Doa Hong Duoi Quan Phuc Den Niem Kieu Hanh Cua Toi Loi Thieng Lieng
“Phản dân à? Bắn chết cho ta!” – Người cưỡi con ngựa đầu đàn quát lớn, giọng lạnh lẽo vang vọng, mang theo uy quyền khiến kẻ phía sau lập tức nâng súng chực nổ.“Thượng úy Fanefte, chỉ là một cô gái dân thường sống ở khu chợ đen thôi. Ngài thấy đấy, ngựa của ngài cũng không thực sự hoảng loạn... hay là chúng ta bỏ qua đi?” – Một thiếu tá trẻ tuổi dè dặt lên tiếng, cố tìm lời can gián.“Không nổ súng?” – Fanefte xoay đầu, ánh mắt sắc lẻm. “Vậy cậu chết thay con bé đi. Là lính, cậu cần có quyết đoán và sự tàn nhẫn! Cậu hiểu điều đó không?”“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” – Viên sĩ quan trẻ cúi đầu nhận lỗi, định rút súng bắn thì bất ngờ Fanefte giơ tay ngăn lại.“Hừ... Con bé đó... Chúng ta nói chuyện lâu như vậy mà nó vẫn chưa biết chạy sao? Giả ngốc, hay nghĩ ta chỉ dọa suông?” – Fanefte lạnh lùng giơ súng, nòng súng thẳng tắp nhắm vào đầu Sở Minh Nhiễm.Phải đến khi tiếng súng vang lên, cô mới như chợt bừng tỉnh khỏi cơn đông cứng. Đứng bật dậy cúi đầu xin lỗi trong vô thức – viên đạn vì thế chỉ sượt qua và găm vào chân.Tuyết trắng dày đặc, lạnh cắt da. Thế mà bị bắn vào chân, cô lại không hề phản ứng. Điều đó khiến Fanefte càng thêm bực bội.“Khốn khiếp... thế mà lại bắn trượt!” – Hắn nghiến răng, ánh mắt sắc như dao.“Còn ngồi đó lẩm bẩm gì nữa?” – Fanefte nhếch môi, ánh nhìn như lưỡi dao cắt ngang tuyết trắng. “Lôi con nhóc ấy dậy cho ta. Ta sẽ đích thân kết liễu nó.”Khi người lính của hắn vừa nhảy khỏi ngựa, Fanefte bất ngờ lại đưa tay ngăn lại. Bởi ngay lúc ấy, Sở Minh Nhiễm – với đôi chân chảy máu – cười lên như thể điên loạn. Cô khập khiễng đứng dậy, xoay một vòng rồi bắt đầu nhảy múa dưới trời tuyết. Đó là điệu múa mẹ nuôi từng dạy cô.Tấm váy trắng bạc màu lay động giữa những bông tuyết đang rơi, khuôn mặt mang vẻ đẹp lai Á – Âu giờ đây như thiên thần sa thế, khiến Fanefte sững lại. Trong giây lát, hắn thấy cô vừa điên rồ, vừa... quá đỗi đẹp đẽ.“Cảm ơn ngài.” – Sở Minh Nhiễm khẽ cúi đầu, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu, nụ cười thoáng qua như một cánh hoa rơi giữa mùa đông.“Bị bắn mà còn nhảy múa... xem ra con nhóc này thật sự chán sống rồi.” – Fanefte thở dài, quay ngựa bỏ đi, không buồn nhìn lại.“Cuộc sống thật đẹp... chỉ tiếc rằng tôi không được phép níu giữ. Tôi là thứ rác rưởi bị Thượng Đế ruồng bỏ. Không mong thương hại, nhưng lần này, xin hãy để tôi chết toàn thây... cảm ơn ngài.”Nói xong, cô nhắm mắt, ngã xuống. Fanefte quay đầu, dùng báng súng gõ vào người cô – không thấy phản ứng, hắn bỏ đi, miệng lẩm bẩm:“Đúng là đàn bà điên... mình thật rỗi hơi mới đi so đo với loại thần trí không bình thường như thế.”...“Đi rồi à...? Không phải... mình sẽ chết sao?” – Minh Nhiễm ngẩng đầu tự hỏi. Nhưng rồi lại cười nhạt – “Không sao... vết thương này sẽ khiến mình mất máu mà chết thôi. Mẹ... Minh Nhiễm sắp gặp lại mẹ rồi...”Cô tựa mình vào tường, tuyết trắng phủ quanh, mắt dần khép lại giữa dòng người thờ ơ lướt qua.“Nhiễm! Em không sao chứ!? Để chị giúp em băng bó!” – Người phụ nữ ban nãy lại chạy đến, xé một góc váy ra để cầm máu cho cô.“Chị... em sắp được gặp mẹ rồi...” – Minh Nhiễm ngờ nghệch mỉm cười.“Ngốc! Mẹ em sẽ không bao giờ chấp nhận em nếu em cứ sống buông thả thế này đâu!” – Người phụ nữ vừa khóc vừa băng bó.“Phải rồi... em đã hứa sẽ trở thành người tốt mà...” – Cô lẩm bẩm, rồi gạt người kia ra, loạng choạng bước đi.Đoàng!!!Một tiếng nổ chát chúa – ngọn núi tuyết phía sau thị trấn đổ sập. Người dân hoảng loạn bỏ chạy, Minh Nhiễm cũng bị cuốn vào dòng người, chạy về phía trước như một cái xác không hồn....Khi bão tuyết dần tan, mặt đất trở nên tang thương, xác người, mảnh vỡ, tiếng khóc. Minh Nhiễm lê từng bước giữa tàn tích, lòng trống rỗng, chỉ thấy đồng cảm khi nhìn thấy nỗi đau của người khác.Bỗng bàn chân trần giẫm phải thứ gì sắc nhọn. Cô cúi xuống gạt lớp tuyết – là một chiếc mũ quân nhân, biểu tượng chim ưng dang cánh đạp lên chữ thập ngoặc – biểu tượng đáng sợ của Đức Quốc Xã, tượng trưng cho thần Odin.Đào sâu thêm, một gương mặt hiện ra – điển trai nhưng lạnh lùng, giờ đang hôn mê. Là hắn – Fanefte.“Là tên định bắn mình...” – cô thở khẽ. “Dù sao thì mình cũng cần tiền lo tang sự cho mẹ. Hắn đang bất tỉnh, chắc trộm một ít cũng không sao.”Nhưng người hắn chẳng có gì ngoài một chiếc nhẫn đáng giá. Cô định trộm từ lính dưới quyền, nhưng sau khi cứu họ dậy, thu hoạch chẳng là bao. Đến lúc kiệt sức, cô ngất lịm bên cạnh Fanefte....“Ách... đau quá...” – Minh Nhiễm choàng tỉnh. Trước mắt là căn phòng ấm áp, có lò sưởi. Cô đang nằm trên ghế sofa, được đắp chăn, vết thương đã được băng bó, tay chân ủ ấm.“Đây là đâu?” – Cô gọi lớn. Một nữ hầu bước vào, nhẹ nhàng cúi đầu.“Thưa quý cô, ngài thượng úy và ông chủ đang chờ cô dưới nhà. Ông chủ dặn nếu cô tỉnh dậy, xin cô tắm rửa rồi xuống gặp.”Cô nhận lấy bộ váy nhung trắng từ tay người hầu – thứ mà trước nay cô chưa bao giờ dám mơ tới.“Ông chủ các người có ý gì?” – Cô cảnh giác.“Cô đã cứu ngài thượng úy cùng các hạ sĩ. Đây là món quà cảm ơn.”Sau khi tắm rửa, chải tóc gọn gàng, trong gương hiện ra một người hoàn toàn khác – một mỹ nhân quyến rũ, mang vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa bí ẩn, với khuôn mặt lai cuốn hút, vóc dáng mềm mại, mái tóc đen nhánh buông lơi trên làn váy ôm sát.“Trời... cô thật xinh đẹp...” – Nữ hầu trầm trồ.“Tôi là người châu Á. Làm sao hợp với chuẩn mực sắc đẹp của các người?” – Cô khẽ cười, bước xuống tầng nơi ba người đàn ông đang đợi.“Dậy rồi à?” – Fanefte không ngẩng đầu, vẫn mải đọc báo.“Cảm ơn ngài và ông chủ đã giúp đỡ. Tôi sẽ rời đi ngay.” – Minh Nhiễm nói dứt khoát.“Khoan đã.” – Người đàn ông trung niên – ông chủ – ngẩng lên. “Cô cứu con trai tôi, tôi nhất định phải cảm ơn.”Người đàn ông ngồi đối diện ông chủ bỗng giật mình:“Cô gái này...”“Sở Minh Nhiễm. Người châu Á. Xuất thân từ khu ổ chuột.” – Cô nói rõ ràng bằng tiếng Đức.Hai người đàn ông sửng sốt, một lát sau, người kia cất giọng run run:“Sở Minh Nhiễm... Là cái tên khắc trên mặt dây chuyền đúng không?”“Ngài... sao lại biết?” – Cô nghẹn lời.“Haha... Không ngờ sau mười sáu năm, ta lại gặp được đứa trẻ năm xưa...”“Haha, không ngờ sau mười sáu năm lại gặp lại đứa bé này. Cậu thấy không? Năm đó cậu cưu mang nó, bây giờ lại là nó cứu con trai cậu.” – người đàn ông ngồi đối diện ông chủ cười, ánh mắt có chút cảm khái.“Rốt cuộc... Rốt cuộc là sao? Mấy người là ai? Sao lại biết tôi?” – Minh Nhiễm ngơ ngác nhìn hai người đàn ông trước mặt, trái tim bỗng nhiên dâng lên nỗi bất an không tên.“Phải đấy cha, chú, cô gái này liên quan gì đến cha mười sáu năm trước?” – Fanefte nheo mắt, giọng nói bình tĩnh nhưng rõ ràng mang ý thăm dò.“Được rồi, để ta kể cho. Mười sáu năm trước, bọn ta đến Trung Hoa làm nhiệm vụ. Khi đi ngang qua dinh thự nhà con bé này, đúng lúc thấy nó bị cha mẹ ruột lạnh lùng ném từ ban công xuống. Là ta xin Cenliden nhận nuôi nó. Ai ngờ về tới Đức chưa được bao lâu, mới tròn một tuổi thì nó bị bắt cóc.” – Fauthine chậm rãi kể, ánh mắt nhìn cô gái trẻ có phần nặng trĩu.“Dù sao cũng là hữu duyên gặp lại... cậu có muốn nhận nuôi lại không?” – Cenliden hỏi, giọng điềm đạm, trầm ổn.“Nhận nuôi thì không hợp lắm.” – Fauthine khẽ lắc đầu. “Nó đã đến tuổi lao động, còn phải đi học. Con bé này nhìn qua thì cứng cỏi, nhưng để đầu tư cho học hành hay tương lai, ta không chắc nó có xứng. Mà thật ra, ta cũng không thiếu nó.”“Vậy thì để cô ta thay con đến học viện quân đội.” – Fanefte lên tiếng, gập tờ báo lại, đặt xuống bàn. “Phía trên đã điều chuyển con gia nhập tổ chức Schutzstaffel, nhưng suất học miễn phí được chính phủ tài trợ trước đó vẫn còn hiệu lực. Cô ta có thể tận dụng nó. Gọi là lính đánh thuê cho nhà chúng ta cũng được – không phải con cái ruột thịt, nhưng vẫn dùng được. Sau này nếu ngài không muốn tài trợ nữa, cứ để cô ta tự làm thuê trả học phí. Nhưng nếu ngài vẫn còn chút lương tâm vì chuyện xưa, thì đây cũng xem như một cách chuộc lại phần nào.”Chỉ vài lời đối thoại lạnh nhạt đã định đoạt vận mệnh của cô. Nhưng Minh Nhiễm hiểu, họ không phải kẻ ác. Họ chỉ sống theo trật tự của một thế giới khác, nơi mà lòng thương xót không nằm trong từ điển.
Mẹ đã không còn, thế giới này cũng chẳng còn ai để cô bấu víu. Vào quân đội – ít ra là con đường sống.“Thế nào, cô bé, đồng ý chứ?” – Fanefte đứng dậy, bước tới trước mặt cô, cúi nhẹ xuống, mắt đối mắt.“Dạ được! Là vinh hạnh của tôi, thưa ngài.” – Minh Nhiễm đứng thẳng, nghiêm trang chào theo kiểu quân đội.“Năm nay bao nhiêu tuổi?” – Fanefte hỏi.“Tôi mười sáu, thưa ngài.”“Ngoan. Từ giờ theo anh. Anh là Fanefte Adalicia, hai mươi sáu tuổi. Nhớ kỹ.” – Fanefte khẽ mỉm cười, tay đút túi áo, mắt ánh lên một tia nghiêm nghị nhưng ẩn nhẫn bảo hộ.“Vâng...” – Minh Nhiễm đáp khẽ.“Dù sao cái tên ‘Sở Minh Nhiễm’ nghe cũng quá non nớt, không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Đổi một cái tên mới sẽ dễ thích nghi hơn.” – Fauthine lên tiếng.“Vậy thì, mang họ cậu đi.” – Cenliden gợi ý.“Kathery Colette.” – Fauthine tuỳ tiện đặt một cái tên cho cô.“Được rồi. Ta và Fauthine còn việc. Fanefte, con đưa Kathery đến trường nhập học.” – Cenliden dứt lời, cùng Fauthine quay người rời đi.“Dạ... đợi chút. Cháu có thể hỏi thêm vài thông tin về bản thân được không?” – Minh Nhiễm ngập ngừng.Fauthine dừng bước, không quay đầu lại, giọng lạnh lùng:
“Cháu tên Sở Minh Nhiễm, mười sáu tuổi, nghe đám người Trung Hoa năm đó đồn, có một đứa nhỏ sinh vào rằm tháng bảy âm lịch bị cha mình tuyệt nghĩa ném đi, có lẽ là cháu. Còn nữa, cháu là người Thượng Hải. Còn thắc mắc gì nữa không?“Dạ... không ạ.” – Kathery cúi đầu. Thấy không còn chuyện gì, Fauthine và Cenliden rời đi trước.
Mẹ đã không còn, thế giới này cũng chẳng còn ai để cô bấu víu. Vào quân đội – ít ra là con đường sống.“Thế nào, cô bé, đồng ý chứ?” – Fanefte đứng dậy, bước tới trước mặt cô, cúi nhẹ xuống, mắt đối mắt.“Dạ được! Là vinh hạnh của tôi, thưa ngài.” – Minh Nhiễm đứng thẳng, nghiêm trang chào theo kiểu quân đội.“Năm nay bao nhiêu tuổi?” – Fanefte hỏi.“Tôi mười sáu, thưa ngài.”“Ngoan. Từ giờ theo anh. Anh là Fanefte Adalicia, hai mươi sáu tuổi. Nhớ kỹ.” – Fanefte khẽ mỉm cười, tay đút túi áo, mắt ánh lên một tia nghiêm nghị nhưng ẩn nhẫn bảo hộ.“Vâng...” – Minh Nhiễm đáp khẽ.“Dù sao cái tên ‘Sở Minh Nhiễm’ nghe cũng quá non nớt, không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Đổi một cái tên mới sẽ dễ thích nghi hơn.” – Fauthine lên tiếng.“Vậy thì, mang họ cậu đi.” – Cenliden gợi ý.“Kathery Colette.” – Fauthine tuỳ tiện đặt một cái tên cho cô.“Được rồi. Ta và Fauthine còn việc. Fanefte, con đưa Kathery đến trường nhập học.” – Cenliden dứt lời, cùng Fauthine quay người rời đi.“Dạ... đợi chút. Cháu có thể hỏi thêm vài thông tin về bản thân được không?” – Minh Nhiễm ngập ngừng.Fauthine dừng bước, không quay đầu lại, giọng lạnh lùng:
“Cháu tên Sở Minh Nhiễm, mười sáu tuổi, nghe đám người Trung Hoa năm đó đồn, có một đứa nhỏ sinh vào rằm tháng bảy âm lịch bị cha mình tuyệt nghĩa ném đi, có lẽ là cháu. Còn nữa, cháu là người Thượng Hải. Còn thắc mắc gì nữa không?“Dạ... không ạ.” – Kathery cúi đầu. Thấy không còn chuyện gì, Fauthine và Cenliden rời đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com