TruyenHHH.com

Do De Phan Dien Hac Hoa Roi

Tạ Hà xa xa nhìn tới, khựng lại bước chân, trước mắt khung cảnh u tối đập vào mắt, cuồn cuộn hắc khí vờn quanh, tóc dài đen nhánh phiêu lãng tùy ý mà thả xuống, cùng quần áo đồng loạt theo gió mà bay, bộ dạng ung dung tự tại, nhưng đôi mắt lại thăm thẳm u buồn nhìn tới như chìm trong vực sâu vô tận.

Mà y mỗi bước chân bước đi, như mang theo dày đặc đêm tối, mà những nơi y đi ngang, cỏ cây đều giãy dụa mà héo tàn, bỗng nhiên đôi đồng tử đen nhánh ấy hơi hơi sáng lên, môi mỏng gợn cười.

"Chưởng môn sư huynh..."

Tạ Hà chỉ ngẩn ra một chút, tiếp theo đó là mừng như điên, lại là lo lắng phẫn nộ, cuối cùng đều cất lại hết thảy, lúc cất tiếng giọng nói mang theo ôn nhu cùng trấn an không tự hay:

"Sư đệ,... lâu rồi không gặp"

Tạ Hà cất tiếng, Lâm Dư khóe miệng cười càng chân thành,  Y tiến lại gần, lo lắng người nọ bị hắc khí ảnh hưởng mà che giấu tất thảy hắc khí, ngay cả hắc khí ô dù cũng biến mất đi, tan ra như sương trong không khí. Trước khi đứng trước mặt, lại càng cắn răng dùng linh khí thanh lọc cơ thể, dù sao y không muốn nhiễm bẩn người nọ.

"Không cần làm như thế"

Tạ Hà lên tiếng, ánh mắt khổ sở, hắn chủ động chạm vào Lâm Dư gương mặt, vuốt ve như đêm ánh mắt, hắc khí như tìm thấy con mồi, muốn vươn ra cắn nuốt, lại bị Lâm Dư dùng định lực ngăn lại.

Tạ hà đều xem ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu rõ, Lâm Dư hóa thiên ma. Nhưng Lâm Dư không muốn nói, Tạ Hà không vạch trần, đối với hắn, Lâm Dư là ma cũng thế, là thần cũng thế, đều là hắn sư đệ, là người hắn cần bảo vệ. Lúc nào cũng thế.

Chung quy,  kiếp trước... hắn đến muộn, kiếp này hắn cũng vậy, hắn chưa bao giờ bảo vệ được người mình yêu. Mà thậm chí lúc Lâm Dư đau khổ nhất hắn vẫn không thể tới, Tạ Hà vô cùng hận bọn Trịnh Thâm nhưng hắn càng hận chính mình bất lực.

Đứng trước Lâm Dư, hắn rốt cuộc không căng nổi khuôn mặt băng lãnh nữa khi nhìn vào đôi mắt như đêm đen ấy, hắn gục đầu xuống, đầu tựa vào vai của Lâm Dư.

"Ta thương đệ, ta muốn giúp đệ"

Hắn không có khóc, giọng nói thật bình thản, nhưng Lâm Dư có thể nghe ra trong đó khát cầu, Lâm Dư tay khựng lại,. Ánh mắt thoáng buồn, cười khổ:

"Huynh không thể giúp ta."

Tạ Hà mỉm cười không đáp chỉ là Lâm Dư ánh mắt trừng to, bởi vì Tạ Hà không nói một lời liền bạo phát tu vi.

Hắn tu vi đạt đến đỉnh điểm của thế giới, hắn liền thu hút thiên đạo, Tạ Hà đang không biết hắn muốn làm gì, nhưng trong nháy mắt cuồn cuộn chân khí nhào vào y thân thể, dùng ôn nhu sạch sẽ chân khí thanh lọc trong người y oán khí.

Tu vi của hắn cứ thế mà đưa cho y, không một chút suy nghĩ, y nhìn hắn càng ngày càng yếu ớt, nhưng trong mắt vẫn như cũ tràn ngập sung sướng vui mừng hy vọng tựa như hắn sinh mệnh vì y mà cống hiến là một điều vinh hạnh, là điều hiển nhiên.

Trong lúc nhất thời, chân khí vào ná khí vờn quanh nhau, y cười khổ, vươn tay,
hắc khí lại lần nữa phủ ra, lúc này như vặn vẹo mà quấn lấy tạ Hà, lại như tơ lụa ấm áp mà san sẻ Tạ Hà vì bạo thể mà đau đớn.

Hắn linh hồn như bị ôm lấy, như bị bao đi, tu vi tán loạn trong không khí, như nước lũ bay đi, hắn biết mình sắp chết đến nơi rồi, ở khoảng khắc hắn sắp tan ra, tu vi sắp trở thành một phần của Lâm Dư, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng mà hắn lại thấy Lâm Dư khóc.

Hắn sững người...

Không phải nước mắt mà là máu, cứ thế mà rơi xuống. Tạ Hà nhìn thấy thế đau lòng, hắn không muốn cứ thế chết đi, hắn không yên tâm để Lâm Dư như thế nhưng chấp niệm vô vàn cuối cùng hóa thành một đạo quang đâm vào hư không.

Lâm Dư vươn tay với lấy, nhỏ như sợi chỉ linh hồn quấn vào tay y, quấn quýt không nguôi, y đưa nó lên khóe miẹng, đáy mắt xuất hiện hôn nhu, mà hôn lên.

Lúc này hệ thống lại lên tiếng.

[Thu đủ năng lượng, kí chủ thực thông minh, chúng ta đã có đủ năng lượng về thế giới thật]

Nhưng lúc này Lâm Dư ánh mắt lắng đọng, nhợt nhạt, y vuốt ve hệ thống, trầm mặc một rất lâu mới nói ra hai chữ.

"Xin lỗi..."

Lâm Dư chợt nắm lấy một đạo quang, chính là hệ thống, hệ thống cũng không giãy dụa, trái lại thanh âm máy móc xuấ hiện một sự ôn nhu quen thuộc.

[... Ta hiểu mà, ta tôn trọng lựa chọn của ngài]

Trong khoảng khắc đó Lâm Dư cảm nhận như có gì đó hôn lên tay của mình, những năng lượng mà hệ thống thu thập rã ra trong cơ thể y, hòa tan trong đó, thêm tu vi của Tạ Hà, sức mạnh thiên ma lên một tầm cao mới.

Y lâm thời đổi kế hoạch, lúc đầu y định dùng sức mạnh thiên ma khiến cho bọn Trịnh Thâm lâm vào vĩnh viễn ác mộng, nhưng lúc này y không những muốn trả thù bọn họ y còn muốn trả thù thiên đạo không biết điều.

Không biết điều thiên đạo, liền đánh  sụp đi. Hắc khí rốt cuộc cũng chọc thẳng trời cao, như một cây thương không ngừng chọc trời.

Lúc này Trịnh Thâm và Lăng Thiếu, Bạch Ôn đều chạy tới, chưa kịp vui mừng vì thấy được người yêu thì đã thấy Lâm Dư đại chiến với thiên đạo.

"Thiên đạo bất công, ta liền hủy thiên đạo"

Sấm chớp đánh rầm rầm, thiên đạo như nứt ra, trên người Lâm Dư xuất hiện chằng chịt vết thương, Trịnh Thâm muốn lại gần lại bị đánh ra xa.

Rầm rầm rầm.

Lâm Dư hóa thành một đạo bóng đêm  dùng lại thiên ma chân khí càn quét tất cả yêu ma vì thiên địa mà sinh, đem những cái kia yêu ma đều nuốt chửng, sau đó lại ý đồ dùng nó thôn phệ thiên đạo.

Yêu ma thông phệ y, yển người y từng như đao nhọn oán khí đâm tới. Chưa đủ! Ta phải càng mạnh!

Trịnh Thâm cùng Lăng Thiếu tuyệt vọng kêu gào, mà trong khoảng khắc đó Bạch Ôn như ngộ đạo, hắn cúi đầu, tự phá đạo hạnh, đem trên người ma khí cuồn cuộn hướng Lâm Dư mà cống hiến.

"Ta vì ta thần tan biến, không cầu xin lòng thương"

Cứ Như vậy mạnh mẽ lực lượng bổ thiên đạo thêm một đao, Lâm Dư lại bắt lấy thời hắc khí tụ đặc đánh vỡ thiên đạo, một lần nữa chế định quy tắc của thiên đạo, xóa bỏ cái thứ gọi là chân mệnh thiên tử, gọi là nam chính.

Rồi y nuốt xuống cả thiên đạo, lựa chọn thay thế nó, sau đó điên cuồng mà quay ngược quy tắc, đảo ngược thời không, khiến cho những người đã chết đi lại sống lại, đôi mắt y tĩnh lặng vô cùng.

Trở thành thiên đạo, tuyệt không cảm xúc. Đến phút cuối cùng, bầu trời đầy máu trở nên trong bắt trở lại, vạn vật nở hoa lại đầy sức sống, khóe môi y rốt cuộc có chân thật mỉm cười.

Trịnh Thâm muốn vươn tay chạm tới vai y, nhưng vừa chạm vào y lại như sương mù tan biến. Mà trong không gian, lạnh lùng vô cảm lời nói van lên hắn cùng Lăng Thiếu trong đầu:

"Ta bây giờ, xa không thể với, ngươi chạm không được"

Trong lời nói không có hận, bởi vì bọn hắn không xứng để có được hận.

...

Tưởng ngược như vậy là xong sao? No no no! Ngược công nữa cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com