TruyenHHH.com

Doan Allhien

Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn ngồi trong quán bar gần nhà, hôm nay Tống Á Hiên lại đến nhà Hạ Tuấn Lâm, không biết tên họ Hạ đó có âm mưu gì, cứ suốt ngày giành bảo bối của bọn họ, thời gian của Tống Á Hiên mơ hồ bị con thỏ gian manh đó chiếm hết một nữa.

"Còn một tháng lẻ năm ngày nữa là đến sinh nhật bảo bối!" Lưu Diệu Văn vừa uống hết ly bia thứ ba, đầu cậu có chút choáng, nhưng vẫn không vấn đề gì với tửu lượng của cậu.

Nghiêm Hạo Tường vuốt vuốt tóc, nhìn đám người đang không ngừng nhảy nhót, la hét trước mặt, lại nhớ đến bảo bối nhỏ suốt ngày luôn miệng gọi Tường caca, bất giác nhếch nhẹ môi.

"Bảo bối vẫn còn quá nhỏ để tiếp nhận chúng ta?!"

"Không cần vội!! Bảo bối là trên hết!! Chúng ta nhịn bao lâu cũng chẳng sao cả!!" Lưu Diệu Văn hạ quyết tâm, cầm ly bia hướng về phía Nghiêm Hạo Tường.

Nhìn bộ dạng hiếm khi nghiêm túc của Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường nhịn không được cười thành tiếng, cũng đón nhận lấy ly bia của Lưu Diệu Văn, ngửa đầu uống cạn .

****

Dạo này, Tống Á Hiên đột nhiên biến thành quỷ dính người, khiến Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn khổ sở không nói thành lời.

Nghiêm Hạo Tường ngồi xem tivi, Tống Á Hiên từ đâu xuất hiện, nhảy bổ lên người hắn, trực tiếp ngồi lên đùi Nghiêm Hạo Tường, mông nhỏ không an phận cọ đến cọ đi, bắt đầu làm nũng.

"Tường ca!! Tớ muốn uống coca a !!" giọng bảo bối mang theo chút tủi thân, ẩn ý nếu cậu không mua cho tớ, tớ sẽ khóc ngay cho cậu xem.

Nghiêm Hạo Tường cười khổ trong lòng, bảo bối nhỏ của hắn thật biết chiêu trò dày vò người khác mà.

"Được! Anh mang em đi mua! Nhưng mà sau cơm tối mới được uống!" Nghiêm Hạo Tường lưu manh xoa xoa eo người trong lòng, làn da mềm mại đàn hồi, khiến Nghiêm Hạo Tường sờ đến nghiện, eo Tống Á Hiên rất nhỏ, chỉ cần một nắm tay của hắn là có thể bao trọn.

"Thành giao! Tớ đi lấy áo khoác!!".

Tống Á Hiên vui vẻ cầm 3 lon coca trong tay, chân sáo chạy về phía trước, Nghiêm Hạo Tường bước một bước lớn, kéo bé vào lòng.

"Cẩn thận!! Đi nhanh như vậy! Bị thương thì phải làm sao?!!" Nghiêm Hạo Tường kéo người yêu nhỏ vào ngực, không hài lòng cảnh bảo.

"Sẽ không bị thương!! Tường ca sẽ không để tớ bị thương!!" Tống Á Hiên kháng cự, ngửa đầu cắn mạnh vào cằm Nghiêm Hạo Tường, dấu răng nhỏ nhẹ nhè xuất hiện.

Nghiêm Hạo Tường bị hành động của Tống Á Hiên làm cho sửng sốt, sao đó rất nhanh mỉm cười, xoa xoa nấm đầu nhỏ, giả vờ đanh giọng.

"Có phải tên họ Hạ kia dạy hư em rồi đúng không?!"

"Không có nha! Hạ nhi là bảo bối đáng yêu nhất!!" Tống Á Hiên giống như bị giẫm phải đuôi, hơi chột dạ, cúi đầu giấu mặt trong ngực Nghiêm Hạo Tường.

"Đừng để anh phát hiện em học tật xấu, lúc đó có mười Lưu Diệu Văn cũng không cứu nổi em!!".

******

Lưu Diệu Văn dọn dẹp bàn học của Tống Á Hiên, tìm được chiếc tất màu xanh mà sáng nay bé nháo nhàu đòi mang, lại nhìn thấy dưới ngăn kéo có một quyển truyện tranh, trầm mặt, ném nó vào rọt rác.

Nghiêm Hạo Tường thả Tống Á Hiên trên lưng xuống, giúp bé thay giày, không quên nhắc bạn nhỏ đi rửa tay trước khi ăn bánh kem. Lưu Diệu Văn từ nhà bếp nhảy ra, trên tay vẫn còn cầm chiếc mui, ánh mắt nguy hiểm.

"Tiểu bảo bối của chúng ta bị kẻ xấu dạy hư mất rồi!!".

Tối đến, Tống Á Hiên nằm gối đầu lên chân Lưu Diệu Văn, chân nhỏ tùy ý vắt ngang qua người Nghiêm Hạo Tường, muốn bao nhiêu cưng chiều có bấy nhiêu cưng chiều. Lưu Diệu Văn vén tóc mái của bé lên, tiện tay niết niết cái má bánh bao của đối phương.

"Bảo bối!! Mấy hôm nay em đến nhà Hạ Tuấn Lâm chơi trò gì thế?!" Nghiêm Hạo Tường kéo bàn chân của Tống Á Hiên cho vào trong áo thun của mình, bé thỏa mãn dùng móng vuốt đạp lung tung lên cơ bụng rắn chắc của hắn.

"Tớ đọc truyện tranh!!" Tống Á Hiên cho thêm miếng khoai lang chiên vào miệng, lại đút cho Lưu Diệu Văn một miếng. " Văn Văn!! Aaaaa".

"Truyện tranh?!!" Nghiêm Hạo Tường nhăn mày, kiềm nén tức giận trong lòng, ném cuốn truyện lên mặt bàn.

"Ngồi dậy đàng hoàng! Anh muốn nói chuyện với em!!"

"Bảo bối ngồi thẳng lưng!" Lưu Diệu Văn đỡ Tống Á Hiên ngồi dậy, giọng nói lạnh lùng đi không ít.

Tống Á Hiên cảm giác nguy hiểm đang lang tỏa,hai mắt chằm chằm cuốn truyện tranh mà Hạ Tuấn Lâm đưa cho bé.

"Tớ...tớ chưa xem hết!! Thật đó! Tường ca!!" đôi mắt cún con của Tống Á Hiên chuẩn bị ứa nước mắt.

"Không cho khóc?!"

Tống Á Hiên biết bọn họ cưng chiều bé như thế nào, nhưng cũng không quên rằng lúc Nghiêm Hạo Tường tức giận sẽ đáng sợ ra sao, dù Lưu Diệu Văn có lên tiếng cũng vô dụng.

Bé mím môi, không dám khóc thành tiếng, đáy mắt cầu cứu Lưu Diệu Văn.

"Anh thừa biết anh không được phép xem những thứ không sạch sẽ đó!! Có đúng không, Bảo bối?!!" Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng mở miệng, trong mắt hiện lên tia thất vọng, mặc dù rất nhanh biến mất nhưng Tống Á Hiên đã thấy được.

"Tớ cũng...sắp thành niên...Hạ Nhi bảo....tớ phải làm điều mà hai người thích!! Chẳng phải các cậu cũng thích làm những thứ đó sao?!!" Tống Á Hiên uất ức, rõ ràng bé chỉ muốn học thêm những thứ bé nên biết, để có thể giúp bọn họ thêm vui vẻ. Cuối cùng, lại bị xem như là học thói xấu, còn bị bọn họ người nóng người lạnh không quan tâm.

Tống-tội nghiệp-Hiên im lặng cúi đầu, vai nhỏ run rẩy không ngừng, cổ áo vì chủ nhân của nó cúi đầu mà lệch sang một bên, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng thương.

Nghiêm Hạo Tường cùng Lưu Diệu Văn sững sờ nhìn bảo bối của họ.

Mặc dù so về tuổi, Tống Á Hiên mới đúng là anh cả, nhưng vì được Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn nâng niu, cưng chiều, khiến Tống Á Hiên mãi không chịu lớn. Bọn họ lại quên mất rằng, bảo bối nhỏ cũng rất quan tâm đến họ, cũng biết tìm cách khiến cho bọn họ trở nên vui vẻ.

Lưu Diệu Văn bế Tống Á Hiên lên, khiến bé giật mình, bản năng níu lấy cổ áo người nọ.

"Đi!! Bọn em dạy anh thế nào là làm bọn em vui vẻ!!"

Nghiêm Hạo Tường cũng tự nhiên đứng dậy đi theo phía sau, hài lòng xoa mái đầu nhỏ.

"Bảo bối!! Bọn anh dạy em cách làm người thành niên!!".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com