TruyenHHH.com

Do De Phan Dien Hac Hoa Roi

Lâm Dư một lần nữa tam quan bị chấn kinh rồi, mắt to nghẹn không ra lời. Môi mỏng lắp bắp không ra hơi, cái gì còn có thể. Cúc huyệt đã ứ đầy, thực không thể chứa.

Nhưng Lăng Thiếu thoạt nhiên không để ý, hắn bình tĩnh mà nói:

"Sư huynh, huynh thật sự không muốn sao? Là chính huynh đâm vào hay Bạch Ôn đâm vào, dù sao ta không ép huynh"

Nhưng Mắt hắn nhìn đến Bạch Ôn, ý tứ không cần nói cũng rõ.

Trịnh Thâm cảm thấy vô cùng bất lực, hắn không muốn sư tôn lại  bị hắn làm nhục nhưng hắn càng không muốn sư tôn bị người khác làm nhục mà hắn chỉ trơ mắt mà nhìn.

Ít nhất để hắn tới, hắn sẽ tận lực không khiến sư tôn đau đớn. Dù sao Bạch Ôn Lăng Thiếu không biết nặng nhẹ.

Nhưng... sư tôn sẽ hiểu sao? Sư tôn sẽ không cảm cho hắn sao?

Tất nhiên là không rồi.

Không chờ Trịnh Thâm rối rắm, Lăng Thiếu lần nữa không biết nhục nhã thẹn thùng mà một lần nữa vạch chim ra thao làm sư tôn.

"Thật không tới sao? Không tới ta liền kêu bạch ôn sư đệ"

Trịnh Thâm cuối cùng làm ra lựa chọn, hắn cuối cùng vẫn không muốn người khác nhúng chàm sư tôn.(trời địu)

"Không!"

Sư tôn không thể tin được một lần nữa vụn vỡ, nơi đó nứt ra, dòng máu đỏ đậm rỉ xuống chảy dài dưới chân, đôi mắt tức tới mức đỏ hồng, nước mắt lăn dài theo má.

"Ta đau quá..."

Móng tay sư tôn bám lấy lưng hắn kéo một đường dài rách da, hắn không thấy đau, hắn thương xót mà an ủi lấy sư tôn:

"Sư tôn thả lỏng, ta nhẹ nhàng không động"

"Khốn nạn! Súc sinh!"

Sư tôn nước mắt lăn dài, ánh mắt rã ra dường như muốn hỏng mất. Y cảm thấy tầm mắt tối đen, linh hồn như lao vào bể sâu hoẳm, không sự cứu rỗi.

Y đau quá... y cảm thấy mình thực nực cười.

Y trông cậy vào gì bọn hắn chứ, vốn không nên hy vọng, y đã tự nhủ lấy mình.

Y chỉ cần ngoan ngoãn.

"Đau... đau"

Đôi mắt cuối cùng tối sầm lại, vô hồn, nước mắt lăn xuống sàn, miệng há hốc.

Tay cũng rũ sang một bên, từ bỏ phản kháng.

Y mệt rồi, thực sự rất mệt rồi. Trong bóng tối, linh hồn y như nhỏ lại, y đi vào bóng tối thực sâu, thực sâu, nằm co người lại, ôm lấy đầu mình, cả người đều không an toàn, toàn thân đều đầy vết thương.

Trên người đột nhiên xuất hiện những xiềng xích, xích vào cổ họng vào chân, linh hồn trở thành một đứa trẻ, nhắm mắt lại.

Tuyệt vọng.

...

Lăng Thiếu lần nữa nhìn Lâm Dư, thấy y im lặng đến lạ thường, đối với ai đều không phản kháng, ăn và ngủ, đôi mắt vô hồn như con búp bê, khi bị làm thì cứ bị làm, xong chuyện thì nằm đó ngây ngốc.

Đưa y ăn thì y sẽ ăn, đưa y uống thì sẽ uống, Lăng Thiếu cả Trịnh Thâm đều nhận ra, y điên rồi.

"Sư tôn, người không nói gì sao?"

Y ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt, sau đó rũ tay nắm lấy vạt áo hắn, tựa như lấy lòng:

"Nói... nói cái gì?"

Trịnh Thâm thấy thế trong ngực không nói nên lời khó chịu, gượng cười hỏi:

"Sư tôn người muốn cái gì không?"

Giống như kích mở nơi nào đó ác mộng, sư tôn run rẩy ôm lấy đầu như trẻ con khóc nấc lên:

"Hu hu, ta không bỏ trốn, ta không muốn tự do, các ngươi đừng đánh ta... ta sai rồi"

Nhìn sư tôn phản ứng kịch liệt như thế Trịnh Thâm không biết làm sao muốn vươn tay an ủi sư tôn, đột nhiên sư tôn nhào vào lòng hắn, hôn lấy hắn. Giọng nói run rẩy, tay tự lột đồ xuống:

"Ta sai rồi..."

Trịnh Thâm cảm thấy máu như nghẹn ở họng nói không nên lời, Lăng Thiếu so hắn càng trầm mặc, vươn tay kéo lại Lâm Dư ôm y vào. Giọng nói nghe không ra suy nghĩ. Chỉ khẽ gắt:

"ngoan!"

Sư tôn không dám cử động nữa, cơ thể nhỏ bé nằm im lặng trong lòng Lăng Thiếu. Trịnh Thâm còn muốn nói gì Lăng Thiếu đã đứa sư tôn đi.

"Mỗi người hai ngày"

Lăng Thiếu dừng lại để lại lời nói như thế. Rồi bế Lâm Dư càng đi càng xa. Bạch Ôn đi theo, trong mắt như cũ tựa như một cái tang thi vô hồn, bản năng duy nhất là sư tôn.

Những ngày này Bạch Ôn cũng Lâm Dư ngồi đối diện, Bạch Ôn trừ khi Lăng Thiếu chỉ huy nếu không thì chỉ ngồi ở cạnh nhìn chằm chằm sư tôn, tựa như một con chó lớn, mà sư tôn nếu không có chuyện gì thì cũng chỉ ngồi ôm đầu co người trong một góc.

Lăng Thiếu đôi lúc cũng ngồi bên cạnh, hắn có khi tự hỏi, mình làm như vậy có đúng không?

Hắn có được sư tôn, sư tôn ở trong ngực hắn, không giãy dụa không khóc lóc, thật ngoang ngoãn còn sẽ lấy lòng hắn, nhưng hắn cảm thấy thiếu chút gì.

A... hắn thực sự tham lam.

Lăng Thiếu nghĩ, hắn tay chạm lên đầu sư tôn, đôi mắt tối lòe nghĩ, hắn không nên tham lam, sư tôn cứ như vậy mà tồn tại đi xuống là được rồi.

Mà qua thời gian, lạiđuaw đến Trịnh Thâm, Trịnh Thâm cũng nhìn thấy Lâm Dư hiện trạng, dĩ nhiên không thể xuống tay.

Hắn cũng tay chân lóng ngóng không biết làm thế nào, nhưng như cũ vẫn lấy lòng chiếu cố. Hắn nhìn Lâm Dư đôi mắt vô hồn, lòng đắng chát, hắn cũng không biết mình có muốn sư tôn khôi phục hay không nữa.

Cả hai người cứ để thời gian như vậy, sư tôn thân thể linh hồn cũng không tốt lên, cứ thế nhưng thân thể phàm nhân bị thương nhiều lần, trong đó nhiều loại độc dược tồn trong cơ thể, không một giây nào không khiến cho Lâm Dư đau đớn.

Nhưng y cơ bản không dám lên tiếng, y không dám nói cho ai, chỉ càng cuộn tròn trong góc, nói ra, bọn hắn chỉ khiến y càng đau, càng đau.

Cơ thể Lâm Dư cứ như vậy càng trở nên suy yếu, mà trên người y có một sợi dây khế ước với ngũ sư đệ mà y yếu ớt đến sinh mạng nguy hiểm.

Na Uy liền bị dịch chuyển đến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com