp phản ứng gì thì Kanghyuk đã vội vàng đứng dậy, lật ngay cái áo phẫu thuật lại, cố gắng che giấu cái đuôi đang vẫy như mèo con đòi ăn. Jaewon không kịp suy nghĩ, chỉ đứng chết trân nhìn theo từng động tác của giáo sư. “Đừng nhìn!” Baek Kanghyuk gầm lên, giọng như thể một con mèo bị dẫm đuôi. “Thằng kia, cậu đừng có mà ướt át! Cả mấy đứa kia cũng đừng có mà soi mói! Đứa nào còn động vào tôi một lần nữa là... tôi sẽ băm nát thằng đó ra.” Khoa Chấn thương vốn nổi tiếng với những bác sĩ giỏi, nhưng cũng không thiếu những nhân viên... tò mò. Y tá Cheon Jang Mi, bác sĩ gây mê Park Gyeong Won, và thực tập sinh Seo Dong Ju đều ngừng mọi hoạt động, mắt họ dán vào Baek Kanghyuk, rồi lại lia về phía Jaewon. Jaewon cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cậu nuốt khan, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong đầu một đống câu hỏi đang xoay như chong chóng. Giáo sư Baek là nhân miêu… Điều này có nghĩa là gì? Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng giáo sư mình phục tùng đến mức răm rắp lại có một hình hài khác, một hình hài mà cả khoa này không ai dám hé lộ. Nhưng một khi tai và đuôi đã lộ ra, thì... không thể thu lại được nữa. Kanghyuk cúi xuống lấy chiếc áo blouse khác trong tủ đồ, lẩm bẩm một mình: “Được rồi, tôi không có sức để che giấu nữa. Cả cái thế giới này muốn biết gì thì biết.” Anh giật mạnh cái áo mặc vào, chẳng thèm quay lại nhìn mọi người, cứ thế đi ra ngoài với một cái đuôi vẫn quẫy nhẹ. Jaewon đứng đấy, không nhúc nhích, như thể muốn chắc chắn rằng mình không nhìn thấy thứ gì lạ lùng trong đời. Cả phòng mổ dần trở lại với không khí thường lệ, nhưng trong không gian lạnh lẽo đó, Jaewon vẫn cảm thấy lạ lùng. Cậu có thể nghe tiếng gió vù vù như có gì đó chưa thật sự yên bình. Mắt cậu không thể thôi lướt theo cái bóng của giáo sư Baek lúc anh bước đi. Mọi người dần quay lại công việc, nhưng Jaewon vẫn còn đứng đó, tự hỏi liệu có nên tiến lại gần Baek Kanghyuk hay không. Những con mèo kiêu kỳ luôn biết cách che giấu cảm xúc của mình, thế mà giờ đây giáo sư lại thể hiện rõ ràng như thế. Anh ta thực sự chẳng cần phải che giấu nữa, còn Jaewon thì lại... Nhớ đến ánh mắt của Kanghyuk, Jaewon cảm thấy một cái gì đó dâng lên trong lòng. Đó không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác kỳ lạ mà cậu không thể lý giải. . Một tuần trôi qua, Jaewon cố gắng tránh mặt Kanghyuk hết mức có thể, nhưng cuộc sống không hề đơn giản như thế. Mỗi lần gặp giáo sư, cậu lại cảm thấy trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tại sao lại thế? Jaewon tự hỏi. Đến một đêm trực, khi Jaewon đang ngồi ở phòng nghỉ, một tiếng gõ cửa vang lên. Cậu ngẩng đầu lên, và tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy Baek Kanghyuk đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn cậu với đôi mắt sắc lạnh. "Ra ngoài, cậu và tôi có việc cần nói chuyện." Jaewon nuốt nước bọt, hơi khớp một chút, nhưng vẫn đứng dậy, bước ra ngoài. . Baek Kanghyuk dẫn Jaewon ra ngoài hành lang tối tăm, nơi không có ai. Anh dừng lại, dựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn Jaewon chằm chằm. Đôi tai mèo trên đầu anh hơi động đậy, như thể cảm nhận được từng chuyển động của cậu. Jaewon đứng đối diện, cậu cảm thấy trái tim đập nhanh đến mức như muốn vỡ tung. Cảm giác này giống như khi nhìn thấy một con vật hoang dã mà mình không thể điều khiển, nhưng lại không thể rời mắt. “Cậu nhìn cái gì?” Kanghyuk lên tiếng, giọng không chút kiên nhẫn. “Em... em chỉ... em không biết phải làm gì,” Jaewon lúng túng nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cuộn lên cảm giác lo lắng không tả nổi. "Em không biết... Giáo sư... là..." “Mèo?” Kanghyuk nói gọn, ngữ điệu không chút bất ngờ. “Cậu tưởng tôi là cái gì?” Jaewon ngập ngừng, không biết nên đáp lại thế nào. Cậu không phải sợ Baek Kanghyuk, nhưng mọi thứ xung quanh anh... nó quá đỗi lạ lùng và khó hiểu. “Cậu nghĩ sao về việc tôi là nhân thú?” Kanghyuk bỗng hỏi, mắt anh nhìn thẳng vào Jaewon, không có chút gì là giấu diếm. Câu hỏi này khiến Jaewon nghẹn lại, không trả lời ngay. Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cho đến khi chứng kiến sự lộ diện của Baek Kanghyuk. Cảm giác khi thấy tai và đuôi của anh xuất hiện... không phải là sự sợ hãi, mà là sự ngạc nhiên, sự bối rối. Và cả một chút cảm giác lạ lẫm, như thể bị cuốn vào một thế giới mà cậu chưa từng biết đến. “Em… không biết phải nói sao,” Jaewon cuối cùng thừa nhận. “Giáo sư... em không... em không nghĩ... em có thể quen với việc này.” Kanghyuk hừ một tiếng, giọng anh pha chút tức giận. “Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng thừa nhận việc này à? Dù là nhân thú hay người, tôi vẫn là người làm việc trong bệnh viện này. Cậu phải hiểu rõ điều đó, Yang Jaewon.” Jaewon nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt đầy áp lực của giáo sư, rồi tự nhủ mình phải giữ bình tĩnh. "Em hiểu... Em hiểu, nhưng... tại sao giáo sư không giấu điều này đi?" “Vì tôi đã quá mệt mỏi rồi.” Kanghyuk quay đi, giọng anh hạ thấp. "Mệt mỏi vì phải giả vờ, mệt mỏi vì phải che giấu bản thân mình trước cái xã hội này. Tất cả chỉ vì mấy đứa như cậu sẽ nghĩ tôi là một con quái vật." Jaewon nghe xong, cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cậu chưa từng nghĩ đến những nỗi khổ của Baek Kanghyuk, chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh có thể cảm thấy cô đơn đến vậy, phải sống trong một thế giới mà bản thân luôn phải giấu đi một phần quan trọng của mình chỉ vì sợ bị coi là khác biệt. "Giáo sư..." Jaewon mở miệng, nhưng rồi lại không biết phải nói gì. "Em... không nghĩ như vậy. Em chỉ là... hơi ngạc nhiên." “Ngạc nhiên là chuyện của cậu. Tôi không có thời gian để chờ mấy đứa bất ngờ như vậy,” Kanghyuk quắc mắt. "Tôi là như vậy, và nếu cậu muốn làm bác sĩ ở đây, phải chấp nhận mọi thứ, kể cả những thứ khó chấp nhận nhất." Jaewon gật đầu. Cậu hiểu. Nhưng có một thứ gì đó trong lòng Jaewon không thể lý giải được. Một cảm giác như thể mọi thứ mới chỉ bắt đầu, và mọi thứ trong cậu đang bị xoay chuyển. "Vậy... sao giáo sư lại không giấu tai và đuôi nữa?" Jaewon hỏi, giọng cậu hơi run, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Kanghyuk im lặng một lúc, rồi trả lời, giọng anh nhẹ đi một chút. "Vì mệt rồi. Cậu có biết khi suốt ngày phải giả vờ là một con người bình thường, rồi chỉ chờ một tai nạn nào đó để người khác phát hiện ra thì nó mệt mỏi đến mức nào không?" Jaewon im lặng. Cậu nhìn Kanghyuk, rồi nhìn những cái tai mèo khẽ động đậy trên đầu anh. Đột nhiên, một cơn sóng lạ lùng dâng lên trong lòng. Đó là sự thương cảm, là sự cảm thông, và cả một chút... thích thú mà cậu không thể giải thích được. Cuộc nói chuyện dừng lại khi một tiếng chuông báo hiệu ca trực kết thúc. Jaewon đứng đấy, nhìn Kanghyuk mà không thể hiểu nổi mình đang cảm thấy gì. Một phần trong cậu vẫn cảm thấy lạ lẫm, nhưng phần còn lại thì lại không thể ngừng nghĩ về những gì vừa nghe được. Kanghyuk nhìn Jaewon một lúc, rồi khẽ khịt mũi, như thể không muốn có thêm bất kỳ câu chuyện nào nữa. "Đi nghỉ đi. Chắc cậu không muốn nghe tôi lảm nhảm thêm đâu." Jaewon chỉ biết gật đầu, bước lùi lại một bước, rồi cuối cùng cũng quay đi. Nhưng khi ra ngoài, cậu không thể bỏ được cái cảm giác nhoi nhói trong tim, như thể có thứ gì đó đã thay đổi trong cách nhìn của cậu về Baek Kanghyuk – không chỉ là một giáo sư cọc cằn, mà có lẽ... còn là một con mèo cô đơn đang cố giấu mình giữa thế giới loài người. . Sau cuộc trò chuyện đó, mọi thứ giữa Jaewon và Baek Kanghyuk không còn như trước nữa. Mặc dù vẫn là những đồng nghiệp trong bệnh viện, nhưng Jaewon cảm thấy có một khoảng cách lạ lùng giữa họ, một khoảng cách mà trước đây cậu không hề nhận ra. Mỗi lần nhìn thấy Kanghyuk đi ngang qua, Jaewon lại không khỏi quay đầu nhìn theo. Không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm giác khó tả – vừa muốn lại gần, vừa sợ rằng sẽ làm giáo sư khó chịu. Đặc biệt là những lúc Baek Kanghyuk cố tình quăng cho cậu một ánh mắt sắc lẹm, như thể đang thử thách cậu. “Bác sĩ Yang, giúp tôi một tay với ca này.” Một buổi chiều, Kanghyuk bất ngờ gọi Jaewon trong lúc đi qua phòng làm việc của cậu. Jaewon giật mình, nhanh chóng đứng dậy. "Dạ, giáo sư." Cậu đi theo Kanghyuk vào phòng mổ, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng không thể không cảm thấy có gì đó... khác biệt. Chắc chắn rồi, mọi thứ giữa họ đã thay đổi kể từ lần gặp nhau đó. Jaewon không còn chỉ là một bác sĩ thực tập ngây ngô, mà là người duy nhất biết về con mèo trong cơ thể của Baek Kanghyuk. Ca mổ hôm nay là một ca phức tạp, xương gãy nặng, yêu cầu sự chính xác tuyệt đối. Jaewon không thể dừng lại suy nghĩ về giáo sư, nhưng cậu biết đây là cơ hội để chứng minh khả năng của mình. “Dùng dao mổ này, nhanh chóng nhé.” Kanghyuk đưa cho Jaewon một dụng cụ, giọng anh lạnh lùng nhưng không hề thiếu sự chỉ dẫn. Jaewon nhìn vào ánh mắt của Kanghyuk. Lần này, ánh mắt đó không còn sắc bén như trước. Có gì đó mơ hồ trong đó, một sự dễ chịu mà Jaewon không thể lý giải được. Trong lúc mổ, Jaewon vô tình chạm phải tay Kanghyuk. Một cú chạm nhẹ, nhưng cũng đủ để cả hai người cảm thấy như có một tia điện xẹt qua. “Cậu có thể cẩn thận một chút không?” Baek Kanghyuk lạnh lùng nhắc nhở, nhưng Jaewon nhận ra rằng giọng anh không còn cộc cằn như trước. Có gì đó thay đổi, có lẽ là do cuộc trò chuyện đêm hôm đó. Jaewon chỉ biết gật đầu, cố gắng tập trung vào ca mổ. Nhưng trong lòng cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ về câu hỏi mình đã không dám hỏi Kanghyuk sau đêm đó: “Liệu tôi có thể ở lại bên cạnh giáo sư không?” Sau ca mổ, Kanghyuk ra ngoài mua nước. Jaewon đứng một lúc, rồi cũng đi theo anh, không biết sao mà cảm giác như mình muốn nói một điều gì đó. Kanghyuk nhìn thấy cậu, khẽ liếc mắt, rồi khịt mũi. “Cậu có chuyện gì không?” “Em chỉ... muốn hỏi một chút thôi,” Jaewon bắt đầu, giọng cậu lạc đi một chút. “Giáo sư, sau tất cả những gì đã xảy ra, em... em có thể giúp gì cho giáo sư không?” Kanghyuk nheo mắt lại, giống như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh thở dài, kéo một làn khói thuốc ra ngoài, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì đó. “Giúp? Cậu thực sự muốn giúp tôi à?” Jaewon gật đầu. “Em muốn hiểu về giáo sư hơn, về… những gì giáo sư phải chịu đựng.” Baek Kanghyuk nhìn cậu, rồi bật cười khẽ. "Cậu sẽ không thể hiểu nổi đâu. Chỉ những kẻ yếu đuối mới cần sự giúp đỡ. Tôi không cần sự thương hại của bất kỳ ai." Nhưng khi Jaewon nhìn vào mắt anh, cậu không thấy sự lạnh lùng như thường lệ. Cậu thấy một chút gì đó mệt mỏi, giống như một con mèo đang che giấu vết thương trong lòng. Jaewon mở miệng, nhưng rồi lại ngập ngừng. Cậu không biết phải nói gì tiếp theo, chỉ đứng đó nhìn giáo sư một lúc. Có một cảm giác dâng lên trong lòng cậu – một cảm giác khó tả mà cậu không thể lý giải. Và ngay lúc đó, cậu chợt nhận ra rằng, có thể mình đã quá chú ý đến những điều ngoại cảnh, mà quên đi rằng giáo sư Baek cũng chỉ là một con người bình thường, với những nỗi đau riêng của mình. Từ hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk không còn quá xa cách nữa. Jaewon bắt đầu nhận ra rằng, dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng và khó gần, Kanghyuk thực ra cũng chỉ là một người đàn ông mệt mỏi, luôn phải chiến đấu với chính bản thân mình. Và Jaewon cũng nhận thấy rằng, trong mắt mình, Kanghyuk không còn là một giáo sư đáng sợ nữa. Anh là một người đàn ông... một con mèo cô đơn, chỉ đang tìm kiếm một người để có thể thật sự hiểu và chấp nhận mình. . Những ngày tiếp theo, Jaewon cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Kanghyuk dần có sự thay đổi rõ rệt. Dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và cọc cằn, nhưng Kanghyuk không còn tránh né cậu như trước. Thậm chí, anh bắt đầu có những cử chỉ quan tâm rất nhỏ nhưng không dễ nhận ra. Một ngày, khi Jaewon đang vội vàng bước vào phòng bệnh để kiểm tra bệnh nhân, Kanghyuk đột ngột bước vào theo sau, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vai cậu. “Cậu quên mang khẩu trang.” Giọng Kanghyuk vẫn thô ráp, nhưng trong đó lại có chút nhẹ nhàng mà Jaewon không thể phủ nhận. Jaewon quay lại, đôi mắt mở to vì bất ngờ. “Ơ, em cảm ơn...” “Đừng có mà cảm ơn tôi,” Kanghyuk hừ một tiếng, rồi quay người đi. “Cậu cứ lo mà đừng có làm mình bị nhiễm bệnh.” Jaewon cười nhẹ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp. Chẳng phải là những lời nói thô lỗ thường ngày của Kanghyuk, mà là sự quan tâm thực sự ẩn sau những câu nói ấy. Điều đó khiến Jaewon cảm thấy như một phần nào đó của giáo sư đã bắt đầu mở ra. Một tuần sau, vào một buổi tối trực muộn, Jaewon ngồi một mình trong phòng nghỉ, mệt mỏi sau một ngày dài. Đột nhiên, cánh cửa mở ra và Kanghyuk bước vào, hơi khom người vì cánh cửa quá thấp. Anh vẫn mặc bộ đồ blouse, nhưng có vẻ đang hơi mệt mỏi. “Cậu còn thức à?” Kanghyuk hỏi, giọng anh có chút khàn đi. “Em... em chỉ đang nghỉ một chút thôi.” Jaewon ngẩng lên, đôi mắt hơi ngái ngủ, nhưng cậu không thể không chú ý đến vẻ mệt mỏi rõ ràng trên khuôn mặt giáo sư. “Điều trị thêm mấy ca gãy xương à?” Jaewon hỏi. Kanghyuk gật đầu. “Không chỉ vậy. Những người như tôi, lúc nào cũng có một đống vấn đề phải giải quyết.” Jaewon im lặng, không biết phải nói gì. Cậu cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, như thể Kanghyuk đang chờ một câu hỏi hay sự thông cảm nào đó. Nhưng Jaewon không biết phải làm sao. Lúc này, Kanghyuk đột ngột ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu, tay cầm ly cà phê mà không mời cậu. Đôi tai mèo của anh khẽ rụt lại, như thể đang cảm nhận sự gần gũi lạ lùng giữa họ. “Thực ra,” Baek Kanghyuk bắt đầu nói, giọng anh có gì đó trầm lắng, “tôi không phải người dễ gần. Nhưng mà... nếu cậu thật sự muốn hiểu tôi, thì phải biết rằng tôi không dễ dàng mở lòng đâu.” Jaewon nhìn anh, cảm giác như có một hàng rào vô hình vẫn đang ngăn cách giữa họ, mặc dù anh đã nói ra những lời này. Cậu muốn hỏi về những gì đã xảy ra với anh, về cuộc sống của anh, về việc làm một người luôn phải giấu đi bản thân. Nhưng câu hỏi đó lại mắc kẹt trong cổ họng. “Em không muốn ép buộc giáo sư đâu,” Jaewon nói, nhưng giọng cậu cũng hơi run. “Chỉ là... em không muốn giáo sư cảm thấy cô đơn.” Kanghyuk ngước lên, ánh mắt anh dao động trong giây lát. Anh nhìn Jaewon, rồi cười nhạt. “Cô đơn?” Kanghyuk lắc đầu. “Tôi quen rồi. Dù có bao nhiêu người xung quanh, tôi vẫn chỉ là một con mèo cô đơn, hiểu chưa?” Jaewon im lặng. Cậu không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng trái tim cậu như thắt lại, cảm giác muốn gần gũi Kanghyuk, muốn được anh chia sẻ những nỗi niềm mà anh luôn giấu kín, càng lúc càng mạnh mẽ. Cái đêm hôm đó, Jaewon không thể ngủ. Cậu nghĩ về những gì Kanghyuk đã nói. Cô đơn. Từ bao giờ giáo sư lại mang trong mình một nỗi cô đơn như thế? Dường như cả cuộc đời Kanghyuk đã phải chiến đấu với chính mình, giấu đi bản chất thật sự chỉ để tồn tại trong thế giới này. Nhưng rồi, một cảm giác khác lại xuất hiện. Cậu không muốn Kanghyuk phải tiếp tục chịu đựng một mình. Jaewon nhận ra rằng, dần dần, cậu không chỉ quan tâm đến Kanghyuk như một giáo sư. Cậu bắt đầu cảm thấy một sự liên kết mạnh mẽ hơn, một cảm xúc mà cậu không thể bỏ qua. Sáng hôm sau, Jaewon tìm thấy mình đứng trước cửa phòng của Kanghyuk. Lúc đầu, cậu định quay lại, nhưng rồi lại hít một hơi thật sâu và gõ cửa. Kanghyuk mở cửa, đôi mắt anh vẫn còn mệt mỏi. “Cậu làm gì ở đây?” Jaewon nhìn vào mắt anh và đáp bằng giọng nghiêm túc. “Giáo sư, nếu giáo sư cần người bên cạnh, em sẽ ở đây.” Kanghyuk nhìn Jaewon một lúc, rồi khẽ nhếch mép. “Cậu thật sự muốn làm chuyện này à? Dành thời gian cho một con mèo như tôi?” Jaewon mỉm cười nhẹ. “Nếu giáo sư là mèo, thì em cũng sẽ là con chuột để ở bên cạnh bảo vệ giáo sư.” Kanghyuk im lặng, nhưng Jaewon cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt anh. Có một chút gì đó, như là sự đồng cảm. Và có lẽ, điều mà cả hai đang tìm kiếm, chính là sự an ủi mà cả hai đều cần. (Phần tiếp theo sẽ là những bước tiến trong mối quan hệ của họ, khi Jaewon và Kanghyuk dần khám phá cảm xúc thật sự của mình. Mình tiếp tục nhé?) Tuyệt vời, mình sẽ tiếp tục câu chuyện nhé! Đây là phần tiếp theo, sẽ là lúc mối quan hệ giữa Jaewon và Kanghyuk bắt đầu có những biến chuyển rõ rệt. . Mấy ngày sau, mọi thứ dường như đã trở lại bình thường với Jaewon, mặc dù cậu cảm thấy sự căng thẳng giữa mình và Kanghyuk vẫn còn đó. Cậu luôn cố gắng tạo ra những cơ hội để tiếp xúc với giáo sư, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Mỗi lần đối diện với Kanghyuk, cậu lại cảm thấy lúng túng, như thể những gì cậu muốn nói đều không thể diễn đạt đúng. Nhưng một điều lạ lùng là, mỗi lần Kanghyuk xuất hiện trong phạm vi nhìn thấy, Jaewon lại cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ, như thể mọi thứ đều ổn. Cả hai không còn tránh né nhau như trước, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Mặc dù vậy, Jaewon nhận ra rằng, mỗi lần Kanghyuk lên tiếng, giọng anh không còn lạnh lùng hay thô lỗ như trước. Có cái gì đó trong cách anh nói chuyện với cậu đã thay đổi. Một hôm, trong khi cả hai đang cùng nhau thực hiện một ca phẫu thuật khó, Kanghyuk đột ngột quay sang Jaewon và thì thầm: “Cậu làm tốt lắm. Tôi chưa từng thấy ai làm ca này suôn sẻ như vậy.” Jaewon ngẩng lên, bất ngờ vì lời khen từ Kanghyuk. Cậu mỉm cười, nhưng không thể giấu được sự ngượng ngùng. “Cảm ơn giáo sư. Em vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.” Kanghyuk nhìn cậu một lúc, rồi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút gì đó ấm áp. “Cậu làm tốt lắm, không cần phải khiêm tốn nữa.” Lời nói của Kanghyuk khiến Jaewon cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu không biết tại sao, nhưng khi được Kanghyuk thừa nhận, cậu có cảm giác như mình đang tiến gần hơn đến cái gì đó quan trọng giữa họ. Cảm giác không chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho một giáo sư, mà có thể là tình cảm gì đó sâu sắc hơn. Một tối nọ, khi cả hai đang ngồi uống cà phê trong phòng nghỉ, Kanghyuk đột ngột lên tiếng, giọng anh trầm thấp, không giống như mọi khi: “Cậu có bao giờ nghĩ về tương lai chưa?” Jaewon ngạc nhiên, không biết phải trả lời sao. Cậu chưa bao giờ nghĩ xa như vậy, nhất là khi tương lai của mình luôn gắn liền với bệnh viện và những ca mổ. Nhưng giờ đây, câu hỏi của Kanghyuk lại khiến cậu phải suy nghĩ. “Em nghĩ... em chỉ sống trong hiện tại thôi,” Jaewon trả lời, giọng cậu không chắc chắn. “Tương lai quá xa vời đối với em.” Kanghyuk im lặng một lúc, ánh mắt anh xa xăm. “Tương lai không phải là thứ mà cậu có thể tránh được mãi đâu, Jaewon. Nó sẽ đến, dù cậu có muốn hay không.” Jaewon không biết phải nói gì thêm, nhưng cậu cảm nhận được sự bất an trong giọng Kanghyuk. Có vẻ như anh đang lo lắng về điều gì đó, nhưng không thể nói ra. “Giáo sư... em sẽ ở đây,” Jaewon nói, dù không biết mình đang nói gì, nhưng cảm giác trong lòng là muốn ở lại bên cạnh anh. "Dù tương lai có thế nào, em vẫn sẽ ở đây." Kanghyuk quay sang nhìn Jaewon, đôi mắt anh lướt qua một lớp cảm xúc lạ lùng. Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười, như thể có điều gì đó trong lòng anh vừa được xoa dịu..
Mối quan hệ của Jaewon và Kanghyuk không thể giấu mãi. Dù có cố gắng giữ bí mật, những người đồng nghiệp xung quanh bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong hành động và ánh mắt giữa hai người. Trong đó, có một người không thể không chú ý – Cheon Jang Mi, y tá 25 tuổi, một cô gái năng động và khá tinh ý. Cô ta bắt đầu để ý đến những lúc Jaewon và Kanghyuk nhìn nhau lâu hơn mức bình thường, và thậm chí khi cả hai đi chung với nhau vào các buổi chiều muộn. Một hôm, khi chỉ có Jang Mi và Jaewon trong phòng nghỉ, cô không thể kiềm chế nổi nữa. “Anh và giáo sư Baek có chuyện gì không?” Jang Mi hỏi, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Jaewon giật mình, không biết trả lời sao. Cậu không muốn tạo ra hiểu lầm, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều. “Tụi anh... chỉ là đồng nghiệp thôi mà.” Jang Mi nhướng mày. “Em không phải kẻ ngốc, bác sĩ Jaewon. Cả bệnh viện này ai cũng thấy rồi. Anh và giáo sư có điều gì đó. Không phải chỉ là công việc đâu.” Jaewon im lặng, không muốn nói gì thêm. Nhưng câu hỏi của Jang Mi lại khiến cậu cảm thấy như có một cái gì đó sắp bùng nổ. Cậu biết rằng chuyện giữa cậu và Kanghyuk không thể cứ mãi giấu diếm được. . Một tuần sau, sau một ca phẫu thuật mệt mỏi, Jaewon ngồi trong phòng nghỉ, suy nghĩ về mọi thứ. Cậu không thể tránh khỏi cảm giác như mình đang bước vào một con đường mới, nơi mà cậu không biết trước sẽ ra sao. Dù có những khoảnh khắc bối rối, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng, trong lòng cậu có điều gì đó mạnh mẽ. Đêm hôm đó, khi Jaewon chuẩn bị rời bệnh viện, cậu gặp Kanghyuk trong hành lang. “Cậu không cần về sao?” Kanghyuk hỏi, giọng anh có chút gì đó lạ lùng, như thể đang quan tâm đến việc Jaewon có an toàn không. “Em sẽ về ngay thôi.” Jaewon trả lời, nhưng không thể che giấu được sự lưỡng lự trong lòng. Kanghyuk nhìn cậu một lúc, rồi bước tới gần. “Nếu cậu cần gì, tôi sẽ ở đây.” Jaewon ngẩng lên nhìn anh. Cảm giác mà cậu luôn cố gắng phủ nhận giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu muốn gần gũi hơn, muốn tìm hiểu về Kanghyuk nhiều hơn, và cũng muốn anh hiểu rằng, cậu không chỉ là đồng nghiệp, mà là một người thực sự quan tâm đến anh. “Giáo sư... em muốn nói một điều.” Jaewon lên tiếng, giọng cậu lấp lửng. Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt anh như có một chút hi vọng. “Nói đi.” “Em muốn ở bên cạnh giáo sư. Em không muốn chỉ là bác sĩ nữa... mà là người có thể giúp giáo sư, dù là trong công việc hay bất cứ điều gì,” Jaewon nói, tay cậu siết nhẹ vào cổ áo mình, cảm giác hồi hộp dâng trào. Kanghyuk nhìn Jaewon một lúc lâu, rồi khẽ nhếch môi. “Cậu thật sự nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?” Jaewon gật đầu. “Em không chắc. Nhưng em muốn thử.” Kanghyuk im lặng, rồi bước lại gần, đặt tay lên vai Jaewon, ánh mắt anh lần đầu tiên không còn lạnh lùng mà ấm áp lạ kỳ. “Cậu không cần phải thử, Jaewon. Cậu đã ở đây rồi.” . Mấy ngày sau, Jaewon và Kanghyuk không còn giữ khoảng cách như trước nữa. Mối quan hệ giữa họ không còn chỉ là đồng nghiệp mà đã dần chuyển thành một thứ gì đó không thể phủ nhận. Cảm xúc của cả hai đã được thừa nhận, và mặc dù họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về nhau, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo. Trong một buổi tối mưa nhẹ, Jaewon đi vào phòng nghỉ sau một ca mổ căng thẳng. Cậu cảm thấy mệt mỏi nhưng trong lòng lại có một sự yên bình kỳ lạ. Vừa bước vào, cậu thấy Kanghyuk đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt trầm tư. Đôi tai mèo của anh khẽ động đậy, dấu hiệu duy nhất cho thấy anh đang có suy nghĩ gì đó. “Giáo sư...” Jaewon gọi nhẹ nhàng. Kanghyuk quay lại, đôi mắt anh lấp lánh trong ánh đèn mờ mờ. “Cậu đến rồi sao?” Jaewon bước vào gần hơn, cảm giác trái tim đập thổn thức. “Em muốn nói chuyện một chút.” Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt anh không còn lạnh lùng, mà đã ấm áp hơn rất nhiều. Anh gật đầu, ra hiệu mời Jaewon ngồi xuống. “Về những gì em đã nói trước đó...” Jaewon bắt đầu, nhưng rồi cậu dừng lại, cảm thấy những lời nói có phần ngượng ngùng. “Em không biết liệu giáo sư có hiểu được cảm giác của em không, nhưng em thực sự muốn ở bên cạnh giáo sư. Không chỉ là bác sĩ thực tập, mà là người có thể giúp đỡ giáo sư, dù trong công việc hay cuộc sống.” Kanghyuk không đáp lại ngay lập tức, anh chỉ lặng lẽ quan sát Jaewon. Đôi mắt anh nhìn cậu như muốn tìm hiểu những suy nghĩ sâu xa trong đó. Rồi một lúc sau, anh tiến lại gần và ngồi xuống cạnh Jaewon. “Cậu đã quyết định rồi sao?” Kanghyuk hỏi, giọng anh khàn đi một chút, như thể đang tìm lời để diễn tả điều mình muốn nói. Jaewon gật đầu, ánh mắt kiên định. “Em đã suy nghĩ rất kỹ. Em muốn ở đây với giáo sư, không chỉ là đồng nghiệp mà là một người có thể... chia sẻ với giáo sư những gì giáo sư đã giấu kín trong lòng.” Kanghyuk im lặng, như thể đang lắng nghe, rồi cuối cùng anh thở dài một hơi dài, như thể có một gánh nặng nào đó được thả lỏng. “Cậu không cần phải giúp tôi, Yang,” Kanghyuk nói, giọng anh trầm xuống. “Tôi không cần ai cứu vớt tôi đâu. Tôi đã quen với việc sống một mình rồi.” Jaewon nhìn vào mắt anh, rồi đặt tay lên vai Kanghyuk, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu giáo sư không cần ai giúp, thì em chỉ muốn ở đây vì... em quan tâm đến giáo sư. Dù là mèo hay người, em vẫn muốn ở bên.” Kanghyuk quay mặt đi, nhưng không giấu được nụ cười nhẹ trên môi. “Cậu thật sự cứng đầu đấy.” Jaewon mỉm cười. “Cứng đầu hay không không quan trọng, em chỉ muốn là một phần trong cuộc sống của giáo sư.” Kanghyuk không nói gì thêm, nhưng Jaewon có thể cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Anh không còn là người đàn ông lạnh lùng, cứng rắn nữa. Cảm giác thân thiết, sự chấp nhận dường như đã hiện diện trong không khí giữa họ. Sau đêm hôm đó, Jaewon và Kanghyuk dần dần trở nên thân thiết hơn. Mối quan hệ của họ không còn chỉ là những lời nói hay cái nhìn ngắn ngủi. Cả hai bắt đầu chia sẻ nhiều hơn, từ công việc cho đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Jaewon không còn cảm thấy lúng túng mỗi khi đứng gần Kanghyuk. Và Kanghyuk, mặc dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng Jaewon biết rằng anh đã bắt đầu mở lòng, ít nhất là với cậu. . Một ngày nọ, trong lúc nghỉ giữa giờ, Jaewon và Kanghyuk cùng nhau ngồi trong phòng nghỉ. Lần này, không có khoảng cách nào giữa họ. Jaewon tựa đầu vào vai Kanghyuk một cách tự nhiên, cảm giác bình yên khi ở bên cạnh anh khiến cậu không muốn rời đi. “Giáo sư, em sẽ không rời đi đâu cả,” Jaewon thì thầm, giọng đầy quyết tâm. Kanghyuk không trả lời ngay, nhưng cậu có thể cảm nhận được cái siết tay nhẹ nhàng từ anh. Một dấu hiệu không lời cho sự chấp nhận, cho sự đồng ý. Mối quan hệ giữa họ không còn là sự đấu tranh, không còn là những khoảng cách vô hình nữa. Từ lúc này trở đi, họ sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả – không chỉ là công việc, mà còn là cuộc sống và cảm xúc mà cả hai đang dần khám phá ra. . Với Baek Kanghyuk, những ngày tháng cô đơn dường như đã dần qua đi. Dù anh vẫn là nhân miêu, một người phải luôn giấu đi bản thân trong những tình huống đầy căng thẳng, nhưng Jaewon đã là người duy nhất khiến anh có thể thực sự thở phào. Với Jaewon, điều cậu tìm kiếm không phải là sự công nhận từ một giáo sư danh tiếng, mà là một người có thể hiểu và chấp nhận cậu như chính con người của mình. Và khi sự chấp nhận đó đến từ Kanghyuk – một người mà cậu từng ngưỡng mộ, cậu cảm thấy mình đã tìm thấy điều quan trọng nhất trong cuộc sống này. Cả hai không cần phải nói quá nhiều. Những cảm xúc chân thật, sự quan tâm lẫn nhau đã là tất cả. Và mối quan hệ giữa họ, dù chưa hoàn hảo, nhưng đã là một bước tiến lớn trong cuộc sống của mỗi người..............*Lidocain là thuốc tê tại chỗ, nhóm amid, có thời gian tác dụng trung bình. Lidocain là thuốc chống loạn nhịp, chẹn kênh Na, nhóm 1B, được dùng tiêm tĩnh mạch để điều trị loạn nhịp tâm thất.
Ehehe tui đã thi xong và sẽ bão từ từ nha, ai muốn SE yên tâm dưới tb 1 môn rồi nên tới nái nha. Ai có ý tưởng gì cứ nói rùi tui cook cho nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com