Doan Chanbaek Wy
[ĐOẢN]Phác Xán Liệt bị mù bẩm sinh, cuộc sống của anh từ khi sinh ra đã là một màu đen không chút tia sáng. Chính trong cái ngày đen tối nhất, ngày anh bị cha mẹ li hôn mà ruồng bỏ, họ hàng hai bên chế nhạo, anh gặp cậu, Biện Bạch Hiền.
Năm đó, anh 20, cậu 18.
Năm đó, Seoul, tuyết rơi rất dày."Xán Liệt, dưa chuột này em ăn không được."
"Phải ăn, Bạch Hiền, nghe lời."
"Không ăn!"
"Bé ngoan, nghe lời."
"Thôi được, em ăn." Biện Bạch Hiền nói xong, nhẹ động đũa, gắp toàn bộ số dưa chuột bỏ ra ngoài.
"Bạch Hiền, em hư, em không ăn."
"Em ăn mà!"
"Bạch Hiền?"
"Thôi được rồi, quả thật dưa chuột rất khó nuốt!"
"Nhưng nó rất tốt."
"Em không muốn, Xán Liệt, em không muốn."
"Chỉ lần này thôi."
Trên bàn ăn, Biện Bạch Hiền gắp dưa chuột cho Phác Xán Liệt, anh ăn rất ngon. "Xán Liệt, anh có tò mò về hình dáng của em không?"
"Em thấp hơn anh một cái đầu, rất gầy, chẳng phải sao?"
"Không, ý của em là khuôn mặt!"
"Vậy thì xin lỗi, anh rất muốn, nhưng lại không thể."
Biện Bạch Hiền cầm lấy tay anh, vẽ theo từng đường nét trên mặt mình.
"Xán Liệt, anh cảm nhận được không? Đây là chân mày, đây là mắt, đây là mũi, còn đây là môi. Nói cho anh biết, em cười có hình chữ nhật đó."
"Em rất đẹp!"
"Anh lừa người, sờ là có thể biết sao?"
"Đối với anh, em đẹp nhất!"
Tay anh sờ lên môi cậu, đầu cuối xuống, đặt lên môi Biện Bách Hiền một nụ hôn.Tuy anh vô cùng xấu hổ khi ngay cả nhìn thấy mặt người anh yêu anh cũng không làm được, muốn hôn cũng phải sờ xem mới có thể biết vị trí môi em, nhưng anh biết, em chính là đẹp nhất, đẹp hơn cả Tinkerbell ở Neverland. Em chính là vì sao, vì sao sáng nhất trong đêm đen.
Năm đó, anh 27, cậu 25.
Năm đó, Seoul, một màu nắng đẹp rực rỡ.- <3 -
Các tỷ muội dễ thương cùng góp ý cho tớ với a~ :*
#WY
Năm đó, anh 20, cậu 18.
Năm đó, Seoul, tuyết rơi rất dày."Xán Liệt, dưa chuột này em ăn không được."
"Phải ăn, Bạch Hiền, nghe lời."
"Không ăn!"
"Bé ngoan, nghe lời."
"Thôi được, em ăn." Biện Bạch Hiền nói xong, nhẹ động đũa, gắp toàn bộ số dưa chuột bỏ ra ngoài.
"Bạch Hiền, em hư, em không ăn."
"Em ăn mà!"
"Bạch Hiền?"
"Thôi được rồi, quả thật dưa chuột rất khó nuốt!"
"Nhưng nó rất tốt."
"Em không muốn, Xán Liệt, em không muốn."
"Chỉ lần này thôi."
Trên bàn ăn, Biện Bạch Hiền gắp dưa chuột cho Phác Xán Liệt, anh ăn rất ngon. "Xán Liệt, anh có tò mò về hình dáng của em không?"
"Em thấp hơn anh một cái đầu, rất gầy, chẳng phải sao?"
"Không, ý của em là khuôn mặt!"
"Vậy thì xin lỗi, anh rất muốn, nhưng lại không thể."
Biện Bạch Hiền cầm lấy tay anh, vẽ theo từng đường nét trên mặt mình.
"Xán Liệt, anh cảm nhận được không? Đây là chân mày, đây là mắt, đây là mũi, còn đây là môi. Nói cho anh biết, em cười có hình chữ nhật đó."
"Em rất đẹp!"
"Anh lừa người, sờ là có thể biết sao?"
"Đối với anh, em đẹp nhất!"
Tay anh sờ lên môi cậu, đầu cuối xuống, đặt lên môi Biện Bách Hiền một nụ hôn.Tuy anh vô cùng xấu hổ khi ngay cả nhìn thấy mặt người anh yêu anh cũng không làm được, muốn hôn cũng phải sờ xem mới có thể biết vị trí môi em, nhưng anh biết, em chính là đẹp nhất, đẹp hơn cả Tinkerbell ở Neverland. Em chính là vì sao, vì sao sáng nhất trong đêm đen.
Năm đó, anh 27, cậu 25.
Năm đó, Seoul, một màu nắng đẹp rực rỡ.- <3 -
Các tỷ muội dễ thương cùng góp ý cho tớ với a~ :*
#WY
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com