TruyenHHH.com

Doan Nguoc Doan Ngot

Trong một thế giới tràn ngập mùi khói súng, mạng sống của bản thân bị đe dọa hàng ngày.Sống trong sự cô độc, lạnh lẽo không có tình người. Liệu rằng, ở nơi này có thể xuất hiện một tình yêu đơn thuần được không ?

Cô là Bạch Tuyết Dao, mồ côi cha mẹ khi vừa mới chào đời.Trời phú cho cô sự thông minh hơn người, nhưng lại cướp đi sự tự do của cô.Đường đời xô đẩy đã đưa cô không được trở thành một đứa trẻ bình thường.Năm lên mười tuổi, cô được đào tạo trở thành sát thủ dưới tay một tổ chức hắc đạo...

Bọn chúng máu lạnh tàn khốc luôn đối xử tàn nhẫn với cô. Kể từ khi bước chân vào nơi này, trên người của cô chi chít những vết thương lớn có nhỏ có đều từ những khóa huấn luyện khắc nghiệt. Cô không được khóc, bởi vì khi khóc máu trên cơ thể của cô sẽ rơi xuống từ những đòn roi vô tình...

Cuộc sống của Bạch Tuyết Dao gần như gắn liền vị tanh của máu tươi, sự vô tình tàn độc của tổ chức...

Ngày đầu tiên tập bắn súng, họ không chỉ dẫn cô bất cứ điều gì. Kể cả việc dùng súng, nhưng lại ra mệnh lệnh " Nếu cô không bắn trúng ba hồng tâm thì cô sẽ không được ăn cơm cho đến khi hoàn thành xong nhiệm vụ"

Bạch Tuyết Dao như chết lặng tại chỗ đó, sao mà cô có thể làm được chứ ? Cái mệnh lệnh đó chẳng khác nào muốn lấy mạng của cô. Không ăn cơm trong 1 ngày, 3 ngày, cô có thể cự được. Nhưng liệu bị bỏ đói trong suốt một tuần thì cô làm gì còn đủ sức tiếp nhận những cuộc huấn luyện của bọn chúng được chứ...

Cầm cây súng lạnh ngắt trên tay, thứ vũ khí mà cô chưa bao giờ chạm đến. Nghiến răng bóp còi tiếng súng vang lên khắp căn phòng tĩnh mịch, toàn thân của cô như thụt lùi lại. Nhưng viên đạn chẳng trúng vào hồng tâm, nó rơi vào một góc khác. Cô ra sức bắn, bắn đến kiệt sức, nhưng những viên đạn đó chẳng có viên nào rơi vào hồng tâm cả...

Tiếng súng cứ vang lên khắp màng đêm, hình ảnh cô gái nhỏ bất lực quỵ gối trước nền nhà. Nước mắt trong mí mắt của cô cứ khẽ tuôn rơi ra, cứ tiếp tục thế có lẽ cô sẽ chết trong cơn đói. Chẳng lẽ muốn sống sót trong thế giới này đối với cô rất khó sao ?

Bạch Tuyết Dao từ từ ngã mình xuống nền nhà, đôi mắt bất lực nhìn cây súng trước mắt. Thật không ngờ, cô có thể cam chịu số phận sớm đến thế...

Bỗng, có tiếng bước chân tiến về phía cô, đôi mắt đang dần khép lại của bỗng nhiên mở to ra nhìn người trước mắt. Khi người đó cúi xuống nhặt cây súng của cô lên, đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng. Trong lòng tràn ngập câu hỏi " Tại sao Ngụy Vĩ Lam lại xuất hiện ở nơi này?"

Muốn thương hại đứa trẻ bất hạnh như cô hay tới để tra tấn cô đây ?

" Đứng dậy đi" Hắn ta ném vào người cô nữa ổ bánh mì không

Bạch Tuyết Dao bỡ ngỡ nhìn hắn, hắn cho cô đồ ăn sao ? Hắn không biết chống lại mệnh lệnh của tổ chức sẽ nhận được kết cục gì sao ? Tại sao lại đến nơi này giúp cô ?

" Tôi không cần" Tuyết Dao lạnh giọng nói

Cô đứng dậy, đưa ổ bánh mì vào người hắn. Vẻ mặt của cô trở nên lạnh lẽo, mạnh mẽ hơn sự yếu đuối lúc bạn nãy. Nhưng chẳng thể nào che dấu được bản thân trước mặt Ngụy Vĩ Lam được...

Ánh mắt của hắn lướt qua cô một lượt, rồi nhét luôn ổ bánh mì vào miệng của cô. Bạch Tuyết Dao trợn mắt muốn nhả ra nhưng bắt gặp luồng sát khí của hắn. Cô lập tức ngoan ngoãn nuốt hết vào trong bụng...

Chuyện này nếu để họ biết được, cô sẽ làm liên lụy đến hắn. Điều này thật sự trong lòng của cô chẳng muốn chút nào cả ?

Thấy Tuyết Dao đưa ánh mắt về phía mình, Ngụy Vĩ Lam liền bước đến chộp lấy hai tay cô đặt khẩu súng vào. Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng sau lưng cô, đưa tay giữ vẫn khẩu súng trong tay cô. Giống như là đang muốn giúp cô tập cách sử dụng súng...

Nghĩ đến đây, Bạch Tuyết Dao liền cựa quậy trong lòng hắn muốn thoát ra. Thì bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói ấm áp của hắn" Đừng động, để tôi giúp cô"

"Nhưng..."

" Không nhưng nhị gì hết..." Hắn quả quyết nói

#

Trải qua sự việc ngày hôm đó, cô đã ngầm chấp nhận hắn chính là bạn của mình. Nhưng sau khi trải qua những lần sinh tử với hắn, cô dần coi trọng hắn hơn. Lúc nào, cũng bám theo Ngụy Vĩ Lam như một cái đuôi, nhờ hắn cô dần mở lòng với mọi thứ xung quanh...

Ở bên hắn cô dần nhận ra, có hắn ở bên cạnh cô sẽ không cô độc trong thế giới này. Ngụy Vĩ Lam không những là người bạn, mà cô còn coi hắn như thể là một người thân trong gia đình. Bất cứ lúc nào, cô muốn được ở bên hắn, vượt khỏi giới hạn giữa nam nữ mà bất chấp ở chung phòng với hắn, thậm chí là ngủ chung...

Nhưng hắn chưa có một lời phàn nàn, trách móc cô, luôn đối xử rất tốt với cô. Ngày qua ngày, cô luôn nghĩ sẽ được sống với hắn như thế...

Nhưng....

Ngụy Vĩ Lam phản bội lại tổ chức, thâu tóm hết mọi thế lực để thanh trừ nơi này. Đạp lên máu người để leo lên chức vị lão đại của tổ chức này...

Nguyên nhân chỉ bắt nguồn từ sự thù hận trong lòng của hắn. Nhưng từ khi hắn ngồi lên chức vị, tâm tình bắt đầu thay đổi, chẳng còn lại chàng trai dịu dàng ấm áp ngày xưa nữa. Mà thay vào đó là một con người máu lạnh, độc ác, coi mạng người như cỏ rác...

Rất nhiều lần cô đã tự hỏi người con trai này, có phải là người lúc trước không ?

Có phải là người gắn bó hàng ngày với cô, sinh tử không rời...

Là người đã chia nhau một ổ bánh mì...

Và đó có còn là người con trai mà cô yêu không ?

#

Tuyết Dao, cô đã không biết yêu Ngụy Vĩ Lam từ lúc nào? Nhưng cô cảm nhận được cái tình cảm mà cô dành cho hắn đặt trên mức tình cảm thông thường,mà đó chính là tình yêu. Một tình yêu khắc cốt ghi tâm vào lòng cô...

Nó làm cho đầu óc cô mù quáng, không phân định được đúng sai. Cuốn sâu vào vòng xoáy của những âm mưu tội ác mà hắn gây ra..

Vì yêu hắn ,cô bất chấp từ bỏ mạng sống của mình đưa bản thân gần kề cánh cửa của thần chết. Để làm cho hắn được vui lòng...

Cô đã từ bỏ tất cả, chỉ để được bên cạnh hắn.Trở thành một thuộc hạ trung thành, một cánh tay đắc lực cho sự cầu tiến của hắn...

Nhưng cô đổi lại được gì, chỉ là thuộc hạ không hơn không kém. Không được phép bước vào cuộc đời của hắn, chỉ biết đứng từ xa để nhìn hắn bước tới một người con gái khác không phải cô...

Cái cách mà hắn đối xử với cô, hoàn toàn rất khác với người con gái trong lòng hắn. Cô phạm phải điều cấm kỵ của hắn, bị tra tấn không khác nào một tù nhân. Từng cơn đau của đòn roi, cơ thể của cô gần như chết đi sống lại. Còn cô ấy phạm phải sai lầm, luôn được nâng niu trong lòng của hắn...

Liệu những cố gắng của cô không được một chút chỗ đứng nào trong lòng Ngụy Vĩ Lam sao ?

Hắn yêu ai, đến bên ai, cô không có quyền can thiệp vào. Nhưng cũng không phải là cô không quan tâm đến,trái tim của cô đã rất đau...

Nếu người con gái đó thật lòng yêu hắn, thì cô sẽ gượng cười để chúc phúc. Nhưng người hắn yêu lại là kẻ thù của mình. Làm sao mà cô có thể trơ mắt ra nhìn mạng sống hắn đang uy hiếp trong từng ngày, mà đứng một bên chúc phúc cho hắn...

Nói cô ngu ngốc ngăn cản cuộc tình này cũng được,nhưng cô không thể nhìn Ngụy Vĩ Lam bước vào tử môn quan. Vậy mà, số phận của cô nhận được gì ngoài sự trừng phạt cay nghiệt của hắn...

#

Trước ngày cưới của hắn và Thủy Nhược, cô đã tình cờ nghe được cuộc ám sát hắn của cô ấy và đám thuộc hạ. Do sự nóng vội không kiềm chế được bản thân mình, cô đã kề dao vào cổ của Thủy Nhược. Nhưng lại gây ra hậu quả nghiêm trọng cho bản thân...

Không ngờ hắn lại xuất hiện ở đó, câu nói " Muốn cô sống không bằng chết" thoát ra miệng của hắn, toàn thân của cô như chết lặng. Con dao trên tay cô trượt ra khỏi bàn tay, rơi xuống mặt đất tạo nên một tiếng động rất thê lương....

" Lão đại, tại sao anh không nghe tôi giải thích ?"

" Giải cô ta đi"

Hắn vừa hạ lệnh, đám thuộc hạ đã bước tới áp giải cô đi.Bước chân của cô bỗng dừng lại khi nghe câu nói của hắn " Bạch Tuyết Dao, tôi đã từng nói với cô nếu cô động vào cô ấy cũng đồng nghĩa với việc cô đang động vào tôi"

Môi của Tuyết Dao khẽ cong lên, những giọt nước mắt như ứa lại ở mí mắt..

" Lão đại, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người thay đổi. Tôi đã nếm trải rồi,bây giờ còn gì đáng sợ đối với tôi"

Con dao của cô, hắn nhẹ nhàng bước tới nhặt nó lên. Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí nhìn cô, một dao xẹt qua mặt của cô. Hai mắt của Tuyết Dao mở to nhìn Ngụy Vĩ Lam, rồi nhìn con dao chứa đầy máu tươi trên tay hắn...

Thì ra đây là cái giá của việc động vào người của hắn, nước mắt của cô khẽ rơi trộn lẫn vào dòng máu tươi trên mặt.Dù ra sao vết cắt ngày hôm nay, sẽ để lại trên mặt của cô một vết sẹo rất lớn. Vết sẹo cho sự ngu ngốc vì tình yêu...

" Giải đi " Hắn phất tay

" Lam, em sợ lắm" Thủy Nhược run rẩy nằm gọn trong lòng của hắn từ trong người cô ta rút ra một khẩu súng chĩa về phía đầu của hắn...

Đôi mắt của hắn hiện lên sự chết chóc...

Hắn buông Thủy Nhược ra lui về sau vài bước...

Giây phút sinh tử mà cô ta bóp còi, Tuyết Dao đã vùng vằng thoát khỏi đám thuộc hạ lao đến đẩy hắn ra. Một mình đỡ lấy viên đạn đó...

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, viên đạn được in sâu vào tay của cô...

" Bạch Tuyết Dao..."

" Mạng sống này tôi nợ anh, giờ tôi trả lại, giữa tôi và anh chẳng còn nợ nần gì cả"

" Đoàng..."

Một phát súng nữa nỗi lên nhắm thẳng vào người của Tuyết Dao...

#

Viên đạn ghim sâu vào trong trái tim của Tuyết Dao, máu bắt đầu tuông chảy. Đôi mắt cô trong phút chốc chứa đầy sự tuyệt vọng. Còn gì đau đớn hơn sự hi sinh của mình chỉ đổi lại viên đạn ghim sâu vào tim mà hắn đã dành tặng...

" Cô dừng tưởng lợi dụng Thủy Nhược để có được sự tin tưởng của tôi "

" Bạch Tuyết Dao, cô đáng chết "

Nước mắt của cô tràn ngập ké mi...

Trái tim của cô đau lắm...

Ngụy Vĩ Lam...

Cả đời cô yêu người con trai này sâu đậm, nguyện mang thân mình hi sinh vì hắn, vì lợi ích của hắn...

Nhưng mãi mãi không bằng một câu nói của người con gái mà hắn yêu...

Viên đạn này sẽ là sự thức tỉnh, thức tỉnh cho tình yêu mù oán của cô...

Nếu có kiếp sau...

Cô nguyện mãi mãi sẽ không yêu người con trai này lần nữa...

Một lần đã quá đủ rồi...

Mùi máu tanh của cô sẽ cuốn đi cái sự ngu ngốc đó...

#

Bạch Tuyết Dao lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang nằm trong một căn phòng. Phong cảnh rất quen thuộc, rất giống căn phòng lúc trước cô bị thương được Ngụy Vĩ Lam chăm sóc ở đây. Nhưng sao, cô vẫn chưa chết. Nhưng trái tim của cô rất đau, đau như dao cắt, trên bàn tay để lại một vết thẹo rất lớn.Mà bàn tay ấy hoàn toàn bị phế, chẳng thể cử động được. Giống như đang nhắc nhở bản thân cô về hai vết đạn tàn khốc đó, cái giá phải trả rất tàn khốc

Chẳng lẽ cô được sống lại ?

Cơ thể này được hồi sinh lần nữa sao ?

Bỗng nhiên, Ngụy Vĩ Lam bước vào phòng. Ánh mắt chứa đầy sự lạnh băng nhìn cô một lượt. Rồi ngồi xuống cạnh giường cô...

Tuyết Dao liền nhích người sang một bên, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi nhìn người ngồi cạnh mình. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng bản tính của Ngụy Vĩ Lam đã thay đổi từ lúc này...

Linh cảm như đang mách bảo cô phải tránh xa con người này ra...

Nếu không cái chết kiếp trước sẽ được tái diễn lần nữa...

" Ngụy, à không, Lão đại tôi muốn rút khỏi tổ chức" Tuyết Dao đi thẳng vào vấn đề

Ngụy Vĩ Lam vẫn nhìn cô, ánh mắt đã thay đổi, nó trở nên sắc bén và tàn khốc. Như muốn cảnh cáo cô phải cẩn trọng lời nói của mình...

" Hồi phục sức khỏe, rồi nói chuyện với tôi " Nói xong, hắn lập tức đứng dậy

" Giữ tôi bên mình, không sợ một ngày tôi tạo phản, muốn giết ngài sao ?" Bạch Tuyết Dao khẽ cười nhạt

Bước chân của Ngụy Vĩ Lam lập tức dừng lại...

" Muốn giết tôi, con dao trong tay cô đã hóa cùn rồi "

Tuyết Dao nhìn nhận lại bàn tay của mình, giờ nó hoàn toàn chẳng thể sử dụng được nữa. E là, muốn giết hắn, chỉ là lời nói suông phát ra từ miệng của cô. Con dao đó vẫn có nằm trong người của cô, nhưng có lẽ đã hóa cùn như lời hắn nói...

Khẽ khép đôi hàng mi lại...

Bạch Tuyết Dao nhẹ nhàng cứa một đường trên cánh tay của mình...

#

" Bạch tiểu thư bị thương, người đâu ?" Tên thủ hạ bên ngoài canh gác phòng cô chạy đi tìm người...

Bạch Tuyết Dao nhân cơ hội đó chạy vào phòng của Thủy Nhược...

Nhìn cô ta đang chăm chú say mê trang điểm trong phòng, môi của cô khẽ nhếch lên...

Bước chân của Tuyết Dao từ từ tiến về phía cô ta...

" Bạch tiểu thư, sức khỏe của cô chưa hồi phục đừng chạy nhảy lung tung " Thủy Nhược nhắc cô..

" Chậc, Thủy Nhược, từ khi nào mà cô biết quan tâm tới tôi thế " Tuyết Dao khẽ cười

" Hãy xử lí vết thương trên tay của cô " Thủy Nhược nhìn vào tấm gương

Nhìn thấy của hình ảnh Bạch Tuyết Dao đang đứng đằng sau mình, vết thương trên tay của cô làm cho Thủy Nhược phải chú ý đến...

Nhưng Tuyết Dao hoàn toàn không để ý đến lời nói đó...

Ánh mắt của cô trong phút chốc tràn ngập sự chết chóc...

Tuyết Dao bước đến, khẽ thì thầm vào tai Thủy Nhược " Khi nào cô giết hắn ta, để báo thù cho gia đình. Như lúc mà cô ám sát tôi ngày hôm qua "

Một điều kì lạ, khi cô được sống lại là cô đã nhìn rõ được mặt kẻ đã muốn giết cô vào cái ngày Ngụy Vĩ Lam nhận chức lão đại. Làm sao có thể ngờ, Thủy Nhược muốn trừ khử cô ngay từ đầu...

Nhưng lại để cho Ngụy Vĩ Lam cứu cô lúc đó, thật buồn cười....

Sắc mặt của Thủy Nhược hoàn toàn thay đổi...

" Cô..."

" Tôi sẽ xem như không biết gì, nếu cô giúp tôi rời khỏi nơi này " Tuyết Dao khẽ lui lại

Nở nụ cười hiền hòa nhìn Thủy Nhược, vẻ mặt rất tinh nghịch khác hẳn cái vẻ mặt lạnh lẽo chết chóc của cô vừa nãy...

Trong lòng của Thủy Nhược bắt đầu sinh nghi, trước giờ người mà Ngụy Vĩ Lam tin tưởng nhất chính là Bạch Tuyết Dao. Bởi vì cô rất trung thành với Vĩ Lam. Nhưng tại sao, hôm nay lại tới đây thương lượng với Thủy Nhược rời khỏi chỗ này...

Chắn chắn sẽ có ẩn tình gì đó...

" Cô biết mà, tôi có thể giết cô " Tuyết Dao lạnh lùng nói

Điệu bộ mà cô khẽ liếm lưỡi dao sắc nhọn trong tay của mình, mang theo sự đe dọa đến tính mạng của Thủy Nhược. Bạch Tuyết Dao, nó là sẽ làm, Thủy Nhược biết điều đó. Nhưng cô không sợ hậu quả đằng sau sao ?

Chẳng lẽ, Ngụy Vĩ Lam không còn là gì trong mắt của cô nữa rồi sao ?

" Được, tôi đồng ý "

" Hi vọng vị tiểu thư đây, sẽ không làm tôi thất vọng " Tuyết Dao liền cất con dao vào, ung dung bước ra khỏi phòng...

#

" Bạch Tuyết Dao, cô muốn kháng lệnh " Ngụy Vĩ Lam lạnh giọng nhìn cô

" Nằm trong phòng rất ngột ngạt, khó chịu. Tôi chỉ ra ngoài thay đổi không khí thôi mà "

" Còn việc tự tử "

" Vết thương chưa sâu, không thể chết được đâu, lão đại " Tuyết Dao mỉm cười nói

" Ngu xuẩn "

" Điều ngu xuẩn nhất, chính là ngài đang giữ con gái kẻ thù mình bên cạnh đó "

Lập tức cô nhận được sự cảnh cáo từ phía Ngụy Vĩ Lam

" Thủy Nhược hiền hậu, đáng kín như thế. Chắc sẽ không nỡ cầm súng lên giết ngài như đã làm với tôi đâu nhỉ ?"

" Bạch Tuyết Dao" Hắn gằn giọng

" Ngài muốn giữ mạng sống của cô ta, thì cố gắng giám sát thật kĩ " Bạch Tuyết Dao lạnh giọng bước ngang qua Ngụy Vĩ Lam

Đôi chân của cô liền dừng lại, ánh mắt chứa đầy sát khí

" Tôi có mắt nhưng dao của tôi không có mắt đâu "

" Cô muốn chết " Ngụy Vĩ Lam lạnh nhạt nói

Trên môi của Tuyết Dao liền xuất hiện một nụ cười . Đôi mắt của có phần hờ hững nhìn người đối diện. Hắn không nghĩ với khả năng bây giờ hắn có thể ngồi lên chức lão đại, là ai đã giúp hắn diệt trừ những kẻ cản đường kia...

Kiếp trước, Bạch Tuyết Dao cô nhân nhượng hắn bởi vì cô yêu hắn, mong muốn những điều tốt đẹp cho Ngụy Vĩ Lam. Cô đã bất chấp hi sinh thân mình, để hắn có được tất cả. Nhưng cô đã nhận được gì, khi nhận được một cái chết đau đớn từ sự không tin tưởng của hắn...

Trong lòng của hắn chỉ có Thủy Nhược mà thôi. Làm gì có vị trí của cô trong đó...

Hà cớ gì cô phải nể trọng hắn, đối với thực lực của cô cho dù chỉ còn một tay cô vẫn có thể tự sinh tồn trong thế giới này. Mệnh lệnh của hắn, chỉ là một câu nói rác rưởi, nghe chẳng bao giờ lọt tai cô. Kiếp này,muốn giết Bạch Tuyết Dao, e là không dễ đâu...

" Chết ? Ngài lấy tư cách gì giết tôi "

" Con đàn bà đó đáng chết. Ngài lại vì cô ta giết tôi,thật thấp hèn mà"

Nói xong Bạch Tuyết Dao cất bước đi...

Nếu hắn đã tàn độc thì cô sẽ tàn độc gấp đôi thậm chí gấp mười lần...

Ngụy Vĩ Lam, đừng để một ngày cô sẽ giết hắn

#

Trước khung cửa sổ, nhìn bầu không khí tối đen không có chút ánh sáng ở ngoài kia, cô lại cảm thấy chua xót cho bản thân. Chẳng lẽ cả cuộc đời của cô phải dính liền với một màu đen, vị tanh của máu tươi sao ? Cô không thể có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác được sao...

Muốn có một mái ấm gia đình, tình thương đông đầy của cha, sự hi sinh của mẹ. Cô sẽ không có được sao?

Nhấp ngụm rượu vang trong tay, cô khẽ nhìn gương mặt mình trong ly rượu. Rồi tự cười nhạt với bản thân mình, cô phải độc ác thì mới có thể sống sao ?

Tiếng bước chân của một vị khách không mời tiến vào phòng của cô. Đã cắt đứt hoàn toàn mọi suy nghĩ của cô..

" Bạch Tuyết Dao..." Thủy Nhược tức giận hét thật lớn tên của cô

Tuyết Dao hoàn toàn không để ý đến, vẫn cứ tiếp tục ly rượu trong tay của mình.

" Cô đã nói với tôi sẽ xem như không thấy gì nhưng tại sao lại phá hủy toàn bộ kế hoạch của tôi"

Cô liền đặt ly rượu xuống, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với phía của Thủy Nhược. Trên khuôn mặt vẫn chẳng có sự thay đổi gì, vẫn cái vẻ bất cần đời. Cái thái độ khinh thường người khác...

" Thủy Nhược, cô quá ngây thơ " Tuyết Dao liền dựa lưng vào ghế, mỉm cười chế giễu Thủy Nhược

" Cô..." Thủy Nhược tức quá nói không nên lời

Theo cảm giác của Thủy Nhược, thì cô ta cảm nhận được Tuyết Dao ngày càng thay đổi. Chẳng còn cái vẻ ngu ngốc đeo bám lấy Ngụy Vĩ Lam. Bạch Tuyết Dao đã trở thành một con người chẳng ai dám đụng chạm tới...

" Đã lớn rồi đừng như trẻ nhỏ, đừng cái gì cũng tố cáo Ngụy Vĩ Lam " Nét mặt của Tuyết Dao liền thay đổi

Cô ngẩng mặt lại, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Thủy Nhược...

" Bổn tiểu thư chán ghét lắm "

" Bạch Tuyết Dao, cô đã thay đổi rồi "

Tuyết Dao lập tức đứng dậy, trên người tràn ngập mùi vị của sự chết chóc...

" Đúng, Bạch Tuyết Dao tôi bây giờ không sợ trời, không sợ đất. Chuyện gì mà tôi chẳng dám làm, huống hồ cái mạng cỏn con của cô " Giọng nói của cô rất ngông cuồng

Cô đã chết một lần rồi, điều gì có thể uy hiếp được cô nữa sao ? Ngụy Vĩ Lam chẳng ? Quyền lực của hắn, có thể làm gì được cô. Ngồi chưa vững được ngôi vị lão đại, thì bây giờ muốn uy hiếp cái mạng này của cô có vẻ hơi khó...

Thủy Nhược bị dọa một trận hoảng hồn, vội vàng chạy ra khỏi địa bàn của Tuyết Dao. Trong lòng chứa đầy uất ức, chẳng lẽ Ngụy Vĩ Lam lại để mặt cho Bạch Tuyết Dao làm càn đến thế...

#

Trong tổ chức mở đại tiệc, mời các nhân vật tiếng tăm cùng tham gia. Cho nên Bạch Tuyết Dao vẫn có tên trong số những danh sách đó. Bản thân của cô rất ghét sự ồn ào, náo nhiệt của yến tiệc. Nhưng kiếp trước cô đã không đi rồi, nhưng bây giờ cô phải đi. Để xem thử nó có thú vị như trong trí tưởng tượng của cô không...

Nhưng thật sự nó rất nhàm chán, vô vị hơn cả việc cô đi ám sát người...

Tuyết Dao đứng vào một góc trong buổi tiệc, ngắm nhìn những quan khách xung quanh đây. Toàn những lão già đã có tuổi, ham hư vinh, chỉ làm phá hủy khung cảnh của bữa tiệc này mà thôi. Tuyết Dao khẽ tiến về phía trước một bước...

Bắt gặp Thủy Nhược đang đứng trước mặt mình. Trên môi của cô ta nở một nụ cười phóng khoáng, nhìn cô rồi nhìn về phía Ngụy Vĩ Lam đang bước vào...

Cô ta liền cầm ly rượu trên tay của cô hất vào người của mình, rồi tự động té xuống. Tự biên tự diễn mọi chuyện trước mặt mọi người xung quanh...

" Bạch tiểu thư, tôi biết cô không ưa gì tôi nhưng đừng làm mất mặt mình trước người ngoài"

Tuyết Dao cười nhạt nhìn bộ dạng thê thảm của cô ta trước mặt mình, muốn diễn thì cô diễn với cô ta...

Đôi chân của cô tiến lên dùng gót giày dẫm thiệt mạnh vào tay của Thủy Nhược. Tuyết Dao vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra...

Thủy Nhược đau đớn kêu lên, Ngụy Vĩ Lam liền vội vã chạy tới

" Chậc, vị tiểu thư này, cô làm tôi mất vui rồi đó " Tuyết Dao ra sức giẫm mạnh hơn

Thủy Nhược chưa kịp nói câu nào, thì cây súng trên tay Tuyết Dao đã vô tình chĩa thẳng vào đầu của cô ta.Đây là cây súng mà Tuyết Dao nhờ người chế tạo riêng cho cô, trọng lượng của nó rất nhẹ, một tay vẫn có thể sử dụng được. Nhưng lực sát thương của nó rất cao, khi bắn chẳng thể nào phát ra tiếng động

" Muốn chết thì cứ việc hét to lên, tôi chẳng hề bận tâm khi giết cô ở đây " Bạch Tuyết Dao lạnh giọng nói

" Bạch Tuyết Dao, dừng tay " Ngụy Vĩ Lam quát

Khuôn mặt của Tuyết Dao bị tóc che khuất, mọi người trong buổi tiệc không thể nào nhìn rõ nét mặt của cô lúc này. Nếu tâm trạng của cô vẫn bình thường như không chuyện gì xảy ra, họ sẽ giúp Thủy Nhược, dù gì cô ta cũng là người phụ nữ Ngụy Vĩ Lam sùng bái, ít ra sẽ có chút phúc lợi từ hắn. Nhưng nếu Bạch Tuyết Dao đang thật sự nổi nóng, dám đụng vào chuyện của cô đều có kết cục không tốt đẹp...

Bạch Tuyết Dao bây giờ đã thay đổi, cô còn có một thể lực trong tổ chức. Ngay cả Ngụy Vĩ Lam còn phải kiêng nể cô, thì làm sao họ có thể đắc tội được...

Nhưng việc làm ngày hôm nay của Thủy Nhược chẳng khác nào rước họa vào thân.Cho dù Ngụy Vĩ Lam có thể giữ được mạng sống của cô ta nhưng sống yên ở nơi này. E là sẽ không được...

Ngụy Vĩ Lam vừa bước tới, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Tuyết Dao. Nhưng cô vẫn cô vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cây súng được cô cất vào người. Cứ tưởng Tuyết Dao vì sợ lão đại mà tha cho Thủy Nhược, cô ta được một phen vui mừng. Nhưng không, niềm vui của cô ta ngay lập tức bị dập tắt khi người của Bạch Tuyết Dao tới áp giải cô trước chiếc ghế lão đại mà Bạch Tuyết Dao đang ngồi...

Như thể cô là đế vương tại nơi này...

" Thủy Nhược tiểu thư... " Tay của Tuyết Dao chống lên chiếc ghế

Khuôn mặt của Tuyết Dao khẽ nguyên qua một bên, ánh mắt nhìn về phía Thủy Nhược rất hờ hững. Mọi gần như nín thở với vẻ ngông cuồng của Tuyết Dao, chiếc ghế đó, đâu phải ai cũng có thể ngồi vào được. Bạch Tuyết Dao này đã quá tự cao tự đại, không xem ai ra gì rồi. Nhưng Ngụy Vĩ Lam nãy giờ chẳng có biểu hiện gì với việc làm của cô, người làm khách như bọn họ sao có thể lên tiếng...

" Cô rất thích vu oan cho tôi lắm đúng không ?" Tuyết Dao tiếp lời

Giọng nói vừa đủ để mọi người ở đây nghe thấy...

Thủy Nhược cảm nhận được điều bất lành từ ánh mắt của mọi người dồn về phía mình, cô ta lập tức quỳ xuống, đập đầu nhận tội với Tuyết Dao...

" Bạch tiểu thư là do tôi không để ý, đã làm mất mặt cô trước đám đông..." Giọng của Thủy Nhược đầy bi thảm...

Nhưng cô ta càng làm thế Tuyết Dao càng thấy chán ghét...

" Không để ý ? " Tuyết Dao khẽ mỉm cười

Khi Thủy Nhược ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi của Tuyết Dao đã biến mất thay vào đó là sự tức giận. Muốn hại cô, cô ta còn quá non nớt. Dám đem mạng sống của mình ra bỡn cợt trước mặt của cô...

Thủy Nhược, đừng nói là cô chưa nhắc nhở....

Tất cả là do cô ta tự chuốc lấy...

" Hay là để tôi móc mắt của cô ra, để cô biết hai từ " để ý" phải dùng làm sao ?" Tuyết Dao lạnh giọng nói

Thủy Nhược sợ hãi lui về sau, cô ta không thể tưởng tượng đây chính là Bạch Tuyết Dao ngu ngốc lúc trước. Cô càng trở nên ngày càng độc ác và thâm hiểm, tựa như một con rắn độc...

" Không...không..."

" Người đâu, móc mắt cô ta " Cô vừa truyền lệnh xuống

Thì vẻ mặt của Ngụy Vĩ Lam đã thay đổi, nỗi đau đớn nhìn người mình yêu đang hiện rõ trên gương mặt của hắn...

" Bạch Tuyết Dao " Hắn gằn giọng

" Ồ, lão đại... tôi cứ tưởng ngài câm rồi chứ " Ánh mắt của cô tràn đầy sự giễu cợt

Đôi chân vắt chéo trên chiếc ghế, hiện hữu quyền thế của mình tại nơi đây...

" Cô có biết là mình đang nói chuyện với ai "

" Một kẻ phản bội " Cô lạnh giọng, vẻ mặt vẫn như cũ

Tiếng xôn xao bắt đầu vang lên, có kẻ ngốc mới không biết mọi hành động của Bạch Tuyết Dao. Không phải là để làm loạn, mà đang khẳng định vị thế của mình tại nơi này...

Cô có đủ tư cách để lật đổ chức lão đại của Ngụy Vĩ Lam...

" Bạch Tuyết Dao "

" Lão đại, Bạch Tuyết Dao tôi trịnh trọng tuyên bố, tôi đã không còn là thuộc hạ của ngươi, mà chính là kẻ thù không đội trời chung với ngươi "

" Nơi đây, có ngươi sẽ không ta, có ta sẽ không ngươi "

" Tôi đã từng nói, cô đủ tư cách để giết tôi "

Bạch Tuyết Dao nở một nụ cười đầy cay độc, cô đứng dậy từng bước rời khỏi chiếc ghế tiến về phía Ngụy Vĩ Lam...

" Cho dù có chết ta cũng kéo người xuống mồ cùng ta"

" Mắt của cô ta, ta sẽ đòi lại"

Nói xong cô cùng thuộc hạ của mình rời khỏi chỗ đó...

Lướt qua khỏi hắn, trong lòng của cô tràn ngập sự đau đớn. Nhưng bây giờ nỗi thù hận trong lòng của cô nó đã lấp đầy tâm trí của cô...

Người đàn ông này, chính là kẻ thù lớn nhất cả cuộc đời của cô

Cô phải giết hắn, báo thù cho linh hồn của cha mẹ trên trời

#

Mưa bắt đầu rơi từng giọt, từng giọt thấm ướt chiếc váy mỏng trên người của Tuyết Dao. Trên tay của cô cầm theo một đóa hoa hồng màu trắng, nước mắt của khẽ ngân lệ trước di ảnh của cha mẹ mình. Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ nhìn thấy được hình ảnh cha mẹ của mình, chưa bao giờ nhận được tình thương từ họ. Cứ ngỡ như họ đã bỏ rơi cô mà đi, nhưng không ngờ họ lại vì cứu cô mà chết...

Mà người giết họ chính là người cô từng yêu nhất...

Điều này làm sao mà cô có thể chấp nhận được...

Cả cơ thể của Tuyết Dao gần như suy sụp, cô gần như ngã quỵ xuống phần mộ của cha mẹ.Nhớ tới Ngụy Vĩ Lam sự hận thù trong lòng của cô ngày càng dâng cao. Bằng bất cứ giá nào cô cũng phải giết Ngụy Vĩ Lam báo thù cho cha mẹ của mình...

" Khi sinh tiểu thư ra họ nhờ tôi chăm sóc tiểu thư để tiểu thư không bước tiếp trên con đường lúc trước của họ. Nhưng tôi đã đến trễ một bước..." Bác Trần áy náy nhìn Tuyết Dao

Cô khẽ cười nhạt lắc đầu nhìn bác ấy..

" Số phận của con đã an bài như thế.Cho dù có thay đổi cũng chẳng thể làm được gì "

" Đừng đối đầu với Ngụy Vĩ Lam tiểu thư không thể giết hắn ta được đâu"

" Cho dù tay tôi đã bị phế, dù con có chết...con quyết phải giết hắn báo thù cho cha mẹ của mình"

Đôi mắt lạnh băng chứa đầy sự chết chóc của Tuyết Dao gần làm cho bác Trần khiếp sợ. Ánh mắt chứa đầy thù hận đó rất giống với Ngụy Vĩ Lam, ông chẳng thể nào quên được...

Một sự nghi ngờ gần như xuất hiện ở trong ông...

#

Ngụy Vĩ Lam khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt chứa đầy sự bi thương khi nghĩ đến những hành động Bạch Tuyết Dao. Kể từ khi hắn nắm lấy ngôi vị lão đại của tổ chức, cô gần như thay đổi hoàn toàn. Trở nên đối xử lạnh nhạt với hắn, chẳng còn cô gái như trước kia nữa. Mỗi lần cô đối đầu với hắn trong lòng của hắn rất đau...

Sự thật về cha mẹ của cô đã bị hắn chôn cất ở một nơi rất sâu trong lòng. Hắn không muốn để cô biết được, sợ sẽ có một ngày cô sẽ rời xa hắn. Còn tình cảm hắn đối với Thủy Nhược chỉ là muốn báo thù với những chuyện lúc trước mà cha mẹ cô ta gây ra...

Chẳng lẽ như vậy đối với Tuyết Dao chính là điều cô căm ghét nhất muốn đối đầu với hắn sao?

" Lão đại, Bạch tiểu thư cô ấy cũng ông Trần tới khu đất ngoài ngoại ô "

Ly rượu trên tay của Ngụy Vĩ Lam trong phút chốc bị bóp vỡ thành từng mảnh.Điều hắn không ngờ đến, cuối cùng cũng đã đến. Bạch Tuyết Dao cô muốn tạo phản, hắn sẽ không để cho cô được như ý nguyện của mình...

" Phong tỏa khu đất đó" Ngụy Vĩ Lam lạnh giọng ra lệnh

#

"Ầm"

Bạch Tuyết Dao tức giận đá cửa xông thẳng vào phòng của Ngụy Vĩ Lam. Cô không ngờ rằng, hắn vẫn còn ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cũng phải rồi, thế lực của cô đã bị hắn thâu tóm hết tất cả đang có trong tay của mình phút chốc đều biến mất hết. Chỉ vì cô đã gây sự, hâm dọa với người hắn yêu thôi sao...

Ngay cả bác Trần cũng bị hắn ta bắt. Rốt cuộc hắn muốn làm điều gì nữa đây...

" Bác Trần đâu ?" Tuyết Dao lạnh giọng nói

Ngụy Vĩ Lam vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn xem như không có sự xuất hiện của Bạch Tuyết Dao tại nơi này...

" Người đâu ?" Bạch Tuyết Dao trừng mắt đứng trước mặt của hắn

"..."

Ngay lập tức Bạch Tuyết Dao liền hấp ly rượu trong của Ngụy Vĩ Lam vào mặt của hắn. Ánh mắt vẫn hung hăng như lúc ban đầu...

" Tôi nói là người đâu?" Cô gằn giọng

" Đồng ý điều kiện của tôi rồi tôi sẽ thả ông ta ra"

" Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?"

" Nếu như cô muốn những thuộc hạ lúc trước của cô và ông Trần chết thì cứ việc ngang ngược đi"

Tay của siết chặt lại, chần chừ đối mặt với Ngụy Vĩ Lam...

" Đây là thiệp mời..."

Giống như kiếp trước hắn ta sẽ cưới Thủy Nhược, nhưng không ngờ nó lại diễn ra nhanh như thế. Cũng tốt thôi vào ngày đó cũng sẽ ngày chôn sống hắn....

" Tôi sẽ tham dự..." Tuyết Dao cười nhạt cầm tấm thiệp lên

" Cô nhất định phải tham dự...bởi vì cô chính là nhân vật chính của buổi hôn lễ hôm đó"

Bạch Tuyết Dao liền mở thiệp mời ra xem thử, không ngờ rằng điều kiện của hắn đưa ra là muốn cô cưới hắn. Đôi mắt của cô chứa đầy căm phẫn nhìn Ngụy Vĩ Lam, hắn lại muốn giở trò với cô..

"Tôi sẽ không đồng ý..."

" Bắt cô ấy lại "

Đám thuộc hạ ngay lập tức xông vào khống chế lấy Tuyết Dao,cô đã ra sức kháng cự nhưng không thành. Không ngờ đây là cái bẫy, cô đã quá ngu ngốc rồi. Cầm của cô liền bị Ngụy Vĩ Lam nâng lên, trên môi của hắn còn xuất hiện một nụ cười càng làm cho cô thấy chán ghét...

" Ngoan ngoãn mà làm cô dâu, đừng để anh phải thất vọng..."

" Ngụy Vĩ Lam, tôi hận anh "

" Em cứ hận đi vì trong lòng của em anh vẫn còn chỗ đứng"

" Người như anh chết sẽ không được toàn thây"

" Dù có xuống địa ngục em cũng phải theo anh" Ngụy Vĩ Lam mỉm cười khẽ vuốt ve khuôn mặt của Tuyết Dao

Cô nghiến răng trừng mắt với hắn

" Ngụy Vĩ Lam.."

" Nhốt cô ấy lại...canh giữ cho cẩn thận"

#

" Ngụy Vĩ Lam, buông tha cho Tiểu Dao đi. Con bé vô tội, cậu đừng đối xử với con bé như vậy nữa" Bác Trần quỳ xuống van xin hắn ta

Ánh mắt lạnh băng của Ngụy Vĩ Lam khẽ lướt qua trên người của bác Trần. Hắn bỗng nhiên ngồi xuống đối diện với bác Trần...

" Vì sao tôi lại không được ở bên cô ấy. Giờ tôi đã có tất cả, chỉ cần Thủy Nhược sống không bằng chết là mọi tâm nguyện lúc trước của cha mẹ của cô ấy đã hoàn thành. Tại sao ông lại xuất hiện đảo lộn tất cả " Ngụy Vĩ Lam tức giận trừng mắt nhìn Bác Trần...

" Tiểu Dao sẽ không tha thứ cho cậu, cha mẹ của cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu. Mọi thứ cậu làm đều là vô nghĩa thôi Ngụy Vĩ Lam"

" Tôi yêu cô ấy chả lẽ là sai sao ?" Hắn tức giận hét lên

Bác Trần gần như không tin vào câu nói đó của hắn...

Nước mắt của hắn bắt đầu rơi ra...

" Nếu như không có quá khứ, được sống như một người bình thường thì có lẽ tôi sẽ không đi vào bước đường này..."

" Ngụy..."

#

Tuyết Dao nhẹ nhàng thoa son lên đôi môi của mình cùng với bộ váy trắng trên người càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt trần của cô.Bạch Tuyết Dao khẽ nhấp môi, nhìn gương mặt trong gương của mình cô khẽ cười trừ.Trên tay của cô rút ra một con dao, ánh mắt chứa đầy căm phẫn...

Ngày hôm nay sẽ là ngày mà cô báo thù cho cha mẹ của mình...

Nước mắt của lặng lẽ rơi từng giọt, lòng của cô đau như cắt. Nói cô đã cắt đứt đoạn tình cảm giữa cô và Ngụy Vĩ Lam cô không làm được.Nhưng nỗi niềm thù hận trong lòng của cô gần như lấn áp một chút tình cảm dành cho hắn...

Nghe có tiếng động, Tuyết Dao vội cất con dao. Nhìn thấy đám thuộc hạ của Ngụy Vĩ Lam cung kính mời cô ra ngoài. Tuyết Dao liền rời khỏi ghế, từng bước bước vào cửa chính trên tay của cô cầm theo một đóa hoa hồng màu trắng.Trên gương mặt của Tuyết Dao nở một diễm lệ nhìn đám thuộc hạ...

" Bạch tiểu thư mời cô..."

Trước đại sảnh, bước chân của cô khẽ dừng lại.Đối mặt với Ngụy Vĩ Lam cô không thể nào bình tĩnh được,bó hoa trong tay của cô siết chặt lại. Cô cố gắng điều hòa cơ thể của mình để bước vào lễ đường...

Trước sự chứng kiến của những người trong tổ chức không có người ngoài. Hôn lễ của cô và hắn đã được diễn ra...

Lúc mà Ngụy Vĩ Lam nắm chặt lấy bàn tay của cô, Bạch Tuyết Dao khẽ cười lạnh chủ động ôm chặt hắn vào lòng. Con dao trên người của cô liền lấy ra, con dao đảo chiều đâm thẳng vào lồng ngực của Ngụy Vĩ Lam.Với kĩ năng dùng dao điêu luyện của Tuyết Dao đám thuộc hạ của hắn vẫn chưa thể nào nhận ra được lão đại của bọn chúng đang bị cô ám sát...

Trong lúc đó, Ngụy Vĩ Lam có thể né nhưng sao hắn lại dùng tay đẩy mạnh con dao trong tay của cô tiến thật sâu vào lòng ngực của mình...

Máu của Nguy Vĩ Lam bắt đầu phun ra thấm đỏ phần lưng chiếc váy cưới trắng tinh của cô. Đám thuộc hạ của hắn bắt đầu rút súng ra nhắm vào cô, nhưng lại bị Ngụy Vĩ Lam ra hiệu lệnh bỏ súng xuống.Đôi mắt của hắn có phần híp lại nhưng trên môi của Ngụy Vĩ Lam lại nở một nụ cười hiền lành nhìn cô...

Nó rất giống như lúc trước, trong lòng của cô tràn ngập sự đau đớn. Đôi bàn tay của cô có phần run rẩy buông xuống, ánh mắt của cô tràn đầy sự mơ hồ nhìn Ngụy Vĩ Lam đang gục trên vai của mình...

" Cuối cùng đây là kết cục của anh " Ngụy Vĩ Lam cười trừ ho khan

" Tại sao...anh lại có thể né..."

" Tuyết Dao, anh xin lỗi kiếp trước anh đã không tin tưởng em.Anh không muốn giết em, nhưng anh không muốn để em sống mà hận anh. Cùng chết với em để tất cả quá khứ được chôn vùi xuống, giải thoát cho em để em sẽ có một cuộc sống"

" Kiếp trước...không thể nào...."

" Anh cứ nghĩ chỉ cần giết em, mọi ân oán của chúng ta sẽ kết thúc. Nhưng anh sai rồi, hết sai lầm này đến sai lầm kia, hại em mất đi người thân, hại em không có được một đôi tay hoàn chỉnh, hại em không có một cuộc sống hạnh phúc.Ông trời hết lần này đến lần khác đều đùa cợt vận mệnh của chúng ta.Em giết anh, đó là điều mà anh sẽ nhận được"

" Ngụy Vĩ Lam..."

" Tuyết Dao, anh yêu em.Hãy cho anh được ôm em lần này cuối. Anh cảm thấy rất cô đơn, rất lạnh lẽo...."

Đôi bàn tay lạnh lẽo của Ngụy Vĩ Lam khẽ mơn trớn trên gương mặt của Bạch Tuyết Dao. Hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt của cô.Ôm chặt Ngụy Vĩ Lam vào lòng, lòng của cô đau như dao cắt...

" Ngụy Vĩ Lam...anh đừng chết..." Bạch Tuyết Dao khẽ nói

Nhưng đôi bàn tay của Vĩ Lam ngưng động trong không trung. Tim của cô gần như ngừng đập, nỗi đau đớn không ngừng tê buốt trong lòng của cô...

Đầu óc của cô không thể nào tỉnh táo được...

" Ngụy Vĩ Lam..."

Trong cơn tuyệt vọng, Tuyết Dao gì chặt cơ thể của Ngụy Vĩ Lam vào lòng của mình mà hét thật to lên. Cô đã trả thù được cho cha mẹ rồi, nhưng sao lòng của cô lại đau như thế...

Ngụy Vĩ Lam anh ác lắm...

Cả hai kiếp của cô đều phải đau khổ vì một người đàn ông tên Ngụy Vĩ Lam...

Thì ra vận mệnh của cả hai sinh ra là tàn sát lẫn nhau, kết cục đó đều do ông trời sắp đặt

" Anh sẽ không cô đơn đâu? Em sẽ chết cùng anh..."

" Cho dù ông trời không cho chúng ta ở bên nhau, chúng ta sẽ thành một đôi vợ chồng ở dưới âm phủ "

#

Thủy Nhược, nơi này thuộc về cô...

Kiếp này, tôi và anh ấy không còn nợ nần gì cô nữa rồi...

Ân oán của chúng ta coi như kết thúc tại đây...

Bạch Tuyết Dao nhắm mắt lại, từng bước, từng bước gieo mình xuống dưới vực thẳm lạnh lẽo vô tận. Cô nhìn thấy ở thế giới bên kia cha mẹ đang đứng mỉm cười chào đón cô, đôi tay của cô Ngụy Vĩ Lam giang ra ôm chặt cô vào lòng...

Nước mắt của cô gần như ngưng đọng...

Cuối cùng cũng có nơi thuộc về cô rồi...

#

10 năm sau...

" Tiểu Lam, Tiểu Dao đợi bác với " Bác Trần mệt mỏi nói

Tuyết Dao mỉm cười tít mắt nhìn bác Trần...

" Cháu đói bụng lắm, bác còn không nhanh lên..." Vĩ Lam lạnh giọng nói

" Bác ơi, nhanh lên..." Tuyết Dao bước tới dắt tay bác Trần

" Hôm nay, cháu cao hơn điểm của Tiểu Dao có được thưởng không bác ?"

" Cao hơn có nửa điểm, cũng đòi thưởng" Tuyết Dao chu mỏ nói

" Hai cháu ai cũng đều giỏi được chưa, bác sẽ thưởng cho cả hai. Nhưng sau này hai cháu ước mơ làm gì nào ?" Bác Trần nhẹ giọng nói

" Cháu sẽ cưới Tiểu Dao "

" Cháu sẽ gả cho anh Vĩ Lam"

Cả hai đồng thanh đáp, rồi quay lại nhìn nhau phì cười...

/End/










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com