Do Co Xuong Nui Duyen Ha Co
Đồ Cổ Xuống Núi [55] Áo Rồng [*] áo rồng là loại trang phục trong hí khúc, có vằn hổ***** Pháp khí rối rít hiện thế, trong sự vây xem của nhân viên đoàn phim, nhóm đạo trưởng bắt đầu làm pháp. Bởi vì hiềm nghi Phương Tiểu Kiệt bị loại bỏ, mọi người không rõ đoàn phim [Tiếng Thét] rốt cuộc gặp phải phiền toái gì, vì thế sau khi bàn bạc, mọi người quyết định tiến hành lễ cầu siêu siêu độ vong linh lẩn quẩn trong núi, thật ra chuyện này có căn cứ khoa học rõ ràng, sau khi siêu độ vong linh xong thì sẽ không còn quỷ quái quấy phá nữa. Phương Tiểu Kiệt biết tin lễ siêu độ này, sớm đã chạy đi đâu không biết, trốn so với cún còn nhanh hơn, trước khi trở thành đại minh tinh, cậu ta không muốn đi đầu thai. Một hàng đạo sĩ đứng chung một chỗ, vốn là tình cảnh dở khóc dở cười nhưng các vị ở đây đều là đạo trưởng có năng lực thật sự, mọi người trầm tĩnh đứng nghiêm nghị, ánh mắt sâu xa, tình cảnh phong kiến mê tín trở nên trang trọng kỳ dị. Khâu Quốc Khải không có ý định giấu diếm tin tức, vì thế có nhân viên đoàn phim lôi di động ra lén quay lại. Đoạn thời gian trước đoàn phim có ma quỷ lộng hành gây ra sóng gió không nhỏ, ảnh hưởng không tốt cho đoàn phim, fan hâm mộ cũng có chút oán giận, vì thế sau khi hỏi ý Khâu Quốc Khải đã có không ít người lớn mật đăng hình lên mạng xã hội. Một phần là lấy đề tài, một phần là muốn nhóm fan hâm mộ an tâm. **** Hình vừa post lên quả nhiên nhận được vô số bình luận của fan hâm mộ, rất nhiều người ? ? ? đầy mặt. Ôi trời, đoàn phim [Tiếng Thét] thật sự siêu tưởng nha, vậy mà lại mời nhiều đạo sĩ như vậy tới làm pháp. Phần lớn nhóm fan hâm mộ không quá chú ý tới tài khoản của nhân viên đoàn phim đều biết gần đây đoàn phim phát sinh chuyện gì, chuyện ma quỷ lộng hành mặc dù nghe rất khó tin nhưng nhóm fan vẫn đặc biệt chú trọng, thần tượng nhà mình vẫn còn đang ngây ngô trong đoàn phim, lỡ như gặp chuyện thì làm sao... Nhất thời fan hâm mộ cùng nhóm blogger rối rít share tin, có người cảm thấy thú vị, có người vô ngữ, sau khi tin tức lan rộng thì có người chú ý tới vài gương mặt xa lạ thực bắt mắt trong nhóm đạo dĩ. Ba thầy trò Thái Thương Tông đứng trong đám người, không mặc đạo bào (sự thật là không có), dáng vẻ có thể nói là hoàn toàn bất đồng. Đoàn Kết Nghĩa thì còn tạm, mặc dù có thể xem là cao lớn đẹp trai nhưng xếp vào vòng giải trí thì không tính là quá bắt mắt, thế nhưng gương mặt anh tuấn của Vệ Tây cùng Sóc Tông thì không thể nào ẩn giấu được, cho dù xung quanh đứng đầy minh tinh thì bọn họ vẫn là người nổi bật nhất. Mỗi nhân viên đoán phim quay chụp với góc độ bất đồng, bất kể là góc nghiêng hay chính diện đều được chụp lại, thực sự là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, quả thực làm nhóm bạn mạng giật mình... Hai người này là ai? Diễn viên đoàn phim à? Sao lúc họp báo phim không thấy giới thiệu? Gương mặt của Sóc Tông thật sự không có người nhận ra, thế nhưng Vệ Tây thì khác, sau khi tin tức lan rộng thì bắt đầu có người nhận ra... Này không phải chưởng môn Thái Thương Tông nổi tiếng trên weibo gần đây à? Sao lại chạy đi đóng phim? Lập tức có người tự cho là nhận ra chân tướng bắt đầu châm chọc... 'Tôi nói mà, Thái Thương Tông gần đây tự nhiên nổi rần rần, ngày nào cũng có người khen bán bùa linh nghiệm, nói cứ như thật ấy, hóa ra đang quảng cáo cho phim!'Cũng có người từng là fan hâm mộ nhận ra gương mặt Vệ Tây, xúc động tới chảy nước mắt nước mũi, trời ạ, thần tượng nhà mình vậy mà lại có mặt ở đoàn phim [Tiếng Thét], chẳng lẽ là tín hiệu muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp nghệ thuật sao? Hai nhóm người này nhanh chóng tranh luận kịch liệt, nhân viên đoàn phim thấy vậy thì ngây ngốc, mặc dù không rõ tình huống lắm nhưng vẫn vội vàng cầm di động giải thích... "Các vị đại sư này không phải thành viên đoàn phim, bọn họ giống như các vị đạo trưởng khác, mặc dù mặc đồ thường nhưng chính là đạo trưởng được mời tới làm pháp sự!" Hai nhóm người đang tràn ngập khói súng nhất thời ngừng công kích: "... ... ..." Sau khi được giải đáp, nhóm fan hâm mộ chìm vào hoảng hốt, rất nhiều người từng cho rằng Vệ Tây mở Thái Thương Tông cho vui vậy thôi, thế nhưng bây giờ được mời tới làm pháp sự thì rõ ràng là đang làm đạo quan thật... Người giễu cợt biết được chân tướng cũng cảm thấy bị vả mặt, đồng thời cũng cảm thấy thực nghi hoặc, từ diễn viên trực tiếp chuyển thành đạo sĩ thực sự có hơi thái quá một chút, chức nghiệp có thể đổi một trời một vực vậy sao? Chuyện này thực khó tin, cộng thêm trong lòng vốn có hoài nghi nên lập tức khẳng định... "Nhất định là bịp bợm! !" Kết quả không bao lâu sau lại tiếp tục bị vả mặt phát nữa, bởi vì nhóm quần chúng ăn dưa hóng bát quái của đoàn phim đã rối rít trổ tài, bắt đầu truy ra lai lịch của nhóm đạo sĩ đông đảo ở hiện trường. Có người thậm chí còn đăng hình chụp hiệp hội đạo giáo bản xứ thủ đô để tiến hành so sánh, trừ bỏ nhóm Vệ Tây tạm thời không tra được chi tiết, vị trưởng lão ngoài cùng bên trái là người của Chí Di Quan thành tây thủ đô, ngoài cùng bên phải là trưởng lão Phong Niên Quan thành đông, những người đứng giữa cũng không quá xa lạ, Liên Đô Quan, Thần Tiên Cung... toàn là đạo quan nổi danh ở thủ đô được quốc gia thừa nhận, chính quy đến mức không thể nào chính quy hơn. Còn Thái Thương Tông... Mặc dù không biết từ khi nào thành lập đạo quan nhưng có thể làm pháp sự cùng nhóm đạo sĩ chính quy như vậy, theo hình cùng video thì hoàn toàn không bị bài xích, rõ ràng không thể nào là đám bịp bợm. Mọi người bỏ đi hoài nghi, trọng điểm lập tức lệch hẳn, bắt đầu điên cuồng quét comt kiểu 'đầu năm nay yêu cầu xuất gia cao vậy sao?' 'đạo trưởng đẹp trai nhất lịch sử, pháp sự siêu hấp dẫn'. Thế nhưng bất luận thế nào, rõ ràng mọi người đều thừa nhận tính chân thực của Thái Thương Tông. Ngay cả nhóm fan hâm mộ trên weibo vẫn luôn sư phụ ngắn sư phụ dài cũng kinh ngạc không kém, mặc dù bọn họ không xem Thái Thương Tông là tổ chức vớ vẩn nhưng chưa từng nghĩ tông môn ù ù cạc cạc xuất hiện lại có tác phong làm việc quỷ dị này thực sự là tông môn đứng đắn có địa vị rõ ràng trong nhóm tông môn lớn. **** Vệ Tây tự nhiên không biết môn phái mù không có thẻ ngành nhà mình tự dưng được công chúng thừa nhận. Nhưng nói môn phái mù cũng chẳng sai chút nào, Thái Thương Tông không có thẻ ngành thì thôi đi, ba thầy trò thậm chí còn không có đạo bào, pháp khí đều là Đoàn Kết Nghĩa ra chợ tùy tiện mua về, đứng giữa nhóm đạo sĩ chính quy thì thực sự không biết lấy tự tin từ đâu. Đoàn Kết Nghĩa đại khái là người duy nhất trong tông môn biết xấu hổ là gì, thấy nhóm đồng hành* nghiêm túc làm pháp, anh nhịn không được sốt ruột đề nghị sư phụ: "Sư phụ, tiếp tục như vậy không được, chúng ta không có giấy phép gì cả, lỡ như ngày nào đó bị kiện cáo thì sao?" Vệ Tây cũng có chút lo lắng, cuộc sống ngoài núi sao lại khó khăn như vậy! Nộp thuế cũng được đi, lại còn chứng nhận này chứng nhận kia, đúng là làm khó người mà! Thực không muốn làm! Sóc Tông thật sự vô ngữ với trình độ trí chướng của hai thầy trò, chỉ có thể liếc mắt nhìn về phía xa xa, trên đường núi truyền tới tiếng xe hàng đang lái tới, nhóm người phụ trách phục trang thông báo: "Quần áo và đạo cụ tới rồi." Khâu Quốc Khải gật đầu, sau đó giải thích với nhóm đại sư: "Đây là phục trang cùng đạo cụ cho nhóm diễn viên quần chúng, số phát trước đó đã bị xé rách rồi. Aiz, chi tiêu của đoàn phim vốn rất lớn, công ty muốn tiết kiệm kinh phí phục trang cùng đạo cụ nên đều là đồ thuê muốn, bây giờ bị phá hỏng, chẳng những phải đền tiền mà còn phải tự chi tiền đặt làm mới, vì không muốn trì hoãn tiến độ quay phim nên phải tăng giá để công xưởng gấp rút hoàn thành, lại phải tốn thêm một số tiền lớn." Pháp tràng bên kia đã làm xong, Vệ Tây cuối cùng cũng bấm pháp quyết vung tới phía trước, núi non trùng điệp đột nhiên nổi gió thổi bay đám lá khô. Nhóm diễn viên ở bên cạnh vây xem nghe thấy tiếng gió xào xạc thì lập tức run lẩy bẩy, rối rít xoa xoa tay liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút quỷ dị, đang yên đang lành sao tự dưng lại nổi gió. Mọi người nhìn nhau, có người nói: "Này, bà có cảm thấy kỳ dị không?" Người bên cạnh sợ sệt: "Kỳ, kỳ dị gì chứ? Bà đừng có nói bậy bạ." "Thế nhưng cơn gió này tới cũng quá trùng hợp đi? Tôi cứ cảm thấy giống như có thứ gì lướt qua người mình ấy." Người nghe thấy câu này đều có cảm giác không tốt, cũng bắt đầu rối rít nghi thần nghi quỷ dòm dòm xung quanh, nhất thời cũng cảm thấy quả thực có điểm kỳ dị. Lá rụng bên chân bọn họ cứ xoay chuyển trên mặt đất không ngừng, tiếng gió xào xạc không ngừng nghỉ, liếc nhìn xung quanh thì phát hiện không khí tựa hồ cũng có chút vặn vẹo. Trên, trên đời này làm gì có quỷ chứ? Bọn họ vừa an ủi chính mình như vậy vừa không thể khống chế bản thân dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía đám Vệ Tây đứng ở giữa pháp đàn. Trong ánh mắt chăm chú của bọn họ, Vệ Tây vẫn đứng không nhúc nhích híp mắt nhìn về phương xa, gió lạnh thấu xương thổi tung tóc cùng vạt áo, thế nhưng thân hình cậu vẫn bất động. Thế giới trong mắt cậu hoàn toàn khác biệt với người bình thường. Trong núi rừng xa xa, vô số âm hồn bị gió núi cuốn bay lên, trong dãy núi trùng trùng điệp điệp này có không ít sinh linh an nghĩ từ xa xưa, những sinh linh này một số thuận lợi đầu thai, một số vẫn cố thủ ở đây. Trên đời này ác quỷ rất ít, còn những sinh linh thủ ở đây rất khốn khổ, phần lớn đều đã biến thành dáng vẻ ngây ngô vô thức. Có người bị mổ bụng, có người tay chân không lành lặn, có người yếu ớt sắp tiêu tán, lúc này được sức mạnh phổ độ của nhóm đạo sĩ thức tỉnh thần trí. Bên cạnh thành viên đoàn phim đang lo sợ, một con dã quỷ tử trạng thê thảm mê mang lướt đi trên những chiếc lá bị gió cuốn bay. Sau đó không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt dã quỷ trở nên tỉnh táo, nó khom người cúi mình với nhóm Vệ Tây, sau đó kéo lê thân mình khuyết tật của mình liếc nhìn về phía thành phố ở xa xa rồi an tường nhắm mắt. Khoảnh khắc nó trở nên trong suốt rồi tiêu tán, Vệ Tây nhìn thấy vài vệt kim quang nhàn nhạt xuất hiện trong tầm mắt, trong đó có một vệt bay thẳng tới ngực mình. Vệ Tây nhíu chặt mày muốn né tránh, ngay lúc này bả vai bị vững vàng đè chặt, đỉnh đầu truyền tới âm thanh trầm thấp của nhị đồ đệ: "Đừng tránh, đó là công đức." Công đức? Vệ Tây đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn kim quang nhập vào thân thể, còn chia ra một phần nhập vào miếng ngọc bội. Trừ bỏ lần thiện tâm đại phát siêu độ cho tiểu quỷ xui xẻo gặp trong kết giới, đây là lần đầu tiên cậu chủ động siêu độ sinh linh, vệ tây cảm thấy xa lạ lại nghi hoặc với từ ngữ mà mình từ nghe Vệ Đắc Đạo nói tới này. Cùng lúc đó vong linh được siêu độ ở bốn phương tám hướng cũng bắt đầu xuất hiện kim quang, từng vệt từng vệt nhập vào thân thể mọi người, Vệ Tây phát hiện trừ bỏ mình cùng đồ đệ thì những người khác tựa hồ không thể nhìn thấy kim quang, nhóm đạo sĩ ở pháp tràng tựa hồ không có việc gì bắt đầu thu dọn đồ đạc. Công đức... Vệ Tây lấy miếng ngọc bội trước ngực ra, sau khi kim quang nhập vào, miếng ngọc vẫn luôn ảm đạm tựa hồ sáng bóng hơn một chút. Nghĩ tới hình ảnh kim quang nhập vào ngọc bội khi nãy, Sóc Tông đưa tay cầm lấy miếng ngọc bội trong tay Vệ Tây, tỉ mỉ quan sát: "Công đức của em sao lại bị chia cho nó?" Ngón tay Sóc Tông vuốt ve đường vân khắc trên miếng ngọc, đang định cẩn thận kiểm tra một phen thì vị trí đầu ngón tay chạm vào miếng ngọc đột nhiên nóng lên. Nhiệt độ nóng như lửa than, Sóc Tông bị nóng tới sửng sốt, lập tức muốn buông tay, thế nhưng khoảnh khắc đó lại nghĩ nếu mình buông tay thì miếng ngọc sẽ rớt xuống ngực Vệ Tây nên khựng lại, chuyển thành nắm dây đeo để miếng ngọc lơ lửng giữa không trung. Nhìn thấy hành động của đồ đệ, Vệ Tây nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?" Sóc Tông cảnh giác nói: "Rất nóng." Vệ Tây nghe vậy thì theo bản năng đưa tay muốn sờ, Sóc Tông định nói đừng đụng thì chỉ thấy Vệ Tây đã sờ miếng ngọc rồi không chút chướng ngại nắm nó trong lòng bàn tay: "Nóng chỗ nào?"Vệ Tây chà chà miếng ngọc phà một hơi, gió núi có chút lạnh, thế là dứt khoát dùng hai tay nắm miếng ngọc: "Thật ấm áp." Sóc Tông: "? ? ? ?" Anh khó tin đưa tay đụng vào lòng bàn tay Vệ Tây một cái, phát hiện miếng ngọc bội thực sự ấm, nhiệt độ không cao không thấp, vừa đủ để sưởi ấm, cộng thêm kích cỡ phù hợp, nằm trong tay Vệ Tây cứ hệt như một món giữ ấm. Sóc Tông: "? ? ?" Cục than nóng muốn chết khi nãy đâu rồi? ********** Vệ Tây ôm đồ sưởi ấm của mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nhị đồ đệ nghiêm mặt nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Vệ Tây nghĩ một chút: "Khuyết nhi, con cũng lạnh à?" Khóe miệng đồ đệ giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, lúc này khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người bay tới, Vệ Tây quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Phương Tiểu Kiệt quơ tay múa chân bay về phía mọi người. Thành viên đoàn phim không nhìn thấy, nhóm đạo sĩ cũng chỉ có mấy người dán bùa khai nhãn nhìn thấy liền rối rít nhìn qua, Phương Tiểu cảm nhận được tầm mắt của mọi người, lập tức rống lên... "Đừng độ! ! ! Vệ đại sư! ! ! Phục trang của đoàn phim lại bị đánh cắp rồi! ! !" Các vị đại sư: "... ..." Phương Tiểu Kiệt cực kỳ phấn khởi: "Tôi đã nói là không phải tôi làm mà! ! !" Cảm giác được quỷ báo tin thực kỳ diệu, thế nhưng mọi người vẫn nhanh chóng phản ứng, nhanh chóng thương lượng rồi không kinh động đoàn phim, chỉ lén thông báo cho Khâu Quốc Khải cùng đạo diễn chủ đạo Vương đạo, để hai người cùng bọn họ quay về trước kiểm tra. Có Vương đạo đi cùng, Phương Tiểu Kiệt dẫn đường cực kỳ thận trọng, cả hành trình còn không quên tự tẩy trắng cho mình: "Mau nói với Vương đạo biết, tôi cũng có thể xem là một thành viên của đoàn phim, vẫn luôn giúp đoàn phim trông coi phục trang! ! !" Vương đạo đang đi thì cảm giác có một trận âm phong quất vào mặt, quay đầu thì thấy nhóm đại sư lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết nhìn mình, Vương đạo có chút hốt hoảng: "Sao vậy?" Mọi người: "... không có gì." Mọi người ùa vào phòng phục trang, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy mặt đất lộn xộn bừa bãi, rương phục trang vừa mới mang tới bị mở bung ra, quần áo bên trong bị kéo ra đầy đất, đạo cụ cũng bị vứt tứ tung, rất nhiều món bị đập nát. Người ra tay tựa hồ có thâm thù đại hận với mấy món đồ này vậy, một đạo cụ giống cây trúc bị đập thành mười khúc nằm bên cạnh mấy món đạo cụ sứt mẻ, Vương đạo chạy tới nhìn một cái, suýt chút nữa đã tức điên, giận dữ quát mắng: "Này là ai làm? Ai làm? Vất vả lắm mới đặt đạo cụ phục trang xong vậy mà lại lại bị phá thành như vậy! Ngoại cảnh đã chuẩn bị xong hết rồi, mọi người chỉ chờ trận tuyết rơi vào tuần sau nữa thôi, chỉ còn có vài ngày, bây giờ làm sao quay đây?"Pháp sự siêu độ vong linh rõ ràng đã làm rất nghiêm túc, thế nhưng không có tác dụng, nhóm đại sư nhìn thấy tình cảnh này cũng có chút nghiêm nghị. Vệ Tây tiến tới vài bước nhặt mảnh trúc vỡ lên ngửi một cái, không ngửi được mùi người, vì thế liền há miệng... Ngay lúc này bị nhị đồ đệ túm tay kéo lên. Vệ Tây đứng im nghi hoặc nhìn đồ nhi, nhị đồ đệ trầm mặc nhìn thẳng mắt cậu một chốc rồi lấy thứ trong tay cậu đi, liếc nhìn một vòng căn phòng rồi dừng lại ở cửa sổ: "Bọn chúng chạy rất vội." "Đương nhiên rồi!" Phương Tiểu Kiệt đắc ý: "Tôi đuổi theo phía sau chửi rủa, lôi cả mười tám đời tổ tông chúng ra mà chửi, chúng có thể mắng lại tôi sao? Thế là như ong vỡ tổ chạy lên núi." Nhóm đạo trưởng nghe vậy thì quyết định lên núi tìm kiếm, trên đường đi Đoàn Kết Nghĩa cầm lấy miếng đạo cụ bị bể mà sư đệ định vứt bỏ, quan sát một chút thì nhịn không được há mỏ hỏi Khâu Quốc Khải: "Khâu tổng, đạo cụ đoàn phim sao tệ vậy, này là thứ gì, nước sơn còn không sơn đều làm sao đưa vào phim được chứ?" Khâu Quốc Khải lau mồ hôi, nghe vậy thì lộ ra nụ cười gian thương ý là 'cậu còn trẻ lắm': "Aiz, cậu không biết rồi, phim điện ảnh bây giờ không dễ quay, đầu tư nam nữ chính là hết phân nửa tiền đầu tư rồi, số còn lại chia cho các diễn viên khác cùng chi tiêu hằng ngày của đoàn phim. Thứ trong tay cậu là cây trượng của trúc tinh, còn có hồ ly tinh, heo rừng tinh, gà rừng tinh nữa, dù sao cũng chỉ là vai quần chúng áo rồng xuất hiện một hai lần mà thôi, vì thế tôi cũng bảo bọn họ tùy tiện chuẩn bị phục trang là được." Vừa dứt lời, Khâu Quốc Khải đột nhiên loạng choạng ngã dập mặt. Khâu Quốc Khải ngọ nguậy từ dưới đất bò dậy, ôm cái mặt bị đập bằm xanh ngơ ngác. Mọi người: "..." ...*... Đồ Cổ Xuống Núi [56] Động Vật Hoang Dã Cấp Hai Được Quốc Gia Bảo Hộ ****** "Gì đây? Ai gạt giò tôi vậy?" Khâu Quốc Khải ôm đầu bò dậy rồi nhìn nhìn xung quanh tìm kiếm nguyên do làm mình ngã, thế nhưng đoạn rừng núi này mặc dù dốc thoai thoải nhưng trải đầy lá cây, mặt đường mềm nhũn, hoàn toàn không có vật gì chướng ngại. Vương đạo ở phía sau vội vàng tiến tới đỡ Khâu Quốc Khải, cũng thực khó hiểu khi nhà đầu tư của mình đi trên đất bằng cũng ngã bầm mặt như vậy: "Khâu tổng, ngài có sao không? Đang yên lành sao lại ngã nghiêm trọng như vậy?" Nhóm đạo trưởng lại không chú ý tới tai nạn của Khâu Quốc Khải, bọn họ nghiêm túc nhìn núi rừng trước mặt. Trong rừng, gió không ngừng gào thét, bên tai là tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc xào xạc. Vừa nãy Phương Tiểu Kiệt còn ở bên cạnh hả hê xem náo nhiệt, lúc này cũng an tĩnh co người núp phía sau nhóm đạo sĩ, ngay sau đó có một vị đạo sĩ mở miệng: "Đó là cái gì?" Khâu Quốc Khải nghe vậy lập tức quay đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy bên cạnh một cây trúc thẳng tắp ở phía trước có một chồng đồ xanh biếc, màu sắc kia nằm giữa núi rừng u ám đặc biệt nổi bật, thế nhưng cây trúc kia thực sự quá xanh tươi, hoàn toàn chiếm mết sự chú ý. Vệ Tây tiến tới nhặt lấy thứ kia, giũ ra kiểm tra, Đoàn Kết Nghĩa sửng sốt: "Này không phải quần áo sao?" Vương đạo quay đầu nhìn, sau đó kinh ngạc nói: "Đây là phục trang trúc tinh, sao lại bị lôi tới đây?" Mọi người nghe vậy lập tức trầm mặc, nhóm đạo trưởng liếc nhìn nhau vài lần, cùng có cảm giác không ổn, sau đó đặt ánh mắt suy tư vào cây trúc cao thẳng ở phía trước. "Dáng dấp cây trúc này thực tốt quá." Khâu Quốc Khải tiến tới, thấy rõ dáng vẻ cây trúc thì không khỏi chậc chậc khen ngợi: "Cao như vậy, lớn như vậy ở rừng núi phương nam rất hiếm thấy, cũng không biết phải mất bao nhiêu lâu mới có thể lớn được vậy." Cũng không biết có phải ảo giác hay không, ông vừa dứt lời thì cành lá cây trúc kia tựa hồ được gió lay động, xào xạc xào xạc rung mạnh. Nhóm đại sư liếc nhìn Khâu Quốc Khải, tâm nói không hổ là người làm ăn.. thực biết nịnh nọt. Nhưng lúc này bọn họ cũng ý thức được gì đó, cây trúc trước mắt cao lớn dị thường, lại có đống phục trang của đoàn phim ở bên cạnh, hết thảy dấu hiệu đều biểu thị bọn họ đã tìm ra hung thủ làm loạn đoàn phim. Núi Mậu Hoa thâm sâu dốc đứng, dãy núi trùng điệp, lại còn gần đế đô, nằm gần long mạch lâu ngày nên phong thủy không tệ, là nơi tốt để sinh sống. Tuổi thọ của đám thực vật trong núi vẫn luôn kéo dài, ở sâu bên trong có thực vật sinh trưởng mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm, chúng khai mở linh trí cũng không có gì lạ. Nhất là mấy chục năm gần đây, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà linh sơn đại xuyên ở các nơi không ngừng xuất hiện tin đồn này, người bình thường không biết, thế nhưng trong nội bộ huyền môn thì đã lan truyền rần rần. Biện pháp giải quyết không phải không có, đều là linh vật thiên địa nên không cần cứng rắn đối phó, phần lớn đều áp dụng phương pháp khuyên giải. Nhóm đại trưởng bắt đầu bàn bạc: "Làm sao giờ? Lập pháp tràng sao?" "Để đoàn phim làm cúng tế thì ổn hơn, sơn tinh không giống quỷ quái, pháp tràng chỉ sợ khó hàng phục." Lúc này lại nghe Thái Thương Tông cách đó không xa nói... Đoàn Kết Nghĩa sờ sờ cây trúc thở dài: "Sư phụ, dáng dấp cây trúc này tốt quá, nếu có thể mang đi làm cơm lam thì tốt rồi." Vệ Tây: "Cơm lam?"Đoàn Kết Nghĩa: "Ô? Sư phụ không biết à? Con thấy ở trên mạng, đó là đặc sản của vùng tây nam, người vùng đó để gạo vào ống trúc rồi bỏ vào đống lửa nướng chín, sau khi chín thì bổ ra ăn cơm bên trong, hương vị rất thơm." Vệ Tây nghe vậy thì có chút suy tư nhìn cây trúc ở trước mặt: "Hương vị thơm lắm à... Kết Nghĩa, Lục Khuyết, hai đứa có mang theo dao không?" Sóc Tông lạnh lùng: "...không có." Đoàn Kết Nghĩa chân chó lục lọi ba lô rồi móc ra một con dao Thụy Sĩ, ân cần đưa qua: "Sư phụ, con này được không? Đủ chặt không sư phụ?"Vệ Tây ước lượng một chút: "Đủ rồi." Cây trúc vốn đong đưa lay động theo làn gió nghe thấy đề tài của bọn họ thì nháy mắt khựng lại, nhìn con dao trong tay Vệ Tây mà một lần nữa rung rung, lần này biên độ nhỏ hơn hẳn, nhìn không giống bị gió thổi mà giống đang run hơn.Các vị đạo trưởng: "..." Thái Thương Tông này rốt cuộc bị sao vậy? Lúc này Khâu Quốc Khải đang ôm đầu đột nhiên kinh hãi kêu một tiếng: "Đại! Đại sư! Các ngài mau nhìn kìa! Mấy thứ kia là gì vậy?"Mọi người bị tiếng la kinh hãi của Khâu Quốc Khải kéo lại thần trí, theo hướng Khâu Quốc Khải nhìn qua thì cũng kinh hãi không kém, chỉ thấy trong bụi cây rậm rạp ở gần đó không biết từ khi nào xuất hiện những đôi thú đồng xanh âm u!Những đôi thú đồng kia nhìn chằm chằm đám người, ánh mắt lạnh lẽo này chi chít rậm rạp từ xa xa từng chút tiến tới gần, thẳng đến khi lộ ra diện mạo. Là một bầy động vật dáng vẻ lớn nhỏ bất đồng! Khâu Quốc Khải chưa từng thấy qua tình cảnh quỷ dị thế này, da đầu lập tức nổ tung, oa oa gào to. Vương đạo thì lớn gan hơn một chút, thế nhưng cũng vô cùng kinh hãi, nương theo ánh sáng yếu ớt nơm nớp lo sợ phân biệt: "Ôi trời ơi! Tình huống gì đây? Hoàng thử lang? ! Hồ ly? ! Sao ngay cả heo rừng cũng có? ! Núi Hoa Mậu không phải đã khai phá rồi sao? Đâu ra nhiều động vật như vậy? !" Nhóm đạo trưởng cũng cảm thấy thực khó tin, nhóm động vật này xuất hiện quá cổ quái, rốt cuộc chúng muốn làm gì? Ngay lúc này lại nghe thấy con heo rừng tựa hồ là con dẫn đầu nhìn về phía Vệ Tây cầm dao đứng gần cây trúc, há miệng chậm rãi phát ra tiếng người ồ ồ khàn khàn: "Cút ngay." Vương đạo: "! ! ! ! !" Khâu Quốc Khải: "! ! ! ! !" Ánh mắt Sóc Tông cũng khẽ động, đó là một con heo rừng đã thành tinh? Còn đám dã thú khác ở phía sau thì sao? Chẳng lẽ cũng thành tinh luôn rồi? Anh chậm rãi nhích qua chắn trước mặt Vệ Tây, tầm mắt chậm rãi liếc nhìn cây trúc xanh biếc kỳ dị đã không còn run rẩy khi đám thú thành tinh kia xuất hiện nữa, mày nhíu lại thật sâu, một ngọn núi nhỏ như Hoa Mậu sao lại có thể sinh ra nhiều tinh quái như vậy? Heo rừng lanh lợi thoạt nhìn không dễ chọc, dáng vẻ vô cùng tàn bạo, nó nhe răng trợn mắt, hai chiếc nanh cứng rắn bên khóe miệng còn lóe hàn quang. Đoàn Kết Nghĩa bị lời nói của nó dọa kinh hoảng, luống cuống kéo vạt áo sư phụ nhà mình: "Sư, sư phụ, đó là yêu quái sao?" Đúng! Chính là yêu quái! Heo rừng tinh nghe vậy thì ánh mắt lộ rõ đắc ý, cố ý tỏ ra hung hãn hơn, nó đè thấp người bào bào móng trước, gầm thét làm ra dáng vẻ chuẩn bị công kích. Nó lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Tây đang cầm dao, hung ác hé miệng bày ra biểu cảm kinh khủng nhất cua mình! Người cầm dao kia quả thực kinh ngạc nhìn nó, biểu cảm thậm chí còn có chút hoảng hốt, qua thật lâu sau mới chậm rãi há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó. Heo rừng đắc ý phun phì phì, sợ chưa? Sợ tới choáng váng rồi đúng không? Sợ thì mau cút đi! Nó vểnh tai cố lắng nghe tiếng hét thảm thiết của kẻ ngông cuồng tham lam đòi chém cây trúc... Nó nghe thấy đối phương nhìn chằm chằm nanh vuốt nó lẩm bẩm: "...kho..." Heo rừng: "? ? ?" Sau phút hoảng hốt, âm thanh của người này quả nhiên rõ ràng hơn: "...heo rừng kho tàu..." Vệ Tây có chút hoài niệm nhìn con thú ở trước mặt, đó là nguyên liệu nấu ăn quen thuộc nhất của cậu khi còn trong kết giới, tiếc là sau khi rời núi thì chưa từng được ăn. Trước kia mỗi lần bắt được heo rừng là Vệ Đắc Đạo sẽ bảo mang đi kho tàu, mỗi bữa có thể ăn tới ba chén lớn. Nghĩ tới đây, ánh mắt Vệ Tây nhanh chóng chuyển từ ngơ ngác thành thèm thuồng, trực tiếp chuyển sang phần bụng tròn vo của heo rừng. Béo thật... Dáng dấp đúng là ngon thật. Bỏ vào nồi hầm thì vừa mềm vừa nhừ, mùi thơm xông vào mũi, vị béo ngậy lan tràn trong miệng. Vệ Tây thèm muống siết chặt con dao trong tay. Trong núi rừng âm u, tình huống cực kỳ nguy cấp, phần lớn đạo trưởng đã rút di động ra chuẩn bị hú ngoại viện, Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo cũng run lẩy bẩy dìu nhau quyết định báo cảnh sát. Hai bên nhân thú đối đầu, bầu không khí cực kỳ khẩn trương, nhóm đạo trường cầm di động khẩn trương nhìn con heo rừng thể hình cường tráng ánh mắt hung mạo không hề nhúc nhích bên kia. Sức chiến đấu của dã thú này không yếu chút nào, huống chi còn có số lượng đông đúc như vậy! Kiến nhiều cũng có thể giết chết voi! Mọi người lo âu không thôi, đột nhiên con heo rừng vốn đứng im không nhúc nhích bắt đầu dao động, chi trước chống thân thể to mọng của mình, bắp thịt rắn chắc theo động tác của nó mà nhấp nhô, chiếc nanh dài cong cong, không có chỗ nào không biểu lộ sức mạnh cường đại của nó, đám người nhìn mà tim đập thình thịch. Hỏng! Nó muốn công kích! Khoảnh khắc heo rừng hướng Vệ Tây đứng thẳng người, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, Sóc Tông chắn trước mặt Vệ Tây, bắp thịt cũng chầm chậm căng cứng, ánh mắt trở nên hung ác. Đoàn Kết Nghĩa nghênh địch chính diện, nghĩ tới tin tức nhóm thôn dân xui xẻo lên núi bị heo rừng húc chết, lập tức lớn gan quát to một tiếng: "Sư phụ!" Giây tiếp theo con heo rừng tinh kia quả nhiên có động tác, thân thể to mọng của nó nhảy bật lên không trung... Sau đó... Xoay người tung móng chạy mất bóng... Wow, tốc độ đúng là cực nhanh, bốn móng cường tráng mạnh mẽ, lúc chạy hất tung đám lá khô, bước chân ầm ầm như sấm vang, nếu đổi lại là đường đua thì tuyệt đối sẽ giật được cúp! "...? ? ? ! ! !" Hiện trường lâm vào phút trầm mặc ngắn ngủi, đừng nói người, ngay cả lũ dã thú bị heo rừng dẫn tới cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn theo hướng lão chạy bỏ chạy, cây trúc xanh mướt cao thẳng bên kia điên cuồng lay động, cành lá xào xạc tựa hồ đang gầm thét..."Tên phản bội! !" Từ phương xa truyền tới tiếng heo hừ hừ--- tạm biệt a bạn tốt! Vệ Tây cũng bị biến cố này chấn kinh, nào chịu bỏ qua, lập tức đẩy nhị đồ đệ chắn trước mặt, nắm chặt dao đuổi theo: "Đứng lại! ! !" Nhóm đạo trưởng thấy Vệ Tây thoát được một kiếp không chỉ không vui mừng mà còn truy đuổi thì kinh hoảng... này... này rốt cuộc là muốn làm gì? ! Chỉ chốc lát sau trong rừng truyền tới một tiếng hét thảm thiết, tiếng ngã nhào xuống đất vang lên, sau đó là tiếng cành lá rung động xào xạc, mọi người đang sửng sốt bị âm thanh này thức tỉnh, mê mang nhìn nhau. Đến khi Vệ Tây hô to một tiếng: "Kết Nghĩa! Lục Khuyết! ! Vào giúp sư phụ! ! !" Mọi người giật mình theo bản năng đuổi theo nhóm đồ đệ Thái Thương Tông chạy vào rừng, chỉ một chốc sau đã thấy hai bóng dáng đập vào mi mắt. Con heo rừng kia thê thảm cùng cực, Vệ Tây nắm phần nanh vững vàng chế trụ nó, ánh mắt lóe hung quang, quần áo trên người loang lổ vết máu, miệng ngậm dao găm, trừng trừng nhìn cổ họng heo rừng! Heo rừng tinh phản kháng giãy dụa, lập tức bị Vệ Tây nện cho một quyền đau tới mức không thể phát ra tiếng người, chỉ có thể gào thét tiếng heo bị chọc tiết. Vệ Tây thấy đồ đệ thì lập tức phun dao găm trong miệng tới, máu trên dao dính vào khóe miệng, cậu liền thở hổn hển thè lưỡi liếm, sau đó bị vị máu kích thích tới nóng ran cả người: "Kết Nghĩa! Lục Khuyết! Mau tới đây! Dùng dao cắt đứt cổ họng nó!" Đoàn Kết Nghĩa trợn mắt há hốc nhìn sư phụ gầy yếu nhà mình đại chiến heo rừng: "..." Sóc Tông nhíu mày nhìn chằm chằm vết máu loang lổ trên mặt cùng trên người Vệ Tây. Heo rừng tinh nghe thấy lời Vệ Tây thì lại càng kêu la thảm thiết hơn, giống như phát điên mà vùng vẫy, có lẽ vì mệnh heo đang nguy cấp, trong tiếng gào ét ét chói tai lẫn vào một câu quát vô cùng rõ rệt: "Ta là động vật hoang dại cấp hai được quốc gia bảo vệ! ! ! !" Hiện trường: "..." Vệ Tây không quan tâm đấm một quyền vào mũi heo, thấy hai học trò không chịu động thì dứt khoát nhặt lấy con dao găm rớt bên chân, tàn bạo muốn đâm vào cổ heo. "Không được! ! !" Nhóm người đang sững người đứng tại chỗ rốt cuộc lấy lại tinh thần, thấy tình cảnh này lập tức tái mặt ồ ạt nhào tới: "Vệ đại sư! ! Dừng tay! ! ! Nó thực sự là động vật hoang dã cấp hai được quốc gia bảo vệ! !" ...^_^... ahihi hết rồi... ^_^... [Tác giả] Heo rừng tinh: cám ơn quốc gia đã cứu mạng heo của ta! ...^_^... Đồ Cổ Xuống Núi [57] Bảo Hộ Động Vật Là Phung Phí Của Trời ****** Đoàn Kết Nghĩa vừa nghe sư phụ nhà mình muốn giết động vật được bảo hộ cũng hoảng sợ nhào tới ngăn cản. Heo rừng dưới thân liều mạng giãy dụa, không ngừng lặp đi lặp lại vị trí xã hội của mình, bên cạnh cũng có tiếng khuyên can om sòm, cộng thêm miếng ngọc đeo trên cổ cũng bắt đầu nóng lên, Vệ Tây cầm dao, ánh mắt dị thường sắc bén, cả người cũng đằng đằng sát khí. Đã đến mức này rồi, không bằng tìm lý do giết nó. Lúc này cổ tay Vệ Tây bị nắm chặt, nhị đồ đệ ngồi xổm xuống bên cạnh, âm thâm trầm thấp chui vào tai: "Vệ Tây, nó mở linh trí rồi."Linh trí... Vệ Đắc Đạo! Sau khi rời núi chưa từng gặp tinh quái mở linh trí nên suýt chút nữa Vệ Tây đã quên mất rồi! Vệ Tây cắn chặt răng nhìn chằm chằm thân thể to mọng đang run bần bật của heo rừng tinh. Cổ tay bị kéo lên, ngón tay bị bung ra, Vệ Tây sầm mặt, cuối cùng bị nhị đồ đệ lấy dao đi, kéo đứng dậy. Trên mặt có ngón tay mơn trớn, nhị đồ đệ kéo cậu thấp giọng hỏi: "Có bị thương không?"Vệ Tây lắc đầu, thần kinh căng cứng đột nhiên thả lỏng, trong đầu đầy ắp mấy lời lải nhải của Vệ Đắc Đạo, cậu cảm thấy thực mệt mỏi. Thế nhưng cậu không bị thương, vết máu trên người đều là của heo rừng tinh. Heo rừng tinh sau khi thoát nạn lập tức chạy tới núp sau lưng nhóm đạo sĩ đã ngăn cản Vệ Tây, cảm động kêu ét ét không ngừng, không còn dám trang bức nữa, thực sự cám ơn quốc gia! Nó nghĩ rằng Vệ Tây đắn đo thân phận động vật được quốc gia bảo hộ của nó nên mới không hạ sát, những người khác cũng không biết mục đích thật sự của Vệ Tây, chỉ cho rằng cậu phẫn nộ với lời lẽ ngông cuồng của heo rừng tinh nên mới đuổi theo trả thù. Nhất thời nhìn heo rừng tinh vết thương chi chít suýt chút nữa đã mất cả mạng, mọi người không khỏi nhớ lại mệnh đề cũ đã nhiều lần lặp lại... Thái Thương Tông thật sự... làm người ta không biết nói gì cho phải. *** Nhóm động vật đội hữu được heo rừng tinh mang tới cũng không khác bao nhiêu, mấy con lâu la nhát gan sớm đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, đám lưu lại thấy lão đại nhà mình bị đánh thảm như vậy cũng sợ tới hồn bay phách tán. Cây trúc xanh biếc cao thẳng bên kia cũng không lắc lư nữa, yên lặng cắm rễ như đã chết rồi vậy. Chuyện thành như vậy, pháp tràng khẳng định không cần làm nữa, việc cấp bách bây giờ là băng bó trị thương cho heo rừng tinh. Heo rừng tinh thấy có người chống lưng thì bắt đầu giở giọng, nó nhào xuống đất hừ hừ khóc lóc kể lể với nhóm đạo sĩ: "Tổn thương động vật bảo hộ cấp hai của quốc gia, các người cũng thấy rồi đấy, ta muốn tố cáo cậu ta..." Mọi người căn bản không biết nên đáp lại thế nào, Đoàn Kết Nghĩa nghe con heo này muốn tố cáo sư phụ nhà mình thì lập tức nhảy cẩng lên tranh luận: "Mi tố cáo tụi ta? Tụi ta còn chưa tố cáo mi đấy!" Heo rừng tinh bị mấy lời đổi trắng thay đen của Đoàn Kết Nghĩa làm tức tới trợn mắt: "Mi nói gì đó?" Đoàn Kết Nghĩa: "Mi thành tinh năm nào hả?" Heo rừng tinh sửng sốt: "Nửa năm trước, mi hỏi chuyện này làm chi?"Đoàn Kết Nghĩa lập tức có chỗ dựa: "Nửa năm trước? Sau khi kiến quốc không thể thành tinh, mi có nghe qua câu này chưa? Ai cho phép mi thành tinh? Thủ tục của mi không hợp pháp! Ta mới không tin, hai chúng ta cùng đi tố cáo xem ai bị xử trước. Đúng không các vị đạo trưởng?" Nhóm đạo trưởng: "= =" Thành tinh còn phải làm thủ tục... Huống Chí Minh mờ mịt nhìn Đoàn Kết Nghĩa, quả thực không biết Đoàn Kết Nghĩa học mấy lời vớ vẩn này từ đâu, càng làm người ta khiếp sợ là heo rừng tinh vậy mà lại lại tin! Sau một khoảng mờ mịt, ưu tư phẫn nộ trong đôi mắt heo trợn trừng của nó biến mất, thay thế vào đó là bất an vì mình không có giấy phép. Mắt thấy heo rừng tinh tựa hồ muốn hỏi mình vấn đề đi đâu làm thẻ ngành, nhóm đạo sĩ cuống cuồng quay mặt đi, lúc này sau lưng vang lên tiếng loạt xoạt, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo nơm nớp lo sợ nhích tới gần. Hai người không dám hành động đơn độc, vừa nãy quan sát được phương pháp trị yêu của Vệ Tây, hai người vô cùng rung động. "Các, các vị đại sư." Vương đạo cẩn thận hỏi: "Đó là kẻ đã quấy rối đoàn phim tụi tôi à?" Mọi người gật đầu: "Chắc hẳn là bọn chúng." "Lợi hại thật." Vương đạo nhớ tới tình cảnh khi nãy, dùng dáng vẻ mở rộng tầm mắt hướng Đoàn Kết Nghĩa nói: "Trước kia tôi cũng nghĩ trên đời này thật sự có yêu quái, thế nhưng ngờ phương thức hàng yêu trừ ma là như vậy, đúng là mạnh mẽ cuồng bạo kinh tâm động phách, hiệu suất cũng cực cao!" Trực tiếp đánh gục yêu quái! Ông vốn nghĩ đạo sĩ sẽ lập đàn làm pháp cơ. Chuyện liên quan tới tài nghệ của sư phụ nhà mình, Đoàn Kết Nghĩa lập tức quang vinh bắt tay đối phương: "Nào có nào có." Mọi người: "..." Mọi người thật sự muốn nói, phương thức hàng yêu trừ ma này chỉ sợ chỉ có Thái Thương Tông có mà thôi, còn nhóm đạo sĩ nếu gặp yêu quái chỉ sợ phải lập đàn làm phép thật... Lúc gặp bầy thú, Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo rất kinh hoảng, hiện giờ thấy heo rừng bị đánh thảm như vậy thì không hiểu sao không còn sợ như vậy nữa, sau khi bắt tay với Đoàn Kết Nghĩa xong, Vương đạo vẫn còn tâm tư truy xét căn nguyên: "Đại sư, mọi người có biết vì sao bọn họ lại quấy rối đoàn phim chúng tôi không? Phục trang biểu diễn bị phá thành như vậy, lại còn lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, ít ra cũng phải biết nguyên nhân chứ?" Heo rừng tinh nằm dưới đất liếc mắt, tựa như đang xem thường vậy, mũi heo hừ ra hai luồng hơi nóng. Rõ ràng là dáng vẻ không chịu hợp tác, hơn nữa ánh mắt nhìn Vương đạo cũng lộ rõ chán ghét, mọi người liền rối rít suy đoán nguyên nhân... Là đoàn phim tới không đúng thời điểm? Hay trong lúc quay phim đã phạm phải cấm kỵ gì? Hoặc là đoàn phim phá hỏng hoàn cảnh sinh thái trong núi? Hoặc là... Đơn thuần muốn tổn thương người mà thôi? Lúc này Vệ Tây đã được nhị đồ đệ lau sạch máu trên mặt, nhìn dáng vẻ heo rừng thì trầm mặt đi tới, heo rừng tinh ngửi thấy mùi Vệ Tây, tâm tình lập tức kích động, bắt đầu điên cuồng nhích ra xa, dáng vẻ cũng không còn ngạo mạn nỗi nữa, gào khóc nói: "Mi muốn làm gì? Ta là động vật hoang dã được quốc gia bảo hộ đó!" Cộng thêm cảm thấy bản thân bị đập thực quá oan uổng, heo rừng tinh lớn tiếng nói với mọi người: "Sao các người có thể đối xử với ta như vậy chứ? Là các người không chịu tôn trọng tụi ta trước, tụi ta phản kích một chút thì có sao đâu chứ!" "? ? ?" Vương đạo có chút hốt hoảng: "Chúng tôi không tôn trọng các ngài khi nào?" "Mi còn chối à?" Heo rừng tinh tức tới đỏ mắt, nước mũi phun phì phì: "Ta ở chung khách sạn với các mi, hôm đó tụi ta thấy các mi phân phát quần áo, dáng vẻ giả trang của các mi đúng là quá nhục nhã tụi ta mà!" Vương đạo nghe vậy thì sửng sốt, đột nhiên nhớ tới mớ phục trang bị xé nát đầy đất, rốt cuộc ý thức được gì đó, ông lập tức chìm vào trầm mặc. Vệ Tây nắm miếng ngọc ấm áp đứng bên cạnh nhị đồ đệ nghe được câu có câu không, cũng hiểu được nhóm tinh quái trùng hợp nhìn thấy đoàn phim phát phục trang cho diễn viên. Mà vai diễn quần chúng trùng hợp với thân phận của nhóm tinh quái, chúng liền biết cái đám người không biết từ đâu tới này vậy mà lại mặc mớ quần áo làm cẩu làm thả giả trang là mình, nhóm tinh quái không hài lòng nên phẫn nộ quấy rối. Heo rừng tinh nằm dưới đất hùng hồn nói: "Tụi ta phong lưu phóng khoáng như thế, nào giống dáng vẻ tệ hại kia chứ?" Mọi người nhìn thân hình cường tráng, cái mũi không ngừng xì nước mũi cùng cái đuôi đang liều mạng đập đất của nó, thật sự không biết nên đánh giá thế nào. *** Vệ Tây liếc nhìn nhị đồ đệ, đối phương liếc nhìn heo rừng tinh rồi chuyển qua đám tinh quái đang núp trong bụi rậm xa xa, biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy. Vệ Tây liếm máu heo rừng còn dính trên tay: "Lục Khuyết, con sao vậy?" Đồ đệ thu hồi ánh mắt, tầm mắt chạm vào đầu lưỡi liếm lên mu bàn tay của Vệ Tây thì lập tức quay mặt đi: "Số lượng tinh quái mở linh trí trong Hoa Mẫu sơn quá nhiều." Anh ước tính một chút, không tính số thực vật chưa phát hiện, chỉ riêng động vật thôi đã không dưới hai mươi. Số lượng này rõ ràng rất dị thường, Sóc Tông rũ mắt suy tư một chút rồi chậm rãi nhìn lên bầu trời. Thiên đạo... Vệ Tây không rõ Sóc Tông đang nghĩ gì, liếm láp vị máu quanh quẩn trên đầu lưỡi, nghe vậy thù tán đồng hừ lạnh một tiếng: "Đúng là quá nhiều!" Nếu như không mở linh trí thì con heo rừng nằm dưới đất kia đã vào miệng cậu rồi, làm sao có thể sống sót tới bây giờ! Đoàn Kết Nghĩa thấy Vệ Tây tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục liếc nhìn heo rừng tinh, sợ sư phụ nhà mình bí quá hóa liều, anh nhịn không được tiến tới khuyên nhủ: "Sư phụ, không thể tùy tiện giết động vật được quốc gia bảo hộ đâu, chúng ta không có giấy phép đi săn, nếu bị tra ra thì sẽ bị kiện." Vệ Tây nhíu mày: "Bị kiện?" Đoàn Kết Nghĩa: "Không chỉ bị kiện, nói không chừng còn bị phạt tiền nữa!" Phạt tiền! Còn bị phạt tiền? Từ này Vệ Tây nghe hiểu, cậu không khỏi nhíu mày, ngoài núi rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mở tông môn phải đăng ký hết cái này tới cái khác, kiếm tiền phải nộp thuế cũng thôi đi, vậy mà lại ăn heo rừng cũng không được! Còn bị phạt tiền! Vệ Tây vừa tức lại ủy khuất, khó lắm mới không bị Vệ Đắc Đạo cằn nhằn, sao bên ngoài lại đầy quy củ cổ quái như vậy! *** Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo hiểu ra nguyên do đoàn phim bị nhóm tinh quái quấy phá thì thực sự sụp đổ tam quan. Nhất là gian thương Khâu Quốc Khải, vì tiết kiệm phí tổn của đoàn phim mà nghĩ ra chủ ý bớt tiền cho phục trang, thế nhưng không ngờ lại tự cầm đá đập chân mình, thực sự là ấm ức tới muốn bật khóc. Con mẹ nó rốt cuộc là chuyện xúi quẩy gì! Tiết kiệm chi phí phục trang không phải là quy tắc ngầm mà mọi người trong nghề đều biết sao? Nghĩ tới đoàn phim vì chuyện này mà bị tuyên truyền là có ma quỷ lộng hành, trái tim Khâu Quốc Khải thực sự vỡ vụn. Thế nhưng cố tình chuyện đoàn phim cắt xén kinh phí phục trang lại là sự thật, tình cảnh này giống như bạn quay chụp một bộ phim thần thoại cổ trang, kết quả vì làm xấu hình tượng gia tộc nhà người ta mà bị kiện cáo vậy, thực sự là đuối lý, căn bản không thể nào phân giải. "Thì... thì ra là vậy..." Vương đạo cũng nghẹn ngào: "...phục trang cùng đạo cụ có thể làm lại một lần nữa, thế nhưng bây giờ thời gian cấp bách, chỉ hai ngày nữa là có tuyết rơi rồi, hơn một trăm người trong đoàn đang chờ đợi, sao trì hoãn nỗi!" Quan trọng hơn là nháo loạn một phen như vậy làm hoạt động chiêu mộ diễn viên quần chúng của đoàn phim cũng bị ảnh hưởng, sáng nay trợ lý vào thành phố tuyền mộ diễn viên vừa gọi điện báo, nói là tin bát quái đoàn phim có ma quỷ lộng hành đang lan truyền rần rần nên căn bản không có ai vì chút tiền diễn quần chúng mà chạy tới Hoa Mậu sơn. Này rốt cuộc là tạo nghiệt gì! Trong thế giới ông không nhìn thấy, Phương Tiểu Kiệt kích động tới mức thân quỷ run rẩy dán sát vào người ông điên cuồng gào to: "Vương đạo! Chọn tôi đi! ! ! Chọn tôi đi mà! ! ! Tôi diễn xuất đặc biệt tốt! ! ! !" Khoảng thời gian này Đoàn Kết Nghĩa đang học vẽ bùa, trên người luôn mang theo bùa khai nhãn nên nhìn thấy tình cảnh này, đồng thời cũng thấy biểu cảm lo âu của Vương đạo, linh quang chột lóe, lập tức nghĩ ra một ý tưởng có thể giật giải Nobel, anh hô to: "Trời ơi! Sao tôi lại thông minh như vậy!" Heo rừng tinh nằm chèm bẹp dưới đất bị tiếng hô của Đoàn Kết Nghĩa dọa hoảng, nó sợ hãi nhìn qua. Đoàn Kết Nghĩa: "Thu hồi ánh mắt của mi đi!" ["谁的眼神锁定你." Ai hiểu comt chỉ cáo] **** Sáng sớm, đông đảo diễn viên của đoàn phim 'Tiếng Hét' mặc áo lông bước ra khỏi khách sạn, hít sâu một hơi không khí mới mẻ chốn núi rừng. "Làm pháp sự xong quả nhiên an tâm hơn hẳn." Có người nói: "À đúng rồi, hôm qua có phải đã thông báo hôm nay sẽ quay cảnh quần chúng ngoài trời không?" Một diễn viên gật đầu: "Đúng vậy, nhưng ai biết có quay được không chứ, tôi nghe nói bây giờ chẳng có ai dám tham gia đoàn phim chúng ta." Lúc này một nhân viên đoàn phim đi ngang qua nói: "Vương đạo cùng Khâu tổng đi đón diễn viên quần chúng rồi, chắc sắp tới rồi ấy." Hử? Mọi người nghe vậy đều có chút kinh ngạc, tin đồn rần rần như vậy mà có người dám tới Hoa Mậu sơn sao? Nhóm diễn viên quần chúng này đúng là lớn gan. Đang nói chuyện thì có một chiếc xe buýt chậm rãi chạy vào bãi đậu khách sạn, trên đầu xe có dán logo công ty Khâu Quốc Khải đầu tư. "Tới rồi!" Mọi người tập trung nhìn qua, muốn xem thử xem là nhóm người nào. Xe dừng lại, cửa mở ra, trong ánh mắt trông ngóng của mọi người, cuối cùng cũng thấy một vệt màu xanh biếc từ cửa xe bước ra. Mọi người tập trung nhìn lại thì phát hiện là màu quần áo, bộ đồ này được cắt may cực kỳ khéo léo, trên vải thêu hình cây trúc tiệp màu, tay áo dài rộng rũ xuống, thoạt nhìn đặc biệt tiên khí, một cô gái trẻ tuổi có mái tóc đen như mực bước xuống xe, theo động tác của cô mà tà áo khẽ tung bay như làn khói lượn lờ. Đoàn phim trúng tà thật rồi sao? Vậy mà lại làm phục trang cho vai quần chúng tốt như vậy? ! Còn nữa, vị diễn viên quần chúng này có phải quá chuyên nghiệp rồi không? Còn chưa tiến tổ đã mặc phục trang rồi? Hai ý niệm này vừa lóe lên trong đầu mọi người thì cô gái trẻ kia đã bước xuống đất, sau đó xoay người đi về phía khách sạn. Nháy mắt gương mặt cô gái lộ rõ, thành viên đoàn phim chạy ra hóng náo nhiệt tập thể câm nín. "Mẹ ơi!" Lập tức có người khiếp sợ thốt lên: "Nhan sắc này, dáng vẻ này, con mẹ nó ai nói cho tôi nghe đi, đây thực sự là diễn viên quần chúng hay Vương đạo tìm người tới đổi nữ một vậy? !" Thế nhưng làm người ta khiếp sợ không chỉ như vậy, trên xe buýt tiếp tục lục tục xuống thêm mười mấy người, nam có nữ có, cao có thấp có, chỉ có điểm duy nhất giống nhau là khí chất và tướng mạo đều con mẹ nó không thể tưởng tượng nỗi! Ngay cả người đàn ông da dẻ hơi đen, biểu cảm mất kiên nhẫn, mặt băng băng gạc, mũi thì giống như bị cảm cứ khụt khịt không ngừng cũng có giá trị nhan ngang ngửa nam chính trước nay nổi danh nhờ anh tuấn của đoàn phim. À, có ngoại lệ. Người đàn ông tóc dài mặc đồ trắng xuống cuối cùng có khí chất âm trầm, dáng dấp người này khá bình thường. Nhưng hình như hơi quá kích động thì phải, cứ dính lấy Vương đạo như thiếu nữ hoài xuân ấy, không rõ là chi chi chít chít cái gì. Vương đạo vẫn luôn né tránh, biểu cảm lúng túng cũng lộ rõ rệt. Khâu Quốc Khải không thèm để ý tới tình cảnh truy đuổi minh tinh ở ngay bên cạnh, thấy nhóm nhân viên đoàn phim đứng trước khách sạn thì lập tức tiến tới mỉm cười giới thiệu: "Đây là diễn viên quần chúng sẽ hợp tác với mọi người hôm nay, mau ra làm quen nè." Mọi người trong đoàn yên lặng nhìn biểu cảm bình tĩnh của ông.... vậy mà lại thật sự là diễn viên quần chúng... Khâu tổng rốt cuộc đã bào mộ phần tổ tiên công ty quản lý nào vậy? Vậy mà lại lừa cả băng tới đây? **** Đoàn Kết Nghĩa vui sướng đưa di động cho sư phụ nhà mình nhìn: "Wow wow, sư phụ, quay phim đúng là dễ kiếm tiền thật, diễn viên quần chúng thôi mà cũng được cát sê cao như vậy." Tinh quái trong núi tuy nhiều nhưng không phải con nào cũng có thể hóa hình người, cộng cả heo rừng tinh, cây trúc tinh thì chỉ có mười một mười hai con có thể tiếp diễn, nhưng Khâu Quốc Khải nhìn ngoại hình của bọn họ xong thì cực kỳ hài lòng, cộng thêm bọn họ còn tự chuẩn bị phục trang nên giảm được không ít chi phí. Nhưng bọn họ hiện giờ không có giấy phép hay giấy tờ gì nên tiền không có khả năng chui vào túi bọn họ. Đoàn Kết Nghĩa giống hệt như Lôi Phong sống, thực bất đắc dĩ đứng ra thay mặt. Vệ Tây nghe đại đồ đệ nhắc tới thù lao liền liếc nhìn số tiền được chuyển tới, ánh mắt lập tức dời tới đám tinh quái bên kia. Nếu có thể thay cậu kiếm tiền thì tốt. Đám tinh quái bị Vệ Tây trừng lập tức run bần bật, hoàn toàn không dám đề cập tới chuyện thù lao đóng phim, mà heo rừng tinh dán băng cá nhân vẫn còn run run lập đi lập lại: "Tôi.. tôi là động vật được bảo hộ..." "Aiz..." Muốn giết sớm đã giết rồi, Vệ Tây thấy liền phiền, không thèm để tâm nữa, dứt khoát chuyển hướng sang người phụ nữ ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm không rời mắt. Nhìn một hồi, bên cạnh liền truyền tới âm thanh có chút trầm thấp của nhị đồ đệ: "Em nhìn gì vậy?" Vệ Tây có vẻ rất hứng thú, dùng cằm chỉ: "Nhìn cô ta." Ánh mắt lạnh băng của Sóc Tông theo hướng chỉ của Vệ Tây phong tỏa mục tiêu, phát hiện vệ Tây đang chuyên chú nhìn chằm chằm con hồ ly tinh. Hồ ly tinh này rất có dáng vẻ hồ ly tinh, mái tóc dài quyến rũ, mặt nhọn mắt to, môi đỏ răng trắng, khí chất đặc thù, dáng ngồi cũng thướt tha đặc biệt quyến rũ, nhóm nhân viên cùng diễn viên tới lui trong đoàn không ngừng quay đầu ngắm nhìn chăm chú, Vệ Tây cũng nhìn... Đối phương cũng cảm nhận được tầm mắt bọn họ, khẽ nhích ngồi ngồi nghiêng qua bắn ánh mắt phong tình vạn chủng về phía bọn họ. Sóc Tông lạnh mặt, thu hồi tầm mắt yên lặng nhìn Vệ Tây, âm thanh không nghe ra ưu tư: "Đẹp mắt không?" Vệ Tây gật đầu: "Không tệ." Sóc Tông trầm mặc một chút: "...em cảm thấy cô ta thế nào?" Hồ ly tinh nghe vậy thì lập tức nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào quyến rũ, chăm chú nhìn về phía Vệ Tây, đưa tay biếng nhác vén lọn tóc đen bên tai. Vệ Tây nhìn lỗ tai trắng nõn lộ ra theo động tác của hồ ly tinh, thực tán thưởng bình luận: "Sư phụ cảm thấy cô ta nhất định ăn rất ngon, phần tai chắc giòn rụm." Sóc Tông: "..." Hồ ly tinh: "..." Hồ ly tinh trắng bệch mặt buông tay xuống, tư thế ngồi cũng đổi thành nghiêm chỉnh, mái tóc dài rũ xuống như cũ, há miệng run rẩy nói: "Hồng... hồng hồ cũng là động vật hoang dã được quốc gia bảo hộ..." Vệ Tây nhíu mày: "Chậc." Đúng là phí của trời. ...^_^...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com