TruyenHHH.com

Dnhp Return

Khi Jolisa và Ron chui vào bên trong căn phòng sinh hoạt chung, hai đứa chẳng thể nhìn thấy những học sinh còn lại đâu. Chỉ có một mình Hermione ngồi ở một góc trong phòng. Cô bé quay lưng lại với cả hai, bờ vai cứ run lên không ngừng. Và khi Jolisa cùng Ron tiến đến mới có thể nhìn thấy một bức thư đang bị Hermione cầm chặt trong tay. Nội dung của nó thì lại chẳng tốt đẹp một chút nào

'Không được ân xá. Họ sẽ hành hình vào lúc hoàng hôn. Các cháu không được làm gì cả. Đừng xuống đây. Bác không muốn các cháu nhìn thấy cảnh đó

Bác Hagrid'

Bức thư lần này của lão Hagrid khô queo, không còn tèm lem nước mắt đến nỗi nhoè mực như lần trước nữa. Nhưng chữ viết thì lại cực kì nguệch ngoạc, có lẽ là lão đã run dữ lắm khi biết tin này

Jolisa ngồi xuống bên cạnh Hermione, cô khẽ thở dài, ôm lấy cô bé vào trong lòng dỗ dành. Ron thì tức điên lên khi nhìn thấy bức thư ấy, bàn tay của cậu cuộn chặt lại, giận dữ gầm lên

"Không thể như thế được! Bọn họ... bọn họ... " Có lẽ cơn tức giận này đã khiến cho tâm trí của Ron bị rối rắm theo luôn. Cậu cứ ngập ngừng mãi mà chẳng thể hoàn thành câu nói của mình, rồi lại chỉ có thể thở dài chấp nhận việc này

Một lúc sau đó, cái lỗ chân dung lần nữa mở ra. Harry bước vào bên trong với bộ dạng gấp gáp hết sức, thở hổn hển nói với ba đứa bạn

"Giáo sư Trelawney vừa mới nói với mình... " Nhưng cậu ngừng tức thì khi thấy vẻ mặt của Jolisa, Ron và Hermione. Ron nói một cách yếu ớt

"Buckbeak thua rồi. Bác Hagrid vừa gởi đến cái này" Vừa nói, Ron vừa đưa bức thư cho Harry. Sắc mặt cậu ấy tái mét cả lại khi đọc nội dung trong lá thư. Rất nhanh sau đó liền lên tiếng

"Chúng ta phải hành động. Bác ấy không thể nào ngồi đó một mình mà chờ đao phủ đến!"

Ron thì nhìn đăm đăm qua cửa sổ với vẻ thẫn thờ

"Dù sao thì... hoàng hôn... Tụi mình không đời nào được phép... đặc biệt là bồ, Harry à... "

Harry gục đầu vào hai tay, suy nghĩ

"Giá mà chúng ta có tấm Áo khoác Tàng hình... "

Nghe thấy Harry nói thế, Hermione ngay lập tức hỏi

"Nó ở đâu?"

Harry thuật cho cô bé biết chuyện cậu đã giấu tấm Áo khoác Tàng hình ở hành lang bên dưới mụ phù thủy chột mắt. Cậu nói nốt

"... nếu thầy Snape thấy mình lảng vảng gần đó một lần nữa, thể nào mình cũng bị rắc rối to"

Hermione đứng phắt dậy

"Đúng vậy. Nếu thầy Snape thấy bồ... Làm sao bồ mở được cái bướu trên lưng mụ phù thủy?"

Vừa nghe cô bé hỏi là Jolisa biết ngay Hermione đang muốn làm gì. Cô vội đứng dậy, kéo theo cô bé chui qua khỏi cái lỗ chân dung

Cả hai chạy đến trước bức tượng mụ phù thuỷ một mắt lưng gù ở ngay hành lang lầu ba, cẩn thận ngó chừng xung quanh rồi Jolisa mới quay sang nhìn Hermione nói

"Cho mình mượn đũa phép của bồ"

"Hả? À... " Hermione ngơ ra một lát. Cô bé lấy cây đũa phép từ trong túi áo chùng ra đặt vào tay Jolisa

Jolisa gõ nhẹ đầu đũa phép vào bức tượng mụ phù thuỷ, nhỏ tiếng nói

"Dissendium"

Cái bướu trên lưng bức tượng ngay tức thì mở ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hermione. Jolisa hạ đũa phép xuống, cẩn thận dòm ngó lần cuối rồi mới kéo cô bạn đi vào sâu bên trong

"Lumos" Đầu đũa phép của Hermione lại toả ra một luồng sáng nhỏ. Jolisa nắm chặt tay cô bé, chậm rãi dò tìm bên dưới chân tấm Áo khoác Tàng hình của Harry

Không lâu sau đó, cả hai đã nhìn thấy tấm áo choàng bị vất chỏng chơ dưới đất. Mấy tuần liền chẳng ai tìm đến nơi này nên nó đã đóng một lớp đất bụi dày kha khá, khiến cho hai đứa suýt chút nữa đã đạp lên nó mà đi qua luôn. Jolisa nhặt tấm áo choàng lên, phủi phủi nó mấy lần rồi mới xếp gọn lại cẩn thận giấu vào trong áo chùng. Hai đứa trẻ chạy như bay quay trở về phòng sinh hoạt chung, Harry và Ron đều tỏ ra mừng rỡ cực kì khi nhìn thấy Jolisa và Hermione trở về an toàn với tấm Áo khoác Tàng hình đó

Đến giờ ăn tối, cả bốn đứa trẻ lại đi xuống Đại Sảnh Đường tham gia vào bữa ăn như bao người khác, nhưng sau đó bọn chúng không quay trở về tháp Gryffindor. Harry giấu tấm Áo khoác Tàng hình ngay bên dưới vạt trước của tấm áo chùng cậu đang mặc, suốt buổi ăn cứ khoanh tay lại để che đi chỗ áo độn nổi cộm lên. Bọn họ lẻn vào một gian phòng trống phía ngoài Tiền sảnh, lắng tai nghe động tĩnh, cho đến khi chắc chắn là Tiền sảnh đã vắng vẻ. Tụi nhỏ nghe thấy tiếng của vài người vội vã đi ngang qua, rồi có tiếng cánh cửa đóng mạnh. Jolisa thò đầu ra cửa nhìn chung quanh, khi chẳng còn thấy ai nữa rồi cô mới thì thầm ra hiệu

"Được rồi. Không có ai ngoài này hết... Khoác áo vô... "

Bốn đứa đứng sát vào nhau để cho không ai có thể nhìn thấy, tụi nó nhón gót dưới tấm áo choàng đi qua khỏi Tiền sảnh, rồi lại bước xuống những bậc thềm đá, vội vã đi qua sân. Mặt trời đã lặn biến sau khu Rừng Cấm, nhưng những chóp cành tán cây cao chót vót vẫn còn vương vấn chút nắng vàng. Bốn đứa tới trước cửa căn chòi của lão Hagrid, cẩn thận gõ cửa. Phải đến một phút sau lão Hagrid mới mở cửa, và khi cánh cửa mở ra, lão nhìn quanh tìm người khách đã gõ cửa nhà mình với vẻ mặt tái ngắt và toàn thân run rẩy

"Tụi cháu đây mà. Tụi cháu đang mặc Áo khoác Tàng hình. Bác cho tụi cháu vô nhà để tụi cháu cởi áo khoác ra" Harry nói nhỏ. Vừa nghe thấy giọng của cậu, lão liền làu bàu

"Lẽ ra các cháu không nên đến đây!" Nhưng rồi lão cũng lùi bước, nhường đường cho tụi nhỏ vào trong. Lão Hagrid đóng vội cánh cửa lại và cả đám cởi tấm Áo khoác Tàng hình ra

Lần này lão không khóc lóc, cũng chẳng nhào tới ôm mấy đứa nhỏ nữa. Giờ đây trông lão như một người đàn ông không biết mình đang ở đâu, cũng không biết bản thân phải làm gì. Sự bơ vơ bất lực này còn bi thảm hơn cả nước mắt nữa. Lão nhìn mấy đứa trẻ đang yên lặng, hỏi

"Uống chút trà nha?" Hai bàn tay khổng lồ của lão Hagrid run lên bần bật khi đưa ra cầm lấy cái ấm trà. Hermione thì ngập ngừng ngó lão

"Buckbeak đâu rồi bác?"

Câu hỏi của cô bé khiến cho lão làm đổ cả sữa ra mặt bàn khi đang cố rót đầy cái bình. Lão ấp úng đáp

"Bác... bác đưa nó ra ngoài chơi. Nó được cột trong vườn bí rợ của bác. Bác nghĩ nó nên nhìn thấy cây rừng và... hít thở không khí trong lành... trước khi... trước khi... " Càng nói đến cuối, bàn tay của lão càng run dữ dội, đến nỗi cái bình sữa tuột ra khỏi tay lão mà vỡ tứ tung trên sàn nhà. Lão vội ngồi xuống, đưa tay áo lên chùi bớt mấy giọt mồ hôi trên trán

"Còn bình sữa khác trong tủ ấy"

"Để cháu làm cho, bác Hagrid" Jolisa nói, rồi cô cúi người xuống, nhanh nhẩu thu dọn mớ miểng chai

Harry ngồi xuống bên cạnh lão, tha thiết hỏi

"Chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa sao, bác Hagrid? Cụ Dumbledore... "

Lão Hagrid trả lời

"Cụ đã cố gắng rồi. Cụ không có quyền hành chi phối được cái Ủy ban đó. Cụ đã bảo với họ là con Buckbeak không sao hết, nhưng họ sợ... các cháu biết Lucius Malfoy là hạng người như thế nào mà... hắn hù dọa họ, bác chắc vậy... tay đao phủ, thằng Macnair, là một thằng bạn cũ của Malfoy... nhưng thằng đó làm cũng nhanh và gọn... và bác sẽ ở bên cạnh nó... "

Lão Hagrid nuốt ực một cái. Mắt lão đảo nhìn láo liên khắp căn chòi, như thể đang tìm kiếm một chút tia hy vọng hay niềm an ủi cuối cùng nào đó

"Cụ Dumbledore sẽ xuống đây khi chuyện đó... chuyện đó xảy ra. Cụ viết thư cho bác hồi sáng này, nói là cụ muốn... muốn ở bên cạnh bác. Cụ Dumbledore thiệt là một con người vĩ đại"

Jolisa biết rằng Hermione sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô kéo cô bé đến một góc bếp, vừa dỗ dành vừa cố gắng lục lọi tìm kiếm một bình sữa khác. Hermione nấc lên một tiếng nghẹn ngào, nhưng rồi cô bé cũng cố gắng trấn áp nỗi buồn xuống, gắng gượng nén lại dòng nước mắt đang chực trào

"Đừng buồn nữa... " Jolisa vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé, nhỏ tiếng an ủi

Hermione mím chặt môi, trên tay siết chặt cái bình sữa mới, cô bé nói

"Tụi cháu cũng sẽ ở bên cạnh bác, bác Hagrid à"

Lão Hagrid nghe thấy thế thì lại lúc lắc cái đầu rối bờm xờm của lão

"Các cháu phải trở về toà lâu đài. Bác đã nói với các cháu rồi, bác không muốn các cháu nhìn thấy cảnh này. Mà đằng nào thì các cháu cũng đâu có được phép xuống đây... Nếu ông Fudge và cụ Dumbledore bắt gặp các cháu ra khỏi tòa lâu đài mà không xin phép, thì các cháu sẽ gặp rắc rối to"

Nước mắt của Hermione bây giờ cứ lặng lẽ tuôn trào trên gương mặt của cô bé. Jolisa vội kéo Hermione quay lưng lại, đốc thúc cô bé pha một bình trà mới. Khi Jolisa lấy chai sữa từ tay Hermione để rót vô bình, ánh mắt của cô liền dừng lại ngay chỗ con chuột già lụ khụ với bộ lông đã rụng đi một mảng lớn ở trong cái chai đó

"Ron! Con... con... con Scabbers đây nè!" Jolisa vội kêu lên. Ron thì há hốc miệng ra nhìn cô hỏi

"Bồ đang nói cái gì vậy?"

Jolisa mang cái bình sữa mới đến bàn và úp ngược nó xuống. Với tiếng kêu chít chít hoảng loạn và nỗ lực cuống cuồng trèo trở vô bên trong cái bình, con chuột Scabbers vẫn bị trượt rớt ra khỏi mặt bàn. Ron ngây ra, kêu lớn

"Scabbers! Scabbers! Mày đang làm gì ở đây?"

Ron chụp bắt con chuột đang ra sức vùng vẫy rồi đưa nó ra vùng ánh sáng để ngó cho kĩ. Con Scabbers bây giờ trông thiệt là kinh khủng. Nó ốm nhom hơn bao giờ hết, từng túm lông lớn đã rụng để lộ ra những mảng hói, và nó vùng vẫy trong tay Ron như đang cố gắng tuyệt vọng tự giải thoát mình. Ron vỗ về nó

"Không sao đâu, Scabbers! Không có mèo đâu! Ở đây không có cái gì hại mày hết!"

Lão Hagrid đột ngột đứng bật dậy, dồn hai con mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt vốn hồng hào bình thường của lão bỗng trở nên xám ngoét như một tấm giấy da cũ

"Họ đang đến... "

Harry, Jolisa, Ron và Hermione chạy vụt tới đứng quanh lão Hagrid. Một nhóm đàn ông đang bước xuống những bậc thềm đá của tòa lâu đài ở đằng xa. Đi đầu là cụ Dumbledore, bộ râu bạc của cụ phản chiếu ánh sáng yếu ớt của mặt trời đang lặn. Lon ton bên cạnh cụ là ông Cornelius Fudge. Đằng sau họ là ông Ủy viên nhu nhược và tay đao phủ Macnair

Mỗi ly mỗi phân trên toàn thân lão Hagrid đều run lên, lão nói với bốn đứa nhỏ

"Các cháu phải đi ngay. Không nên để họ gặp các cháu ở đây... Đi ngay bây giờ đi... "

Ron nhét con chuột Scabbers vô túi áo của cậu và Hermione thì cầm tấm Áo khoác Tàng hình lên. Lão Hagrid nói

"Để bác dẫn các cháu đi ra lối sau"

Bọn trẻ đi theo lão đi qua cánh cửa mở ra khu vườn. Jolisa có một cảm giác không thật rất lạ lùng, và cô càng cảm thấy hư ảo hơn nữa khi nhìn thấy con Buckbeak cách đó vài thước, bị cột vào một cái cây đằng sau khu vườn bí rợ của lão Hagrid. Buckbeak dường như cũng biết chuyện gì đó đang xảy ra. Nó cứ xoay cái đầu nhọn của nó hết sang bên này đến bên kia, và dẫm chân xuống đất một cách lo lắng. Hagrid nói dịu dàng

"Không sao đâu, Buckbeak. Không sao đâu... "

Rồi lão quay sang Harry, Jolisa, Ron và Hermione bảo

"Đi đi. Đi mau đi"

Nhưng cả bốn đứa đều không nhúc nhích

"Bác Hagrid, tụi cháu không thể... "

"Tụi cháu sẽ nói với họ điều gì đã thực sự xảy ra... "

"Họ không thể nào giết nó... "

"Tụi cháu sẽ không để nó chết đâu... "

Lão Hagrid liền trở nên dữ dội

"Đi! Không có tụi bây và các thứ rắc rối thì sự việc cũng đã đủ tồi tệ lắm rồi!"

Bốn đứa nhỏ không còn sự lựa chọn nào khác. Khi Hermione tung chiếc Áo khoác Tàng hìnhlên phủ trùm qua Jolisa, Ron và Harry, tụi trẻ nghe thấy tiếng người vang lên ở cửa trước của căn chòi. Lão Hagrid ngó vô chỗ mà bọn chúng vừa mới tàng hình biến mất. Lão nói với giọng khàn khàn

"Đi mau đi. Đừng có mà nghe lén... "

Và lão sải bước chân trở vào căn chòi khi có tiếng ai đó gõ vào cánh cửa trước

Harry, Jolisa, Ron và Hermione chậm rãi, như trong trạng thái bị ai đó thôi miên, cả bốn đứa lặng lẽ đi quanh căn chòi của lão Hagrid. Khi bọn trẻ đi vòng tới phía trước của căn chòi thì cánh cửa trước đã đóng sập lại

Hermione thì thầm

"Làm ơn đi mau lên, mình không thể chịu nổi nữa, không thể nào chịu đựng... "

Bọn trẻ bắt đầu đi lên dốc của bãi cỏ, hướng về phía tòa lâu đài. Lúc này mặt trời đang lặn xuống rất nhanh, bầu trời cũng đã chuyển thành một màu xám nhẹ phơn phớt tím, nhưng phía tây đã dậy một màu sáng chiều đỏ au

Ron chợt đứng chết trân, Hermione nhỏ giọng năn nỉ

"Ôi, Ron ơi, làm ơn... "

"Con Scabbers ấy mà! Nó không chịu... nằm yên nào... "

Ron cúi xuống, cố gắng giữ Scabbers trong túi áo, nhưng con chuột đang trở nên cáu tiết, nó cứ kêu chít chít như điên, quằn quại, bật mình ra, tìm cách ngoạm sâu hàm răng vô tay Ron. Ron đau đớn ré lên

"Scabbers! Tao đây mà! Đồ ngu, tao là Ron đây!"

Cánh cửa sau lưng tụi trẻ mở ra, và tiếng người cũng vọng ra từ bên trong đó. Hermione thổn thức

"Ôi Ron ơi, làm ơn đi đi mà. Họ sắp hành hình rồi, mình không thể nào chịu đựng nổi đâu!"

"Ừ thì đi! Scabbers, nằm yên coi... "

Tụi trẻ đi tới trước, Jolisa, cũng như Hermione, cố gắng không nghe những tiếng om sòm vọng từ đằng sau chúng. Nhưng Ron lại đứng lại lần nữa

"Mình không thể nào giữ được nó... Scabbers, im đi, mọi người sẽ nghe thấy chúng ta đó!"

Con chuột vẫn kêu chít chít như điên, nhưng cũng không đủ to để át tiếng người xao xác vọng từ khu vườn của lão Hagrid. Từ đó trỗi lên một mớ bòng bong những giọng nói đàn ông mơ hồ, rồi sự yên lặng và rồi, không báo trước gì hết, vang lên một tiếng vút rồi một tiếng uỵch của cây búa

Hermione lảo đảo ngã tại chỗ, Jolisa cố gắng đỡ lấy cả người cô bé. Hermione thì thầm với ba đứa bạn

"Họ đã làm điều đó! Mình... mình không thể nào tin được... họ lại làm điều đó"

Toàn bộ đầu óc của Jolisa trở nên ngây dại bởi cơn xúc động mạnh mẽ. Cả bốn đứa nhỏ đứng chết lặng vì nỗi kinh hoàng dưới tấm áo choàng tàng hình. Những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặng lẽ loang đều trên mặt đất râm những vệt sáng sẫm màu như máu. Và rồi, bọn trẻ nghe vọng từ đằng sau chúng một tiếng hú hoang dại

"Bác Hagrid!" Harry thì thầm. Rồi đột ngột, cậu quay phắt lại, Jolisa, Ron và Hermione phải cố gắng lắm mới có thể giữ chặt cậu lại được

Mặt Ron giờ đây đã trắng bệch như tờ giấy, bảo

"Chúng ta không thể làm gì được đâu. Nếu họ biết là tụi mình đi gặp bác ấy thì bác ấy chỉ gặp thêm rắc rối mà thôi... "

Hơi thở của Hermione vừa ngắn vừa đứt đoạn. Cô bé nghẹn ngào

"Làm... sao... mà... họ... có thể...? Làm sao họ lại có thể làm điều đó chứ?" Jolisa vươn cánh tay ra, ôm cô bé vào trong lòng. Hai bên vai của Hermione cứ run lên mãi, và Jolisa có thể cảm nhận được một phần áo chùng trên vai mình đã ướt đẫm vì nước mắt của cô bé

Ron cũng cố gắng an ủi

"Thôi, nguôi đi mà Hermione"

Bọn trẻ quay trở về tòa lâu đài, bước chầm chậm bên nhau để được che kín dưới tấm Áo khoác Tàng hình. Ánh hoàng hôn bây giờ tắt rất nhanh. Khi tụi trẻ ra tới khoảng sân trống thì bóng tối đã phủ xuống khắp chung quanh. Bỗng Ron bụm một tay trước ngực áo, rít lên

"Scabbers! Nằm yên coi!"

Con chuột vẫn vùng vẫy điên cuồng. Ron đột ngột dừng bước, cố hết sức nhét con chuột vô sâu trong túi áo

"Mày mắc chứng gì vậy hả, con chuột ngu ngốc? Mày có nằm yên không? UI DA! Nó cắn tui!"

Hermione khẩn khoản bảo

"Ron ơi, khe khẽ giùm với! Ông Fudge sẽ tới ngay bây giờ đây nè... "

"Nó không chịu... nằm yên... "

Rõ ràng là con Scabbers hoảng sợ. Nó đang vùng vẫy bằng tất cả sức lực để thoát ra khỏi bàn tay túm chặt của Ron

"Nó mắc chứng gì vậy?"

Nhưng vừa lúc đó Jolisa lại nhìn thấy con mèo Crookshanks - thân mình nó ép sát mặt đất, hai mắt vàng khè to cộ lóng lánh một cách kỳ lạ trong bóng tối, con vật đang lén lút tiến về phía bọn họ. Jolisa không thể biết được là con mèo đó có thể nhìn thấy tụi trẻ hay không, hay là nó chỉ lần theo tiếng chút chít của con Scabbers. Hermione rên rỉ

"Crookshanks ơi! Không được đâu, đi chỗ khác đi, Crookshanks! Đi đi!"

Nhưng con mèo đang tiến tới gần...

"Scabbers! ĐỪNG!" Ron thét lên

Nhưng quá trễ. Con chuột đã vuột ra khỏi những ngón tay nắm chặt của Ron, rớt xuống đất rồi cuống cuồng chạy trốn. Chỉ với một cú nhảy vọt, Crookshanks phóng sát theo sau con chuột, và trước khi ba đứa còn lại có thể ngăn chặn kịp, thì Ron đã quẳng tấm áo tàng hình ra khỏi mình để chạy thục mạng vào trong bóng đêm

"Ron ơi là Ron!"

Cả ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, rồi chạy nước rút theo Ron. Trùm tấm áo tàng hình thì không thể nào chạy nhanh được, vậy nên ba đứa đành cởi phăng ra, và tấm áo cứ bay phất phơ phía sau tụi trẻ như một lá cờ. Tụi nó có thể nghe tiếng chân huỳnh huỵch chạy đằng trước và tiếng Ron quát thét con Crookshanks

"Tránh xa nó ra... đi chỗ khác... Scabbers, quay lại đây"

Một tiếng uỵch vang lên rõ to

"Bắt được mày rồi nè! Tránh ra, con mèo mắc dịch... "

Harry, Jolisa và Hermione suýt nữa là ngã nhào lên người Ron. Tụi trẻ kịp thắng lại ngay trước mặt Ron. Ron đang bò lồm cồm trên mặt đất, nhưng cũng đã bắt được con Scabbers cho vô túi. Hai tay cậu giữ rịt lấy cái cục run lẩy bẩy trong túi áo. Hermione thở hổn hển

"Ron, thôi đi... mau chui trở vô tấm áo tàng hình. Thầy Dumbledore... ông Bộ trưởng... họ sắp trở ra trong chốc lát nữa thôi... "

Nhưng trước khi tụi trẻ kịp trùm kín lại, chưa kịp thở lấy hơi, thì cả đám đã nghe tiếng dậm bước rầm rập của những cái chân có vuốt khổng lồ. Có cái gì đó đang hướng về tụi nó trong bóng đêm, là một con chó khổng lồ màu đen nhánh, với đôi mắt xanh xám. Harry rút cây đũa phép của cậu ra, nhưng quá trễ rồi. Con chó đã phóng một cú nhảy vĩ đại và vuốt trước của nó đã chụp trúng ngực Harry. Harry ngã ngửa ra sau dưới một đám lông quăn tít, cảm thấy được hơi thở nóng hổi của con chó và những cái răng dài tới hai phân...

Nhưng sức mạnh của cú nhảy đã khiến con chó bị quá đà, nó xô Harry té lăn quay. Sửng sốt và cảm thấy như thể đã bị gãy hết mấy cái be sườn, Harry cố gắng đứng dậy, nghe tiếng con chó gầm gừ như thể nó đang vờn quanh chuẩn bị một cú tấn công khác. Ron đã đứng dậy. Khi con chó phóng trở lại về phía chúng, Ron đẩy Harry qua một bên, do vậy nên con chó cạp lấy cánh tay Ron đang duỗi ra. Harry nhào tới, nắm được một túm lông của con thú, nhưng con thú vẫn lôi Ron đi dễ dàng như thể lôi một con búp bê bằng giẻ rách

Thế rồi, chẳng biết từ đâu ra, một cái gì đó quật ngang mặt Harry mạnh đến nỗi cậu lại bị vật ngã chổng kềnh xuống đất. Cậu nghe thấy tiếng Jolisa và Hermione rít lên đau đớn và cũng bị té ngã như cậu. Harry mò mẫm tìm cây đũa phép, vừa chớp mắt áu chảy ra khỏi mi, cậu vừa thì thào

"Lumos!"

Ánh sáng của đầu đũa phép từ Harry giúp Jolisa nhìn thấy cái thân tổ chảng của một cây cổ thụ. Thì ra tụi trẻ đã rượt con Scabbers chạy tuốt vô tán cây Liễu Roi và cành nhánh của cây này đang kêu kọt kẹt như trong cơn giông bão, nó quất tới, quật ngược để không cho tụi nó tới gần hơn

Và kìa, ở ngay dưới gốc cây là con chó, nó đang kéo lê Ron giật lùi vô một lỗ hổng to trong đám rễ cây. Ron thì kháng cự dữ dội, nhưng đầu và thân cậu vẫn cứ lần lượt trượt khuất khỏi tầm mắt Jolisa

"Ron!"

Jolisa hét gọi, tìm cách vươn theo, nhưng mấy cành cây to nặng trịch cứ quất chí mạng trong không trung buộc cô phải lùi lại. Bây giờ cả ba đứa chỉ còn thấy một chân của Ron còn thò ra. Cậu đã móc cái chân đó vô một cái rễ cây trong sự nỗ lực chống chọi lại con chó để không bị nó lôi tuột xuống lòng đất. Chợt một tiếng 'Rắc' vang lên bên tai Jolisa, chân của Ron đã bị gãy. Và chỉ trong một nháy mắt sau đó, bàn chân của Ron cũng đã biến mất tăm

Hermione gào khóc

"Jolisa! Harry! Tụi mình phải đi kêu cứu!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com