TruyenHHH.com

「 ĐNHP 」Return

Chương 73. Sao Kim quay trở lại

rosmefin

Harry và Ron chẳng hiểu bà giáo đang nói cái gì hết. Vậy nên hai đứa chỉ đành xin phép giáo sư cho tụi nó trở về Đại Sảnh Đường ăn bữa tối. Khi cùng nhau bước xuống mấy bậc cầu thang xoắn chặt, Ron hỏi

"Sao Kim với sao Thổ cùng xuất hiện là cái quái gì vậy? Cái đó chỉ là biểu đồ sai thôi mà?"

Harry cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu. Hai người gặp lại Hermione ở Tiền Sảnh, nhìn cô bạn vẫn còn buồn rầu vì chẳng có chút tin tức nào của Jolisa mà cũng không thể làm gì hơn. Cả ba đứa ngồi vào vị trí trống kế bên Fred và George. Hai anh này ngày thường còn hay đùa giỡn mà bây giờ cũng chẳng có tâm trạng để an ủi tụi nó nữa. Ai cũng chỉ chăm chăm vào bữa ăn tối trước mặt mình. Ron nhìn Hermione lại tính lấy cháo ăn liền ngăn lại. Cậu cắt thịt hầm ra rồi bỏ vào đĩa của Harry và Hermione mỗi đứa một phần. Đại Sảnh Đường ngày thường vẫn luôn ồn ào mà bây giờ chỉ vang lên tiếng leng keng của dao và nĩa cùng vài âm thanh rù rì. Cụ Dumbledore, giáo sư Flitwick và giáo sư Snape lại không xuất hiện ở bàn ăn của các giáo viên. Còn giáo sư McGonagall thì có sắc mặt tồi tệ hết sức. Bà cứ cầm cái muỗng của mình lên rồi lại đặt xuống, ánh mắt thì cứ cách vài ba phút lại ngó ra bên ngoài Tiền Sảnh, như đang trông đợi một kỳ tích nào đó xảy ra. Nhưng cho dù bà giáo có cố gắng chờ mong như nào thì cũng chẳng có Jolisa nào xuất hiện sau cánh cửa bằng gỗ sồi cả

Sau khi hoàn thành xong bữa tối, bọn phù thuỷ sinh đi theo đoàn nhà mình để mà trở về ký túc xá. Còn học sinh hai trường Beauxbatons và Durmstrang thì rời khỏi toà lâu đài để đến với nơi nghỉ ngơi của họ. Harry nhận thấy rõ ràng là sắc mặt của Viktor Krum ngày càng trở nên tồi tệ hết sức, và cả tính cách của anh ta cũng trở nên cáu bẩn hơn cả bình thường. Khi có một đứa học sinh ở Hogwarts lấy hết can đảm để mà chạy đến xin chữ ký của anh ta, thì thứ mà nó nhận lại được chỉ có cái trừng mắt đầy bực tức của Krum. Anh còn không nhìn nó quá lâu mà một mực bỏ đi luôn, khiến cho cả đám Durmstrang phải mau chóng nối gót theo anh

Harry thở dài, cậu quay sang nhìn Ron và Hermione, nói

"Mấy bồ về ký túc xá trước đi. Mình ra Hồ Đen một lát"

Ron đáp

"Lại ra đó nữa hả? Nhưng mà Harry à, bồ có ra thì cũng chưa chắc là... "

Chợt Hermione nắm cổ tay của Ron, cau mày ý muốn bảo cậu đừng nói thêm gì nữa. Cô bé nhìn Harry, nhẹ nhàng nói

"Ừ. Bồ đi đi, nhớ về sớm trước giờ giới nghiêm"

Harry gật đầu đáp lại cô bạn. Sau đó liền xoay gót chân để đi ra khỏi Tiền Sảnh. Nhưng còn chưa để cho cậu rời khỏi hai đứa bạn được ba bước, thì đã có một đứa con trai hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào. Anh ta xông thẳng đến trước dãy bàn của giáo viên, thu hút toàn bộ ánh mắt tò mò của mấy đứa học trò đứng dọc theo Đại Sảnh. Khi vừa nhìn thấy giáo sư McGonagall, anh ta vội vàng kiềm hãm tốc độ của bản thân lại, vừa thở hổn hển vừa nói

"Con... con đã... đã nhìn... thấy... Jo... Jolisa... Charites... "

Giáo sư McGonagall trợn to mắt kinh ngạc. Bà đứng phắt dậy, gần như là quên hết mọi tôn nghiêm của mình, cắt ngang lời đứa học trò

"Trò nhìn thấy trò ấy ở đâu?"

"Ở hòn đảo... trên Hồ Đen... Có ai đó đã dùng pháp thuật mang cậu ấy lên đảo... nhưng con không nhìn thấy kẻ đó ở đâu hết... "

Các giáo sư sau khi xác định được vị trí của Jolisa liền cấp tốc rời khỏi chỗ ngồi của mình. Đám học trò cũng bất chấp sự ngăn cản của thầy giám thị Filch để mà ùa ra bên ngoài toà lâu đài. Mọi người theo chân các giáo sư đi đến một ngọn đồi ở kế bên hòn đảo, mọi thứ xung quanh đều có một màu đen tối om, đến nỗi có vài đứa học sinh đã vô tình vấp ngã ở chỗ cành cây nào đó mà tụi nó còn không biết. Ấy vậy mà, mọi ánh sáng của mặt trăng dường như lại đang soi đến một góc của hòn đảo, để cho mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy được cô gái tóc vàng với bộ đồng phục ướt nhem đang nằm phơi mình dưới ánh trăng

Harry vừa nhìn thấy Jolisa liền trở nên hoảng hốt, cậu la lên, muốn nhanh chóng bơi qua hòn đảo phía đối diện để đến bên cô

"Joli!"

Ron ở ngay kế bên lập tức ngăn lại

"Bồ bình tĩnh đi! Giáo sư sẽ mang cậu ấy sang bên này mà!"

Hermione thì không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Cô bé chôn cả khuôn mặt vào hai bàn tay, oà lên khóc nức nở khi nhìn thấy giáo sư McGonagall vội vàng dùng Bùa Lơ lửng để đưa Jolisa trở về bờ bên này. Mọi người cùng túm tụm lại để mà quan sát. Jolisa giờ đây không chút động đậy, và gương mặt thì tái mét đi vì cái lạnh của làn nước vào cuối tháng Hai. Bỗng từ đằng sau bọn trẻ, một giọng nói lạnh lùng gấp gáp vang lên

"Tránh ra. Mau tránh ra! Ai cho phép bọn mi tụ tập bên ngoài toà lâu đài vào giờ này vậy hả!"

Giáo sư Snape, giáo sư Flitwick và Hiệu trưởng Dumbledore đang đi theo con đường mà bọn học trò tản ra để đến gần chỗ của các giáo sư còn lại. Cô McGonagall sau khi kiểm tra một lượt quanh cơ thể Jolisa thì liền thở phào nhẹ nhõm, bà quay lại nhìn cụ Dumbledore, nói

"Trò ấy vẫn còn sống! Chúng ta phải mau chóng mang trò ấy trở về lâu đài. Không thì nó sẽ chết vì cảm lạnh mất!"

Cụ Dumbledore gật đầu đáp lại. Cụ vẫy đũa một cái, băng ca màu trắng liền xuất hiện kế bên Jolisa. Giáo sư McGonagall và giáo sư Sprout nhẹ nhàng đặt cô nằm lên cái băng ca, rồi cụ Dumbledore lại phù phép để cái băng ca đó trôi lơ lửng theo cụ

Đám học trò tò mò nhìn theo hình bóng thầy Hiệu trưởng của tụi nó ngày một xa dần. Những tiếng xì xào cũng theo đó mà vang lên

"Nó mất tích tận bốn ngày rồi lại được phát hiện trên đảo hả? Nhưng chỗ này đâu có gần chỗ tổ chức bài thi Tam Pháp Thuật đâu?"

Một đứa nhà Slytherin lại nói

"Cái đó thì quan trọng gì chứ! Vấn đề ở đây chính là nó sống dưới nước tận bốn ngày mà vẫn còn toàn mạng trở về kia kìa!"

Và một đứa con gái nhà Ravenclaw đứng gần với đám Harry cũng nói

"Chẳng phải là không tìm được dấu hiệu của nó sao? Các giáo sư mỗi ngày đều thay phiên nhau đi tìm kiếm ở khắp Hồ Đen thì sao lại không tìm ra nó được nhỉ?"

Nhỏ bạn của nó liền đáp

"Nhưng mà hình như cái thằng hồi nãy chạy vào báo tin... nó chung nhà với tụi mình có phải không?"

Đến bây giờ con bé nhà Ravenclaw kia mới ngộ ra. Nó kinh ngạc nói

"Hình như... mình chưa thấy cậu ta bao giờ hết!"

Nhưng Harry, Ron và Hermione thì chẳng còn chút kiên nhẫn nào để mà nghe thêm mấy cái cuộc trò chuyện này nữa. Ba đứa trẻ vội vàng đuổi theo cụ Dumbledore đến tận Bệnh Thất của trường. Nhìn bà Pomfrey đang kiểm tra cho Jolisa, trong lòng của tụi nó lại dâng lên một loại cảm giác khó tả. Ron thì liên tục vỗ vai an ủi Hermione, còn Harry thì không lúc nào rời mắt khỏi mái tóc vàng ướt lem nhem trên giường bệnh kia

Bà Pomfrey phe phẩy cây đũa của mình, một làn gió ngay lập tức xuất hiện vòng quanh cơ thể của Jolisa và hong khô toàn bộ quần áo lẫn cả tóc tai của cô. Đoạn, bà lại cất cây đũa phép vào túi, nở nụ cười dịu dàng nói

"Trò ấy sẽ không sao đâu. Chỉ cần ở lại Bệnh Thất thêm vài ngày để cho pháp thuật trong cơ thể ổn định lại là được"

Giáo sư McGonagall khẽ cau mày, bà hỏi

"Pháp thuật của trò ấy có vấn đề gì hay sao, Poppy?"

Bà Pomfrey ngó một vòng quanh Bệnh Thất, thấy mấy đứa bạn của Jolisa vẫn còn đang đứng ở gần đó liền nói với tụi nó

"Đã hết giờ thăm khám rồi. Các trò mau quay trở về ký túc xá đi!"

Dù là không bằng lòng cho lắm, nhưng khi nãy nghe thấy bà Pomfrey xác nhận là Jolisa đã an toàn thì tụi nó cũng cảm thấy an tâm hơn được phần nào. Ba đứa chỉ đành rời khỏi Bệnh Thất, luyến tiếc ngoảnh đầu lại nhìn Jolisa lần cuối trước khi cánh cửa bị bà Pomfrey đóng sầm lại

Bà Pomfrey quay trở về giường bệnh của Jolisa, ếm lên xung quanh một cái Bùa Cách âm để cho Draco đang giả vờ ngủ ở cái giường đối diện không nghe thấy

Cụ Dumbledore đến bây giờ mới lên tiếng hỏi

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy Poppy?"

Bà Pomfrey lúc này không biết nên bày tỏ thái độ vui hay buồn, chỉ đành thở dài nói

"Thưa ngài Hiệu trưởng, tôi không biết là phán đoán của tôi có sai hay không... Nhưng hình như Lời nguyền Ảnh Hưởng không còn tồn tại trong cơ thể của con bé nữa. Pháp thuật của nó có vẻ đã bị xáo trộn vì lí do gì đó, và cũng trở nên yếu hơn nhiều so với trước đây"

Đôi chân mày của giáo sư McGonagall ngày càng tiến sát vào nhau. Bà đưa ánh mắt lo lắng nhìn Jolisa đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh. Sau đó lại quay sang nhìn cụ Dumbledore, nói

"Nhưng Lời nguyền Ảnh Hưởng là một lời nguyền tồn tại cả đời, đúng không thưa ngài Hiệu trưởng?"

Đến cả một người luôn luôn tính toán sẵn mọi kế hoạch trong đầu như cụ Dumbledore cũng chưa từng gặp qua chuyện này. Cụ đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt khẽ híp lại chằm chằm nhìn Jolisa. Chậm rãi nói

"Chúng ta sẽ cần phải có một cuộc trò chuyện với trò Jolisa sau khi trò ấy tỉnh lại... Bà Poppy, hãy báo ngay cho chúng tôi khi nào trò ấy ổn định lại pháp thuật"

Bà Pomfrey nhanh chóng gật đầu. Bùa Cách âm bị xoá bỏ, ngài Hiệu trưởng cùng với giáo sư McGonagall rời khỏi Bệnh Thất. Bà y tá sau khi cho Jolisa uống vào một ngụm Dược Tái tạo rồi cũng kéo cái màn ngăn cách giường bệnh của cô lại để mà trở vào văn phòng của mình

Draco lắng tai nghe tiếng đóng cửa, sau khi đã chắc chắn là bà Pomfrey đang bận bịu làm gì đó trong văn phòng thì hắn mới chậm rãi mở mắt ra. Trong Bệnh Thất bây giờ chỉ còn hắn và cái giường bị ngăn cách của Jolisa. Hắn liền leo xuống giường, lén lút kéo tấm màn quanh chỗ Jolisa ra rồi tiến vào bên trong

Nhìn thấy cô gái mà mình yêu vẫn còn mang theo bộ mặt xanh xao phát bệnh đó, Draco không thể nào không cảm thấy đau lòng. Hắn ngồi trên một góc giường bệnh, dịu dàng nắm lấy bàn tay của cô vuốt ve. Cái nhiệt độ lạnh ngắt từ bàn tay của Jolisa nhanh chóng truyền đến đại não của Draco khiến hắn phải rùng mình. Hắn đưa tay lên, vuốt mấy cọng tóc mai ra khỏi khuôn mặt của cô, nhỏ giọng nói

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với em vậy chứ... "

Bỗng Jolisa đang hôn mê khẽ cau mày lại, khiến cho động tác của Draco lập tức trở nên cứng ngắt. Mãi cho đến khi Jolisa cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ bàn tay của hắn, cô mới an tâm thả lỏng gương mặt, thoải mái chìm vào một giấc ngủ sâu

Sáng hôm sau khi Harry, Ron và Hermione vội vã chạy vào Bệnh Thất thì Draco đã trở về cái giường của mình. Hắn khẽ mở mắt, quan sát những hành động của Harry dành cho Jolisa

Hermione không giấu được vẻ vui mừng trên gương mặt. Cô bé vừa ăn mấy miếng bánh mì vừa ngó Harry đang thấm nước vào môi của Jolisa. Harry nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô, cậu nói với hai đứa bạn

"Joli đã ấm hơn hôm qua rồi"

Ron nhún vai, cậu lấy một miếng bánh mì từ trong tay Hermione, nói

"Mấy bồ đoán coi khi nào thì Joli mới tỉnh lại?"

Hermione đáp

"Chắc là trong tuần này mà thôi. Nhưng sao từ hôm qua tới giờ mình không thấy cha mẹ của Joli đến đây nhỉ?"

Khi mấy đứa trẻ còn đang say sưa trò chuyện thì Jolisa nằm trên giường bỗng cựa quậy. Mấy ngón tay của cô chạm vào tay của Harry, khiến cậu bạn ngạc nhiên ngoảnh đầu lại nhìn

"Joli... cậu ấy tỉnh lại rồi!" Harry nói khi thấy đôi mắt của Jolisa hé mở

Ron ngay lập tức chạy vào trong văn phòng của bà Pomfrey để gọi bà ra khám cho Jolisa. Draco nghe thấy vậy cũng không thể giả vờ ngủ thêm được nữa, hắn ngồi bật dậy trên giường, chăm chú nhìn cô đang được bà y tá kiểm tra kĩ càng

Jolisa dùng ánh mắt xa lạ để quan sát những gương mặt chung quanh mình. Bà Pomfrey hỏi

"Trò thấy sao rồi? Có bị chóng mặt hay khó chịu trong người không?"

Jolisa chậm chạp lắc đầu. Cô cố gượng mình ngồi dậy, nhìn một vòng quanh Bệnh Thất. Cho đến khi để ý thấy Draco vẫn đang nhìn mình chăm chú từ nãy đến giờ, cô liền mỉm cười. Nụ cười đó khiến cho Draco hơi ngơ ra một lát, một cảm giác rùng mình bất chợt ập đến, hắn tự rù rì với bản thân

"Đó là... lúc ở sân ga... "

Bỗng Jolisa leo xuống khỏi cái giường của mình, bất chấp khi nãy bản thân đã thấy mệt mỏi biết bao nhiêu, cô vẫn nhanh chóng lao đến chỗ của Draco, ôm lấy hắn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Đôi đồng tử của Jolisa dần ngấn nước, cánh môi mấp máy nghẹn ngào nói

"Draco... Em nhớ anh lắm... "

Jolisa chỉ đồng ý trở về giường của mình khi Draco, Harry, Ron và Hermione phải tham gia vào các lớp học của mình. Cô nhìn cụ Dumbledore, giáo sư McGonagall và giáo sư Snape bằng ánh mắt lạnh lùng xa lạ. Nhưng dù vậy, cụ Dumbledore vẫn nở nụ cười hiền từ với cô. Cụ ôn tồn hỏi

"Jolisa, chúng ta có thể biết về những gì con đã trải qua suốt mấy ngày nay được không?"

Jolisa dứt khoát lắc đầu. Cô lạnh lùng nói

"Con không nhớ gì hết"

Giáo sư Snape hơi nhăn mày lại, ông đưa tới trước mặt Jolisa một lọ dược khi nhận được cái gật đầu ra hiệu của Hiệu trưởng

"Đây là Dược ổn định Pháp thuật. Đợi bao giờ mi uống đủ bảy lọ này thì sẽ được trở về ký túc xá"

Jolisa nhận lấy lọ dược từ tay ông, gật đầu một cái biểu hiện đã rõ. Đoạn, cô quay sang nhìn bà y tá

"Con không trở về ký túc xá sớm hơn được sao?"

Bà Pomfrey lắc đầu đáp

"Mỗi ngày một lọ. Đủ bảy ngày rồi trò mới được phép rời khỏi đây"

Jolisa trông có vẻ bất mãn với việc này. Cô uống một lần hết cả lọ dược, sau đó đặt mạnh lọ dược xuống cái tủ ở đầu giường. Cô nhìn ba vị giáo sư cùng với bà y tá, nói

"Con muốn nghỉ ngơi"

Cụ Dumbledore nhìn chằm chằm vào cô một lát, sau đó mới cùng với mọi người rời khỏi đó. Jolisa nhanh chóng kéo cái rèm ngăn cách lại, buồn bực nằm xuống giường của mình

Giáo sư McGonagall đi theo cụ Dumbledore về tới văn phòng Hiệu trưởng. Bà lo lắng hỏi

"Có gì đó rất kì lạ, đúng không, thưa ông Hiệu trưởng?"

Cụ Dumbledore không đáp lời giáo sư. Cụ nhìn về phía một trong những cái tủ trong văn phòng mình. Chậm rãi nói

"Tối nay, cô hãy giúp tôi mang Draco Malfoy đến văn phòng. Chúng ta cần làm một số kiểm tra để chắc chắn hơn về chuyện này"

Khi mấy đứa bạn của Jolisa trở lại Bệnh Thất sau bữa trưa thì cô đã ngủ thiếp đi mất. Harry vẫn còn rất khó chịu về chuyện ban sáng Jolisa chủ động ôm lấy Draco. Cậu chăm chú nhìn cô đang yên giấc, đem thắc mắc của mình hỏi cô bạn Hermione

"Tại sao hồi sáng Joli lại ôm Malfoy vậy chứ?"

Hermione mím môi, cô bé ngập ngừng

"Mình... cũng không biết nữa... "

Ron xen vô

"Biết đâu lúc đó mới tỉnh dậy nên cậu ấy không được tỉnh táo. Dù gì cũng bị ngâm dưới nước tận bốn ngày mà"

Sau bữa ăn tối, Draco bị giáo sư McGonagall đưa đến văn phòng của ngài Hiệu trưởng. Đây là lần thứ hai hắn có mặt ở đây rồi, và lần nào thì cũng có cả cha mẹ của Jolisa. Ông Aros vẫn như cũ, dùng ánh mắt tức giận hết sức nhìn vào Draco. Nếu không nhờ có bà Venessa đứng kế bên trấn an thì chỉ sợ ông ấy đã lao vào cho Draco mấy cái Lời nguyền Chết chóc rồi. Cụ Dumbledore hiền từ nhìn hắn, cụ chỉ vào cái ghế ba chân ở giữa phòng, nói

"Trò ngồi vào đó đi"

Draco ngờ vực nhìn cái ghế, sau đó lại chuyển hướng đến giáo sư Snape đứng ở phía sau lưng. Nhìn thấy thầy chủ nhiệm Nhà mình gật đầu rồi mới chậm rãi ngồi vào. Giáo sư Snape đưa đến trước mắt hắn một lọ dược, thầy bảo

"Uống đi. Bùa chú này sẽ khiến cho trò mất sức rất nhiều"

Draco nhăn nhó ngó lọ dược, hắn hỏi

"Tại sao con phải làm những thứ này?"

Cụ Dumbledore nói

"Trò biết đó, trò và Jolisa cùng bị sử dụng một loại ma thuật hắc ám như nhau. Nhưng ngày hôm qua bà y tá nói rằng bà ấy không tìm ra lời nguyền đó trong cơ thể của con bé nữa. Nhưng để chắc chắn hơn thì ta nghĩ vẫn nên kiểm tra cả trò"

Draco nghe vậy, cũng chỉ có thể nặng nề nuốt hết toàn bộ loại nước màu xanh lá trong cái lọ xuống cổ họng. Khuôn mặt của hắn dần dãn ra khi vị đắng của độc dược qua đi. Cụ Dumbledore cầm trên tay cây đũa phép Cơm Nguội, hỏi hắn

"Trò chuẩn bị xong chưa, trò Malfoy?"

Draco hít một hơi thật sâu, hắn gật đầu. Ngay lập tức, cụ Dumbledore lẩm nhẩm gì đó trong miệng, một tia sáng màu cam bắn ra từ đầu cây đũa phép của cụ và hướng đến chỗ trái tim của Draco. Một cảm giác nôn nao khó chịu bỗng dưng ập đến, giống như có ai đó đang thiêu đốt toàn bộ pháp thuật bên trong hắn, giống như hắn sẽ không bao giờ có thể đọc ra được một câu bùa chú nào nữa. Cảm giác ấy rất nhanh đã biến mất, Draco đặt tay lên nơi lồng ngực của mình, thở hổn hển nói

"Như vậy có nghĩa là Lời nguyền Ảnh hưởng vẫn còn, đúng không?"

Không có một ai đáp lại câu hỏi của Draco. Khi mọi người còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì cánh cửa văn phòng vang lên tiếng gõ. Bà Pomfrey mở cánh cửa ra và vội vã tiến vào bên trong cùng với Jolisa. Cô ngơ ngác nhìn quanh văn phòng, rồi lại reo lên mừng rỡ khi thấy cha mẹ mình cũng có mặt ở đây

"Cha! Mẹ!" Jolisa lao đến ôm lấy hai người. Đã rất lâu rồi cô không được gặp hai người, điều đó khiến cho cô cảm thấy nhớ cha mẹ mình biết bao

Bà Venessa dịu dàng vuốt tóc cô. Trong khi đó thì giáo sư McGonagall hỏi

"Có chuyện gì vậy bà Poppy?"

Bà Pomfrey đáp

"Cái lời nguyền đó... nó lại xuất hiện nữa rồi. Hơn nữa, pháp thuật của con bé cũng đã ổn định trở lại như trước đây"

Mọi người đều quay đầu kinh ngạc nhìn Jolisa. Giáo sư Snape nói

"Tôi chắc chắn là lọ dược đó không thể nào giúp cho trò Charites hồi phục lại pháp thuật nhanh đến như vậy được. Ít nhất cũng phải đến lọ thứ năm"

Cụ Dumbledore để giáo sư Snape mang Draco quay trở về ký túc xá, còn Jolisa thì ở lại để làm một cuộc kiểm tra khác. Cái bùa chú của cụ Dumbledore đã chứng minh rất rõ ràng việc Jolisa đã hoàn toàn hồi phục. Mấy người lớn phải phân vân một lúc mới chịu để cho Jolisa trở về ký túc xá Nhà mình cùng với giáo sư McGonagall. Cô vừa chui qua khỏi cái lỗ chân dung đã thấy mọi người vẫn còn đang ngồi tụ tập ở chung quanh phòng sinh hoạt chung. Mọi tiếng cười nói đều đột ngột nín bặt khi Jolisa bước vào chính giữa căn phòng. Hermione là đứa đã phản ứng lại đầu tiên. Cô bé lao đến ôm chầm lấy Jolisa, mừng rỡ nói

"Bồ được quay về rồi hả? Không cần ở lại kiểm tra sao?"

Jolisa đáp lại cái ôm của cô bé

"Bà Pomfrey tự dưng bảo pháp thuật của mình ổn định rồi. Nói chung là mình cũng không hiểu đã có chuyện gì nữa"

Jolisa cùng với Hermione ngồi vào chỗ cái bàn đã có sẵn Harry và Ron ngồi ở đó. Cả bốn đứa lại trở về với không khí vui vẻ như trước. Ron cứ liên mồm nói không ngừng, trong khi đó chẳng hiểu sao Harry lại có vẻ trầm tính hơn. Jolisa dễ dàng nhận ra điều này ngay. Cô hỏi

"Harry, bồ gặp chuyện gì hả?"

Harry im lặng nhìn cô, cậu suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng nói

"Hồi sáng... tại sao bồ ôm Malfoy vậy?"

Jolisa cau mày, cô hỏi lại

"Mình ôm Malfoy hả? Nhưng mình mới tỉnh lại hồi tối thôi mà?"

Đến bây giờ thì cả Ron và Hermione đều quay sang nhìn Jolisa. Harry nói

"Bồ đã tỉnh lại từ lúc sáng rồi mà Joli? Lúc đó bồ còn... không nhận ra tụi mình nữa"

Jolisa ngập ngừng nói

"Nhưng rõ ràng là mình chỉ mới tỉnh lại hồi nãy thôi mà... "

Ron liền nói

"Mình đã nói rồi mà. Bị ngâm dưới nước bốn ngày nên cậu ấy mát lám rồi"

Hermione liền quay sang trừng đôi mắt mang hàm ý tôi-không-ngờ-là-bồ-dám-đem-chuyện-đó-ra-đùa nhìn Ron. Cô bé nhẹ nhàng nắm tay Jolisa, hỏi

"Mà bồ có nhớ gì về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua không Joli?"

Jolisa ngu ngơ lắc đầu

"Không... Mình không nhớ được cái gì hết. Chuyện duy nhất mà mình biết được cũng chỉ dừng lại ở lúc mình uống cái ly trà có dược ngủ của giáo sư McGonagall mà thôi"

Khi Jolisa tham gia trở lại vào các lớp học thì cũng đã sang đến tháng Ba, thời tiết trở nên khô ráo, nhưng mỗi khi tụi trẻ ra ngoài sân thì những cơn gió vẫn làm rát da tay và da mặt của chúng. Thư từ bị chậm trễ vì bọn cú phải tránh gió trên đường bay. Con cú nâu mà Harry gởi tới chú Sirius để báo ngày cuối tuần đi thăm làng Hogsmeade đã quay về vào bữa điểm tâm sáng thứ sáu, một nửa lông lá trên mình nó xù đứng cả lên. Harry chưa kịp xé thư của chú Sirius ra xem thì con cú đã bay vù mất, rõ ràng là nó sợ phải đưa thư ra ngoài thêm một lần nữa. Thư của chú Sirius cũng ngắn gọn như là trước

'Tới bậc cấp cuối con đường bên ngoài làng Hogsmeade (qua khỏi Dervish và Banges) lúc hai giờ chiều thứ Bảy. Đem được bao nhiêu thức ăn thì đem hết'

Ron nghi ngờ hỏi

"Chú ấy trở lại làng Hogsmeade sao?"

Hermione nói

"Có vẻ là như vậy, chứ còn gì nữa?"

Harry lo âu nói

"Mình không hiểu nổi chú ấy, lỡ mà chú ấy bị bắt... "

Jolisa nói

"Nhưng mà tới giờ chú ấy vẫn an toàn, phải không? Ở đó chẳng còn lúc nhúc bọn giám ngục nữa đâu"

Dạo gần đây, Jolisa luôn được các giáo sư du di cho một ít trong mấy lớp học bởi cô là người vừa vượt qua cái chết một cách ngoạn mục. Đến cả giáo sư Snape là ông thầy chuyên bắt bẻ đám phù thuỷ sinh nhà Gryffindor mà cũng chẳng thèm để ý gì đến mấy vạc độc dược sai công thức của cô, điều này khiến cho Jolisa cảm thấy cực kì hài lòng, còn đối với Harry và Ron thì chẳng vui vẻ cho lắm. Bởi vì khi mất đi một đối tượng để giáo sư Snape chì chiết, thì chắc chắn sự khắc khe của ông sẽ được đổ lên đầu mấy đứa còn lại theo cách còn đáng sợ hơn. Jolisa ngồi trong lớp Độc dược, ánh mắt đảo một vòng nhìn qua mấy đứa học sinh. Hướng nhìn của cô dừng lại ở vị trí kế bên Blaise Zabini, Draco đang ngồi ở đó, và hắn dường như còn chẳng thèm dành chút sự chú ý nào cho cái vạc trước mắt mà chỉ chăm chăm ngó Jolisa. Bất chợt, cô nhớ lại những lời Harry đã nói vào tối thứ hai. Mấy đứa bạn của cô sẽ chẳng bao giờ tự tiện bịa ra một câu chuyện phi lí nào hết trừ khi chính mắt họ đã nhìn thấy chuyện đó. Vậy chẳng lẽ Jolisa thật sự đã ôm Draco vào lúc sáng hay sao? Chẳng lẽ bây giờ cô lại còn bị mộng du nữa à?

Bỗng nhiên, âm thanh châm chọc lạnh lùng của giáo sư Snape vang lên, kéo lại hết sự chú ý của Jolisa về phía người thầy đang đứng trước mặt Harry, còn Ron - người vốn ngồi cùng bàn với cậu, bây giờ đã chuyển sang ngồi kế bên Draco. Cô ghé qua vai Hermione hỏi nhỏ

"Có chuyện gì vậy?"

"Tụi Slytherin truyền cho Harry cái tờ báo đó... Mình cũng không biết bà Rita Skeeter lại viết bậy bạ cái gì nữa"

Khi Harry và giáo sư Snape còn đang trừng mắt nhìn nhau, thì đột ngột tiếng gõ cửa vang lên. Thầy Snape nói, giọng bình thường

"Mời vào"

Lớp học nhìn quanh khi thấy ông Karkaroff bước vào. Mọi người đều nhìn ông ta khi ông đi về phía bàn giấy của thầy Snape. Ông ta xoắn ngón tay quanh chòm râu dê của mình và tỏ ra nhấp nhổm lắm. Khi đến gần bàn thầy Snape, ông Karkaroff đột ngột bảo

"Chúng ta cần nói chuyện"

Jolisa cố lắng tai nghe xem hai người họ đang muốn nói gì. Nhưng cho dù cô có dỏng tai lên thì cũng chẳng nghe được, chỉ đành lén lút quan sát sắc mặt của cả hai. Ông Karkaroff thì tỏ ra hết sức lo lắng, còn thầy Snape thì giận dữ hết biết. Ông Karkaroff cứ lảng vảng bên bàn giấy của thầy Snape suốt thời gian còn lại của buổi học môn Độc Dược dài những hai tiết. Ông ta dường như có ý định ngăn cản thầy Snape khỏi chuồn mất khi kết thúc buổi học. Khi chuông kết thúc giờ reo lên, Jolisa để ý thấy Harry cố tình đánh đổ chai mật tatu, nhờ đó cậu có cớ thụp xuống phía dưới cái vạc và lau chùi cái sàn trong khi những học sinh khác đi ra khỏi lớp. Ron, Jolisa và Hermione đứng chờ Harry ở cầu thang đi lên Tiền Sảnh. Khoảng năm phút sau đó cả ba đứa đã thấy cậu bạn đeo kính đang hối hả chạy tới chỗ tụi nó. Harry vừa thở hổn hển vừa nói

"Về phòng sinh hoạt chung đi. Mình kể cho mấy bồ nghe chuyện này!"

Cả bốn đứa ngồi quanh một cái bàn trong phòng sinh hoạt chung. Harry nhìn ngó chung quanh để chắc chắn là không ai nghe lén tụi nó. Nhưng cậu còn chưa lên tiếng thì Hermione đã hỏi

"Hồi nãy giáo sư Snape với bồ nói cái gì vậy?"

Harry nói nhanh

"Ổng kêu mình đột nhập vào kho của ổng để lấy trộm nguyên liệu làm độc dược. Mà bây giờ chuyện đó cũng không quan trọng bằng chuyện mình sắp kể đâu! Khi nãy mình thấy ông Karkaroff cho ông Snape coi cái gì đó trên tay trái của ổng, và nói là nó còn rất rõ ràng gì nữa... "

Ron hỏi

"Bồ không thấy cái đó là cái gì hả?"

"Mình trốn dưới bàn thì làm sao mà thấy"

Jolisa thì lo lắng rù rì

"Tay trái hả? Bồ chắc chắn là tay trái đúng không... ?"

Harry hỏi

"Mình chắc chứ! Nhưng mà vậy thì có sao?"

Jolisa ngập ngừng đáp

"Mình không chắc là mình có nhớ đúng hay không... Bởi vì mẹ của mình từng nói... Những Tử thần Thực tử có ký hiệu riêng ở cánh tay trái... cái ký hiệu đó thường dùng để tiếp nhận lệnh triệu tập của Voldemort... "

Đôi chân mày của Ron liền trở nên nhăn nhó khi nghe Jolisa nhắc đến Chúa tể Hắc ám. Bầu không khí u ám nhanh chóng bao trùm lấy cả bốn đứa. Jolisa hắng giọng, lại nói

"Mà chắc là có chuyện gì đó trùng hợp thôi... chắc là không có sao đâu"

Ron cũng vội chuyển chủ đề

"Đúng rồi. Ngày mai là ngày chúng ta đi gặp chú Sirius đúng không?"

Hermione nhăn nhó nhìn cậu. Cô bé ngó xung quanh, nhỏ giọng nói

"Bồ làm ơn chú ý chút đi. Lỡ có ai đó nghe được thì sao"

Ron ngán ngẩm bảo

"Biết rồi biết rồi" Cậu lại quay sang nhìn Jolisa hỏi "Ngày mai bồ có được đi làng Hogsmeade không?"

Ngay lập tức, gương mặt của Jolisa lại trở nên ủ rũ. Cô rầu rĩ nói

"Cha mẹ sợ mình sẽ bị bắt cóc lần nữa, vậy nên họ rút lại giấy xin phép đi làng Hogsmeade của mình rồi"

Ron nói

"Vậy chẳng lẽ ngày mai bồ ở lại trường một mình?"

Jolisa đáp

"Mình không muốn đâu... Hiếm lắm mới có dịp ra khỏi trường mà... "

Hermione bảo

"Biết là bồ không chịu, nhưng như vậy cũng là tốt cho bồ thôi Joli. Lỡ như tên kia lại lợi dụng lúc mọi người không để ý để mà bắt cóc bồ thì sao?"

Nhưng Harry lại chẳng có vẻ gì là tán thành ý kiến của cô bé, cậu nói

"Hay bồ dùng Áo khoác Tàng hình đi Joli?"

Hermione liền phản bác

"Không được! Lỡ cậu ấy bị bắt nữa thì sao?"

Ron nói

"Trời ơi Hermione ơi. Joli dùng Áo khoác Tàng hình tới tụi mình còn không nhìn ra cậu ấy thì làm sao mà tên kia nhìn ra được chứ?"

Hermione vẫn tỏ vẻ không đồng ý. Jolisa chỉ đành ôm lấy cánh tay cô bé giở giọng năn nỉ

"Thôi mà, Hermione, để mình dùng Áo khoác Tàng hình đi. Mình hứa là mình sẽ bám sát vào mấy bồ mà!"

Hermione nhăn nhó nhìn Jolisa, cô bé nói

"Bồ mang Áo khoác Tàng hình thì làm sao tụi mình biết bồ ở đâu?"

Harry liền nói

"Cứ để Joli lén nắm ngón tay mình là được, nếu cậu ấy biến mất thì mình sẽ nhận ra ngay"

Hermione vẫn không đồng tình một chút nào, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nài nỉ của Jolisa, cô bé chỉ đành thở dài nói

"Thôi được rồi. Nhưng bồ nhớ là phải nắm chặt ngón tay của Harry đó! Bồ mà bỏ ra thì đừng trách mình"

Jolisa liền vui vẻ reo lên

"Tuân lệnh!"

Vào buổi trưa ngày hôm sau, Harry, Ron, Jolisa và Hermione rời khỏi tòa lâu đài chỉ để nhận thấy một mặt trời bạc yếu ớt chiếu rọi xuống sân trường. Thời tiết đã trở nên ôn hòa nhất so với mọi lúc khác trong năm. Và vào lúc mà tụi nó đi tới làng Hogsmeade, cả ba đứa kia đã cởi áo khoác ra và vắt áo trên vai, còn Jolisa thì vẫn phải chịu đựng cái nóng dưới tấm Áo khoác Tàng hình. Đồ ăn của chú Sirius dặn, tụi nó mang theo trong cái túi của Jolisa. Tụi nó đã chôm được một tá đùi gà, một ổ bánh mì, và một bình đựng nước bí rợ mà cả bọn đã thó trong bữa ăn trưa. Mấy đứa đi vô tiệm áo quần phù thủy Giẻ vui để mua một món quà cho Dobby. Ở đó tụi nó khoái chí chọn lựa những đôi vớ khủng khiếp nhất mà tụi nó có thể tìm ra, gồm một đôi trang trí bằng những tia sọc vàng cùng ngôi sao bạc, và một đôi vớ khác kêu gào thảm thiết khi trở nên quá nặng mùi. Sau đó, lúc một giờ rưỡi, tụi nó đi ngược lên đường Cao, ngang qua đường Dervish và Banges, rồi đi miết ra ngoài rìa làng. Trước đây Jolisa chưa bao giờ đi theo hướng này. Con đường mòn quanh co dẫn tụi trẻ đi ra tuốt ngoài vùng đồng quê hoang dã chung quanh làng Hogsmeade. Ở đây càng lúc càng thưa vắng dần những căn chòi, còn vườn tược thì rộng ra. Harry, Ron, Jolisa và Hermione đi bộ hướng về phía chân núi mà làng Hogwarts nằm nép dưới bóng. Rồi cả bốn đứa quẹo ở một góc đường và nhìn thấy cuối con đường mấy bậc thềm để trèo qua hàng rào. Ở đó, một con chó đen khổng lồ lông lá bù xù đang ngồi đợi tụi nó, hai chân trước của con chó đặt trên thanh chắn hàng rào cao nhất, miệng nó thì ngậm mấy tờ báo. Con chó trông hết sức quen thuộc. Khi tụi nó đến gần. Harry nói

"Thưa chú Sirius!"

Con chó đen nhìn chăm chăm ba đứa trẻ, dưới tấm Áo khoác Tàng hình, Jolisa tháo cái túi trên người mình xuống. Con chó đen liền hít hít cái túi đồ ăn của Jolisa một cách háo hức lắm, đuôi nó ngoeo nguẩy rồi nó quay lại, bắt đầu chạy lon ton ra xa khỏi tụi nhỏ, băng qua một bãi đất có nhiều bụi cây lúp xúp chạy dài tới chân núi lởm chởm đá. Harry, Ron, Jolisa và Hermione cùng trèo lên bậc thang bắc qua tường để chạy theo con chó. Chú Sirius dẫn tụi nó đến tận chân núi, nơi mặt đất phủ đầy đá cuội và đá tảng. Với bốn chân thì chú Sirius rất dễ dàng băng qua vùng đất đó, nhưng với Harry, Ron và Hermione thì tụi nó gần đứt hơi khi đi theo chú Sirius, mà Jolisa thì còn khốn khổ hơn bởi trên người cô vẫn còn tấm Áo khoác Tàng hình. Tụi nó đi theo chú Sirius lên càng lúc càng cao, leo hẳn lên lưng núi. Trong gần nửa tiếng đồng hồ tụi nó trèo lên một lối mòn dốc, ngoằn ngoèo và lởm chởm đá, bám theo cái đuôi ve vẩy của chú Sirius. Đứa nào cũng toát mồ hôi dưới ánh mặt trời. Và rồi, cuối cùng, chú Sirius lẩn đi đâu mất, và khi tới được cái nơi mà chú đã biến mất, tụi nó thấy một cái khe hẹp nẻ ra giữa vách đá. Tụi nó lách vô trong, và thấy mình ở trong một cái hang mát lạnh được chiếu sáng mờ mờ. Ở cuối hang là con Bằng Mã Buckbeak bị cột dây thừng, một đầu dây thừng cột vòng qua một tảng đá bự chần vần. Buckbeak là một con nửa mình sau là mình ngựa màu xám, còn nửa kia là chim đại bàng khổng lồ. Con mắt màu cam dữ tợn của con Buckbeak quác lên khi nhìn thấy ba đứa Harry, Ron và Hermione. Cả ba người bèn cúi thật thấp để chào con Bằng Mã, trong khi Jolisa đứng thảnh thơi dưới tấm Áo khoác Tàng hình. Con Bằng Mã sau khi xem xét chúng một cách độc đoán trong chốc lát, nó khuỵu hai đầu gối của đôi chân trước có vảy, và cho phép Hermione nhào tới trước vỗ về cái cổ lông vũ của mình. Riêng Harry thì mải nhìn con chó đen đang biến trở lại thành người cha đỡ đầu của cậu, bàn tay lại vô thức nắm lấy tay của Jolisa

Chú Sirius mặc bộ áo chùng xám tả tơi, cái bộ mà chú đã mặc từ khi đào thoát khỏi nhà tù Azkaban. Mái tóc đen của chú đã dài hơn so với khi chú xuất hiện vào năm ngoái, và mái tóc lại rối xù và xỉn màu đi. Trông chú ốm nhom. Sau khi chú nhả tờ Nhật báo Tiên tri ra và quăng nó xuống sàn cái hang, chú Sirius nói

"Thịt gà!"

Harry mở cái túi xách của Jolisa, lấy ra một mớ đùi gà và bánh mì. Chú Sirius mở gói ra, cầm lấy một cái đùi bự, ngồi xuống sàn hang, dùng răng cắn xé một miếng lớn và nói

"Cám ơn con. Lâu nay chú sống chủ yếu bằng thịt chuột. Không thể ăn trộm quá nhiều thực phẩm ở làng Hogsmeade, chú bắt đầu gây chú ý rồi"

Chú nhe răng cười với Harry, nhưng Harry cười đáp lại chú một cách bất đắc dĩ. Harry hỏi

"Chú làm gì ở đây vậy chú Sirius?"

Chú Sirius gặm khúc xương gà y như kiểu một con chó gặm xương và nói

"Làm bổn phận của một người cha đỡ đầu. Đừng lo lắng con à, chú giả danh một con chó hoang rất dễ thương" Chú vẫn còn cười, nhưng nhận thấy vẻ lo âu trên gương mặt Harry, chú nói một cách nghiêm trang hơn "Chú muốn có mặt tại chỗ. Bức thư cuối cùng của con... Chà, chúng ta hãy chỉ nói là sự việc đang trở nên ám muội hơn. Sáng nào chú cũng đi chôm báo người ta liệng đi, và chỉ đọc sơ qua là chú thấy chú không phải là người duy nhất nhìn thấy sự việc này đáng lo lắng"

Chú hất đầu về phía những tờ Nhật báo Tiên tri vàng khè nằm trên sàn hang, Ron lượm lên và mở ra đọc. Nhưng Harry vẫn đăm đăm nhìn chú Sirius lo lắng

"Nếu họ bắt được chú thì sao? Nếu họ nhìn thấy chú thì sao?"

Chú Sirius nhún vai và tiếp tục thưởng thức đùi gà

"Bốn đứa con và cụ Dumbledore là những người duy nhất biết là chú có thuật biến hình hóa thú, mà Jolisa đâu rồi? Con bé không tham gia chuyến đi lần này à?"

Jolisa liền kéo tấm Áo khoác Tàng hình xuống một ít, để lộ ra cái đầu lơ lửng trên không trung

"Con gặp chút vấn đề nên không công khai tới làng được"

Chú Sirius mỉm cười, nói

"Chú đã đọc báo về chuyện đó rồi. Thật may là con vẫn còn an toàn"

Trong khi đó, Ron huých cùi chỏ vô Harry và đưa cậu mấy tờ Nhật báo Tiên tri. Có hai tờ, một tờ mang cái tít lớn 'Bệnh bí mật của Bartemius Crouch'. Và bài thứ hai 'Phù thủy của Bộ Pháp Thuật vẫn còn mất tích... Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật giờ đây đích thân can dự'

Harry và Jolisa đọc lướt qua câu chuyện về ông Crouch. Từng cụm từ đập vào mắt hai người

'Chưa hề xuất hiện nơi công cộng từ tháng Mười Một... nhà cửa có vẻ hoang vắng... Bệnh viện Thánh Mungo chuyên trị Thương tật và Bệnh Pháp Thuật từ chối bình luận... Bộ Pháp Thuật không xác nhận những tin đồn về bệnh tật trầm trọng... '

Harry nói chậm chạp

"Họ làm cho câu chuyện nghe như thể ông ấy sắp chết vậy. Nhưng ông ấy không thể nào bệnh nặng đến nước đó nếu ông ấy còn xoay sở đến đây được... "

Ron thông báo cho chú Sirius

"Anh của cháu là trợ lý của ông Crouch. Ảnh nói ông Crouch bệnh vì công việc quá nhiều"

Harry vẫn đọc bài báo, nói chậm rãi

"Ổng đúng là trông có vẻ bệnh thiệt, vào cái lần gần nhất mà con nhìn thấy ổng, cái đêm mà tên con bị bỏ vô Cốc Lửa đó... "

"Cho đáng đời ổng về chuyện ổng đuổi Winky!" Hermione nói, trong giọng cô bé có chút đanh đá. Cô bé đang vỗ về Buckbeak, con Bằng Mã đang nhai rau ráu mấy khúc xương gà mà chú Sirius bàn giao cho nó. Cô bé nói tiếp "Con dám cá là bây giờ ổng hối tiếc là ổng đã làm như vậy... con dám cá là bây giờ ổng mới cảm thấy sự khác biệt khi không còn Winky ở bên cạnh chăm sóc ổng nữa"

Ron quăng cho Hermione một cái nhìn u ám, nói nhỏ với chú Sirius

"Hermione bị chuyện gia tinh ám ảnh"

Nhưng chú Sirius tỏ ra rất quan tâm

"Ông Crouch đuổi gia tinh của ổng à?"

Cái đầu lơ lửng của Jolisa đáp

"Dạ, ở trận Quidditch Cúp Thế Giới"

Harry kể lại câu chuyện về sự xuất hiện của Dấu ấn Hắc Ám, và Winky bị phát hiện tại trận với cây đũa phép của Harry còn nắm chặt trong tay, rồi ông Crouch đã nổi giận hết sức như thế nào. Khi Harry kể xong, chú Sirius lại đứng lên và bắt đầu đi qua đi lại trong cái hang. Một lát sau chú nói, tay cầm một cái đùi gà mới vung vào không trung

"Để chú sắp xếp câu chuyện này lại cho nó lớp lang thứ tự. Các con nhìn thấy con gia tinh đầu tiên ở Khán đài Danh dự. Chị ta đang giữ chỗ cho ông Crouch, đúng không?"

Harry, Ron, Jolisa và Hermione cùng nói

"Dạ, đúng"

"Nhưng ông Crouch lại không đến xem trận đấu?"

Harry nói

"Dạ không. Con nghĩ là ông ấy bận quá"

Chú Sirius lại im lặng đi qua đi lại quanh cái hang. Rồi chú nói

"Harry à, sau khi rời Khán đài Danh dự, con có kiểm tra coi cây đũa phép còn trong túi áo của con không?"

Harry suy nghĩ kỹ lắm

"Ơ... không. Con không cần dùng đến nó mãi tới khi con đi vào rừng. Và khi con đặt tay vào túi áo tìm nó thì chỉ tìm thấy cái ống nhòm pháp thuật mà thôi" Harry chăm chú nhìn chú Sirius "Có phải ý chú nói là cái kẻ nào đó gọi hiện lên Dấu ấn Hắc Ám đã ăn cắp cây đũa phép của con từ Khán đài Danh dự?"

Chú Sirius nói

"Điều đó có thể lắm"

Hermione khẳng định

"Winky không ăn cắp cây đũa phép đó!"

Đôi mày của chú Sirius cau lại khi chú tiếp tục đi qua đi lại, chú nói

"Con gia tinh đó không phải là kẻ duy nhất có mặt trên Khán đài Danh dự. Còn những ai khác nữa ngồi sau lưng các con?"

Harry đáp

"Cả đống người ấy. Một số bộ trưởng Bungary, ông Cornelius Fudge... , gia đình Malfoy... "

Ron đột ngột la lên

"Gia đình Malfoy!"

Ron la lớn đến nỗi tiếng nói cậu vang dội khắp hang khiến con Buckbeak phải hất hất cái đầu lên một cách bồn chồn. Cậu quả quyết

"Con dám cá kẻ cắp chính là Lucius Malfoy!"

Chú Sirius hỏi

"Còn ai nữa không?"

Harry nói

"Còn mỗi gia đình của Joli nữa thôi"

Hermione nhắc

"Còn chứ. Còn có ông Ludo Bagman nữa"

"Ừ, phải"

Chú Sirius vẫn tiếp tục đi qua đi lại. Chú nói

"Chú không biết nhiều về ông Bagman ngoại trừ chuyện trước đây ông vốn là Tấn thủ của đội Ong Bắp cày Wimbourne. Ông ta trông như thế nào?"

Harry nói

"Dạ, ổng tốt thôi. Ổng cứ đề nghị giúp đỡ con hoài trong các cuộc Thi đấu Tam Pháp Thuật"

Chú Sirius càng tư lự hơn nữa

"Bây giờ ổng còn muốn giúp không? Chú cứ thắc mắc hoài tại sao ổng lại làm như vậy?"

Harry nói

"Ổng nói là ổng thấy khoái con"

"Hừm!"

Chú Sirius tỏ ra hết sức ưu tư. Hermione nói với chú Sirius

"Tụi con nhìn thấy ông ấy ở trong rừng ngay trước khi Dấu ấn Hắc Ám xuất hiện"

Cô bé quay lại hỏi Ron, Harry và Jolisa

"Còn nhớ không?"

Ron nói

"Ừ, nhưng mà ổng không ở lại trong rừng, đúng không? Lúc mà tụi mình báo cho ổng về cái vụ bạo động xong là ổng đi ngay ra chỗ cắm trại mà"

Hermione phản pháo

"Làm sao bồ biết được? Làm sao bồ biết là ổng độn thổ tàng hình tới chỗ nào chứ?"

Ron ngờ vực hỏi

"Thôi đi mà! Có phải bồ muốn nói là bồ nghĩ ông Ludo Bagman đã gọi hiện lên Dấu ấn Hắc Ám không?"

Hermione bướng bỉnh nói

"Ổng gọi lên thì có lý hơn là Winky"

Ron nhìn chú Sirius đầy ngụ ý

"Con đã nói với chú rồi, con đã nói với chú là Hermione bị vụ gia tinh ám ảnh mà... "

Nhưng chú Sirius giơ tay lên để bảo Ron im lặng

"Khi Dấu ấn Hắc Ám được gọi lên, và con gia tinh bị phát hiện là đang cầm cây đũa phép của Harry, thì ông Crouch làm gì?"

Jolisa nói

"Ổng đi lùng soát các bụi rậm, nhưng không còn ai khác ở đó hết"

Chú Sirius đi qua đi lại, lẩm bẩm

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên là ổng muốn đổ chuyện đó cho bất cứ ai chứ không phải cho con gia tinh của chính ổng... và sau đó ổng đuổi con gia tinh à?"

Hermione nói bằng giọng đã hăng lên

"Đúng vậy. Ổng đuổi chị ấy, chỉ vì chị ấy đã không ở lại trong lều để cho đám đông hỗn loạn dẫm chị ấy bẹp dí đi... "

Ron nói

"Hermione ơi, bồ có chịu tha cho cái vụ gia tinh được không?"

Chú Sirius lắc đầu nói

"Hermione có cách đánh giá ông Crouch tốt hơn con, Ron à. Nếu con muốn biết một người đàn ông là người như thế nào, thì cứ xem cái cách ông ta đối xử với những người thấp kém hơn mình, chứ không phải với kẻ ngang hàng mình" Chú đưa một bàn tay lên vuốt gương mặt đầy râu ria chưa cạo, rõ ràng là chú đang suy nghĩ nát óc "Tất cả vụ vắng mặt này của ông Crouch... ổng đã mất công để bảo đảm là gia tinh của ổng xí được chỗ cho ổng ở trận Cúp Quidditch Thế Giới, thế mà rồi ổng lại chẳng thèm đến mà xem. Ổng đã tốn công vất vả để phục hồi lại cuộc Thi đấu Tam Pháp Thuật, và rồi cũng thôi, không thèm tới dự nữa... Chẳng giống chính ông Crouch chút nào. Nếu trước đây mà ổng chịu nghỉ làm vì bệnh, dẫu chỉ một ngày đi chăng nữa, thì chú dám nuốt trọn con Buckbeak cho mà coi"

Harry nói

"Vậy là chú có biết ông Crouch hả?"

Gương mặt chú Sirius tối sầm lại. Trông chú bỗng nhiên có vẻ hăm he đáng sợ như vào cái buổi tối đầu tiên Jolisa gặp mặt chú ở Lều Hét, cái buổi tối mà cô vẫn còn tưởng chú Sirius là một kẻ sát nhân. Chú nói nhỏ

"À, chú biết ông Crouch rõ chứ. Ông là người đã ra lệnh giam chú vào ngục Azkaban... mà không cần xét xử"

Ron và Hermione cùng thốt lên

"Cái gì?"

Harry nói

"Chắc là chú nói chơi!"

Jolisa lắc đầu nói

"Mình nghĩ chú ấy nói thật. Cha mình kể hồi đó ông Crouch là Bộ trưởng Bộ thi hành Luật Pháp Thuật"

Chú Sirius cầm một miếng đùi gà nữa, gật đầu đồng ý với Jolisa, chú nói thêm

"Ông ấy được coi như ứng viên hàng đầu cho chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kế tiếp. Barty Crouch là một pháp sư vĩ đại, có Pháp thuật hùng mạnh... và ham hố quyền lực"

Đọc được nét mặt của Harry, chú Sirius nói

"Nhưng ổng chẳng đời nào là một kẻ ủng hộ Voldemort. Không, ông Barty Crouch luôn luôn lớn tiếng chống lại phe Hắc ám. Nhưng mà rồi cũng có nhiều kẻ vốn chống lại phe Hắc ám mà... Chà, con không hiểu được đâu... các con còn nhỏ quá... "

Ron nói, giọng cậu có vẻ tức tối

"Cha của con cũng nói vậy hồi ở trận Cúp Thế Giới. Sao chú không thử nói coi tụi con có hiểu không?"

Một nụ cười thoáng qua gương mặt hốc hác của chú Sirius

"Được rồi, chú sẽ cố gắng... "

Chú lại đi qua đi lại trong cái hang, rồi nói

"Thử tưởng tượng là Voldemort đang cầm quyền lúc này mà xem. Các con không biết những kẻ ủng hộ hắn là ai, không biết ai đang làm việc cho hắn và ai thì không. Các con biết hắn có thể kiểm soát người ta đến mức có thể khiến họ làm những điều khủng khiếp mà họ không thể nào tự mình dừng tay lại được. Các con phát sợ chính mình, sợ cả gia đình mình, bạn bè mình. Mỗi tuần lại có thêm nhiều tin tức về nhiều cái chết hơn, nhiều vụ mất tích hơn, nhiều vụ tra tấn hơn... Bộ Pháp Thuật thì rối tung beng lên, họ không biết phải làm gì, họ cố gắng giấu dân Muggle mọi chuyện, nhưng đồng thời, dân Muggle cũng bị giết. Khủng bố khắp nơi... Hoảng loạn... rối rắm... Đó là tình trạng trước đây khi Voldemort còn hùng mạnh. Chà, thời thế như vậy làm lộ ra cái tốt nhất trong một số người cũng như cái xấu nhất trong một số người. Những nguyên tắc của ông Crouch có lẽ có hiệu quả tốt lúc ban đầu... , chú cũng không rõ nữa. Ổng thăng quan tiến chức nhanh chóng trong Bộ Pháp Thuật, và bắt đầu đưa ra những biện pháp rất khắc nghiệt chống lại những kẻ ủng hộ Voldemort. Các Thần Sáng được trao cho nhiều quyền hạn mới, chẳng hạn như quyền được giết chứ không chỉ quyền bắt giữ. Và chú không phải là người duy nhất bị tống thẳng vô tay bọn Giám ngục Azkaban mà không cần xét xử. Ông Crouch dùng bạo lực để trấn áp bạo lực và cho phép dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ chống lại cả những kẻ dù mới chỉ là đối tượng tình nghi. Chú có thể nói là ông ta trở nên tàn ác và hung tợn không kém gì nhiều kẻ bên phe Hắc ám. Nhưng các con chú ý, ông Crouch cũng có những kẻ ủng hộ ông, nhiều người đã nghĩ ông đang thi hành những biện pháp đúng đắn và nhiều phù thủy cùng pháp sư còn hô hào vận động cho ông nắm quyền hành ở Bộ Pháp Thuật nữa kìa. Khi Voldemort biến mất, thì vấn đề ông Crouch nắm quyền hành tối cao chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng rồi một chuyện không may lắm xảy ra... "

Chú Sirius mỉm cười u ám

"Con trai của chính ông Crouch bị bắt cùng với một nhóm Tử thần Thực tử khi bọn đó tìm cách chạy trốn ra khỏi nhà ngục Azkaban. Rõ ràng là bọn đó đang tìm cách tìm kiếm Voldemort và đưa hắn trở lại nắm quyền lực"

Hermione há hốc miệng hỏi

"Con trai của ông Crouch bị bắt?"

Chú Sirius quăng khúc xương gà cho con Buckbeak, tự gieo mình xuống đất, ngồi phịch bên cạnh ổ bánh mì và bẻ ổ bánh mì làm hai. Chú nói

"Phải. Chú nghĩ đó thiệt là một cú sốc tồi tệ cho ông già Barty Crouch. Lẽ ra ổng nên dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc gia đình, đúng không? Lẽ ra ổng nên thỉnh thoảng đi làm về sớm hơn... để tìm hiểu chính đứa con trai của mình"

Chú Sirius bắt đầu nhai ngấu nghiến những miếng bánh mì bự. Harry hỏi

"Con trai ông Crouch có phải là Tử thần Thực tử không?"

Chú Sirius vẫn đang nuốt bánh mì

"Không biết được. Khi con trai ông bị đưa vào ngục, bản thân chú đã nằm trong ngục Azkaban rồi. Những thông tin này toàn là những thứ chú biết được từ khi chú ra khỏi nhà ngục đó. Thằng con ổng chính xác là đã bị bắt chung với một nhóm người mà chú dám đem sinh mạng ra cá rằng bọn họ là Tử thần Thực tử. Nhưng cũng có thể thằng nhỏ ở tình thế tình ngay lý gian, như con gia tinh Winky chẳng hạn"

Hermione thì thầm

"Ông Crouch có tìm cách đem con trai ổng ra khỏi nhà tù không?"

Chú Sirius bật ra một tiếng cười nghe giống như tiếng chó sủa hơn

"Ông Crouch đem con trai mình ra tù hả? Chú cứ tưởng con đánh giá đúng ông Crouch chứ, Hermione! Bất cứ điều gì đe dọa làm mờ đi thanh danh của ổng đều phải dẹp đi hết. Ổng đã dành cả đời để phấn đấu trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Các con đã thấy ổng đuổi thẳng cổ không thương tiếc một con gia tinh tận tụy chỉ vì nó khiến ổng lại lần nữa dính dáng tới Dấu ấn Hắc Ám rồi đó. Chẳng lẽ điều đó không nói cho các con biết ông ta là người như thế nào sao? Tình phụ tử của ông Crouch chỉ đủ sâu nặng để ông đưa thằng con đến phiên xử, và theo đánh giá chung, thì điều đó cũng chẳng khác gì hơn một cái cớ để Crouch chứng tỏ là ông ghét thằng con ổng đến mức nào... khi ổng tống nó vô ngục Azkaban"

Harry lặng lẽ nói

"Ổng giao chính con ổng cho bọn giám ngục Azkaban à?"

Chú Sirius lúc này trông không còn vui vẻ chút xíu nào

"Đúng vậy. Chú đã nhìn thấy các Giám ngục Azkaban mang thằng nhỏ vô ngục, chú đứng sau chấn song phòng giam của chú mà nhìn họ. Thằng con ổng chỉ chừng mười chín tuổi. Họ đem thằng nhỏ giam trong một buồng gần buồng giam của chú. Khi trời sụp tối thì thằng nhỏ gào khóc đòi gặp mẹ nó. Nhưng vài ngày sau nó trở nên lặng lẽ hơn... cuối cùng thì tất cả đều trở nên lặng lẽ... ngoại trừ khi đám tù nhân thét lên trong khi ngủ... "

Trong chốc lát, cái nhìn u uẩn trong đôi mắt của chú Sirius dịu đi và trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, như thể những cánh cửa chớp đã được đóng lại đằng sau chúng. Harry hỏi

"Vậy là anh ấy vẫn còn ở trong ngục Azkaban?"

Chú Sirius nói, giọng u ám

"Không, không, thằng nhỏ không còn ở trong đó nữa. Một năm sau khi bị đưa vào đó thì nó chết"

"Ảnh chết?"

Chú Sirius cay đắng nói

"Nó không phải là kẻ duy nhất. Hầu hết người bị đưa vào đó đều phát điên, và nhiều người cuối cùng chẳng ăn uống gì cả. Họ mất đi lòng ham sống. Và vì bọn Giám ngục Azkaban đánh hơi được Thần Chết, cho nên chỉ cần thấy bọn chúng kích động lên là người ta biết ngay rằng Thần Chết đang đến. Khi mới vô tù thì thằng nhỏ đã có vẻ bệnh nặng rồi. Ông Crouch là một thành viên quan trọng của Hội đồng Bộ trưởng, ổng và vợ ổng được cho phép vào thăm con trên giường hấp hối. Đó là lần cuối cùng chú nhìn thấy ông Barty Crouch, ổng dìu bà vợ đi không nổi ngang qua buồng giam của chú. Bà ấy cũng chết sau đó một thời gian ngắn, có vẻ như vậy. Đau khổ quá. Chết dần chết mòn như đứa con trai. Ông Crouch không bao giờ trở lại nhận xác con trai. Bọn Giám ngục Azkaban chôn thằng nhỏ bên ngoài pháo đài, chú đã nhìn thấy họ làm điều đó"

Chú Sirius quăng đi miếng bánh mì mà chú vừa đưa lên miệng, và thay vì ăn tiếp, chú cầm cái chai đựng nước bí rợ đưa lên miệng và uống cạn. Chú chùi miệng bằng mu bàn tay và tiếp tục nói

"Vậy là ông Crouch mất tất cả ngay khi tưởng mình đã đạt được tất cả. Mới phút trước đó ông là một anh hùng, chuẩn bị trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật... mà chỉ phút sau đó, con trai chết, vợ chết, thanh danh gia đình bị ô nhục, và thế là, từ khi ra tù chú nghe nói, tiếng tăm của ổng tiêu tan. Sau khi thằng nhỏ chết rồi, người ta bắt đầu cảm thấy cảm thông với thằng nhỏ một chút, bắt đầu thắc mắc vì đâu mà một thanh niên tử tế thuộc một gia đình danh giá như vậy lại ra nông nỗi ấy. Người ta kết luận là cha nó hẳn đã không hề quan tâm chăm sóc nó. Thành ra ông Cornelius Fudge mới giành được chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, còn ông Crouch thì bị đẩy qua Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế"

Sự im lặng kéo dài sau khi chú Sirius kể xong câu chuyện. Jolisa đang nghĩ đến cái cách mà con mắt của ông Crouch suýt lồi ra khi ông nhìn xuống con gia tinh không biết vâng lời của ông hồi ở trong rừng, sau trận đấu Cúp Thế Giới. Thì ra, đây hẳn là lý do khiến ông Crouch phản ứng quá dữ dội với Winky khi nó bị phát giác dưới Dấu ấn Hắc Ám. Hẳn là chuyện đó đã gợi lên những ký ức đau buồn về đứa con trai của ông, và vụ tai tiếng cũ, cùng với sự rớt đài nhục nhã của ông ở Bộ Pháp Thuật. Harry nói với chú Sirius

"Thầy Moody nói ông Crouch bị chuyện lùng bắt phù thủy Hắc ám ám ảnh"

Chú Sirius gật đầu

"Ừ, chú cũng nghe nói chuyện đó đã trở thành một thứ bệnh điên của ổng. Theo ý chú thì ông ta hẳn còn tin là ông có thể lấy lại được sự tin yêu của công chúng trước đây bằng cách bắt được một Tử thần Thực tử nữa"

Ron nhìn Hermione nói với vẻ chiến thắng

"Và ông ta đã lẻn vào trường Hogwarts để lục lọi văn phòng thầy Snape!"

Chú Sirius nói

"Ừ, và điều đó chẳng có nghĩa gì hết"

Ron kêu lên

"Dạ, có chứ!"

Nhưng chú Sirius lắc đầu

"Nghe đây, nếu ông Crouch muốn điều tra ông Snape, thì tại sao ông lại không đến làm giám khảo cuộc Thi đấu? Đó là một cái cớ lý tưởng để ông thường xuyên thăm viếng trường Hogwarts và để mắt canh chừng ông Snape"

"Vậy thì theo chú, thầy Snape có âm mưu gì đó sao?"

Jolisa vừa nêu câu hỏi thì Hermione đã ngắt lời cô

"Cho dù bồ nói gì đi nữa mình cũng chẳng nghe đâu. Cụ Dumbledore tin tưởng thầy Snape... "

Ron mất kiên nhẫn

"Thôi mà, Hermione ơi. Mình biết là cụ Dumbledore rất sáng suốt và thế này thế nọ, nhưng điều đó không có nghĩa là một phù thủy Hắc ám thực sự tinh ranh không thể bịp được cụ... "

"Vậy thì tại sao thầy Snape lại cứu mạng Harry hồi năm thứ nhất? Tại sao thầy không để mặc cho Harry chết?"

"Mình không biết, có lẽ ổng sợ cụ Dumbledore tống cổ ổng ra khỏi trường... "

Harry nói lớn lên, làm Ron và Hermione ngừng cãi nhau để lắng nghe

"Chú nghĩ sao chú Sirius?"

Chú Sirius nói, trầm ngâm nhìn Ron và Hermione

"Chú nghĩ cả hai đứa con có đồng một quan điểm. Từ khi phát hiện ra Snape đang dạy ở trường Hogwarts, chú cứ tự hỏi tại sao cụ Dumbledore lại tuyển dụng ông ta. Ông Snape luôn mê Nghệ thuật Hắc ám, và cả trường đều biết chuyện đó. Hồi học chung với chú, ổng là một kẻ gian xảo, nịnh hót, tóc tai chẹp bẹp" Chú Sirius nói thêm, khiến cho Harry và Ron ngó nhau nhe răng cười "Khi mới vô trường, ông Snape biết nhiều lời nguyền hơn cả nửa số học sinh năm thứ bảy, và ông là một đứa trong băng Slytherin mà gần hết bọn trong băng này sau đó đã trở thành Tử thần Thực tử"

Chú Sirius xòe mấy ngón tay ra và bắt đầu kể tên

"Rosier và Wilkes, cả hai cùng bị các Thần Sáng giết chết một năm trước khi Voldemort sa cơ thất thế. Cặp vợ chồng Lestranges, đang ở trong ngục Azkaban. Avery, theo như chú nghe ngóng được, thì hắn đã luồn lách tai qua nạn khỏi nhờ nói rằng hắn đã bị ép phải hành động dưới Lời nguyền Độc Đoán, hắn vẫn đang bị truy lùng. Nhưng theo như chú biết, ông Snape thậm chí lại không hề bị cáo buộc là một Tử thần Thực tử. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng mấy. Vẫn còn có cả lũ chưa bị bắt bao giờ. Và ông Snape chắc chắn đủ khôn khéo để giữ cho mình không bị dây vào rắc rối"

Ron nói

"Thầy Snape biết khá rõ ông Karkaroff, nhưng lại muốn giấu chuyện này"

Harry nói ngay

"Đúng vậy, phải chi chú thấy được bộ mặt của thầy Snape khi ông Karkaroff xuất hiện trong lớp Độc dược ngày hôm qua! Ông Karkaroff muốn nói chuyện với thầy Snape, ổng nói là sao thầy Snape cứ lẩn tránh ổng. Coi bộ ổng lo lắng lắm. Ổng cho thầy Snape coi cái gì đó trên cánh tay của ổng, nhưng con không sao thấy được đó là cái gì"

Ron liền bổ sung

"Mà Joli nói cái đó là ký hiệu của bọn Tử thần Thực tử"

Jolisa nói

"Mình chỉ suy đoán thôi mà Ron"

Chú Sirius hỏi, lộ vẻ hoang mang, lo lắng

"Hắn cho ông Snape coi ký hiệu trên tay hắn hả?"

Jolisa lặp lại

"Con suy đoán thôi"

Mấy ngón tay của chú Sirius lùa lung tung trong đám tóc rối bù. Rồi chú lại nhún vai

"Chịu thua, chú không biết vụ đó có ý nghĩa gì... nhưng nếu Karkaroff thật sự lo lắng, và tới kiếm Snape để hỏi... " Chú Sirius ngó lên vách hang, cau mày thất vọng "Đúng là cụ Dumbledore tin ông Snape, và chú biết là cụ Dumbledore tin cả đống người mà thiên hạ chẳng thể nào tin được, nhưng nếu như ông Snape đã từng làm việc cho Voldemort thì chú thật không thể hiểu tại sao cụ Dumbledore lại cho ông Snape dạy ở Hogwarts"

Ron vẫn bướng bỉnh đặt vấn đề

"Tại sao thầy Moody và ông Crouch lại muốn vô phòng làm việc của thầy Snape dữ vậy?"

Chú Sirius chậm rãi trả lời

"Là vầy, chú không loại trừ việc thầy Mắt Điên định rà soát phòng làm việc của từng giáo viên một khi thầy đã tới Hogwarts. Thầy Moody thực thi công việc Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của mình một cách nghiêm ngặt. Chú chắc là thầy chẳng tin ai hoàn toàn, nhưng sau những điều mà thầy đã từng trải thì điều đó cũng không có gì lạ. Tuy vậy, về thầy Moody, phải nói thầy chẳng bao giờ giết ai nếu thầy có thể tránh được chuyện đó. Luôn luôn cứu sống mọi người nếu có thể cứu. Khắc nghiệt, nhưng không bao giờ thầy hạ thấp mình ngang hàng với bọn Tử thần Thực tử. Còn ông Crouch lại là chuyện khác... có thực là ông ta bị bệnh không? Nếu bệnh thiệt, thì tại sao ông ta lại xoay sở tìm cách đột nhập văn phòng của ông Snape? Còn nếu không... thì ông ta lên đó để làm gì? Công việc của ông ta ở trận Cúp Thế Giới có gì quan trọng mà ông ta không lên ngồi trên khán đài được? Lúc đó ông ta làm gì trong khi lẽ ra phải làm trọng tài cho trận đấu?"

Chú Sirius chợt im lặng, mắt vẫn ngó chằm chằm lên vách hang. Con Buckbeak thì đang quanh quẩn bươi trên nền đá, kiếm mấy khúc xương còn sót. Sau cùng, chú ngước nhìn Ron

"Cháu nói là anh cháu làm trợ lý riêng của ông Crouch hả? Vậy cháu có thể lựa lúc để hỏi xem gần đây ảnh có thấy ông Crouch không?"

"Để cháu thử xem" Ron trả lời, không chắc chắn "Nhưng tốt hơn là đừng để ảnh biết mình nghĩ ông Crouch là một tên nguy hiểm. Anh Percy thích ổng lắm"

Chú Sirius chỉ vào tờ Nhật báo Tiên tri, nói

"Và sẵn đó cháu thử tìm hiểu coi họ có tìm ra được vết tích gì của bà Bertha Jorkins chưa"

Harry đáp

"Ông Bagman có nói với cháu là họ không tìm thấy gì hết"

Chú Sirius cúi đầu xuống tờ báo, nói

"Ờ, trong bài báo này có nói tới ổng. 'Cứ làm om sòm lên là trí nhớ của Bertha tệ lắm. Ừ, từ lúc tôi quen biết bà ta tới giờ, có lẽ bà ta cũng có thay đổi ít nhiều, nhưng mà tôi biết Bertha cũng không đãng trí đến mức mà cái gì cũng quên, ngược lại thì có. Mặc dù có hơi lẫn một chút, nhưng mà mấy chuyện ngồi lê đôi mách thì bà ta nhớ không ai bằng. Gặp rắc rối hoài mà có bao giờ bà ta biết giữ mồm giữ miệng đâu. Tôi biết bà ta là một gánh nặng cho Bộ Pháp Thuật... có lẽ vì vậy mà cho tới nay ông Bagman chẳng thèm bận tâm tìm kiếm bà ta... ' "

Chú Sirius thở ra một cái thiệt lớn, rồi xoa xoa đôi mắt thâm quầng

"Mấy giờ rồi?"

Harry coi đồng hồ, rồi nhớ ra cái đồng hồ đã chết từ khi bị ngâm cả tiếng trong nước

"Bây giờ là ba giờ rưỡi" Hermione đáp

"Bây giờ thì các cháu nên trở về trường" Chú Sirius vừa nói vừa đứng lên "Nghe chú dặn đây... " Chú nghiêm nghị nhìn Harry "Chú không muốn cháu cứ phải trốn ra khỏi trường để thăm chú. Cháu chỉ cần gởi vài chữ tới đây cho chú. Chú cũng muốn biết thêm nếu có chuyện gì lạ. Nhưng cháu đừng tự ý ra khỏi Hogwarts, đó là cơ hội lý tưởng cho kẻ nào đó muốn tấn công cháu"

"Cho tới giờ không có ai định tấn công cháu, trừ một con Rồng và hai con thủy quái"

Harry trả lời nhưng bị chú Sirius quác mắt nhìn giận dữ

"Không cần phải lo cho chú... Chú chỉ yên tâm khi nào cuộc thi đấu này kết thúc, chắc cũng phải tới tháng Sáu. Và nhớ là khi các cháu nói chuyện với nhau, hãy gọi chú là Snuffles, nhớ chưa?"

Chú Sirius đưa cho Harry cái khăn đã hết thức ăn và bình rượu đã rỗng, rồi tới bên con Buckbeak, vỗ nhẹ tạm biệt nó. Xong chú nói

"Chú sẽ đi cùng các cháu tới ven làng, để coi có mượn đỡ được tờ báo nào không"

Trước khi ra khỏi hang, chú biến thành con chó đen khổng lồ và cùng cả bọn đi xuống sườn núi, băng ngang qua một bãi sỏi đá lổn nhổn và trở lại gò đất. Tới đó, chú cho phép từng đứa nó vỗ nhẹ lên đầu chú để chào tạm biệt, nhưng Jolisa đang dưới tấm Áo khoác Tàng hình còn chưa kịp vỗ thì chú đã quay đi và chạy mất hút trên con đường vòng quanh làng. Harry, Ron, Jolisa và Hermione cùng trở vào làng Hogsmeade và đi về Hogwarts. Ron nói khi cả bọn đang trên đường về tòa lâu đài

"Không biết anh Percy có biết hết những chuyện trời ơi về ông Crouch không. Nhưng có lẽ ảnh cũng không cần biết... Biết rồi có khi lại càng làm cho ảnh ngưỡng mộ ổng nhiều hơn. Phải rồi, anh Percy thì khoái mấy vụ nguyên tắc lắm. Mà chú Sirius vừa nói là ông Crouch không chịu nương tay với cả con trai mình"

Hermione gắt lên

"Anh Percy sẽ không bao giờ giao nộp bất cứ người thân nào của ảnh cho bọn giám ngục"

"Ai mà biết được" Ron trả lời "Nếu như ảnh cho là mình đang cản trở con đường thăng quan tiến chức của ảnh... Anh Percy thì đúng là nhiều tham vọng bồ biết mà... "

Tụi nó bước lên những bậc thềm bằng đá đến cửa Tiền Sảnh, nghe phảng phất mùi thơm ngon của bữa ăn chiều tỏa ra từ Đại Sảnh

"Tội nghiệp chú Snuffles" Ron vừa nói vừa hít mạnh "Chú ấy ắt là thương bồ ghê lắm đó, Harry... Cứ tưởng tượng coi, phải sống bằng thịt chuột... "

Hermione thì quay sang nhìn Harry

"Joli còn nắm tay bồ không vậy?"

Harry nghe vậy thì ngớ người ra, đến tận lúc này rồi cậu mới nhớ ra Jolisa vẫn còn đang ẩn mình dưới tấm Áo khoác Tàng hình. Nhưng mà ngón út của cậu bây giờ lại có cảm giác trống không, như chưa từng có ai nắm lấy nó vậy. Nhận thấy khuôn mặt đang ngày càng biến sắc của Harry, Hermione lặp lại

"Joli còn ở đó không?"

Harry vừa hoảng loạn lắc đầu, Hermione đã rít lên

"Bồ đã hứa là sẽ canh chừng cậu ấy rồi mà! Bây giờ cậu ấy ở đâu bồ cũng không biết là sao!" Đoạn, cô bé nhìn chung quanh, kêu lên "Joli! Joli ơi, bồ ở đâu rồi, trả lời mình đi!"

Harry và Ron cũng gấp rút quơ quào tay trong không trung để mà tìm kiếm. Tâm trạng của Harry ngày càng trở nên lo sợ hơn khi mà đây đã là lần thứ hai cậu để vụt mất Jolisa. Bỗng từ phía sau lưng bọn trẻ, một giọng nói quen thuộc vang lên

"Mấy bồ đang cái làm gì vậy?"

Tụi nó cùng quay lại nhìn, Jolisa đang đứng ngay trước mắt tụi nó, mà tấm Áo khoác Tàng hình thì lại chẳng thấy đâu

Hermione thở phào nhẹ nhõm, cô bé hỏi

"Joli! Bồ đi đâu nãy giờ vậy hả?"

Jolisa hạ nhỏ giọng xuống, rù rì nói với ba đứa bạn

"Thì đương nhiên là vào trong phòng chứa chổi để cởi Áo khoác Tàng hình. Bộ mấy bồ muốn mình đứng trước thanh thiên bạch nhật ngang nhiên xuất hiện hả?"

Ron hỏi

"Vậy cái áo đâu rồi?"

Jolisa vỗ nhẹ vào cái túi của cô

"Trong đây nè. Mẹ của mình có ếm sẵn bùa không gian lên túi cho mình mà"

Hermione nói

"Sau này muốn đi đâu thì bồ nhớ phải nói trước một tiếng, đừng tự ý biến mất như vậy. Lỡ bồ bị bắt thì tụi mình biết đường đâu mà tìm?"

Jolisa cười hì hì, vui vẻ khoác tay của cô bé

"Mình nhớ rồi mà. Tụi mình vào Đại Sảnh Đường ăn đi, mình đói lắm rồi"

huhu ngày mai tui phải đi học lại rồi nên chắc sẽ đổi sang up 2 ngày 1 chương hoặc là 3 ngày 1 chương á 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com