Doan Hoa Quynh
"Đàm hoa nhất hiện, chỉ vị Vi Đà."(Hoa quỳnh một thoáng, chỉ vì Vi Đà.)Tôi là một cây quỳnh.Họ còn gọi tôi là đàm hoa.Mọi người đều nói, "đàm hoa nhất hiện". Mỗi đóa quỳnh chỉ nở trong một thoáng chốc ngắn ngủi, nở đó tàn đó, mong manh như sương sớm, cả đời chỉ vì một khắc nở rộ. Cho nên, họ nhà chúng tôi không dễ nở hoa. Chúng tôi luôn chờ đợi, chờ đợi một người xứng đáng thưởng hoa.Tôi cũng đang chờ đợi. Năm rồi lại năm, sớm sớm lại chiều chiều, tôi ở trong góc vườn quạnh vắng này, chờ đợi người tôi cần chờ đợi. Rốt cuộc, vào một ngày mưa rả rích mù mịt phủ mờ Thần Châu, tôi đã gặp được người ấy. Chàng xuất hiện trong màn mưa mông lung, giữa khi tôi đang oằn mình dưới làn mưa lạnh buốt. Chàng vươn ô che cho tôi, dùng đôi tay ấm áp nhẹ nhàng nâng lấy thân lá mềm oặt của tôi lên, dịu dàng nâng niu như chỉ sợ mạnh tay một chút cũng làm tôi đau. Chàng khẽ thở dài, ôm tôi vào lòng ủ ấm, ánh mắt ôn nhu vô hạn.Tôi nghĩ, cả đời này của tôi, chỉ vì một ánh nhìn ôn nhu ấy, dù chết cũng cam lòng. Từ đó, chàng mang tôi về nhà, cẩn thận trồng trong một chiếc chậu sứ rất đẹp, ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc.Nhưng tôi không phải duy nhất. Chàng là một người rất yêu hoa. Trong gian nhà nhỏ cùa chàng ngập tràn hoa, vô số chủng loài, vô số màu sắc. Mà tôi, chỉ là một cái cây còn chưa ra hoa, lại không có thân cành đẹp đẽ, chỉ có mấy cái lá mềm dặt dẹo, dễ dàng chìm nghỉm giữa biển hoa khoe sắc. Nhưng chàng vẫn nhớ rõ tôi. Mỗi ngày, chàng đều tỉ mẩn chăm bón cho tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy, khiến tôi chìm đắm trong đó, bất giác si mê. Tôi biết, chàng rất mong chờ ngày tôi nở hoa. Chính vì vậy, tôi nỗ lực nhiều hơn, ngày ngày dốc sức hấp thụ chất dinh dưỡng, chỉ mong sớm ngày nở hoa, đền đáp ơn chàng chăm sóc bấy lâu. Trong mắt tôi, chàng là người tốt nhất thiên hạ. Tôi ước mong có thể nghe thấy giọng nói của chàng, nhất định là sẽ vô cùng êm ái dịu dàng, giống như ánh mắt của chàng vậy. Nhưng đáng tiếc, chàng không thể nói.Phải, chàng là một người câm. Chàng không thể nói chuyện với ai, chỉ có thể làm bạn cùng chúng tôi, những loài cây cỏ vô tri. Đặc biệt là tôi. Có lẽ, chàng cũng cảm nhận được tôi có linh khí, thường thường nói chuyện cùng tôi. Đừng hiểu lầm, chàng thật sự không thể nói. Nhưng tôi có thể hiểu những gì chất chứa trong mắt chàng, hiểu nỗi cô độc của chàng.Và hiểu cả, tình yêu thầm lặng của chàng. Chàng yêu thầm một cô gái, một cô gái có nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương. Cô ấy cũng thích hoa, nhưng lại không có tiền để mua, mỗi ngày thường chạy đến đây trò chuyện cùng chàng, nhân tiện ngắm hoa. Chàng rất thích cô ấy. Tuy rằng chàng không nói ra, nhưng tôi biết cả. Tôi vẫn thường hay kiêu ngạo vì bản thân hiểu chàng hơn bất cứ ai. Nhưng lúc này, tôi chỉ mong, tôi chưa hề hiểu chàng đến thế, chưa hề nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ngập tràn tình ý của chàng dành cho cô gái ấy, chưa hề thấy khóe môi chàng vẫn luôn bất giác tủm tỉm cười mỗi khi cô ấy ghé thăm. Chàng là một người câm lặng lẽ yêu thầm một thiếu nữ nồng ấm hoạt bát như ánh mặt trời. Tình yêu vĩnh viễn không nói nên lời.Còn tôi là một cái cây không thể nói, không thể đi, không thể chạy, yêu thầm chàng, một người cũng cô độc như tôi. Tình yêu vĩnh viễn không thể ra hoa kết quả. Ban ngày, chàng ngồi trước cửa, mong chờ cô ấy đến. Tôi ở trên bậu cửa sổ, lặng lẽ nhìn cô ấy tíu tít nói cười bên chàng.Đêm đến, chàng cô độc làm bạn cùng bóng đêm và sự tĩnh lặng mịt mùng. Tôi không thể giống như cô ấy, không thể cất tiếng nói xua tan nỗi cô đơn của chàng. Tôi chỉ có thể lặng im ở cạnh chàng, cùng chàng vượt qua đêm dài. Có lẽ, cả đời này, chàng cũng không hề biết rằng, có một cái cây vô tri từng yêu chàng.Như tôi. .......Thế rồi, đông qua xuân tới, trăm hoa đua nở.Chàng quyết định ngỏ lời muốn cô ấy gả cho chàng. Mấy hôm nay, chàng càng chăm sóc tôi cẩn thận hơn, ánh mắt nhìn tôi cũng ngập tràn mong chờ.Tôi biết, chàng muốn tặng tôi cho cô gái ấy. Nghe nói, thảo mộc vô tình. Nhưng tại sao, tôi lại vẫn cảm thấy đau nhói như vậy? Ánh nhìn dịu dàng ban đầu, cuối cùng bỗng chốc biến thành trăm ngàn đắng chát chua cay, khiến thân cành mềm oặt của tôi đau đến từng thớ lá.Thì ra, đây chính là ái tình.Nhưng, đáng tiếc, ái tình là dành cho loài người. Một cái cây vô tri như tôi, làm sao xứng đáng? Ngay cả gọi tên chàng, tôi cũng không gọi lên thành lời nổi, sao còn vọng tưởng đến chàng sẽ yêu tôi?E rằng, ngay cả sự tồn tại của tình yêu tôi dành cho chàng, chàng mãi mãi cũng sẽ không biết được.Tôi ngẫm nghĩ cả một đêm, cũng nhìn chàng tủm tỉm cười viết một bức tình thư cả một đêm. Cuối cùng, tôi đã thông suốt rồi. Tôi dồn hết toàn bộ sức lực, cố gắng nhanh chóng nở hoa, nở ra đóa hoa đẹp nhất. Tôi nghĩ, khi chàng tặng tôi cho cô ấy, cô ấy sẽ vui vẻ. Cô ấy vui vẻ, chàng ắt cũng vui vẻ. Mà chỉ cần chàng vui vẻ, là tôi đã hạnh phúc.Cho dù có chết đi, cho dù chàng lãng quên đi đã từng có một cây hoa bầu bạn bên chàng là tôi, nhưng chỉ cần có thể làm chút gì đó cho chàng, thì đời này của tôi xem như đã không uổng phí đến thế gian.Sáng hôm đó, chàng mong chờ cô ấy tới. Tôi mong chờ nở hoa.Nhưng, cô ấy đã không đến.Chàng chờ, chờ mãi. Tôi cũng cùng chàng chờ, chờ mãi. Cho đến khi ánh chiều tà buông xuống, hoàng hôn vàng úa nơi cuối chân trời, cô ấy rốt cuộc cũng đến. Cô ấy đến, trên mặt khấp khởi vui mừng. Chàng khẽ cười, chưa kịp đưa ra phong thư tình, đã nghe cô ấy cười bảo:"Tiên sinh, mùng hai tháng này là ngày ta thành thân cùng với Tôn công tử. Đến khi ấy, xin mời tiên sinh đến uống một ly rượu mừng!"Nụ cười bên khóe môi chàng thoáng cứng đờ đi, nhạt dần. Hôm đó, cô ấy còn nán lại nói thêm mấy câu nữa. Nhưng tôi không nghe được gì. Trong mắt tôi bấy giờ, chỉ có chàng. Tôi lo lắng chàng không chịu đựng được nỗi đau này.Bởi vì, tôi đã từng trải qua. Rất đau.Tôi là cỏ cây còn thấy đau như thế, con người bằng xương bằng thịt như chàng, rốt cuộc là đau đến nhường nào?Tôi không biết. Cũng không dám biết.Cô ấy ra về, màn đêm sụp xuống. Cuối cùng, tôi cũng không thể kiềm nén nữa, những cánh hoa bắt đầu nở bung ra, hương thơm ngào ngạt lan tỏa. Trong đêm tối, tôi dùng hết tinh lực của mình, nở ra một đóa đẹp nhất, thơm nhất, hiến dâng cho người tôi yêu nhất.Đàm hoa nhất hiện, chỉ vị Vi Đà. Cuối cùng, tôi đã hiểu được tại sao Đàm Hoa bà bà của tôi lại nguyện đánh đổi cả sinh mạng mình chỉ để được một khắc nở rộ trước mặt Vi Đà bồ tát. Thì ra, chỉ cần được tồn tại trong mắt chàng, chỉ cần chàng chú ý đến tôi, chỉ cần chàng không quên dáng vẻ đẹp đẽ nhất của tôi, thì, cho dù phải trả bất cứ giá nào, cũng là xứng đáng.Khoảnh khắc ấy, tôi dùng toàn bộ sinh mệnh của mình, nở ra đóa hoa đầu tiên, cũng là đóa hoa cuối cùng trong đời tôi.Tôi không mong chàng sẽ biết đến tình yêu bé nhỏ của tôi. Chỉ hi vọng, đóa hoa này có thể an ủi trái tim rỉ máu của chàng. Một khắc đó, hoa quỳnh nở rộ. Chỉ một thoáng duy nhất, lại tưởng chừng là vĩnh cửu. Hoa nở, rồi cũng nhanh chóng úa tàn. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức, tôi còn chưa kịp trông thấy rõ biểu cảm trên mặt chàng. Tôi chỉ thấy, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má của chàng, rỏ xuống cánh hoa đang héo tàn của tôi. Mặn đắng. Sau đó, tôi lịm đi trên bàn tay chàng, trút hơi thở cuối cùng.Có lẽ, mãi mãi chàng cũng không hề hay biết, có một cây hoa vô tri đã thầm yêu chàng. Sinh mệnh bắt đầu từ tay chàng, kết thúc cũng từ tay chàng, đó là hạnh phúc của nó. 。。。。。。
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com