TruyenHHH.com

「 ĐNHP 」Return

Chương 70. Gia đình của Hagrid

rosmefin

Cụ Dumbledore cúi xuống nhìn bốn đứa trẻ, mỉm cười và dịu dàng nói

"Chào các con"

Giọng của Hermione bây giờ đã nhỏ lại

"Tụi con... ơ... tụi con muốn gặp bác Hagrid"

Đôi mắt của cụ Dumbledore nhấp nháy như sao

"Ừ, thầy cũng đoán là vậy. Sao các con không bước vô đi?"

Hermione nói

"Ơ... a... dạ!"

Harry, Ron, Jolisa và Hermione cùng đi vào căn chòi. Con Fang lao mình vào Jolisa ngay cái phút cô vừa bước vào. Con chó sủa như điên và tìm cách liếm vành tai của Jolisa. Cô nhẹ nhàng đẩy con Fang ra và nhìn quanh. Lão Hagrid đang ngồi bên cạnh bàn, trên bàn có hai tách trà bự. Ngó lão thiệt là bơ phờ nhếch nhác, mặt mũi thì lem nhem, hai mí mắt thì sưng phù, và lão đã tới chỗ hết nước nói rồi, khi mớ tóc của lão bị vò lại. Thay vì làm cho mớ tóc tử tế ra, bây giờ trông chúng lại không khác chi một bộ râu tóc giả bằng dây kẽm rối nùi. Harry nói

"Chào bác Hagrid!"

Lão Hagrid ngước nhìn lên. Lão nói giọng khàn khàn

"Ờ... "

Cụ Dumbledore đã đóng xong cánh cửa đằng sau lưng Harry, Ron, Jolisa và Hermione. Cụ nói

"Thêm trà nha?"

Jolisa liền đáp

"Dạ con uống sữa"

Cụ mỉm cười nhìn cô, rút cây đũa phép của cụ ra, phẩy nhẹ một cái, một cái khay trà biết xoay hiện ra ở lưng chừng không trung cùng với một đĩa bánh ngọt và một bình sữa. Cụ Dumbledore làm phép cho khay trà đáp xuống mặt bàn. Và mọi người cùng ngồi xuống. Yên lặng một lát. Rồi cụ Dumbledore nói

"Hồi nãy anh có nghe trò Granger la lối cái gì không, anh Hagrid?"

Hermione hơi ngượng, hai má ửng hồng. Nhưng cụ Dumbledore mỉm cười với cô bé và nói tiếp

"Căn cứ theo cái cách mà Harry, Ron, Jolisa và Hermione ra sức phá cửa vô thì dường như chúng muốn biết tin về anh, Hagrid à"

Harry đăm đăm nhìn lão Hagrid, nói

"Dĩ nhiên là tụi con vẫn muốn hiểu thêm về bác! Bác đừng nghĩ bất cứ điều gì mà mụ bò cái Skeeter... Dạ, xin lỗi thầy" Harry liếc nhìn cụ Dumbledore. Nhưng cụ Dumbledore quay quay hai ngón tay cái quanh nhau, mắt chăm chú ngó cái trần nhà. Cụ nói

"Thầy tạm thời bị điếc và không có ý kiến gì về điều con đang nói, Harry à"

Harry ngượng ngùng nói tiếp

"Ơ... đúng vậy. Con vừa định nói là... bác Hagrid, làm sao mà bác lại có thể nghĩ là tụi con bận tâm đến cái điều mà... mụ... đàn bà đó viết về bác chứ?"

Hai giọt nước mắt bự chảng trào ra đôi mắt đen ti hí của lão Hagrid rồi chậm chạp lăn xuống đám râu rối nùi quanh cằm lão. Cụ Dumbledore vẫn cẩn thận ngước nhìn cái trần nhà. Cụ nói

"Đây là bằng chứng sống về những gì tôi đã nói với anh, anh Hagrid à. Tôi đã đưa anh xem những lá thư của vô số phụ huynh, những người vẫn còn nhớ anh từ cái thời họ còn là học sinh ở trường này, họ nói một cách chắc chắn là nếu tôi mà đuổi anh thì nhất định họ sẽ có phản ứng về chuyện đó... "

Lão Hagrid đáp bằng giọng khàn khàn

"Đâu phải tất cả mọi người... Đâu phải tất cả mọi người đều muốn tôi ở lại đây... "

Cụ Dumbledore giờ đây nghiêm nghị nhìn qua cặp kính nửa vầng trăng của cụ

"Đúng vậy, Hagrid à, nếu mà anh bận tâm đến tiếng tăm vũ trụ, thì chắc là anh còn co rút trong cái hốc này lâu lắm đó. Từ ngày mà tôi bắt đầu làm Hiệu trưởng của cái trường này, không một tuần lễ nào mà tôi không nhận được một lá thư phàn nàn về cái cách mà tôi điều hành ngôi trường. Nhưng mà tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi tự giam mình trong phòng giấy của tôi và không thèm nói chuyện với ai hết à?"

Lão Hagrid thốt lên ai oán

"Nhưng... nhưng cụ đâu có lai người khổng lồ"

Jolisa xen vào nói

"Bác hiểu rõ là bác không hề có chút xíu nào giống với những người khổng lồ mà. Bác... ừm... dễ tính và nhân hậu. Rõ ràng là không có ai nhận ra bác là người lai khổng lồ hết, đúng không?" Jolisa huých cùi chỏ vào tay Ron, khiến cậu nhóc gật đầu đồng tình. Cô lại nói "Và bác nghĩ thử coi, dù là người lai khổng lồ, nhưng mà bác vẫn tốt tính hơn tụi Slytherin rất nhiều. Bác thử nghĩ về mấy trò mà tụi nó đã làm đi. Đặt điều nói láo giáo sư của mình. Có khi còn tồi tệ và đáng ghét hơn những người khổng lồ rất nhiều"

Harry tức tối nói

"Bác Hagrid, bác nghĩ coi họ hàng cháu là những ai? Bác nghĩ đến gia đình Dursley thử coi!"

Giáo sư Dumbledore nói

"Một quan điểm xuất sắc! Ông anh của tôi, anh Aberforth, bị cáo buộc tội bỏ bùa bậy bạ cho một con dê. Chuyện đó bị đăng báo um xùm, nhưng mà ông anh tôi đâu có thèm trốn biệt? Còn lâu ảnh mới trốn. Ảnh cứ ngẩng cao đầu mà làm công việc của ảnh như thường. Dĩ nhiên, tôi không hoàn toàn chắc chắn là ảnh biết đọc đâu, thành ra có thể ảnh cũng chẳng phải gan lỳ gì lắm... "

Hermione lặng lẽ nói

"Quay trở lại mà dạy tụi con đi bác Hagrid! Dạy lại nghe bác, tụi con nhớ bác lắm"

Lão Hagrid há hốc miệng thổn thức, nước mắt lại lăn tròn qua gò má lão mà thấm vào chòm râu của lão. Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ nói

"Tôi từ chối đơn từ nhiệm của anh, anh Hagrid à, và tôi mong anh làm việc trở lại vào thứ hai. Vào tám giờ rưỡi sáng thứ hai, anh hãy đến ăn sáng với tôi tại Đại Sảnh Đường. Không được viện bất cứ lý do nào để từ chối. Thôi, chào tất cả mọi người nhé" Cụ Dumbledore rời khỏi căn chòi, chỉ tạm dừng bước một chút để gãi tai con Fang

Khi cụ đã đóng lại cánh cửa sau lưng, lão Hagrid bắt đầu úp mặt vào hai bàn tay bự chè bè như cái đồ hốt rác mà khóc nức nỏ. Hermione cứ vỗ nhè nhẹ trên cánh tay của lão, và cuối cùng, lão Hagrid ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt thiệt tình là đỏ ngầu. Lão nói

"Một con người vĩ đại... cụ Dumbledore... một con người vĩ đại... "

Ron nói

"Dạ, đúng vậy. Con ăn thêm chút bánh nữa nghe bác Hagrid?"

Lão Hagrid quẹt nước mắt bằng mu bàn tay

"Ừ, cứ ăn đi con, Ừ... cụ nói đúng... các con nói đúng... bác thiệt là ngu... người cha già hẳn là xấu hổ lắm vì cái cách mà bác cư xử vừa rồi... " Những giọt nước mắt to tướng lại ứa ra, nhưng lão mạnh mẽ dứt khoát chùi đi, và nói "Bác chưa từng cho các con xem hình của cha bác phải không? Đây nè... "

Lão Hagrid đứng dậy đi tới ngăn tủ kéo, mở ra một ngăn, và lấy ra một tấm hình của một pháp sư nhỏ thó có đôi mắt đen lóng lánh y như mắt của lão Hagrid. Vị pháp sư đó ngồi trên vai của lão Hagrid mà tươi cười. Căn cứ vào cây táo đằng sau họ thì lão Hagrid lúc đó phải cao hai thước mốt hay hai thước hai, cỡ đó, nhưng mặt và cằm thì chưa có râu, trông trẻ trung, mịn màng, tròn trịa. Với nét mặt đó Hagrid chắc chắn chưa tới mười một tuổi. Lão Hagrid lại cất giọng ồm ồm

"Hình này chụp trước khi bác nhập học trường Hogwarts. Cha của bác chết đi mà mãn nguyện... ông cứ lo là bác sẽ không được học thành pháp sư, bởi vì mẹ của bác... Ừ, dù sao thì... Đành rằng bác không thiệt là giỏi lắm về pháp thuật, thiệt vậy... Nhưng mà ít nhất thì cha của bác cũng khỏi phải thấy cảnh bác bị đuổi học. Các con hiểu không, ổng chết khi bác mới học năm thứ hai... Cụ Dumbledore là người đã dựng bác dậy sau khi cha của bác ra đi. Rồi cho bác làm người giữ khóa... cụ ấy biết tin dùng người, luôn cho họ cơ hội làm lại cuộc đời... điều đó khiến cho cụ khác với những Hiệu trưởng khác, các con hiểu không? Cụ nhận bất cứ ai vào trường Hogwarts, miễn sao người đó có tài. Cụ biết là người ta có thể tu thân thành người tốt cho dù lý lịch của họ thế nào đi nữa... Điều đó đáng kính trọng biết chừng nào. Nhưng mà một số người không hiểu cho như vậy. Có một số người luôn luôn vịn vào cái điều đó mà chống lại cụ ấy... Có những người giả bộ là họ chỉ có xương to thôi chứ không dám đứng lên mà nói... 'Tôi là chính tôi, và tôi không xấu hổ vì tôi là tôi'. Cha của bác từng dạy bác 'Đừng xấu hổ vì là chính mình. Sẽ có người vịn vào lý lịch con để chống lại con, nhưng họ không đáng để cho con bận tâm tới'. Và ông ấy nói đúng. Bác thiệt là ngu. Nhưng bác không thèm bận tâm đến mụ ấy nữa, bác hứa với các con như vậy. Xương to... Bác sẽ cho mụ ấy xương to!"

Harry, Ron, Jolisa và Hermione nhìn nhau lo lắng. Jolisa thà là dắt năm chục con Quái Tôm Đuôi Nổ đi dạo còn hơn là thú nhận cô đã nghe lén chuyện tâm tình của lão Hagrid với bà Maxime. Nhưng lão Hagrid cứ thao thao bất tuyệt, rõ ràng không có ý thức là lão đang nói chuyện rất kỳ cục. Lão ngước mắt khỏi tấm hình của cha lão, hai mắt sáng rạng rỡ

"Con biết gì không, Harry? Khi mà bác gặp con lần đầu tiên, con đã khiến bác nhớ tới thân phận của bác một chút. Cha mẹ mất cả, và con cảm thấy như thể mình không theo học nổi ở trường Hogwarts, nhớ không? Không dám tin chắc là mình sẽ vượt qua được... vậy mà bây giờ nhìn con xem... Harry, quán quân trường Hogwarts!" Lão ngước nhìn Harry một lát rồi nói, rất trịnh trọng "Con có biết bác muốn gì không, Harry? Bác rất muốn con thắng cuộc thi đấu, bác thiệt tình mong muốn. Điều đó sẽ chứng tỏ cho bọn họ thấy... không cần phải thuần chủng mới thành đạt được. Con không cần phải xấu hổ về lý lịch của mình. Chiến thắng của con sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy cụ Dumbledore là người có quan điểm đúng đắn. Rằng ai có khả năng pháp thuật thì họ có thể làm pháp thuật. Con đã làm gì với cái trứng vàng đó rồi hả, Harry?"

Harry nói

"Hay lắm! Thiệt tình là hay lắm"

Gương mặt sầu thảm của lão Hagrid bừng nở một nụ cười toe toét đầy nước mắt

"Đáng mặt con trai ta! Con hãy chứng tỏ cho họ thấy, Harry, con hãy mở mắt họ ra. Đánh bại tất cả chúng nó"

Nói dối với lão Hagrid thì không giống chút nào như nói dối với bất cứ người nào khác. Harry đi trở về tòa lâu đài với Ron, Jolisa và Hermione vào xế trưa hôm ấy, không thể nào xua đi được hình ảnh rạng rỡ hạnh phúc trên gương mặt của lão Hagrid khi lão tưởng tượng ra cảnh Harry chiến thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp Thuật. Jolisa lựa lúc Hermione đang làm bài tập, không có chút để ý gì đến ba đứa bạn thì mới nói nhỏ với Harry

"Mình nghĩ là tới lúc bồ nghe theo lời của Diggory rồi đó. Dù mình cũng chẳng tin tưởng vào việc anh ta kêu bồ đi tắm cho lắm đâu. Nhưng mà nếu bồ tìm được manh mối gì đó thì vẫn tốt hơn mà"

Harry buồn rầu gật đầu với cô. Buổi tối ngày hôm đó, bọn trẻ lại tách ra và trở về phòng ngủ của chính mình. Jolisa nhìn Hermione đang say giấc nồng trên giường, cảm giác bất an trong lòng khiến cho cô không thể nào ngủ được. Vậy nên Jolisa rời khỏi cái giường của mình, cô cầm lên bức thư mà mình đã cho Hermione xem hồi chiều và nhẹ nhàng mở cửa phòng để đi xuống phòng sinh hoạt chung. Vì chẳng còn học sinh nào ở đây nên lò sưởi đã bị tắt, Jolisa chỉ đành tạo ra một ngọn lửa vào ném vào trong đống củi. Một thứ ánh sáng màu đỏ cam ngay lập tức toả ra gần nửa căn phòng, vừa đủ sáng để Jolisa có thể đọc lại được lá thư của cha mẹ mình

Sau vụ bị lên trang nhất tờ Nhật báo Tiên tri, Jolisa đã gởi một lá thư cho cha mẹ và mong họ sẽ tiết lộ cho mình một chút thông tin hữu ích gì đó về Rita Skeeter, đủ để cô ta không làm phiền đến Jolisa nữa. Nhưng ai mà ngờ được là cha mẹ lại có thể cung cấp cho cô một tin thừa sức tống Rita ra trước toà án của Bộ Pháp Thuật luôn chứ

'Jolisa yêu dấu, chúng ta biết rằng con rất tức giận vì bị Rita Skeeter làm phiền. Nhưng hiện tại cô ta vẫn còn rất hữu dụng nên chúng ta cũng không muốn vạch trần bí mật của cô ta quá sớm, vậy nên ta hy vọng con cũng sẽ không đem chuyện này rêu rao ra ngoài, chỉ cần con biết và nắm thóp cô ta thôi là đủ
Rita Skeeter là một Hoá Thú Sư, và dĩ nhiên là một phù thuỷ hoá thú không giấy phép. Mẹ của con đã vô tình tìm ra được bí mật này khi cô ta hoá thành một con bọ cánh cứng màu xanh và lảng vảng ở gần cửa sổ nhà mình
Bí mật này đã giúp cho gia đình ta không còn bị Rita Skeeter làm phiền nữa, và đó cũng là lí do vì sao mọi người chỉ thường thấy những bài báo tốt đẹp về gia tộc của chúng ta trên tờ Nhật báo Tiên tri
Ta chỉ muốn nhắc nhở cho con nhớ một điều, một khi đã nắm giữ được bí mật của đối thủ thì hãy tuyệt đối giữ kín, bởi vì đó sẽ là vũ khí khủng khiếp nhất mà con có được khi con phải đối đầu với bọn họ
Nhớ lời chúng ta, không được tiết lộ cho ai biết về chuyện này hết, và còn nữa, đốt lá thư đi nếu con cảm thấy không yên tâm khi phải ngủ một phòng năm người
Yêu con

Aros Charites'

Jolisa luyến tiếc đọc lá thư một lần cuối, rồi cô nhanh chóng ném nó vào trong ngọn lửa đang bừng cháy kia. Cô đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều mới dám kể cho Hermione nghe về chuyện này, và một phần nữa là vì cô tuyệt đối tin tưởng cô bé sẽ không bao giờ phụ lòng tin của cô. Mãi cho đến khi lá thư đã hoàn toàn bị thiêu rụi thành tro và mất tăm bên dưới đống củi rồi, Jolisa mới nhàm chán liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ

"Chuối chiên!" Bỗng có tiếng ai đó đọc mật khẩu của phòng sinh hoạt chung vang lên

Jolisa cau mày, bàn tay cầm chắc đũa phép và cẩn thận lắng tai nghe từng tiếc bước chân của người kia. Điều kì lạ là cho đến khi tiếng bước chân đã biến mất rồi thì cô vẫn chẳng thấy có ai tiến vào bên trong này cả. Jolisa đứng dậy khỏi cái ghế, từng bước chậm chạp đi về phía lối dẫn ra cái lỗ chân dung. Bức tranh vẫn còn đóng chặt, Jolisa cảm thấy hoài nghi vào đôi tai của chính mình, lẩm bẩm nói

"Chẳng lẽ còn trẻ mà đã bị lãng tai rồi sao... "

"Không có đâu!" Một giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến lỗ tai, khiến cho Jolisa giật nảy mình. Cô đánh rơi cả đũa phép, chân này vấp vào chân kia khi đang cố lùi bước về phía sau

Chẳng biết là từ đâu trong không trung, nhưng lại có một cánh tay vươn đến và đỡ lấy cả người cô. Jolisa sợ hãi quơ quào, bàn tay của cô vô tình động vào tấm áo choàng của ai đó và kéo nó xuống. Cái đầu bù xù của thiếu niên ngay lập tức hiện ra trước mắt, và mùi thơm sữa tắm dễ chịu sộc vào mũi Jolisa, cô kinh ngạc kêu lên

"Harry?"

Harry mỉm cười, cậu đỡ cô đứng thẳng dậy rồi cúi xuống nhặt đũa phép cho cô. Jolisa hỏi

"Bồ đi đâu mới về vậy?" Rồi cô hơi cau mày, ghé sát mặt mình đến gần người Harry "Bồ mới đi tắm á hả?"

Harry gật đầu đáp lại. Cậu kéo Jolisa ngồi trở xuống cái ghế bành khi nãy cô đã ngồi. Vừa vuốt lại tóc trên đầu vừa nói

"Phải công nhận là phòng tắm Huynh trưởng tắm đã thiệt! Giờ thì mình hiểu tại sao đứa học sinh nào cũng muốn phấn đấu vì cái chức vụ đó rồi"

Jolisa nói

"Bồ tắm trong phòng tắm Huynh trưởng hả? Nhưng mà mật khẩu... "

Harry xen vô

"Cedric đã nói cho mình biết đó"

Jolisa liền ngước mắt nhìn xuống cái quả trứng vàng trong tay Harry

"Vậy bồ tìm được manh mối gì chưa?"

Harry gật đầu

"Được rồi. Mình sẽ phải lặn xuống Hồ Đen để mà tìm kiếm người không thể dùng tiếng nói của mình trên mặt đất... "

Lần này lại đến Jolisa ngắt lời

"Là ai?"

"Người cá"

Jolisa hỏi

"Nhưng tìm người cá để làm gì chứ? Bộ bọn họ muốn các quán quân bắt Người cá làm món ăn hả... " Trong đầu cô liền hiện lên cảnh tượng một Người cá đang nằm trên cái dãy bàn nhà Gryffindor và bị bọn học trò cắt thịt ra. Cô bĩu môi nói "Eo, ghê quá! Mình nhất định sẽ bỏ luôn cả bữa tối đó nếu bọn họ thật sự làm như vậy!"

Harry phì cười nhìn cô. Cậu nói

"Myrtle Khóc nhè kể với mình là Cedric mất cả buổi trời mới hiểu được cái ý nghĩa của bài hát... "

Jolisa liền trợn tròn mắt

"Bồ nói là... bồ tắm khi Myrtle đang ở đó hả? Nhưng mình nhớ... Myrtle là con... gái"

"Trong cái bồn tắm đó đầy xà phòng, chị ta không nhìn thấy gì được đâu"

Jolisa rù rì

"Biết đâu ma có thể nhìn xuyên qua xà phòng... "

Harry nói

"Bồ lo mình sẽ mất sự trong trắng à?"

Cô vuốt cằm, ra vẻ suy tư nói

"Thật ra cũng không hẳn là lo. Bồ mất sự trong trắng thì cũng được. Chứ thử nghĩ tới chuyện Harry Potter còn giữ y nguyên cái mác trai tơ cho đến khi tốt nghiệp thì thiệt là vô lí. Mình thật sự lo lắng cho bồ về việc kiếm bạn gái đó. Ngày nào bồ cũng kè kè đi với tụi mình thì sao có cô gái nào tiếp cận bồ được? Chỉ là để một con ma lấy đi sự trong trắng thì cũng hơi kì... "

Nụ cười trên mặt Harry liền trở nên cứng ngắt. Khoé miệng cậu giật giật mấy cái, không ngờ là Jolisa còn lo tới chuyện yêu đương của cậu. Cô lại nói

"Nhưng mà đi tắm thôi sao cũng về trễ dữ vậy?"

"Mình gặp rắc rối trên đường về. Đúng rồi, mình quên mất kể cho bồ nghe. Khi nãy mình thấy ông Crouch lảng vảng gần văn phòng của thầy Snape trong Tấm bản đồ của Đạo tặc"

"Nhưng ổng đang bị bệnh mà?"

"Vậy nên mình mới đi theo để coi ổng làm gì ở trong trường lúc một giờ sáng, lại còn ở gần văn phòng của thầy Snape nữa chứ"

"Rồi bồ có phát hiện được gì không?"

Harry ủ rũ lắc đầu

"Không. Mình không để ý đường đi nên đạp trúng cái cầu thang bịp Neville hôm trước. Quả trứng với tấm bản đồ rớt ra làm thầy Filch phát hiện. Nhưng mà may là mình vẫn còn tấm Áo khoác Tàng hình che cho. Không thì toi đời rồi"

Jolisa ngó vào hai bàn tay của Harry, cô hỏi

"Vậy tấm bản đồ đâu rồi?"

"Mình cho giáo sư Moody mượn rồi. Thầy nói thầy đang cần tìm kiếm gì đó và tấm bản đồ sẽ có ích cho thầy"

Jolisa hơi cau mày lại

"Giáo sư Moody xuất hiện ở gần đường tới văn phòng thầy Snape lúc một giờ sáng hả?"

Harry biết là Jolisa đang muốn nói đến điều gì, cậu liền bảo

"Thầy ấy đang đi tuần tra khắp nơi trong trường thôi"

Đôi chân mày của Jolisa dần giãn ra, nhưng sự nghi ngờ trong lòng cô thì chẳng vơi đi bao nhiêu. Harry nói

"Thầy còn cho là mình nên làm Thần Sáng nữa đó! Bồ thử nghĩ coi Joli, làm Thần Sáng và được đi khắp nơi để bắt những phù thuỷ hắc ám... " Dưới cặp mắt kiếng của Harry là đôi mắt cậu sáng lên lấp lánh khi nghĩ tới việc mình có thể trở thành một Thần Sáng vĩ đại như Moody Mắt Điên. Jolisa nói

"Nhưng mà làm Thần Sáng cũng khổ lắm. Mình nghĩ bồ nên xem xét coi mấy ông Thần Sáng khác có ai mặt mũi chi chít thẹo như thầy Moody không đã. Chứ mình thấy mỗi một cái trên này thôi là bồ đủ khốn đốn rồi đó"

Hai đứa liền bật cười nhìn nhau. Chẳng hiểu sao khi nói chuyện với Harry thì tâm trạng của Jolisa lại tốt lên đôi chút. Cô nhìn vào cái đồng hồ của Harry, hỏi

"Bồ không đeo cái đồng hồ mình tặng hả?"

Harry nói

"Cái đồng hồ đó quý lắm. Mình muốn để những dịp quan trọng mới mang"

Jolisa gật gù. Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Cô ngáp dài một hơi, vừa dụi mắt vừa nói

"Bồ về phòng ngủ sớm đi. Mình ngủ trước nha"

"Ngủ ngon, Joli"

Jolisa vừa đi lên cầu thang vừa đáp

"Ngủ ngon"

Sáng hôm sau, Jolisa nằm dài trên cái bàn tận cuối lớp Bùa chú, vừa buồn ngủ vừa cố lắng tai nghe mấy đứa bạn đang nói cái gì. Hôm nay tụi nó được giao bài tập thực hành bài phản Bùa Triệu tập và bài Bùa Tống xuất. Để tránh những tai nạn bậy bạ tiềm tàng trong những vật thể cứ bay ngang xẹt dọc khắp phòng học, giáo sư Flitwick đã phát cho mỗi học sinh một cái gối để thực tập, dựa trên lý thuyết là những cái gối đó sẽ không làm ai bị thương hết nếu rủi mà chúng bay trật mục tiêu. Đó là một lý thuyết tốt đẹp, nhưng thực tế ứng dụng thì không hoàn toàn hay ho lắm. Mục tiêu của Neville luôn trật vuột một cách thảm hại và cậu cứ vô tình mà tống xuất những vật thể nặng ký hơn nhiều, ví dụ như giáo sư Flitwick chẳng hạn, bị cậu tống bay vèo vèo ngang qua phòng. Lúc giáo sư Flitwick bay một cách cam chịu ngang qua chỗ Harry, Ron, Jolisa và Hermione, cô bé ngay lập tức dựng ngược Jolisa ngồi dậy, đợi đến khi giáo sư đã đáp xuống một đầu tủ lớn cách xa rồi cô mới nghe tiếng Hermione tức giận kêu lên

"Vậy mà bồ nói bồ đã tìm ra manh mối trong cái trứng đó"

Harry gắt

"Làm ơn nói nhỏ nhỏ thôi! Mình cần phải... đại khái dò trúng đài là được rồi chứ gì!" Cậu im lặng một lát, đưa mắt ngó quanh lớp để chắc chắn là không ai chú ý đến tụi nó. Harry nói "Làm ơn quên cái trứng đi chừng một phút được không? Mình sắp kể cho mấy bồ nghe về thầy Snape và thầy Moody đây... "

Cái lớp học này là nơi lý tưởng để bàn chuyện riêng tư, bởi vì ai cũng quá hào hứng tống xuất các vật bay lung tung nên chẳng bận tâm gì đến tụi Harry, Ron, Jolisa và Hermione hết. Harry bèn rù rà rù rì kể lại cuộc phiêu lưu của cậu vào đêm hôm trước trong suốt nửa giờ sau cùng của buổi học. Ron quơ cây đũa phép lên, tống bay một cái gối với sự khoái chí vô cùng khiến mắt cậu sáng cả lên, cái gối bay vút vào không trung và tống rớt cái nón của Parvati. Ron nói

"Thầy Snape nói là thầy Moody cũng lục soát văn phòng của ổng nữa hả? Bồ nghĩ coi... có phải thầy Moody đến đây là để canh chừng thầy Snape và ông Karkaroff không?"

"Mình không biết đó có phải là công việc mà cụ Dumbledore giao cho thầy Moody làm hay không, nhưng chắc chắn là thầy hiện đang làm công việc đó"

Chẳng chú tâm lắm đến việc thực tập bùa chú, Harry quơ đại cây đũa phép, khiến cái gối của cậu chỉ biểu diễn được một màn đại khái là rớt bịch khỏi cái bàn. Harry nói tiếp

"Thầy Moody nói sở dĩ cụ Dumbledore còn để cho thầy Snape ở lại trường là bởi vì cụ đang cho thầy ấy một cơ hội thứ hai hay đại khái như vậy"

"Cái gì?"

Mắt Ron trợn mở lên khi cái gối kế tiếp của cậu xoay tít trên không trung, chọi trúng chùm đèn treo, nẩy bật ra và nặng nề rớt xuống bàn của giáo sư Flitwick. Ron nói

"Harry à... hổng chừng thầy Moody cho là thầy Snape bỏ tên bồ vô cái Cốc Lửa đó!"

Hermione lắc đầu một cách ngờ vực

"Ôi, Ron ơi, trước đây có lần tụi mình cứ tưởng thầy Snape muốn giết Harry, nhưng mà hóa ra là thầy tìm cách cứu mạng Harry, bồ còn nhớ không?"

Cô bé tống xuất một cái gối khiến nó bay vèo ngang qua phòng và rớt xuống, đúng vô cái hộp được coi là bãi đáp của tất cả những cái gối. Harry nhìn Hermione, trầm tư suy nghĩ...

Hermione tiếp tục nói

"Mình không bận tâm điều thầy Moody nói, cụ Dumbledore đâu có ngu. Cụ rất sáng suốt mà tin cậy bác Hagrid và thầy Lupin, mặc dù cả đống người khác không đời nào giao công việc cho hai người đó. Vậy thì làm sao cụ Dumbledore lại sai lầm được trong việc tin dùng thầy Snape, mặc dù thầy Snape có hơi... "

Jolisa nói

"... ác độc!"

Ron tiếp ngay

"Thử nghĩ coi, Hermione. Vậy thì tại sao tất cả những người săn lùng Phù thủy Hắc ám đó đều lục soát văn phòng thầy Snape chứ?"

Hermione không thèm để ý tới Ron, vẫn tiếp tục suy luận

"Tại sao ông Crouch lại giả đò bệnh? Chuyện này thiệt tình là khôi hài, đúng không? Ổng không thể sắp xếp để đến dự Dạ vũ mà khi ổng muốn thì ổng lại có thể đến đây vào lúc nửa đêm"

Ron tống xuất một cái gối khác bay vèo tới cửa sổ, nói

"Chẳng qua bồ không ưa ông Crouch vì chuyện con gia tinh Winky ấy thôi"

Hermione tống xuất cái gối của cô bé bay hết sức gọn vô cái hộp

"Còn bồ thì chỉ muốn nghĩ là thầy Snape nhất định phải có mắc mứu gì đó"

"Mình thì muốn biết thầy Snape đã làm gì với cơ hội đầu tiên, nếu nói là hiện nay thầy được cho cơ hội thứ hai?" Harry rầu rĩ nói, và cái gối của cậu, bay thẳng một mạch ngang qua căn phòng và gọn gàng đáp xuống đúng chóc ngay bên trên cái gối của Hermione, khiến Harry cũng phải kinh ngạc

Bây giờ khi mấy cái gối của ba đứa đã yên vị trong cái hộp hết rồi, tụi nó mới bắt đầu ngó xuống Jolisa vẫn còn đang dùng gối của mình kê đầu ngủ ngon lành. Hermione không hài lòng chút nào hết, và cô bé lập tức đánh thức Jolisa dậy, bắt cô phải thực hiện ngay mấy cái bùa chú

Vâng lời chú Sirius dặn dò là kể cho chú biết mọi chuyện bất thường xảy ra ở trường Hogwarts. Harry đã gởi ngay đêm đó cho chú một lá thư bằng con cú nâu của trường, kể lại tất cả, từ chuyện ông Crouch đột nhập văn phòng thầy Snape, đến cuộc cãi vã giữa thầy Snape và thầy Moody. Sau đó cả đám lại chuyển hướng chú ý của tụi nó vào vấn đề khẩn thiết nhất mà Harry đang phải đối phó. Làm sao sống sót dưới nước sau một giờ vào ngày hai mươi bốn tháng Hai sắp tới

Ron rất khoái cái ý tưởng dùng lại bùa Triệu tập. Bởi vì Harry đã giải thích cho cậu biết về bộ đồ lặn của dân Muggle, nên Ron không hiểu tại sao mà Harry lại không triệu tập phứt một bộ từ cửa hàng Muggle gần đấy nhất cho rồi. Hermione gạt bỏ ngay kế hoạch này khi chỉ rõ rằng, trong trường hợp Harry không thể xoay sở học được cách xài bộ đồ lặn trong thời hạn một giờ được quy định đó, thì chắc chắn là cậu sẽ bị loại khỏi cuộc thi vì vi phạm Quy ước Quốc tế về Bí mật phù thủy, bởi vì rất ít hy vọng là không bị một Muggle nào nhìn thấy một bộ đồ bơi bay vèo vèo ngang qua đồng quê để đến trường Hogwarts. Cô bé nói

"Dĩ nhiên giải pháp lý tưởng nhất cho bồ là biến hình thành một chiếc tàu ngầm hay cái gì đó tương tự. Giá mà tụi mình đã học qua môn biến hình người! Nhưng mà môn đó tới năm thứ sáu tụi mình mới được học, và nếu học không tới nơi tới chốn để lại bị tẩu hỏa nhập ma thì thiệt là khủng khiếp"

Harry nói

"Ừ, mình cũng không khoái cái trò đi loanh quanh với cái ống kính tiềm vọng lòi ra trên đầu mình đâu. Nếu có thầy Moody ở trước mặt thì chắc là mình luôn luôn có thể tấn công ai đó,thầy có thể làm giúp mình... "

Hermione nghiêm trang nói

"Nhưng mình không nghĩ là thầy sẽ để cho bồ được chọn muốn biến thành cái gì thì biến đâu. Không, mình thấy tốt nhất cho bồ là xài một thứ bùa gì đó"

Khuôn mặt của Harry lại trở nên rầu rĩ khi nghĩ tới chuyện phải vùi mặt vào đống sách bụi bặm trong thư viện. Nhưng, mặc dù cậu, Ron, Jolisa và Hermione đã lục lọi nghiên cứu suốt các giờ nghỉ trưa, các buổi tối và các ngày cuối tuần, mặc dù Harry đã hỏi xin giáo sư McGonagall một giấy phép đặc biệt để tham khảo sách trong khu vực Giới hạn, và thậm chí đã nhờ cả sự giúp đỡ của bà quản thủ thư viện cáu kỉnh trông như con kền kền là bà Pince, tụi nó vẫn không tìm ra cái gì có thể giúp cho Harry sau một tiếng đồng hồ ở dưới nước mà còn sống để ba hoa chích choè

Khi chỉ còn hai ngày nữa là tới bài thi thứ hai, Harry lại bắt đầu nuốt đồ ăn không trôi. Điều tốt lành duy nhất trong bữa điểm tâm hôm thứ hai là con cú nâu mà Harry đã gởi đến chú Sirius vừa trở về. Harry rút miếng giấy da buộc ở chân con cú, mở ra, và đọc lấy lá thư ngắn nhất mà chú Sirius từng viết cho cậu

'Gởi lại cú cho chú biết ngày giờ của cuộc đi chơi cuối tuần lần tới ở làng Hogsmeade'

Harry lật lại tấm giấy da và nhìn vào mặt sau tờ giấy, hy vọng đọc thấy điều gì khác nữa, nhưng chẳng có gì cả. Hermione đọc bức thư qua vai của Harry. Cô bé nói nhỏ

"Cuối tuần tới nữa. Đây, lấy cây viết của mình mà viết, rồi gởi lại cú cho chú ấy ngay"

Harry ghi ngày vào mặt sau của tờ giấy da mà chú Sirius đã gởi, cột lá thư trở vô chân của con cú nâu, và nhìn theo nó cất cánh bay đi một lần nữa. Jolisa hỏi

"Chú Sirius muốn biết về ngày giờ cuối tuần đi Hogsmeade để làm gì?"

Harry lơ đãng đáp

"Không biết nữa... "

Có lẽ là niềm hạnh phúc chốc lát đã bừng lên trong lòng cậu khi nhìn thấy bóng dáng con cú trở về giờ đây đã tắt lịm

"Thôi đi, tới giờ học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí rồi"

Jolisa không biết là do lão Hagrid muốn cho qua vụ mấy con Quái Tôm, hay bởi vì bây giờ chỉ còn lại có mỗi hai con mà thôi, hay cũng bởi vì lão muốn chứng tỏ lão cũng có thể làm bất cứ điều gì mà giáo sư Grubbly-Plank đã làm, mà từ khi lên lớp dạy lại, lão Hagrid đã chỉ tiếp tục bài giảng về Bạch Kỳ Mã. Hóa ra lão Hagrid am hiểu về Bạch Kỳ Mã không kém gì về lũ quái vật, mặc dù rõ ràng là lão vẫn cho rằng, việc bọn Bạch Kỳ Mã không có răng nanh nọc độc là một điều đáng thất vọng hết sức. Còn Jolisa thì cảm thấy chán nản cực kì bởi vì không dùng mấy con Quái Tôm để hù doạ Parvati được nữa

Hôm nay lão xoay sở cách nào đó mà bắt được hai con Bạch Kỳ Mã con về. Không giống như Bạch Kỳ Mã đã trưởng thành, Bạch Kỳ Mã con chỉ tuyền bằng vàng ròng. Parvati và Lavender vui thích vô cùng khi nhìn thấy chúng, và ngay cả Pansy Parkinson cũng phải khó khăn lắm mới giấu giếm nổi niềm ái mộ chúng. Lão Hagrid nói với cả lớp

"Dễ thấy hơn những con lớn. Chúng đổi thành màu bạc khi được khoảng hai năm tuổi, và khi lớn tới bốn tuổi thì mọc sừng. Khi nào hoàn toàn trưởng thành thì chúng mới có lớp lông trắng tuyền, lúc đó chúng khoảng bảy tuổi. Khi còn nhỏ thì chúng hơi cả tin, không ngại ngùng bọn con trai lắm... Thử đi, các trò có thể đến gần một chút... có thể vỗ về chúng nếu các trò muốn... cho chúng mấy cục đường phèn này... "

Khi hầu hết những đứa học trò khác đã bu quanh hai con Bạch Kỳ Mã con, lão Hagrid hơi tách ra một bên, đứng nói chuyện với Harry. Jolisa nhìn con Bạch Kỳ Mã đang cho Ron vuốt ve một cách thoải mái, cô không nhịn được mà nói

"Đúng là cái đồ mê trai"

Ron đáp ngay

"Là do mình có sức hấp dẫn đặc biệt ấy chứ"

Vào buổi tối trước khi thực hiện bài thi thứ hai, Jolisa có cảm giác Harry hành xử như thể cậu đang bị kẹt trong một cơn ác mộng. Cô hoàn toàn hiểu rằng, dù bằng phép màu nào đó mà Harry có thể xoay được một câu thần chú thích hợp, thì chuyện luyện bùa đắc đạo nội trong một đêm vẫn là chuyện khó trần ai. Lúc Harry còn ngồi với Ron, Jolisa và Hermione trong thư viện thì mặt trời đang lặn xuống bên ngoài. Tụi nó sốt ruột lật hết trang bùa chú này đến trang bùa chú khác, những đống sách khổng lồ chất trên bàn cao ngập đầu ngập cổ che đứa này, khuất đứa kia. Cứ mỗi lần thấy chữ 'nước' trên trang nào đó là tim Harry lại nhảy thót lên, nhưng thường thì chẳng được tích sự gì ngoài những thứ đại loại như "Lấy hai xị nước, nửa cân lá ngải độc xắt nhỏ, một cơn sa giông... "

Từ phía bên kia cái bàn, giọng Ron vang lên thẳng thừng

"Mình thấy chẳng thể làm được gì đâu. Chẳng có gì cả. Chẳng có gì hết. Cái có triển vọng nhất là bùa khô, làm cạn được nước ao nước vũng, nhưng chẳng thể kiếm đâu cho đủ sức mạnh để làm cạn cả cái hồ đó"

Jolisa liền đáp

"Nhưng cho dù có làm cạn cả cái hồ thì cũng không tìm ra Người cá được. Bọn họ đâu có nói chuyện trên mặt đất được đâu"

Hermione vừa kéo một ngọn nến đến gần mình hơn, vừa lẩm bẩm

"Phải có cách gì chứ. Người ta đâu có đưa ra một đề thi không có đáp án được" Hai mắt của cô bé đã mệt mỏi tới mức cô bé dí mũi cách trang giấy chỉ vài phân, chăm chú đọc những chữ in li ti trong cuốn 'Những Bùa Ngải Cổ Lỗ Đã Bị Lãng Quên'. Ron nói

"Có chứ. Harry à, ngày mai bồ chỉ cần đi xuống cái hồ đó, đúng vậy, thò đầu xuống nước, gào lên với bọn Người cá hãy trả lại cho bồ cái gì đó mà họ đã chôm của bồ, và chờ coi họ có tống nó ra trả lại bồ không. Đó là điều tốt nhất mà bồ có thể làm đó, bồ tèo à"

Hermione đổ quạu

"Thể nào cũng có một cách làm được mà! Phải có một cách chứ!" Cô bé dường như coi thư viện thiếu thông tin hữu ích về đề tài tụi nó đang nghiên cứu là cả một sự sỉ nhục cá nhân. Từ trước tới giờ có khi nào nó làm cô bé thất vọng như vầy đâu. Jolisa mệt mỏi nói

"Thay vì ngồi trong đây suốt mấy ngày và tìm bùa chú thì sao tụi mình không tập bơi cho Harry ngay từ mấy bữa trước cho rồi"

Ron nói

"Vậy bồ có biết bơi không?"

Jolisa liền lắc đầu

"Vậy đó! Không ai biết bơi thì làm sao mà tập cho Harry"

Harry hết hứng tranh cãi, cúi mặt xuống cuốn 'Mánh Độc Để Chơi Khăm', nói

"Mình biết lẽ ra mình phải làm gì. Lẽ ra mình phải học cách Hóa Thú như chú Sirius"

Hóa Thú là môn biến hình mà một pháp sư có thể tự biến thành một con thú nào đó. Ron tán thành

"Ờ phải, lẽ ra bồ đã có thể biến thành một con cá vàng bất cứ lúc nào bồ muốn"

Harry ngáp, cậu kiệt sức rồi

"Hay một con nhái cũng được"

Jolisa nói

"Hình dạng Hoá Thú Sư chỉ phụ thuộc vào tính cách hoặc đặc điểm của phù thuỷ biến thành. Bộ bồ nhận thấy mình có đặc điểm nào giống với cá hay nhái hả?"

Hermione bàn ra

"Phải mất cả năm trời mới học được thuật biến hình, và rồi bồ còn phải đăng ký căn cước và đủ thứ nữa"

Lúc này cô bé đang rà mục lục cuốn 'Những Thế Bí Pháp Thuật Quái Đản và Giải Pháp'

"Nhớ không, giáo sư McGonagall từng nói với tụi mình là phải đăng ký với Văn phòng Dùng sai Pháp thuật con thú mà mình biến thành, những đặc điểm cá nhân... để mình không thể lạm dụng sự biến hình... "

Harry mệt mỏi nói

"Mình chỉ đùa thôi"

Hermione đóng cuốn 'Những Thế Bí Pháp Thuật' lại, kêu lên

"Ôi, đồ vô tích sự. Có ai trên đời này lại muốn cho lông mũi mọc thành lọn tóc quăn bao giờ chứ!"

Jolisa như nhớ ra điều gì đó, cô nói

"Thật ra thì có một loại bùa có thể giúp cho Harry thở được dưới nước. Còn bơi thì phải tuỳ vào khả năng của bồ"

Hai mắt Hermione như sáng lên, cô bé hỏi

"Bùa gì?"

"Hình như tên của nó là Bùa Bong bóng nước... "

Giọng Fred Weasley chợt vang lên

"Mấy đứa đang tranh cãi đề tài gì vậy?"

Harry, Ron, Jolisa và Hermione cùng ngước nhìn lên. Fred và George vừa xuất hiện từ đằng sau mấy kệ sách. Ron hỏi

"Mấy anh làm gì ở đây?"

George nói

"Không phải kiếm em đâu đừng lo. Giáo sư McGonagall muốn gặp em đó, Joli"

Jolisa tỏ vẻ ngạc nhiên

"Có chuyện gì vậy?"

Fred nói

"Ai mà biết... nhưng mà mặt cô có hơi đằng đằng sát khí"

George nói

"Tụi anh có bổn phận hộ tống em xuống tới văn phòng của cô"

Harry, Ron và Hermione tròn mắt nhìn Jolisa, cô có cảm giác bao tử mình tuột đâu mất. Jolisa nói với ba đứa bạn khi cô đứng dậy

"Thử tìm trong mấy cuốn bùa chú coi có cuốn nào hướng dẫn Bùa Bong bóng nước không. Hẹn gặp lại mấy bồ trong phòng sinh hoạt chung nha"

Jolisa không tỏ ra lo lắng lắm. Nhưng ba đứa bạn thì lại chẳng thoải mái gì. Harry nói

"Được"

Jolisa rời đi cùng Fred và George. Cô không hiểu là có việc gì mà giáo sư McGonagall lại muốn gặp mình. Chẳng lẽ cô lại làm sai cái gì mà cô không biết hả? Khi đã đứng trước cửa văn phòng của giáo sư McGonagall. Fred gõ cửa hai cái, đợi tới khi có tiếng của giáo sư cho phép rồi hai anh mới đẩy Jolisa vào trong

Jolisa bước vào căn phòng, đứng đối diện với giáo sư McGonagall đang ngồi sau cái bàn chứa đầy những cuộn giấy bài tập. Giáo sư ngước mắt lên nhìn cô, bà nói

"Trò ngồi xuống đi. Có muốn uống trà không?" Vừa nói, bà vừa rót trà từ trong ấm vào cái ly sứ ở trước mặt Jolisa

"Dạ không. Con không thích trà cho lắm"

Động tác của giáo sư McGonagall hơi khựng lại, bà hướng đôi mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Jolisa. Cô liền vội sửa lời

"À... dạ con uống cũng được ạ" Nói rồi Jolisa nhanh chóng cầm lấy ly trà và đưa lên miệng uống một ngụm

Cái cảm giác đắng đắng khó chịu ngay lập tức xông vào khoang miệng của cô. Jolisa hơi nhăn mặt lại, đáng lý ra cô nên pha thêm đường vào mới đúng

Giáo sư McGonagall bây giờ đã đặt cây bút của mình qua một bên. Bà cứ nhìn Jolisa khiến cho cô không biết là mình nên làm cái gì nữa. Cô ngập ngừng hỏi

"Thưa giáo sư... cô gọi con tới văn phòng là có chuyện... "

Bỗng nhiên, Jolisa cảm thấy như mi mắt của mình ngày càng trở nên nặng trịch. Cô cố nhíu mày, để cho bản thân không bị cơn buồn ngủ này xâm chiếm. Hình ảnh giáo sư McGonagall trước mắt cứ như bị phân ra làm hai người, rồi dần dà, mọi thứ cũng chẳng còn rõ ràng nữa. Trong mắt của Jolisa, tất cả đều trở nên mờ căm, và cuối cùng là chìm vào trong một màn tối đen tĩnh mịch. Cô nằm gục xuống mặt bàn, mơ màng nói

"Mình ghét trà... "

joli sống sao mà để dính bùa ngủ hơi nhiều =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com