TruyenHHH.com

Dnhp Return

Harry đẩy cho cánh cửa căn phòng xếp mở ra. Tiền Sảnh vắng ngắt. Hết sức êm và hết sức nhanh, cả ba đứa nhỏ lao ra khỏi gian phòng xếp và chạy xuống bậc thềm đá. Ánh nắng vàng đã chuyển sang màu xế chiều, những ngọn cây trong khu Rừng Cấm lại một lần nữa trở nên óng ánh

Hermione ngoái nhìn lại lâu đài ở đằng sau, kêu the thé

"Nếu mà có người nào nhìn qua cửa sổ... "

Jolisa nói

"Tụi mình chạy vậy. Chạy thẳng tới khu Rừng Cấm, được không? Tụi mình sẽ trốn đằng sau một thân cây hay cái gì đó và canh chừng... "

Hermione đáp một cách yếu ớt

"Được, nhưng mà tụi mình phải đi vòng qua khu nhà lồng kiếng! Tụi mình cần phải để ý kỹ, tránh đi qua cánh cửa trước của nhà bác Hagrid, nếu không họ sẽ nhìn thấy tụi mình. Chắc bây giờ tụi mình đi gần tới nhà bác Hagrid rồi"

Vừa nát óc nghĩ xem Hermione nói thế nghĩa là gì, Harry và Jolisa vừa bắt đầu co giò chạy nước rút, Hermione chạy phía sau hai đứa. Tụi trẻ băng qua mảnh vườn rau đến khu nhà lồng kiếng, dừng lại một chút đằng sau khu nhà rồi lại tiếp tục chạy thục mạng, nhanh hết sức mình, vòng qua cây Liễu Roi, lao về phía khu rừng tìm chỗ ẩn nấp

Khi đã núp an toàn trong bóng râm cây cỏ, Harry quay lại nhìn, chỉ vài giây sau là Hermione đã theo kịp đến bên cạnh tụi nó, thở hổn hển. Cô bé nói không ra hơi

"Ổn rồi. Tụi mình cần phải lên tới chỗ bác Hagrid. Phải lẩn sao cho đừng để bị nhìn thấy nghe... "

Ba đứa lại lặng lẽ đi xuyên qua rừng cây, luôn cặp sát bìa rừng. Rồi, khi vừa thoáng thấy cánh cửa trước của nhà lão Hagrid, tụi nó nghe có tiếng gõ cửa. Cả đám chạy thật nhanh ra đằng sau thân một cây sồi bự, núp ở đó và thò đầu ra một bên thân cây mà ngó. Lão Hagrid đã xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà lão, run rẩy và trắng bệch, ngó quanh quất coi ai đã gõ cửa

Và Jolisa nghe được giọng nói của Harry

"Tụi cháu đây mà. Tụi cháu đang mặc áo tàng hình. Bác cho tụi cháu vô nhà để cháu cởi áo khoác ra"

Lão Hagrid làu bàu

"Lẽ ra các cháu không nên đến đây!"

Lão đứng lùi lại rồi nhanh chóng đóng chặt cánh cửa

Harry nói

"Đây là điều kỳ quái nhất mà tụi mình từng làm!"

Hermione thì thầm

"Tụi mình đi tới một chút nữa đi. Tụi mình cần phải đến gần con Buckbeak"

Tụi trẻ rón rén đi xuyên rừng cây cho đến khi nhìn thấy con Bằng Mã bồn chồn đang bị cột ở hàng rào quanh vườn bí rợ của lão Hagrid. Harry hỏi nhỏ

"Làm ngay bây giờ hả?"

Jolisa vội nói

"Không được! Nếu tụi mình đánh cắp con Buckbeak bây giờ thì mấy người trong Ủy ban sẽ nghĩ là bác Hagrid thả nó ra! Tụi mình phải chờ đến khi họ nhìn thấy rõ ràng nó được cột ở ngoài này... "

Harry đáp

"Như vậy tụi mình chỉ có chừng sáu mươi giây để hành động"

Điều này bắt đầu có vẻ như không thể thực hiện được. Đúng lúc đó, có tiếng một món đồ sứ bể bên trong căn chòi của lão Hagrid, Hermione thì thầm

"Đó là tiếng bác Hagrid làm bể bình sữa. Chút xíu nữa là đến Joli phát hiện ra con Scabbers... "

Đúng như lời Hermione, chỉ vài phút sau, tụi trẻ nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Jolisa phía trong nhà. Harry đột ngột nói

"Nếu tụi mình... tụi mình chạy vào đó và chụp lấy Pettigrew... thì mấy bồ thấy sao?"

"Đâu có được!" Hermione kêu lên bằng giọng hoảng hốt "Bồ không hiểu sao? Tụi mình đang vi phạm một trong những luật phù thủy nghiêm trọng nhất đó! Không ai được phép thay đổi thời gian, không ai hết! Bồ nghe thầy Dumbledore nói rồi đó... nếu mà tụi mình bị nhìn thấy... "

"Tụi mình chỉ bị bác Hagrid và chính tụi mình nhìn thấy thôi mà!"

Hermione dần mất kiên nhẫn

"Harry, bồ thử nghĩ coi nếu bây giờ mà bồ nhìn thấy chính bồ xông vô nhà bác Hagrid thì bồ sẽ nghĩ gì?"

Harry ấp úng

"Mình nghĩ... ờ... mình nghĩ chắc là mình điên rồi... hoặc là mình tưởng có một phép thuật Hắc ám nào đó đang xảy ra... "

"Chính xác! Bồ chưa biết đâu, rồi bồ có thể tấn công chính bồ! Bồ hiểu không? Giáo sư McGonagall đã nói cho mình biết những chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra khi các pháp sư phù thủy nhập nhằng về thời gian... Cả đống người đã đi tới chỗ giết chết cả quá khứ và tương lai của họ chỉ do nhầm lẫn"

Harry thở dài, có vẻ thất vọng đáp

"Thôi được! Đó chỉ là một ý kiến vậy mà, mình chỉ nghĩ vậy thôi... "

Nhưng Jolisa thúc cùi chỏ vô Harry, chỉ về phía toà lâu đài. Harry nhích đầu ra vài phân để nhìn cho rõ hơn cảnh tượng xa xa phía cửa chính của toà lâu đài. Cụ Dumbledore, ông Fudge, ông già thành viên Ủy ban, cùng tên đao phủ Macnair đang đi xuống bậc thềm

Jolisa nói nhẹ như hơi thở

"Tụi mình sắp phải đi ra ngoài rồi!"

Và đúng như vậy, một chút xíu sau, cánh cửa sau nhà lão Hagrid mở ra, và Jolisa nhìn thấy chính bản thân mình, Harry, Ron và Hermione đi ra cùng lão Hagrid. Chắc chắn đây là cảm nhận lạ lùng nhất trong đời Jolisa: đứng sau một gốc cây và quan sát chính mình trong vườn bí rợ!

"Không sao đâu, Beaky. Không sao đâu... "

Lão Hagrid quay sang Harry, Ron, Jolisa và Hermione bảo

"Đi đi, đi mau đi"

Nhưng cả bốn đứa đều không nhúc nhích

"Bác Hagrid, tụi cháu không thể... "

"Tụi cháu sẽ nói với họ điều gì đã thực sự xảy ra... "

"Họ không thể nào giết nó được... "

"Đi! Không có tụi bây và các thứ rắc rối thì sự việc cũng đã đủ tồi tệ lắm rồi!"

Jolisa nhìn thấy Hermione trong vườn bí rợ quẳng tấm áo khoác tàng hình trùm qua cô, Harry và Ron

"Đi mau đi, đừng có mà nghe lén... "

Có tiếng gõ trên cánh cửa trước của nhà lão Hagrid. Nhóm hành xử đã đến. Lão Hagrid quay đi và trở về căn chòi của lão, để cánh cửa sau hé mở. Jolisa nhìn bãi cỏ chung quanh nhà lão Hagrid bị rạp xuống, và nghe tiếng bốn cặp chân đi trở lui. Harry, Jolisa, Ron và Hermione đã đi rồi... nhưng ba đứa Harry, Jolisa và Hermione núp sau hàng cây giờ đây có thể nghe câu chuyện đang diễn ra bên trong căn chòi vẳng ra qua khe cửa hở

Giọng lạnh lùng của tên đao phủ Macnair vang lên

"Con ác thú ở đâu?"

Giọng lão Hagrid khào khào

"Ở... ngoài vườn"

Jolisa bị Harry kéo thụt đầu vô sau thân cây khi gương mặt Macnair hiện ra ở khung cửa sổ nhà lão Hagrid, trừng mắt ngó Buckbeak. Rồi tụi trẻ nghe tiếng ông Fudge

"Chúng tôi... à... phải đọc cho ông nghe thông báo hành quyết chính thức, ông Hagrid à. Tôi sẽ đọc nhanh thôi. Và rồi cả ông cùng Macnair cần phải ký vào. Anh Macnair, anh cũng phải lắng nghe, đó là thủ tục... "

Gương mặt của Macnair biến khỏi khung cửa sổ. Chính lúc này là lúc hành động, hoặc sẽ lỡ mất cơ hội. Harry thì thầm với hai đứa con gái

"Chờ ở đây nghe! Mình sẽ đi làm chuyện đó!"

Khi giọng nói của ông Fudge lại vang lên, thì Harry đã lao ra khỏi gốc cây, nhảy qua hàng rào vô vườn bí rợ của lão Hagrid và đến gần con Buckbeak

"Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm quyết định rằng con Bằng Mã Buckbeak, sau đây được gọi là kẻ bị kết án, sẽ bị hành hình vào ngày sáu tháng sáu vào lúc hoàng hôn"

Khi Harry còn đang chậm rãi cúi chào con Bằng Mã, Hermione lại lo sợ nắm lấy tay Jolisa

"Nguy hiểm quá... "

"Harry đã từng cỡi nó rồi mà, sẽ không sao đâu"

"... kết án tử hình bằng cách chặt đầu, được giao cho nhân viên thì hành án do Ủy ban chỉ định là Walden Macnair thực hiện... "

Harry thì thầm

"Đi thôi, Buckbeak. Đi lẹ lên, tụi này sẽ giúp bồ. Đi êm thôi... êm êm thôi... "

"... dưới sự chứng kiến của những người ký tên dưới đây. Ông Hagrid, ông ký vào đây... "

Harry đang ra hết sức kéo dây thừng, nhưng Buckbeak cũng dốc sức ghị hai chân trước của nó sâu xuống đất. Giọng nói của lão thành viên Ủy ban lại vọng ra từ trong căn chòi của lão Hagrid

"Thôi, chúng ta làm gọn vụ này cho rồi. Ông Hagrid, có lẽ ông ở lại trong nhà thì tốt hơn... "

"Không! Tôi... tôi muốn ở bên cạnh nó... tôi không muốn nó côi cút một mình... "

Tiếng chân bước vang ra từ căn chòi, Harry rít lên

"Buckbeak, đi đi chứ!"

Harry giựt mạnh sợi dây thừng cột quanh cổ Buckbeak. Con Bằng Mã bắt đầu bước đi, vỗ vỗ đôi cánh một cách khó chịu. Cả hai đứa, Harry và con Bằng Mã, còn ở cách khu rừng Cấm khoảng ba thước, đang ở trong tầm nhìn rất rõ từ cửa sau của nhà lão Hagrid

Giọng cụ Dumbledore văng vẳng

"Hãy thong thả một tí, ông Macnair à. Ông cũng cần phải ký tên nữa chứ!"

Tiếng bước chân dừng lại. Harry ráng sức kéo sợi dây thừng, Buckbeak bập bập cái mỏ của nó rồi bước nhanh thêm một tí

Gương mặt trắng bệch của Hermione thò ra đằng sau thân cây. Cô bé kêu

"Mau lên, Harry!"

Jolisa vẫn nghe tiếng cụ Dumbledore nói chuyện bên trong căn chòi. Harry lại giựt mạnh sợi dây thừng một cái nữa, Buckbeak đột nhiên phóng chạy. Cả người lẫn vật cuối cùng đã đến được rừng cây. Jolisa liền phóng ra khỏi chỗ núp sau thân cây

"Mau lên! Mau lên!"

Cô cũng nắm lấy sợi dây thừng, bổ sung thêm sức nặng của mình để khiến con Buckbeak đi nhanh hơn. Harry ngoái lại nhìn qua vai cậu. Bây giờ bọn họ đã khuất tầm nhìn, không còn thấy mảnh vườn của lão Hagrid nữa. Harry thì thầm với Jolisa

"Dừng lại! Coi chừng họ nghe được tiếng chân của bọn mình... "

Cánh cửa sau nhà lão Hagrid mở ra kêu một cái kẹt. Harry, Jolisa, Hermione và Buckbeak đều đứng êm re, ngay đến con Bằng Mã cũng dường như chăm chú lắng nghe. Tất cả lặng trang... rồi... giọng lào khào của ông lão thành viên Ủy ban vang lên

"Nó đâu rồi? Con thú đó đâu rồi?"

Giọng tên đao phủ hết sức tức giận

"Nó bị cột tại chỗ này mà! Tôi vừa nhìn thấy nó! Mới tại đây nè!"

Giọng cụ Dumbledore nghe có vẻ khoái chí

"Thiệt là kỳ lạ!"

Lão Hagrid khản tiếng kêu

"Beaky!"

Có tiếng cái gì đó vút bay trong không khí, rồi tiếng lưỡi búa cắm phập xuống. Tên đao phủ dường như nổi khùng lên, hắn quăng cây búa vô hàng rào. Sau đó một tiếng hú dài, và lần này tụi trẻ có thể nghe được tiếng lão Hagrid lẫn trong tiếng khóc nức nở

"Đi rồi! Nó đi rồi! Cầu phước lành cho cái mỏ nhỏ của nó! Nó đã bỏ đi rồi! Chắc là phải tự bứt dây ra để tìm tự do! Ôi, Beaky, chú mày khôn lắm!"

Buckbeak bắt đầu trì kéo sợi dây thừng căng thẳng, tìm cách quay trở lại với lão Hagrid.
Harry và Jolisa phải ghị chặt sợi dây và bấm chân xuống đất để giữ con Bằng Mã lại. Tên đao phủ càu nhàu

"Có người đã tháo dây cho nó! Chúng ta phải lùng kiếm trong sân trường, trong rừng... "

Cụ Dumbledore đáp, giọng nghe có vẻ khoái lắm

"Macnair à, nếu mà con Bằng Mã bị đánh cắp, thì chẳng lẽ ông tưởng là tên trộm lại dẫn nó đi bộ à? Ông nên lục soát bầu trời, nếu ông làm nổi việc đó... Anh Hagrid à, tôi đang thèm uống một tách trà, hay một ly rượu vang càng tốt"

Lão Hagrid rối rít, giọng còn yếu ớt nhưng tràn đầy hạnh phúc

"D... dĩ nhiên, thưa giáo sư! Xin mời vô nhà, mời vô... "

Harry, Jolisa và Hermione lắng nghe rất kỹ. Tụi trẻ nghe cả tiếng bước chân, giọng nguyền rủa làu bàu của tên đao phủ, tiếng cửa mở kêu kèn kẹt và rồi tất cả lại yên lặng. Harry nhìn chung quanh, nói nhỏ

"Bây giờ làm gì nữa đây?"

Hermione trông có vẻ run rẩy

"Tụi mình sẽ phải trốn ở đây thôi. Tụi mình phải đợi cho đến khi họ trở vô toà lâu đài. Rồi tụi mình phải đợi đến khi có thể an toàn cỡi con Buckbeak bay lên cửa sổ phòng giam chú Sirius. Hai tiếng nữa thì chú ấy không còn ở đó nữa đâu... Ôi, cái chuyện này rồi sẽ khó khăn lắm cho mà coi... "

Cô bé lo lắng ngoái đầu qua vai nhìn vào sâu trong rừng thăm thẳm. Lúc này mặt trời đang lặn. Harry suy nghĩ kỹ

"Tụi mình sắp phải đi đi thôi. Nhớ là không được rời mắt khỏi cây Liễu Roi, nếu không tụi mình sẽ không biết được mọi chuyện đã diễn biến tới đâu"

Jolisa cùng Hermione nắm chặt hơn sợi dây thừng buộc cổ con Buckbeak

"Cũng được. Nhưng mà, Harry, nhớ nghe, tụi mình không được để cho ai nhìn thấy mình hết... "

Cả ba đứa đi vòng theo bìa rừng, trong bóng tối âm u đang phủ xuống chung quanh, cho đến khi tụi nó tìm được một lùm cây mà từ đó tụi nó có thể vừa núp vừa nhìn thấy cây Liễu Roi. Harry chợt kêu lên

"Kìa, Ron kìa!"

Một cái bóng mờ mờ đang chạy như điên băng qua bãi cỏ và tiếng la hét của cái bóng đó vang vọng trong không gian tĩnh mịch

"Tránh xa nó ra... đi chỗ khác... Scabbers, quay lại đây... "

Và rồi tụi trẻ nhìn thấy thêm ba cái bóng nữa đột ngột xuất hiện. Jolisa nhìn thấy chính cô, Harry và Hermione đều đang đuổi theo Ron. Và rồi Ron nhào xuống đất

"Bắt được mày rồi! Tránh ra, con mèo mắc dịch... "

Harry kêu lên

"Chú Sirius kìa!"

Từ đám rễ của cây Liễu Roi phóng ra một hình thù to lù lù của một con chó khổng lồ. Cả đám thấy con chó xô té Harry rồi bắt Ron lôi đi...

Harry nhìn theo con chó đang cùng Ron chui vô đám rễ cây

"Nhìn từ đây thấy còn ghê hơn, đúng không? Ối, coi kìa... mình vừa bị cây Liễu Roi quất ấy cái... mấy bồ cũng vậy... chuyện này thiệt là quái dị... "

Cây Liễu Roi đang rít lên ken két và quật đập túi bụi mấy cành cây thấp. Tụi nó có thể thấy tụi nó lao qua bên này, nhảy qua bên kia để tránh đòn và tìm cách đến gần thân cây. Và rồi cây Liễu Roi bỗng đứng ngay đơ

Hermione nói

"Con Crookshanks bấm cái nút điểm huyệt cái cây rồi"

Harry thì thầm

"Và thế là tụi mình chui vô... Tụi mình vô trỏng rồi"

Ngay khi cả ba đứa vừa biến mất vào trong hốc dưới gốc cây, cây Liễu Roi lại bắt đầu quơ quào cành lá. Vài giây sau, tụi trẻ nghe có tiếng bước chân đi tới rất gần. Cụ Dumbledore, ông Fudge và ông Ủy viên già đang đi về phía toà lâu đài. Hermione nói

"Chỉ ngay sau khi tụi mình vừa chui xuống đường hầm! Giá mà cụ Dumbledore đi cùng với tụi mình... "

Harry mỉa mai

"Và ông Fudge cùng tên đao phủ Macnair cùng đi theo luôn! Mình dám đánh cược bất cứ món gì rằng ông Fudge sẽ ra lệnh cho ông Macnair giết phắt chú Sirius ngay tại chỗ cho mà coi... "

Tụi trẻ nhìn theo bốn người đàn ông trèo lên các bậc thềm để vào toà lâu đài rồi biến mất. Cảnh trước toà lâu đài vắng lặng trong vài phút. Kế đến...

"Thầy Lupin đến kìa!"

Harry nói, khi nhìn thấy một cái bóng khác chạy như bay xuống mấy bậc thềm và phóng nhanh đến phía cây Liễu Roi. Harry ngước nhìn bầu trời. Mây lúc ấy hoàn toàn che kín mặt trăng. Ba đứa nhỏ nhìn thấy thầy Lupin lượm một cành cây gãy trong sân để chọc cái mấu trên thân cây liễu. Cái cây ngừng quất ngay. Và thầy Lupin cũng chui vào cái hốc dưới gốc cây rồi biến mất

"Giá mà thầy lấy được tấm áo khoác tàng hình. Nó nằm ngay kia kìa!"

Harry nói rồi quay qua nhìn Jolisa

"Nếu như bây giờ mình chạy ra quơ lấy tấm áo, thì thầy Snape sẽ không đời nào có được nó, và... "

"Harry, tụi mình không được để cho ai nhìn thấy!"

Harry hung hăng cự lại

"Làm sao bồ có thể chịu đựng được chứ? Cứ đứng đây mà nhìn mọi chuyện diễn ra à?"

Rồi Harry ngập ngừng

"Mình sẽ đi lấy lại tấm áo khoác tàng hình"

"Đừng, Harry!"

Jolisa vội nắm cánh tay Harry, giữ không cho cậu ấy di chuyển thêm bước nào nữa. Vừa lúc đó, cả ba đứa nghe một tiếng hát vang lên. Chính là lão Hagrid đang vừa đi đến toà lâu đài, vừa cất cao giọng hát, thân hình hơi lắc lư khi lão bước đi. Trong bàn tay đang vung vẫy của lão là một chai rượu

Hermione liền nói

"Thấy chưa? Thấy cái gì sẽ xảy ra không? Tụi mình phải không bị nhìn thấy! Đừng, Buckbeak!"

Con Bằng Mã đang cố gắng vùng vẫy như điên tìm cách quay về với lão Hagrid. Jolisa vẫn nắm lấy cánh tay Harry, còn cậu nắm chặt dây thừng, cố gắng ghì dây giữ con Buckbeak lại. Tụi trẻ nhìn thấy lão Hagrid chếnh choáng say, bước nghiêng ngả lên trên toà lâu đài. Lão đi khuất, Buckbeak thôi vùng vẫy đòi thoát ra. Nó gục cái đầu xuống buồn bã. Chỉ hai phút sau, cánh cửa toà lâu đài lại mở tung ra một lần nữa, và thầy Snape lách mình ra, chạy về phía cây Liễu Roi. Bàn tay của Harry nắm chặt lại khi cậu ấy thấy thầy Snape đứng khựng lại bên cạnh cái cây, nhìn chung quanh. Ông lượm tấm áo khoác tàng hình lên coi. Harry lầm bầm trong miệng

"Buông bàn tay dơ dáy của ông ra!"

"Suỵt!"

Thầy Snape dùng cành cây mà thầy Lupin vừa sử dụng để bấm cái nút điểm huyệt cây Liễu Roi, rồi biến mất khi trùm lên mình tấm áo khoác tàng hình

Hermione lặng lẽ nói

"Thì ra chuyện xảy ra như vậy! Tất cả tụi mình đã xuống tuốt dưới đó rồi... và bây giờ thì chúng ta chỉ còn nước ngồi chờ cho đến khi tụi mình lại chui trở lên... "

Cô bé nắm đầu sợi dây thừng buộc cổ Buckbeak đem cột an toàn quanh gốc cây gần đó nhất, rồi ngồi xuống trên mặt đất khô, vòng hai tay ôm đầu gối. Jolisa ngồi bên cạnh cô bé, cất tiếng hỏi

"Harry nè, có vài điều mình không thể hiểu nổi... Tại sao bọn giám ngục Azkaban không bắt chú Sirius? Mình nhớ là lúc Thần Hộ Mệnh biến mất, bọn chúng kéo tới, rồi mình ngất đi... Bọn chúng đông lắm mà... "

Harry cũng ngồi xuống. Cậu kể lại cho Jolisa và Hermione nghe những điều cậu đã nhìn thấy khi tên giám ngục Azkaban gần nhất đã đưa miệng hắn đến gần miệng Harry thì một cái gì đó màu bạc lớn lắm phi nước đại ngang qua mặt hồ và buộc bọn giám ngục Azkaban rút lui

Miệng Hermione há hốc ra khi Harry kể xong câu chuyện

"Nhưng mà đó là cái gì?"

Harry trả lời

"Chỉ có duy nhất một khả năng có thể xảy ra, để làm cho bọn giám ngục Azkaban phải bỏ đi, đó là một vị Thần Hộ Mệnh. Một vị Thần Hộ Mệnh thật mạnh"

"Nhưng mà ai đã gọi được vị Thần Hộ Mệnh đó lên?"

Harry không nói gì. Hermione thì sốt ruột hỏi

"Người ấy trông như thế nào? Có phải đó là một trong các giáo sư của bọn mình không?"

Harry đáp

"Không, người ấy không phải một trong các ông thầy của tụi mình"

"Nhưng mà phải có một pháp thuật thực sự hùng mạnh mới đuổi hết được bọn giám ngục Azkaban ấy đi được... Nếu Thần Hộ Mệnh toả ánh sáng rực rỡ như vậy thì chẳng lẽ không soi cho ông ấy sáng lên luôn hay sao? Không lẽ bồ không thấy được?"

Harry chậm rãi nói

"Có, mình có thấy ông ấy. Nhưng... có lẽ mình tưởng tượng ra... lúc đó đầu óc mình không minh mẫn lắm... mình ngất đi ngay sau đó... "

"Bồ nghĩ xem người đó có thể là ai?"

Harry nuốt nước miếng, ngập ngừng nói

"Mình nghĩ... Mình nghĩ đó là cha của mình"

Harry liếc mắt nhìn lên Hermione và thấy miệng cô bé bây giờ há to hết cỡ. Cô bé đăm đăm nhìn Harry với một ánh mắt vừa trộn lòng thương hại lẫn nỗi lo lắng. Hermione dịu giọng nói với Harry

"Harry à, cha của bồ... ơ... chết rồi mà!"

Harry nói ngay

"Mình biết điều đó"

"Bồ đoán là bồ đã nhìn thấy bóng ma của cha bồ hả?"

"Mình không biết... Không, cha mình trông sống động lắm mà... "

"Nhưng rồi... "

"Có lẽ mình đã nhìn thấy ảo ảnh mà thôi... Nhưng... bằng vào những gì mình đã nhìn thấy... thì có thể đó là cha của mình lắm... Mình có hình của cha mà... "

Hermione vẫn nhìn Harry như thể lo lắng Harry có thể mất trí. Harry nói thẳng thừng

"Mình biết nói vậy nghe có vẻ điên"

Cậu ấy quay qua nhìn con Buckbeak, con Bằng Mã đang dùng mỏ bươi đất, rõ ràng là để kiếm trùn ăn lót dạ. Nhìn gương mặt bâng khuâng của Harry, Jolisa chẳng biết làm gì hơn

"Đừng buồn nữa. Dù người đó là ai thì họ cũng chỉ muốn bảo vệ bồ thôi"

Những chiếc lá trên đầu Harry, Jolisa và Hermione xào xạc trong gió thoảng. Vầng trăng đã trôi vào những đám mây bồng bềnh và khuất bóng. Jolisa ngồi hướng mặt về phía cây Liễu Roi, kiên nhẫn chờ đợi. Và rồi, cuối cùng, sau cả giờ đồng hồ dài đăng đẳng...

Hermione thì thầm

"Tụi mình chui ra kìa!"

Cả ba đứa cùng đứng lên. Buckbeak cũng ngẫng đầu lên. Tụi trẻ thấy thầy Lupin, Ron và Pettigrew vụng về lóng ngóng chui lên khỏi cái hốc dưới gốc cây. Rồi đến Hermione và Jolisa... rồi đến cái thây bất tỉnh của thầy Snape trồi lên, lều bều một cách hết sức quái dị. Kế đến là Harry và chú Sirius. Giờ thì cả bọn đang tiến về phía toà lâu đài. Jolisa liếc nhìn lên bầu trời. Mây có lẽ sắp bay đi để lộ ra vầng trăng...

Hermione dường như nhận ra được Harry đang muốn làm gì, cô bé rù rì nói

"Harry, bồ phải ở yên tại chỗ. Tụi mình không được để cho người khác nhìn thấy. Tụi mình chẳng làm gì được đâu... "

Harry lạnh lùng hỏi

"Nghĩa là mình cứ để cho Pettigrew trốn thoát một lần nữa sao?"

Hermione cự cãi

"Làm sao mà bồ hòng tìm ra được một con chuột trong bóng đêm cơ chứ? Tụi mình chẳng thể nào làm được điều gì đâu. Tụi mình quay ngược thời gian lại là để cứu chú Sirius chứ không được làm điều gì khác cả!"

"Được rồi!"

Vầng trăng lộ ra sau đám mây. Ba đứa nhỏ thấy những hình bóng mờ mờ nhỏ xíu trong sân trường chợt dừng lại. Rồi tụi nó nhìn thấy những chuyển động...

Hermione thì thầm

"Thầy Lupin kìa, thầy đang biến hình... "

Jolisa đột ngột kêu lên

"Tụi mình phải dời đi chỗ khác ngay!"

"Không được, mình đã nói rồi... "

"Không phải để can thiệp! Nhưng thầy Lupin sắp chạy vô rừng, chạy thẳng vô tụi mình đó!"

Hermione há miệng thở hổn hển. Cô bé vội vàng tháo dây cột con Buckbeak, hoảng hốt ré lên

"Mau lên! Mau lên! Tụi mình đi đâu bây giờ? Tụi mình trốn ở đâu bây giờ? Bọn giám ngục Azkaban sắp tới trong chớp mắt thôi... "

Harry nói

"Trở về nhà bác Hagrid đi! Bây giờ không có ai ở trong đó... Đi mau... "

Cả ba đứa bắt đầu cắm đầu chạy thục mạng, con Buckbeak thong dong sải nước kiệu theo sau tụi trẻ. Và tụi nó có thể nghe vọng đuổi theo từ phía đằng sau là tiếng hú của người sói... Căn chòi của lão Hagrid đã hiện ra trước mặt. Harry chạy tới cánh cửa, vặn mở ra, Jolisa, Hermione và Buckbeak lướt qua mặt cậu, chui vô trong nhà. Harry lao mình vô theo sau ngay và đóng sập cánh cửa lại. Con chó săn Fang sủa váng lên ỏm tỏi

"Suỵt, Fang... tụi này đây mà!"

Jolisa vội vã đến gần con chó, xoa đầu nó để dỗ nó im. Cô quay sang nói với Harry

"Suýt nữa là tiêu rồi!"

"Ừ... "

Harry đang nhìn qua cửa sổ. Nhìn từ đây thì rất khó thấy những gì đang xảy ra ngoài kia. Buckbeak dừng như rất sung sướng khi thấy mình lại được trở về căn chòi ấm áp của lão Hagrid. Nó nằm xuống trước lò sưởi, đôi cánh xếp lại một cách thoả thuê và dường như đang chuẩn bị đánh một giấc ngon lành

Harry thong thả nói

"Mấy bồ biết không, mình nghĩ tụi mình nên trở ra ngoài lần nữa. Ở đây mình không thể thấy điều gì đang xảy ra... tụi mình không thể biết khi nào là lúc... "

Harry ngước nhìn lên. Vẻ mặt Hermione đầy ngờ vực. Harry vội nói ngay

"Mình sẽ không tìm cách xía vô đâu. Nhưng nếu tụi mình không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, thì làm sao mình biết khi nào là đến lúc cứu chú Sirius?"

"Sẽ không sao đâu Hermione, mình sẽ đi theo để canh chừng cậu ấy. Bồ đợi ở đây với con Buckbeak được không?"

"Làm sao mình tin được chứ, lúc nào bồ cũng ủng hộ Harry với Ron làm mấy chuyện điên rồ... " Hermione làu bàu "Thôi được rồi, hai bồ đi đi, mình sẽ đợi ở đây"

Harry và Jolisa lại bước ra ngoài và đi men theo căn chòi. Cả hai có thể nghe tiếng chó kêu ăng ẳng ở xa xa. Vậy có nghĩa là bọn giám ngục Azkaban đang siết vòng vây quanh chú Sirius... Harry, Jolisa và Hermione sẽ chạy đến bên chú trong chốc lát nữa thôi...

Khi cả hai đang chạy gần tới bờ hồ, Jolisa đột ngột đứng khựng lại, tâm trạng phân vân khiến cô cứ hướng ánh nhìn về phía cây Liễu Roi, nơi Pettigrew vừa bỏ trốn

"Sao vậy Joli?" Harry có vẻ gấp rút hỏi cô

"Bồ đến chỗ chú Sirius đi, mình sẽ đi tìm Pettigrew"

"Không được! Bồ không nghe Hermione nói sao? Chúng ta không thể bị nhìn thấy!"

"Vậy bồ muốn chú Sirius trốn chui trốn nhủi mãi hả? Bồ cũng muốn giải oan cho chú ấy mà?"

Trông Harry lưỡng lự đôi chút, nhưng bàn tay cậu ấy vẫn giữ chặt cánh tay của Jolisa

"Mình nghĩ Buckbeak chỉ chở được ba người mà thôi. Lát nữa bồ và Hermione hãy đi giải cứu chú Sirius. Còn mình sẽ mang Pettigrew về lâu đài trước nửa đêm, được không?"

"Thôi được. Nhưng bồ nhất định phải cẩn thận đó"

Jolisa gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng chạy đi. Cô nắm chặt đũa phép trong tay, cẩn thận dò xét từng bụi cây dưới ánh sáng ít ỏi phát ra từ đầu đũa. Chợt bên tai lại vang lên tiếng sột soạt của mấy chiếc lá khô chạm vào nhau, cô liền vội vã nấp sau một gốc cây to vì cứ nghĩ đó là giáo sư Lupin

"Bắt được mi rồi, Pettigrew"

Tiếng chuột chít chít kêu lên liên tục, nghe ra vẻ hoảng hốt lo sợ dữ lắm. Rồi cô nghe thấy tiếng mở đóng cửa lồng sắt, là ai đã bắt được Pettigrew trước cô vậy chứ?

Jolisa cố giữ cho bản thân bình tĩnh hết sức có thể. Cô chậm rãi xoay người lại, muốn ngó xem người đó là ai

'Rắc!'

Người kia khoác trên mình tấm áo chùng màu đen, kéo cả mũ lên che kín đầu. Vừa nghe thấy tiếng động phát ra từ phía gốc cây sau lưng, hắn quay phắt người lại, còn Jolisa thì hốt hoảng, đôi tay run lẩy bẩy vì hoảng sợ

"Ai đó?" Hắn ta lên tiếng, nhưng đáp lại cũng chỉ có âm thanh gió rít bên tai

Jolisa mím chặt môi, cố gắng làm cho bản thân không được phát ra thêm một tiếng động nào nữa. Nhưng tiếng bước chân của hắn ta đang ngày càng tiến gần hơn, gần Jolisa hơn nữa...

Và rồi hết sức đột ngột, một tia sáng màu trắng bắn thẳng đến vị trí của Jolisa. Hai đầu gối của cô liền cảm nhận được cảm giác lạnh giá của bãi cỏ đêm ướt đẫm sương. Jolisa ngã gục xuống đất, ngất đi ngay sau đó mà chẳng biết được là kẻ nào đã tấn công mình

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com