TruyenHHH.com

Doan Kny Hu Vo

Tokitou Muichirou
____________

Lần đầu ta gặp nàng là năm ta 13 tuổi, khi đấy ta đang làm nhiệm vụ tại Kyoto. Ấn tượng đầu tiên của ta đối với nàng là nụ cười mỉm nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng khiến người khác có cảm giác muốn gần gũi.

Người con gái xinh đẹp mặc bộ hakama màu hồng son, mái tóc hồng xám dài đến vai buộc lỏng lẻo bởi sợi ruy băng đen, đôi mắt vàng kim tỏa ra thứ ánh sáng đẹp nhất nhân gian, gò má nàng hơi ửng hồng.

Nàng đứng cạnh cây anh đào gần cổng Tori đỏ bên cạnh một ngôi đền, ngón tay nâng niu nụ hoa anh đào yếu ớt.

Ta nghĩ nàng cũng như nụ hoa đó, bé nhỏ yếu ớt cần được bảo vệ, cho đến khi khóe mắt nhìn thấy thanh kiếm trắng dắt bên hông.

Chợt, một cơn gió mạnh thổi qua khiến tầm nhìn của ta bị mái tóc dài che mất, ta vén nó lên nhìn lại nơi nàng từng đứng, nhưng chẳng còn ai ngoài ta cả.

Nàng đã biến mất như tất cả chỉ là hư vô.

Ta đứng ngẩn người dưới cơn mưa hoa đào, thật tiếc vì ta còn muốn ngắm nàng thêm một chút nữa. Ta lấy lại tinh thần, xoay người rảo bước về hướng ngược lại. Sớm muộn gì ta cũng sẽ quên hết, ta nên nhanh hoàn thành nhiệm vụ.

_______________

Đã qua nửa năm, hình ảnh người con gái đứng dưới gốc cây anh đào vẫn in đậm trong tâm trí ta. Từng giây từng phút ta không thể quên được nụ cười dịu dàng đó.

Ta muốn gặp lại nàng ta.

Điều đó là không thể, ta biết. Xuất thân, nơi ở, người thân, thậm chí là cái tên, ta chẳng biết gì về nàng.

Trong thời gian một năm, ta giết không biết bao nhiêu quỷ, ta cũng đâu rảnh đếm. Đám đồng đội hợp tác cùng ta thật vô dụng, chúng luôn bất mãn phàn nàn nọ kia, ta cũng không quan tâm những kẻ yếu đuối nên đã mặc kệ chúng mà bỏ đi. Từ đó ta luôn làm nhiệm vụ đơn lẻ, không hợp tác, không cùng cặp.

Rồi một ngày con quạ của ta thông báo, ta phải về tổng bộ của đoàn diệt quỷ, là lệnh từ Oyakata-sama.

Ta lập tức chạy như bay về tổng bộ, do ta đang làm nhiệm vụ ở xa nên mất khá nhiều thời gian mới về đến.

Con đường đến tổng bộ trồng rất nhiều hoa tử đằng, loài hoa có thể xua đuổi quỷ dữ, thật kì lạ vì đã hết mùa hoa nở. Con đường phủ một màu tím kì ảo khiến ta phải dừng chân lại một lúc.

Trước cổng là hai Kakushi đứng chờ ta, họ đưa ta vào bên trong tổng bộ. Lần đầu tiên ta vào nơi này nên có chút bỡ ngỡ, hai bên con đường sỏi trắng là hàng cây botan được tỉa tót gọn gàng. Ta còn nghe thoang thoảng tiếng ống tre đập vào đá.

"Tokitou-sama, xin hãy chờ chúng tôi thông báo cho Oyakata-sama."

"Đi đi."

Họ cúi người rồi đi sâu vào trong dinh thự, ta ngửa đầu lên trời, nhìn từng cụm mây trắng.

Đám mây đó gọi là gì?

Câu hỏi hiện lên khiến ta bất chợt nhớ đến nàng ta.

Là người?

Là ma?

Hay đơn giản chỉ là hư vô do bản thân ta ảo tưởng?

"Tokitou-sama."

Tiếng gọi của Kakushi làm ta giật mình, ta vậy mà lại mất tập trung.

Đi theo Kakushi vào sâu trong vườn, bạc hà đôi mắt ta bắt gặp bóng hình ngài đang đứng trên hiên nhà, phía bên dưới là một hàng gồm 9 người cung kính quỳ gối.

"Khanh đã đến, Muichirou."

Giọng nói ngài rất nhẹ nhàng, có thể khiến người khác thỏa mãn lòng mình, vì thể chất yếu đuối nên ngài không thể đi lại nhiều. Ngài ra hiệu ta lại gần đứng trước mặt 9 người lạ mặt kia.

Ta lướt một lượt từng gương mặt, bỗng chốc ta sững lại ngạc nhiên không thôi.

Người con gái ta mong gặp lại đang ở đây, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là khí thế ấy, nó không hề thay đổi sau nửa năm.

Nàng có vẻ rất ngạc nhiên khi gặp ta, ta nghĩ có lẽ nàng vẫn nhớ, ban đầu ta còn tưởng nàng sẽ quên ta.

"Muichirou, xét về thành tích và tiêu chuẩn của sát quỷ hội, khanh đã đạt đủ điều kiện để chở thành một trụ cột. Có ai còn ý kiến?"

"Không, chúng thần tôn trọng quyết định của Oyakata-sama."

Nàng mở lời, những người có mặt cũng đều gật đầu không phản đối.

"Từ nay khanh sẽ là Hà trụ, mau về hàng ngũ đi."

"Vâng."

Ta gật đầu ngơ ngác đáp lại theo bản năng, việc này quá đột ngột. Bước những bước chân cứng nhắc, quỳ xuống chỗ trống bên cạnh nàng.

Trong suốt cuộc họp nửa năm một lần diễn ra, ta không thể tập chung. Sự hiện diện của nàng bên cạnh khiến ta có nhiều câu hỏi, thỉnh thoảng ta khẽ liếc nàng vài cái.

Nàng đột ngột xoay đầu, bắt gặp ánh mắt của ta, mỉm cười nhẹ. Ta quay ngoắt lại trốn tránh ánh mắt của nàng.


Khi cuộc họp kết thúc, nàng ngay lập tức biến mất một lần nữa, những trụ cột ở đây có vẻ thoải mái như điều đó là hiển nhiên.

Ta tìm Luyến Trụ Kanjori Mitsuri hỏi đôi điều về nàng ta.

Nàng là Vô trụ Muumi Inari, nghe nói nàng trở thành diệt quỷ sư chính thức năm 12 tuổi và là trụ cột năm 13, hiện tại nàng 17.

Thật mỉa mai bởi vì chính cái tên và 'tức' nàng sử dụng cũng là .

Mà hình như tên ta cũng là 'vô'?

_____________

Làm trụ cột cũng có đặc quyền riêng, nhiệm vụ của ta đơn giản chỉ là hỗ trợ cho bọn não tàn thích ra vẻ về mặt diệt quỷ, ta không quan tâm cho lắm.

Ta cùng nàng sẽ thực hiện nhiệm vụ lần này, địa điểm là ngôi làng ven biển.

Nàng mặc bộ đồng phục diệt quỷ tiêu chuẩn, khoác áo haori màu xanh lam, cổ choàng lỏng lẻo cái khăn màu đen. Ta tự hỏi mặc như vậy liệu có nóng?

Inari luôn nở nụ cười mỉm dịu dàng, dù đối mặt với bất kì tình huống nào, dù đối mặt với loại người nào nàng cũng cười. Thậm chí dù có phải chém đầu đám quỷ dữ, nàng cũng cười nhưng lần này nó chứa chút gì đó như tang thương.

"Tại sao phải cầu nguyện cho quỷ dữ?"

Ta đã hỏi nàng như vậy khi ta nhìn thấy nàng chấp hai tay lẩm bẩm lời cầu nguyện.

"Sinh ra từ hư vô, biến mất nơi hư vô. Thật đáng thương, phải không?"

"Nhảm nhí."

Nàng chỉ mỉm cười với câu đáp trả thô lỗ của ta.

Gần đây ta và nàng thường hay làm chung nhiệm vụ, đến gần ngày diễn ra cuộc họp nửa năm một lần, ta nghe nói một diệt quỷ sư đồng hành cùng một con quỷ.

Quả là kì lạ, ta nhìn qua bên cạnh. Inari vuốt ve bộ lông đen mượt của mami - con quạ của nàng. Nàng có vẻ khá ngạc nhiên vì tin tức này, móc trong túi một ít hạt cho con quạ, nàng đứng dậy:

"Đi thôi."

"Ừm."

Đứng cùng các trụ cột khác, ta rũ mắt nhìn tên diệt quỷ sư mình mẩy đầy thương tích, Kamado Tanjirou.

Diễn biến tiếp theo như thế nào ấy nhỉ? Hình như ta đã quên mất.

_____________

Ta ngẩng đầu ngắm đám mây trắng xóa phiêu du trên trời, tay trái hơi miết nhẹ theo đường cánh tay gỗ. Cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen dài, vài lọn đập vào mặt ta cũng mặc kệ.

Nhờ Tanjirou ta đã nhớ lại kĩ ức bị đánh mất của mình, ta vô cùng quý và biết ơn hắn ta.

Ta sực nhớ một đoạn kĩ ức về anh trai ta. Trước khi chết anh ấy nói tên của ta không phải 'vô' trong 'vô dụng, mà là 'vô' trong 'vô tận'.

" 'Mu' trong 'Muumi' đơn giản chỉ là 'hư vô'."

Nàng đã từng nói như vậy. Ta biết, điều đó là sai. Ta muốn nói với nàng rằng: " 'Mu' trong 'Muumi' nghĩa là 'đại dương vô tận'. Ôn nhu bao trọn cả bầu trời dù mưa bão hay nắng gắt.

Có vẻ như nó mãi mãi không thể thành sự thật.

Vì nàng đã tan biến vào hư vô.

Ngày đấy, người con gái dịu dàng luôn nở nụ cười vừa tròn 18.

Ta vuốt ve tấm bia mộ sạch sẽ, có lẽ ai đó đã đến trước ta để lau chùi nó. Ta hôn nhẹ lên phiến đá, thay cho mong muốn ta không thể thực hiện.

Đặt cành hoa anh đào xinh đẹp xuống, ta xoay người bước đi. Để cơn gió nhẹ gửi tâm tư ta đến với nàng.

"Tạm biệt em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com