Doan Dm Bau Vat Cua Ac Ma
Ralph cầm vali theo sau quản gia ác ma đi lên lầu, bởi vì lúc trước vương đã cho phép Ralph được ở lại đây mấy ngày liền vì công việc phụ trách, hắn không những từ chối mà còn rất vui vẻ nhận lời."Ngài Ralph, cảm phiền ngài đợi một chút, tôi sẽ sai người đi thu dọn phòng cho ngài"Ralph cúi người đặt vali xuống, gật đầu "ừm" một tiếng, hắn đưa tay chỉnh lại cái áo khoác ngoài, quản gia ác ma lại đang đứng phía trước hắn, khom người tìm kiếm thứ gì đó, để lộ một đường cong thân thể hoàn mĩ.Ralph khẽ nheo mắt, từ góc độ này lại vừa vặn nhìn trúng một cảnh xuân đầy thú vị."Ừm, cũng đầy đặn đấy..."Ralph đứng một bên dựa tường thưởng thức hình ảnh đẹp đẽ trước mặt, Fergal đứng dậy, vừa xoay đầu đã thấy hai con ngươi đằng sau đang dán chặt lên người mình không chuyển, anh nhướn mày, đi lại chỗ của Ralph, mở miệng thử hỏi một câu."Ngài đang nhìn mông tôi à?""Ô, ngươi biết ta đang nhìn luôn sao?""..."Fergal giật giật mi mắt, thật không biết phải nói sao nữa rồi, bàn tay nắm lấy cái áo khoác thật dày che mông lại, miễn cưỡng nở một nụ cười."Tôi biết là ngài có máu dê trong người từ lâu, nhưng mà, khẩu vị của ngài cũng thật mặn mà nhỉ, ngay cả một cái quản gia nhạt nhẽo, mông còn không có như tôi, ngài cũng nổi lên được hứng thú à?""..."Ralph nghe Fergal nói một tràng bên tai như vậy cũng thấy hơi khó chịu, chỉ đành nhún vai vài cái, xách vali đi về phòng mình, khi lướt qua người Fergal, ánh mắt lại một lần nữa rơi xuống cái mông đang nhô ra kia, Fergal đột nhiên cảm thấy sởn gai óc, liền nhanh chóng hít một hơi thít mông lại để cho nó nhìn như đang lép xuống, khi thấy Ralph đã đi rồi, miệng còn chửi thầm một câu."Thằng cha biến thái, nếu không có vương ở đây, xem ông có đánh cho bẹp dí không, hừ""Ngươi đang chửi ai thế?"Chợt một giọng nói từ phía sau vọng lên khiến cho Fergal không tránh khỏi một phen hú hồn, Fergal xoay người, Edsel đang đứng ở đó dùng ánh mắt chứa đầy sự tò mò nhìn chằm chằm vào anh, Fergal đưa tay vuốt vuốt ngực, hít thở vài cái."Cậu định dọa chết tôi đấy à, lần nào cũng xuất hiện không một tiếng động, xin đấy, tuổi tôi cũng không còn trẻ nữa đâu, cậu đừng dọa tôi, tôi xỉu thật đấy""Vậy thì xỉu đi, ta sẽ đỡ ngươi""..."Fergal mắt đảo một vòng, hiện tại thực không có lấy nổi một chút xíu tâm trạng để đi đôi co vài ba tiếng nói với con người kia. Fergal lần này đột nhiên lại không thèm nói chuyện nữa, Edsel trong lòng liền cảm thấy lạ."Sao thế? Ngươi giận à? Giận ta?""Không có""Thế sao ngươi không cãi với ta như mấy lần trước nữa?"Fergal nhắm mắt thở dài, rất lâu sau đó mới thốt lên được một câu."Cậu suốt ngày kiếm cớ cãi nhau với tôi không chán à?"Edsel khuôn mặt vẫn tỉnh bơ như cũ lắc đầu."Không, không chán, ngược lại ngươi khiến ta cảm thấy rất vui""Nhưng mà tôi không vui đâu, xin cậu hãy nghĩ cho cảm xúc của tôi nữa có được không? Tôi còn phải làm việc mà, tôi rất mệt mỏi, cậu là người được vương đưa về, được cưng sủng như bảo bối, còn tôi, tôi cũng chỉ là một quản gia bình thường mà thôi, tôi không muốn lúc nào cũng phải đụng chạm, chọc tới cậu, nếu vương mà biết được, ngài ấy sẽ trách phạt tôi, xin hãy hiểu cho tôi với...."Fergal giống như đã muốn chịu đựng đủ, nói ra hết những gì trong đầu đang suy nghĩ mà không hề đắn đo, nhưng khi nhận ra được bản thân mình đang nói cái gì, liền kinh ngạc mím chặt đôi môi nhưng vẫn không thể ngăn được từng đợt run rẩy đang tập kích, bàn tay nắm chặt khẽ run run, cả người cứng ngắc không dám động, giống như đang chờ cơn giận ập tới. Nhưng chờ thật lâu cũng không thấy có động tĩnh gì từ người nọ, Fergal chần chừ hé mắt, Edsel đang đứng trước mặt anh, cậu ta không những không giận mà còn rất tự nhiên mỉm cười."Hửm? Ngươi đang chờ ta trách mắng sao?""..."Edsel đôi mắt hiện lên một loại màu sắc quỷ dị, vươn tới cầm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của Fergal, cảm xúc lành lạnh từ da thịt truyền tới khiến Fergal không tự chủ được đánh một cái rùng mình, anh không hiểu Edsel đang muốn làm gì, nhưng lại càng không muốn hiểu thì hơn."Fergal, từ khi bước chân tới đây ta luôn luôn đối xử tệ với ngươi và cái tên thiên sứ kia, làm đủ mọi cách để khiến các ngươi chịu nhiều đau khổ càng tốt, hiện tại, có phải ngươi rất ghét ta không?""...""Trả lời ta đi Fergal, có ghét hay không?"Fergal thực lòng rất muốn nói "có" nhưng không hiểu sao cái chữ kia vừa lên tới miệng lại không thể thốt nó ra được, anh khó khăn mấp máy đôi môi, sắc màu hồng nhạt lúc ban đầu liền bị hàm răng dày vò trở nên đỏ chót đến chói mắt."Thế nào? Ngươi không nói được sao?"Edsel khoanh tay, nhìn Fergal bị nói đến không thể phản bác lại, thật sâu trong con ngươi ẩn hiện một tia cảm xúc, tuy rằng vụt qua rất nhanh nhưng Edsel vẫn có thể nhận ra được, Fergal nghiêng đầu, đôi mắt quật cường thường ngày giờ đã có chút tan rã, lời muốn nói lại không thể thốt ra khỏi miệng khiến anh cảm thấy rất phẫn uất, càng ra sức day cắn phần môi phía dưới khiến nó bị rách toạt ra một đường, phần máu đỏ tươi nhanh chóng rỉ ra. Một màn hành động nhỏ đó lại vô tình bị Edsel nhắm trúng, cậu vội lao đến, đưa tay nâng cằm Fergal lên, ngón tay xoa xoa vết thương không ngừng rỉ ra máu."Fergal, không được cắn, ngươi muốn bản thân mình bị thương sao? Nếu ngươi ghét thì cứ nói ra, tại sao phải giày vò thân thể làm gì, ta sẽ không đánh ngươi, càng sẽ không giết ngươi, vì ngươi..."Là người duy nhất mà ta không muốn giết.Fergal gạt mạnh tay Edsel ra khỏi môi mình, chân bất giác lùi ra sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người."Tôi đã nói rồi, tôi không cần mấy cái sự thương hại nhỏ vụn đó của cậu, đừng cố tỏ ra như bản thân cậu đang muốn quan tâm tôi, tôi khinh, khinh thường cái sự quan tâm giả tạo đó"Edsel đứng lặng người, nhìn bàn tay vừa bị hất ra của mình, Fergal từ chối cậu, từ chối sự đụng chạm của cậu."..."Edsel cúi đầu, thật lâu sau mới lên tiếng, giọng nói khi phát ra lại không hề ấm như lúc ban đầu, khàn khàn mà lạnh lẽo."Tại sao ngươi không nói ghét ta?""Tôi có thể ghét cậu sao? Tôi được phép ghét cậu sao? Tôi không hề có cái quyền đó""..."Edsel đột nhiên ngẩng cao đầu, đôi con ngươi lay động, khóa chặt hình dáng người trước mắt vào sâu bên trong, âm hàn ngày tỏa ra càng nhiều, sắc mặt lại trở nên âm u khác với thường ngày, khiến cho Fergal nảy sinh ra một cảm giác xa lạ.Edsel cười lạnh, đưa tay ra trước mặt Fergal, Fergal liền cho rằng cậu ta thực sự đã nổi giận đến muốn ra tay giết mình, vội cứng ngắc nhắm chặt mắt, bên tai nghe được tiếng búng tay một cái cùng một câu nói khẽ như gió nhẹ nhàng lướt qua."Ta chưa từng một lần ghét ngươi"Khi Fergal mở mắt ra, đã không còn thấy Edsel bên cạnh, mà vết thương trên môi cũng đã khép lại, Fergal đứng sững người, tâm trạng cứ lâng lâng như người vừa ở trên trời rớt xuống."Cậu ta...nói vậy là có ý gì?""..."Edsel một mình bước đi trên hành lang tối tăm, như một con mồi đang dần bị bóng đêm nuốt chửng, Edsel đột nhiên dừng bước, ánh nhìn bất ngờ bắn về phía bên cạnh, nơi có một bóng người đang đứng sừng sững ngay tại đó."Edsel, có vẻ như ngươi đang làm ra những cái điều thừa thải so với kế hoạch thì phải?"Edsel liếc mắt tới người vừa nói, không nhanh không chậm đáp lại."Ta làm việc gì là chuyện của ta, ngài chỉ cần biết là ta vẫn đang cật lực làm theo những gì ngài yêu cầu là đủ, những việc khác ngài không cần phải quan tâm đến làm gì""Haha, hahaha"Sau khi vừa nói xong liền nghe thấy được một tràng cười mang theo sự trào phúng vọng tới, Edsel nhíu mày."Ngài cười gì?""Haizz, Edsel"Ralph vừa cười vừa di chuyển tới trước mặt Edsel, nhẹ vuốt ve một bên gò má trắng nõn của cậu."Ngươi là con chim nhỏ mà ta tâm đắc nhất trong cái đám thiên sứ yếu ớt kia, ngươi hẳn là phải hiểu rõ được tâm tư của ta muốn gì, và phải biết làm thế nào để ta không phải nổi giận, nếu như làm trái lời ta, ngươi hẳn phải biết hậu quả sẽ như thế nào mà, hửm?""Không cần ngài phải nhắc""À, ta chợt nhận ra, cái người quản gia tên Fergal đó, nhìn trông cũng thuận mắt đấy"Nghe được một cái tên quen thuộc từ chính miệng của Ralph nói ra, Edsel liền trừng mắt với hắn, trên trán nổi lên gân xanh, tiến sát người nắm lấy cổ áo của hắn giựt mạnh xuống."Ngài Ralph, ta không quan tâm ngài có thù hằn gì với ai, hay là muốn giết bất kì người nào, duy chỉ có Fergal, ta không cho phép ngài đụng vào một sợi tóc hay dù chỉ là một cọng lông nào của anh ta, nếu không, đừng trách ta vì sao lại trở mặt với ngài"Ralph bị Edsel kéo xuống mắt đối mắt với cậu ta, nhìn thấu được ngọn lửa đang bùng lên sáng hừng hực trong đôi mắt của Edsel, hắn không giận, ngược lại còn rất vui vẻ mỉm cười."Ồ, Edsel, ngươi đang đe dọa ta sao?"Edsel hừ lạnh một tiếng."Không dám"Ralph chợt hất tay Edsel ra khỏi cổ áo, phủi phủi nơi Edsel vừa mới chạm vào, trên mặt vẫn như cũ treo một nụ cười châm biếm."Được thôi, dù sao cũng chỉ là một cái quản gia thân thể không có gì nổi bật""...""Nhưng mà, hãy nhớ những gì mà ta đã nói, cư xử cho đúng mực một chút đi, Edsel"Nói rồi Ralph xoay lưng thả chậm cước bộ bước đi, bộ dáng thong thả làm như không có chuyện gì vừa xảy ra, Edsel nghiến răng, nắm chặt bàn tay lại, trơ mắt dõi theo bóng lưng hắn dần khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com