Tập 28: Ôn nhu ịch (16+)
Lâm Dư không thể tin được những gì xảy ra trước mắt, Bạch Ôn như biến thành một người hoàn toàn khác.Hắn dường như bị cái gì đó nuốt chửng, thứ đó khiến hắn như tuyết trắng tóc cũng vì đó nhiễm đen, ngay cả thuần tịnh trong suốt đôi mắt lại như bị móc rồng phảng phất như một con rối không có linh hồn, như tang thi mà trở nên xám trắng. Làn da cũng xám xịt, trên người cũng nổi lên những đường vân xanh nhạt như đường chỉ.Hắn tiến tới y, hoàn toàn không quan tâm y sợ hãi, đôi mắt vô hồn mà chạm vào y làn da, y hốt hoảng phản kháng giãy dụa sợ đến mức thét lên, quá mức kinh sợ khiến y không nhịn được kêu lên cái từ trong nội tâm khiến y cảm thấy an toàn:"Trịnh thâm... cứu ta"Ở trong tiềm thức của y, lúc y còn là một con nhím trong cơn mưa nặng hạt người đầy vết máu là Trịnh Thâm cứu y. Lúc y lần nữa gặp nguy kịch cũng là Trịnh Thâm cứu y. Khi nãy cũng là Trịnh Thâm muốn mang y đi.Lúc này y như người sắp chết đuối mà vọng tưởng với lấy bất cứ cái gì có thể khiến y trôi nổi, sống sót.Y mỏng manh hy vọng, nhưng cái đỏ lẻ loi như sợi tơ hy vọng nhanh chóng hao hết vì y nhận ra dù y gào thế nào đều đều không được đáp lại."Sư tôn, người hận hắn như vậy người vẫn lựa chọn tin tưởng hắn sao?"Lăng Thiếu tràn đầy giễu cợt từ trong bóng tối bước tới, mà theo hắn thân thể truyền tới nhàn nhạt mùi hoa trợ tình.Lâm Dư tức khắc cảm thấy thân thể nóng bỏng, cổ họng phát khô, cơ thể dục vọng không cách nào khống chế khiến cho y cả người đều phát ngứa, ánh mắt đều trở nên mị lực phiếm tình, hồng con mắt như nai con, mang theo ẩn nhẫn cùng nhịn nhục lại khiến người khác càng muốn khi dễ.Đôi mắt đó nhìn đến bọn hắn tay mà không khống chế được sợ hãi, môi cắn đến thật chặt, tận lực muốn vãn hồi tôn nghiêm mà trừng mắt chối từ:"Cút!"Bạch Ôn cũng chịu kích dục hoa xâm chiếm vốn đã vỡ tan lí trí, tâm ma càng nhanh cắn nuốt hắn, nhưng hắn vẫn thật chậm rãi hành động, bởi lẽ từ khắc sâu trong linh hồn hắn là một cái kính ngưỡng sư tôn. Thế nên lúc này, hắn một bên bị còn lại chấp niệm dằn vặt không muốn đối với sư tôn nhục nhã, nhưng một bên lại điên cuồng muốn hành hạ sư tôn khiến sư tôn trong mắt chỉ có hắn tồn tại.
Hắn nội tâm giày xéo, thanh âm hèn mọn như khẩn cầu yếu ớt nỉ non:"Nhìn ta, sư tôn"Nhưng sư tôn như cũ không nhìn, tâm ma một lần nữa xung kích hắn lí trí, tâm ma dục vọng thủ thỉ hắn đối với sư tôn đủ loại khinh nhục.Chạm đến y khinh nhục y, y sẽ nhìn tới ngươi. Làm đi. Mau chóng làm đi.Bạch Ôn lí trí rã ra, tâm ma theo đó cường mạnh rốt cuộc ở một khác Lâm Dư nhìn vào Lăng Thiếu, tìm Trịnh Thâm mà lí trí trở nên thua cuộc hoàn toàn biến mất, nhưng như cũ còn lại bản năng khiến hắn không thể đối với sư tôn mạnh bạo, mà như trên tay nâng đỡ trân bảo mà tôn kính, hắn động tác mang theo ôn nhu mà chậm rãi, từng động tác như vuốt ve, như tín ngưỡng mà cởi từng nút thắt trên quần áo sư tôn.Ta muốn người nhìn ta... ta muốn người ánh nhìn. "Sư tôn..."Giọng nói như có như không run rẩy, như có như không vụn vỡ. Rõ ràng là sư tôn bị nhục nhã nhưng nhục nhã sư tôn là hắn, , thế nhưng người đỏ lên đỏ hốc mắt lại là hắn, trước đó đều khóc lên. Nước mắt không tiếng động chảy xuống hắn mặt, lăn xuống sư tôn trên má, chảy vào miệng y.Thậm chí... chảy vào lòng y.Nước mắt đó chính là hắn lí trí vỡ ra tụ thành, mang theo thầm ngưỡng kính yêu cuối cùng pan tràn ra ngoài, tan thành tro bụi."Ngươi..."Lâm Dư cảm thấy nội tâm phức tạp, y hận hắn nhục nhã y cũng hận chính mình ngu xuẩn khiến hắn rơi vào hắc ám. Hận mình khi nãy vì chính mình tư tâm mà một lần một lần bỏ lỡ cứu vớt hắn.Nhưng y lúc này vẫn không muốn hắn chạm vào y, không muốn hắn tiếp tục đối với hắn bài xích, chẵng lẻ hắn vì y ma hóa, y liền phải vì tội lỗi mà khuất nhục dưới thân hắn sao? Y không muốn! Như vậy tiếp xuống, y càng không thể đối mặt với hắn, không thể tha thứ, y sẽ... mất đi hắn. Không!!!"Ngươi dừng lại"Y thê thảm mà khát cầu, nhưng nhìn vào đôi mắt hắn, y chỉ thấy thật sâu tuyệt vọng, từng mảnh thánh khiết linh hồn đều bị bóng đêm che mất mà trở nên bụi bặm. Đôi mắt trở nên tối lòe cùng sâu thẳm. Hắn nước mắt cũng đã ngừng chảy, bàn tay run rẩy chạm đến y trên má, một câu "thật xin lỗi" chấm dứt.Hắn động tác hoàn toàn vì hóa ma mà trở nên điên cuồng, lúc này áo ngoài cũng đã bị cởi ra, bên trong nội khố cũng bị vuốt xuống, lộ ra y như bạch ngọc trắng nõn làn da.Khiến ánh mắt hắn càng trở nên điên cuồng hắn cúi đầu, động tác không có khi trước do dự, nhưng vẵn thật chậm rãi, như tận hưởng mà vô lực con mồi, mà thật trầm trọng hôn lên từng tấc, hắn hôn xuống hắn day cắn từng lúc, một đường lưu lại hồng nhạt mà diễm tình ấn ký.Như cảm thấy hôn vẫn chưa đủ, hắn yêu cầu mãnh liệt một biện pháp lưu lại chính mình hơi thở, lúc này hắn như một con cẩu đực, đối với bạn tình dùng liếm phương pháp đánh dấu mình lãnh thổ, vì thế hắn lại một tấc lại một tấc chiếm đoạt, lúc này lưỡi hắn thè ra, đỏ rực cùng mềm mại lưỡi liếm lên thật cẩn thật, không bỏ sót dù là đầu ngón chân mà liếm, bộ dáng thật hèn mọn đê tiện mà thể hiện chính mình tận cùng dục vọng lại sâu thẳm ôn nhu.Hắn nước miếng lưu lại trên từng sợi tóc, luồn qua mẫn cảm lỗ tai, liếm lên ướt nhẹp mi mắt, thậm chí ở nơi đỏ rực đầu vú cũng lưu lại một mảnh bóng loáng nước miếng.Nhưng chưa đủ... hắn giống như một con cẩu chưa bao giờ ăn thịt rốt cuộc ngửi lấy mùi thịt mà điên cuồng, hắn vuốt xuống y côn thịt, tựa như nâng một thanh bảo kiếm, dùng tay mà vuốt ve, dùng tay sờ mó chạm khắc. Sau đó càng không sợ dơ bẩn mà hôn lên, lè lưỡi mà liếm, há miệng mà thâm hầu.Y từ t trong người dục vọng cuối cùng không nhịn được mà cao trào, bản năng cong lưng khiến hắn nuốt lấy càng sâu cuối cùng vì hắn cổ họng thắt lại mà bắn, y cảm thấy thật sảng cùng lúc cũng thấy nhục nhã, tội lỗi. Lúc này quen thuộc thanh âm tràn đầy chế nhạo vang lên:"Sư tôn, người sướng rồi sao?"Lăng Thiếu tà mị mỉm cười. Lâm Dư nghe thấy hắn âm thanh trực giác thấy không tốt, hơn nữa hắn câu nói càng khiến y cảm thấy nhục nhã cùng tội lỗi. Khiến Y nghẹn đến nói không ra lời."Sư tôn. Người sướng rồi, người cũng nên cho sư đệ sướng đúng chứ?"Lăng Thiếu như một cái sư huynh mà tận tình chỉ bảo lúc này chỉ còn bàn năng sư đệ như ác ma rủ rỉ vào tai hắn:"Sư đệ, đệ có muốn biết tư vị được sư tôn khẩu giao không?"...
Ps: dù đã mất đi đa phần lí trí bị dục vọng xâm chiếm nhưng Bạch Ôn bản năng vẫn là lấy lòng sư tôn.Cho nên dù là ịch vẫn là ôn nhu ịch.Tả một phần ôn nhu ịch siêu khó nha. Tui vẫn thấy không đủ kích thích nhưng tui không viết được thịt văn.
Hắn nội tâm giày xéo, thanh âm hèn mọn như khẩn cầu yếu ớt nỉ non:"Nhìn ta, sư tôn"Nhưng sư tôn như cũ không nhìn, tâm ma một lần nữa xung kích hắn lí trí, tâm ma dục vọng thủ thỉ hắn đối với sư tôn đủ loại khinh nhục.Chạm đến y khinh nhục y, y sẽ nhìn tới ngươi. Làm đi. Mau chóng làm đi.Bạch Ôn lí trí rã ra, tâm ma theo đó cường mạnh rốt cuộc ở một khác Lâm Dư nhìn vào Lăng Thiếu, tìm Trịnh Thâm mà lí trí trở nên thua cuộc hoàn toàn biến mất, nhưng như cũ còn lại bản năng khiến hắn không thể đối với sư tôn mạnh bạo, mà như trên tay nâng đỡ trân bảo mà tôn kính, hắn động tác mang theo ôn nhu mà chậm rãi, từng động tác như vuốt ve, như tín ngưỡng mà cởi từng nút thắt trên quần áo sư tôn.Ta muốn người nhìn ta... ta muốn người ánh nhìn. "Sư tôn..."Giọng nói như có như không run rẩy, như có như không vụn vỡ. Rõ ràng là sư tôn bị nhục nhã nhưng nhục nhã sư tôn là hắn, , thế nhưng người đỏ lên đỏ hốc mắt lại là hắn, trước đó đều khóc lên. Nước mắt không tiếng động chảy xuống hắn mặt, lăn xuống sư tôn trên má, chảy vào miệng y.Thậm chí... chảy vào lòng y.Nước mắt đó chính là hắn lí trí vỡ ra tụ thành, mang theo thầm ngưỡng kính yêu cuối cùng pan tràn ra ngoài, tan thành tro bụi."Ngươi..."Lâm Dư cảm thấy nội tâm phức tạp, y hận hắn nhục nhã y cũng hận chính mình ngu xuẩn khiến hắn rơi vào hắc ám. Hận mình khi nãy vì chính mình tư tâm mà một lần một lần bỏ lỡ cứu vớt hắn.Nhưng y lúc này vẫn không muốn hắn chạm vào y, không muốn hắn tiếp tục đối với hắn bài xích, chẵng lẻ hắn vì y ma hóa, y liền phải vì tội lỗi mà khuất nhục dưới thân hắn sao? Y không muốn! Như vậy tiếp xuống, y càng không thể đối mặt với hắn, không thể tha thứ, y sẽ... mất đi hắn. Không!!!"Ngươi dừng lại"Y thê thảm mà khát cầu, nhưng nhìn vào đôi mắt hắn, y chỉ thấy thật sâu tuyệt vọng, từng mảnh thánh khiết linh hồn đều bị bóng đêm che mất mà trở nên bụi bặm. Đôi mắt trở nên tối lòe cùng sâu thẳm. Hắn nước mắt cũng đã ngừng chảy, bàn tay run rẩy chạm đến y trên má, một câu "thật xin lỗi" chấm dứt.Hắn động tác hoàn toàn vì hóa ma mà trở nên điên cuồng, lúc này áo ngoài cũng đã bị cởi ra, bên trong nội khố cũng bị vuốt xuống, lộ ra y như bạch ngọc trắng nõn làn da.Khiến ánh mắt hắn càng trở nên điên cuồng hắn cúi đầu, động tác không có khi trước do dự, nhưng vẵn thật chậm rãi, như tận hưởng mà vô lực con mồi, mà thật trầm trọng hôn lên từng tấc, hắn hôn xuống hắn day cắn từng lúc, một đường lưu lại hồng nhạt mà diễm tình ấn ký.Như cảm thấy hôn vẫn chưa đủ, hắn yêu cầu mãnh liệt một biện pháp lưu lại chính mình hơi thở, lúc này hắn như một con cẩu đực, đối với bạn tình dùng liếm phương pháp đánh dấu mình lãnh thổ, vì thế hắn lại một tấc lại một tấc chiếm đoạt, lúc này lưỡi hắn thè ra, đỏ rực cùng mềm mại lưỡi liếm lên thật cẩn thật, không bỏ sót dù là đầu ngón chân mà liếm, bộ dáng thật hèn mọn đê tiện mà thể hiện chính mình tận cùng dục vọng lại sâu thẳm ôn nhu.Hắn nước miếng lưu lại trên từng sợi tóc, luồn qua mẫn cảm lỗ tai, liếm lên ướt nhẹp mi mắt, thậm chí ở nơi đỏ rực đầu vú cũng lưu lại một mảnh bóng loáng nước miếng.Nhưng chưa đủ... hắn giống như một con cẩu chưa bao giờ ăn thịt rốt cuộc ngửi lấy mùi thịt mà điên cuồng, hắn vuốt xuống y côn thịt, tựa như nâng một thanh bảo kiếm, dùng tay mà vuốt ve, dùng tay sờ mó chạm khắc. Sau đó càng không sợ dơ bẩn mà hôn lên, lè lưỡi mà liếm, há miệng mà thâm hầu.Y từ t trong người dục vọng cuối cùng không nhịn được mà cao trào, bản năng cong lưng khiến hắn nuốt lấy càng sâu cuối cùng vì hắn cổ họng thắt lại mà bắn, y cảm thấy thật sảng cùng lúc cũng thấy nhục nhã, tội lỗi. Lúc này quen thuộc thanh âm tràn đầy chế nhạo vang lên:"Sư tôn, người sướng rồi sao?"Lăng Thiếu tà mị mỉm cười. Lâm Dư nghe thấy hắn âm thanh trực giác thấy không tốt, hơn nữa hắn câu nói càng khiến y cảm thấy nhục nhã cùng tội lỗi. Khiến Y nghẹn đến nói không ra lời."Sư tôn. Người sướng rồi, người cũng nên cho sư đệ sướng đúng chứ?"Lăng Thiếu như một cái sư huynh mà tận tình chỉ bảo lúc này chỉ còn bàn năng sư đệ như ác ma rủ rỉ vào tai hắn:"Sư đệ, đệ có muốn biết tư vị được sư tôn khẩu giao không?"...
Ps: dù đã mất đi đa phần lí trí bị dục vọng xâm chiếm nhưng Bạch Ôn bản năng vẫn là lấy lòng sư tôn.Cho nên dù là ịch vẫn là ôn nhu ịch.Tả một phần ôn nhu ịch siêu khó nha. Tui vẫn thấy không đủ kích thích nhưng tui không viết được thịt văn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com