TruyenHHH.com

Doa Hong Duoi Quan Phuc Den Niem Kieu Hanh Cua Toi Loi Thieng Lieng

Fanefte ngồi vắt chân trên ghế, tay giơ ra:
“Xong rồi thì trả đây.”

“Gì cơ ạ?” – cô ngơ ngác nhìn anh.

“Ả đàn bà điên. Cha tôi và chú ấy chấp nhận cô, nhưng tôi thì không. Cô ăn trộm nhẫn của tôi – cô có biết hậu quả của việc trộm đồ của quân nhân là gì không? Huống chi, biết đâu cô là gián điệp?”

“Vâng, tôi biết, thưa ngài.” – Cô rút chiếc nhẫn trên tay, đưa lại cho anh.

“Đi.” – Hắn đứng dậy, túm cổ áo cô kéo xềnh xệch đi. Với chiều cao gần mét chín, từng bước của hắn như bằng hai bước của cô. Cô chỉ cao khoảng mét sáu, thể lực yếu hơn hẳn. Hắn bước nhanh, kéo theo cô loạng choạng phía sau.

“Ngài Fanefte... ngài có thể đi chậm chút không? Tôi không khỏe...” – cô thở dốc, vừa nhoài người theo.

“Hừ. Vậy thì tự đi.” – Hắn buông tay, phủi áo như thể chạm vào cô là một điều ghê tởm, rồi leo lên ngựa, rời đi trước.

“Chết thật... bị hắn để mắt rồi. Biết thế đã không lấy nhẫn.” – Cô đảo mắt tìm một con ngựa gần đó. Dù chưa từng cưỡi ngựa, nhưng khả năng học của cô rất nhanh. Nhìn động tác của hắn, cô nhanh chóng học theo cách cưỡi, gượng gạo phi ngựa đuổi theo.

Fanefte không thèm ngoái đầu nhìn lại, nhưng hắn biết chắc cô sẽ phải cố đuổi kịp. Tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên phía sau khiến khóe môi hắn khẽ cong lên.

“Xem ra cô cũng không ngu ngốc lắm. Học cưỡi ngựa nhanh đấy.” – hắn cất giọng, không buồn quay lại.

“Cảm ơn ngài đã khen.” – cô đáp.

“Tôi không khen. Tôi chỉ đang đánh giá thực lực của cô thôi.” – hắn liếc mắt nhìn cô, ánh nhìn lạnh lẽo.

---

Tại cổng học viện quân sự và chính trị, Fanefte đã đứng chờ. Dáng hắn như thể đã đợi lâu. Một lát sau, cô mới loạng choạng phi ngựa tới nơi.

“Xin lỗi đã để ngài đợi.” – Kathery cúi đầu.

“Xuống ngựa. Từ giờ cô sẽ ở đây. Và đừng mong dựa dẫm vào tôi, Kathery.” – Fanefte nhấn mạnh cái tên mới, như để khắc sâu nó vào đầu cô rằng Sở Minh Nhiễm đã chết.

Hắn trao dây cương cho một binh sĩ rồi lạnh lùng bước vào trong, coi cô như không tồn tại.

Cô vội chạy theo:
“Thượng úy Fanefte, tôi... tôi sẽ học ở đây sao?” – Cô bất giác nhìn quanh, ánh mắt đầy tò mò.

Fanefte dừng lại, liếc từ đầu đến chân, rồi cười nhạt:
“Chẳng lẽ cô nghĩ mình còn có lựa chọn nào khác?”

“Học viện quân sự không phải chỗ cho những kẻ yếu đuối. Nếu muốn sống sót, tốt nhất là học cách thích nghi.” – Fanefte kết thúc câu nói như một mệnh lệnh.

Minh Nhiễm siết tay, hít sâu rồi gật đầu:
“Vâng, thượng úy Fanefte.”

---

Cô bước theo hắn dọc hành lang học viện. Những ánh mắt tò mò, khinh miệt bắn về phía cô như những mũi dao lạnh lẽo.

“Con bé châu Á kia là ai? Nữ binh lính à?”

“Chậc, chắc là có chống lưng nên mới được đưa vào đây.”

Cô nghe rõ từng lời, nhưng chỉ siết chặt tay hơn, làm như chẳng nghe thấy gì.

Fanefte bỗng quay lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám lính:
“Các người rảnh quá à? Muốn tôi cho thêm vài bài huấn luyện?”

Lập tức, tất cả im bặt.

“Hừ. Một lũ ngu xuẩn.” – hắn khinh bỉ.

---

Cuối cùng, họ dừng trước một căn phòng ký túc xá. Fanefte mở cửa, quay đầu lại:
“Cô không vào? Định đợi tôi bế chắc?”

“Từ nay, đây là phòng cô. Quân phục trong tủ. Cô có nửa tiếng để sắp xếp đồ. Sau đó, tôi quay lại đưa cô đi báo danh, làm hồ sơ nhập học và kiểm tra thể lực.”

Hắn nhếch môi cười, không hề có chút dịu dàng nào:
“Hy vọng cô đừng làm tôi mất mặt, Kathery.”

Cánh cửa đóng lại. Kathery nhìn bóng lưng hắn khuất dần, thở hắt ra. Dựa lưng vào tường một lúc, cô mới quay đầu quan sát căn phòng.

Phòng không lớn, có tám giường tầng, tất cả đều gắn tên nam giới. Có vẻ cô là nữ duy nhất ở đây. Nhưng cô không quan tâm. Sinh tồn mới là quan trọng.

Cô chọn chiếc giường cuối, mở tủ thấy quân phục màu xám được gấp gọn gàng.

“Đây... sẽ là cuộc sống của mình từ nay sao?” – cô lẩm bẩm, tay khẽ chạm vào vải áo, vừa lạ lẫm vừa thân thuộc.

---

Nửa tiếng sau, Fanefte quay lại.

“Ngài Fanefte...” – Kathery gọi.

“Chuyện gì?”

“Tại sao ngài lại nhận nuôi tôi? Tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Thân thế thì... rắc rối. Tôi nghĩ mãi không hiểu nổi. Mong ngài chỉ giáo.”

Cô cầm hồ sơ trong tay, vẫn mặc chiếc váy trắng dài. Vẻ đẹp thuần khiết của cô khiến hắn khẽ nheo mắt.

“Đấy không phải chuyện tôi quan tâm. Muốn biết thì về hỏi cha nuôi cô – Fauthine. Tôi chỉ biết mười sáu năm trước, ông ấy nhất quyết bảo cha tôi nhận nuôi cô. Lý do thì chỉ ông ta hiểu.”

“Tôi được về nhà sao?” – Kathery hơi ngạc nhiên.

“Trong ba ngày đầu. Nhưng nhớ kỹ – cô là Kathery Colette, không phải Sở Minh Nhiễm. Đừng nghĩ đến chuyện quay lại ổ chuột.”

“Tôi biết, thưa ngài. Nhưng... tôi có thể xin một điều?”

“Nói.”

“Ba ngày này là tang lễ mẹ tôi... Tôi muốn đến đó.”

“Tuỳ cô. Miễn là cô không đào ngũ. Nếu cô dám, tôi sẽ lật tung cả Đức Quốc Xã để lấy cái đầu của cô về.” – Giọng hắn trầm, đe dọa không hề che giấu.

“Tôi hiểu...”

---

Tại văn phòng hiệu trưởng, một người đàn ông trung niên bước vào.

“Fanefte Adalicia? Sao hôm nay em lại tới trường? Em không nên ở Schutzstaffel rồi sao?”

( Schutzstaffel: tổ chức bán quân sự của Đức Quốc Xã dưới quyền Hitler. )

"Phải. Nhưng trung sĩ Fauthine vừa nhận nuôi một đứa con gái. Tôi chỉ làm theo lệnh ông ấy, đưa cô ta đến nhập học." – Fanefte nói, giọng lạnh băng. Dù người đối diện là hiệu trưởng, hắn vẫn thẳng thừng như một cấp trên ra lệnh.

"Trung sĩ Fauthine?" – thầy hiệu trưởng nhíu mày, ánh mắt xoáy về phía Kathery. – "Ý cậu là cậu ta có quan hệ ngoài luồng sinh ra một đứa con gái châu Á, hay thật sự là con nuôi?"

"Tôi khẳng định: cô ta là con nuôi." – Fanefte không chút do dự. – "Trung sĩ Fauthine từ lâu đã không còn hứng thú với đàn bà. Bao nhiêu thiệp mời cưới từ các quý bà vọng tộc gửi đến, ông ấy đều từ chối. Chủng tộc Aryan cao quý còn không lọt vào mắt ông ấy, huống gì là một con chuột nhắt châu Á thế này?"

(Chú thích: Chủng tộc Aryan – khái niệm được Đức Quốc Xã đề cao, xem là đỉnh cao của hệ thống phân cấp chủng tộc.)

"Tên, tuổi, thể trạng?" – thầy hiệu trưởng quay sang cô gái.

"Kathery Colette. Mười sáu tuổi. Nặng ba mươi lăm ký, cao một mét sáu mươi bảy." – cô đáp, giọng dõng dạc dù tay hơi siết chặt.

"Em nên biết, quân đội rất khắc nghiệt. Em chắc chắn muốn theo học chứ?" – ông thầy thở dài, ánh nhìn như cân nhắc điều gì.

"Em chắc chắn!" – Kathery đáp, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

"Tốt lắm. Kathery, em không làm tôi thất vọng. Về thay đồ, chuẩn bị kiểm tra thể lực."

---

Cô nhanh chóng thay quân phục. Bộ đồ có phần rộng thùng thình trên thân hình mảnh khảnh, nhưng lại khiến cô trông nghiêm túc, chỉn chu. Cô buộc tóc gọn gàng, hít một hơi thật sâu rồi đứng trước gương.

"Kathery Colette…" – cô thì thầm, cái tên ấy còn xa lạ, nhưng cô biết: từ nay, mình sẽ sống dưới cái tên này.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Fanefte bước vào. Hắn quét ánh mắt từ đầu đến chân cô, khoanh tay trước ngực.

"Ít nhất... cũng không đến nỗi." – giọng hắn hờ hững. – "Đi thôi. Kiểm tra thể lực."

Hắn quay lưng bước đi không một lời giải thích thêm. Kathery vội vã theo sau, lòng thấp thỏm bất an.

"Thượng úy Fanefte…" – cô cất tiếng. – "Bài kiểm tra gồm những gì ạ?"

Fanefte liếc cô, môi nhếch lên khẽ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh tanh.

"Chạy bền. Chống đẩy. Leo dây. Bắn súng." – hắn ngừng một nhịp. – "Cô nên chuẩn bị tinh thần, Kathery. Ở đây, không ai nhường nhịn kẻ yếu."

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com